(Tùy bút) Nắng trong chiều cuối năm

Hải Yến Pimenova

Lữ khách qua đường ^^
Tham gia
12/10/2015
Bài viết
7
ha-noi-ngay-tet-mytour-1.jpg


Tên bài: Nắng trong chiều cuối năm

Tác giả: Hải Yến​

Thể loại: Tùy bút.​

Hôm nay là chiều cuối năm, một chiều cuối năm với những vạt nắng xuân ấm áp đã ưu ái mà tìm đến bầu bạn với người dân Hà Thành trong những ngày tĩnh lặng nhất của Thủ đô đất nước.


Nắng xuất hiện ở mọi nơi mà tôi – một cô gái Hà Nội vẩn vơ dạo chơi trong ngày cuối cùng của năm cũ – đặt chân đến, từ những con đường cái rộng lớn tươi sáng đến hẻm nhỏ mọc đầy rêu xanh trên các bức tường. Phải chăng ông Trời muốn gửi món quà đầy ý nghĩa đó để bù lại những ngày giá buốt lạnh lẽo nhất mà thành phố xinh đẹp này đã trải qua?


Tôi thích nắng. Nắng đẹp lắm, và thậm chí còn đẹp hơn nữa khi tốt bụng tô điểm cho cái Tết của người Hà Nội thêm tươi đẹp và ấm áp muôn phần. Tôi trông thấy nắng nhảy nhót quanh những cành đào nụ còn e ấp, quanh những bông hoa tươi thắm đã mạnh dạn vươn mình phá vỡ lớp vỏ bọc cố hữu để kiêu hãnh khoe sắc như đáp lại công lao và tấm lòng người nông dân ngày đêm vất vả chăm bón. Người nông dân ư? Tôi bất giác quay đầu lại và tình cờ bắt gặp nụ cười mãn nguyện của một bác nọ vì đã bán hết hoa để kịp về sum vầy bên gia đình đêm giao thừa. Nắng bao quanh người đàn ông đó như càng làm sáng lên niềm vui sướng và phấn khởi trong nụ cười ấy. Có lẽ bác đang rất nóng lòng muốn bay ngay về với vợ con để cùng tận hưởng niềm hạnh phúc gia đình và mơ ước về một năm mới tốt đẹp. Tôi thầm cầu chúc cho gia đình những người quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời như bác mỗi năm đều có một cái Tết trọn vẹn chứ không phải lo lắng về những chậu hoa, chậu quất còn thừa, ế.

qo7t2529.jpg

Rời khỏi khu phố bán hoa, tôi thơ thẩn đi dọc một con phố yên ả. Vỉa hè sạch quá, không hề có bóng dáng rác bẩn. Giá như ngày nào cũng được như thế này thì thật tốt quá! Nắng trùm lên th.ân thể tôi, thấm vào cơ thể cái ấm áp dịu ngọt không gì sánh được. Tôi bất giác thấy lòng chững lại, bước chân như ngừng đi để cảm nhận được hết thảy cái nắng xuân đặc trưng và duy nhất trong năm này. Hiếm hoi làm sao, quý giá làm sao! Không biết đến bao giờ mới được tận hưởng nó thêm lần nữa đây!

Ngẩn ngơ nhìn ra đường, vài ba chiếc xe máy vụt qua như chớp mắt, chỉ còn để lại đằng sau tiếng rít dài của bánh xe vang vọng mãi bên tai. Nếu trong một chiều tan tầm bận rộn thường nhật, tôi sẽ không bao giờ nghe thấy âm thanh này bởi nó sẽ bị nhấn chìm trong vô vàn tiếng động cơ máy móc khác nhau thi nhau chạy ầm ầm như đang tham gia một cuộc đua tốc độ cao vậy. Chiều nay Hà Nội yên ắng quá! Có lẽ mọi người đều đang vui vẻ chọn cho mình những chậu hoa Tết thật đẹp mắt, hoặc cũng đang quây quần hạnh phúc bên nồi bánh chưng cùng gia đình. Kể cả những người bán hàng đến từ phương xa cũng đã sớm đóng cửa quầy từ hôm nào để kịp bắt chuyến tàu về quê nhà. Chỉ còn lại nơi đây một mình tôi, đứa con gái rảnh rỗi đến mức đứng ngây ngốc trên đường mà nghĩ ngợi lan man. Đồ hâm! Tự cười bản thân mình nhưng không hiểu sao tôi lại thấy thích làm một con hâm thế này càng lâu càng tốt.

39296-bus-stop-2560x1600-world-wallpaper.jpg


Đi được một lúc thì trông thấy vài chị sinh viên đứng chờ xe buýt, tôi bèn ngồi xuống băng ghế. Không bắt chuyện và cũng không có ý định đó, tôi chỉ lẳng lặng ngồi một bên, tiếp tục mặc cho tâm hồn hòa vào nắng mai … Đến lúc nghe tiếng xe buýt dừng lại trước bến đỗ thì mới giật mình sực tỉnh, tôi thấy chỉ còn lại một chị ngồi đó, hai người kia đều đã đi rồi. Chợt tự hỏi ở nơi này đã có bao nhiêu người ra đi, bao nhiêu người ở lại? Chỉ là một bến xe nho nhỏ thôi nhưng cũng có thể là nơi ghi dấu những bước chân chập chững đầu tiên lập nghiệp, phải vậy đúng không? Dưới mái che, có một đứa con gái đang chăm chăm nhìn những vệt nắng vàng trên hè phố mà lòng ngẩn ngơ…


Bước chậm rãi đến trước Lăng Bác ngập trong nắng tươi, tôi đứng từ xa lặng nhìn những lá cờ đỏ búa liềm bay phấp phới mà nôn nao biết bao cảm xúc. Đã gần nửa thế kỉ từ ngày Bác ra đi mãi mãi, và cũng hơn bốn mươi năm từ ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, hoàn thành ước nguyện lớn lao nhất của Người. Tổ quốc đã đổi thay, Thủ đô đã phát triển từng ngày, biết bao cái Tết đến trong lòng người Hà Nội, liệu Bác ở trên cao kia đã hạnh phúc chưa? Xuân năm nay, Người hãy phù hộ cho đất nước ta một tương lai tốt đẹp nhé!


Một giọt nước mắt trong suốt vỡ tan trên mu bàn tay, qua làn nước mắt, tôi tưởng như trông thấy Bác đang vẫy tay chào tôi và nở nụ cười hiền hậu trong một quầng sáng dìu dịu của nắng vàng rực rỡ…


_Hải Yến_
 
×
Quay lại
Top Bottom