CHAP 19 : Phân Vân
Sáng hôm sau, lại 1 ngày nữa mệt mỏi GaEul ra khỏi nhà với tâm trạng kô mấy vui vẻ. 2 mắt cô sưng húp lên, có lẽ có muốn dấu cũng kô thể dấu nổi JanDi. Có vẻ Vận may còn có chút quan tâm cô gái bé nhỏ này, JanDi bị JunPyo lôi đi từ sáng sớm nên hôm nay xin nghỉ. GaEul ngồi gấp khăn trong quán, tiếng chuông cửa vang lên, cô ngẩng đầu lên thì thấy WoonBin :
- WoonBin sunabe ???
- GaEul, trông em giống với gấu trúc thật đó _ WoonBin bật cười
- Dạ _ GaEul ngại ngùng che mắt _ Sunbae đến có chuyện gì vậy ???
- À, hôm nay anh đến làm nhiệm vụ _ WoonBin cười _ Anh cần GaEul giúp
- Nhiệm vụ ?? _ GaEul ngơ ngác
- Um, Anh có nhiệm vụ phải giúp GaEul vui lên _ Woon Bin nói
- Em … kô cần đâu ạ _ GaEul mỉm cười từ chối
- Kô đc nếu kô hoàn thành nhiệm vụ thì anh sẽ bị cái tên JunPyo xử đấy _ WoonBin nhăn nhó nói _ Vậy GaEul xin nghỉ hôm nay nhé
- Ơ, nhưng quán hôm nay chỉ có mình em, nếu em đi thì ai sẽ ở lại với Kang Suk ??
- Mình kô sao _ Kang Suk từ bên trong vọng ra _ Cậu cứ đi đi, cậu mà ở đây với cái mặt như vậy thì chắc chẳng khách nào dám vào đâu. Cứ đi đi và khi về thì phải cười đấy.
- Vậy chùng ta đi thôi _ WoonBin cười và dẫn GaEul đi
Lại nữa, lại 1 cái kéo tay lôi đi. Nhưng sao cảm giác lúc này lại khác quá, kô ấm áp cũng kô lạnh lùng. chẳng có gì cả. GaEul lên xe đi cùng WoonBin
- Em muốn đi đâu ?? _ WoonBin quay sang hỏi
- Tùy sunbae _ GaEul trả lời
- Vậy … chúng t đến công viên nhé _ WoonBin cười
- Kô _ GaEul giật mình _ Em kô muốn đến đó
- Um _ WoonBin lặng lẽ phóng xe đi _ Vậy anh sẽ đưa GaEul đến 1 nơi để giải tỏa nỗi buồn nhé.
WoonBin cho xe chạy 1 mạch đến bờ biển. GaEul bước ra khỏi xe, giớ biển như ùa vào cô, biền xanh và rạng rỡ. GaEul khẽ thốt lên :
- Đẹp quá
Cô chầm chậm bước về phía biển, từng cơn sóng vỗ nhẹ vào chân cô. GaEul cúi xuống tháo giày ra, cô bước trên bãi cát mịm và cảm nhận nó. GaEul quay đầu nhìn lại, dấu chân của cô đã bị xóa sạch, sóng đến và làm tan đi dấu chân của cô. GaEul ngồi xuống, cô lướt nhẹ qua cát, rồi đặt lên đấy 1 cái tên. 1 cái tên đang khiến cô đau khổ, sóng đến rồi, cái tên đó cung xbiến mất rồi. Nhưng sao cô vẫn còn cảm nhận được nó, nước mắt cô rơi xuống. WoonBin đứng nhìn cô, anh lấy trong túi ra chiếc điện thoại …
YiJung đang ở trong phòng làm việc, mọi công việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Anh đang ngồi hoàn thành nốt 1 số giấy tờ thì có tin nhắn từ WoonBin. Tin nhắn dạng Video, YiJung bật lên. Hình ảnh GaEul hiện ra, cô đang khóc sao ?? đôi vai nhỏ bé của cô run lên, gió hất tung tóc cô, sóng biển như đang giận giữ thi nhau ồ ạt đến chỗ cô. YiJung nắm chặt lấy chiếc điện thoại, trái tim anh thắt lại quặn đau, anh muốn lập tức phóng đến chỗ cô, muốn ôm cô vào lòng. Nhưng vì sao lại kô thể cất bước đi, anh giờ như kẻ ngốc chỉ biết nhìn vào chiếc điện thoại xoa mạnh lên màn hình như muốn lau hết nước mắt của cô. Có thể nhìn thấy em nhưng kô thể với tới, liệu đây có phải là khoảng cách xa nhất ???
Chiều hôm ấy, WoonBin đưa GaEul về nhà
- Cảm ơn sunbae đã đi với em cả ngày hôm nay _ GaEul quay lại cúi chào
- Kô có gì, em đã thấy đỡ hơn chưa ?? _ WoonBin cười
- Rồi ạ _ GaEul gật đầu mỉm cười
- Vậy thì tốt rồi _ WoonBin thở phào _ Anh về nhé
- Vâng bb sunbae _ GaEul cúi chào.
GaEul chậm rãi bước vào nhà, cô mệt mỏi ngồi xuống gi.ường. Hôm nay cô đã khóc quá nhiều, mí mắt như muốn đổ sụp xuống nặng trĩu. GaEul ngã nhoài ra gi.ường, cô mệt mỏi nhìn qua cửa sổ, đã cố dằn lòng để nước mắt kô rơi xuống vậy mà sao lại kô thể. Chỉ 1 chút thôi, 1 điều nhỏ gợi về anh thôi cũng đã đủ để làm cô rơi nước mắt. Công viên, cánh đồng hoa, xích đu … tất cả. GaEul nhắm mắt lại để mặc nước mắt cứ rơi, cô muốn quên đi, muốn xa, muốn xóa hết tất cả những gì về anh. Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa, WoonBin đều đến với cái nghĩa vụ quen thuộc của anh. GaEul rất biết ơn anh vì những gì anh đã giúp cô, có vẻ tâm trang của cô đã ổn định hơn nhiều nhờ anh. Như mọi khi, công việc kết thúc, WoonBin luôn ở lại đợi GaEul và đưa cô về. Đến nhà, GaEul lịch sự cúi chào :
- Cảm ơn sunbae rất nhiều _ GaEul mỉm cười _ Nhờ sunbae mà tâm trạng em đã tốt hơn rất nhiều
- Vậy sao _ WoonBin cười
- Vậy nên sunbae đã hoàn thành suất sắc nhiệm vụ rồi _ GaEul cười
- Ya, GaEul đang đuổi khéo anh đó à ?? _ WoonBin nhăn mặt nhìn cô
- Kô, kô phải đâu _ GaEul vội giải thích _ Chỉ là em kô muốn làm phiền sunbae thôi
- Kô sao, anh kô cảm thấy như vậy là phiền phức _ WoonBin cười _ GaEul … liệu anh có đủ sức để khiến em yêu 1 lần nữa kô ??
- Dạ ?? _ GaEul giật mình
- Anh yêu em GaEul _ WoonBin nhìn vào GaEul
- WoonBin sunbae _ GaEul bật cười _ Sunbae đừng đùa như vậy chứ
- Anh kô đùa đâu, GaEul
- Em … em xin lỗi _ GaEul nói _ Em kô muốn yêu thêm 1 lần nào nữa
- Anh biết, nhưng anh sẽ đợi _ WoonBin nhẹ cười _ Anh về đây
GaEul đứng nhìn theo chiếc xe, trong lòng cô khẽ nhói đau. Cô thật sự muốn tránh xa tình yêu. Cô kô muốn làm WoonBin phải đau khổ, cô kô thể yêu anh vì hình bóng đó vẫn còn trong tim cô.
WoonBin phóng xe đến chỗ gặp của F4, JunPyo, YiJung và JiHoo đều đã có mặt. WoonBin ngồi xuống , JunPyo liền lên tiếng :
- Nghe JanDi nói, dào này cậu chăm chỉ đến chỗ cô ấy lắm thì phải ??
- Um _ WoonBin cười
- Cậu tính làm thật sao ?? WoonBin _ JunPyo hỏi
- Um, lần này thì mình nghiêm túc đây _ WoonBin nói chắc chắn. Câu nói của anh giống như 1 mũi kim đâm thẳng vào tim của 1 người nào đó.
- Cái … cái gì ?? _ JunPyo ngạc nhiên _ Trước là YiJung, bây h là cậu. Ôi chắc mình đến bỏ cái đất nước này mà trốn mất. JanDi sẽ sớm cho mình xuống địa ngục mất.
- Mình sẽ kô làm GaEul khóc đâu _ WoonBin dằn mạnh từng chữ, anh nhìn thẳng vào YiJung _ Kô bao h
- YiJung, nghe nói cậu định tổ chức 1 cuộc triển lãm nữa _ JiHoo lên tiếng thay đổi chủ đề
- Um _ YiJung gật đầu
- Bao giờ vậy _ JiHoo tiếp tục hỏi
- Chắc khoảng tuần sau _ YiJung trả lời _ Mình sẽ gửi giấy mời đến cho các cậu
Nói rồi YiJung đứng dậy, anh bước về phía quầy Bar cùng các cô gái. Như tối hôm đó kô có cô gái nào được anh đưa về cả.
Sáng hôm sau, GaEul đến làm ở quán cháo như mọi khi, cả tối qua cô kô thể nào ngủ đc. Đến chiều khi GaEul tan làm, cô bỗng thấy xe của WoonBin đỗ ngoài cửa chờ cô. GaEul hít 1 hơi thật sâu, cô quyết định phải nói thẳng ra với anh.
- WoonBin sunbae … _ GaEul lên tiếng khi vừa thấy WoonBin
- Được rồi, em lên xe đi đã chúng ta sẽ nói chuyện sau được chứ ?? _ WoonBin như hiểu ý, anh cười nhìn cô
- Nhưng , em cần phải nói rõ với sunbae ngay bây h _ GaEul quả quyết
- Anh biết, nhưng em kô định để JanDi nghe thấy chứ ?? _ Anh nhìn vào trong quán _ Cô ấy chắc sẽ làm ầm lên đấy
- … Vâng _ GaEul đành ngoan ngoãn vào xe
WoonBin phóng xe đưa cô đến 1 công viên, anh lịch sự mở cửa cho GaEul thì cô từ chối:
- Kô sao, em có thể tự mở được _ GaEul mở cửa bước ra _ Em kô yếu đuối như mấy cô người mẫu của sunbae đâu
- Haha GaEul em đúng là khác người _ WoonBin bật cười
- Sao … sunbae lại đưa em đến đây ?? _ GaEul bỗng có chút chạnh lòng khi bước vào công viên. Từ khi kô gặp YiJung cô đã tự cấm mình đến các công viên chơi. Ngay cả việc ngồi xích đu cô cũng kô còn muốn ngồi đó nữa.
- Nghe YiJung nói, GaEul rất thích đi chơi công viên. Nên anh muốn đưa em đến đây _ WoonBin nói
- … Vậy sao _ GaEul giật mình _ Vậy …
- Có chuyện gì sao ?? _ WoonBin hỏi
- Kô … kô có gì, bây h em có thể nói chuyện với sunbae được rồi chứ ??
- Um, được rồi _ WoonBin mỉm cười
- Việc tối qua sunbae nói với em … _ GaEul ngập ngừng
- Um, chuyện tối qua anh nói là thật, đó kô phải 1 trò đùa. Kô có vụ cá cược nào ở đây cả _ WoonBin chắc chắn
- Em … WoonBin sunbae thật sự bây h em kô muốn yêu ai cả. Em cũng kô muốn nhận thêm tình cảm của bất cứ ai nếu tình cảm đó vượt qua tình bạn _ GaEul thành thật nói
- Anh biết _ WoonBin nói _ Nhưng GaEul cũng phải cho anh 1 cơ hội chứ. Anh sẽ đợi cho đến khi GaEul sẵn sàng
- Sunbae, nhưng vậy sunbae sẽ chịu thiệt thòi nhiều đấy _ GaEul thuyết phục _ Tại sao sunbae và YiJung sunbae cứ nhất định phải làm vậy với em chứ ???
- GaEul, em nghe này anh và YiJung đều bị em thu hút. Nhưng YiJung đối với em chỉ là 1 trò chơi, còn anh thì kô _ WoonBin nhìn thẳng vào GaEul _ Em hãy thử quen với anh đi, sau 1 thời gian nếu GaEul cảm thấy vẫn kô thể quên đến lúc ấy anh sẽ bỏ cuộc.
- Nhưng tại sao ?? _ GaEul hỏi
- Vì cái này _ WoonBin lấy tay nhéo má cô 1 cái _ Vì anh muốn thấy nụ cười của GaEul nhiều hơn. Anh sẽ bảo vệ nụ cười ấy.
- Nhưng …
- Thôi được rồi, nếu em thật sự vẫn chưa sẵn sàng thì chúng ta sẽ bắt đầu từ mức bạn bè _ Anh cười nhìn GaEul _ Được chứ ?? Em sẽ kô từ chối chứ, GaEul ???
- Vâng _ GaEul mỉm cười
- Được vậy với tư cách 1 người bạn, Anh muốn mời GaEul cùng anh đến dự triển lãm của SoYiJung bạn của anh. Em đồng ý chứ ??
- Sao ạ ??? _ GaEul ngạc nhiên _ Chẳng phải, mỗi năm YiJung sunbae chỉ tổ chứ triển lãm có 3 lần thôi sao ??? Sao lần này lại có 2 triển lãm gần nhau ??
- Um, anh cũng kô biễt nữa. _ WoonBin tỏ vẻ suy nghĩ _ Nhưng GaEul sẽ đi cùng anh tới đó chứ ??
- Em … em chăc kô đi được đâu _ GaEul từ chối
- Tại sao ?? Em làm vậy anh sẽ buồn đấy _ WoonBin tỏ vẻ buồn rầu _ Hay em kô muốn đi với anh à ??
- Kô, kô phải vậy đâu _ GaEul vội nói
- Vậy là em đã đồng ý _ WoonBin cười _ Được rồi anh đưa em về, ngày mai chắc anh sẽ nhận được giấy mời của YiJung. Anh sẽ báo cho GaEul sau nhé .
- Dạ …?? _ Gaeul chưa kịp phản ứng thì đã bị WoonBin dắt đi
WoonBin đoán kô sai, ngay ngày hôm sau giấy mời của YiJung đã được chuyển đến F4, 4 ngày nữa triển lãm sẽ được tổ chức. Thời gian cứ đều đều trôi, GaEul thì lo lắng, cô vừa mong vừa sợ cái ngày đó đang đên gần. Mọi thứ cảm xúc lẫn lộn trong cô, thật khó chịu. Cuối cùng ngày ấy cũng đến, JanDi đã bị JunPyo lôi đi từ sáng, đến chiều WoonBin cũng đến đón đưa GaEul đi. Anh đưa GaEul đi make up và shopping, khi ở trong cửa hàng quần áo, GaEul đang ngồi đợi WoonBin chon giầy
- Sunbae, có lẽ em kô thể đến đấy đc đâu _ GaEul lo lắng
- Tại sao ?? _ WoonBin vẫn mải mê chọn lựa những đôi giầy
- Vì … sunbae biết mà _ GaEul nhăn nhó
- Um, anh biết. Nhưng chẳng lẽ GaEul định trốn thế mai sao ?? _ WoonBin tới bên cô và ngồi xuống trước mặt cô
- Kô, chỉ là em chưa thực sự sẵn sàng _ GaEul cúi mặt xuống
- Em hãy tin ở mình chứ GaEul, em là 1 cô bé can đảm mà đúng kô ?? _ WoonBin cười
- Vâng _ GaEul mỉm cười nhìn anh
- Nào _ WoonBin nâng bàn chân của GaEul lên và xỏ giầy vào cho cô. 1 chiếc giầy màu đen huyền có đính những viên đá lấp lánh _ Cô bé lọ lem, em sẽ đến buổi triển lãm cùng anh chứ _ WoonBin vui vẻ đưa tay ra trước mặt GaEul
- … Vâng _ GaEul mỉm cười và nắm lấy tay anh
Tại đại sảnh của, mọi người đã đến đông đủ chỉ còn thiếu GaEul và WoonBin.
- Ya, kô biết 2 người này làm cái gì mà lâu vậy chứ ?? _ JunPyo cằn nhằn
- Mà tại sao tự nhiên WoonBin sunbae lại muốn GaEul đi cùng vậy ?? _ JanDi thắc mắc
- À … chắc cậu ta kô có cô nào đi cùng _ JunPyo vội lấy 1 lí do
- Cái gì ??? Vậy là GaEul chỉ là người thay thế thôi sao ?? _ JanDi nổi nóng
- Kô, kô phải thế _ JunPyo hoảng sợ anh vội nhìn JiHoo cầu cứu.
- Vì cậu ấy muốn giúp Gaeul thồi, em đừng lo JanDi _ JiHoo mỉm cười nói với JanDi
- Giúp ?? Nhưng đưa GaEul đến đây liệu có phải là giúp cô ấy kô ??? _ JanDi lo lắng
- Đừng lo WoonBin có cách của cậu ấy mà _ JiHoo nói
- Vâng, mong là WoonBin sunbae giúp được. _ JanDi thở dài
- Cảm ơn nha, lần này cậu đã cứu mình đấy _ JunPyo quay sang vỗ vai JiHoo
- Cậu làm ơn lần sau đừng đưa ra những lí do nhớ ngẩn như vậy là được rồi _ JiHô lắc đầu
- Này , cậu còn dám nói thế à _ JunPyo nổi nóng
- Yo mem, JunPyo cậu lại nổi nóng nữa đấy à ?? _ WoonBin từ ngoài bước vào
- WoonBin , sao cậu tới muộn thế _ JunPyo xông đến _ Làm mình suýt chết dưới tay của JanDi
- Sorry, nhưng bù lại mình đưa đến đây 1 nàng công chúa đấy thôi _ WoonBin cười
Mọi người quay lại thì thấy Gaeul bước vào, trông cô thật sang trong và quyến rũ với chiếc váy màu ghi hở lưng, mái tóc được cặp lên, 1 vài lọn tóc rơi xuống càng làm tăng them vẻ đẹp của cô. Trông cô khác hẳn với hình ảnh đáng yêu hàng ngày, mà thay vào đó là vẻ đẹp chững trạc hơn rất nhiều.
- GaEul, là cậu sao ?? _ JanDi ngạc nhiên
- JanDi _ GaEul mỉm cười
- Trông cậu thật đẹp _ JanDi chạy đến
- Cậu cũng vậy mà
- Được rồi, chúng ta đã có mặt đầy đủ thì mau vào thôi _ JiHô nói
- Ơ, nhưng chẳng phải YiJung sunbae vẫn chưa đến mà _ JanDi hỏi
- Cậu ta đã đến trước lâu rồi, nhưng bận chuẩn bị nên bảo chúng ta vào trước _ JunPyo giải thích
Mọi người bước vào thì có 1 tiếng nói vang lên khiến WoonBin giật nảy mình
- Này, các người có biết tôi là ai kô hả, mau tránh ra để tôi vào
- Kô được, cô kô cso giấy mời kô thể vào được _ Người bảo vệ kiên quyết
- Jae Kyung, cô … tại sao cô lại ở đây ?? _ JunPyo giãy nảy lên khi vừa thấy Jae Kyung
- JunPyo, may quá, mau bảo bọn họ để tôi vào đi _ Jae Kyung vui mừng gọi
- Cô ấy đi cùng chúng tôi _ JunPyo nói vưới người bảo vệ
- Thật may quá, thiếu chút nữa là bỏ lỡ _ Jae Kyung vui vẻ
- Sao cô lại ở đây ?? _ WoonBin hỏi
- Nghe nói YiJung mở cuộc triển lãm, dĩ nhiên tôi phải đi rồi _ Jae Kyung nói _ Nhưng vì cậu ta bận quá nên tôi gặp lấy giấy mời được nên mới bị mắc kẹt
- Thật xấu hổ _ JunPyo lắc đầu
- Này, cái tên đầu mì tôm kia cậu muốn ăn đòn hả ?? _ Jae Kyung dọa
- Thôi chúng ta mau vào trong đi _ JiHô can
- Ý, WoonBin hôm nay cậu dẫn cô nào tới vậy _ Jae Kyung tò mò quay sang cô gái bên cạnh WoonBin _ GaEul !!!!!!!!!
- Chào Unni _ GaEul mỉm cười cúi chào Jae Kyung
- Sao … sao em lại đi cùng WoonBin _ Jae Kyung ngạc nhiên _ Chị tưởng em và Yi …
- Jae Kyung, chúng ta nói chuyện 1 chút _ JunPyo vội bịt miệng kéo Jae Kyung sang 1 bên _ GaEul và YiJung đã chia tay rồi
- Sao ?? _ Jae Kyung kêu lên
- Cô nhỏ tiếng 1 chút được kô ?? _ JunPyo cằn nhằn
- Cái tên đáng chết đó, sao có thể làm tổn thương 1 cô gái tốt như vậy chứ ?? _ Jae Kyung bực mình nói
- Là GaEul lên tiếng trước _ JunPyo giải thích
- Cái gì _ Kêu lên đợt 2 _ Thật sao
- Đúng vậy
- Nhưng … tại sao GaEul lại cùng đi với WoonBin ?? _ Jae Kyung hỏi
- WoonBin nói cậu ta muốn theo đuổi cô ấy _ JunPyo nói
- Vậy … vậy sao ?? _ Jae Kyung giật mình
- Thôi cô hiểu đến đấy được rồi _ JunPyo vội giục _ Chúng ta mau vào thôi
- À … um _ Có chút buồn trên khuôn mặt của cô
Vào đến hội trường, bóng dáng YiJung xuất hiện, anh đang tiến đến chỗ F3. GaEul bỗng cảm thấy lo lắng
Hình này đã được thu nhỏ. Click vào thanh này để xem hình gốc. Kích thước hình là 800x448.
. Bỗng WoonBin nắm chặt lấy tay cô :
- Hôm nay, GaEul là công chúa của anh. Em nhớ chứ _ Anh mỉm cười nhìn cô
- Vâng _ GaEul cười đáp lại
- Việc chuẩn bị đến đâu rồi _ JiHoo hoie
- Tốt, rất vui vì các cậu đã đến _ YiJung cười nhìn mọi người . Ánh mắt anh bỗng dừng lại khi thấy GaEul, khuôn mặt anh hơi biến sắc. Nhưng YiJung vội chuyển hướng nhìn _ Jae Kyung cô cũng đến sao ??
- Đúng vậy, cậu thật vô tâm kô gửi giấy mời cho tôi khiến tôi khổ sở với mấy tên bảo vệ đấy _ Jae Kyung trách
- Xin lỗi, tại công việc bận quá _ YiJung cười trừ
- YiJung _ 1 giọng nói cất lên, kèm theo là 1 dáng người cao , 1 khuôn mặt đẹp gần như hoàn mỹ với Body chuẩn kô cần chỉnh với nước da hơi nâu
- Yo, cậu bảo bận. Là với người đẹp này sao ?? _ WoonBin lên tiếng
- À , đây là Miranda người mẫu đại diện cho “Top Girl” _ YiJung giới thiệu
- Chào mọi nười _ Miranda mỉm cười
- Cô ấy nói tiếng hàn sõi quá _ JanDi lên tiếng
- Cảm ơn _ Miranda cười
- Vậy mọi người vào trong đi _ YiJung nói
Buổi triển lãm đã bắt đầu, mọi sản phẩm đều được trưng bày đẹp mắt. Xuất hiện trước mắt GaEul là những chiếc bình bằng gốm được trạm khắc tinh xảo với đủ mọi kiểu hình dáng. Nếu là ngày trước thì chắc chắn GaEul sẽ cảm thấy vô cùng thích thú với những sản phẩm này. Nhưng bây h cô thật sự kô thể cảm nhận gì về chúng, đã 3 ngày cô kô ngủ được. GaEul cảm thấy mệt mỏi trong người. Cô khéo léo từ chối đi 1 vòng cùng WoonBin, cuối cùng anh bị Jae Kyung lôi đi. GaEul đứng 1 mình trong hội trường rộng lớn. Đầu óc Gaeul quay quồng, cô như muốn ngã xuống thì 1 bàn tay đỡ lấy cô, 1 giọng nói vang lên khiến trái tim cô loạn nhịp :
- Em kô sao chứ ?? _ YiJung nhìn cô
- … kô … em kô sao _ GaEul vội đứng vững, cô cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của anh
- Em chắc chắn chứ ?? _ YiJung hỏi lại lần nữa
- Em kô sao, sunbae mau quay lại với buổi triển lãm đi _ GaEul vội nói _ Em đang đợi WoonBin sunbae
- Đươc … _ YiJung cảm thấy khó chịu trong lòng, rồi anh bỏ đi. Khi quay lại nhìn cô, YiJung liền gọi _ Thư kí KIM
GaEul đứng lại đó 1 mình, cho đến h tim cô vẫn chưa trở lại bình thường được. Lại 1 lần nữa anh đỡ cô khi cô sắp ngã. Sự ấm áp, lo lắng, nó khiến GaEul cảm thấy ấm áp và vui. Nhưng cô vẫn cố tình trốn tránh những cảm giác đó. Bỗng 1 người đàn ông mặc vest đen tiến đến chỗ GaEul :
- Cô Chu _ Ông ta lịch sự cúi đầu
- Dạ _ GaEul cúi đầu chào đáp lễ
- Mời cô theo chúng tôi _ Người đàn ông nói
- Đi … đi đâu ạ ??? _ GaEul ngơ ngác
- Cậu chủ dặn đưa cô đến phòng nghỉ cho khách _ Ông ta nói tiếp
- Ya, tôi kô đi đâu _ GaEul liền lùi lại, cô tỏ rõ dáng vẻ phòng thủ
- Kô, cậu chủ nói cô hãy đến đó nghỉ ngơi 1 chút _ Người đàn ông như đoán được _ Chỉ là muốn cô chợp mắt 1 chút.
- Hả … à vâng _ GaEul ngượng đỏ mặt _ Nhưng tôi phải đợi …
- Chúng tôi sẽ báo cho cậu WoonBin _ Người đàn ông cúi người _ Mời cô
- Vâng _ GaEul lon ton theo sao người đàn ông
Đứng ở 1 nơi cách đấy kô xa, YiJung khẽ thở dài khi thấy cô đã đi cùng ông Kim. Anh bước vào bên trong buổi lễ. 30’ sau, YiJung đến phòng nghỉ của khách VIP vừa thấy anh ông Kim lên tiếng :
- Cậu chủ …
- Suỵt _ YiJung ra hiệu im lặng , rồi anh đẩy cửa bước vào
GaEul đang ngủ ngon lành trên gi.ường, trông cô ngủ như 1 thiên thần. YiJung nhẹ nhàng bước đến bên cô, anh ngồi xuống bên cô. Đôi môi cô thỉnh thoảng chu lên bướng bỉnh, lúc thì mấp máy môi giống như đang ăn 1 thứ gì đó rất ngon lành. YiJung bật cười, anh nhẹ vuốt mái tóc trên má cô. Rồi anh đứng dậy định quay đi thì bỗng GaEul nói mê :
- YiJung …
Anh giật mình quay lại, những giọt nước mắt bỗng rơi xuống trên khuôn mặt say ngủ của cô. YiJung đau đớn lại ngần, anh lấy tay vuốt nhẹ những giọt nước mắt trên má cô rồi nhẹ nói :
- Nghĩ đến anh khiến em đau đớn đến vậy sao ??? GaEul
Anh hôn nhẹ lên giọt nước mắt thấm trên tay mình rồi quay lưng vội bước đi. YiJung đi chưa lâu thì GaEul tỉnh dậy, lúc ngủ cô cảm nhận được 1 hơi ấm ở bên mình. 1 bàn tay chạm nhẹ vào má cô, 1 bàn tay có mùi của gốm.