- Tham gia
- 13/5/2015
- Bài viết
- 2.356
Trải qua bao lâu rồi, tôi không nhớ rõ nữa. Ngày mà tôi thất thểu bước đi từng bước nặng nề trên con đường tối om ấy. Tôi lặng im nhìn bầu trời đêm khuya, nó vắng tanh, không bóng người giống nhu tâm hồn tôi, vắng vẻ, cô đơn, không ai bên cạnh. Nỗi đau đó theo tôi đến một ngày-chợt cơn mưa bất chợt thổi qua. Nó đã thổi đi tất cả những nỗi đau, nhưng nó cũng không lấy đi sạch những kí ức đau thương ấy mà nó vẫn ngự trị sâu thẳm nơi đáy tim. Sự tổn thương đó tôi nghĩ mình sẽ chẳng thể vượt qua được. Nhưng vào lúc tưởng như không thể ấy thì như có một thứ ánh sáng chiếu rọi vào, làm tôi thức tỉnh. Tôi không thể đau buồn như thế mãi, xug quanh tôi còn nhiều người đáng để tôi quan tâm và yêu thương lắm. Nhưng làm sao tôi có thể quên đi nỗi buồn đó trong ngần ấy năm tôi tin tưởng và trân qúy nó chứ?
Nhưng chính những ngày này, tôi thấy mình dần trưởng thành hơn và nỗi đau ấy cũng dần phai nhạt hơn.....
Nhưng chính những ngày này, tôi thấy mình dần trưởng thành hơn và nỗi đau ấy cũng dần phai nhạt hơn.....