- Tham gia
- 18/4/2013
- Bài viết
- 12.616
Bạn tôi nằm đó, thảnh thơi và yên lòng. Bạn kể cho đất nghe những gì đã trải qua, những nỗi nhớ, niềm vui và cả những ước mơ còn dang dở...
Tôi vẫn nhớ cảm giác lạ lùng vào một buổi tối. Mưa rì rào bên ngoài, tôi lắng nghe tiếng mưa chạm đất thật khẽ, thật êm. Đột nhiên tôi lại nghĩ dưới lớp đất lặng lẽ kia có một người bạn của mình đang say ngủ.
Tôi bâng khuâng nghĩ về đất. Vẫn là đất ấy nhưng không còn là đất như tôi vẫn thường ơ thờ, lãnh đạm nhìn. Đất ôm bạn tôi vào lòng, đất bình yên và an lành.
Tôi cảm thấy đất gần gũi hơn, thân thuộc hơn, bởi đất với tôi có chung một người bạn. Tôi nghĩ và nhớ về người bạn ấy, nhưng lại không thể có liên hệ thực tế nào. Đất có bạn trong lòng, bạn ở trong đất. Ngôi nhà nơi đó của bạn ấm êm bởi đất.
Và bởi đất thật gần gũi nên tôi không còn cảm giác bạn quá xa xôi, bởi vì nơi bạn ở là đất, đất hiện hữu khắp nơi, nơi bạn ở không phân chia ranh giới như dương gian.
Đất có bạn trong lòng, bạn ở trong đất. Ngôi nhà nơi đó của bạn ấm êm bởi đất.
Đất mênh mông nhưng đất dành chỗ cho bạn, đất đón bạn về, cưu mang và chở che. Bạn gắn với đất. Từ ngôi nhà bình yên nơi đất đó, bạn thanh thản với đời sống mới. Tôi tin vậy vì tôi tin sự thủy chung, kiên cường của đất.
Đất không còn lặng lẽ vô thanh. Tôi nghĩ đất có tiếng của riêng mình. Đất ru bạn ngủ, giữ yên lặng khôn cùng khi bạn say giấc, rồi đất chuyện trò với bạn, bạn và đất lại là những người bạn tốt. Bạn kể cho đất nghe những gì đã trải qua, những nỗi nhớ, niềm vui và cả những ước mơ còn dang dở. Đất nghe bạn, sẻ chia và bạn yên lòng.
Đôi khi tôi nghĩ, khi dương gian vắng lặng, nếu áp đôi tai vào đất, biết đâu sẽ nghe được những cuộc chuyện trò đó… thế nhưng, tôi không muốn trở thành một kẻ nghe trộm.
Bởi vậy, tôi đã không còn nhìn đất và nghĩ về đất như một yếu tố tự nhiên từ triệu triệu năm nay vẫn thế nữa.
Tôi biết ơn đất, đất ơi…

Tôi vẫn nhớ cảm giác lạ lùng vào một buổi tối. Mưa rì rào bên ngoài, tôi lắng nghe tiếng mưa chạm đất thật khẽ, thật êm. Đột nhiên tôi lại nghĩ dưới lớp đất lặng lẽ kia có một người bạn của mình đang say ngủ.
Tôi bâng khuâng nghĩ về đất. Vẫn là đất ấy nhưng không còn là đất như tôi vẫn thường ơ thờ, lãnh đạm nhìn. Đất ôm bạn tôi vào lòng, đất bình yên và an lành.
Tôi cảm thấy đất gần gũi hơn, thân thuộc hơn, bởi đất với tôi có chung một người bạn. Tôi nghĩ và nhớ về người bạn ấy, nhưng lại không thể có liên hệ thực tế nào. Đất có bạn trong lòng, bạn ở trong đất. Ngôi nhà nơi đó của bạn ấm êm bởi đất.
Và bởi đất thật gần gũi nên tôi không còn cảm giác bạn quá xa xôi, bởi vì nơi bạn ở là đất, đất hiện hữu khắp nơi, nơi bạn ở không phân chia ranh giới như dương gian.

Đất có bạn trong lòng, bạn ở trong đất. Ngôi nhà nơi đó của bạn ấm êm bởi đất.
Đất không còn lặng lẽ vô thanh. Tôi nghĩ đất có tiếng của riêng mình. Đất ru bạn ngủ, giữ yên lặng khôn cùng khi bạn say giấc, rồi đất chuyện trò với bạn, bạn và đất lại là những người bạn tốt. Bạn kể cho đất nghe những gì đã trải qua, những nỗi nhớ, niềm vui và cả những ước mơ còn dang dở. Đất nghe bạn, sẻ chia và bạn yên lòng.
Đôi khi tôi nghĩ, khi dương gian vắng lặng, nếu áp đôi tai vào đất, biết đâu sẽ nghe được những cuộc chuyện trò đó… thế nhưng, tôi không muốn trở thành một kẻ nghe trộm.
Bởi vậy, tôi đã không còn nhìn đất và nghĩ về đất như một yếu tố tự nhiên từ triệu triệu năm nay vẫn thế nữa.
Tôi biết ơn đất, đất ơi…

Theo iOne