The Rain
Tương tác
3

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Tôi sinh ra ở xứ Nghệ Tĩnh, vùng quê nằm trên dải đất miền Trung đầy nắng gió, nơi có sự mát lành của núi rừng heo hút, có vị mặn chát của biển khơi cuộn trào, có sức nóng âm ỉ của những cơn gió phơn Tây Nam hay cái lạnh thấu xương của những đợt gió mùa Đông Bắc. Nhưng dẫu cho đời đời vẫn phải gồng mình chống chọi với sự khắc nghiệt của thiên nhiên, nhịp sống của nơi ấy vẫn yên ả như bao miền quê khác trên đất nước này. Bây giờ nhìn lại quãng thời gian 18 năm của cuộc đời, tất cả với tôi như mới của ngày hôm qua, bởi tôi vẫn còn nhớ như in ký ức về những ngày đã nằm lại trong quá khứ, cứ như thể mọi thứ đã được tôi sắp xếp một cách cẩn thận, ngăn nắp vào những góc khác nhau trong tâm thức .....
    Tôi đã từng có một tuổi thơ êm đềm. Tôi không phải chịu một tuổi thơ dữ dội như các em nhỏ thời chiến , cũng chẳng gặp phải những điều bất hạnh, khổ đau đè nặng lên đôi vai . Bức tranh tuổi thơ tôi như được vẽ nên bởi những nét bút chì dịu nhẹ, hiền hòa giữa vòng tay bố mẹ, bạn bè và những con người mà tôi yêu mến.
    Ai đó đã từng nói, hạnh phúc trong cuộc đời này được cấu thành từ vật chất và tinh thần. Tôi không biết được công thức làm nên hạnh phúc là gì, bởi ở nơi miền quê nghèo lam lũ nơi tôi lớn lên, cái vị đủ đầy về vật chất, chưa bao giờ tôi được nếm thử, nhưng có những kỷ niệm mà nếu có thể đổi lấy bằng tiền bạc hay sự giàu sang, chưa hẳn tôi đã chấp nhận. Vật chất chỉ là cái vỏ bọc không bền vững bên ngoài của con người, và tinh thần mới là cái nằm sâu trong tâm hồn mà sẽ theo chúng ta suốt cả cuộc đời. Tôi nhớ tuổi thơ tôi.
    Ở nơi ấy, tôi có một người mẹ để yêu thương, để được chăm sóc và vỗ về. Giấc mơ trưa của tôi chứa đầy những trìu mến, những ngọt ngào hòa vào trong lời ru ầu ơ của mẹ. Những lời ru thiết tha trầm bổng như xua tan đi bao muộn phiền của cuộc sống và dẫn tôi vào giấc ngủ yên bình. Tuổi thơ sẽ không bao giờ đẹp nếu thiếu đi bàn tay của mẹ.Những lỗi lầm mà con đã mắc phải, dù lớn hay nhỏ vẫn được mẹ thứ tha bằng tất cả lòng bao dung vô bờ bến. Vòng tay mẹ vẫn luôn rộng mở để đón con vào lòng, mẹ chở che và tiếp thêm nghị lực để đứa con yêu vượt qua mọi khó khăn.Ở nơi đó tôi có người bố tuyệt vời với bàn tay ấm áp và tấm lưng rộng lớn che chở.Bố Mẹ là người mang cho con sự sống, cũng là người cầm tay con đi qua những nhịp cầu tuổi thơ và thậm chí cho đến hết cuộc đời. Những tháng ngày nghịch ngợm, lêu lổng đã lùi vào quá khứ, nhưng may mắn biết bao khi vẫn còn đó bố mẹ, món quà vô giá nhất mà con được nhận từ vị thần cuộc sống.
    Ở nơi ấy, tôi có những người bạn cùng trang lứa để vui đùa. Dù chúng tôi sinh ra từ cái đói, lớn lên cùng cái nghèo, nhưng chưa bao giờ chúng tôi bận tâm về điều đó, bởi tình yêu thương của bố mẹ, của bạn bè đã giúp chúng tôi quên đi những thiếu thốn tầm thường về mặt vật chất.
    Nụ cười trên môi có khi nào tắt được khi những trò chơi dân gian chỉ với những viên đá, cành cây, hay đồng tiền xu... được chúng tôi chơi cả ngày mà không biết chán. Chúng tôi cũng không quên tìm những trò chơi mới để nghịch ngợm, để phá phách thế giới xung quanh dù cho nó có yên bình đến đâu.
    Tôi nhớ những buổi trưa hè nắng cháy thịt da, cả lũ vẫn trốn bố mẹ, và rủ nhau đi chơi.
    Tôi nhớ những buổi chiều lộng gió tung tăng trên cánh đồng quê hương với con diều giấy nắm chặt trong tay, những con diều bay cao, chao đảo, lượn lờ như vẫy gọi lũ trẻ đến với khung trời bao la mà đôi bàn tay bé bỏng của chúng không thể với tới được. Dù bóng dáng nhỏ bé của chúng chìm vào giữa không gian mênh mông được giới hạn bởi bầu trời và cánh đồng bất tận, nhưng những con diều đầy màu sắc đã giúp chúng nổi bật hơn bất cứ điều gì đang tồn tại. Chúng vẫn mải miết nô đùa để đến khi màn đêm khép lại, tất cả buồn bã trở về nhà với bộ quần áo lem luốc mà chắc chắn rằng, bộ óc tinh quái của mỗi đứa sẽ nghĩ ra hàng tá lý do để biện minh cho sự nghịch ngợm không giới hạn của mình. Nhưng điều đó đâu có quan trọng, bởi đấy là những lời nói dối thật lòng, thật như chính tâm hồn ngây thơ, trong sáng của chúng vậy.
    Ở nơi ấy, tôi có những ước mơ. Dù cho với người lớn đó là xa vời, nhưng nó mãi là những hoài niệm đẹp về những gì chúng tôi đã yêu và đã mơ.Ở nơi ấy.Chúng tôi sống tin tưởng và không hoài nghi. Chúng tôi biết yêu, biết ghét và đó là hai trạng thái tình cảm phân biệt rõ ràng. Những cung bậc cảm xúc của chúng tôi không thể bị che giấu bởi chiếc mặt nạ giả dối mà đâu biết rằng khi lớn lên, đôi khi chính mình cũng phải đeo vào. Thế mới biết, khoảng cách giữa thế giới người lớn và thiên đường trẻ thơ tuy rất mỏng manh, nhưng cũng thật sự xa xôi.
    Và rồi cuối cùng, tuổi thơ đẹp đẽ của tôi đã qua đi như một lẽ tất yếu. Để đôi lúc, ngồi ngẫm lại một mình và mỉm cười, tôi lại tiếc ngẩn ngơ. Những lúc bận rộn, mệt mỏi và mất phương hướng trong cuộc sống, chúng ta sẽ thèm lắm những tiếng gọi nhau í ới, những tiếng cười đùa rôm rả, và cả những không gian thanh bình, mộng mơ, để được thỏa sức vẫy vùng và quên đi những ưu phiền của thực tại
    SÀI GÒN ƠI! Tôi đã tới đây – mảnh đất không bao giờ có đêm, không bao giờ tĩnh lặng . Sài Gòn đón tôi bằng cái vẻ muôn thuở của mình – không vồn vã, cũng chẳng lạnh lùng – cái sự đón nhận của một bàn tay bao dung từ một phía chưa bao giờ thân thuộc! Tôi sống và làm việc nơi đây. Sài Gòn chưa từng hứng nước mắt tôi trong những đêm khó ngủ. Chỉ là, vô tình lần nào đó, tôi gửi vào lòng đêm Sài Gòn trôi hoang hoải tiếng thở dài bâng quơ – tiếng thở dài không thể rõ ràng bước qua lằn ranh giữa buồn và vui, giữa hạnh phúc và đau khổ… Mọi thứ đều từng rất mơ hồ! . Sài Gòn là điểm xuất phát để tôi đi đến mọi ngả đường quanh mình – những ngã đường vẽ lên cho tôi hy vọng về một ngày mai mang một sự đổi khác. Đi. Về. Chưa từng một lần tôi nhớ Sài Gòn, dẫu chỉ là tí ít. Tôi không nhận ra mình vô tình. Vì, tôi biết, mọi người quanh tôi cũng biết, Sài Gòn không cấy cho tôi một nỗi niềm để phải nhớ, để phải thương! Và rồi… Có một đêm, khi tôi hướng về Sài Gòn bằng trái tim của đứa con gái mơ mộng. Bỗng chốc thấy Sài Gòn đẹp đến thế! Bất giác, tôi nhớ về từng ngõ ngách mình đã đi qua. Bất giác, tôi thèm được hít thở cái không khí chẳng thể nào tẩy sạch… Tôi nhớ Sài Gòn! Vì một lẽ, Sài Gòn có ánh nắng của trái tjm tôi. Và rồi… Có một đêm, không giống những đêm tôi không thể ru mình ngủ trước đây, tôi không ru mình ngủ, tôi thao thức đợi chờ đến cái khoảnh khắc được lọt lại lần nữa giữa lòng Sài Gòn ồn ào, tấp nập. Tôi khao khát đếm từng phút giây trễ nãi trôi qua, để được lạc giữa những con người hoàn toàn xa lạ, trên từng chặng đường tôi cứ tưởng chưa bao giờ thân quen, ...... Và rồi… Sài Gòn không còn đón tôi với cái vẻ muôn thuở tôi đã biết ngày xưa. Tôi cảm giác được cái rát bỏng nắng gắt, tôi cảm giác được – dẫu chỉ là một tích tắc – Sài Gòn chậm lại, đón tôi về! Không chắc tôi sẽ ngủ được đêm nay, đêm mai, hay đêm sau đó nữa… Bởi tôi biết, còn những thứ mình cố thức để nhớ, để tạc vào lòng mình một chút gì đó có lẽ sẽ theo mình đến cuối tận con dốc cuộc đời! Dẫu có thế nào đi chăng nữa, thì Sài Gòn ơi, thì tôi ơi, tôi cũng đã có một lần được nhận ra, Sài Gòn gần gũi đến thế!
    Khi những cơn gió mùa hạ vừa ghé qua, trong tôi bỗng dâng trào một cảm xúc…khó tả. Nhiều người không thích mùa hè vì sự nóng nực và những trận mưa rào ngập lụt. Nhưng tôi thì lại khác, tôi yêu mùa hè. Chỉ có mùa hè tôi mới cảm nhận được một cách trọn vẹn nhất những cơn gió đêm mát lành, những trận mưa rào sảng khoái và cả những khi trời vần vũ mây giông. Tất cả đều có một vẻ quyến rũ rất riêng.Tuổi thơ tôi gắn liền với những cơn mưa rào, tôi thích mưa, thích được cùng lũ trẻ con quanh xóm kéo nhau ra đường lội những quãng đường nước ngập, rồi chạy toán loạn ai về nhà nấy mỗi khi có tiếng sấm chớp nổ ầm oàng cùng những tia chớp giận giữ trên khoảng trời mịt mù mây đen. Mắt chăm chú nhìn ra khoảng sân nhỏ trước nhà ,tay đếm những bong bóng vỡ trên mắt nước, mắt ngang dọc đợi mẹ đi khuất là phi ra ngoài đường đội mưa cùng mấy đứa trẻ con
    Tôi còn nhớ cái ngày bé xíu, mỗi lần mẹ đi chợ hoặc ra đồng gặp phải những trận mưa rào không ngớt, tôi ra hiên ngồi ngóng mẹ rất lo âu. Khi thấy bong mẹ thấp thoáng ngoài ngõ, tôi vội reo lên như đứa trẻ được mẹ thưởng cho món quà mà mình yêu thích nhất. Rồi sau đó mới an tâm chạy theo lũ bạn đi chơi, đứa nào cũng thi nhau lấy chậu hứng những giọt nước mưa và bảo nhau rằng “Nước mắt của trời, phải hứng lấy, chắc chắn nước mắt sẽ ngọt bởi ông trời như một vị thần tiên, nước mắt của ông chắc cũng như nước tiên,rồi thi nhau uống từng ngụm và cười một cách sảng khoái”
    Tuổi thơ tôi có rất nhiều kỷ niệm về những ngày mưa, Có những đêm mưa lụt, .Mưa mát lạnh và nước mưa nhễ nhại trên mặt bố, cảm nhận thấy bờ vai bố run nhẹ, tiếng nói cười của bố mẹ đi cả vào giấc ngủ của cái con cua nhỏ ngang bướng vẫn ngủ gục trên lưng bố lúc bố cõng về nhà. Mưa chảy vào tận trong giấc mơ. Dịu nhẹ.
    Là những ngày cứ nhõng nhẽo theo mẹ đi chợ ăn quà, khóc lóc năn nỉ, cuối cùng mẹ lại phải cõng trên lưng. Núp dưới lưng mẹ trong mưa, cảm nhận được từng dòng nước mưa chảy dọc sống lưng mẹ,nhưng thấy mặn mặn mà không hiểu. Bình thường uống nước mưa ngọt, muối ở đâu ra? Rồi quàng tay ôm chặt cổ mẹ.
    Khi lớn lên rồi, thấy mưa không còn cảm nhận được cái sự trong veo ở tâm hồn, không còn thấy cái bình yên vì được bố mẹ che chở. Mỗi lần mưa, vẫn phải tự đi trên con đường xa tít, hạt mưa xối vào mặt, rát buốt,lạnh ngắt mới cảm nhận được cái nhọc nhằn của bố, sự vất vả của mẹ sau những trận mưa lụt vẫn phải ra đồng vớt lúa về, những đêm mưa lụt phải thao thức. Thấy long xót xa vì mình luôn là người chỉ biết sống trong sự đòi hỏi và gây phiền phức
    Mưa bây giờ buồn lắm! Mỗi lần nhìn thấy mưa, con người ta lại cảm nhận được cái sự cô đơn đến tận cùng. Không nghe được tiếng mưa trên lá, trên cỏ hay trên mái ngói lục đục. Mưa ào ạt hòa vào tiếng gió vi vu tạo nên những âm thanh nghe hoang hoải... Chớp mắt nhìn xa, không còn nhìn thấy khoảng sân vẫn thường tắm mưa, không thấy những cánh đồng ngập nước ở đâu? Chỉ thấy người hối hả chen nhau còi xe ầm ĩ, ở những góc phố người ta tìm vải bạt che cho hàng hóa bán ở ven đường.
    Những người cô đơn, họ yêu mưa, nhưng cũng sợ mưa. Họ yêu mưa bởi khi đứng trong mưa, người ta không nhìn thấy giọt nước mắt yếu đuối hòa trong mưa, họ cũng sợ mưa, vì đối diện với mưa, nỗi cô đơn, nỗi nhớ ngày càng da diết. Bản chất những giọt” mưa” không mang theo cảm xúc, chỉ có người ngắm mưa, lắng nghe mưa, đi trong mưa đã ngộ nhận rằng đó là cảm xúc của ” mưa” những cung bậc của xúc cảm đó chỉ khi đối diện với sự cô đơn, con người ta sống thật với chính mình hơn, lúc trầm lặng cô đơn, lúc hờn tủi than vãn, lúc tuyệt vọng lang thang… và những giai điệu mưa mà người ta cho là thấm đượm ánh buốn, mưa nào có làm ướt lòng ai?Sao nghe trong mưa toàn tiếng thở dài ai oán?
    Đôi khi mỗi chúng ta luôn cần tình yêu. Tìm đâu ra người ấy giữa cuộc đời bộn bề trăm ngả này. Lao vào với công việc. lấy mệt mỏi thân xác xua tan đi những ý nghĩ mông lung. Mỗi lúc chạm vào nỗi buồn của mưa, đi dưới mưa, vô tình nhìn thấy đôi tình nhân đang hạnh phúc viên mãn trong cái lạnh của đất trời, Có đôi lúc thấy cô đơn mà chạnh lòng tìm kiếm, nhưng càng tìm càng thấy trái tim mình chai li và tuyệt vọng. Cứ ngỡ rằng trái tin này đang đóng băng, liệu mưa lạnh có làm tảng băng tan chảy. Nhưng quả thật, chỉ khi mở lòng với cuộc đời, mới thấy có quá nhiều thứ ta cần quan tâm trước nhất. Hãy yêu thương chính bản thân mình, gia đình mình, những người thân yêu để khi hoà mình với xã hội, nhìn nhận một cách đúng đắn về cuộc đời và những va vấp hay định kiến nên xóa bỏ. Cái nhìn mới đúng đắn về xã hội đang sống có thể tránh được những va vấp, vượt qua những rào cản, mới có thể độc lập một cách tương đối, có thể đứng một mình để tự tin và gánh vác mọi trách nhiệm.Thực ra mưa chỉ là quy luật của tạo hóa, cũng như sinh tử là lẽ thường của vạn vật. Còn buồn, vui, hờn tủi… thực chất cũng không phải vì mưa. Nhưng giữa cuộc sống bộn bề này thì chúng ta cũng nên dành cho mình những phút giây để cảm nhận được nỗi buồn trong những cơn mưa, đơn giản là có cái nhìn sâu hơn về cuộc sống
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top