[Oneshot] Nhật kí

shinichikudo275

Về với gió ngàn thu....
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/11/2010
Bài viết
2.990
Nguồn :https://Conankun.yourme.net
t/g : Kudopotter_firefox

Ran sẽ như thế nào trong hành trình tìm lại bản thân sau khi bị mất trí nhớ???

Chap 1
_Shin_
New York, một ngày tháng Tám nắng chiếu chói chang.
Ngẩng đầu lên trước chiếc máy tính với hàng loạt câu hỏi về bọn tội phạm cần được giải đáp, tôi với lấy cái điện thoại đang rung bần bật. Màn hình điện thoại sáng lên tên “Heifi Hattori”. Ngón tay định ấn nút trả lời của tôi chợt ngập ngừng. Bây giờ bên Nhật có khi đã là 12h đêm, chuyện gì khẩn cấp khiến cậu ấy phải vội vàng gọi cho tôi?...
- Alo, Heifi, có chuyện gì mà phải gọi giữa đêm khuya thế này?
***
Tôi thẫn thờ tắt điện thoại. Những câu nói của Heifi vẫn vang vang trong đầu, khiến những cảm xúc chưa định hình trong tôi phút chốc bỗng trở nên rối loạn.

“ Kudo, Ran bị tai nạn. Cậu đừng lo, không phải bọn áo đen – Heifi nói như thể cậu ta hiểu được suy nghĩ của tôi- Người gây tai nạn đã tự thú rồi. Thực ra tớ gọi điện để báo cho cậu là Ran giờ đã không nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ có điều, tổn thương từ vụ tai nạn có thể sẽ theo cô ấy suốt cuộc đời…”.

Dường như có ai đó vừa đâm cho tôi một cú chí mạng. Ran? Ran sao? Ran… bị tai nạn, bị mất trí nhớ… và… không thể đi lại được?! Bao công việc ngập đầu ở Mĩ đối với tôi giờ đây trở nên quá mờ nhạt, tôi chỉ muốn được trông thấy Ran, được trở về và ở bên cô ấy. Tôi đã sai khi một lần nữa rời xa cô, một lần nữa đặt công việc lên trên, bắt cô phải chờ đợi.Trái tim tôi như bị trăm ngàn mảnh thủy tinh cứa vào, đau nhói…

Điện thoại lại rung lên lần nữa, nhưng không phải báo cuộc gọi mà là báo tin nhắn. Tin nhắn của mẹ tôi. Có lẽ mẹ, Hattori, bố và nhiều người thân của Ran cũng đang ở bệnh viên trông nom cô ấy. Tay tôi run run, cho dù tôi đã cố gắng nhắc nhở mình phải bình tĩnh. “Ran không nguy hiểm đến tính mạng nữa”…Tôi đọc tin nhắn của mẹ. “Con à, con không cần quá lo lắng đâu. Ran đã không sao rồi. Con bé đang ngủ rất ngon và có lẽ đang mơ về con đấy. Cố lên con, con đâu phải là người yếu đuối đúng không nào? Công việc ở Mĩ, con hãy hoàn thành nhanh nhé. Ở đây đã có mẹ và các cô chú. Ran đã qua khỏi rồi. Con bé đang chờ con. Mẹ yêu con”.

Tôi nhắm mắt, hít thở sâu. Trái tim tôi vẫn nhói buốt, nhưng lí trí của tôi đã trở về. Tôi sẽ nghe lời mẹ. Vài tên áo đen còn sót lại vẫn còn đang ẩn nấp, và tôi không thể để chúng tiếp tục gây tai họa cho mọi người, kể cả Ran. Hoàn thành công việc, để sau đó có thể toàn tâm toàn ý với cô ấy, có lẽ tốt hơn. Đưa bàn tay cầm điện thoại nắm lấy tay kia đang run lẩy bẩy, tự trấn tĩnh, tôi tập trung nhìn vào màn hình máy tính. Sau khi giải quyết mọi việc, tôi sẽ là người đưa Ran trở về với chính mình.
 
Chap 2

_Ran_


Tôi nhìn vào gương thêm lần nữa. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài và đôi mắt bình thản đang nhìn lại tôi. Cô gái có vẻ rất quen thuộc. Thật buồn cười khi tôi nói nhìn chính bản thân quen thuộc, nhưng dù sao, tôi cũng đã không còn là con người cũ nữa. Hình dáng tôi vẫn như xưa, ngoại trừ đôi chân, song bên trong tâm hồn tôi dường như có một khoảng trống rất lớn. Mọi việc trong quá khứ biến mất khi tôi tỉnh dậy sau vụ tai nạn khủng khiếp ấy, tựa hồ như chúng đã bỏ trốn vào một cái hố đen ngòm sâu thẳm nào đó mà tôi không thể tìm ra. Tên tôi, tôi không biết, nhà tôi, tôi không hay. Khi tôi mở mắt và ngồi dậy, những gương mặt xa lạ mà tôi không thể nhớ tên vây lấy tôi, hỏi han và chăm sóc tôi. Thật may mắn là trước kia tôi có những người thân thiết như vậy. Nhưng đó là trước kia. Còn giờ, tuy họ quan tâm tôi, tôi vẫn thấy mình xa lạ. Tôi thu mình lại. Cảm giác tủi thân và cô độc luôn bên tôi. Tôi không muốn họ thương hại mình, tôi chỉ muốn có thể nhớ ra quá khứ và sống tiếp. Nhưng tôi không thể nhớ được. Tôi cũng không thể sinh hoạt bình thường với đôi chân tật nguyền. Tôi như bị mắc kẹt trong cái bẫy của chính bản thân ở thì hiện tại, không thể tiến, cũng không thể lùi.

Xuất viện, tôi chuyển về sống cùng bố mẹ, hay chính xác hơn là hai người nói với tôi họ là bố mẹ tôi. Qua những cuộc cãi vã và những giọt nước mắt của họ, có vẻ như vì cứu mẹ nên tôi mới lao ra đường và bị ô tô đâm trúng.Tôi vui vẻ nói không sao, vui vẻ sống bên họ, dù trong tôi vẫn tồn tại một khoảng trống vô hình mang tên quá khứ.
Từ lúc ấy đến nay, cũng hơn nửa năm rồi…

Buổi chiều đầu tháng Ba mát mẻ với những làn gió thổi nhẹ và những tia nắng ấm áp của mùa xuân dường như khiến mọi người đều trở nên vui vẻ. Như thường lệ, tôi mang theo cuốn sách, vớ lấy đôi nạng và chậm chạp đi ra công viên. Chân tôi sau khi tập luyện nửa năm đã có thể đứng dậy và đi lại dựa vào nạng gỗ, dù mỗi lần đi như vậy là một lần tôi đau không thể tả được. Phần lớn thời gian sau khi ra viện, tôi tập đi, đọc sách và nghe những bản nhạc nhẹ. Với tôi, công viên nhỏ sau nhà thật sự là nơi chốn bình yên, nơi tôi có thể một mình làm những việc tôi thích và không phải nói chuyện với những-người-xa-lạ-quen-thuộc kia. Tôi vẫn chưa thể thoát ra khỏi vỏ ốc của bản thân.

Công viên, những tán cây xanh ngắt rì rào tiếng gió, vài đóa hoa nở muộn tỏa làn hương rất nhẹ. Nhiều giọt nước từ đài phun bắn ra, đọng lại trên lá như những giọt sương. Trong ánh nắng vàng rực như sáp ong, những tia nước chợt có sức hấp dẫn kì lạ. Tôi bước đến, chạm tay vào nước. Nước mát rượi chảy tới, trong vắt, tinh nghịch đùa với tôi. Nhưng... bỗng nhiên, chiếc nạng gỗ được dựng dựa vào đài phun chợt rơi xuống. “Thôi rồi”- tôi thầm kêu. Giờ đây việc nhặt lại nạng là một việc quá sức với tôi. Tôi đâu thể ngồi xuống. Nhưng tôi cũng chẳng muốn nhờ vả ai. Đang cố khom lưng xuống và vươn tay ra với cái nạng bướng bỉnh, bỗng có một đôi chân đi tới và một bàn tay nhặt chiếc nạng lên. Tôi ngẩng đầu, ngạc nhiên. Người lạ mỉm cười:
- Của cậu này.

Ngay đúng khoảnh khắc mắt tôi gặp mắt câu ấy, trái tim tôi chợt như vừa bị ai thụi vào một quả. Cảm giác vui mừng trào đến hệt như một cơn sóng thần, kèm với đó là sự giận dỗi lâu ngày phải kìm nén. Cậu bạn trước mặt có nụ cười ấm áp và đôi mắt thông minh. Ánh mắt cậu ấy rất dịu dàng. Tôi không biết tại sao vừa nhìn thấy cậu lần đầu mà tôi lại có cảm giác quen thuộc đến thế. Dường như… dường như tôi đã chờ đợi con người này từ rất lâu trước kia…
Nhưng bây giờ, tôi đâu có quen cậu ta.
- Cảm ơn – Tôi cười tươi, nụ cười không gượng gạo. Thoáng chút ngạc nhiên trong đôi mắt người đối diện.
- Để tôi đưa cậu ra ghế đá kia nhé, được không?
- Không cần đâu, tôi có thể tự đi được. Cảm ơn.

Tôi bước đến chiếc ghế đá, ngồi xuống và mở sách ra đọc. Cậu bạn kia đi theo. Tôi không phản ứng gì, tiếp tục đọc. Giờ đây tôi không muốn, cũng không thể tỏ ra thân thiện dù là với người quen, hơn nữa cậu ta lại là người tôi chưa bao giờ gặp. Cảm giác cô độc đột nhiên từ đâu ập tới, cho dù trái tim tôi vẫn đập thật nhanh trong lồng ngực.
- Cậu… không giống cô bạn mà hồi trước tôi quen- Người lạ chợt nói. Nhưng khi tôi ngạc nhiên quay đầu lại, cậu ấy không hề nhìn tôi, ánh mắt cậu hướng về bầu trời.
- Trước đây cậu quen tôi?
- Uhm…Ran này, cậu đã bao giờ ngước mắt lên bầu trời chưa? Cho dù mặt trời là duy nhất thì bên cạnh mặt trời luôn có những đám mây. Cậu cũng vậy, hơn nữa cậu đâu phải là duy nhất…

Tôi ngước lên theo đôi mắt cậu bạn. Bầu trời xanh ngắt dịu dàng, những đám mây trắng mỏng manh hệt như một tấm chăn lấp lánh che bớt màu xanh mênh mang. Ông mặt trời có lẽ đang chơi trò trốn tìm với tấm chăn xốp bồng bềnh ấy…Cảm giác yên bình chợt như bay xuống, bao trùm lấy tôi, xóa tan sự cô độc. Ít ra, bây giờ bên cạnh tôi cũng vẫn còn một người, người vừa gặp tôi đã thấy quen thuộc đến bất ngờ.
Cậu bạn cúi xuống, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn lên. Tôi cười:
- Này, trước đây tôi không biết tôi có quen cậu hay không, nhưng bây giờ, xin chào, tôi là Ran Mori!
***
Tôi vào phòng, lấy ra cuốn nhật kí:
Gửi Ran,
Liệu cậu có thấy phiền không nhỉ, khi ngày nào tớ cũng viết cho cậu thế này?
Ran này, hôm nay tớ lại gặp một người quen của cậu. Mà có vẻ cậu rất thân với cậu ấy thì phải, nên chính bản thân tớ cũng cảm thấy cậu ấy quen thuộc. Cậu đoán được không? Cậu ấy là Kudou Shinichi đấy.

Nhiều lúc, tớ muốn quên hẳn cậu để thật sự sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng tớ không làm được. Rốt cuộc, dù tớ có muốn gì, tớ vẫn LÀ cậu. Bố mẹ cậu, bạn bè cậu, thầy cô cậu, Shinichi, uhm…và cả tớ nữa, trông chờ vào cậu nhiều quá. Theo tớ thấy, cuộc sống trước kia của cậu chắc chắn là ý nghĩa lắm, phải không?

Đôi khi, tớ ước một phép lạ nào đó hãy đưa tớ về với cậu, để tớ tiếp tục sống một cuộc sống ý nghĩa. Nhưng bây giờ, có lẽ tớ phải tự cố gắng thôi. Cố gắng thoát ra khỏi vỏ ốc của bản thân mình. Cậu ủng hộ tớ chứ?

À này, một thám tử liệu có giúp được gì trong chyện này không nhỉ? Shinichi bảo, cậu ấy sẽ giúp tớ tìm được cậu. Mà có phải cậu luôn ẩn nấp đâu đó bên trong tớ không, Ran? ” .
 
Chap 3
_Shin_

Tôi về nhà đúng lúc trời bắt đầu mưa. Đứng trong căn phòng nhỏ, nhìn những hạt mưa bay lất phất đằng sau cửa sổ, đầu tôi ngập tràn hình ảnh Ran. Giờ đây với tôi, nơi nào cũng có bóng dáng cô ấy. Ở sân trường, cô ngồi đó, giơ tay cổ vũ tôi trong trận bóng đá; dưới gốc cây rẻ quạt, cô ngoắc tay tôi, cùng hứa một lời hứa lãng mạn; nơi công viên nước, cô đưa bàn tay trắng trẻo đùa nghịch với làn nước trong vắt. Căn nhà này, hơn nửa năm trước, cũng nhờ cô mà ngăn nắp như vậy.. Lại thêm một lần nữa tôi nhận ra, Ran quan trọng với tôi đến thế nào…

Tôi trở về Nhật 6 tháng sau khi biết Ran bị tai nạn. Sáu tháng có thể là nhanh với công việc điều tra đáng ra mất vài năm tại Mĩ, nhưng với tôi, khoảng thời gian đó dài như hàng thế kỉ. Qua Heift, tôi biết sơ qua về nguyên nhân vụ tai nạn của Ran. Bố mẹ cô xảy ra tranh cãi, mẹ Ran tức giận và chạy băng qua đường. Cô cùng bố đuổi theo. Một chiếc xe với ông tài xế say rượu phóng tới. Và Ran đã đẩy bố ra, một mình hứng trọn cú đâm thảm khốc ấy. Khi biết chuyện, tôi đã khóc. Thà rằng người bị tai nạn là tôi…
Tôi gặp lại Ran ở công viên. Cô khác nhiều hơn so với tôi tưởng tượng. Sự lạnh lùng và bình thản toát ra từ đôi mắt cô trước đây không hề có. Nhìn cô, tôi chợt nhận ra sự trống rỗng trong đáy mắt, một khoảng trống vô hình của quá khứ…

Nhưng dù sao đi nữa, tôi tin, Ran vẫn là Ran. Nụ cười ấm áp và sự mạnh mẽ ẩn sâu trong tâm hồn cô ấy có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi. “Sau tai nạn, Ran thu mình lại hẳn, Shinichi à. Con bé dường như chui vào một cái vỏ và không muốn thoát ra…” Câu nói nghẹn ngào của mẹ Ran từ đâu đó vọng lại bên tai tôi. Tôi mỉm cười. Không đâu, tôi biết mà, cho dù có mất đi trí nhớ, Ran vẫn sẽ trở về bên những người mà cô ấy thương yêu. Sớm thôi.
Ngoài kia, mưa vẫn cứ rơi…

_Ran_

Tôi ngồi trên ghế đá trong công viên quen thuộc, nghe headphone và chờ Shinichi. Từ lần xuất hiện bất ngờ và màn làm quen còn bất ngờ hơn, người bạn mới này ngày nào cũng tới đây bên tôi. Bằng cách nào đó, cậu ấy dần xóa tan sự cảnh giác trong tôi thật nhẹ nhàng. Tôi nhắm mắt, chìm vào những giai điệu du dương của bản tình ca. Vài kỉ niệm ngọt ngào của ngày hôm trước bỗng hiện về…
Có những khi buồn em ngồi đây em hát
Ru những nỗi đau ngủ yên
Mây trắng bay về tựa như mây là anh đó
Luôn ở bên em từng đêm…
…Và dù xa nhau như thế nhưng yêu thương vẫn còn đó, vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim
Và dù giận anh có mấy em vẫn luôn chờ anh mãi thôi
Mãi mãi chỉ anh mà thôi…”

***
- Này, cậu ngồi yên đi. Cậu ngọ nguậy thế làm sao tôi vẽ cậu được chứ!
Từ bên dưới cái khung tranh to lớn, Shinichi ngẩng đầu lên, cau mày nhìn tôi. Nhưng cái cau mày ấy vẫn không giấu nổi sự tinh nghịch trong ánh mắt. Tôi hít một hơi dài để khỏi bật cười, nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng:
- Thế này được chưa?
- Rồi. OK, đẹp lắm. Chờ chút nữa…
Vài phút trôi qua trong yên lặng. Rồi Shinichi hớn hở như một đứa trẻ, nở nụ cười tinh quái, dứ dứ bức tranh chắc đã vẽ xong trước mặt tôi.
- Hù!
Cậu ấy xoay bức tranh cho tôi nhìn. Tôi giật mình dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Trong tranh, một… bà lão hiện lên với khuôn mặt đầy nếp nhăn và mái tóc lốm đốm bạc. Tôi không nhịn được nữa, phì cười, đưa hai nắm đấm ra đánh cậu. Xa xa, những tia nước nghịch ngợm phun ra, bắn tung tóe thành những hạt nước lấp lánh đủ màu sắc hệt như một chiếc cầu vồng.
***
- Cố lên cô bé! Cháu sẽ tự đi được sớm thôi!
- Bám chắc vào! Nếu mệt, ra đây cô xoa bóp chân cho!
- Thấy chưa, mọi người đang cổ vũ cậu đấy. Rồi chẳng bao lâu nữa cậu sẽ không cẩn đến đôi nạng gỗ đó nữa đâu!
- Cảm ơn mọi người! –Tôi cười.

Vài hôm sau khi nhặt hộ tôi đôi nạng, Shinichi lại muốn tôi vứt bỏ nó càng nhanh càng tốt. Cậu ấy giúp tôi tập đi mà không dùng đến nạng. Dùng cả hai bàn tay bám vào cánh tay vững chắc của cậu, tôi chậm rãi bước từng bước nhỏ. Tôi rất vui. Hóa ra cảm giác thấy mình tiến bộ và được người khác động viên khích lệ lại hạnh phúc và nhẹ nhõm đến thế. Mọi người trong công viên đều rất cởi mở và thân thiện. Lần đầu tiên trong suốt mấy tháng ở đây, tôi mới chợt nhận ra điều đó. Đứng bên cạnh dìu tôi, Shinichi mỉm cười, buột miệng:
- Vỏ ốc thì có gì tốt đâu, phải không?...
Đêm về, nụ cười thân thiết của các cô bác ở công viên cùng gương mặt rất đỗi dịu dàng của cậu bạn theo tôi vào cả trong những giấc mơ.
***
Những giọt nước lớn trong vắt chợt rơi xuống rất nhanh, làm ướt cả mái tóc và cuốn “Sherlock Holme” trên đùi Shinichi. Cậu vội vàng nhấc khung tranh đang dựng dưới đất, ngồi xích lại phía tôi và giơ lên che chung cho cả hai đứa.
- Sao trời lại mưa vào giờ này nhỉ?- Tôi băn khoăn, giơ tay ra hứng nước. Những hạt mưa rơi vào tay tôi lành lạnh. Shinichi bật cười:
- Không phải mưa. Trời vẫn xanh thế kia cơ mà. Cậu thử nhìn ra đằng sau coi.

Nhưng…nụ cười của Shinichi sao lại có thể ấm đến vậy nhỉ, cho dù nụ cười ấy đang sũng nước mưa? Vài giây sau khi ngẩn ngơ nhìn nụ cười đó, tôi mới chợt nhận ra tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực. Thoáng đỏ mặt, tôi vội quay nhìn theo hướng tay cậu bạn, che giấu sự bối rối. Hóa ra không phải mưa thật. Cách vài mét sau ghế đá chúng tôi ngồi, trên thảm cỏ xanh, hai nhóc tì nghịch ngợm đang vừa cầm ống phun nước tưới cây vung vẩy, vừa nhe răng cười toe toét. Những giọt nước cứ thế bắn loạn xạ, làm ướt cả áo cô công nhân môi trường đô thị giận điên đứng gần đó. Thấy tôi nhìn, hai cậu bé bỏ ống phun xuống, chạy lại. Tôi cười, đưa tay lau những hạt nước vương trên hai gương mặt trẻ thơ láu lỉnh. Giây phút ấy, thực sự, lớp vỏ tôi tự bao bọc quanh bản thân đã gần như biến mất. Cảm giác ngạc nhiên và hứng khởi tràn đến, giống như cả thế giới sống động và đầy màu sắc ngoài kia đang chào đón tôi…
***
Đôi mắt chợt khó chịu bởi ánh nắng chói chang, tôi tỉnh dậy sau những mảng hồi ức dịu dàng. Bản nhạc trong MP3 đã tắt từ lâu.
- Dậy rồi à? Cậu mệt lắm không?
Đang dụi mắt, tôi ngạc nhiên quay sang bên. Shinichi. Ui chà, tôi đã ngủ trong lúc cậu ấy ngồi cạnh sao? Ngượng thật..
- Không... Tại… gió mát quá…
Cậu ấy phì cười:
- Eh, nếu không mệt, ra biển với tôi đi. Ngay gần đây thôi. Biển còn đẹp hơn công viên này nhiều. Được không?
Tôi gật. Còn gì tuyệt hơn biển trong một buổi chiều nắng ấm như thế này?

Những làn gió mát rượi mang theo hương vị mặn nồng của biển thổi tới, làm tung bay mái tóc và mơn man nhè nhẹ trên gương mặt tôi. Khung cảnh thật hùng vĩ. Đã nhiều lần tôi đến biển, nhưng đây là lần đầu tôi được tới một bãi đá hoang sơ thế này. Rất nhiều tảng đá to lớn nhiều hình dạng yên lặng nối đuôi nhau đến tít tận chân trời, có cảm giác một ông thần vĩ đại nào đó đã xếp chúng ở đây từ nhiều ngàn năm trước. Biển luôn mang lại cho người ta cảm giác yên bình như nó vốn có.

Shinichi dẫn tôi ra ngồi ở một tảng đá bằng phẳng. Cậu bạn thoải mái nằm xuống, ngửa người trên phiến đá, đưa hai tay xếp sau đầu. Tôi ngồi lên một tảng đá gần đó, vòng tay ôm lấy đôi chân ẩn sau chiếc váy hoa dài chấm mắt cá, hai chiếc nạng gỗ dựng bên cạnh. Một cánh hải âu từ đâu đó chợt chao liệng trên bầu trời đỏ ối. Sắp hoàng hôn. Mặt trời dịu dàng lấp sau những đám mây, tỏa ánh sáng cam vàng rực rỡ, đẹp tựa như một bức tranh. Ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh tượng kì vĩ, chợt một ý nghĩ vụt qua đầu tôi. Tôi buột miệng:
- Shinichi này, cậu giống hệt mặt trời lúc hoàng hôn!
- Huh, là sao?

Ban ngày, mặt trời tỏa sáng dường như chỉ là để mọi người biết đến sự tồn tại của nó, vì thực ra đâu có ai đủ can đảm nhìn vào mặt trời khi ấy. Còn lúc mặt trời lặn, lại có cảm giác ánh sáng của nó bao trùm lên những vật xung quanh, bảo vệ và che chở. Và hầu hết mọi người đều hạnh phúc khi được ngắm mặt trời trong khoảnh khắc hoàng hôn”- Tôi nghĩ vậy. Nhưng tôi không nói điều đó cho Shinichi biết, chỉ thầm thì:
- Vui vẻ và bình yên.

Cậu bạn cười, giọng nói nhẹ như gió:
- Vậy sao? Còn tôi, lại thấy cậu giống một con ốc sên.
- Gì?- Tôi quay lại.
- Đến bao giờ thì cậu mới thoát ra được lớp vỏ của mình? Cậu không thấy mệt sao, khi cứ cố giam giữ mình trong quá khứ? Tôi đã nghĩ là sẽ nhanh hơn…

- Cậu…thấy rõ đến thế à?- Hơi sửng sốt, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy bình thản – Cũng phải. Cậu đã thân với tôi nhiều tuần nay mà – Ngừng một chút, tôi nói tiếp - Nhưng, Shinichi à, không có quá khứ, nhiều khi tôi thấy mình không thể có tương lai. Tôi cũng không hiểu sao mình lại trở nên yếu đuối đến thế này…

- Cô độc và yếu đuối luôn là một phần tất yếu trong mỗi con người. Có những người trốn tránh nó, có những người để nó bao trùm lên bản thân, nhưng cũng có những người đủ dũng cảm để gạt nó ra và tiếp tục cuộc sống. Ran, quan trọng là cậu chọn cách nào?

Im lặng. Shinichi không nói thêm một câu nào. Cậu ấy đang chờ tôi. Đây thực ra là lần đầu tiên tôi tâm sự về bản thân mình, với một người tôi đủ tin tưởng. Tôi tiếp tục:

- …Và tôi đang cố gắng khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn. Quá khứ chẳng qua chỉ là một cái hố. Đơn giản là nhảy qua hố thôi, phải không?- Tôi quay sang, nhìn vào mắt Shinichi. Đến giờ tôi mới nhận ra đôi mắt ấy ngoài sự dịu dàng cảm thông, còn tồn tại ngọn lửa của nhiệt huyết và đam mê. Lửa mặt trời. Tôi hít một hơi dài – Tôi đang chuẩn bị, và tôi sẽ nhảy.

Tôi với Shinichi nhìn nhau, cùng cười. Dưới chân chúng tôi, những ngọn sóng bạc trắng nghịch ngợm đùa vui, cứ rút xuống rồi tràn lên bãi cát mỗi lúc một nhanh. Giai điệu vui tươi của một bài hát quen thuộc chợt vang lên từ chiếc di động của Shinichi…
Found out what I dreamt of and I looked it up
At this very moment
What I want is what I’ ve got
Found out nhat was missing and I looked it up…
…Life is too short to hold back
I won’t live in the past, being lonely
Now I know
This is the time of my life
Yes, I’m sure
What I want is what I’ve got…
…Miracles appear I know
Now I can see it show…”

***
Tiếng trống từ đâu đó xa xa vọng lại kèm với tiếng người cười nói càng lúc càng rộn ràng. Tôi ngẩng đầu nhìn lên ngôi đền nằm trong khu rừng bên trên bãi đá. Đền sáng rực với nhiều chiếc đèn lồng đủ màu sắc treo khắp nơi. Lạ thật, vừa nãy lúc mới đến đâu có thấy…

- Bọn mình may mắn thật, đến đây đúng ngày lễ hội- Shinichi nhỏm dậy.
- Lễ hội? Lễ gì?
- Một ngày lễ của người dân địa phương, cầu cho mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu. Khá là hay ho và thú vị. Tham gia không, Ran?- Đang nói, cậu ấy chợt dừng lại, nhìn sang đôi nạng gỗ bên cạnh tôi. Tôi vẫn chưa thể đi lại bình thường mà không cần nạng. Shinichi suy nghĩ một chút, rồi nở nụ cười ấm áp- Để tôi cõng cậu.

Shinichi đưa tôi lên gần ngôi đền, hòa theo dòng người từ đó tràn ra, hướng tới lộ trình của đoàn diễu hành. Mọi người đều mặc những bộ đồ màu sắc rực rỡ, vui vẻ nói chuyện với nhau, gương mặt ai cũng sáng bừng nụ cười. Họ ca hát, nhảy múa xung quanh đoàn xe dài gồm nhiều con thú khủng lồ làm bằng giấy, nhiều mô hình phỏng theo công việc cày cấy và nhiều vũ công đang biểu diễn những điệu vũ cổ truyền. Mọi người tươi cười, thân thiện choàng những vòng hoa giấy lên cổ tôi và cậu ấy. Những bông hoa nhỏ được tung lên và rơi xuống quanh hai đứa như một cơn mưa. Tôi níu chặt cổ Shinichi, cười lớn, hòa mình theo không khí cuồng nhiệt của buổi lễ kéo dài đến tận khuya…
***
Tôi trở về nhà khi đồng hồ chỉ 11h. Mệt nhưng vui kinh khủng. Mẹ đợi tôi với phần ăn đêm trên bàn. Bà cười, nhẹ nhàng hỏi tôi:
- Đi chơi vui không, con gái?
- Con ra biển, mẹ ạ. Hoàng hôn trên biển đẹp lắm- Tôi hào hứng. Lâu lắm rồi tôi không có được tâm trạng như thế này.
- Ra biển hôm nay là đúng ngày lễ rồi. Con có tham gia lễ hội không, Ran?- Bố bước từ phòng tắm ra.
- Có ạ. Mà vũ công ở đó nhảy múa ngộ lắm bố ơi, họ nhảy như thế này này…- Vừa nói, tôi vừa bắt chước một động tác ngộ nghĩnh đã nhìn thấy. Bố mẹ cười vang. Căn nhà trước giờ tôi đều thấy xa cách giờ gần gũi và ấm áp đến lạ lùng. Gia đình tôi…
***
Gửi Ran,
Hơn một tháng rồi nhỉ, kể từ khi tớ hứa với cậu là tớ sẽ thay đổi. Cậu có cảm thấy tớ đang tiến đến gần cậu hơn không?
Mấy tuần nay, có thật là nhiều “ lần đầu tiên” đến với tớ. Lần đầu tiên tớ biết thiên nhiên đẹp đến thế. Lần đầu tiên tớ có thể đi lại bình thường mà không cần sự giúp đỡ, dù chỉ là vài giây thôi. Lần đầu tiên tớ thấy mọi người thân thiện và tuyệt vời như vậy. Và lần đầu tiên tớ thấy mình thoát ra khỏi vỏ ốc của bản thân.
Đó là một cảm giác rất tuyệt, Ran ạ.
Có lẽ tớ sắp trở thành cậu rồi. Tớ không còn cảm giác xa lạ với những người thân của cậu nữa. Họ quan tâm tớ, và tớ cảm thấy…uhm…gọi là hạnh phúc có được không nhỉ? Lại thêm một lần đầu tiên nữa rồi .
Oài, tớ buồn ngủ quá. Hôm nay tớ đã thức hơi khuya. Tớ sẽ viết cho cậu sau nhé.
Hẹn gặp lại cậu vào một ngày không xa, Ran Mori! ”
 
Nè! Hoatrangnguyen nhường lại cho mình phong bì đi mà!!! Chap này hay lắm ss ạ! Ss post lun chap mới ngay có được hem? Thanks ss vì đã đăng one-short này!:KSV@03:
 
Chap 4

__Shin__


Một buổi sáng đẹp trời giữa tháng tư, tôi bước đến công viên quen thuộc trong tâm trạng hào hứng. Ngồi xuống chiếc ghế đá, ngước lên bầu trời xanh thẳm với những đám mây xốp nhẹ lờ lững trôi, tôi mỉm cười khi nhớ lại cuộc trò chuyện với Ran ở bãi đá trước biển ngày hôm qua. Lần đầu tiên tôi nhận ra, sâu bên trong lớp vỏ ốc là một Ran hoàn toàn khác, vô tư, hồn nhiên, dịu êm nhưng cũng mạnh mẽ vô cùng, giống hệt những con sóng lăn tăn đùa rỡn trên mặt biển tưởng như tĩnh lặng và bình thản. Đó mới là Ran Mori mà tôi quen biết từ rất lâu trước kia, cô gái tôi nguyện hy sinh tất cả để che chở và bảo vệ…

Làn gió mát lành thổi qua, mang theo mùi hương thoang thoảng của những cánh anh đào mỏng manh đang rực nở. Sắp đến lễ hội ngắm hoa rồi. Tôi chợt nghĩ, sau khi tập cho Ran đi, sẽ đưa cô ấy đi ngắm hoa ở một nơi nào đó thật đẹp. Vừa nghĩ vừa thấy phấn chấn lạ thường. Tôi lại càng mong Ran đến thật nhanh.

Nhưng… tại sao cô ấy vẫn chưa đến?

Tôi kiên nhẫn chờ.

11h trưa.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống như muốn xuyên thủng mặt đất. Ran vẫn không xuất hiện. Điện thoại của cô không có tín hiệu trả lời. Gọi về nhà cô, chẳng có ai nhấc máy. Tôi đứng lên, quyết định… về nhà. Tôi chọn cách tin tưởng. Ran không phải người yếu đuối, cô ấy biết phải làm gì. Có lẽ đơn giản, cô ấy đang mải mê với công việc hay ho nào đó. Chỉ là… cô ấy đã quên nói cho tôi thôi… Chỉ là… tại sao tôi lại thấy đường về trở nên xa lắc như thế này…

Ngày thứ hai… không Ran…Liệu có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi??..

Ngày thứ ba…
“Ran vẫn đang ở đây, cháu đừng lo. Nhưng con bé không muốn gặp cháu bây giờ. Nó nói đến một lúc nào đó thích hợp, nó sẽ tự đến gặp cháu…”


Cái điện thoại đã nằm im lìm trong túi quần từ lâu nhưng những câu nói của mẹ Ran cứ vang vọng trong đầu tôi. Đã quen với việc chỉ nghĩ về Ran trong kí ức, tôi có thể tự kiềm chế bản thân không xông vào văn phòng của ông Mori để được nhìn thấy và nói chuyện với cô, dù bây giờ trong lòng tôi chỉ có mong ước ấy… Bất chợt cảm thấy nhói trong lồng ngực… Thì ra sự nhớ mong và chờ đợi lại đau khổ đến thế… Vậy mà… tôi đã bắt cô ấy chờ từ bao lâu nay...

Ngày thứ tư…

Ngày thứ năm…

Là…tại tôi phải không? Tại tôi đã quá vội vàng, đã nặng lời khi nói chuyện với Ran? Đáng ra, tôi phải cho cô ấy thời gian. Tìm lại chính mình đâu phải là một việc dễ dàng… Liệu có phải cô ấy vừa thoát khỏi vỏ ốc đã bị tôi làm cho thu mình trở lại…?
Không. Ran đâu phải kiểu người nhút nhát như vậy…

Ngày thứ sáu…

Ngày thứ bảy….

Tôi đứng trước văn phòng thám tử Mori đã hơn hai tiếng rồi. Cửa khóa. Không biết cô ấy cùng bố mẹ đã đi đâu? Cô ấy vẫn bình an, tôi biết, nếu có xảy ra chuyện gì, bác Mori sẽ báo cho tôi ngay. Bác ấy đã hứa như vậy. Nhưng trong lòng tôi như có lửa. Tôi không thể ngồi yên, cũng không thể bắt bản thân chịu đựng hơn nữa. Một tuần rồi. Tôi chạy đến nhà Ran.

Ran, em đang ở đâu, đang làm gì…?

Nhiều kỉ niệm ùa về khi tôi nhìn thấy văn phòng quen thuộc mà trước đây tôi từng sống. Nhớ lại những kí ức của ngày xưa, trong tôi cùng lúc trào lên hai cảm xúc đối nghịch. Hạnh phúc và đắng cay. Đây là nơi tôi được ở bên Ran, được thấy Ran mỗi ngày, được cùng cười những lúc cô vui và cùng khóc mỗi khi cô buồn. Nhưng đây cũng là nơi tôi phải sống mà không được là chính mình, phải nhìn thấy Ran đau mà không thể ngăn được những giọt nước mắt của cô ấy…

Tôi quay bước trở về nhà với một quyết tâm mới. Quá khứ đau khổ đó mình tôi chôn chặt là đủ, và thật may là Ran đã quên đi… Tôi sẽ chờ. Những gì làm được, tôi đã cố gắng làm. Giờ đây, chỉ cần Ran quay lại, tôi……

Ngày thứ tám…

Ngày thứ chín…

Ngày thứ mười…

Vẫn là công viên quen thuộc. Mùa hạ sắp đến, bầu trời dường như trong xanh hơn, cao vời vợi. Ngồi ngắm những đóa anh đào đang mùa nở rộ,trong tôi những kí ức lại ùa về... Cũng là ở đây, nhiều năm về trước, tôi và Ran đã bên nhau cùng đùa nghịch, cùng nói những câu vu vơ không đầu không cuối và cùng cười những nụ cười hồn nhiên. Là ở đây, nhiều năm sau, tôi và Ran bước vào hành trình tìm lại những điều quý báu đã mất đi cùng với kí ức của cô…

Đột nhiên, nỗi nhớ Ran trào lên quay quắt làm giá buốt trái tim tôi.
Rốt cuộc, tôi và em phải chờ đến bao giờ……


Tôi bước lại gần đài phun nước. Trong ánh nắng vàng rực như sáp ong, những tia nước chợt có sức hấp dẫn kì lạ. Bất giác tôi đưa tay lên. Nước mát rượi chảy đến, tinh nghịch đùa với tôi… Cảm giác hệt như Ran đang ở bên tôi…

- Shinichi…

Đó là giọng nói dịu dàng của Ran. Giọng nói mà tôi đã nghe thấy cả ngàn lần trong những giấc chiêm bao. Tôi lại đang mơ… Đang mơ phải không…?

- Shinichi à!!

Là mơ, nhưng sao có thể giống thật như vậy… Tiếng nói phát ra như ở đâu đó đắng sau tôi. Như chợt tỉnh cơn say, tôi quay phắt lại. RAN!!

Tôi dụi mắt. Không, đây không là mơ! Là cô ấy bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt tôi. Tim tôi lại như bị ai đó bóp nghẹt, chỉ còn cảm giác vui mừng và hạnh phúc đến tột cùng. Tôi định chạy nhanh đến bên cô ấy…

Nhưng tôi chợt sững lại. Đôi mắt tôi giờ mới trông thấy một điều. Một điều bất ngờ khiến tôi đứng chôn chân tại chỗ. Ran đang bước đi bằng chính đôi chân của mình. Cô ấy đã thật sự không cần nạng gỗ nữa.

Chầm chậm, Ran tiến lại gần tôi. Nhưng bỗng nhiên, chân cô vấp phải một hòn đá đáng ghét nằm chặn giữa lối đi. Cô lảo đảo. Nhìn cô sắp ngã, máu trong người tôi chợt tuần hoàn trở lại. Tôi vội chạy ra đỡ cô. Cánh tay Ran ôm choàng lấy cổ tôi, còn tôi đỡ lấy eo cô ấy. Sau một giây định thần, sự xúc động và nhớ nhung lại tràn đến. Tôi ôm chặt Ran vào lòng mà không cần suy nghĩ.

- Mori, cậu làm tớ lo quá - Trong vô thức, tôi gọi cái tên thân quen mà rất nhiều năm trước tôi đã gọi - Cậu đã làm gì trong suốt thời gian qua?

- Thấy không, Kudo ? Tớ đã tự đứng lên và nhảy qua cái hố của quá khứ rồi đấy! – Giọng cười ấm áp vang lên lẫn trong mùi hương thoang thoảng của mái tóc Ran. Tôi nhắm mắt, hít thật sâu. Thì ra tôi đã hiểu lầm câu nói của mẹ Ran: ” …Nó nói đến một lúc nào đó thích hợp, nó sẽ tự đến gặp cháu…”. Những ngày này, cô ấy đã ở nhà tập đi sao?...

- Chào mừng cậu trở về, Mori! Uhm…và tớ muốn nói với cậu một điều…
- … Điều gì… ?- Ran thì thầm.
Cái điều mà tôi đã ấp ủ trong lòng bao lâu nay. Giờ đây tôi quyết định… rằng mình cần, và muốn, nói ra.
- ANH YÊU EM, RAN MORI!

Ran gỡ nhẹ tay tôi để có thể nhìn sâu vào đôi mắt. Cô ấy mỉm cười:
- Em biết. Và… EM CŨNG YÊU ANH, KUDOU !

Chúng tôi nhắm mắt, chờ đợi nụ hôn của nhau. Xung quanh hai đứa, làn gió mát lành nhẹ thổi, khiến những cánh anh đào nhẹ nhàng chao lượn, giống hệt như một con mưa. Cơn mưa của những điều kì diệu…
***
Cánh cửa phòng Ran để ngỏ, như vô tình để lộ ra những trang nhật kí cô đã viết trong mười ngày xa Shinichi… Trang cuối…

Gứi Ran,
Cuối cùng tớ cũng có thể tự bước đi bằng chính đôi chân của mình.
Cuối cùng tớ cũng học được cách lấp đầy quá khứ bằng hiện tại và tương lai.
Cuối cùng, tớ đã tìm được cậu!!
Ran à,
Cảm ơn cậu vì đã, đang và sẽ luôn bên tớ.
Kudou Shinichi à,
Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ nhận ra rằng, quá khứ thực ra không quá quan trọng.
Những kí ức có thể đi qua, chỉ cần tình yêu ở lại…
Chỉ cần tin tưởng và trao đi yêu thương…
Bố mẹ, bạn bè, thầy cô của tôi…Cảm ơn tất cá mọi người… đã quan tâm và yêu quý một con bé ngốc là tôi…
Tôi sẽ bước tiếp…
Vì cuộc sống vẫn đang chuyển động…”


_The end_
 
sao lại gọi là Mori nhỉ. phải là RAn chứ:KSV@06:
 
Cảm động với những ai nhạy cảm và hay tuyệt cú mèo với những ai có tâm hồn sắt đá
 
Fic thật cảm động. Tình yêu giữa Shin và Ran là không đổi dù cho Ran có quên mất kí ức thì tận sâu bên trong tâm hồn cô ấy vẫn yêu Shin.
 
×
Quay lại
Top