- Tham gia
- 23/2/2015
- Bài viết
- 234
4.
Hắn bực bội trở về, đôi mày nhíu chặt, khuôn mặt lộ rõ nét không thoải mái, mạnh bạo ném nhanh chìa khoá lên bàn, một tiếng động lớn vang lên trong căn nhà im lặng, không chút âm thanh, thả người xuống chiếc ghế sofa, nhắm hờ đôi mắt thả lỏng cơ thể, cũng quên bén đi mất việc mình đang bị đói.
Nhưng mà không dễ dàng bỏ đi vấn đề kia ở phía sau đầu, vừa thanh tỉnh được vài giây, hắn lại nghĩ tới việc tiểu yêu tinh kia năm lần bảy lượt nôn thốc nôn tháo vào người, vào tay hắn, cảm giác dơ dáy, kinh tởm lại tràn về, hắn khẽ rùng mình khi nhớ lại tất cả.
Hắn ghét ở bẩn…
Giữa hai chân mày dần dần thả lỏng, cơ mặt nhăn nhúm cũng dần giản ra khi trong đầu hắn, thân ảnh cô gái mong manh bất chấp đuổi theo tràn về, ánh mắt tuyệt vọng, buồn bã nhìn theo bóng xe của hắn dần khuất, bất lực, đứng im nhìn theo khi mọi sự níu kéo, van xin đều trở nên vô dụng, chỉ có thể nhìn chiếc xe trở hắn ngày càng nhỏ, nhỏ dần và biến mất mà không có biện pháp khiến hắn thay đổi ý kiến.
Bất ngờ ngồi bật dậy, suy nghĩ một lúc, có phải hắn vô tình lắm không, dù tiểu yêu tinh nàng có tâm trí bất thường đi nữa, cũng chỉ là người con gái chân yếu tay mềm, thế giới này hiểm ác như vậy, lại còn giữa đêm khuya thanh vắng, nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao? Hắn có thể nhẫn tâm như vậy ư?
Ở phía xa, viễn cảnh một tên đồ tể râu ria bặm trợn, tàn ác ra tay làm hại tiểu yêu tinh, vì quá túng quẩn, tủi nhục mà tự sát, ngày mai báo đưa tin, một cô gái gieo mình tự vẫn vì bị cưỡng hiếp. Lắc đầu như bổ củi, không thể, không thể a~.
Không muốn, không muốn làm tội nhân thiên cổ, gián tiếp gây ra cái chết của tiểu yêu tinh kia nha.
Mà tiểu yêu tinh, hung dữ bao nhiêu, tàn ác bao nhiêu đến giờ hắn vẫn còn cảm nhận được, lấy tay sờ nhẹ lên hai má, cảm giác bỏng rát như vẫn còn đây, tâm tình hắn vụt qua một tia chùn bước, nếu lòng trắc ẩn hắn trổi dậy, sự tình sau đó sẽ rất khó khăn, chưa kể ngày mai lại phải phí sức một chuyến đến viện tâm thần, hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Đúng, hắn mặc kệ, không quan tâm.
Không để tâm trí suy nghĩ về chuyện này, đi vội lên lầu lấy đồ, bước vào nhà tắm.
Rất nhanh, hắn thoải mái bước ra, tay thoăn thoắt cầm chiếc khăn màu trắng lau nhè nhẹ mái tóc ướt đẫm, một vài sợi ẩm ướt loà xoà rủ xuống khuôn mặt anh tuấn, rất quyến rũ, rất mê người.
Phía ngoài cửa sổ, một vệt sáng xoẹt ngang, nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Ánh sáng nhỏ nhoi từ những vì sao tinh tú trên bầu trời khuất hẳn bởi những rặn mây đen tối màu.
Đùng, đùng
Từng đợt sấm sét kéo theo ánh sáng chói loá, soi sáng những rặn mây to đùng đang chuẩn bị trút từng hạt mưa xuống nhân gian, tiếng nổ rền vang, chói tai, khiến hắn thoáng chút giật mình.
Từng hạt mưa nặng trĩu vô tình lạnh lẽo trút xuống, trắng xoá cả khu phố.
Đứng trước cửa sổ nhìn ra bầu trời đầy mưa, một giọt lại thêm một giọt, ào ào từng đợt không dứt như muốn rửa trôi cả thành phố, tia sáng từ phía chân trời vụt qua liên tục, cả khi không có tiếng sấm cũng khiến người khác sởn gai óc, lo sợ rợn người.
Tiểu yêu tinh đáng ghét đang ở ngoài một mình, không nơi trú thân, mưa lớn lại còn có sấm, dù nàng có hung dữ, có ngang ngược, có không bình thường hết thảy vẫn là thân gái yếu đuối, có cô gái nào không sợ trời đêm, không sợ sấm sét.
Phía xa, lại có hình ảnh cô gái hai tay ôm thân hình nhỏ nhắn, hai vai co rút sợ hãi, khúm núm ngồi ở nơi nào đó, một lúc lại thêm một lúc đưa tay lau hai hàng nước mắt chảy dài từ khoé mi, đôi môi thâm tím, cơ thể run lên từng hồi vì lạnh, ánh mắt liếc ngang liếc dọc dè chừng, cảnh giác, sâu trong ánh mắt ấy là sự hoảng sợ tột đỉnh. Chỉ bấy nhiêu thôi, đủ để lòng trắc ẩn của hắn trỗi dậy, trong tim trào dâng cảm giác tội lỗi.
Ném phăng cái khăn trên vai, Shinichi chạy nhanh xuống dưới lầu, nhanh chân bước qua ghế sofa, cầm chìa khoá, tông cửa bước ra ngoài.
Cũng không để tâm chính nàng là kẻ đáng ghét, phá hoại, gây rắc rối cho cuộc sống bình yên của hắn. Tất cả, được ném phía sau.
Tay cẩn thận xoay tròn vô lăng, mắt mở to xuyên qua màn mưa dáo dác quan sát xung quanh, đã được một lúc, mắt cũng đã bắt đầu mệt mỏi thế nhưng một mảng tin tức, một chút hình ảnh cũng không thấy.
Hắn vẫn nhớ rõ bỏ rơi nàng ở nơi kia, nhưng mà khi trở lại, một chút cũng không thấy. Không ai quen thuộc, nàng có thể đi đâu chứ. Aiz…hắn chính là tự chuốc khổ vào thân.
Được rồi, là hắn có đi tìm, là hắn có lòng tốt nhưng mà do ý trời, do tự nhiên a~, có lẽ thương hại hắn chăng, không nỡ để hắn phải cực khổ, nhọc tâm vì một người bệnh nặng không thân thích nên ban phước lành để hắn không tìm được nàng.
Haizz…tay đập trán, gục trên vô lăng bất lực, cơ mặt nhăn nhó, hắn rất buồn a~, nhưng mà hắn không thể cãi lại ý trời nha.
Hắc….hắc…..Khoé môi dâng lên ý cười, cơ mặt thư giãn sảng khoái. Ngại quá, lòng hắn lại thật cao hứng. Thật khốn nạn nha.
Biết làm sao giờ?. Hắn chính là khốn nạn như vậy, không đổi được. Có trách thì trách nàng không có duyên với hắn, dù nguyên lai hắn sợ thiên lôi đánh chết vì quá nhẫn tâm nhưng mà hắn đã cố sức đi tìm.
Tốt, bây giờ quay về và ngủ một giấc thật thoải mái. Cũng không cần ái náy, cắn rứt lương tâm.
Lái xe chầm chậm quay về, tâm trạng vui vẻ không ngừng huýt sáo, tự tin không thể tìm được nàng, mắt lơ đễnh nhìn xung quanh, nụ cười trên môi tắt ngúm, mắt chớp chớp không tin sự thật.
Hắn thắng gấp chiếc xe.
Phía đằng kia, nàng đang thản nhiên ngủ ngồi ở trạm xe bus.
Đầu hắn vụt qua một kế hoạch, nàng đã ngủ, sẽ không thấy hắn, mà hắn cũng không thực tâm muốn tìm nàng. Aiz….chúng ta thực không có duyên a~
Nhè nhẹ đạp chân ga, mắt thuỷ chung giám thị động tĩnh của nàng phía xa, tay xoay tròn vô lăng lái đi.
Một màn hoàn hảo này của hắn không một ai phát hiện, nhưng mà trời biết, đất biết. Ngay khoảnh khắc hắn định cao bay xa chạy thì đột nhiên bầu trời không một tiếng sấm liền bắt đầu có biến, một vệt sáng loé lên, xoẹt ngang qua mắt hắn, tiếng sét chói tai, rền vang lan rộng hoà trộn vào tiếng mưa khiến người khác kinh hãi.
Thu nhanh cơ thể vào trong xe, ánh mắt vẫn còn phảng phất nét kinh hách, tim đập thình thịch từng hồi “Không sợ, không sợ”. Hắn đã thực sự hiểu câu nói “Sét đánh ngang tai” là như thế nào?
Ừm…hắn vẫn còn muốn sống. Tốt nhất không nên đùa với thiên lôi.
Lái xe lại gần, mở cửa, bước xuống, bật ô đi nhanh về phía nàng đang mặc kệ trời mưa, bỏ mặc luôn tiếng sấm, vẫn yên lành ngủ ngon.
Một giây đứng hình, hắn chẳng biết làm gì? Khuôn mặt lấm lem bùn đất nhưng không hỗn tạp, có thể nhận thấy rõ ràng nét ngây thơ, trong sạch. Hắn thở dài, tại sao có thể thản nhiên ở ngoài trời như thế này mà ngủ không chút vướng bận chứ? Tại sao không sợ kẻ xấu?. Hàng ngàn câu hỏi vì sao xuất hiện trong đầu, thực tâm không muốn tìm nàng nhưng mà khi tận mắt chứng kiến lại kiềm lòng không được mà quan tâm. Ai biểu hắn tốt bụng quá làm chi…Hắc hắc.
Thu về nụ cười, lấy lại vẻ nghiêm túc, ngồi xuống cạnh nàng, thì thầm “Cô còn quá ngây thơ rồi”.
Đưa tay chạm nhẹ vào đôi má phấn hồng mềm mại, khìu khìu.
Một cảm giác rất lạ khi d.a thịt hai người chạm vào nhau, chợt hắn rùng mình một cái, như có một luồng điện chạy nhanh, lan toả kích thích các tế bào cảm giác của cơ thể. Shinichi nhanh chóng bỏ cảm giác này sau đầu nhưng hắn không phủ nhận d.a thịt nàng non mịn làm cho hắn luyến tiếc, không muốn rút tay về.
Cho đến khi người phía đối diện, nhíu mày một cái, khó chịu đưa tay phủi tay hắn đang vướng víu trên má nàng, vẫn chưa tỉnh giấc.
..
Bạc môi nhếch lên nở nụ cười, bộ dạng này của nàng thật dễ thương. Nhưng cũng không quên mục đích đánh thức nàng.
Tiếp tục chọc chọc vào má nàng.
Vô thức phủi tay.
..
Càng nhìn càng thích, đôi má phúng phính tức giận phồng lên thật khiến người khác phạm tội nha. Haha…hắn lại muốn tiếp tục trêu đùa nàng.
Không do dự đưa tay chọc chọc, cố tình nhẹ nhàng như gãi đàn để nàng có cảm giác ngứa ngái, khó chịu.
Mắt khẽ dao động nhưng vẫn chưa dứt được giấc ngủ ngon, dùng hết lực đạo, đánh gãy tay hắn đang cố tình di chuyển trên mặt nàng, kèm theo nói mớ “Nô tài đáng chết, tránh ra, để yên cho công chúa ngủ”
Trong cơn mê man, nàng nhận định hắn chính là tiểu thái giám hầu hạ trong cung. Bất quá, hắn không có biết, nếu không dù bị thiên lôi đánh chết, hắn cũng bỏ mặc. Có thể, có thể thôi.
..
Càng đùa, càng cao hứng, càng cao hứng, càng không thể dừng lại.
Chọc chọc má phấn nộn
Vô tình đánh gãy, hét lớn chửi bới “Tên nô tài đáng chết, dám bỏ rơi ta, ta nhất định băm ngươi, chém ngươi thành trăm mảnh”
..
Đối với lời mắng chửi của nàng, hắn đã không còn khó chịu, chai lỳ rồi chăng?
Thu về vẻ ngả ngớn đùa giỡn, đưa mắt nhìn xung quanh, trời ngày càng tối, mưa ngày càng nặng hạt, hắn không thể ở đây mãi được.
Khom người kề sát mặt, đánh nhẹ vào má nàng. Một vài âm thanh khe khẽ phát ra nhưng nàng căn bản là ngủ như chết, trời có sập cũng chưa chắc làm nàng tỉnh giấc.
“Không được làm phiền, để yên cho ta ngủ”. Giọng điệu đã nhẹ nhàng rất nhiều, như năn nỉ, như van xin.
..
Hắn hết kiên nhẫn, mỉm cười khoái chí, cơ hội trả thù cái tát lúc sáng, dồn hết lực vào hai tay véo thật mạnh vào má.
Ai…thực sảng khoái.
d.a thịt bị kéo căng, cảm giác đau đớn truyền từ hai má đến khắp cơ thể. Cơ quan thần kinh bị đánh thức, nàng tức giận, bật dậy, chẳng cần nhìn người đối diện là ai, nhắm thẳng vào má mà tát thật mạnh.
Chát. Thêm một ấn ký nữa
Hét thật to “Nô tài vô sỉ, dám chạm vào th.ân thể ta”
Tay đang lơ lửng không trung, nhấp nhô vài cái thu về, bịt chặt miệng ngăn tiếng hét bất ngờ, nhắm mở mắt vào lần để xác định bản thân không nhìn lầm.
Nàng lắp bắp “Là….ngươi”
Hắn lấy tay vuốt ve, sờ nhẹ vào cái má đau điếng, giọng đầy uỷ khuất “Cô không thôi được cái tính đánh người à”. Ai…là hắn tốt bụng đến mang nàng trở về, đã vậy còn thưởng thêm một cái tát, mẹ kiếp, hai cái tát, cảm giác vẫn còn rành mạch đây. Ngửa mặt lên trời, hét lớn trong lòng hắn làm gì nên tội?
Nàng khoanh tay trước ngực, lên giọng “Nô tài chết tiệt, dám bỏ rơi ta, giờ lại đến đây làm gì?”.
Khởi động cơ miệng, định nói gì đó mà nàng lại nhanh chóng cướp lời.
“Tốt lắm, tốt lắm. Do ngươi có lòng lo lắng cho ta, lấy công chuộc tội. Miễn phạt”.
Nguyên lai, nàng cũng không phải không sợ hắn là người xấu, hay là một tên thích khách ác độc nào đó, đã có một lúc nàng nghĩ hắn xấu xa, nham hiểm nhưng ánh mắt của hắn, tuy luôn nhìn nàng bằng vẻ kỳ lạ, đôi lúc tức giận nhưng tận sâu trong đó nàng vẫn cảm nhận được hắn là người tốt, không có ý định xấu xa với nàng. Nhưng mà thực tế thì nàng chỉ biết có mình hắn ở thế giới xa lạ này, nếu không đeo bám hắn, nàng làm sao có cơ hội sinh tồn. Nàng chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.
Ánh mắt hài lòng nhìn người đối diện đang ngây ngốc, vỗ nhẹ vào vai hắn hài lòng, nhanh chân mở cửa bước vào xe.
Đi được một đoạn, hắn vẫn không chút động tỉnh, nàng quay lại ra lệnh “Nô tài, còn không mau chở ta về”
Chẳng những không xem hắn là ân nhân, lại dùng thái độ là nô tài cơ đấy, nén giận, được rồi, hắn tích đức sinh con trai.
---------------
Không bao lâu, chiếc xe đã trở về căn biệt thự rộng lớn, nàng cùng hắn song song bước vào, trên tay Shinichi cầm lấy chiếc ô, che chắn cho nàng bước vào trong nhà, nói nàng là công chúa thật không ngoa, hắn vẫn cứ thẳng bước, không hề nói gì.
Bước vào trong nhà, hắn thu lại cái ô, nàng đứng bên cạnh, lên tiếng phá tan sự im lặng, giọng điệu có chút ngại ngùng “Nè, ta xin lỗi vì đã nghĩ ngươi là thích khách, ngươi quan tâm ta như vậy, từ đây về sau ngươi sẽ là nô tài tốt của ta. Không cần đa tạ”. Nha…nếu không phải nàng ở một cái địa phương hoàn toàn xa lạ như thế này, đừng mong nàng nói mấy lời xin lỗi với hắn, đây là lần đầu tiên nha.
Phải rất vinh hạnh mới được nàng làm chủ tử đó a~
Hắn ngẩn mặt nhìn nàng, ngưng luôn hành động trên tay, thở dài, không để tâm đến lời nói của nàng, tiếp tục gấp lại chiếc ô. Có trời mới biết lòng hắn đang nghĩ gì, tiểu yêu tinh nàng vừa nói cái gì vậy, từ khi nào mà nhân cách của hắn bị hạ thấp đến mức phải làm nô tài cho tiểu yêu tinh bệnh hoạn, tâm trí bất thường kia, hắn đường đường là giám đốc quyền cao chức trọng, mọi người kính nể, vậy mà con tiểu yêu tinh này dám lăng mạ, hạ nhục nhân cách hắn trầm trọng.
Nàng cũng không để ý nhiều đến thái độ của hắn, hiên ngang bước qua hắn đi vào trong.
Vài giây sau, hắn cẩn thận suy nghĩ, chỉ là từ xưng hô, dù gì ngày mai hắn cũng sẽ thoát khỏi nàng, nơi nàng thuộc về và thế giới hắn hoàn toàn khác xa, cơ hội gặp lại hầu như bằng không, cho nàng thoải mái gọi một đêm hắn cũng không bị mất miếng thịt nào. Quan trọng phải để nàng thật thoải mái, không nghi ngờ. Cười gian, cầm ô đi vào.
Ọc..ọc
Một đạo âm thanh như trống thất thanh vang lên trong căn nhà yên tỉnh, nàng bất ngờ, khó hiểu nhìn xung quanh, chẳng thể xác định tiếng đó phát ra từ đâu nhưng thực sự nàng đã nghe rất rõ, chỉ gần đây thôi. Một lần nữa tiếng đó vang lên, nàng cười ngại ngùng, mặt đỏ, thẹn thùng nhìn xuống bụng, chợt nhớ, cả ngày nàng vẫn chưa ăn gì. Quay sang hắn ra lệnh “Nô tài, ta đói bụng, mau đem thức ăn ra”
Trước khi chết người ta vẫn được ăn no, vì vậy hắn cũng không có lý do gì mà không toại nguyện cho nàng lần cuối trước khi đến viện tâm thần, xem như hắn tích đức để sau này sinh con trai đi.
Im lặng, lủi thủi đi lấy thức ăn hâm nóng, rất nhanh sau đó, thức ăn nóng hổi, bắt mắt, thơm ngon đã bày biện sẵn trên bàn.
Cơn đói cồn cào, nàng thèm thuồng nhìn số thức ăn trên bàn, thật lạ, thật ngon, liềm liếm môi, mắt trợn tròng thuỷ chung nhìn đám mĩ thực, chỉ còn thiếu lấy chén đựng nước miếng.
Nhanh chóng cầm đũa, dù có đói sắp chết nhưng sống trong những quy tắc khắc khe của hoàng cung, nàng cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gấp thức ăn, từ tốn bỏ vào miệng, cẩn thận nhai thật kỹ, cảm nhận hết mùi vị của thức ăn, từ từ nuốt.
Gạt người, công chúa người ta thục nữ là vậy nhưng công chúa nàng, hoàn toàn ngược lại.
Thức ăn chưa kịp nuốt vào, nàng lại gấp thêm miếng khác, ăn lấy ăn để tựa hồ sợ một người nào đó ăn hết thức ăn của nàng, quy củ gì gì đó, nàng ném sau đầu, đói sắp chết rồi, lấy đâu ra thời gian ăn từ tốn chứ.
Hừ…nàng mới không cần.
Hắn ngồi đối diện nhìn chăm chăm vào nàng, vẻ mặt hấp tấp, gấp gáp nhai, trông có vẻ rất ngon, một chút tội nghiệp dâng lên trong đầu hắn. Đoạn một nụ cười trên môi, thật tâm thực đấy, chỉ thoáng qua thôi, nhưng đủ để hắn có chút thoải mái.
Một lúc, toàn bộ thức ăn trên bàn hoàn toàn bay vào cái bụng căng tròn của nàng, mặc dù hắn chẳng đụng đến một đũa. Không quên khen hắn một câu “Thức ăn rất lạ nhưng rất ngon, sau này ngươi phải nấu cho ta ăn thường xuyên”.
Khốn nạn thiệt chứ~ Mất mặt thiệt chứ, nàng chỉ lo nuốt, lo lấp đầy bụng, chẳng hề cảm nhận được một tý mùi vị nào, phải dụ hoặc khen ngợi để có thêm cơ hội được thưởng thức lại những món này, khi đó nàng sẽ dịu dàng thưởng thức. Thật đấy. Xin hứa.
Hắn đang cặm cụi rửa chén trong bếp, lời nói của nàng, hắn cười mỉa mai, thường xuyên ư?, chỉ một lần hôm nay là quá đủ, ngày mai nàng sẽ được hắn tiễn dong đến một nơi khác, không còn cơ hội nào nữa, tranh thủ tận hưởng hết hôm nay đi.
Một lúc sau, hắn hối hận vì những lời mình nói trước đứa, hắn thực sự đã là nô tài của tiểu yêu tinh nàng. Kiếp trước, hắn nợ tiền nàng ư?
Nô tài…ta muốn tắm
..
Nô tài, ta khát nước
..
Nô tài, ta muốn rửa chân
..
Nô tài, ta muốn hóng mát
..
Nô tài, ta mệt mỏi. Đấm bóp cho ta
..
Nô tài, ta muốn đi ngủ
..
Nô tài, hát ru ta ngủ
..
..
..
Sáng sớm tinh mơ hắn đã gọi điện cho thư ký thông báo rằng dời cuộc họp hôm nay xuống buổi chiều, huỷ tất cả lịch trình vào buổi sáng, hắn quyết tâm, nhất định phải tiễn nàng đến nơi đó, không thể nhân nhượng thêm một lần nào nữa, lại nghĩ về tối hôm qua, đúng là cực hình, tiểu yêu tinh chẳng xem hắn ra gì, đối xử với hắn đích thị là nô tài, chẳng e dè hay xót thương một tý nào, hết sai việc này lại đến việc khác. Hắn nhất định không thể sống cùng tiểu yêu tinh thêm một phút giây nào nữa.
Mà hắn bị cái gì nhập, liền một mực nghe theo nàng, tận tình phục vụ. Ngu ngốc.
Chuẩn bị hoàn tất, hắn xuống dưới nhà, chưa kịp thấy thân ảnh của nàng nhưng giọng nói lại vang dội khắp căn nhà.
“Nô tài, ta đói bụng….ta đói bụng”. Lời nói gấp gáp, hối thúc của nàng vang lên nhưng ai kia vẫn chậm rãi, nhàn hạ, cẩn thận bước từng bước không lấy gì là hấp tấp, vẻ mặt lộ rõ bực dọc, không quên rủa lầm bầm vài câu “Lại đói, heo chắc”.
Hít sâu một hơi, bình ổn tâm trạng, tránh xảy ra chuyện đáng tiếc, không khéo hắn chém nàng không còn mãnh vụn.
Thân ảnh hắn vừa xuất hiện, lời nói thúc giục của nàng lại vang lên “Nô tài ta đói, mau lấy thức ăn cho ta”.
Nàng đã yên vị chiếc bàn tối hôm qua từ bao giờ, khuôn mặt háo hức, chân nhịp nhàng, tay liên tục rõ trên bàn, mong chờ hắn mang thức ăn đến.
Cơ mặt hắn dãn ra, muốn bao nhiêu vui vẻ liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái, hắn lật mặt còn nhanh hơn lật sách, mỉm cười thực tươi nhìn nàng, không nói gì bước vào bếp lấy thức ăn.
Rất nhanh liền có một tô ramen để trên bàn.
Phong thái lúc này, đích thị là công chúa, từ tốn, cẩn thận thưởng thức, gật gù vừa ý, chẳng màn đến hắn đang nhìn ở phía đối diện.
Bộ dạng này của nàng, không khỏi khiến hắn cảm thán rất giống phong thái ăn uống của công chúa thời xưa nhưng mà không có thời gian đi sâu. Shinichi chống tay để trên cằm, nhìn chăm chăm vào nàng, mỉm cười vui vẻ, lên tiếng “Công chúa người có ăn kem bao giờ chưa?”.
Chẳng còn cách nào khác, hắn phải dùng thái độ kính cẩn như kẻ bề tôi thực sự để nàng có thể tin vào lời hắn, hắn chẳng muốn vì một sơ suất nhỏ như lần trước mà kế hoạch không thành công.
Lời nói của hắn, nàng ngẩn mặt lên nhìn, từ tốn nhai, lắc đầu, cố gắng nuốt thật nhanh, ánh mắt lộ rõ sự thắc mắc, tò mò, nàng nhẹ nhàng cất tiếng “Kem? Là cái gì?”
Một giây liền cúi đầu tiếp tục ăn.
Kế hoạch của hắn, bước đầu có tác dụng
Shinichi: “Muốn ăn không?”
Không ngẩn mặt, gật đầu kịch kiệt. Kem ư? Nàng nhất định phải thử, theo lời hắn nói, hẳn là rất ngon. Suy nghĩ của nàng rất đơn giản, hắn nấu thức ăn ngon cho nàng, vì vậy những thứ hắn muốn nàng ăn liền ngon. Hơn nữa, nàng hoàn toàn tin tưởng ở hắn, không chút để ý liến chấp thuận.
Shinichi: “Ăn xong, nô tài sẽ dẫn người đi ăn”
Chẳng phải cách tốt nhất để nói chuyện và tiếp xúc với người có tinh thần không bình thường là thuận theo ý họ, tự nhận bản thân là cái thứ họ gọi mình nhưng mà cái từ ‘nô tài’ thực sự khó khăn lắm hắn mới phát ra được, hắn phải vì đại cuộc, vì đại cuộc.
Xem ra, nàng đã rất ngây thơ. Chỉ với một từ liền có thể khiến nàng tự động dâng mình, chui đầu vào rọ, mặc hắn thiết kế, sắp đặt.
Ai…chỉ trách nàng rơi không đúng chỗ. Biết sao được, đó là ý trời.
Hết chương 4
Xì-poi chap 5“Cái này là cái gì a~?”
“Vậy ngân lượng ở đây như thế nào, ngươi cho ta xem?”.
“Nô tài, đưa hết số ngân lượng đó cho ta, ta không cho phép người mua bán nội tổ phụ của ta”
“Cái đó là cái gì a~”.
“Cái đó….a….là…cái đó….còn…cái này là….cái này a”
“Không đưa”.
A….hắn để trong đó, nàng thực sự không thể lấy nha, sẽ…sẽ….tốt nhất, phải nhanh tay.
“A…tay…tay….tay hắn đang chạm vào cái gì nha”.
Nàng muốn giết người. Nàng muốn phanh thây hắn thành trăm ngàn mãnh nha. Nàng muốn băm hắn, đâm hắn, xé xác hắn.
Chát
“Sắc phôi….Ngươi…ngươi….ngươi....Ta giết chết ngươi.”.
“Ngươi….ngươi….ô…ngươi…thần…tiên…tỷ..tỷ..ô…ô”.
“Ô….nương tử….tướng công…ô…ta…chồng”. Hắn không ngừng lấy tay chỉ vào hắn và nàng
“A….công chúa…công chúa….Ô… Con a~. Mẫu thân cho thần nhi bú sữa a~
“Ta là phò mã của ngươi, công chúa chúng ta vào động phòng”.
“Tránh xa ta ra, không được đến gần ta cái cổ máy giết người kia….Cút…cút…cút”.
Nàng cũng biết mắc cỡ, cũng biết ngại ngùng, nhưng mà những người này không ngừng chỉ trỏ, chê cười nàng, không ai có lòng tốt giúp nàng thoát khỏi cái cửa phù phép hết nha. Làm trò cười cho mọi người, thật không dễ chịu chút nào.
Nhưng mà chết càng khó chịu hơn nha, tim đập từng hồi hồi hộp.
Người đó buông, giơ hai tay lên cao đầu hàng, giọng điệu rất dịu dàng giải thích “Được, được…Tôi không đến gần, cô không cần đánh như vậy, đau chết”.
Nàng vẫn còn trẻ, chưa muốn từ giã cõi trần, không muốn, không muốn. Nếu đi tìm hắn phải qua cái chết, nàng từ bỏ, nàng không muốn bám theo hắn nữa. Lắc lắc đầu liên tục, chân ngày càng lùi lùi về phía sau, nét mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, mắt đẹp không ngừng đảo liên tục, lộ rõ kinh hãi.
Bỗng dưng có một bàn tay chìa về phía nàng, giọng nói ôn nhu “Đừng sợ”.
Tay người đó rất ấm, tay người đó nắm tay nàng rất chặt, một chút ấm áp dâng lên trong lòng.
Nụ cười của nàng, thoáng chốc làm người đó ngẩn ngơ đứng hình, người đó cũng mỉm cười, đáp lại nàng bằng ánh mắt đừng để tâm.
“Mau truyền Kudo Shinichi tới đây cho ta”.
“Cô là ai
“Ta có mệnh hệ gì, ngươi chịu trách nhiệm nổi không?”.
“Ta là công chúa của giám đốc ngươi, mau gọi hắn tới đây”.
“Ta sẽ không đi, bám theo ngươi đến khi nào ngươi chấp nhận mang ta về nhà, giúp đỡ ta”
“Tống cổ cô ta ra ngoài. Sau này không cho phép cô ta đến đây. Nhớ rõ”
“Ta mới không buông tha cho ngươi, chờ đó”.
“Vượt thời gian thực sự rất khó khăn, thời hiện đại của chúng ta so với thời của người đó sẽ hoàn toàn khác, nếu không được giúp đỡ chắc chắn sẽ không thể tồn tại, còn có thể được đưa vào bệnh viện tâm thần. Xa người thân, xa quê hương đã rất đau khổ rồi, nếu chúng ta không giúp đỡ, họ sẽ rất tủi thân, cực khổ. Đổi lại là tớ, tớ sẽ cưu mang, giúp đỡ người đó, nếu được sẽ giúp họ trở về”.
“Người nhặt được đó, hẳn là có duyên với người kia đi. Không chừng, kiếp trước từng có nhân duyên, có thể đoạn tình cảm đó giang dở nên định mệnh một lần nữa sắp đặt cho họ viết tiếp đoạn kết”.
“Shinichi, hai cô gái đằng kia có vẻ thích cậu”.
Nàng ngã một cái thật mạnh xuống lòng đường, đau đớn, cả thân cả tâm đều đau, nhưng cũng không có từ bỏ, chật vật đứng dậy, lần nữa nắm tay hắn, van xin “Ta là công chúa thật mà, hãy tin ta, hãy tin ta”
Nàng phải làm sao bây giờ? Một thân một mình, nàng phải làm sao?
Nhưng chết như thế này thật oan ức, chưa gặp được phụ hoàng, mẫu hậu lần cuối cùng, vẫn chưa gặp được, chưa chúc mừng Khoái Đấu tướng quân.
Vẫn là cô đơn, lặng lẽ ra đi.
Đây là kết quả của việc không ngủ được nên chỉnh sửa đăng luôn
Cám ơn các bạn đã đọc fic^^
Cám ơn các bạn đã đọc fic^^
Hiệu chỉnh: