Ngoại và mùa hoa bưởi trong tôi

HaMimosa

Thành viên
Tham gia
24/5/2013
Bài viết
9
Sinh ra và lớn lên ở thành phố nên hoa bưởi đối với tôi ngày ấy không có nhiều ấn tượng lắm. Có chăng chỉ là một thứ hoa quê được nhiều người ưa thích.

Cách đây khoảng 10 năm, tôi về quê sống với ông bà ngoại 3 năm. Thuở ấy, cứ đến mùa hoa bưởi là lũ trẻ con trong xóm lại tụ tập nhau lại, tôi không rõ để làm gì nhưng thấy chúng rủ thì tôi cũng đi. Dưới gốc cây bưởi to nhất làng lũ trẻ ngày ấy nhặt hoa, chơi đồ hàng, dùng kim chỉ để kết hoa bưởi thành vòng tay, vòng cổ và cả vòng nguyệt quế. Mùi hoa bưởi nồng nàn quyện vào nụ cười của những cô nhóc tuổi 10, 11 như những hình ảnh còn in đậm mãi trong tâm trí tôi.

Tôi nhớ bà ngoại thường dùng hoa bưởi để đun nước gội đầu cho cô cháu gái nhỏ. Tôi chúa ghét những thứ mùi vị là lạ nên mỗi lần bà bảo gội đầu là y như rằng mặt tôi lại phụng phịu, nhăn nhó. Bà vẫn thường đùa rằng “Con gái lớn rồi mà mặt xấu thế kia. Nhăn nhó như bánh mì gặp nước thế”. Tôi cười và vì sợ bà chê xấu nên lại ngoan ngoãn gội đầu. Ngày xưa sao mà hồn nhiên quá!
Tôi không thích là vậy nhưng khi đêm xuống, gối đầu lên chiếc gối mềm, cảm nhận từng sợi tóc tỏa ra thứ hương thơm phảng phất bình dị mà thanh thiết, tôi lại thấy không khí xung quanh trở nên ngọt ngào hơn. Và thế là tôi yêu hoa bưởi từ ấy. Giờ ngồi nghĩ lại, tôi thèm đêm đêm được hít hà cái hương hoa đặc biệt còn vương vấn trên tóc ngày đó biết nhường nào…

971397_444417548988547_470701125_n.jpg


Lớn lên ở thành phố, không còn cây bưởi, không còn ở cùng ngoại nên cũng chẳng được ngoại đun nước gội đầu cho, tôi thấy nhớ rất nhiều. 10 năm qua rồi, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cũ – tình yêu và những kỉ niệm thuở ấu thơ cùng hoa bưởi.

Một ngày dạo chơi cùng chúng bạn, tôi bắt gặp gánh hàng rong bán hoa bưởi. Từng chùm hoa trắng ngần, được cô bán hàng cẩn thận bày trên chiếc mẹt xinh xinh. Cảm giác như bắt gặp những gì thân thuộc lắm nên cứ lóng nga lóng ngóng. Thỉnh thoảng đứa bạn vẫn cười kể lại “Mày hồi ý buồn cười thật đấy. Ai đời người ta đi bán hoa bưởi mà mày lại đi xin mấy bông”. Từ đó tôi mới biết là có nghề bán hoa bưởi. Chỉ có điều hoa bưởi ở đây ít, chỉ là những bông rời rạc hoặc cành nhỏ chứ không nhiều như ở quê. Muốn mua thì mang cân ra đong ra đếm chứ chẳng được như vùng thôn quê, thích thì tự do ra ngắt vài chùm.

Từ đó tôi hay để ý, cứ tới mùa hoa bưởi là lại cùng chúng bạn dạo chơi khắp các khu vực Giảng Võ, Kim Liên, chợ Bưởi,… những nơi bày bán nhiều hoa bưởi.

Nhiều người thành phố, vì thèm cái mùi hương thơm mát, dịu dàng của hoa bưởi mà mua vài chùm để ngửi. Có người thì mua về để ướp chè mạn, nấu chè hay hấp mía cho thơm. Thi thoảng có những người tuổi trung niên xin thêm vài cái lá bưởi lót dưới những chùm hoa về để làm nước gội đầu cho nhớ về thời xa xưa.

Tôi không phải là đứa giỏi thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Vậy nên cứ mùa hòa bưởi tới, lòng tôi lại thổn thức không yên. Cái cảm giác nhớ ngoại cồn cào trong lòng mà không sao thốt nên lời. Rồi tình cờ tôi biết được có một cách không cần phải nói trực tiếp mà ngoại vẫn biết. Tôi run. Con gái 21 tuổi đầu nhưng vẫn còn vụng về trong cách thể hiện tình cảm. Tôi chỉ sợ mình nói ra ngoại sẽ cười. Xấu hổ mà. Có bao giờ nói ra mấy câu tình cảm với ai đâu, toàn chỉ thể hiện qua hành động. Dẫu biết hành động thì thiết thực hơn nhưng những câu nói tình cảm cũng không bao giờ là thừa.

Ngoại dùng di động cách đây khá lâu nhưng vẫn chưa thông thạo hết các tính năng. May ra thì biết được cách gọi điện và nghe máy khi có người gọi tới. Mắt lại tèm nhèm nên nhiều khi nhấc máy mà chẳng biết ai đang gọi mình.

Cháu gái run run soạn chữ ký “Cháu yêu bà lắm. Hoa bưởi rụng hết rồi nhưng tình cảm cháu dành cho bà thì mãi mãi vẹn nguyên”. Chẳng biết bà có đọc được không. Mà không cũng không sao vì như thế đỡ xấu hổ. Miễn là viết ra được và gửi tới bà là vui rồi.

Thế mà hôm rồi về quê bị cả nhà trêu sao dạo này sến thế. Hóa ra hôm rồi gọi cho ngoại, ngoại thấy có chữ gì trên màn hình nên đưa cho cu em đọc. Thế là nó tuôn ra cho cả nhà. Xấu hổ quá đi mất nhưng cũng vui vui. Lúc kể chuyện này mắt ngoại rưng rưng, chắc xúc động. Mình cũng thế.

Được thể, cả nhà hỏi luôn đấy là cái gì. Mình tuôn ra một tràng, nào là đây là dịch vụ chữ ký cuộc gọi của Viettel, hơi phức tạp một tý nhưng dùng thì cũng được. Bạn bè cháu dùng nhiều thì cháu cũng dùng. Ai thích thì cháu đăng ký cho. Ai không thích thì thôi hehe.

Cứ thế, mọi thứ trôi qua thật nhẹ nhàng. Tôi chỉ sử dụng chữ ký cuộc gọi với ngoại đúng một lần. Dùng nhiều sẽ bị nhàm. Lần sau chắc tìm cách khác thể hiện tình cảm. Có thể là một hộp quà bên trong có cái gì đó đặc biệt. Ngoại vốn thích những điều giản dị nên chắc sẽ tốn công sức nghĩ đây.

Ngoại ôm tôi vào lòng. Trên tay ngoại là một nắm hoa bưởi. Tôi cười như chưa bao giờ được cười. Sao ngoại lại có hoa bưởi vào thời điểm này. Qua mùa hoa bưởi rồi cơ mà. Ngoại cười hiền chỉ tay ra cây bưởi góc cuối vườn. Ôi hóa ra nó mọc trái mùa. Lạ thật đấy.

Tôi yêu hoa bưởi là thế. Yêu cả cái cách ngoại dành những điều bất ngờ cho mình nữa. Yêu cả mẹ những bưởi mắng yêu con gái bày hoa bưởi khắp nhà.

Cứ thế, tuổi thơ tôi, những năm tháng vui đùa cùng chúng bạn, cái cảm giác hương hoa thoang thoảng, vấn vương trên mái tóc lại trở về. Tôi sẽ lại rong chơi, sẽ lại mua hoa về bày khắp nhà, từ phòng khách cho tới phòng ngủ, vào cả trong tủ quần áo để mỗi lần mở tủ mẹ tôi lại kêu “Sao con để nhiều hoa bưởi trong tủ thế này?”… Và tôi lại cười.

Cứ giản dị vậy thôi, mùa hoa bưởi vẫn cứ vấn vương bao người... trong đó có cả tôi.
 
×
Quay lại
Top