[Viết Nối Tiếp 500 từ] BÀI VIẾT số 1

BÀI VIẾT số 1
Phần 1
Author: Cò Lả

***​

- Chúc mừng cậu. Mọi thứ đều xuất sắc!

Aoko Nakamori mỉm cười với cậu bạn thân, người hiện giờ đang đứng giữa vòng vây bạn bè và đồng nghiệp cùng nhiều tiếng cười nói ầm ĩ. Họ chúc mừng vì cậu ta đã hoàn thành tua diễn một cách hoàn hảo.

Đến khi bạn bè xung quanh dần tản ra, chỉ còn lại hai người, lúc này Aoko mới thả lỏng, đẩy ánh nhìn thân thiết vào đôi mắt người nọ rồi đưa một cốc nước đầy đá.

- Cậu vất vả rồi. Ba tháng chứ ít gì.

Vị ảo thuật gia Kaito Kuroba mỉm cười, kéo Aoko cùng ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh đó.

- Ừ, có hơi lâu, nhưng không vất vả lắm, bác Jii lo hết cho tớ.

Kuroba thả lỏng người dựa ra sau, hạnh phúc thấy rõ. Cậu ta hít dài vài hơi, nét mặt thư giãn hài lòng. Phía sau ánh hào quang và sự cố gắng không ngừng nghỉ là một người đầy tham vọng lười nhác, Kuroba cũng là người, nên không thể tránh được h.am m.uốn bình thường đó. Có lẽ cậu ta đang nghĩ đến chuyến du lịch xa, hay đợt nghỉ dài hạn xuyên suốt năm, hoặc mấy con chó mèo ở nhà đang đòi ăn ầm ĩ, hoặc là, một người nào đó chẳng hạn.

Aoko im lặng tận hưởng chút không khí dễ chịu hiếm thấy đằng sau sân khấu, nhưng có lẽ chính người bên cạnh toát ra cảm giác đó thì đúng hơn. Và trong cái dễ chịu đó, cô bâng quơ hỏi, né tránh tất cả các vấn đề cụ thể rõ ràng. Tốt nhất vẫn là một thứ gì đấy chung chung.

- Cậu định làm gì sau chuyến lưu diễn? Nghỉ ngơi chứ?

Cả hai đều nhìn lên trần căn phòng quét sơn trắng mịn, Kuroba ậm ừ suy nghĩ, rồi chậm chạp kể lể từ đầu tới cuối.

- Ừmm…Tớ định ra biển một vài ngày, sau đấy thì lên núi, mà cũng có thể ở nhà hai tuần lễ rồi sang Áo dự hội nghị quốc tế. Chà…rốt cuộc cũng chỉ được hai tuần.

Aoko nghe giọng nói nhàn nhạt của Kuroba thì đoán ra một chút tâm trạng của cậu ta, khá thư giãn, cũng có chút rắc rối nho nhỏ nào đó chưa giải quyết. Rồi đột ngột, trong lòng cô trỗi lên cảm giác lấn át.

- Đến Anh đi. Tớ có hai cặp vé du lịch sang đấy. Dù biết là cậu đi nước ngoài như cơm bữa nhưng đi theo tour vẫn thú vị đấy chứ. Nhàm chán cũng là một cách gợi nhớ vài chuyện.

Aoko kết thúc bằng cái liếc nhanh đến gương mặt Kuroba, và hoàn toàn hài lòng với khoảng im lặng phía sau.

Kuroba phớt lờ hành động thăm dò của cô, cậu ta chỉ nhún vai, hớp một ngụm nước lạnh rồi đáp.

- Nghe có vẻ được đó. Tớ sẽ suy nghĩ rồi nói cho cậu biết sớm. Hmm…mà rủ bác Jii theo được chứ?

- Dĩ nhiên là không thành vấn đề.

Aoko dúi tấm vé vào tay Kuroba rồi chào ra về. Đến khi bóng cô gái khuất hẳn sau cửa phòng thay đồ, Kuroba mới nhận ra tay mình hơi lạnh. Cậu ta ngả người nằm dài trên ghế, nhắm mắt một lát.

Anh, Luân Đôn, thật chẳng xa lạ chút nào, nhưng cảm giác mỗi lần đến đều có chút thay đổi.

***​
 
BÀI VIẾT số 1
Phần 2

Author: Nguyễn Hải Vân
Beta reader: Cò Lả
**​

Ngồi trên máy bay, Aoko mãi cười nói vui vẻ. Cô ấy toàn nói về những chuyện ngày xưa, còn nhắc tới những trò ngớ ngẩn hài hước của Kaito nữa. Có đôi lúc Aoko nói hớ, bị Kaito tấn công lại khiến cô nàng xấu hổ mặt đỏ tía tai, đấm thùm thụp vào vai cậu. Kaito cười ha ha đáp lại, nhưng trong một phút lơ đễnh liếc nhìn ra khung cảnh mờ mịt mây mù ngoài ô cửa kính tròn, nụ cười của cậu bỗng trở nên gượng gạo.

Một bức thư nặc danh đã xuất hiện trong túi áo bác Jii.

Kaito chưa biết kẻ gửi thư là ai, và làm thế nào qua mặt được người cộng sự kì cựu đó để thuận lợi đặt tờ giấy gấp làm tư cực kì phẳng phiu vào túi áo khoác của bác ấy. Điều khiến Kaito càng rối bời hơn, chính là một dòng viết máy bằng tiếng Anh rất bay bổng.

I'm always waiting for you, xxx

"Ta vẫn luôn chờ đợi ngươi?”

Kaito đan hai tay vào nhau, gối ra sau đầu, mắt liếc nhìn trần máy bay.

Lại là "hắn" ? Thực sự là "hắn"? Tại sao hắn lại biết được lịch trình của cậu? Quyết định đến Anh mới được đưa ra ngày hôm qua, hơn thế, ngoài cậu, Aoko và bác Jii ra, chẳng ai khác biết được chuyện này. Aoko không phải là người thích chơi mấy trò đùa bí ẩn. Bác Jii lại càng không có chuyện mập mờ như thế.

Vậy rất có khả năng "hắn" là người đưa vé cho Aoko!

Dù vậy, nghĩ lại thì hai hôm nay đều bình thường. Biết đâu là một người hâm mộ cuồng nhiệt nào đó, hay đơn thuần chỉ là kẻ thích đùa giỡn thì sao? Một bức thư nặc danh chả có tí sức nặng nào ảnh hưởng đến chuyến du lịch của cậu, nhất là khoảng thời gian nghỉ ngơi đáng giá này. Tốt nhất là nên gạt nó ra khỏi đầu!

Kaito nghĩ một lúc, rồi quyết định quăng nó sang một bên.

Nhưng đến khi mọi chuyện bất ngờ xảy đến, Kaito sẽ phải hối hận vì không gặng hỏi Aoko đến cùng về nguồn gốc mấy chiếc vé ấy.

.

Cái lành lạnh của nơi quanh năm mù sương không hiểu sao lần này lại khiến Kaito có chút bất an. Dù đã dặn lòng không nghĩ đến lá thư vớ vẩn đó, vậy mà trong lúc đợi Aoko đi mua đồ, đầu óc cậu vẫn không kìm được mà nhớ đến.

- Kì lạ thật đấy!

- Bác cũng thấy vậy sao?

Kaito quay người lại, nhìn bác Jii với vẻ mặt khá nghiêm trọng. Trong thoáng chốc, không khí bị đè xuống.

- Kẻ đó rất giỏi. Tôi thậm chí còn không cảm nhận được gì cho đến khi phát hiện tờ giấy.

Giọng bác Jii trầm xuống, chỉ vừa đủ hai người nghe thấy. Trong lúc Kaito còn đang xoăn tít lông mày thì Aoko đã quay lại. Cậu bừng tỉnh, định buông một câu bông đùa phá vỡ bầu không khí, nhưng khi thấy khuôn mặt tái mét cùng đôi mắt sợ hãi lẫn kinh ngạc của cô bạn, Kaito lập tức nuốt ngược mấy lời trêu chọc vào trong.

- Cậu sao thế?

- T...tớ không sao. - Aoko đờ đẫn ra một lúc, ngước mắt nhìn khuôn mặt lo lắng của Kaito

- Thật chứ?

- …Thật! Tớ... ban nãy va phải một người, bị người ta mắng nên sợ ấy mà! - Aoko đáp, nặn ra một nụ cười méo xệch.

Cậu vỗ vai an ủi Aoko, không tiếp tục hỏi nữa. Chẳng hiểu sao từ lúc tờ giấy với dòng chữ kia xuất hiện, tâm trạng Kaito cứ lên xuống thất thường. Phải chăng nỗi ám ảnh mấy năm trước tại đất nước này quay về quấy rối cậu?

Bàn tay nhuốm máu đỏ ối.
Tiếng cười khàn đục lạnh lẽo cứa vào tai.

.

Chàng thám tử đứng đó, dùng đôi mắt màu rẻ quạt chăm chăm nhìn cậu, gương mặt bàng hoàng.

"Kaitou Kid, không ngờ ngươi lại vì một món đồ quý mà giết người!"

Không gian phủ đầy sự im lặng nghẹt thở. Cậu cúi mặt nhìn xác chết, bất động hoàn toàn.

Trong lòng từng dấy lên bao nhiêu cảm xúc hỗn loạn, giờ chỉ còn lại sự căm ghét tột cùng. Kid vò nát mẩu giấy trong tay đến nhăn nhúm, những con chữ đen láy xô vào nhau.

Do you like my funny trick, Kaitou Kid?

**​
 
BÀI VIẾT số 1
Phần 3

Author: Kazeshizu
Beta reader: Cò Lả

**​

Lúc ba người bọn họ đến khách sạn, đồng hồ treo trên bức tường đối diện cửa ra vào vừa nhích dần sang con số bảy.

“Cất hành lí xong thì chúng ta cùng đi ăn tối.”

Bác Jii nhận chìa khóa phòng từ tay lễ tân, sau đó quay lại nhìn hai người kia mà lên tiếng.

Aoko gật đầu, đáp dạ bằng chất giọng nhẹ tênh khác thường ngày, môi cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất. Mà Kaito ở bên cạnh, dường như đang thả hồn đi một nơi nào đó, hoàn toàn không để ý đến câu nói của ông.

Bác Jii quan sát thấy, hàng lông mày hơi cau lại. Kể từ khi nhận được lá thư, bầu không khí giữa ba người họ cũng chùng xuống rất nhiều.

Cuối cùng, dường như nhận ra được ánh nhìn từ hai người đồng hành, Kaito giật mình, ngạc nhiên nhìn Aoko và bác Jii.

“Có chuyện gì sao?”

Bác Jii lắc đầu thay cho lời đáp. Ông đưa một chiếc chìa khóa cho Aoko, cái còn lại vẫn cầm trên tay, sau đó cúi người xách hành lí tiến về phía thang máy.

.

“Sau khi ăn tối xong thì cháu muốn đi đâu không?”

Lúc bác Jii bước ra từ phòng tắm, liền nhìn thấy Kaito đang ngồi trên gi.ường với nét mặt đăm chiêu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó rất lung. Ông tiến đến bên cạnh Kaito, sau đó ngồi xuống gi.ường, rồi lên tiếng hỏi như vậy.

Kaito giật mình, quay sang nhìn nụ cười trên môi một trong những người quan trọng nhất của cậu, ngây người trong một khoảnh khắc trước khi cất tiếng.

“Điều này để lát nữa hỏi Aoko có lẽ sẽ tốt hơn.”

“Ừm. Lát nữa bác sẽ hỏi con bé. Nhưng bác nghĩ, cháu có nơi muốn đến một mình, phải không?”

Kaito nhìn thẳng vào đôi mắt đã nhuốm màu sương gió của người đối diện, chợt nhận ra so với lần đầu tiên gặp lại trên sân thượng của toà nhà đó (khi cậu lần đầu tập tành làm Kaitou Kid), cho đến tận bây giờ (khi cậu đã là một ảo thuật gia kiệt xuất), thì người này vẫn luôn sát cánh bên cạnh, cùng trải qua muôn vàn khó khăn. Thậm chí cậu còn nghĩ, bác Jii hiểu cậu còn hơn chính cậu.

Vì thế Kaito thu lại vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt, môi khẽ cong lên thành một nụ cười hiền.

“Aoko nhờ bác vậy.”

.

Hakuba không nghĩ rằng anh sẽ nhận được điện thoại của Kaito Kuroba vào lúc này.

Chàng thám tử đứng dưới tháp đồng hồ Big Ben, nhìn chằm chằm vào lá thư trên tay.

Việc “kẻ đó” biến mất khỏi nhà tù được bảo vệ nghiêm ngặt, và việc Kaito Kuroba xuất hiện ở Anh vào lúc này, liệu có liên quan gì đến nhau?

/“Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu”/

**​
 
×
Quay lại
Top