Khác Lạ
Con đường dài thênh thang chỉ mình cô dợn bước. Hà Tuyết lạnh lẽo trong chính những cảm xúc nồng nhiệt của mình. Cô cố gắng đi thật nhanh, tránh xa sự chú ý của Nhật Minh, cô không muốn mình trở thành kẻ cản trở trong mắt cậu ấy và trong chính suy nghĩ của cô.
Cô giật mình khi nhìn thấy toán thanh niên chắn trước mình. Cô cúi đầu cố gắng không nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của họ. Nhẹ nhàng nói:
- Làm ơn tránh đường.
Cô hy vọng họ có thể để cô yên và càng hy vọng Người đó sẽ không nhìn thấy cô ở đây.
Nhưng trái với hy vọng khẩn khiết trong lòng cô, toán người vẫn nhất quyết không chịu nhường đường.
- Cô em xinh xắn! Đi đâu mà vội. Ở lại đây với tụi này một lát.
Cô ghê tởm giọng nói lè nhè pha lẫn mùi rượu nồng nặc của chúng. Cái mùi thuốc lá xen lẫn đâu đó làm lồng ngực cô quặn thắt lên. Cô sụp xuống ho. Mọi thứ trong đầu cô chao đảo. Cô túm chặt áo. Cầu xin cơn ho hãy chấm dứt. Nhưng có vẻ nó lại càng nặng thêm.
Thấy cô khổ sở với mùi thuốc lá, chúng lại càng thích thú. Chúng bật quẹt gas định châm thêm nhưng...
- Dừng lại!
Giọng nói quen thuộc, trầm ấm phát ra từ đằng sau cô làm cả nhóm im bặt. Cánh tay rắn chắc của ai đó kéo cô đứng thẳng dậy. Giao cô cho người đi phía sau, rồi lôi trong túi áo một chiếc khăn lụa thêu đưa cho cô gái ấy.
- Nguyệt Anh, chăm sóc cô ấy giúp anh.
Cô chỉ loáng thoáng nghe người đó dọa nhóm thang niên rằng đã báo cảnh sát, rồi nhóm thanh niên chạy tứ tung kèm theo vài tiếng chửi rủa thô bạo. Bên cạnh cô, người con gái ân cần đưa cô chiếc khăn thêu ấy. Cô vẫn cúi gằm mặt, tránh đi ánh mắt dịu dàng mà khiến cô tủi thân kia.
- Bạn không sao chứ?- Giọng nói cô gái ấy dâng lên sự lo lắng. Nguyệt Anh đưa cho Hà Tuyết chiếc khăn tay.
Lặng lẽ nhận lấy chiếc khăn. Cô im lặng nhìn theo chân người con gái bước tới chỗ Nhật Minh. Cô chỉ muốn oà lên khóc khi họ ân cần nói chuyện với nhau.
Bỗng nhiên lồng ngực cô đau nhói. Cơn ho lại quay về hành hạ cô. Cô dùng chiếc khăn để giữ miệng. Có gì đó trào lên trong ngực cô.
Cơn ho dứt.
Cô hoảng hốt nhìn chiếc khăn rồi nắm chặt nó. Cố gắng chạy thật nhanh. Mong ước mình sẽ biến mất khỏi tầm mắt họ. Biến mất mãi mãi. Mặc kệ giọng nói đầy lo lắng đang khẩn khiết gọi mình ở phía sau.
Ngày hôm sau, cô không đến lớp.
Ngày tiếp theo đó, cô cũng không đến.
Nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng Nhật Minh. Phần vì cậu là lớp trưởng, phần vì thái độ kỳ lạ của cô hôm đó.
Ngày thứ ba, cô xuất hiện.
Nhí nhố hơn mọi ngày, vui vẻ hẳn lên, cười nhiều hẳn lên. Cứ như trước đó chẳng hề có chuyện gì. Ai hỏi cũng bảo là đi thăm người thân. Các bạn trong lớp chẳng hề mảy may nghi ngờ gì về những điểm kỳ lạ ở Hà Tuyết. Ai cũng nói "Thế càng tốt". Nhưng thái độ đó làm dấy lên trong lòng Nhật Minh một nỗi bất an to lớn. Cô đang có chuyện giấu mọi người. Và đó không phải là chuyện tốt.
"Tại sao nụ cười cậu lại nhợt nhạt như thế". Câu nói ấy cậu đã muốn nói ra hàng trăm lần nhưng lại cố nén lại.
Tan học.
Cả lớp đã ra về hết chỉ còn cô và cậu, lặng im. Rồi cả hai đồng loạt lên tiếng "Tớ...", hai người khựng lại nhìn nhau.
- Cậu nói trước đi
Hà Tuyết nhẹ nhàng đóng khoá cặp.
- Cậu ổn chứ? - Nhật Minh túm lấy cặp mình rồi bước lại gần cô.
- Cậu hỏi vậy là sao?- Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu một cách kỳ lạ.
- Tớ có cảm giác cậu có gì không ổn.
- Tớ ổn hơn bao giờ hết. Lớp trưởng!
- Nhưng buổi chiều hôm đó...
- Tớ bị cảm thôi. Đây trả cậu cái khăn tay.- Cô lôi trong cặp ra chiếc khăn thêu hôm đó.- Cám ơn cậu đã cho tớ mượn, nó rất đẹp. Trả lại nguyên trạng nhé!
Cậu đón lấy chiếc khăn. Nhìn chằm chằm vào nó rồi nắm chặt lại. Ánh mắt cậu nhìn chiếc khăn thật dịu dàng. Hẳn là chiếc khăn rất quan trọng với cậu.
- Cậu biết không?- Nhật Minh không rời mắt khỏi chiếc khăn mà tiếp tục. - Đây là kỷ vật của bà tớ. Bà đã mất cách đây hai năm. Bà đã nuôi dưỡng tớ nên người. Tớ yêu quý bà còn hơn ba mẹ nữa. Nên bà mất đi tớ buồn lắm.
Nhìn ánh mắt buồn bã của cậu mà cô chẳng còn tâm trạng gặng hỏi cậu về cô gái ngày hôm đó.
- Nhật Minh, mỗi con người đều có một khoảng thời gian đẹp nhất, khi họ chết đi nghĩa là khoảng thời gian đẹp đó đã kết thúc và họ sẽ về với nguồn cội. Nâng bước cho những chồi non mới vươn lên. Cả bà cậu cũng vậy. Đừng buồn vì người đã chết. Hãy vui vì họ đã được yên nghỉ. Cố gắng tận hưởng cuộc sống tương lai tuyệt vời phía trước cậu ấy. Tớ tin bà cậu cũng muốn vậy.
Nhật Minh mở to mắt nhìn Hà Tuyết lần đầu tiên cậu thấy nét mặt thứ hai của cô gái tom boy này. Chưa bao giờ cậu thấy cô như vậy. Hay là do cậu đã quá vô tâm. Sâu sắc và trầm lắng đến kì lạ. Cậu tự hỏi họ là cùng một người. Cậu mỉm cười với cô, xoa đầu cô. Sâu trong đáy mắt cô ánh lên nụ cười rạng rỡ.
Cho dù không được đền đáp.
Cho dù không như ý muốn.
Nhưng em vẫn luôn thích anh.
Nó sẽ không bao giờ phai nhạt.
Mặc dù rất đau.
Nhưng thề sẽ không đổi thay.
Dù nhận ra rằng khoảng cách là quá lớn. Nhưng xin một lần thôi hãy mỉm cười với em