Mùa thu rộn rã, nô nức lại đang về, sao tiếng trống trường tha thiết đến thế. Con lại nhớ thầy của ngày xưa, người diều dắt con qua ngưỡng cửa yêu thương. Thời mộng mơ, thời chiếc lá rơi cũng làm nên kỳ tích, chiếc bóng hành lang sân trường còn vươn vấn trong tim. Nhớ thầy, nhớ bạn rồi nhớ cả cái màu vàng của cỏ úa. Sân trường chiều chìm bóng trong hoàng hôn lơ lững.
Hôm nay con đã nên người, đứng trước không gian bao la vô tận của trời xanh, con lại một lần cám ơn thầy đã cho con nhiều dũng khí đến vậy. Chưa có ai hiểu con như thầy, và cũng không có ai đưa tay nâng đỡ khi con lạc loài trong nỗi buồn. Thầy chia sẽ cho con, chỉ là cái vỗ vai trều mến, chỉ là một nụ cười chân thật. Nhưng thầy ơi, với con nó hơn bao nhiêu lời nói an ủi. Với những gì thầy cho con, con làm sao kể cho hết.
Thầy là người cha thứ hai dạy con cách làm người, dạy con biết giá trị thực sự của cuộc sống. Đi và đi lên không bao giờ dừng lại vì cuộc đời con không có điềm dừng. Con khắc ghi từng lời thầy nói, nó như hành trang mà cả cuộc đời này con mang theo. Năm tháng đánh vần trên mái tóc thầy, màu xanh kia thay bằng màu bụi phấn, tiếng thầy trầm hơn nhiều lắm. Thế nhưng tấm lòng yêu thương học sinh vẫn mãi tràn đầy. Có lẽ thời gian không chờ đợi ta, nhưng mà ta không nên cho thời gian trôi qua vô nghĩa.
Năm nay con không về thăm lại trường xưa, vì những bận rộn của năm học mới, tiếng trống trường thúc dục lòng con. Không đi đến trường nhưng thầy ơi, bóng bạch đàn vẫn còn đây, ngói đỏ bạc vôi trong tim con có bao giờ nhạt phai. Rền ràng bên tay con đâu đó tiếng hò vui của trò chơi chọi nai, thắc sõi, đánh caro, nhảy dây, đánh nhau,...Tiếng nghiêm nghị, lời trách mắng, lời dạy dỗ vì tương lai và thế hệ.
BƯớc chân con đang đi trên những vạch đường thầy vẽ sằn, chẳng có gì là không thể khi trong tim con lời thầy mãi vang vọng!
@@ nhớ thầy quá, hjx