- Tham gia
- 12/3/2011
- Bài viết
- 113
ôi đã đặc biệt chú ý đến cái tên ấy ngay từ đầu năm học, khi nhìn qua bản danh sách lý lịch dán ở góc phòng.
Rồi tôi thấy An Di. Những chuỗi ngày sau đó, trong tôi là bao câu hỏi ngổn ngang mãi vẫn không tìm ra lời đáp...
Cô nàng xinh như một viên pha lê trong tủ kính, tinh tế như những viên nắng lung linh trượt trên những ô gạch sân trường...An Di có sức hút mãnh liệt hơn cả nam châm, hút mọi ánh nhìn và thu vào vô số sự chú ý. Nàng giản dị, nhưng thánh thiện. Vẻ đẹp của nàng không ai có và cũng chẳng ai có thể bắt chước. Một nét đẹp trong ngần làm bọn con trai chúng tôi si mê...Biết bao lần tôi tự hỏi lòng mình để xác định xem, tôi ngưỡng mộ cái đẹp của nàng hay bị sự bí ẩn của nàng mê hoặc, hay đơn thuần là tôi mến nàng, thích nàng, yêu nàng...Và rồi cho đến bây giờ, ngay lúc này, câu hỏi của tôi vẫn trơ ra như cành cây khô giữa sa mạc, thiếu nước và cằn cỗi, đơn độc và vô vị...Tôi không thể nào lý giải được tại sao có cành cây khô giữa sa mạc, cũng như tôi chưa tìm ra lời đáp thỏa đáng cho câu hỏi "vớ vẩn" này...
Tôi là một chàng trai khá ổn, về diện mạo lẫn học thức. Tôi nghĩ thế. Suốt những năm học phổ thông, cũng có nhiều đứa con gái xinh xinh hay hay muốn làm quen, đủ mọi hình thức, viết thư có, e thẹn có, nhờ người làm quen giùm cũng có, và...thẳng thừng cũng có. Khi còn là một cậu chàng 15, tôi hay e ngại và dễ khiến người khác thích mình. Chẳng hạn như chỉ cần tạo nên một nụ cười nửa miệng, tôi có thể làm một vài nàng điêu đứng. Lớn lên một chút, thấy điều đó quá phiền toái và mang đến những điều nan giải, tôi dần tạo một lớp vỏ bọc để tự vệ. Tôi lạnh lùng hơn với các bạn nữ và cũng giữ khoảng cách hơn.
Nhưng cũng chính vì "hình tượng mới" mà tôi lại làm một cô gái thổn thức...Cô ấy không xinh vì quá đẹp, không nổi loạn nhưng rất cá tính, không học giỏi nhưng đối đáp cực kỳ thông minh. Sự khôn khéo của nàng làm tôi...sợ. Và sự sợ hãi dần lấn át cảm xúc thinh thích ban đầu. Tôi nói lời chia tay khi chúng tôi quen nhau chưa đến ba tháng. Vài tên con trai đấm vào lưng tôi đùng đùng: "Thằng ngu! Phong Lan có gì không tốt hả? Sau này đốt đuốc cũng không tìm ra được ai hơn thế đâu nhé! Rồi mày sẽ hối hận và rồi bọn con gái sẽ nguyền rủa mày suốt đời". Tôi mỉm cười: "Nhưng ngược lại, bọn con trai tụi bây lại tôn thờ tao và thầm biết ơn tao mãi mãi". Một khoảng lặng đáng sợ. Những tên XY khi ấy chỉ biết nhìn nhau, rồi nhìn tôi, cứng họng..."Nhưng tại sao chứ? Trong khi bọn tao mơ cũng chẳng được mà mày lại...?". "Ồ, dễ hiểu thôi, tao đã bị sự bí ẩn và nét đẹp giản dị tinh khôi hút hết sức sống. Và rồi tao nhận ra, "người trong mộng" bấy lâu nay của tao, đơn giản là...". Cả bọn thốt lên: "Ai?".
Tôi cười. Nụ cười nửa miệng.
o0o
Có những thứ dễ bóp nghẹt con tim người khác, theo một cách nào đó...Và rồi tôi cũng chẳng lý giải được tại sao tôi lại ghét màu xanh, đỏ, tím và thích màu trắng, cũng như tôi không biết con tim mình đã hùa theo lý trí nghĩ như thế nào, mà lại bắt đầu chú ý đến An Di và "chán ngán" Phong Lan...
Tôi đã đặt biệt chú ý đến Di từ năm lớp 10. Tên em nghe đẹp lắm, và cũng lạ. Nhưng sự kiêu hãnh của một thằng con trai 15 tuổi không cho phép tôi để tâm quá lâu đến những việc "tầm thường", ví dụ như theo đuổi một cô nàng và chinh phục cô ấy. Tôi đã có quá nhiều vệ tinh và vẻ đẹp của con gái khiến tôi không mấy rung động quá lâu nữa. Đơn giản, cái đẹp xuất hiện trước mặt tôi mỗi ngày. Một bức tranh dù tuyệt mỹ đến mấy, ngắm mãi cũng thành chán. Bọn con gái xung quanh tôi đẹp như búp bê và cũng tẻ nhạt như búp bê. Đẹp nhưng đơn giản, đẹp nhưng suy nghĩ nông cạn, và đẹp nhưng tầm thường...Bọn họ thích tôi vì điều gì, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Vẻ ngoài của tôi quá "tỏa sáng", nụ cười của tôi đã đạt đến mức "điêu luyện", ai lỡ nhìn vào rồi sẽ chết chìm luôn trong đôi mắt, chết chìm trong đôi mắt đa tình này rồi sẽ lại bị mê hoặc bởi giọng nói du dương...Tất cả những thế mạnh của mình, tôi nắm trọn vẹn...
Nhưng với An Di thì tôi chẳng là gì cả. An Di chưa bao giờ thích ai cũng như chưa cho ai cơ hội...
Em đẹp. Nét đẹp trong vắt. Dáng em thướt tha và từng đường nét luôn chuẩn mực. Da em trắng ngần. Mái tóc dài, dày và rất nhiều, luôn được cột cao gọn ghẽ bằng chiếc cột tóc đen trắng - màu tôi thích. Đôi mắt của em rất có hồn, long lanh dưới đôi mi dày, cong và rậm. Đôi lông mày thanh thanh, sống mũi không cao, nhưng vẻ đẹp của đôi mắt em đã lấn át khuyết điểm ấy. Cả gương mặt em, đắt giá nhất là đôi mắt nhung tuyệt mĩ và mái tóc phủ trán nhẹ nhàng. Em xinh hơn cả thiên thần. Tôi chưa bao giờ gặp ai có nét đẹp thiên thần như thế. Nói em rất đẹp, không hẳn. Em chỉ xinh, rất xinh, như một thiên thần nhỏ, như một nàng công chúa...
Số chàng trai theo đuổi em còn nhiều hơn số cô gái tỏ tình với tôi. Chính điều đó làm không ít cô gái thầm ghét em và các chàng trai ngày một chú ý em hơn. Có lần, tôi đã từng thấy cả một bọn con trai giành nhau xem ai được ngồi bên cạnh em trong lớp học thêm, hay như vài tên XY lố bịch cưỡi chiếc phân khối lớn kè kè theo chiếc xe đạp của em, cốt để biết nhà em...
Đó là câu chuyện cách đây vài năm, khi còn mới bước chân vào ngưỡng cửa phổ thông...Hiện giờ, em nhạt nhòa...Các cô gái không ghét em nữa và những chàng trai không phí sức để cưa cẩm em thêm. Em vẫn chưa thích ai, chưa một mối tình...Nhưng chính lúc này đây, khi sắp rời xa mái trường cấp 3 đã bấy lâu gắn bó, tôi mới chú ý, hình như, em sở hữu một số điều không-được-bình-thường.
Thứ nhất là việc em như một thỏi nam châm không-còn-lực-hút...
Tôi không biết vì lẽ gì, những chàng trai theo đuổi em, chừng một tháng là "nản". Một số tên bám riết, bám như đỉa rồi cũng chỉ được ba tháng... Một số tên nổi tiếng "sát gái", mới hai tuần đã "bỏ cuộc". Tôi hỏi lý do, không thằng nào trả lời...Bọn nó đều đưa ra nhận xét ngắn gọn: "Con nhỏ ấy xinh quá, nhưng nói thật, sẽ không đứa nào bước chân vào thế giới của nó được đâu!". Điều đó làm tôi bắt đầu chú ý và thêm tò mò... "Vì lẽ gì? Nó từ chối mày thẳng thừng hay đe dọa gì à?". "Nó không nói gì cả...Nhưng tốt nhất là đừng nên tìm hiểu nó. Phức tạp và mệt mỏi lắm. Trường mình không thiếu những em xinh tươi"
Em luôn giản dị. Chiếc túi xách jeans, đôi giày cao gót trắng, chiếc vòng bằng gỗ nổi bật trên cổ tay trắng như hoa giấy, cột tóc trắng đen...dường như theo em suốt một khoảng thời gian dài. Em rất ít khi thay đổi. Những phụ kiện của em tuy đơn giản nhưng có vẻ rất đắt, và đặc biệt là chúng luôn theo em từ năm lớp 10 đến giờ... Em không có bạn thân, không chơi thân với bất kì ai. Em học không giỏi, không tồi. Tôi có cảm giác như em cố tình làm mình bị chìm trong đám đông, lẫn trong bóng tối hòa quyện với ánh sáng cuộc đời...
Học chung với nhau đã 3 năm nhưng cả trường không ai biết nhà em. Đó là điều mà không chỉ tôi, cả lớp, những đứa biết em, mà cả những đứa theo đuổi em hoặc muốn làm bạn với em, đều chẳng thể nào tìm ra nhà em...Cả những bọn học chung với em cấp 2 cũng "bó tay". "Vì lẽ gì? Sao không ai bám theo nó thử đi...!". "Vô ích. Lúc nào nó cũng "ngửi" được có người theo dõi và tìm cách đánh lạc hướng, chạy lòng vòng...". "Ôi trời, tại sao vậy nhỉ?"
Ừ, tại sao vậy?
Em bí ẩn đến mức đáng sợ. Em làm mình trở nên bình thường nhưng chính điều đó lại khiến tôi thêm chú ý...Lớp 10, tôi chú ý em vì cái tên của em. Lớp 11, tôi không chú ý em vì tôi mải mê với những cuộc vui linh tinh...Và rồi lớp 12 này, lòng tôi ngổn ngang trăm mối...
An Di, em bí ẩn quá, để làm gì?
o0o
"Ý nghĩa của cái tên An Di là gì nhỉ?"
"Tui cũng...chẳng biết!" - Cô nàng đáp gọn lỏn, mắt không nhìn thẳng vào người đối diện. Lúc nào nàng cũng như thế cả. Thường thì người ta né tránh ánh nhìn khi người ta mặc cảm về ngoại hình. Còn nàng, có gì mà phải giấu diếm cơ chứ?
"Thì ít ra người đặt tên phải có cái lý lẽ gì chứ!" - Tôi nhướn mày
"Vậy tại sao ông tên là Hoàng Vũ..." - An Di nhìn tôi sơ sơ, y như rằng nàng sợ vẻ đẹp "chói lọi" của tôi.
"Ơ... Thì mẹ đặt cho như thế thì như thế..." - Tôi ấp úng, bối rối một cách ngô ngố. Lần đầu tiên tôi ngố trước một cô gái kiểu này.
"Tui cũng...như thế" - An Di nói xong bỏ đi, không quên quay lại lè lưỡi nháy mắt trêu tôi...Nàng thân thiện nhưng sao quá đỗi xa cách. Tôi cảm nhận được như thế... Nàng như một cơn gió, mát lành nhưng khó nắm bắt làm sao...
o0o
Và tôi sẽ tiếp tục như những tên con trai "ham của lạ", tự "chui đầu vào rọ". Tôi quyết tâm sẽ là người đầu tiên "vạch trần" những điều bí ẩn của An Di. Đơn giản thôi... Chỉ cần quyết tâm, tôi sẽ biết được tất cả. Hoàng Vũ này, kinh nghiệm "sát gái" đầy mình, thì ngại ngần gì! Vừa suy nghĩ, tôi vừa cười ra vẻ đắc chí lắm...
(Còn tiếp)












Rồi tôi thấy An Di. Những chuỗi ngày sau đó, trong tôi là bao câu hỏi ngổn ngang mãi vẫn không tìm ra lời đáp...
Cô nàng xinh như một viên pha lê trong tủ kính, tinh tế như những viên nắng lung linh trượt trên những ô gạch sân trường...An Di có sức hút mãnh liệt hơn cả nam châm, hút mọi ánh nhìn và thu vào vô số sự chú ý. Nàng giản dị, nhưng thánh thiện. Vẻ đẹp của nàng không ai có và cũng chẳng ai có thể bắt chước. Một nét đẹp trong ngần làm bọn con trai chúng tôi si mê...Biết bao lần tôi tự hỏi lòng mình để xác định xem, tôi ngưỡng mộ cái đẹp của nàng hay bị sự bí ẩn của nàng mê hoặc, hay đơn thuần là tôi mến nàng, thích nàng, yêu nàng...Và rồi cho đến bây giờ, ngay lúc này, câu hỏi của tôi vẫn trơ ra như cành cây khô giữa sa mạc, thiếu nước và cằn cỗi, đơn độc và vô vị...Tôi không thể nào lý giải được tại sao có cành cây khô giữa sa mạc, cũng như tôi chưa tìm ra lời đáp thỏa đáng cho câu hỏi "vớ vẩn" này...
Tôi là một chàng trai khá ổn, về diện mạo lẫn học thức. Tôi nghĩ thế. Suốt những năm học phổ thông, cũng có nhiều đứa con gái xinh xinh hay hay muốn làm quen, đủ mọi hình thức, viết thư có, e thẹn có, nhờ người làm quen giùm cũng có, và...thẳng thừng cũng có. Khi còn là một cậu chàng 15, tôi hay e ngại và dễ khiến người khác thích mình. Chẳng hạn như chỉ cần tạo nên một nụ cười nửa miệng, tôi có thể làm một vài nàng điêu đứng. Lớn lên một chút, thấy điều đó quá phiền toái và mang đến những điều nan giải, tôi dần tạo một lớp vỏ bọc để tự vệ. Tôi lạnh lùng hơn với các bạn nữ và cũng giữ khoảng cách hơn.
Nhưng cũng chính vì "hình tượng mới" mà tôi lại làm một cô gái thổn thức...Cô ấy không xinh vì quá đẹp, không nổi loạn nhưng rất cá tính, không học giỏi nhưng đối đáp cực kỳ thông minh. Sự khôn khéo của nàng làm tôi...sợ. Và sự sợ hãi dần lấn át cảm xúc thinh thích ban đầu. Tôi nói lời chia tay khi chúng tôi quen nhau chưa đến ba tháng. Vài tên con trai đấm vào lưng tôi đùng đùng: "Thằng ngu! Phong Lan có gì không tốt hả? Sau này đốt đuốc cũng không tìm ra được ai hơn thế đâu nhé! Rồi mày sẽ hối hận và rồi bọn con gái sẽ nguyền rủa mày suốt đời". Tôi mỉm cười: "Nhưng ngược lại, bọn con trai tụi bây lại tôn thờ tao và thầm biết ơn tao mãi mãi". Một khoảng lặng đáng sợ. Những tên XY khi ấy chỉ biết nhìn nhau, rồi nhìn tôi, cứng họng..."Nhưng tại sao chứ? Trong khi bọn tao mơ cũng chẳng được mà mày lại...?". "Ồ, dễ hiểu thôi, tao đã bị sự bí ẩn và nét đẹp giản dị tinh khôi hút hết sức sống. Và rồi tao nhận ra, "người trong mộng" bấy lâu nay của tao, đơn giản là...". Cả bọn thốt lên: "Ai?".
Tôi cười. Nụ cười nửa miệng.
o0o
Có những thứ dễ bóp nghẹt con tim người khác, theo một cách nào đó...Và rồi tôi cũng chẳng lý giải được tại sao tôi lại ghét màu xanh, đỏ, tím và thích màu trắng, cũng như tôi không biết con tim mình đã hùa theo lý trí nghĩ như thế nào, mà lại bắt đầu chú ý đến An Di và "chán ngán" Phong Lan...
Tôi đã đặt biệt chú ý đến Di từ năm lớp 10. Tên em nghe đẹp lắm, và cũng lạ. Nhưng sự kiêu hãnh của một thằng con trai 15 tuổi không cho phép tôi để tâm quá lâu đến những việc "tầm thường", ví dụ như theo đuổi một cô nàng và chinh phục cô ấy. Tôi đã có quá nhiều vệ tinh và vẻ đẹp của con gái khiến tôi không mấy rung động quá lâu nữa. Đơn giản, cái đẹp xuất hiện trước mặt tôi mỗi ngày. Một bức tranh dù tuyệt mỹ đến mấy, ngắm mãi cũng thành chán. Bọn con gái xung quanh tôi đẹp như búp bê và cũng tẻ nhạt như búp bê. Đẹp nhưng đơn giản, đẹp nhưng suy nghĩ nông cạn, và đẹp nhưng tầm thường...Bọn họ thích tôi vì điều gì, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Vẻ ngoài của tôi quá "tỏa sáng", nụ cười của tôi đã đạt đến mức "điêu luyện", ai lỡ nhìn vào rồi sẽ chết chìm luôn trong đôi mắt, chết chìm trong đôi mắt đa tình này rồi sẽ lại bị mê hoặc bởi giọng nói du dương...Tất cả những thế mạnh của mình, tôi nắm trọn vẹn...
Nhưng với An Di thì tôi chẳng là gì cả. An Di chưa bao giờ thích ai cũng như chưa cho ai cơ hội...
Em đẹp. Nét đẹp trong vắt. Dáng em thướt tha và từng đường nét luôn chuẩn mực. Da em trắng ngần. Mái tóc dài, dày và rất nhiều, luôn được cột cao gọn ghẽ bằng chiếc cột tóc đen trắng - màu tôi thích. Đôi mắt của em rất có hồn, long lanh dưới đôi mi dày, cong và rậm. Đôi lông mày thanh thanh, sống mũi không cao, nhưng vẻ đẹp của đôi mắt em đã lấn át khuyết điểm ấy. Cả gương mặt em, đắt giá nhất là đôi mắt nhung tuyệt mĩ và mái tóc phủ trán nhẹ nhàng. Em xinh hơn cả thiên thần. Tôi chưa bao giờ gặp ai có nét đẹp thiên thần như thế. Nói em rất đẹp, không hẳn. Em chỉ xinh, rất xinh, như một thiên thần nhỏ, như một nàng công chúa...
Số chàng trai theo đuổi em còn nhiều hơn số cô gái tỏ tình với tôi. Chính điều đó làm không ít cô gái thầm ghét em và các chàng trai ngày một chú ý em hơn. Có lần, tôi đã từng thấy cả một bọn con trai giành nhau xem ai được ngồi bên cạnh em trong lớp học thêm, hay như vài tên XY lố bịch cưỡi chiếc phân khối lớn kè kè theo chiếc xe đạp của em, cốt để biết nhà em...
Đó là câu chuyện cách đây vài năm, khi còn mới bước chân vào ngưỡng cửa phổ thông...Hiện giờ, em nhạt nhòa...Các cô gái không ghét em nữa và những chàng trai không phí sức để cưa cẩm em thêm. Em vẫn chưa thích ai, chưa một mối tình...Nhưng chính lúc này đây, khi sắp rời xa mái trường cấp 3 đã bấy lâu gắn bó, tôi mới chú ý, hình như, em sở hữu một số điều không-được-bình-thường.
Thứ nhất là việc em như một thỏi nam châm không-còn-lực-hút...
Tôi không biết vì lẽ gì, những chàng trai theo đuổi em, chừng một tháng là "nản". Một số tên bám riết, bám như đỉa rồi cũng chỉ được ba tháng... Một số tên nổi tiếng "sát gái", mới hai tuần đã "bỏ cuộc". Tôi hỏi lý do, không thằng nào trả lời...Bọn nó đều đưa ra nhận xét ngắn gọn: "Con nhỏ ấy xinh quá, nhưng nói thật, sẽ không đứa nào bước chân vào thế giới của nó được đâu!". Điều đó làm tôi bắt đầu chú ý và thêm tò mò... "Vì lẽ gì? Nó từ chối mày thẳng thừng hay đe dọa gì à?". "Nó không nói gì cả...Nhưng tốt nhất là đừng nên tìm hiểu nó. Phức tạp và mệt mỏi lắm. Trường mình không thiếu những em xinh tươi"
Em luôn giản dị. Chiếc túi xách jeans, đôi giày cao gót trắng, chiếc vòng bằng gỗ nổi bật trên cổ tay trắng như hoa giấy, cột tóc trắng đen...dường như theo em suốt một khoảng thời gian dài. Em rất ít khi thay đổi. Những phụ kiện của em tuy đơn giản nhưng có vẻ rất đắt, và đặc biệt là chúng luôn theo em từ năm lớp 10 đến giờ... Em không có bạn thân, không chơi thân với bất kì ai. Em học không giỏi, không tồi. Tôi có cảm giác như em cố tình làm mình bị chìm trong đám đông, lẫn trong bóng tối hòa quyện với ánh sáng cuộc đời...
Học chung với nhau đã 3 năm nhưng cả trường không ai biết nhà em. Đó là điều mà không chỉ tôi, cả lớp, những đứa biết em, mà cả những đứa theo đuổi em hoặc muốn làm bạn với em, đều chẳng thể nào tìm ra nhà em...Cả những bọn học chung với em cấp 2 cũng "bó tay". "Vì lẽ gì? Sao không ai bám theo nó thử đi...!". "Vô ích. Lúc nào nó cũng "ngửi" được có người theo dõi và tìm cách đánh lạc hướng, chạy lòng vòng...". "Ôi trời, tại sao vậy nhỉ?"
Ừ, tại sao vậy?
Em bí ẩn đến mức đáng sợ. Em làm mình trở nên bình thường nhưng chính điều đó lại khiến tôi thêm chú ý...Lớp 10, tôi chú ý em vì cái tên của em. Lớp 11, tôi không chú ý em vì tôi mải mê với những cuộc vui linh tinh...Và rồi lớp 12 này, lòng tôi ngổn ngang trăm mối...
An Di, em bí ẩn quá, để làm gì?
o0o
"Ý nghĩa của cái tên An Di là gì nhỉ?"
"Tui cũng...chẳng biết!" - Cô nàng đáp gọn lỏn, mắt không nhìn thẳng vào người đối diện. Lúc nào nàng cũng như thế cả. Thường thì người ta né tránh ánh nhìn khi người ta mặc cảm về ngoại hình. Còn nàng, có gì mà phải giấu diếm cơ chứ?
"Thì ít ra người đặt tên phải có cái lý lẽ gì chứ!" - Tôi nhướn mày
"Vậy tại sao ông tên là Hoàng Vũ..." - An Di nhìn tôi sơ sơ, y như rằng nàng sợ vẻ đẹp "chói lọi" của tôi.
"Ơ... Thì mẹ đặt cho như thế thì như thế..." - Tôi ấp úng, bối rối một cách ngô ngố. Lần đầu tiên tôi ngố trước một cô gái kiểu này.
"Tui cũng...như thế" - An Di nói xong bỏ đi, không quên quay lại lè lưỡi nháy mắt trêu tôi...Nàng thân thiện nhưng sao quá đỗi xa cách. Tôi cảm nhận được như thế... Nàng như một cơn gió, mát lành nhưng khó nắm bắt làm sao...
o0o
Và tôi sẽ tiếp tục như những tên con trai "ham của lạ", tự "chui đầu vào rọ". Tôi quyết tâm sẽ là người đầu tiên "vạch trần" những điều bí ẩn của An Di. Đơn giản thôi... Chỉ cần quyết tâm, tôi sẽ biết được tất cả. Hoàng Vũ này, kinh nghiệm "sát gái" đầy mình, thì ngại ngần gì! Vừa suy nghĩ, tôi vừa cười ra vẻ đắc chí lắm...
(Còn tiếp)











