Nho's Diary

  • Tác giả Tác giả nho
  • Ngày đăng Ngày đăng
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận

Sao mở ra nó ra cái bài dễ cưng zọ <3

Iu đời quá nè <3

Đấy, sống 1 mình nhưng nghe nhạc tình vẫn quá là ưng đi <3
 
Em đây, trong một buổi tối thật nhiều ngổn ngang trong lòng, của cả anh và em, 2 đứa trẻ trong chuyện yêu đương của loài người.

em chưa kịp nghĩ biệt danh cho anh, chỉ biết là anh ngang ngược, nhưng có vẻ thương em vô cùng.

Em đang say, nhìn Thấy 12 ông trời vì em vừa đi uống rượu với thằng Triển. Hôm qua là sinh nhật nó, em hứa với nó đi ăn mà em quên béng mất. Thế là nay đi.

Em không biết làm thế nào cả.

Ơ viết đêm qua mà say quá chưa ấn post =))
 
Có hai việc không thể tạm bợ được, đó là: tìm việc để làm và tìm người để yêu.

Hôm qua, mình đọc được một câu nói thế này: “Trên đời có hai việc không thể làm qua loa: một là tìm đúng việc để làm, hai là tìm đúng người để thương.” Có lẽ, chúng ta có thể sai nhiều thứ trong đời, nhưng với hai lựa chọn này, nếu vội vàng, hậu quả sẽ theo mình rất lâu.

Mình cũng đồng tình với quan điểm của tác giả bài viết, rằng hạnh phúc được “định nghĩa” rất đơn giản. Thực ra, đó chỉ là mỗi buổi sáng, ta được bắt tay vào công việc với một tâm trạng hào hứng, tối được trở về nhà với một người khiến ta cảm thấy bình yên.

Khi chọn sai việc có nghĩa là mỗi sáng, bạn sẽ bước ra đường với tâm trạng trống rỗng, ngồi vào bàn làm việc mà chẳng thấy chút cảm hứng nào, tám tiếng trôi qua như một cuộc chạy đua mệt mỏi, để rồi khi về đến nhà, bạn chỉ còn lại một cơ thể rã rời, một cái đầu cạn kiệt năng lượng và một niềm tin đang dần mất đi ở cuộc sống.

Còn khi chọn sai người có nghĩa là mỗi đêm, bạn sẽ ở nhà với nỗi cô đơn không thể diễn tả, với những cuộc trò chuyện đứt đoạn, những sự “quay lưng”, những câu chuyện vụn vặt chỉ muốn cất gọn ở trong lòng.

Vì vậy, người ta mới nói rằng hai việc này không thể tạm bợ được. Công việc nuôi sống th.ân thể bạn, còn người bạn chọn sẽ nuôi dưỡng tâm hồn bạn. Làm đúng việc giúp bạn luôn thấy mình có giá trị. Thương đúng người giúp bạn luôn thấy cuộc đời đáng sống.

Cuộc đời dài rộng là thế, sao phải vội vàng lựa chọn một điều gì đó nửa vời? Hạnh phúc bền lâu không đến từ những quyết định chắp vá. Nó đến khi bạn đủ kiên nhẫn để tìm đúng nơi mình thuộc về, và đúng người có thể nắm tay mình đi qua những năm tháng sau này.


Văn đi ăn cắp, lưu lại sau này ngẫm
 
Để em kể cho anh nghe, về những tháng ngày kỳ lạ.

Em đã từng nói rằng, đã lâu rồi em không nhìn nhận mọi thứ đúng sai, phải không?

Sau một khoảng vấp mờ mắt về niềm tin, may quá, đến thời điểm hiện tại em vẫn giữ được góc nhìn rằng mọi người đến với cuộc đời em đều tốt với em bằng những gì họ có, hoặc tặng cho em một phiên bản "em nhưng upgrade hơn".
Em tập dần yêu mình, nhìn mọi thứ bằng góc nhìn tích cực. Em nghĩ rằng, chà, vấp thế là đáng lắm, vấp vậy em mới đứng lên hoành tráng vậy cơ mà.

Em thả lỏng mình, thả lỏng nỗi đau của mình, thả lỏng cả sự đề phòng. Em hạnh phúc và yêu thương thế giới này vô cùng. Em vươn lên như một cái cây đón ánh nắng.

Thế rồi, em lại có một "kỳ thi" khác, hoảng loạn và tổn thương một cách kì lạ. Tất cả những ranh giới về sự an toàn đến cực đoan và niềm tin của em, đều đặt gọn gàng (hoặc không gọn lắm, tan tành?) dưới nơi thấp nhất.

Em luôn cảm ơn ông trời, vì ông trời luôn đưa cho em đề thi vào lúc em đủ khả năng để chống đỡ.

Lần này, có vẻ ông trời đánh giá em hơi cao.
Cú vấp kia, em chưa kịp hoàn hồn, trông em vui vẻ lạc quan, trông em đầy ánh sáng.

Thế là, em vỡ thêm.
Vỡ theo một cách rất mới, vỡ một cách đơn độc.
Em có thể nói với ai, dựa vào ai?
Hai tay đan lại, nắm lấy nhau.
Tự vỗ về.

Thôi thì, phải không?
Ừ, thôi thì, thế đấy.
In this world, there are so many interesting things. Some of them are even a little weird.
 
IMG_7393.jpeg


Tôi lói cho bạn biết, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu =)))
 
"Có thể bạn cho rằng trưởng thành là càng ngày phải lãnh đạm, thật ra không phải như thế.

Trưởng thành chính là dịu dàng với mọi thứ trên đời.

Trưởng thành là đối với nhiều việc có thể buông xuống, có thể bao dung, nguyện ý dùng ánh mắt lương thiện nhìn cuộc đời."

- ST
 


lướt tiktok được chú nhạc xinh xinh, để về học lyric, đáng iu quá zọ <3
 
Bữa trưa, bố đã nấu sẵn nước đậu, Hân rán đậu.
Ăn trưa, bố bảo: "mai bố đi chơi với bên cựu chiến binh", tôi đã phụng phà phụng phịu, dù nghĩ bụng: Hề hề hề thế con lại qua chơi với mẹ con.
Xong bố bảo tiếp: tối nay bố đi ăn cơm thết bên bóng bàn.
Thế là tôi giãy nảy lên, giãy đành đạch lên, bảo rằng "thôi thôi bỏ hết, biết thế con về nhà chống chân chống chào bố rồi quay xe lên Hà Nội đi thôi. Tưởng về nhà ấm no hạnh phúc, hoá ra cũng chết đói như đất thủ đô. Không về thì đồ ăn đầy bàn, chỉ sợ hết chỗ rơi xuống đất, gọi video lên lêu lêu bọn Hà Nội không có ai chơi cùng. Hớn hở chạy về thì phải tự lo chạy ăn từng bữa, lại còn phải ăn một mìnhhhhhh"
Bố bảo: "ăn với chơi với các cháu đấy thây"
Tôi mè nheo bảo: "Con chơi gì với chúng nó? Con về con thèm vào chơi với chúng nó"

Bố tôi đâm áy náy, để con gái ngủ đến trương lên tận 3 rưỡi chiều, con gái dậy đi ra thỏ thẻ: "Ăn thịt rang không? Hề hề hề, bố đi làm miếng thịt ba chỉ về rang cho ăn nhé?"

Tôi vẫn phụng phịu: "thôi, con đi mua chả đỗ con ăn, chơi 1 mình thì ăn ngon làm gì"

=)) Xấu tính thật chứ.
 
Tôi và chị tôi. Chị tôi bắt đầu câu chuyện:
- Kinh, cà chua 6-70 nghìn 1 cân, 15 nghìn 1 quả mà bố bỏ hẳn 1 quả ra nấu nước đậu cho con gái.
- Biết thế lào gọi là con gái yêu chưa. Gớm luôn ấy chứ.
- Vâng, hôm trước t đi ăn cỗ mang đồ về cho bố với thằng Khôi ăn. Bố bảo: "Mang về lắm thế, ai ăn". T bảo: "Mang về cho bố ăn, bố không thích thì thôi. Để con gọi con gái Hân của bố về, chỉ nó mới chiều được bố chứ con chịu.", thế là bố bảo thôi để bố ăn vậy =))
- Con gái Hân chỉ được bộ hót với bào ăn thôi chứ trông nhờ gì =))

Đúng vậy, tôi đây, nịnh bố dỗi bố suốt ngày =)) Bố có cái gì cũng đùm đúm cho ăn đây =))
 
Bạn có biết người ở thế yếu họ thế nào không?
Thế để tôi kể cho nghe chuyện bố tôi.
Bình thường ông cụ không bao giờ thèm nhìn cái bản mặt tôi vào buổi sáng, trừ khi ông cụ mua được cái gì ngon lắm và dỗ tôi ăn.
Hôm nay, do cuối tuần tôi về mà ông cụ lặn mất tăm, tối qua ko ăn với con gái, hôm nay lại đi chơi cả ngày. Sáng bố tôi lùa bọn trẻ con dậy (bao gồm "thằng Khôi" ngủ 1 mình và "em Khang" ngủ với dì Hân), cho chúng nó ăn sáng rồi rón rén lên gọi bằng giọng rất thỏ thẻ.
- Hân ôi dậy chưa
- Con đây.......
- Bố mua chả rồi đấy, trưa mua bún về rồi cho các cháu ăn nhé, bắn nóng lại là được.
- Ôi dổi ôi tuyệt vời quá đỡ phải nấu cơmmmmmmm
- Ừ, hái thêm tí rau sống mà ăn nhé
- Vâng vâng vâng con cảm ơn

Bố con tôi nói chuyện trong bóng tối vì bố tôi ko nỡ mở đèn. Gõ những dòng này tôi vẫn đang cuộn trong chăn, các cháu tôi vẫn đang hì hục ăn sáng...
 
Em nhớ cái cây trong em quá, cái cây khao khát ánh sáng, vươn mình chậm rãi nhưng vững chắc, ngập tràn năng lượng an lành.

Mấy nay em thèm cảm giác ngồi cửa sổ đọc sách, tô vẽ, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Em nhớ ra râu lắm rồi em không ngồi đọc sách rồi gật gù với bản thân mình.

Tối nay, em sẽ mặc thật ấm, đi tất thật dày, ngồi trên cái ghế xinh của em, bật cái đèn nhỏ nhỏ, thò chân ra ngoài cửa sổ, đọc vu vơ những thứ làm tâm hồn em dịu lại.

Em nhớ em quá, anh ạ.

Em chăm em thật tốt nhé, anh cũng chăm anh thật tốt nhé, em hi vọng chúng mình sẽ gặp nhau khi chúng mình đều đủ sức thương mình và thương nhau.

Em tặng anh những thứ tốt đẹp nhất, dịu dàng nhất của em.
Anh tặng em những thứ vững chắc nhất, tinh tế nhất của anh.
Chúng mình sẽ ở bên nhau bình dị, nắm tay nhau thủ thỉ để mà "nhàn thoại đáo bạch đầu", là những người bạn thân mến nhất của nhau.

Cuộc đời sẽ nhiều sóng gió mà, đúng không anh, chúng mình sẽ cãi lộn nữa, nhưng cùng nhớ là chúng mình thương nhau nhé.

Em sẽ cần thêm một khoảng thời gian nữa, không ngắn, để bình ổn lại, rồi từ từ tốt lên nữa.
 
"Đã mang lấy một chữ tình,
Khư khư mình buộc lấy mình vào trong.
Vậy nên những chốn thong dong,
Ở không yên ổn, ngồi không vững vàng.
Ma đưa lối, quỷ đưa đường,
Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi!"


Cụ Nguyễn Du tả vừa mắc cười vừa nghe dỗi vô cùng =))
 
Huy Thiệp, đáng ra em sẽ viết kịp cho anh vài dòng trước khi hết ngày sinh nhật, nhưng mà em bận rộn trả lời một cái mail, nên nó hơi delay một chút. Thôi thì không trọn vẹn tí cũng khôm sao, phải khôm =))

Chúc mừng sinh nhật, Huy Thiệp.
Láo nhỉ, bé loi nha loi nhoi mà gọi tên =))

Thật kì lạ, em vẫn luôn thắc mắc là tại sao em không nhớ anh, chỉ nhớ việc em từng có người ở cạnh và tử tế với em. Giống người ta hay nói, chúng ta không nhớ con người, chúng ta nhớ về kỷ niệm.

Nhưng thật lòng, Huy Thiệp tặng cho em nhiều thứ hen.

Từ việc em biết được khả năng của mình mạnh mẽ đến đâu, sự bám chặt và quyết tâm của em vượt xa mức em tưởng tượng.

Việc chiều chuộng bản thân trong khuôn khổ, hiểu thế nào là "yêu bản thân" một cách lí trí.

Việc tối giản suy nghĩ, bỏ bớt những suy nghĩ thừa thãi.

Việc một người tử tế có thể tử tế và "tử tế".

Việc em nhấc chân bước ra khỏi nỗi đau.

Đến việc em nuôi dưỡng cái cây nhỏ trong em, thành công đến em không ngờ được. Quá đã =))

Xin cúi đầu cảm ơn vì những gì đã qua, những gì đã tạo nên em bây giờ.

Mong anh tuổi mới an lành, an yên, hạnh phúc.
Mong tất cả những người thương anh và anh thương sẽ nhẹ nhàng ở cạnh anh.

Chúc mừng tất cả chúng ta...!
 
Ôi đã lâu lắm rồi mình mới đau đầu phát điên, chờ từng phút để được đi ngủ, cơ thể rệu rã. Sao lâu đến 10 giờ thế nhỉ?

Gần đây nghĩ mình đã tài giỏi lắm, đã cười được trước mọi thứ, đã nhìn mọi thứ thoáng hơn, nhẹ tênh, vì cái gì đến rồi cũng sẽ qua.

Đứng nhìn bản thân vỡ tan.

Nhìn sự an toàn và niềm tin của mình, hết lần này đến lần khác, vì sự kì vọng của mình mà đổ ập xuống.

Nhìn nó đổ xuống, vừa bực vừa buồn cười.

Ôi không khóc nổi. "Mình muốn khóc" và "Ủa có gì đâu mà khóc" chèn tôi bẹp dí ở giữa.

Đau đầu quá, chữ nghĩa không ra, trời đất quay cuồng, cơ thể tôi tự đấm nhau thùm thụp.

Sau đợt này phải đi tập lại thôii
 
"Cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới là gì?
Sự an toàn.
Bất chấp tâm trạng tồi tệ của bạn, họ vẫn ở lại. Ngay cả khi bạn đang có một ngày tồi tệ, họ vẫn ở lại. Và khi bạn không làm chủ được lời nói của mình, họ sẽ hiểu và ở lại.
Không có gì tốt hơn khi biết rằng ai đó sẽ ở lại cho dù khó khăn đến đâu."
- ST


Thực ra 2 dòng đầu em đọc thấy thích mê, nhưng đến dòng thứ 3 thì em không còn thích nữa.
Người ta sống với nhau, không phải tìm một người để chịu đựng mình, mà là tìm người để cùng mình tốt lên, dung dị sống ở cạnh nhau.
Với em, sự an toàn không phải là dù mình có độc hại đến đâu thì người ta vẫn tốt với mình.
Sự an toàn của em, là việc suy nghĩ cho người kia, và đặt sự an toàn của người kia lên cao nhất, nói cách khác, là cố gắng đặt người ấy vào vùng an toàn.

Nếu cần phải chọn giữa An và Vui, 1000 lần em sẽ chọn "An", không có ngoại lệ.

Trông em bất cần, vì ông trời luôn trộm vía đưa những người bảo vệ em đến cạnh em, còn nếu không có, thì lúc đó em cũng đủ mạnh mẽ.

Mọi người vẫn luôn thắc mắc, tại sao em được ưu ái như thế.
Em lắc đầu, không phải vì em không được ưu ái, mà là chính em cũng có biết tại sao đâu mà mọi người hỏi =))

Em thích mê việc đối xử tốt với người khác, nhìn mắt họ long lanh vui, hoặc chỉ đơn giản là làm họ đỡ khổ, trong lòng em đã rộn ràng rồi. Việc đối xử "lành" với người khác, vì em thực sự rất vui, em làm vì niềm vui trong em, chứ không phải chờ ai công nhận. Em rất giỏi trong việc công nhận những điều nhỏ xíu của mình.

Và em cũng không thích việc đối xử độc ác với ai. Em không thấy hả hê vui sướng khi người khác lụi bại.
Em nghĩ em nhận cái này từ mẹ, một điều quý giá. Em mong nếu có thể, em sẽ dạy được con em điều đó, nuôi nó thành một đứa trẻ an lành.

Dần dà, em còn phát hiện ra một điều kì lạ. Là nếu mình không cho mình là quan trọng, thì mọi thứ đều dễ chấp nhận. Từ việc khác biệt văn hóa, khác biệt suy nghĩ mà người ta làm tổn thương mình, em cũng chẹp miệng cho qua, nghĩ rằng cái đó cũng không phải lỗi của họ. Đến việc không kì vọng họ phải đối xử tử tế với mình: có thì tốt quá, không có thì đó là lựa chọn của họ, vui thì mình chơi cùng, không vui thì mình đứng xa một chút.

Cảm ơn em vì đã giữ được lòng mình an lành nhé, xin chúc em nhẹ lòng.
 
Hôm nay em lại nghe lại câu chuyện vị sư và con rắn.
Có một vị sư cứu một con rắn, con rắn quay ra cắn ngoằm vị sư.
Người ta bảo, con rắn vô ơn, được cứu mà lại thế. Vị sư bảo, con rắn cắn là bản năng của nó, còn cứu nó là bản năng/mong muốn của tôi. Tôi sẽ không vì bản năng của nó mà làm mất đi mong muốn tốt đẹp của tôi.

Đại ý là thế. Nay nghe một tầng sâu hơn, đại khái là: con rắn có thể bản năng nó thế, hoặc nó đang sợ hãi đau khổ nên mới trở nên như thế. Thái độ hung hăng của nó không phải do nó, mà có thể do những thứ trước giờ nó chịu đựng. Con người cũng thế, có thể họ đã trải qua nhiều đau khổ, họ chưa minh triết để vượt qua, họ cùng quẫn và cách duy nhất họ có thể thể hiện ra là những điều không dễ thương, dù họ chưa chắc là đã muốn vậy.

Nhưng họ là họ, không thể vì một vài chuyện mà mình đánh mất đi sự tử tế và dễ thương của mình.

Hôm nay đi đường em nhớ ra Rùa, vì mấy hôm nay ở cty em lại liếc thấy một bạn mắt một mí như Rùa =)) Mà Rùa biết đấy, đã liếc thấy thì rất hay gặp.

Em nhớ ra rằng, cái lúc em biết em không còn ở vị trí quan trọng nhất nữa, em vừa buồn vừa biết ơn. Buồn thì ai cũng rõ, nhưng thật sự em nhẹ lòng vô cùng.

Rùa biết đấy, khi mình cảm thấy mình không còn quan trọng/ở vị trí độc tôn/không thể thay thế (như mình vẫn nghĩ), thì lòng mình nhẹ tênh. Mình không còn kỳ vọng nhiều vào người ta, mà không kỳ vọng thì không thấy vọng.

Em vẫn cảm mến và biết ơn tất cả mọi người vì mọi người đều đối xử với em bằng sự dịu dàng mà mọi người có.

Khi không kỳ vọng, thì mình tự lo, còn ai tử tế với mình được chút nào, thì mình cảm ơn chút ấy.

Thật an lành, thật bình thản.
 
"Mẹ nói:

Người thật sự yêu con, là người cúi đầu trước, đợi lúc cảm xúc của con ổn định, rồi mới dạy con nhân tình thế cố. Bởi vì so với thắng thua, họ càng quan tâm đến tâm trạng của con hơn.

Cãi nhau, là vì quan tâm.

Giảng hoà sau khi cãi nhau, càng là vì quan tâm.

Bất kì mối quan hệ nào, biết cách mềm mỏng, thay nhau nhận thua, mới không tan rã.

Trên thế giới này vốn dĩ không có cặp đôi hoàn hảo, chẳng qua là một người biết cách bao dung nhượng bộ, một người hiểu được dừng lại đúng lúc."

- ST


Đây lày, phải như thế làyyyy
 
- Thôi nằm đây đi, mẹ xuống dưới đây.
- Thôi nằm luôn đây mí con
- Không, rồi lại nói chuyện
- Không con không nói đâu, đi ngủ khò luôn
- Không, ko nhịn được cái mồm đâu
- Không mà, con im mồm, im thít, ối dổi ôi sao lại có cả vaseline thế này
- Đấy bôi đi, để đấy đấy. Đấy biết ngay mà lại nói chuyện!!!

Thế là mẹ tôi ôm đồ chạy mất.
Sao phải sợ con gái thế? Sao phải kì thị con gái thế?!
 
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Quay lại
Top Bottom