[Longfic] Vampire - Cuộc chiến sinh tử

jenii

Thành viên
Tham gia
1/7/2012
Bài viết
10
Chào m.n mình là thành viên mới rất vui đc làm quen mình cho ra fic đầu tay mong các bạn ủng hộ mình:KSV@03:


Cuộc chiến sinh tử.
Au: jeni
Pairing: all shinran này kaito aoko, heiji kazuha, hakuba shiho
Giới thiệu: mình là mem mới hn mình viết fic đầu tay rất vui đc làm quen vs các bạn mong các bạn ủng hộ.

Khởi đầu

“S-H-I-N-C-H-I !!!!!!!!” Một cô gái hét to với cậu bạn mình ở trên một cánh đồng đẹp “Cậu hôm nay sao ko đi học thế?? Lại còn đến chỗ này tớ phải tìm cậu mãi. Cậu biết tớ…tớ…rất lo….ừm…cậu…thật…” Ngập ngừng. Cô bạn xinh xắn hơi hơi cúi mặt xuống.
“Haha. Tớ biết mà” Shinichi nháy mắt “Cậu luôn lo lắng cho t mà. Aoko tớ vẫn bình thường mà” Rồi cậu ta nở 1 nụ cười khoái chí
Aoko đỏ mặt ánh mặt 2 người nhìn nhau 1 lúc lâu ko biết nên nói gì cả 2 đều đang rất ngượng. Aoko và Shinichi chơi với nhau từ nhỏ 2 người đều có cảm tình với nhau. Cuối cùng để phá vỡ bầu không khí này Aoko lớn giọng nói
“SAO HÔM NAY CẬU LẠI NGHỈ THẾ” và lườm cho hắn 1 cái nhìn sắc lẹm
“Ấy đừng nóng từ từ nào hôm nay tại Bác Megure bảo thành phố mình vừa xuất hiện một cô gái kì lạ và khi cô ta xuất hiện thì đúng tối hôm đó đã có 2 nạn nhân tử vong ko rõ nguyên nhân. Nên..”
Chưa để Shinichi nói hết câu Aoko đã hét” THẾ CẬU ĐANG TÌM KIẾM CÁI GÌ Ở ĐÂY”
“Dấu vết từ chỗ khu nhà cậu đến đây…ờm….đúng…khu nhà cậu…tớ thấy…..cậu yên tâm ko sao đâu” Shinichi nói nhẹ khi để ý đến khuôn mặt Aoko đang rất sợ khi nghe thấy”KHU NHÀ CẬU”
“Khu nhà tớ ư? Liệu liệu….” Aoko sợ run người.
“Cậu đừng lo có tớ bên cạnh mà”
“Cảm ơn cậu”
Chương I. Cô gái kì lạ.

“Cậu hứa với tớ chúng ta mãi mãi là bạn nhé!” Hai cô bé gái xinh xắn nói chuyện với nhau

“Nhưng danh phận của chúng ….” Một cô bé ấp úng nói.

“Ko sao đâu tớ đã xinh phép mẹ và bà đồng ý mà. À nè cậu hát cho tớ nghe đi nhé…” Cô mở đôi mắt to trong nhìn bạn mình.

“Ừm.”

Tiếng hát vang lên….

“Trong ánh mắt anh, tình yêu lấp lánh…
Anh vẫn lặng lẽ ngồi sát cạnh bên em…
Để rồi tay trong tay, thật êm đềm…
Cùng chung bước xuyên màn đêm tĩnh lặng….”


____o0o____

“Hơ” Aoko tỉnh dậy lại sau một giấc mơ kì lạ. Cô dã mơ thấy nó hai lần và cả 2 lần cô đều thấy một cái gì đó thân thuộc. Ấm áp. Tràn đầy tình bạn trẻ thơ…..
“Cô bé ấy là ai cô bé mà mình đã hát cho…….”

______o0o________

“Ngày xưa con người và àm quỷ sống với nhau nhưng vì xảy ra chiến tranh nên tứ đại ma vương đã tạo ra một kết giới ngăn cách. Và kẻ phản bội….”Phụt”

“AOKO CON LÀM GÌ VẬY BỐ ĐANG XEM MÀ” Ông Nakamori hét lên

“Bố thôi xem mấy chương trình vớ vẩn này và giúp con dọn dẹp nhà cửa được ko” Aoko chống tay nói “Con phải đi chợ đây”

“Ra đường sao? Thằng nhãi Shinichi chả bảo là có một kể đã giết mấy nạn nhân nào đó gần khu mình sao?”

“Con tự lo được mà ko sao đâu trời vẫn sáng đông người qua lại mà. Giờ thì bố dọn dẹp đồ đi!!!!!!”

-----o0o-----

Aoko xách túi bánh mì nóng vừa mua áp vào người. Bây h là mùa đông trời thật lanh. Những cơn gió thổi qua nhè nhẹ. Bỗng……”BỤP”

Một người nào đó chạy đến dựt túi bánh của cô. Cô dùng định đá thì người đó đã chặn được

“Karate ư?”

Aoko khẽ thì thầm và đuổi theo thật nhanh. Cô đuổi theo đến cánh đồng mà cô đã đứng với Shinichi ngày hôm qua.

Một thứ nước gì đó đã bắn lên chân cô.

“AAAAA” Cô kinh hoàng nhìn người vừa dựt túi bánh mì đang ngất đi cơ thể yêu dần đó là một cô gái. Và điều khiến cô thấy sợ nhất là cô gái đó có khuôn mặt giống cô như đúc chỉ khác mỗi mái tóc.

Khi đã đỡ sợ Aoko lấy điện thoại và ấn một số quen thuộc

“Alo Shinichi….”
_____o0o______

Choàng dậy, toàn thân đau nhói. Cô gái với đồi mặt xanh u buồn cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra nhưng đầu cô lại đau nháu.

“Mẹ….Máu….chỉ toàn máu…” Cô sợ hãi khi hình ảnh mẹ mình hiện lên người bà toàn máu và cố nói gì đó với cô và đưa cho cô….

Đúng sợi dây này cô đưa tay lên cổ nhìn xuống sợi dây chuyền hình chữ thập làm bằng vàng của mình.

“Con ko đc tháo nó ra rất nguy hiểm. Mẹ yêu con Ran…”

“Cậu tỉnh rồi à?” Aoko đi vào.

Ran hơi sợ và thu mình lại khi nhìn thấy cô gái kia có gương mặt rất giống mình.

“Cậu đừng lo. Tớ ko làm gì câu đâu. Tên tớ là Aoko Nakamori. Rất vui được làm quen.”
Nghe thấy giọng nói hiền lành nhẹ nhàng của Aoko, Ran đã yên tâm hơn. “Tớ là Ran, Ran Mori”

“Ờm cậu sao lại đến đây…nhà cậu ở đâu?” Aoko hỏi nhưng nhìn thấy khuôn mặt Ran sầu đi đang suy nghĩ vẩn vơ và ko trả lời nên cô nói tiếp “ Cậu muốn nghe tớ hát ko có lẽ cậu sẽ khỏe hơn. Tớ cũng chỉ nói thế thôi vì Shinichi nói nghe tớ hát sẽ cảm thấy dễ chịu hơn” Aoko hơi đỏ mặt khi nhắc đến tên trời đánh đấy.

“Shinichi?” Ran thấy lạ.

“Ừm đấy là tên bạn tớ. Cậu ta đáng ghét lắm tớ sẽ giới thiệu cho cậu sau”

“Cậu hát cho tớ đi tớ cũng muốn nghe hát” Ran mỉm cười. Khi cô cười thật xinh đẹp cô cảm thấy rất yêu quý cô gái này và có gì đó thân quen lắm.
“Được rồi vậy tớ sẽ hát”

“Trong ánh mắt anh, tình yêu lấp lánh
Anh vẫn lặng lẽ ngồi sát cạnh bên em
Để rồi tay trong tay, thật êm đềm
Cùng chung bước xuyên màn đêm tĩnh lặng

Ôm em nhé anh, hãy nhấc bổng em lên
Để em với tới được bầu trời cao thẳm
Để em biết được tình yêu say đắm
Để tâm hồn em rộng mở với đời
Tin em đi, em có thể bay
Tự hào sao, em thực có thể bay
Để cống hiến những gì đẹp nhất
Để về với chốn thiên đường đã mất

Và những vì sao toả sáng nhường kia
Hãy cho em ước 1 điều nho nhỏ
Rằng nụ cười mãi trên môi em đó
Rằng suốt cuộc đời này em mãi có tình yêu

Anh có tin ko, rằng đó chính là anh
Soi sáng cho em trên mỗi bước đường đời
Anh có biết ko, rằng khi có anh rồi
Niềm tin trong em sẽ chẳng khi nào mất

Xem em bay nhé anh
Tự hào sao em bay lượn thật cao
Để anh thấy được những gì trong em đẹp nhất
Và có gì ngăn cản được em nào
Giang rộng đôi cánh bay…cao mãi………”

Quá quen thuộc giọng hát này cô đã từng nghe ư?” Ran trầm tư suy nghĩ.

“Thế nào chán lắm à” Aoko hơi ngượng hỏi.

“Ko rất hay. Như một Shiren…..” Ran chợt ngừng lại.

“Shiren?”

“À ko tớ nói nhầm đấy ý tớ là như một ca sĩ thực thụ”

“Tất nhiên rồi cô ấy là người hát hay nhất trường mà” Bóng dáng của một người con trai đi vào . Trông cậu ta rất lanh lợi và ko thể ko thừa nhận là rất đẹp trai.

“Shinichi!!. Cậu vào tự nhiên thế đấy” Aoko lườm rồi quay sang Ran “Đây là cậu bạn tớ một tên thám tử điên dồ thích mấy chuyện huyền bí thần thoại liên quan đến ma cà rồng và một số khác.”

“Ma cà rồng………..” Ran giật bắn mình như kiểu ai đó nói trúng cô.

“Mấy chuyện phiếm ý mà mấy thứ đó là gì có thật” Aoko quay ngoắt sang.

“Nhỡ có thì sao. Haha như mấy con ma cậu tự tưởng tượng ra rồi tự hù mình vậy” Shinichi xỏ xiên rồi cười lớn.

“BỐP!!”

“Cậu muốn ăn đòn lắm à?” Aoko đập vào đầu Shinichi rồi lườm

Thấy 2 cô cậu đánh nhau vui vui Ran khúc khích cười rồi khẽ đưa mắt nhìn trộm Shinichi cô căm thấy tim mình đập rất nhanh…..

“Tôi biết quý cô đây giỏi võ rồi.” Shinichi xoa xoa đầu rồi nói khẽ “Aoko cậu ra đây một chút tớ có chuyện muốn nói.

Aoko lườm Shinichi nhưng vẫn đi ra đóng cửa để cho Ran được nghỉ ngơi.
“Có chuyện gì?”

“Những nạn nhận hôm trc mà tớ bảo cậu ý đều có 1 tư thế chết rất lạ lung là 2 tay bịt chặt tai lại cái gương mặt hoảng hốt cứng đờ người.” Shinichi để tay lên cằm nói.
“Thì sao?”

“Và có người đã thấy cô gái giống cậu đứng ở gần đó nên tớ nghĩ……”

“Chẳng lẽ lại là Ran?” Aoko ko tin lắm vào tai mình vì khi tiếp xúc với Ran cô thấy đc cảm giác gần gũi thân quen và hiền hậu cô ý ko thể, ko thể là kẻ giết người.

“Đúng chỉ có thể là cô ấy Ran. Ran Mori ko hề có tý hồ sơ nào về cô ta cả như cô ta ko phải người ở đây hoặc ko phải của thế giới này……
______________________o0o____________________________
To be continue……

Mong mn ủng hộ Jeni sẽ ra chap mới sớm nhất có thể:KSV@03::KSV@18:
 
chào bạn!!!:KSV@03:
Tem :KSV@10:
Lại thêm 1 fic vampire à, ủng hộ bạn, mau ra chap tiếp nhé:Conan14:
 
Chương II. Bắt đầu.

“CHOANG!!!!!!!!!!!!!!!”

Đang nói chuyện với nhau thì bỗng Aoko và Shinichi nghe thấy tiếng gì đó đổ vỡ từ căn phòng của cô.

“Ran….” Aoko thì thầm rồi chạy nhanh vào trong cùng Shinichi.

Một cảnh tượng đáng sợ xảy ra 1 con người dị dạng. À không một cô gái nửa người nửa chim. Cô ta xăm hình con bướm ở mắt. Cô ta đứng trên cửa sổ giang rộng đôi cánh nhìn xung quanh

Ran thì đang thu người về phía góc tường miệng lẩn nhẩm “Chianti…cô ta…….”

“Cô là ai…..” Aoko run sợ nép về phía Shinichi.

“Đôi cánh đen…..lông vũ màu đen ở hiện trường…….chẳng nhẽ…..” Shinichi nhìn chằm chằm suy nghĩ.

“Ta là ai? HaHa các người ko cần biết ta đến để đưa cô đi công chúa ạ” Chianti bay đến giựt mạnh Aoko ra khỏi Shinichi và bay thật nhanh.

“AOKO!!!!!KOOO!!!” Shinichi gào lên nhưng cậu ko thể đuổi kịp cô ta. Thật vọng tràn trề cậu quay sang nhìn Ran gương mặt cô như đang muốn nói gì đấy.

“Sao vậy?? Cô ta là ai sao lại bắt Aoko?? Cô nói đi” Shinichi mất bình tĩnh đến gần Ran.

“Người đó có bộ cánh đen chiếc lông vũ của cô ta rơi ở hiện trường vụ án các nạn nhân khi chết đều giơ tay bịt chặt tai. Hung thủ có thể là cô ta và tư thế nạn nhân có thể khẳng định là cô ta…cô ta là 1 Siren?” Shinichi phân tích.

“Cậu biết ư?” Ran ngạc nhiên cô ko nghĩ 1 con người lại có thể biết đến 1 Shiren và các loài khác chắc hản cậu ta cũng biết qua nên cô nói. “Đúng cô ta là Siren. Siren đen.”

“Loài có giọng hát hay rung động long người và cũng là vũ khí giết người đó sao? Chuyện quái gì đang xảy ra đây? Những chuyện chỉ có trong thần thoại. Ko thể tin đc. Vậy cô cô là ai?” Shinichi hơi lùi về phía sau còn chưa tin vào những chuyện vừa xảy ra.

“Tôi ko giống như cô ta tôi là một…..Vampire” Ran ngập ngùng đôi mắt xanh của cô ánh lên 1 màu đỏ của máu “Nếu cậu muốn cứu cô ấy và tin tôi hãy đi theo tôi đến vùng đất của tôi. Trên đường đi tôi sẽ kể cho cậu”

“Vampire…”Shinichi nghệt người ra ko biết nói gì cậu gật đầu đồng ý “Cô hãy đưa tôi đi đến nơi đấy” Shinichi nói trong khi cậu đặt tay vào đúng cái đĩa bị rơi lúc nãy và máu chảy ra.

Bất chợt Ran đứng dậy đôi mắt đã đỏ ngầu. Cô lại gần Shinichi.

“Mùi đó…rất đặc biệt….tớ rất thèm…..”

Shinichi ko nói gì chỉ đứng yên nhìn Ran cậu cũng ko hiểu sao mình yên như thế. CHỉ là cậu nhận thấy được gì đó rất…rất….quyền rũ từ Ran. Ran va Shinichi giờ chỉ còn cách nhau vài cm. Từ miệng Ran 2 chiếc răng nhọn hoắt từ từ nhẹ nhàng cắm phập vào người Shinichi.

Cậu giật mình nhưng mùi hương thơm của Ran lại làm cậu đứng yên bất động.

“Ơ…..” Ran thốt lên nhè nhẹ c\khi 2 chiếc răng nhọn đã đc thu vào. “Máu cậu 1 mùi rất đặc biệt. Tớ thích nó cũng như cậu….tớ….” Ran ngượng ngùng đỏ mặt đứng cách ra khỏi Shinichi.

Shinichi cũng đỏ mặt cậu ko hiểu sao bình thường nếu có 1 con ma cà rồng hút máu của mình thì người đó sẽ rất tức giận và sợ nhưng cậu thì ko cậu cảm thấy có gì đó khi cậu và Ran gần nhau 1 cảm giác khác khi cậu ở gần Aoko. Shinichi nói nhẹ “Nếu máu tôi đặc biệt như vậy thì chắc nó dành cho cô rồi. Khi nào cô cần có thể hút máu tôi nhưng đứng rút sạch máu đâu đấy nhé” Shinichi nháy mắt .

“Thật ư? Cảm ơn cậu” Ran mỉm cười tươi gương mặt hồng hào dễ thương của cô khiến tim Shinichi đập nhanh và nhìn thất nụ cười đó cậu cảm thấy hơi ngượng. Chả lẽ là 1 dấu hiệu cho thấy cậu đã……..

_________o0o__________
To be continue….
 
hehe, hai người này bị trúng "tiếng sét ái tình" rùi:KSV@05:
hay lắm bạn, mình ủng hộ nữa nè, tiếp nha nhưng dài vào:KSV@03:
 
Mình post tạm part 2 của chương II trước và sẽ đền bù chương III cho mn sau hứa rằng chương III sẽ dài. Cảm ơn mn đã ủng hộ.:KSV@03:

Part 2.

Rảo bước trên con đường đài dẫn đến cánh đồng nơi Aoko tìm thấy Ran. Phải đến đấy mới có thể tìm thấy lối vào với thế giới của cô. Đi bên cạnh cô bây giờ là Shinichi cậu đang trầm tư suy nghĩ chắc còn Shock với những gì cô vừa kể nào là vampire, người sói, siren, kết giới….

Chianti đến bắt Aoko chắc cũng là do bắt nhầm. Đáng lẽ cô phải bị bắt chứ ko phải là Aoko. Nhưng 1 Siren bình thường rất tinh với cái mũi thính và trí nhớ hoàn toàn tốt cô ta phải nhận ra cô chứ? Chả lẽ Aoko lại bị bắt vì 1 lí do gì khác?

Tại sao? Tại sao họ lại muốn bắt cô? Cô làm đc gì cho họ? Gin? Anh trai cùng cha khác mẹ chẳng phải bình thường rất quý cô sao? Sao bây giờ lại có thê làm như vậy mục đích ở đây là gì?

Mọi thứ thật im lặng. Một sự im lặng đến nặng nề.

“Ran…” Shinichi lên tiếng phá vỡ ko gian đó “Sao cậu lại đến đây”

Ran nhìn cậu rồi lên tiếng ánh mắt cô ánh lên vẻ buồn rầu “Cha mẹ tớ đã bị giết hại. Tớ bị bọn chúng đuổi đến đây”

“Bọn chúng là ai?” Shinichi ngạc nhiên

“Anh trai tớ” Ran cúi mặt xuống cố ngăn ko khóc cô lại nhìn vào cây thánh giá trên cổ mình “Tớ ko hiểu sao tớ là 1 vampire tồi tệ như thế ko có tý sức mạnh nào”

“Thôi nào rồi cậu sẽ có thôi.” Shinichi mỉm cười “Đến cánh đồng rồi kìa.”

Ran nhìn cánh đồng dường như cô thấy cái gì đó. Một đốm sáng nhỏ. Ko đúng 1 tinh linh.

Ran chạy đến thật nhanh “Ayumi!!!!” Cô hét lên.

Đốm sáng đấy từ từ quay lại bay đến ôm Ran. Em đi tìm chị mãi Kaito có nhờ em tìm chị.”

“Cậu ấy vẫn ổn chứ?”

“Anh ấy ổn nhưng cuộc chiến giữa người sói với ma cà rồng sắp diễn ra rồi. Em e cả 2 bên sẽ thiệt hại.” Cô tinh linh nhỏ bé buồn rầu nói rồi nhìn ra sau Ran “Ai đây?”

“À bạn chị, là một con người”

Ayumi nhìn Shinichi bất chợt nhìn thấy dấu vết của 2 chiếc răng nanh trên cổ Shinichi

“Ran chả nhẽ chị đã….Chị ko biết chuyện gì sẽ xảy ra sao” Ayumi nghĩ thầm

“Em có thể đưa bọn chị về vùng đất của chúng ta chứ?” Ran cười tươi.

“Tất nhiên rồi”.
_________o0o__________
To be continue……
 
@ran kudo: siren thuộc kiểu như người chim ý bạn. Nó có giọng hát hay và có thể giết ngưòi với giọng hát đấy:KSV@08:

Cảm ơn mn ủng hộ Jenii yêu mn nhiều lắm:KSV@18: Chap này Jeni cảm thấy ko đc hay lắm mn cmt nhận xét cho mình nhớ:KSV@16: Đừng đọc chùa nhé:KSV@15:

Chương III.

Part 1.

“Ko thể tin được lũ người sói đó lại giết chết cả nhà bá tước. May Gin đã nói cho ta” Kaito lẩm nhẩm tức giận “Mình đã tin tưởng Heiji vậy mà cậu ta”

“Thưa thái tử người bớt giận” Một tên nịnh thần lẻo mép “Tên heiji đó sẽ ko thể đánh bại ngài được? Cái tính nóng nảy của hắn thì làm được gì cơ chứ.”

“Ngươi im đi” Dường như đã chán ghét với những lời xu nịnh Kaito đập bàn.

Cậu hướng mắt nhìn và suy nghĩ mọi thứ diễn ra quá nhanh. Kaito và Heiji đang thân thích như thế ko thể nào bộ tộc người sói lại có thể giết hại gia đình ngài Bá tước Mori như vậy được. Cậu cũng đâu muốn tin nhưng những chứng cứ rõ ràng thế kia sao có thể ko tin được? Cậu đưa ánh mắt buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ cậu nhớ đến một người……..đã 10 năm rồi cô ấy mất tích. Giờ đây cậu sắp phải cử hành hôn lễ với Ran. Nhưng cậu đâu yêu Ran cậu xem Ran như em gái mình vậy cậu ko muốn làm gì tổn thương đến cô ấy…..
_______________________________
“RUỲNH” Heiji tức giận đạp mạnh vào cánh cửa

“Cuộc chiến sắp bắt đầu rồi ta phải đối đầu với bạn ta ư? Sao cậu ấy lại ko chịu tin cơ chứ? Bộ tộc người sói mình đâu co giết người vô cớ như thế? Đó lại còn là gia đình Mori có cô bé Ran dễ thương nữa?”

Một đống những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại khiến Heiji mất hết bình tĩnh.

“Cậu muốn đầu cậu nổ tung ra?” Một cô gái xinh đẹp với mái tóc nâu đỏ bước vào trông cô rất đẹp có thể nói vẻ đẹp của cô có thể hút hồn bất cứ ai. “Mà tôi có câu trả lời ngắn gọn nhất dành cho cậu đấy”

“Shiho? Câu trả lời là sao?” Heiji ngạc nhiên nhìn cô phù thủy bạn mình.

“Là các cậu đã bị h.ãm hại chứ sao?” Shiho mỉm cười “Cậu ko thấy có vẻ có gì đó lạ và khác thường sao? Như kiểu có ai đó chia rẽ tình cảm của 2 vương quốc vậy”

“Có lẽ….”

“Bẩm thái tử Heiji. Thái tử Kaito và vệ quân của Vampire đã đến chúng ta phải đi thôi” Một tên lính chạy vào báo
________________________________

Cuộc chiến sắp bắt đầu dù có là bên nào thắng đi chăng nữa tình bạn của họ vẫn sẽ mất đi mãi mãi . Và khi cuộc chiến kết thúc sẽ khiến cả 2 bên đếu mất mát quá nhiều.

“KAITO!” Heiji đứng trên cao rõng rạc hét to. “Cuộc chiến này sẽ một mất một còn.” Rồi giọng cậu buồn đi “Cậu đã ko tin tớ”
“Tớ rất muốn nhưng ko thể” Kaito đáp lại. “Chuẩn bị. XÔNG LÊN!!!!!!!!!”

“TẤT CẢ DỪNG HẾT LẠI!!!!!!!!!” Từ đâu có 2 người và 1 tinh linh chạy từ ngoài vào hét thật to

“MỌI NGƯỜI DỪNG LẠI TRƯỚC KHI QUÁ MUỘN” Shinichi với Ran chạy đến chỗ Kaito.

“Ran? Tất cả dừng lại” Kaito vui mừng khi nhìn thấy Ran.

“Chuyện gì đang diễn ra đây?” Heiji bước xuống dưới xem thử nhưng bị cận thần ngăn lại cậu gạt tay ông ta rồi nói “Kaito sẽ ko làm hại ta”

“Mọi người hiểu nhầm lẫn nhau rồi tất cả trò này là do Gin gây ra.”

“Nhưng tại sao hắn lại làm như vậy” Heiji ngạc nhiên xen lẫn tức giận.

“Tớ cũng ko biết nhưng thấy hắn ta nhắc gì đó là dòng máu Shinso…tớ cũng ko chắc”

“Shinso ư?” Shiho kinh ngạc và có chút gì đó sợ sợ bất chợt của bắt gặp ánh mắt của Shinichi. Cô quay mặt đi hai má hơi đỏ rồi cô cảm nhận được một luồng khí lạ từ Shinichi.

“Hắn ta là tên chết tiệt tớ sẽ giết hắn” Kaito tức giận rồi quay sang nói với Heiji “Tớ nợ cậu 1 lời xin lỗi”

“Thôi bỏ đi. Thái tử ta đây đâu có nhỏ nhen như ngươi” Heiji cười to. “Mà vị khách quý nào đi theo cô nương Ran thế này?” Heiji nhìn nhìn Shinichi.

“À là bạn tớ người đã cứu tớ ở thế giới loài người cậu ấy là một con người. Chianti đã cố giết em.....” Cô quay sang nói với Kaito.

“Cảm ơn vì đã cứu vị hôn thê của tớ” Kaito cười tươi.

“Con người ư? Nghe có vẻ vô dụng” Heiji mỉa mai.

“Tôi vô dụng á cậu cẩn thận mồm miệng đi” Shinichi người im lặng từ nãy đến giờ hét lên lườm Heiji.

“HAHA. Kệ tôi chứ. Tớ thích cậu rồi đấy” Heiji vẫn tươi cười trong khi làm Shinichi tức đỏ mặt. “Thôi chúng ta vào trong nói chuyện “ Gương mặt Heiji bỗng trở nên nghiêm nghị làm Shinichi ngạc nhiên nhưng cậu vẫn đi theo cậu ta vào bên trong.

“Shiho? Chúng ta vào thôi chị.” Ayumi bay đến bên Shiho.

“Em ko thấy cậu ta có luồng khí lạ sao Ayumi? Một thứ gì đó ko giống 1 con người bình thường”

“Cậu ta đã bị chị Ran hút máu”

“Sao?” Shiho kinh ngạc “Chả lẽ Ran ko biết ư? Nhưng ngoài việc bị Ran hút máu ra vẫn còn 1 thứ gì đó đặc biệt trong người cậu ta. Chị sẽ điều tra việc này”

Shiho đi vào bên trong im lặng suy nghĩ cô cảm nhận được điều gì đó ko lành….

"Shinso ư? Chẳng nhẽ....." Shiho lẩm bẩm điều gì đó "Còn cậu ta là ai thân thế như thế nào? Shinichi? Chắc chắn ko phải 1 con người bình thường........"

_________o0o___________
To be continue……
 
Hay mà, típ đi bạn:KSV@10:
@lucifer+jenii: thì em cũng có đọc nhưng nó nói siren là dòng tiên cá nhưng rất ác, chuyên lấy giọng hát và cây đàn hạc của mink để dụ các thuỷ thủ và chim muôn trên trời ăn thịt...:KSV@08: thế nên vào đây ko hỉu gì hết, thank đã giải thik cho em:KSV@03:
 
hay quá bạn ơi :KSV@12:mau ra chap mới nhá :KSV@04:mình vote cho bạn 1 phiếu nè :KSV@10:
mà shinso là j zậy bạn :KSV@02:
 
Hihi:KSV@03: cứ tưởng ko ai ủng hộ đang định drop luôn chứ:KSV@17: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Jeni.
Nếu phân vân Shinso là gì. Đừng lo trong part này sẽ được tiết lộ ngay đây:KSV@11:

Chương III.
Part 2.
“Đã phát hiện ra rồi sao” Người đàn ông với cái tên “Gin” khuôn mặt được che gần kín hét lên “Chianti ta sai người đi bắt con bé đó cơ mà sao người lại mang một con bé khác về rồi lại ko thông báo với ta?”

“Dạ thưa chủ nhân vì cô gái này rất quan trọng với dòng tộc của tôi. Và Ran tôi ko tìm thấy cô ta” Chianti quỳ xuống run sợ.

“Thôi thôi. Ta vừa mới về mà đã có kịch hay để xem như thế này sao?” Một vẻ đẹp quyến rũ toát ra từ 1 người đang đi tới. Cô ta có mái tóc vàng và đôi mắt xanh quyến rũ…đúng rất quyến rũ…khó lòng có thể miêu tả được vẻ đẹp kiêu hãnh của cô – 1 Succubus(yêu nữ).

“Vermouth…ngươi….” Chianti có vẻ ghét cô ta. Tất nhiên sao lại ko ghét được cơ chứ cô ta cái con người trông thì có vẻ hiền lành nhưng lại mang cái gì đó xấu xa…đáng sợ…và khiến Gin nghe lời cô ta. Chianti ghen tỵ so với chủ nhân cô chả là gì mà đối với người cô ta như thiên thần. Thật nực cười.

“Vermouth. Sao cô lại đến đây?” Giọng Gin đã có phần nhẹ nhàng đi.

“Oh. Tôi cô chuyện muốn nói với ngài ko được sao?” Vermouth cười tinh nghịch “Cô ả kia. Ngài tha cho cô ta đi đằng nào cô ta cũng muốn được làm nữ hoàng Siren bắt cóc công chúa là một điều tự nhiên thôi. Cứ để cô ta về mơ mộng với giắc mơ làm nữ hoàng của mình. Haha.” Vermouth cầu xin bằng giọng khiêu khích Gin tha mạng cho Chianti vì cô biết rằng chắc chắn Gin sẽ giết chết cô ả mà cô thì chưa muốn cô ta chết cho lắm còn được việc mà.

“Được ta nghe theo cô.” Gin nhìn Chianti rồi nói “Người lui ra đi ta ko tính chuyện này với ngươi đừng làm vướng bận chân ta.”

“Vermouth…” Chianti có vẻ rất tức giận cô cúi đầu trước Gin và trước khi đi ra cô ngoái lại nhìn Vermouth rồi nói nhỏ “Rồi có ngày cô sẽ biết. Haha”

Vermouth cười một nụ cười nửa miệng bí ẩn của mình rồi nói “Sẽ có chuyện vui mà. Haha”

“Là sao?” Gin ngạc nhiên

“A secret makes a woman woman (Bí mật làm nên một người phụ nữ quyến rũ)……….”

Vermouth đưa tay lên miệng một cách quyến rũ “Ngài sẽ được biết thôi” Cô nháy mắt.

“Cô lúc nào cũng bí hiểm” Gin cười lớn “Nhưng điều đó làm ta rất thích. Haha. Nào nói xem chuyện gì đã khiến cô nàng Succubus đến đây?” Gin nhìn Vermouth

“Tất nhiên là có việc.” Vermouth cũng đã trở lại với vẻ mặt nghiêm túc “Ngài giấu tôi về truyện Shinso? Ko nói cho tôi biết về việc cô ta Ran Mori là một Shinso? Loại ma cà rồng có sức mạnh kinh sợ nhất thế giới?” Vermouth có vẻ tức giận và mất bình tĩnh.

“Những dù gì sức mạnh đó cũng đã bị phong ấn lại và ta cũng đã giết được bố mẹ cô bé họ cũng là một Shinso nhưng điều khiên ta ko hiểu nhất là Shinso đâu có qua gien di chuyền? Làm sao Ran nó có thể?” Gin có vẻ gì đấy lo cho Ran.

“Cô bé?” Vermouth cười “Angel của ngài em gái của ngài. Vẫn còn quan tâm quá. Haha tất nhiên dòng máu Shinso-dòng máu của vampire có sức mạnh ghê gớm nhất ko thể qua gien di chuyền nhưng có thể theo truyền máu chứ?” Vermouth tiến sát nơi Gin đang đứng sát thật sát cô ghé vào tai Gin nói “Bà Eri đã truyền màu cho Ran khi cô ta còn bé vì cô ta quá yêu ko đủ sức đề kháng để chống chọi.”

Gin đẩy Vermouth ra và nói “Thì ra là thế nhưng truyện đó cũng ko có gì để khiến cô phải đến đây gặp ta đúng ko?”

“Tất nhiên ta đầu đến bơi chuyện bình thường đó. Ta đến để nhắn với ngài rằng ta đã cảm nhận được sức mạnh của một Silver bullet”

“Silver bullet..” Gin có vẻ sợ gương mặt hắn thoáng chút gì đó có vẻ sợ hãi.

“Đúng.” Vermouth dứt khoát “Mặc dù ta chưa biết là ai nhưng chúng ta sẽ cần tìm ra và giết nó trước khi.” Lại nụ cười bí hiểm. Vermouth thì thầm gì đó vớ Gin và gương mặt lành lung của hắn lại có phần tái đi.

----------------------------
“Thật ko ngờ Gin lại nhẫn tâm đến như vậy” Kaito ko kiềm chế nổi sự tức giận.

“Chúng ta phải lên đường tìm hắn ngay” Shinichi lên tiếng “Mặc dù tôi ko biết chuyện giữa các người với nhau như thế nào nhưng hắn đang giữ bạn tôi. Tôi phải cứu cô ấy nhất quyết là như vậy dù tôi có phải chết.”

Ran ngạc nhiên nhìn Shinichi cậu ta là một con người. Một con người bình thường sao lại có thể kiên quyết đi giết một đại ma cà rồng có thể giết chết được cả bố mẹ cô đến như vậy. Vì Aoko ư? Ran thấy mình có chút gì đó ghen tỵ với Aoko ánh mắt cô thoáng buồn nhìn Shinichi.

“Đúng rồi chúng ta phải đi ngay. Ran, Kaito, Shinichi, Shiho, Ayumi và tôi. Chúng ta sẽ đi cùng nhau.” Heiji cười tươi trông cậu ko có gì là sợ hãi cho lắm.
“ÊHHH!!” Một giọng nói cất lên “Và tôi nữa chứ tôi cũng được tính vào hàng nhận vật quan trọng chứ?”

“Ha…Ha…Hakuba Saguru…” Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.

_______o0o_________
To be continue….
 
Sao có mỗi một người thế:KSV@15: Bụi dày đặc quá *Phủi bụi* Chap mới này:KSV@03:

Chương IV.
Part 1.Chào mừng đến Vương quốc loài chim

“Công chúa à.” Chianti lướt qua lướt lại trước mặt Aoko với nụ cười man rợ.

“Tôi…tôi ko phải công chúa gì cả.” Aoko run sợ cố tháo sợi dây thừng đang trói chặt tay mình ra.

“Ta sẽ kể cho ngươi.” Chianti tới sát Aoko “Bí mật về thân phận ngươi nhé.”

_________________________

“Ha…Hakuba sao cậu ở đây?” Shinichi ngạc nhiên chạy đến bên cạnh Hakuba. Phải tất nhiên là cậu cực kì ngạc nhiên rồi vì Hakuba là bạn học của cậu ở thế giới loài người. Cậu ta là một thám tử đến từ Anh Quốc nếu bình thường cậu ta xuất hiện ở đâu cũng ko đến nỗi ngạc nhiên như ở đây, đây là thế giới hoàn toàn khác “Chả nhẽ cậu ko phải người sao” Shinichi phân vân.

“Đoán đúng rồi đấy. Tớ là một phù thủy. Giống như cậu vậy” Hakuba nhìn Shiho nháy mắt làm mặt cô ấy đỏ ửng lên. Shinichi thì chỉ còn biết há hốc miệng ko tin được vào những gì đã xảy ra.

“Một tên thích khoe mẽ” Kaito nhìn và lẩm bẩm. Cậu ko thích Hakuba lắm ko hiểu sao lại như vậy nhưng chắc chắn một điều rõ ràng gương mặt cậu đang thể hiện TÔI-KHÔNG-THÍCH-CẬU-MỘT-CHÚT-NÀO-HẾT-HAKUBA.

“Tớ cũng muốn tìm Aoko. Đây là khăn tay của cô ấy.” Hakuba lấy trong túi áo ra và đưa cho Heiji “Nhờ cậu”

“Sao lại nhờ Heiji” Ran ngạc nhiên.

“Vì cậu ta là Sói cũng đánh hơi được chứ” Shiho buồn cười nhìn gương mặt Heiji lúc này đang ở trạng thái KHÔNG-HIỂU-GÌ.

“Đánh hơi? Cậu bắt tôi..?? Có chút gì đó hơi coi thường đấy” Heiji gằn giọng xuống.

“Cậu có muốn giúp ko đây hay là để tôi đi nhờ một con Sói khác và có rất nhiều Sói có thể làm việc này. Một thái tử người Sói mà cũng ko làm nổi một việc tầm thường.” Hakuba chẹp miệng lắc đầu. Trong khi những người khác đang cố lấy tay che miệng cười.

“Này này tôi có nói là ko làm đâu?” Heiji có vẻ khó chịu “Chúng ta đi luôn chứ?” Cậu ghé vào tai Kaito “Cậu nói đúng tên này thật khó ưa”

“Tớ nói rồi mà tớ quen hắn từ nhỏ chả lẽ lại ko biết tính hắn” Kaito vừa đi vừa làm nhảm “Một tên khó ưa ngốc nghếch khoe khoang và……. Á….” Cậu vấp vào một hòn đá.

“Đáng đời cậu Kuroba” Hakuba mỉa mai khiến Kaito cay điếng

“Dấu vết tớ đánh hơi được có thể sẽ dẫn chúng ta đến vương quốc của Siren.” Heiji dừng lại trược một khu rừng “Sau khu rừng này chính là Vương quốc của Siren”

“Si..Siren… Người nào đó nhỉ? Chi…à ừm….Đúng rồi Chianti cô ta đã bắt cóc Aoko” Shinichi hét lên

“Nhỏ mồm thôi. Tớ cũng biết việc đó. Vì Chianti bắt cậu ấy đi nên tớ cũng đoán cậu ấy ở chỗ loài Siren. Đây tớ đã chuẩn bị sẵn…” Hakuba lấy mấy cái bịt tai ra cho mọi người “Cẩn thận đấy. Nhất là cậu Kudo.”

“Tôi biết rồi mà” Shinichi lườm Hakuba rồi cậu đột nhiên bắt gặp ánh mắt Ran mặt cậu đỏ lên và tất nhiên cô ấy cũng vậy. Shinichi quay đi và đi tiếp cố giấu gương mặt đang đỏ lừ. Ran cũng tương tự cậu.

“Cậu cậu có sợ ko?” Ran cố bắt chuyện.

“Một chút…có lẽ ko.” Shinichi trả lời.

“Vì Aoko?” Ran hơi ngập ngùng giọng cô nhỏ đi hẳn.

“Ờ. Cũng ko hẳn lắm” Shinichi quay sang nhìn Ran “Tớ cảm thấy chút gì đó là vì cậu.”

Ran ngạc nhiên nhưng rồi cô mỉm cười. Tại sao? Có lẽ cô cũng quan trọng với Shinichi chứ? Và có lẽ chỉ là có lẽ cô nhận ra…mình đã yêu Shinichi.

“AAAAAAAAAAAaahhhhhhh” Một Siren bay tới cắp lấy Ran. Cô hét ầm lên vùng vẫy.

“RANNNNN!!!!!!!” Shinichi hét lên tất cả mọi người đuổi theo nhưng ko kịp.

“Chúng ta phải đến vương quốc Siren thật nhanh em sẽ bay theo. Theo dõi và yên tâm em sẽ bảo vệ chị Ran.” Ayumi bay theo tên Siren vừa nãy.

“Chết tiệt” Kaito rủa thầm.

“Chúng ta đi nhanh thôi còn một đoạn nữa” Heiji kéo mọi người chạy thật nhanh. Một chút ánh sáng gì đó đằng sau khu rừng gạt đống dây leo ra mọi người đều thốt lên một tiếng ngạc nhiên

“Vương quốc Siren. Woa. Đẹp thật còn hơn những gì trong sách vở miêu tả” Shinichi sững người trước cảnh đẹp đó.

“Chúng ta đi thôi tớ đánh hơi thấy mùi càng ngày càng rõ rồi” Heiji kéo mọi người chạy vào sau khi xử lí xong lũ lính cậu dẫn đến một căn phòng.

Mở cửa. Căn phòng trống không. Không một bóng người.

“Quái lạ chắc chắn trong này ko thể sai được” Heiji cương quyết

“Ở đây có người. Tớ…..tớ ngửi thấy mùi gì đó quen thuộc thật mùi hương của người ấy……10 năm trước…….” Kaito suy nghĩ cậu cũng chắc chắn rằng căn phòng này có người.

Bỗng…”RẦM” Cánh của đóng chặt lại.

“Chúng ta bị nhốt trong này rồi” Shiho và Hakuba cố mở của bất chợt tay hai người chạm vào nhau. Đỏ mặt. Shiho rụt tay lại.

“Chào mừng đến với Vương quốc Siren.” Một giọng nói vang lên. Tất cả đều quay người lại. Đó là Chianti bên cạnh cô ta có 2 người rất giống nhau bị trói reo lên tường bằng một sợi dây thừng.

“RAN AOKO” Shinichi hét lên khi nhận ra 2 cô bạn mình.

“Aoko ư?......” Kaito ngạc nhiên……”Chả nhẽ…là cô ấy……….”
________o0o____________
To be continue……….
 
Sao bụi mù mịt thế này tớ viết chán lắm à:KSV@15:

Part 2. Giải cứu.
“Các ngươi chờ chết đi” Chianti hét lên “NGƯỜI ĐÂU BẮT LẤY CHÚNG”

RẦM!!!!!!!!! Cánh cửa bật mở quân lính bao vây chặt căn phòng.

“Shinichi chạy đến chỗ bọn họ cởi trói ĐII” Kaito hét lên.

Hakuba và Shiho dùng phép thuật chặn quân lính. Heiji và Kaito thì dùng móng vuốt giết từng tên một. Trong lúc đấy Shinichi đã đỡ được Ran và Shinichi xuống.

“Shi…Shinichi” Aoko và Ran thốt lê. Aoko thậm chí còn khóc nấc lên. Cô không biết chuyện gì đã diễn ra cô bị bắt đột ngột bởi 1 người luôn miệng gọi cô là công chúa rồi còn trói chặt cô lại.

“Ổn rồi mà” Shinichi mỉm cười. Ran nhìn họ với một ánh mắt buồn rầu.

“TA SẼ KHÔNG CHO PHÉP CÁC NGƯỜI RA KHỎI ĐÂY” Từ đằng sau Chianti mọc lên đôi cánh màu đen. Cô ta bay lên và bắt đầu cất tiếng hát giọng hát đáng sợ kinh khủng khiến người nghe thấy đau đớn đến đáng sợ. Mọi người đều quằn quại quỳ gục xuống chỉ riêng Aoko.

“Mọi người!!!!!!!!!!!” Aoko hét lên tức giận bỗng chống ánh mắt cô trở nên vô hồn 1 đôi cánh trắng mọc ra từ người cô. Bàn tay cô cầm 1 viên ngọc và cô cũng cất lên tiếng hát 1 cách vô thức. Tiếng hát rất ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng lại khiến Chianti đau đớn đến đáng sợ. Giọng hát cứ tiếp tục mọi người nhìn thấy hình ảnh Chianti hồi bé gương mặt ngây thơ nhỏ bé đang bị đánh đập hành hạ. Chianti cũng nhìn thấy cảnh tượng đó quá khứ cô ùa về. Cô ả ngã từ trên khoảng không xuống nằm vật vã dưới sàn nhưng lời hát vẫn cất lên tàn nhẫn.

“AOKO DỪNG LẠI ĐI” Shinichi ngạc nhiên trước cảnh tưởng đấy nhưng cậu cũng ko nhẫn tâm nhìn Chianti chết. Cô ta đã chịu đựng quá nhiều đau khổ.

“AOKO!!” Ran cũng hét lên

“Là Siren trắng. Cô ấy là người của hoàng tộc. Chắc là công chúa. Cô ấy ko dừng lại được rồi viên ngọc kia là viên ngọc phong ấn sức mạnh cô ấy từ mấy năm nay sức mạnh to lớn đã lâu ko được dùng và 1 khi sử dụng lại nó sẽ phải giết chết 1 người đang làm hại đến mình” Hakuba lắc đầu nói “ Cứ như thế này Chianti sẽ chết trong đau đớn.”

“Ao…Aoko…” Kaito bỗng nhận ra giọng hát này ngọt ngào của cô gái 10 năm trước.

“Tớ hát cho cậu nghe nhớ.”

“Tớ sợ giết người lắm”

Hai câu nói của cô bé đó cứ cất lên. Bỗng Kaito cũng mọc lên đôi cánh dơi và bay đến chỗ Aoko và ôm chặt lấy cô.

“Aoko là tớ đây. Kaito đây. Dừng lại đi cậu rất sợ giết người mà cậu ko thể hát nữa”

Nghe thấy tiếng Kaito ko hiểu sao bỗng nhiên giọng hát ngừng hẳn. Cô bắt đầu khóc 1 cách vô thức ko tự điều khiển được bản thân nước mắt thì cứ rời rồi cô ngất đi ngả người vào lòng Kaito. Cô mỉm cười nhẹ nhàng. Còn mọi người thì đang trố mắt ngạc nhiên vì hành động của Kaito. Nhất là Shinichi cậu há hốc mồm kinh ngạc nhìn cô bạn mình.

“Ha…hai…cậu ấy quen nhau từ lâu à” – Shinichi ngạc nhiên hỏi Ran.

“Tớ cũng chịu” Ran cũng ngạc nhiên ko kém. “Chả lẽ lại là cô ấy…….”

______o0o_________
To be continue…………
 
Sao ít người đọc thế chán lắm à:KSV@15:

Chương V. Nhân Ngư.

Part 1. Love is……

“SAO!!!!!!!!!!” Tất cả mọi người kinh ngạc hét lên “Cô ấy chính là cô gái hồi nhỏ của cậu sao?????”

Tất cả đều nhìn Kaito bằng một ánh mắt KHÔNG-THỂ-TIN-ĐƯỢC.

“Là cậu ấy người bạn hồi nhỏ cuối em” Ran vui mừng nói “Cậu ấy là môt Siren!!!!”

“Thật sự là chuyện gì đang diễn ra thế này” Shinichi lẩm bẩm.

“Thôi bây giờ cũng muộn rồi chúng ta dựng lều ngủ ngoài rừng đi” Hakuba nói rồi nhìn sang gương mặt lạnh lùng của Shiho “Có được ko? Quý cô?”

Ko them trả lời anh chàng đẹp trai với mái tóc vàng cô nàng tóc hung đỏ quay ngoắt đi ko nói gì.

“Thế là đồng ý rồi” Hakuba nháy mắt.

__________________________________

Đêm hôm đó…………..

“Cậu chưa ngủ à.” Shinichi thấy Ran đang ngồi một mình bên đống lửa trông cô có vẻ lo lắng.

“Tớ ko ngủ được một phần vì vui mừng vì đã tìm được Aoko. Một phần vì Ayumi………ko biết cô bé……..” Ran buồn rầu nói.

“Thôi mà Ayumi ko sao đâu” Shinichi ngồi xuống bên cạnh cô.

Cậu ko thể lí giải được cảm giác này tim cậu đập nhanh. Hai người ngồi bên cạnh nhau nhìn ra xa xăm ko ai nói gì. Một bầu không khí ngại ngùng. Vết cắn trên cổ Shinichi vẫn còn in hai vết răng bỗng chảy máu một mùi màu tanh thơm ngon. Ran gần như mất tự chủ. Hai chiếc răng nhanh nhọn lại nhô ra. Shinichi dường như biết sẽ có chuyện gì. Cậu im lặng quay mặt về phía Ran. Giờ đây mặt 2 người chỉ cách nhau vài cm. Một mùi hương thơm của ho oải hương lan tỏa khiến Shinichi đờ đẫn. Ran nhè nhẹ cắn khẽ vào cổ Shinichi để uống thứ máu đó. Rồi cả hai như ko điều khiển được bản thân mình nữa. Tim ngừng đập……đôi môi họ chạm vào nhau nhẹ nhàng…….ngập ngừng………………..

“Ơ….” Ran chợt đẩy Shinichi ra đỏ mặt “Tớ đi ngủ trước”

Cô nói nhanh ko nhìn lại chạy vào lều của mình để Shinichi ở lại với suy nghĩ vẩn vơ.

“Tại sao mình lại làm thế này.” Cậu tự đập vào đầu mình “Người mình thích từ trước vẫn là Aoko mà….Tại sao? Tại sao lại là Ran có phải mình vừa làm 1 việc có lỗi với cô ấy…..”

_____________________________

Sáng hôm sau.

“Cậu tỉnh rồi à” Ran nhìn Aoko cười trìu mến

“Ơ Ran sao cậu lại ở đây?” Aoko kinh ngạc nhìn.

“Thật ra là……………” Ran kể lại đầu đuôi cho Aoko nghe rồi nhìn thấy gương mặt cô lộ rõ vẻ KHÔNG-THỂ-TIN được.

“Thế hóa ra cậu cậu là….và tớ tớ là…..Những điều Chianti….cô ta nói….là đúng?” Aoko ko thể tin được vào tai mình “Thế tớ và cậu quen nhau từ nhỏ à?”

“Ừm…..” Ran mỉm cười đúng lúc đó Shinichi và Kaito bước vào. Ran và Shinichi nhìn nhau ko nói gì. Cô cố tránh ánh mắt cậu. Ran đứng lên “Tớ ra ngoài trước nhé”

“Shi…Shinichiiiiiii” Aoko ôm chầm lấy Shinichi làm cậu đỏ mặt. Lúc đó Ran nhìn vào với ánh mắt buồn rầu và Kaito cũng vậy cậu định đi ra ngoài thì………

“Kaito…” Aoko lên tiếng “Tớ và cậu nói chuyện chút đc ko?”

“Ờm được” Kaito vui vẻ nói.

Shinichi bước ra ngoài thấy Ran “Ran à……” Cậu gọi. Ran giật mình và vấp phải hòn đá.

“AAAAAAaah” Shinichi đã kịp đỡ lấy cô “Cô sao ko?”

Ran bỏ tay Shinichi ra cô quay mặt về hướng khác “Ờm…cảm ơn cậu….có gì ko?”

“À tớ muốn nói…..nếu cậu còn giận….chuyện hôm qua…..tớ thực sự….xin lỗi…..tớ ko….” Chưa để Shinichi lên tiếng Ran đã nói luôn “Ko có gì đâu tớ ko giận mà” Rồi cô bỏ chạy về phía khe suối từng giọt nước mắt từ khóe mi cô lăn xuống cô khóc không phải vì cô giận Shinichi mà cô giận chính bản thân mình sao lại yêu anh. Trái tim anh sẽ thuộc về Aoko mà ko phải là cô. Cô có tư cách gì chứ? Chỉ là một kẻ thứ 3. Một người đến sau. Đáng lẽ cô ko nên gặp anh. Ko nên để anh quan tâm thì có lẽ….giờ đây cô cũng đã ko đâu khổ như vậy. Tại sao? Tại sao chứ?..............

Trong lúc đó Kaito và Aoko ngồi nói chuyện với nhau.

“Có chuyện gì vậy?” Kaito mỉm cười hỏi.

“À thật ra tớ muốn hỏi tớ và cậu….đã quen nhau từ lâu…rồi à…?” Aoko đỏ mặt nhìn nụ cười cụ Kaito. Một điều gì đó khiến tim cô đập liên hồi. Cô và Shinichi chơi thân từ nhỏ nhưng ko hẳn là cô thích cậu ta mà chỉ quý cậu coi cậu là một người bạn thân thiết. Mặc dù cô ko nhớ gì về chuyện 10 năm trước về Ran về Kaito nhưng cô luôn thấy trong tim mình thiếu vắng hình bóng ai đó….

“Ờm đúng vậy”

“Thế tớ và cậu làm sao mà quen nhau tớ và cậu có….”

“Thật ra cũng ko có gì đâu. Tớ và cậu cũng chỉ là quen biết qua thôi mà ko có gì đâu. Thôi tớ đi lây gì cho cậu ăn nhé” Kaito cười rồi đi thẳng ra ngoài. Cậu cười để cố giấu cảm xúc trong lòng mình lúc này….khi đứng trước Aoko….người mà cậu đáng lẽ phải yêu và cưới là Ran đối với Aoko cậu ko thể điều này bị cấm Vampire và Siren ko thể đến với nhau nhất là khi cậu lại là thái tử…………….

________________________________________

“Cô đang làm gì đấy?” Hakuba đi đến chỗ Shiho

“Ko liên quan đến cậu” Shiho thờ ơ nói.

“Cô đang chế tạo một loại thuốc gì đo chứ gì?”

“Cậu thật là phiền phức kệ tôi chứ.” Shiho quay mặt đi cô ko thích Hakuba ở bên cạnh mình chút nào cậu ta cũng là một phù thủy nhưng cô có cảm giác rất đáng sợ khi đến gần cậu. Một cảm giác như khi đến gần người đó….nhưng ko hoàn toàn khi ở cạnh Hakuba chỉ là lúc thấy an toàn lúc lại ko….

“Này cô………” Hakuba đến bên Shiho dí và nói thầm với cô “Sheery cô nên cẩn thận”

Rồi cậu bỏ đi để lại Shiho ở đó với gương mặt trắng bệch “Anh ta……..”
___________________________________

“AAAAAAAAAAAAA. CHÁN QUÁ.!!!!!!!!!” Heiji hét rổng lên ngồi một mình ở khe suối cậu thầm nghĩ “Sao lúc nào loài sói chúng ta cũng đều cô đơn nhỉ? Haizzzzz”

Cậu thở dài rồi bỗng “Aaaa” Một tiếng hét phát ra từ cậu. Cậu đã ngã xuống suối nhưng một điều là sói như cậu ko biết bơi. Cậu vùng vẫy cố thoát ra khỏi mặt nước nhưng ko được Heiji ngất đi. Rồi bỗng……như cô một bàn tay nắm lấy tay cậu bơi lên bờ……

Cậu bị sắc nước và MỘT NỤ HÔN à ko nói cách khác HÔ HẤP NHÂN TẠO……>.<

Cậu choàng tỉnh dậy nhìn thấy người ngồi bên cạnh mình là một cô gái.

“Cô….cảm ơn…cô” Heiji ngồi bật dậy khiến cô gái ấy lặn xuống dưới nước.

“Ấy ấy đừng sợ tôi chỉ muốn cảm ơn thôi mà”

“Cảm ơn………” Cô gái ấy nhại lại hình như cô ta ko biết nói chỉ biết nói lại lời của người khác và Heiji nhìn thấy một cái gì đó và cậu ngạc nhiên

“Người…NGƯỜI CÁ…”

_______o0o_________
To be continue………..
 
Chap này hơi ngắn tý vì ta lười quá :KSV@18:
Part 2.

“NGƯỜI…..NGƯỜI CÁ…..” Heiji lắp bắp và đứng ra xa theo truyền thuyết nhân ngư có sức mạnh kinh khủng có thể ăn thịt bất kì ai một loài tàn ác và khát máu nhưng cậu nhìn cô gái với mái tóc được buộc lên kia ko có gì là đáng sợ mà chính cô ấy đang sợ cậu. Suy nghĩ một lúc Heiji từ từ đến gần cô gái ấy “Đừng sợ…tôi chỉ muốn cảm ơn bạn”

“Ko…ko sợ…..” Cô nàng nhân ngư bơi đến bên cạnh Heiji.

“Tôi tên là Heiji cô tên là gì?”

“Ka…..Kazuha” Cô gái ấy chưa kịp nổi hết câu thì ở dưới dòng nước ấy một bàn tay thò tóm lấy đuôi cô ấy và kéo mạnh xuống nước.

“KAZUHA!!!!!!!!!!!!” Heiji hét lên nhìn người con gái vừa cứu mình đang bị lôi tuột xuống một cách tàn bạo. Cậu nhảy tóm xuống nước mà quên mất mình khồn biết bơi. Rồi cả hai cùng biến mất…………

______________________________

“Ko thấy Heiji đâu cả” Hakuba chạy đến có vẻ như cả đám rất lo và đang đi tìm cậu ta.

“Êhhh nhìn này” Shinichi gọi tất cả mọi người lại cậu thấy chiếc giày của Heiji nằm bên dòng suối.

“Chết tiệt Heiji ko biết bơi” Kaito lo lắng.

“Dòng suối này dẫn ra một con sông lớn. Chúng ta đến đấy tìm” Shiho xem xét và nói vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng. Cô bắt gặp ánh mắt Hakuba đang nhìn mình. Bỗng có một cảm giác sợ hãi cô quay mặt đi.

“Được! Chúng ta đến đó đi” Ran đồng ý.

_____________________________________

“Bọn nhóc đó đã đến đâu rồi?” Gin lạnh lùng nhìn sang Vodka-kẻ trung thành nhất với hắn.

“Đã đến vương quốc người cá thưa ngài.”

“TỐT!!! Chúng sẽ bỏ mạng ở đấy” Gin cười lớn.

“Ko dễ đâu” Vermouth bước vào một cách quyến rũ “Ngay cả cô ả Chianti loại Siren mạnh nhất cũng ko thể thắng được. Bọn chúng có 2 Vampire, 1 Siren, 2 Phù thủy, 1 Người sói và tất nhiên là có Silet Bulet”

“Ta phải làm sao?” Gin tức giận hỏi.

“Chúng ta có phải dùng đến biện pháp đau đớn và mạnh mẽ nhất là TÌNH YÊU!” Vermouth tiến đến hôn nhẹ lên má Gin “Lần này đến lượt ta.”

“Cô sẽ làm như thế nào?”

“A secret makes a woman woman…………..” Người phụ nữ với mái tóc vàng quyến rũ nở nụ cười nửa miệng quen thuộc……….

_______o0o__________

To be continue………..
 
@all: cảm ơn m.n đã ủng hộ dạo này chr có ý tưởng gì cả với cả bận quá nên bây h phủi bụi cho fic nào:KSV@03:

Chương VI. Người sói vs Nhân ngư??????

Mở mắt toàn thân đau nhói, Heiji thấy mình đang bị nhốt trong một cái lồng sắt, cậu đưa mắt nhìn sang bên cạnh thấy Kazuha đang ở trong một cái bể chưa lớn toàn nước cô hiện nguyên hình cái đuôi của mình có vẻ cô ấy đã ngất đi “KAZUHA?!!!!” Heiji hét lên cố mở chiếc lồng đó ra. Nhưng ko được nó đã được làm rất tốt rất chắc ko thể phá nó.

“Cạch” Tiếng cửa mở. Bóng dáng của một người đàn ông đi vào trông rất nghiêm nghị và rất giống….”Kazuha?” Heiji ngạc nhiên.

“Đồ con sói chết tiệt ngươi dám dụ dỗ con gái ta? Để nó phải bị nhốt vào kia để giữ mạng sống của người? Ta là Toyama vua của loài nhân ngư này” Ngài Toyama nghiêm nghị nói.

“Kazuha cứu tôi? Nhưng cũng đâu phải lỗi của tôi mà ông lại kéo tôi xuống rồi nhốt cô ấy vào kia?” Heiji tức giận “Một người bố đáng ghét”

“Ngươi ko biết sao? Cứ đến 16 tuồi chúng ta sẽ phải kết hôn với một nhân ngư khác vào đêm trăng tròn đó là ngày hôm nay chúng phải trao nụ hôn say đắm trên mặt nước. Nếu ko sẽ bị tan biến thành bọt biển. Hôm nay là ngày cưới của nó và nó đã bỏ trốn và rồi lại gặp ngươi!!!!!”

“Sao??” Heiji ko thể tin nổi những điều ngài Toyama vừa nói. Bỗng nhưng người hầu cận của Toyama đi vào và khiên cái bể chưa nước đó đi. “KAZUHA!!!!!!” Heiji hét lên “Các ông định làm gì cô ấy?”

“Tất nhiên ta sẽ ko hại con gái mình ta sẽ tổ chức đám cười cho nó. Và tất nhiên ta rất thích món thịt sói hầm đấy. Ngươi biết đấy bọn ta cũng là loài khát máu ăn thịt mà” Ngài toyama cười lớn và đóng sầm cười lại. Heiji cố phá cái lồng sắt đó cậu rủa thầm “Chết tiệt!”

“Ái chà chà cô nàng nào thế Heiji?” Một tiếng nói phát ra từ đằng sau Heiji quay lại hóa ra chính là các bạn của cậu “Mọi người sao lại đến được đây?? Shiho Ran và Aoko đâu????”

“Tất nhiên là tôi một con người thông minh hơn loài sói ngu ngốc rồi. Mấy cô gái ở trên bờ rồi” Shinichi hí hửng chọc tức Heiji.

“Để tôi mở cái “LỒNG SÓI” cho cậu nhé. HAHA!!!” Kaito cũng làm cho Heiji nổi điên lên. Cậu ta khéo léo mở cái lồng đó như một tên trộm vậy.

“Chúng ta mau ra khỏi đây thôi” Hakuba gọi.

“Chờ chút đã!!!! Hãy giúp tớ cứu một người….” Heiji đỏ mặt khiến 3 anh chàng kia trố mắt nhìn và cố gắng nhịn cười.

_____________________________________________________

“Xin mời cô dâu bước ra đây!!!” Lễ kết hôn của công chúa biển cả bắt đầu một cách long trọng. Gương mặt Kazuha buồn rầu khóe mi đỏ đỏ như sắp khóc. Tự nhiên cô lại nhớ đến hình bóng cậu thanh niên cô đã cứu. “Heiji….cứu tôi……” Kazuha nghĩ thầm và hy vọng nhưng cô tự cảm thấy thất vọng vì điều đó ko thể xảy ra. Bỗng………..

“RUỲNH!!!!!!!!” Cánh cửa bị đạp đổ 4 chàng trai của chúng ta xông.

“Tớ sẽ chặn lính canh ở ngoài” Hakua cười tươi nói cậu dùng phép thuật đóng chặt cửa vào và đi ra ngoài xử lí những tên đang cố xông vào “Muốn bước qua cánh cửa này. Bước qua xác ta đi”

Shinichi và Kaito chạy nhanh về phía mấy tên lính còn lại và ngáng chân chúng còn Heiji đi thẳng đến chỗ Kazuha và cầm lấy tay cô kéo ra đằng sau mình.

“Các người nghĩ các người đang đùa với đây?” Ngài Toyama hét lên rồi cầm cây đinh ba cua mình đập thẳng xuống, Tất cả dường như đang rung chuyển bốn chàng trai đều ngã xuống đất.”Trói chúng vào!!!!!”

“Phập.” Một tiếng động dù nhỏ nhưng đủ để m.n dừng lại và nhìn với vẻ mặt kinh ngạc. Kazuha thì hét toáng lên đấy đám lính ra xa rồi chạy ùa về phía cha mình “CHA!!!!!!!!”

Tên con rể tương lại lột mặt nạ ra sau khi vừa đâm ngài Toyama đó chính là Bourbon- 1 trong nhưng tên thân cận của Gin.

“Các người hết đường thoát rồi” Bourbon lên tiếng bỗng nhiên tất cả đều tối sầm mọi cánh của cung điện dưới nước đều bật mở. Nước tràn vào khiến chân của tất cả người cả đều trở lại với hình dáng cái đuôi. Như ở đâu mọc ra nhưng tên lính khổng lồ trói chặt tất cả lại, Bourbon nâng căm Kazuha lên và nói “Cô dâu xinh đẹp của ta máu của ngươi sẽ giúp chúng ta có thêm sức mạnh!!” Hắn cầm cây đinh ba tính đâm thẳng vào người Kazuha. Heiji nhìn và hét lên điên loạn.

Cây đinh ba đã đến sát người Kazuha rồi thì bỗng “Rầmmm!!!” Mặt đất lại được rung chuyển lần nữa có bóng dáng của 4 người khác tiến vào. Đó là…..4 cô gái……..
 
fic của bạn khs hay, nội dung cũng độc đáo nhưng diễn biến hơi nhanh, lại thiếu những đoạn tả cảnh
- tình cảm của nhân vật thay đổi nhanh quá, như shin thích aoko nhưng vừa gặp ran đã thay đổi tình cảm của mình, làm mình cảm thấy...ảnh giống một tên pervert-tất nhiên là nhẹ hơn thế một chút
P/s: nhanh ra chap mới nha au
 
Fic của bạn rất hay nhưng diễn biến tình cảm của các nhân vật theo mình là hơi nhanh. Mới đầu Shin thích Aoko rồi chỉ trong chưa đầy một chap mà lại quay 180 độ sang thích Ran. Các cặp cũng nên xuất hiện cách ra một chút chứ ko nên để tất cả đồng thời xuất hiện, phát triển tình cảm cùng lúc thế. Các thử thách cần nhiều trở ngại hơn chút.
Nói tóm lại là nhiu đó, mình có nhận xét quá nhiều hay gây khó khăn cho bạn ko? Nếu có thì cứ coi như lời nói gió bay đi nhé.
P/s: hóng chap mới của bạn lắm luôn!!!!!<3
 
×
Quay lại
Top