3.
Nàng lủi thủi đi phía sau ra về, hắn bực bội cũng không nói gì, hai người nhanh chóng bước vào xe. Nàng tuy là người cổ đại nhưng cũng không phải loại tiện dân ngu ngốc gì, chỉ với một lần hướng dẫn của hắn lúc trưa, nàng cũng dễ dàng mở cửa xe bước vào. Để đề phòng sự việc kia xảy ra thêm một lần nữa, hắn chìa tay đưa cho nàng một cái bọc nilon, lạnh giọng “Cầm…~~~”
Nàng không hiểu mục đích hắn đưa cho nàng cái vật thể lạ kia là gì, nhưng vẻ mặt của hắn thực sự rất khó coi, làm nàng chỉ biết lẳng lặng cầm lấy.
Hắn không biết nàng là người cổ đại xuyên không về đây, chí ít tâm thần cũng biết sử dụng bọc nilon, nên chỉ nói gọn không giải thích gì thêm.
Lại nhìn thẳng vào nàng, trừng mắt hăm doạ “Nếu cô buồn nôn thì hãy nôn vào cái đó, cấm nôn trên người tôi”.
Tên tiện dân đáng ghét, lại dám dùng thái độ đó với nàng, dù trong lòng nàng muốn chửi, muốn rủa, muốn đánh, muốn mắng hắn nhưng cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, cái quỷ quái đó là gì nàng không cần biết và cũng chẳng muốn biết. Hắn là ai cơ chứ, cấm nàng sao? Nàng sẽ nôn, sẽ ói lên người hắn đấy, làm gì được nàng.
Hắn cũng không để ý nhiều đến thái độ bất mãn của nàng, càng không biết nàng không biết sử dụng bọc nilon. Nhanh chóng, chiếc xe gồ ga phóng nhanh.
Dù cũng tiếp xúc với cái loại nhà giam di động này một lần thế nhưng nàng cũng chẳng quen không khí tù túng khó chịu trong này, nàng cũng không còn muốn trả thù dầu gì hắn cũng giúp nàng thoát khỏi mấy tên hạ nhân tra hỏi, giam giữ nàng, thực lòng cảm kích không thôi. Ấy vậy mà cơ thể nàng nó không nghĩ vậy, cảm giác lần đầu tiên lại tràn về, nàng cảm thấy chóng mặt, hoa mắt, khó chịu, mùi xăng dầu trong xe bốc lên, đối với nàng là một chất xúc tác mạnh mẽ làm cho bụng nàng trào dâng, từng đợt sóng khó chịu cuồn cuộn, sắp chịu không được và trực chờ phóng ra ngoài bất cứ lúc nào.
“Ụa..ụa”. Tay nàng cố vuốt vuốt cổ hạn chế.
Âm thanh quen thuộc vang lên, hắn nhanh chóng quay sang, vẫn tiếp tục lái xe.
Nàng không muốn ói vào người hắn đâu, nàng cũng không cố tình đâu nhưng hắn lái xe nhanh quá làm nàng khó chịu, càng ngày không thể nhịn được rồi, nàng khó chịu, khó chịu vô cùng.
“Ụa..ụa”. Dịch chất đã sớm tràn dâng nhưng nàng cố nhịn, cũng cố nuốt lại, một vị chua chua trong miệng thật kinh khủng.
Lại âm thanh này, hắn giảm ga, quay sang ra lệnh “Mở nó ra, nôn vào”
Không hốt hoảng lo sợ, hắn vẫn bình tĩnh tay chỉ vào cái bọc nàng cầm trên tay.
Tâm tình nàng vô cùng mệt mỏi, mắt lờ đờ, chẳng biết cái vật thể mà hắn nói là cái gì, mơ hồ đoán là cái vật thể hắn vừa đưa cho nàng, mơ hồ giơ cao, đưa vào tầm nhìn của hắn.
Hắn liên tục gật đầu, gấp gáp nói “Đúng đúng, mở ra. Nôn vào”. Nhìn biểu hiện khó chịu của nàng, hắn thực sự không thể bình tĩnh, nếu không nhanh có thể sẽ lại…Hắn không muốn nghĩ đến nữa.
Nàng tự dưng ngoan hẳn ra, nghe theo lời hắn nhưng tay nàng, mắt nàng, không đồng thuận, nàng hoa mắt chẳng thể xác định rõ nàng đang cầm bao nhiêu vật thể trên tay, tay chợp lấy, một phát trúng ngay không khí, cơn buồn nôn ngày càng đến gần, trong khi tay mắt vô lực chẳng thể xử lý nổi cái vật thể kia, mặc dù nàng cũng không biết xử lý nó như thế nào?
Hắn lo lắng nhìn sang, tấp nhanh vào lề, thắng gấp. Chợp nhanh lấy vật thể trên tay nàng, mở nhanh cái bọc.
Thế nhưng cơn buồn nôn nàng đang cố chịu, cố đè nén đã được hắn phóng thích bằng động tác thắng gấp vừa nãy.
Bọc chưa được mở, âm thanh quen thuộc vang lên, nàng lại quay sang hắn.
Cảm giác kinh tởm kia lại tràn về trong hắn. Rùng mình một cái thật mạnh. Toàn bộ th.ân thể đều sớn gai óc khi nhớ về cảnh tượng lúc sáng.
Không thể, không thể như thế. Hắn ghét ở bẩn. Dù giá nào cũng phải ngăn cản.
Lý trí nhanh nhẹn, buông cái bọc, nghiêng sang phía nàng, một tay hắn ghì chặt đầu nàng, một tay đè mạnh miệng nàng, không cho dịch thể kia trào ra, ra lệnh “Không được nôn, không được nôn”
Lực đạo hắn phát ra ngày càng mạnh, không biết rằng không khí của nàng dần mất bởi bàn tay thô bạo của hắn mà điều này càng kích thích cơn buồn nôn của nàng. Hắn không ngừng thầm mong cái dung dịch trong bụng nàng trào ngược trở lại nơi nó thuộc về
Nàng lắc lắc đầu, tỏ vẻ không thể. Nét mặt lộ rõ sự khó khăn
Hắn để đầu nàng yên vị trên ghế, hai tay đè thật chặt miệng, trừng mắt hăm doạ, lời nói phát ra từ kẽ răng “Nuốt, nuốt…..nuốt. Mau nuốt vào”.
Nhưng mà cơn buồn nôn của nàng vẫn chưa dừng lại.
Buông một tay, nắm chặt thành quyền, sau đó đấm mạnh từng nhịp vào trước cổ nàng, tiếng va chạm giữa tay hắn và ngực nàng vang dội “ình, ình”. Hắn không có thương hoa tiếc ngọc nha, huống chi nàng đối với hắn cũng không phải hoa ngọc gì, chỉ cần nàng không nôn lên người hắn là ổn.
A….đau chết nàng nha. Hắn như thế nào lại cư nhiên dám đấm vào nàng nha. th.ân thể băng thanh ngọc khiết của nàng, năm lần bảy lượt bị hắn sỉ nhục nha, hết chạm vào eo nàng, giờ lại chạm vào cái địa phương gần cái địa phương nhạy cảm kia nha.
Tên hỗn đản này, đáng giận.
Tay nàng đưa lên tháo tay, không cho hắn bịt chặt miệng nàng, không để hắn tiếp tục đánh vào ngực nàng nhưng mà lực đạo phát ra rất mạnh a~. Nàng căn bản không thể lay động được hắn nha. Nhưng mà cũng không dừng lại, tay bám chặt tay hắn, tháo thật mạnh.
Wow..nàng sắp tháo được rồi nha.
Nhận thấy lực đạo của mình không đủ mạnh, dịch thể kinh tởm kia thôi thúc hắn không được dừng lại, vụt một cái hắn đưa chân bay sang nàng, tay vẫn tăng lực tác dụng, thân ảnh hắn hoàn toàn hiện diện trước mắt nàng, che chắn toàn bộ phía trước.
Ở tư thế này, căn bản là rất nhạy cảm, thấp thoáng trong chiếc xe chỉ nhìn hắn bóng dáng của hắn đang khom người về phía trước, phập phồng chuyển động, thân ảnh phía sau hoàn toàn bị khuất, chỉ thấy được cánh tay của nàng đang bám vào tay hắn. Lại còn âm thanh la hét của nàng, nhưng phát ra chỉ là những tiếng “Um…um” ám muội a~. Mà một màn này lại hoàn toàn đập vào mắt người đi bên đường mà người này lại là nhân viên trong công ty của hắn kiêm luôn chức vị “Bộ trưởng bộ thông tin và truyền thông”. Xem ra, có thông tin nóng hổi để cập nhật rồi nha. Nhưng chuyện đó tính sau đi.
Quay lại hai người, nàng tức giận trừng mắt hắn, nàng cũng không biết tư thế hai hai người có bao nhiêu ám muội, hắn cũng không để ý. Một người vẫn cứ ngăn chặn, một người vẫn cứ phản kháng.
Không khí hạn hẹp trong xe ngày càng nóng bỏng.
Khốn nạn, nàng nhất định trả thù hắn.
..
..
..
Sau một hồi đè, một hồi hét, một hồi ra lệnh, một hồi đánh, một hồi đấm thì kết quả khả quan hơn, nàng không nôn trên người hắn nữa, người hắn cũng không bốc mùi kinh tởm.
Hắn thơ thẩn trở về vị trí của mình, ngã ịch xuống ghế, vô hồn nhìn vào bàn tay, cười cười vô tội nhìn sang phía kia, nàng vô tội chớp chớp mắt, sau đó liền thay đổi thật nhanh, ánh nhìn của hắn rực lửa, căm ghét, hận không thể ném nàng cho thú dữ ăn, mà ánh mắt này khiến nàng khiếp sợ, không dám đối mặt. Nàng rúc mình như tội lỗi lắm.
Lại nhìn sang đôi bàn tay đang ướt đẫm cái dung dịch kinh tởm kia. Dung dịch chất lỏng đục đục, mùi khó chịu bốc lên, sền sệt, nhớt nhớt, thật khủng khiếp cuộc đời hắn. Thật may vì từ sáng nàng vẫn chưa ăn gì, nếu không sự kinh khủng không dừng lại ở mức này.
Ánh mắt tội lỗi của nàng nhìn hắn, nàng thực sự không muốn nha, chỉ là cơ thể nàng, không nghe theo lệnh của nàng, nàng biết làm cách nào ngăn được chứ. Lỗi không phải tại nàng nha. Uh…thì…cũng một phần nàng muốn trả thù hắn, dám cả gan mưu sát, bịt chặt miệng nàng. Hẳn là không quá đáng đi.
Sau một hồi né tránh, nàng vò vò y phục của mình, cúi mặt nhỏ nhẹ lên tiếng “Ta…ta…không phải ta cố ý”
Không thèm trả lời, hắn tức giận, lấy chai nước, một mạch bước ra ngoài.
Rầm
Cánh cửa vô tình đóng lại, âm thanh của sự tức giận cũng kèm theo.
Nàng thở dài, mắt buồn bã nhìn theo bóng dáng hắn. Một tia hài lòng, đắc ý vụt qua nhưng rất nhanh không đủ để bất cứ ai nhìn thấy.
Hắn ra ngoài, cẩn thận rửa tay một hồi lâu, cơn giận vẫn còn trào dâng, hắn đã nghĩ có thể chịu đựng tiểu yêu tinh này thêm một đêm nhưng xem ra không thể rồi, quá giới hạn tức giận của hắn, vô tình ném thật mạnh chai nước trống rỗng vào thùng rác.
Quay lại, đi vòng qua cửa xe bên kia, mở cửa, mạnh bạo nắm tay nàng kéo ra ngoài.
Bất thình lình bị nắm lấy, nàng bất ngờ, chân loạng choạng bị lôi đi, cũng không thể phản kháng vì hắn gần như dùng hết sức, tay nàng đỏ ửng và rất đau.
Vô tình hất mạnh tay nàng, ánh mắt không chứa một chút thương tình, tội nghiệp.
Chật vật, khó khăn đứng dậy vì lực tác dụng. Cũng may chỉ hơi choáng, thật vất vả để không bị ngã nha.
Giọng nói lãnh khốc vô tình vang lên giữa đêm tối khiến người nghe thật lạnh lẽo, tịch mịch “Tôi và cô không liên quan gì cả, tôi đi đường tôi, cô đi đường cô”
“Nhưng ta không biết ai ngoài ngươi”. Ánh mắt nàng bắt đầu dao động, vừa vặn loé lên một tia sợ hãi.
“Tôi không quan tâm” Hắn không để nàng nói gì, vô tình quay đi, bước nhanh vào trong xe. Phóng thẳng.
“Không, đừng bỏ ta lại, đừng bỏ ta lại mà”. Tiếng hét thất thanh vang lên trong đêm tối ngày càng nặng và xót xa.
Cô gái bé nhỏ không ngừng la hét, khuôn mặt hoảng hốt, ánh mắt lo sợ, chẳng màn tất cả, cố bám víu, cố níu lấy hắn, cơ hội, hy vọng sống còn của nàng ở thế giới này. Thoáng chốc đôi chân trần nhỏ nhắn trắng ngần nhuốm vài vệt máu đỏ thẩm, d.a thịt mềm mại va chạm lòng đường, rất đau, tay đau nhức, đập mạnh vào cửa kính, hằn lên một vùng đỏ ngầu nhưng lòng trắc ẩn của hắn, không còn, cũng không dành cho nàng, người mà hắn chỉ xem là một bệnh nhân tâm thần, không hơn không kém. Nàng bất lực, nhìn theo bóng dáng chiếc xe mất hút mà lo sợ, bồn chồn không nguôi. Nhưng nàng có thể làm gì ngoài “Tuỳ cơ ứng biến”.
Đối với nàng, thế giới này chỉ gói gọn trong một từ “Không”. Không nơi nương tựa, không ai thân thích, không chút quen thuộc, và cũng không biết phải làm như thế nào?.
Khẽ thở dài, ánh mắt vẫn không dời hướng hắn phóng đi, người duy nhất nàng quen biết trên thế giới này, đã đi. Cũng không trách hắn được, thế gian nghìn trùng, làm sao biết được ai tốt, ai xấu, mấy ai có lòng tốt cưu mang một người như nàng, họ tránh xa nàng, cả hắn, cả những người bắt nàng đi và cả những người đi đường nhìn thấy nàng. Tất cả, đều xem nàng là một kẻ lập dị. Ánh mắt e dè, kỳ lạ đó, nàng chẳng ngu ngốc mà không biết, nhưng ngoài vờ ngu ra, nàng biết phải đối phó như thế nào.
Mắt tím u buồn, lời nói chậm rãi, không nhận thấy một tia vui vẻ, vang lên “Nô tài đáng ghét, sao lại bỏ ta một mình”. Sâu trong đó là một sự trách nhẹ cùng một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Than thở thì cũng than thở rồi, nàng nhất định sẽ vượt qua, Mao Lợi Lan nàng nhất định có thể tìm được đường trở về. Miệng không ngừng khích lệ “Cố lên, ta làm được, ta làm được”.
Thở một hơi quyết tâm, khẽ vén nhũng sợi tóc loà xoà, mặc kệ tất cả, bước đi, cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu, về đâu, chỉ cần bước tới và bước.
Nàng chưa bao giờ bỏ hài, rất nhanh chân nàng đã bắt đầu đau nhức, chân mềm mại, ấm áp chống lại lòng đường cứng rắn, lạnh lẽo. Chẳng thể đi nổi nữa rồi.
Ông trời vô tình, trút từng giọt mưa nặng hạt xuống vai cô gái bé nhỏ, mang theo sự lạnh lẽo thấm sâu vào tâm hồn.
Nhanh chân chạy tìm kiếm một nơi ẩn nấp, nàng không thể cứ thế mà đi dưới cơn mưa to này được, vừa khít phía trước có một trạm xe bus, nàng chạy thật nhanh bước vào, yên vị.
A…thật đau, đỏ cả lên – Nàng dùng tay xoa xoa, bóp bóp cho đôi chân trần không nguyên vẹn của mình.
Nhìn ngó xung quanh, chỉ một mình nàng, một thân cô đơn, nổi nhớ hoàng cung, nhớ song thân, nhớ người nàng thương yêu lại ùa về, nàng muốn về nhà, muốn gặp mọi người. Tay nhỏ bé ôm chặt thân ảnh co ro, y phục đôi chỗ ẩm ướt, thấm đẫm nước mưa.
Thực lạnh, thực nhớ hoàng cung.
Nàng lạnh, từ tâm hồn đến thể xác. Thế giới to lớn xung quanh lạnh lẽo, không một ai quan tâm, không một ai nương tựa. Ở hoàng cung, cuộc sống viên mãn ấm áp biết bao nhiêu, ở đây, cũng vừa vặn nhận lại bao nhiêu lạnh lẽo.
Nàng nhớ vòng tay của mẫu hậu, nhớ nụ cười, lời nói quan tâm của phụ hoàng. Nàng nhớ bàn tay ấm áp của Khoái Đấu ca ca, nàng nhớ tất cả. Nghĩ về ngày tháng ấm áp, đầy đủ hạnh phúc đó, hốc mắt nàng không khỏi hiện lên tầng tầng đỏ ửng.
Mao Lợi Lan nàng không phải yếu đuối, nàng còn muốn sống, dù ở đâu nàng cũng phải sống, quẹt nhanh màn sương dưới hai mắt.
Haizz….Khốn khiếp
Nàng ghét, ghét kinh khủng cái vòi rồng, cái cơn gió chết tiệc đó, nó mang nàng đến cái nơi quỷ quái, không chút quen biết này, mang nàng xa tổ ấm của nàng, xa người nàng yêu quý.
Nàng làm sao sống khi không biết một chút gì về ở đây. Nhìn ngó, suy nghĩ một lúc, nàng kinh hô trong lòng “Tốt, trước tiên, ngay ngày mai, phải tìm hiểu tất cả mọi thứ về nơi này. Vương quốc, niên đại, cách sống, hoàng tộc ở đây. Tất cả, đều phải tìm hiểu”.
Lại thêm một mối bâng khuâng, nàng thậm chí chẳng quen một ai, làm sao bây giờ?
Chợt một giọt mưa, rơi xuống, chảy dài xuống mặt nàng. Đánh tan lo lắng vừa rồi của nàng.
Tâm trạng nàng đột nhiên vui vẻ, mới vừa buồn bã, lo lắng vì nhớ nhà nhưng ngay sau đó lại có thể mỉm cười vui vẻ vì được làm những điều nàng yêu thích.
Mưa! Nàng muốn ngắm mưa a~
Vén gọn chiếc váy lùm xùm, ngồi hỗm trên ghế của trạm xe bus, đưa tay hứng từng giọt mưa, mỉm cười, tâm trạng cô đơn tột cùng nhưng khuôn mặt nàng, một sự cô đơn cũng chẳng có, chỉ có thể đè nén trong tim.
Tò mò chẳng biết vật thể che mưa cho nàng là gì, ngó người nhìn ra ngoài “Trạm xe buýt”, là gì nhỉ, mọi thứ, những vật thể đang ồn ào di chuyển ngoài kia, những vật thể cao cao chọc trời phía đằng kia nữa, cả những con cá, con bướm, đang phát ra ánh sáng nhiều màu như cầu vòng kia nữa, thật kỳ lạ, thật huyền ảo, tất cả, chỉ là những con số không?
Nhất thời, nàng cũng không biết mình vô thức làm quen với thế giới xa lạ này. Chỉ là thực hiện theo trái tim mách bảo.
Nàng tự thân là một người ham học hỏi, rất tò mò về mọi thứ, nhanh chóng quên đi cảm giác nhớ nhà, nhớ phụ hoàng, nhớ mẫu hậu, nhớ Khoái Đấu ca ca, cũng quên đi cảm giác bị bỏ rơi, bị bơ vơ, phải lưu lạc đầu đường xó chợ, không chốn dung thân, nàng liên tục ngắm nhìn xung quanh, ánh mắt tò mò không thôi, nhìn dọc, ngó ngang, hết mắt chữ O lại mồm chữ A bất ngờ vì những thứ xa lạ, trên môi luôn nở nụ cười vì những vật thể xa lạ này. Có nó, nàng cũng không còn nghĩ đến chuyện buồn, tủi thân nữa, xem như một trò tiêu khiển đi.
Sau một lúc tìm hiểu, dù kết quả chẳng có gì khá hơn, vốn hiểu biết của nàng vẫn vậy, nhưng nàng cũng thấm mệt, đoạn nàng ngồi cẩn thận xuống, đầu tựa vào thanh sắt đầu trạm xe mà ngủ ngon lành.
Mặc dù nàng nghịch ngợm, ngang ngược hay trốn cung đi chơi nhưng sâu trong tâm hồn nàng vẫn là người đơn giản, ngây thơ, trong sáng, ở thế giới này, người xấu triền miên, nguy hiểm luôn rình gập nhưng nàng cũng không để tâm và cũng không thể biết, vẫn cứ thản nhiên mà ngủ, chẳng hề để ý xung quanh nhưng mà thực ra với bộ dạng này của nàng cũng chẳng có ai thèm có ý định xấu xa.
Tóc tai xốc xếch, rối bù, khuôn mặt lấm lem bùn đất, như vừa chui từ một cái hang đầy bùn đất, bẩn thỉu nào đó, quần áo dơ bẩn, kỳ dị như người của thế kỷ trước mặc dù sự thật là vậy, thật không may cho kẻ nào có ý định xấu với nàng, có khi phải thất kinh hồn vía vì sợ a~
Phía đằng xa, có một ánh mắt trìu mến, mỉm cười nhìn thân ảnh cô gái một mình trong đêm tối. Người đàn ông khẽ thì thầm “Yên tâm ngủ, ta sẽ bảo vệ con. Chúc con may mắn”.
End chương 3
Chap này đền bù part 2 chương trước quá ngắn.
Hy vọng mọi người thích chương này.
---Tạm biệt---