Không thể yêu

dgoanh

Ước mơ tôi...
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/11/2010
Bài viết
1.453
Một câu truyện dài..Mình thấy rất "thực"với tình yêu của hiện tại...
Lời giới thiệu của tác phẩm sẽ nói lên tất cả...:KSV@08:

“Không thể yêu” – chính là thông điệp của giới trẻ gửi cho những ai đã từng yêu và đã đau khổ tột cùng với tình yêu của mình, “hãy cứ yêu, yêu bằng tấm lòng chân thật rồi sẽ bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.

“Không thể yêu” là những cung bậc tình yêu, là những xúc cảm chân thật của người đã từng trải qua những mối tình đau khổ, những cuộc hôn nhân đổ vỡ. Họ là những đôi nam nữ thành thị hiện nay bị cuốn, bị quay cuồng trong thế giới phức tạp của hôn nhân và tình yêu; lúc yêu thương mãnh liệt, lúc thù hận nhỏ nhen, lúc cảm thấy bất lực mệt mỏi, lúc mềm mỏng, khi thì cứng rắn….: Sự do dự, cẩn thận của Triệu Tiểu Manh, sự bất lực của Triệu Tiểu Lâm, trong thì cứng rắn ngoài thì mềm dẻo của Hạ Tử Kiến, sự ương ngạnh của Châu Minh Bằng, sự phong tình của Sử Đông, sự đấu tranh đau khổ của Châu Kiệt, sự phân tâm của Trần Tây Bình, sự tuyệt vọng trong tình yêu của Long Châu Châu và tính toán âm thầm của Trương Lộ, sự hèn hạ của Châu Lệ Na… đều được khắc họa rất thành công qua ngòi bút tinh tế của tác giả.
mk_Tu-VHTT_Khongtheyeu_Poster.jpg
Bìa cuốn sách: Không thể yêu
Với “Không thể yêu”, nếu không đọc mà chỉ nhìn tên cuốn sách bạn sẽ bị lầm, bạn sẽ nghĩ rằng cuốn sách chứa đựng những lý do khiến ta không thể yêu. Bạn hãy dùng trái tim để đọc nó, bạn sẽ thấy “hoa sẽ nở trên đá”, tình yêu sẽ mỉm cười với bạn ở mọi lúc, mọi nơi, hạnh phúc sẽ nằm trong tay bạn nếu bạn biết nắm giữ nó. Với cuộc đời này, bạn “không thể không yêu”.


******

Tiến một bước là thiên đường, lùi một bước là địa ngục

Sau khi “Không thể yêu” - Tiểu thuyết tình cảm của tác giả Giang Vũ Hạm được công bố trên mạng và đoạt giải, hiện nay tác phẩm này đã được Nhà xuất bản Nhân dân Quảng Tây xuất bản thành truyện. Bạn bè đưa cho tôi rồi bảo tôi đọc bản thảo cuốn sách, hi vọng tôi viết vài dòng khai đề. Nói thật, tôi rất ít tiếp xúc với những đề tài như thế này, hơn nữa tôi cũng chẳng quen thân gì mấy với tác giả này, nên cũng chỉ đồng ý qua loa thế thôi. Khi tôi đọc lướt xong 10 chương đầu của tác phẩm, tôi bắt đầu thấy quan tâm đến số phận của những nhân vật trong truyện, vì thế mà nó thôi thúc tôi phải đọc tiếp, đọc một mạch cho hết tập bản thảo dài cả 300.000 từ.




“Không thể yêu” miêu tả cuộc sống của một nhóm thanh niên nam nữ nơi thành thị. Bọn họ chưa từng phải chịu bất cứ một sự đau đớn nào, họ là một nhóm người vô cùng may mắn của thời đại, họ là những người đầu tiên được hưởng thành quả của công cuộc cải cách, bọn họ đều có học vấn nhất định, điều kiện cuộc sống và môi trường sống cũng rất tốt, sau khoảng một hai chục năm thì ai nấy đều có sự nghiệp và thế giới riêng của mình. Bởi thế, đây là giai đoạn quan trọng nhất trong thời kỳ trưởng thành hoàn thiện giai đoạn thanh thiếu niên của họ, giai đoạn này là giai đoạn xóa bỏ những gì thuộc về tuổi bồng bột, họ tiếp nhận mạnh mẽ mọi xu hướng tư tưởng mới và hiện đại trên thế giới, trong bối cảnh văn hóa đa dạng bắt đầu du nhập vào cuộc sống, họ đều có chung một đặc điểm về tư tưởng, hành động của giới trẻ là bọn họ không thuộc về thời đại kinh tế kế hoạch cũng không mang đặc trưng của thời đại thể chế kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa.

Trong những người dạo chơi trên cái xã hội này như bọn họ, có rất nhiều người gặp chung một vấn đề khó khăn trong trải nghiệm về quỹ đạo cuộc sống, đó chính là: không thể yêu hay nói một cách khác là “tình yêu bất lực”. Những gì nên yêu thì lại không yêu, những gì muốn yêu thì lại không dám yêu, đặc biệt là sau khi phải chịu đau đớn trong tình yêu thì không còn đủ dũng khí để yêu nữa và mất đi niềm tin vào tình yêu. Ngoài việc than trách tình yêu đích thực ở đâu, bọn họ còn tự tạo cho mình một hàng rào chặt chẽ trong tiềm thức, nảy sinh cảm giác sợ sẽ phải chịu đau đớn thêm một lần nữa. Họ đã từng trải qua cảm giác trống rỗng, bối rối, mơ màng, trầm cảm, lang thang, buông xuôi và dùng rượu để kích thích, làm tê dại chính mình, tìm kiếm sự động viên và giải thoát tạm thời, thả lòng tâm hồn bồng bềnh mệt mỏi của mình. Dựa vào hiểu biết của mình về ý nghĩa cuộc sống và cảm xúc với cuộc sống quen thuộc, họ quay cuồng trong thế giới phức tạp của hôn nhân và tình yêu. Sự do dự, cẩn thận của Triệu Tiểu Manh, sự bất lực của Triệu Tiểu Lâm, trong thì cứng rắn ngoài thì mềm dẻo của Hạ Tử Kiến, sự ương ngạnh của Chu Minh Bằng, sự đa tình của Sử Đông, sự đấu tranh trong đau khổ của Châu Kiệt, sự phân tâm của Trần Tây Bình, sự tuyệt vọng trong tình yêu của Long Châu Châu và tính toán âm thầm của Trương Lộ, sự hèn hạ của Hoàng Lệ Na đều được khắc họa rất thành công qua ngòi bút tinh tế của tác giả.


Không giống như những tiểu thuyết tình cảm khác hiện nay, những nhân vật trong “Không thể yêu” dù bối rối hay mơ màng thì phần lớn trong số họ không bao giờ có ý nghĩ từ bỏ khát vọng và theo đuổi tình yêu đích thực. Khi gặp phải sự tra hỏi căn bản nhất, sâu xa nhất của đời người, họ luôn thể hiện sự chân thành, nỗ lực và hết mình, đồng thời cũng thể hiện nét tươi sáng của chân, thiện, mỹ, sự ấm áp và hi vọng. Đặc biệt là khi tự mình cần sự giúp đỡ, do mất đi người mẹ thân yêu mà trở thành đứa trẻ lang thang trầm cảm, sự giúp đỡ nhiệt tình của mọi người sau khi biết Triệu Tiểu Manh mắc phải căn bệnh hiểm nghèo không cách chữa trị thật khiến người ta cảm động. Cũng bởi vậy dưới ngòi bút của tác giả, nhóm nam thanh nữ tú này đều tìm thấy được tình yêu đích thực - một thứ mà họ khó khăn lắm mới theo đuổi được. Họ nói yêu là yêu, muốn yêu là yêu, dùng tình yêu chân thành để tìm thấy tình yêu chân thành. Họ đã vượt lên chính mình, vượt qua hàng rào “không thể yêu” để tìm một cái kết tốt đẹp cho mục tiêu mà mình theo đuổi. Theo đuổi hạnh phúc là bản năng chung của loài người, hạnh phúc cũng là cảm nhận tốt đẹp của con người. “Không thể yêu” cho bạn đọc thấy được rằng cho dù là thời đại ngày nay, chỉ cần chúng ta đi tìm tình yêu đích thực bằng con tim chân thành thì cuối cùng cũng sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Tình yêu nóng bỏng, tình yêu bay bổng, tình yêu sâu đậm, tình yêu triền miên, tình yêu lạnh nhạt, tình yêu đa cảm, ngay cả tình yêu giống như của Triệu Tiểu Manh, mắc bệnh hiểm nghèo nhưng vẫn yêu với một tình yêu mãnh liệt, đó chính là một lời đáp chân thực nhất của hạnh phúc tươi đẹp. Tôi nghĩ đây chính là điểm khác biệt cao quý của “Không thể yêu” so với những tiểu thuyết cùng thể loại đang thịnh hành hiện nay.


Thiên đường là gì? Đó chính là nơi tự do, hạnh phúc nhất, là nơi luôn tràn ngập tình yêu. Nếu chúng ta tìm thấy hạnh phúc thì chúng ta đã đặt chân tới thiên đường. Nếu cứ chìm đắm trong mơ màng, mông lung thì sẽ mãi mãi không thể thoát ra khỏi biển cả rộng lớn; chìm đắm trong sự đau đớn nơi địa ngục của màn đêm tĩnh lặng thì sẽ chẳng bao giờ tìm được đường đến thiên đường. Tác giả của “Không thể yêu” dù vẫn còn rất trẻ nhưng đã tích lũy được vốn kinh nghiệm cuộc sống khá phong phú. Đặc biệt là bây giờ cô đang là một bác sỹ tâm lý, điều này giúp cô hiểu sâu sắc về tâm lý con người và nắm bắt được cái nhìn đa dạng của con người về vận mệnh hơn những người bình thường khác, điều này cũng giống như dùng con dao của một bác sỹ ngoại khoa để mổ xẻ, vạch ra con đường đi từ địa ngục đến thiên đường của những thanh niên trong thời đại cuộc sống vật chất, phong lưu. Bởi vậy, “Không thể yêu” vừa mang ý nghĩa xã hội vừa mang ý nghĩa văn học.



LƯƠNG SĨ BỒI(*)




 
Chương 1: Tình cảm không thể ngăn nổi

Quán bar Phong Tình, mọi người đều thích không khí nơi đây. Trong không khí lãng nạm luôn luôn cất lên giai điệu du dương êm ái của những bài hát cổ điển, một giai điệu trang nhã, thanh tao. Nơi này là địa điểm phù hợp nhất để mọi người cùng ngồi tán chuyện, cũng phù hợp để thoải mái xả hơi một trận tưng bừng. Triệu Tiểu Manh rất thích đến đây vì ở quán này có loại rượu do người phục vụ Châu Kiệt tự chế ra. Phải nói, đây là loại rượu Phong Tình mới đúng, loại rượu này do ông chủ Hạ Tử Kiến và Triệu Tiểu Manh tự nghĩ ra tên cho nó. Nó được pha từ mười mấy loại rượu khác nhau, rượu mạnh có, rượu nhẹ có, nói thẳng ra đó là một loại rượu hỗn hơp. Thế nhưng Triệu Tiểu Manh lại rất thích loại rượu này, thích sự hỗn độn của nó, thích sự lẫn lộn mùi vị của mười mấy loại rượu khác nhau, uống một hơi để rượu tan nóng trong cổ họng, sau đó để cho rượu từ trong cổ họng lan tỏa đi khắp cơ thể. À, dư vị cuối cùng này mới được gọi là hưởng thụ. Tiếc một điều là ngoài Hạ Tử Kiến và Triệu Tiểu Manh ra không ai trong quán bar muốn uống loại rượu này.


Trong quán bar lúc đêm khuya, tiếng nhạc ồn ào rồi cũng dừng lại, thay vào đó là những bản nhạc nhẹ nhàng, êm ái. Triệu Tiểu Manh vẫn ngồi trước bar uống rượu, thỉnh thoảng lại nói chuyện với anh phục vụ quầy rượu Châu Kiệt.


Một chàng trai ngồi ở góc quán đứng dậy, đi về phía quầy bar, anh đã quan sát cô gái ngồi uống rượu một mình này suốt cả buổi tối rồi, anh rất hiếu kỳ về tâm trạng của cô gái lạnh lùng, cô dường như tách khỏi thế giới của mọi người. Điều này làm nảy sinh một h.am m.uốn đầy thách thức, nhìn bộ mặt chán ngán của những chàng trai bị cô gái có gương mặt lạnh lùng kia từ chối, anh tự nhủ phải theo đuổi đến cùng cô ta. Anh đi về phía quầy bar và nói với phục vụ bar Châu Kiệt, “cho tôi một ly rượu”.


Châu Kiệt đưa cho anh chàng một ly rượu với vẻ mặt chẳng có chút biểu cảm gì, rồi lại tiếp tục công việc tỉ mỉ của mình. Giờ cũng gần đến giờ đóng cửa bar rồi, anh không muốn ở lại đây nữa. Triệu Tiểu Manh uống hết cốc bia trong tay rồi quay sang nói với Châu Kiệt: “Tiểu Kiệt, cho tôi thêm một ly “không ngăn nổi Phong Tình”. Tiểu Kiệt quay người lại, lườm cô một cái, ý muốn nói cô vẫn còn muốn uống nữa à? Triệu Tiểu Manh dùng ánh mắt để tỏ ý đã đoán được ý anh muốn nói gì, cô nháy mắt với Châu Kiệt, Châu Kiệt cũng hiểu ngay ý cô.


“Phong Tình không ngăn nổi” quả là một cái tên hay, cô gái xinh đẹp, liệu tôi có vinh hạnh được cùng cô uống một ly rượu này không?” Người đàn ông đó trông rất buồn phiền.


“Anh vẫn còn uống được nữa sao? Loại rượu này rất mạnh, nên cẩn thận một chút”. Triệu Tiểu Manh quay sang nhìn người đàn ông đó, uhm, nhìn ngoại hình cũng không tồi chút nào, tầm khoảng 40 tuổi. Xem ra anh ta cũng thuộc típ người thành đạt, nhìn cũng có chút kiêu ngạo, ánh mắt anh ta nhìn đang toát lên vẻ đầy mê hoặc.


Người đàn ông trả lời ngắn gọn: “Đương nhiên rồi”.


“Tuyệt vời!” Triệu Tiểu Manh vỗ tay một cái, “Tiểu Kiệt, rót rượu”.


Người đàn ông đó nhìn Tiểu Kiệt rót rượu bằng ánh mắt mơ màng, “đây là rượu gì vậy?”


Triệu Tiểu Manh nháy mắt với người đàn ông đó, cái nhìn đầy dễ thương. “Ha ha, làm sao mà anh biết được chứ. Đây là loại rượu mà chỉ quán này mới có, chỉ có một quán này thôi, không có chỗ nào nữa”. Ha ha, anh kiểu gì cũng chết?


bar.jpg
Ảnh minh họa: rennied


Hai ly rượu được nâng lên, vừa lúc hai ly rượu sắp chạm vào nhau thì một bàn tay cầm lấy ly rượu của Triệu Tiểu Manh: “Cô điên rồi à? Vẫn còn uống loại rượu này sao?”


Triệu Tiểu Manh quay đầu nhìn, thì ra là Hạ Tử Kiến. “Hạ Tử Kiến, sao lần nào anh cũng làm mất hứng tôi như vậy hả?”


“Hạ Tử Kiến, anh là Hạ Tử Kiến?” Người đàn ông đó đang bực tức, bỗng chuyển sang nói bằng giọng vui vẻ lạ thường, “anh không nhớ tôi à, tôi là Trần Tây Bình?”


“Trần Tây Bình? Sao lại không nhớ anh cơ chứ? Hạ Tử Kiến vừa nhìn đã rất vui mừng, “chúng ta là bạn học mà”.


Hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau, vừa nhảy nhót vừa reo mừng. Triệu Tiểu Manh ngạc nhiên nhìn hai người đàn ông mà cộng lại hai người họ cũng gần trăm tuổi rồi, chóng mặt quá, có cần thiết phải như thế không chứ? Cô tỏ ra không hài lòng, đập đập ly rượu xuống bàn: “Này này, các anh có biết là đang uống ở đâu không hả?”


Lúc này Hạ Tử Kiến mới định thần lại, cười với người đàn ông kia và nói: “Tây Bình, mình giới thiệu với cậu một chút, đây là người bạn tốt của mình Triệu Tiểu Manh. Đừng xem thường cô ấy nha, cô ấy là một nhà văn đấy”.


“Thật hay quá, tôi là Trần Tây Bình”. Người đàn ông đó cười và đưa tay ra chào.


Hạ Tử Kiến không muốn nói thêm lời nào nữa, cầm ly rượu lên chạm ly với Tây Bình rồi uống cạn ly rượu. Còn cô thì đang buồn chán vì bị Hạ Tử Kiến làm mất hứng uống rượu của mình.


Trần Tây Bình nhìn cô, “ha ha, thật là sảng khoái”. Rồi cũng uống cạn ly rượu trong tay.


“Tiểu Kiệt, rót thêm rượu cho chúng tôi”. Rồi kéo hai người họ ngồi xuống bàn rượu bên cạnh.


Triệu Tiểu Lâm đang làm việc ở Trung tâm Tư vấn Tâm lý Tam Diệp Thảo, cô cầm điện thoại lên gọi: “Tiểu Manh, em có biết không? Hôm nay trên tờ “Thanh niên Thành Đô” có đăng một tin nói rằng, theo dự tính của các chuyên gia thì số người mắc căn bệnh “Không thể yêu” đang phổ biến này sẽ tăng thêm 15%. Em có biết 15% là tương đương với bao nhiêu người không?”


“Chị lại gọi sớm nữa rồi. Có chuyện gì to tát lắm đâu, không thể yêu, chị thử nhìn xem xung quanh chị có bao nhiêu người thì từng ấy người mắc bệnh, không phải chị cũng thế còn gì?” Triệu Tiểu Manh nằm trên gi.ường nghe điện thoại, cô đã bị bà chị gái lớn hơn cô hai tuổi làm cho phát tức đến nỗi muốn quát lên, lần nào gọi điện cũng rất sớm, đã bảo chị ấy bao nhiêu lần là đừng gọi điện vào buổi sáng thế mà chị ấy vẫn không nhớ.


“Chị mà không thể yêu á? Chẳng qua là chưa gặp được người mình yêu thôi”. Triệu Tiểu Lâm tin tưởng mình là không thể không có người yêu được.


“30 tuổi rồi mà chưa từng yêu thì là không thể yêu chứ còn gì nữa?” Triệu Tiểu Manh đau đầu đến mức sắp nổ tung ra.


“30 tuổi thì sao nào? Em đã yêu nhiều lần như thế, nhưng thậm chí em chẳng bỏ ra chút tình yêu nào, em mới chính là điển hình của không thể yêu”. Chuyên ngành nghiên cứu sinh của Triệu Tiểu Lâm là trị liệu tâm lý, mà căn bệnh không thể yêu này lại là đề tài làm luận án tốt nghiệp của cô. Thế nên việc cô lấy em gái mình làm đối tượng nghiên cứu tất nhiên là một bí mật.


“Bỏ đi, em không cãi với chị nữa. Em muốn đi ngủ. Không có thì giờ đâu mà tranh cãi với chị”. Triệu Tiểu Manh không còn kiên nhẫn nữa chỉ muốn mau cúp điện thoại xuống.


“Một câu cuối cùng thôi, mẹ bảo em thứ bảy tuần này về nhà ăn cơm đấy”. Lúc này Triệu Tiểu Lâm mới nhớ ra lời dặn dò ban sáng của mẹ.


Ăn cơm, đây không phải là bài học về hôn nhân sao, Triệu Tiểu Manh không thể hiểu nổi, tại sao người chị lớn hơn cô hai tuổi lại không bị mẹ nhanh chóng muốn gả đi như thế. Mà ngược lại, người đó lại là cô, phải chăng vì cô thường xuyên thay bạn trai, vì cô đã từ bỏ công việc tốt đẹp để được trở thành một người có nghề nghiệp tự do?


Đêm qua uống quá nhiều rượu, giờ đây đầu như muốn vỡ ra, Triệu Tiểu Manh chửi thầm: Triệu Tiểu Lâm đáng chết, Hạ Tử Kiến đáng chết, rõ ràng là biết khi mình uống rượu Phong Tình thì không gì có thể cưỡng nổi rồi còn bắt mình ngồi uống với hai người họ đến tận 3 giờ sáng, hại mình khó chịu cả một ngày thế này. Cô kéo ngăn kéo ra lấy hai viên thuốc nhưng trong cốc đã hết sạch nước. Triệu Tiểu Manh chửi thề một câu, rồi uống luôn hai viên thuốc mà không cần nước. Nếu được lựa chọn thì cô thà chọn uống khô mấy viên thuốc này chứ không muốn bị đau đầu cả một ngày trời.



koyeucacaicaliz.jpg
Ảnh minh họa: cacaicaliz

Khi Triệu Tiểu Lâm đi ra khỏi nhà của giáo viên hướng dẫn luận văn Dương Đại Châu thì cũng đã 9 giờ tối rồi. Cô nghĩ, chủ đề luận văn lần này mình đưa ra không biết thầy Dương Đại Châu có đồng ý không. Thực ra mà nói, trong lòng cô cũng không có cái kết nào, rõ ràng đây là một chủ đề nhạy cảm, hơn nữa ngày nay số người mắc căn bệnh không thể yêu này ngày một nhiều. Cô tự hiểu rằng thực ra chủ đề này chẳng vấn đề gì, mà vấn đề có thể lại là ở chính cô. 30 tuổi rồi mà không yêu đương là có vấn đề thật sao? Cô lại nhớ đến lời Triệu Tiểu Manh nói lúc sáng.


Bước đi trên đường nhưng Triệu Tiểu Lâm trong lòng chất chứa tâm sự, cô không hề để ý đến chỗ ngoặt trước mặt có chiếc xe đang ầm ầm lao đến. Cho đến khi chiếc xe bấm còi inh ỏi và dừng lại ngay trước mặt, cô mới hoảng sợ nhảy lên. Một chiếc xe màu trắng chỉ cách cô có nửa bước. Triệu Tiểu Lâm vẫn chưa định thần lại sau trận kinh hồn vừa rồi thì một anh con trai thò đầu ra cửa xe quát lớn: “Đang nghĩ gì vậy hả? Bộ cô không có mắt à?”


“Anh, anh làm gì mà mắng người như vậy?” Triệu Tiểu Lâm tức đến đỏ cả mặt.


“Cô đi đứng cái kiểu gì vậy, cô xem đi cả vào phần đường xe chạy thế này”. Người con trai đó vẫn chưa chịu bỏ qua liền nói tiếp.


“Thần kinh, anh ăn phải thuốc súng à?” Triệu Tiểu Lâm không muốn chấp lời một kẻ điên như vậy, vội vàng bước vào phần đường dành cho người đi bộ.


Chiếc xe đi được một quãng xa, Sử Đông mới nghĩ ra: cô gái lúc nãy suýt đâm phải xe mình sao lại có đôi mắt quen thuộc đến thế. Không phải chứ? Cô gái này rất xinh đẹp, theo trí nhớ của mình, nếu đã gặp qua thì nhất định sẽ không quên. Đương nhiên, tính cách ở đây là ám chỉ bản tính trăng hoa của anh ta.


Sử Đông đã làm việc ở cái thành phố này 8 năm, tính từ năm tốt nghiệp đại học, trước sau cũng đã đổi trên dưới mười công việc, cùng với sự tăng lên về tuổi tác, tần suất đổi việc làm so với mấy năm trước đã giảm không ít. Bây giờ cái vị trí giám đốc maketting của doanh nghiệp nước ngoài này, anh ta cũng đã ngồi được 3 năm. Với mức lương cao như thế này, anh sẽ quyết định tiếp tục kiên trì làm công việc này. Anh không nghĩ đến chuyện yêu đương, không muốn bị ai đó quản thúc, không muốn mất đi cuộc sống tự do tự tại hiện nay. Cuộc sống của anh đang rất tự do thoải mãi, anh không muốn bị ai đó thay đổi cuộc sống hiện tại, bất kỳ ai cũng không được.


3 giờ chiều, Triệu Tiểu Manh vừa mới ngủ dậy, uống chút sữa, theo thói quen cô liền mở máy tính ra. Vừa lên mạng QQ, tin nhắn dồn dập: Đúng 9 giờ, gặp ở chỗ cũ. Tin nhắn tập thể QQ lóe lên. Đây thuộc về quyền riêng tư của mấy người bọn họ, những người đủ để gia nhập vào hội này đều là bạn bè, đặc điểm lớn nhất chính là mọi người vẫn đang độc thân. Có đủ người ở mọi độ tuổi, đàn ông đàn bà, chỉ là trong hội này có những quy định bất thành văn, chính là nam nữ độc thân trong hội này không được có bất cứ hành vi nào vượt quá tình bạn. Đây là hội quý tộc độc thân, chủ hội chính là Phi Ngư Triệu Tiểu Manh. Sau khi từ chức vào năm kia, ngày nào cô cũng đắm chìm với nghề phụ trên mạng. Vừa nhìn là Triệu Tiểu Manh đã biết Hạ Tử Kiến là một đấng đa tình. Triệu Tiểu Manh trả lời bằng một khuôn mặt tươi cười, biểu thị đồng ý. Cô thích người con trai trưởng thành này, đương nhiên không phải là sự quý mến giữa nam nữ, mà là sự quý mến khi linh hồn đồng điệu. Hoặc từ trong sâu thẳm tâm hồn Tiểu Manh, có một thứ cảm giác tôn kính và sợ hãi đối với người con trai đó.


Con mèo không ăn tanh Sử Đông quay lại trả lời: Bây giờ bận chết đi đựợc, tối nay kể cho các bạn nghe chuyện tình qua của tôi. Còn gọi là con mèo không ăn tanh, toàn thân toát lên tính cách của mèo. Sử Đông và Tiểu Manh quen nhau trong một lần bạn bè tụ tập, lần đó cả hai người đều ra sức đấu rượu, cuối cùng không ai thắng ai. Nhưng không đánh thì không quen, và cũng không trở thành bạn bè tốt như thế này. Nói chung, diện mạo và tuổi tác của hai người bọn họ là tương đương, nhưng chỉ có điều là chưa có điểm cọ sát. Theo như lời của Sử Đông thì nếu có gì với Tiểu Manh thật thì sau này không thể làm bạn được nữa rồi. Triệu Tiểu Manh là người không thể bị mất mặt, tôi không thể tìm một loài động vật chỉ dùng một nửa thân dưới để xem xét vấn đề được. Nếu thực sự như thế thì cũng tốt chứ sao, hai bên quen biết nhau cũng đã năm năm rồi. Dù là rất thường xuyên đấu khẩu nhưng cũng vẫn được coi là những người bạn tri kỷ.


Mơ màng, tỉnh mộng Tiêu Lâm trả lời: Thật ngại quá, tôi không thể đi được, cục cưng Manh Manh, tối nay tôi không thể tới được, hôm nay tôi phải đi cùng chồng tôi, anh ấy vừa đi công tác về rồi, giấu là mai mới về.


Thôi bỏ đi, vậy là biết con người này chẳng có chút tinh thần gì cả. Tiêu Lâm là cô gái mà lần trước Triệu Tiểu Manh gặp khi đến công ty bọn họ phỏng vấn. Có lẽ cô ấy là ngôi sao nổi bật giữa những mỹ nữ, nên khi hai người vừa nhìn thấy là đã như vốn là bạn tốt rồi. Rất lâu rồi, cô gái 35 tuổi Tiêu Lâm này cũng đã từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, nhanh đến mức cô không còn nhớ nổi hình dáng người chồng của mình nữa. Người tình hiện giờ của cô chính là ông chủ công ty cô làm. Đó là một người già đến mức chuyện rụng răng cũng là bình thường, chỉ cần muốn gì được nấy là được rồi.


Trong căn hộ hai phòng nhỏ xinh của Tiêu Lâm tràn ngập mùi vị lãng mạn của tình yêu, chiếc bàn ăn trong phòng khách bừa bộn, lối đi vào phòng ngủ rải rác quần áo nam, nữ.


Vài năm trước, sau khi ly hôn Tiêu Lâm đã nghĩ thông rồi, vứt bỏ cái thiên trường địa cửu ấy đi, nói gì thề non hẹn biển, nói gì mãi mãi không thay lòng. Những người đàn ông yêu đến mức điên dại, chết đi sống lại cũng không thể thắng nổi sự mê hoặc trước mắt. Sau khi kết hôn mới không đầy ba tháng thì người đàn ông đã ngoại tình. Nhưng phản ứng đầu tiên của Tiểu Lâm sau khi biết chuyện là phỉ nhổ vào mặt người đàn ông khóc lóc đau khổ đó. Cô không thể hiểu được, đây không lẽ là người đàn ông mà cô bất chấp cả việc từ bỏ mối quan hệ với gia đình cũng phải lấy bằng được hay sao?


Buổi tối hôm Tiêu Lâm nhận được tờ giấy ly hôn, thì cô đã ở cùng với Vương Tân Sinh trong chính căn phòng tân hôn mà cô vừa kết hôn chưa đầy ba tháng. Vương Tân Sinh là cấp trên trong công ty cô, ngay từ khi mới bắt đầu công việc cô đã biết người đàn ông này có ý không bình thường với cô, chỉ có điều cô vẫn giữ cách nhìn hiện nay xem ra tình yêu là thứ không đáng trân trọng, bởi vậy cô đã từ chối trở thành người tình của ông. Cuối cùng thì cô cũng nhận ra mình đã sai, đã quá sai rồi. Chỉ có điều cuộc sống như thế này liệu có phải là điều mà cô cần không? Chính cô cũng không biết nữa…


(Còn tiếp…)


(*) Hiện đang là cố vấn Ủy ban Quốc hội thành phố Nam Sung tỉnh Tứ Xuyên, hội viên Hiệp hội Nhà văn tỉnh Tứ Xuyên, Phó chủ tịch Hiệp hội Nhà văn thành phố Nam Sung tỉnh Tứ Xuyên. Ông đã từng là Bí thư Huyện ủy huyện Nam Bộ tỉnh Tứ Xuyên, Viện trưởng Viện Kiểm soát Nhân dân thành phố Nam Sung, Phó chủ tịch Ủy ban Thường vụ Quốc hội tỉnh Nam Sung
 
Hnao tìm đọk cuốn này cái.
 
Hnao tìm đọk cuốn này cái.
Hì.Đúng rùi đoá bạn...
Thấy giới thiệu hay ghê cơ..mà trên mạng thì post chậm rì rì ý...ko biết bao h mới xong!!:KSV@19:
(PR tiếp!!
Ôi! Hãy nhanh chóng yêu đi!

Tình yêu là gì? Victo Hugo đã từng nói: “Ai khổ vì yêu hãy yêu hơn nữa, chết vì yêu là sống trong tình yêu”. Hãy yêu và bạn sẽ được yêu, đừng bao giờ nghĩ rằng bạn “Không thể yêu”.
Khi đau khổ ta thấy cuộc đời thật bất hạnh nhưng khi đọc xong cuốn tiểu thuyết tâm lý tình cảm “Không thể yêu” ta lại thấy lời của Lamartin hoàn toàn có căn cứ “Sự đau khổ làm cho tâm hồn nhẹ nhàng và thanh tao ”. Biết bước qua đau khổ sợ hãi thì ta sẽ tìm thấy hạnh phúc, giống như ta thấy bông tuyết trắng rơi giữa mùa hè vậy.
Đôi khi ta thấy đàn ông thật khó hiểu, ta không sao hiểu được họ dù cho hàng ngày họ ở ngay bên ta. Nhưng “Không thể yêu” đã khiến ta hiểu ra một điều “… bất kỳ người đàn ông nào trước khi chưa chiếm được người phụ nữ thì dùng mọi cách để trinh phục trái tim cô ấy. Bất luận dùng tình cảm ấm áp hay dùng tiền bạc, chẳng qua cũng chỉ là một cách trinh phục của anh ta mà thôi. Còn phụ nữ chỉ vì cô đơn và buồn bã nên mới đồng ý yêu một người, cuối cùng thì rất dễ bị tổn thương, mãi mãi để lại một vết thương lòng.” (Trích trong tiểu thuyết Không thể yêu)
Hơn nữa “Không thể yêu” còn giải mã cho ta những thắc mắc mà bấy lâu nay ta vẫn kiếm tìm lời giải đó là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà “… khi một người đàn ông chưa có được một người phụ nữ anh ta rất thích ăn nói bạo mồm bạo miệng trước mặt mọi người. Nhưng khi quan hệ của hai người đã thắm thiết rồi lại muốn giấu kín mọi người, còn việc tại sao lại muốn giấu thì chỉ có trong lòng anh ta mới biết là tại sao mình làm như thế. Còn phụ nữ thì hoàn toàn ngược lại, khi mối quan hệ chưa rõ ràng thì không thừa nhận mọi chuyện với người đàn ông. Nhưng sau khi mối quan hệ đó đã rõ ràng thì lại mong tất cả bạn bè biết được tình yêu và hạnh phúc của mình.” (Trích trong tiểu thuyết Không thể yêu). Vì thế phụ nữ luôn bị đắm chìm trong sự đau khổ khi bị tuột mất hạnh phúc của mình.
mk_Tu-VHTT_Khongtheyeu_Poster.jpg

Phụ nữ được mệnh danh là phái yếu vì thế họ rất yếu đuối trong mọi mối quan hệ, đôi khi sự bấp bênh khiến cho họ lầm tưởng tình cảm của họ. Họ có thể dâng hiến, hi sinh… để người họ yêu được hạnh phúc nhưng họ không ngờ rằng sự hi sinh đó chỉ làm tăng thêm tính ích kỷ của người đàn ông mà họ yêu.
Vậy nên sau những đau thương mất mát, họ bắt đầu nghi ngờ tất cả, họ bắt đầu sống theo bản năng của họ. Nhất là khi họ đang sống “trong thời đại mà con người theo đuổi “tiền đồ” và những mong muốn của bản thân, dục vọng của người ta càng ngày càng nhiều, tình yêu cũng càng ngày càng mỏng manh, thậm chí chỉ cần một chút trở ngại là tan vỡ.” (Trích trong tiểu thuyết Không thể yêu). Vì thế chúng ta có thể hiểu tại sao“xung quanh chúng ta đang lan truyền một căn bệnh gọi là bệnh “sợ yêu”.” (Trích trong tiểu thuyết Không thể yêu) .
hongtu,hongnhung,nha%20tho_nguyentrongtao.JPG

Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo và “Không thể yêu”
“Chỉ khi nào sinh mệnh đi gần hết con đường của nó con người ta mới ý thức được ý nghĩ của cuộc sống.” (Trích trong tiểu thuyết Không thể yêu). Ta mới bừng tỉnh và quyết định bước qua bóng tối của sự đau khổ để tìm về ánh sáng của niềm hạnh phúc.
pthanhphong,%20hongtu,%20hongnhung,phamxuan%20nguyen,phamtoan,nguyendinhtoan,buiminhquoc.JPG

(Từ trái qua phải):ĐD. Phạm Thanh Phong, Dịch giả Hồng Tú, Hồng Nhung, NV-NPB. Phạm Xuân Nguyên, NG.Phạm Toàn, NA. Nguyễn Đình Toán và Nhà thơ Bùi Minh Quốc

“Không thể yêu” không những là một thông điệp về tình yêu mà cũng là thông điệp về cách sống, cách chinh phục cuộc sống của những người phụ nữ trẻ. Dù bạn đã từng vấp ngã, dù bạn đã từng đau đớn nhưng bạn hãy vững tin rằng bên bạn luôn có gia đình, có bạn bè và có những người yêu thương bạn tha thiết. Hãy Yêu, hãy Sống một cách có ý nghĩa vì cuộc đời thật ngắn ngủi, đúng như Henry F.Amiel đã nói: “Cuộc đời ngắn ngủi và chúng ta không bao giờ có đủ thời gian cho những con tim đồng cảm.


Ôi! Hãy nhanh chóng yêu đi! Hãy nhanh chóng kết tình thân ái”. Và đây cũng chính là lời kết cho tác phẩm “Không thể yêu” của Giang Vũ Hạm, do NXB Thời Đại ấn hành và Cty TNHH Văn hóa Truyền thông Trí Việt phát hành trong tháng 4/2011 mà mình đã đọc.
 
Chương 2: Thời kỳ nông nổi
Khi Triệu Tiểu Manh vừa đến quán bar thì Sử Đông và Hạ Tử Kiến đã bắt đầu uống rồi. Cô ngồi ở quầy bar nói chuyện với Tầm Tưởng Tưởng - cô gái phục vụ ở quầy bia. Tầm Tưởng Tưởng là sinh viên đại học năm thứ hai, mới đến đây làm việc từ năm trước, Triệu Tiểu Manh thích cái vẻ đáng yêu đến thuần khiết của cô gái trẻ và thường ngạc nhiên hết mức trước những lời nói chín chắn, người lớn được phát ra từ miệng của cô gái trẻ này. Cô thích nói chuyện với Tầm Tưởng Tưởng, cô cảm thấy như có một thử thách nào đó. Đó là thử thách về tuổi tác và tư tưởng. Một người 28 tuổi ngồi nói chuyện với một người 20 tuổi.
Ông chủ của bar Phong Tình là Hạ Tử Kiến, lần đầu tiên Triệu Tiểu Manh cùng bạn bè tới bar Phong Tình này uống rượu đã quen Hạ Tử Kiến. Còn nhớ hôm đó, mọi người đã sắp tàn cuộc chơi rồi, Triệu Tiểu Manh uống đến cao trào rồi, còn làm loạn lên đòi uống tiếp. Hạ Tử Kiến liền lấy những chai rượu có thể nhấc ra được từ quầy rượu sau đó rót hết tất cả các loại rượu vào một cái cốc to, Triệu Tiểu Manh vừa mới uống được một ngụm đã thấy không vừa miệng cho lắm, cô lại cho một ít rượu Tây và loại rượu Trần Bì Thoại Mai vào, sau đó hai người liền chia nhau uống đọ rượu. Tất nhiên kết quả cuối cùng là cả Triệu Tiểu Manh và Hạ Tử Kiến cùng say mềm. Ngày hôm sau, Triệu Tiểu Manh không phục, cô tìm đến bar Phong Tình, chuẩn bị tìm Hạ Tử Kiến để nói chuyện riêng, hai người vừa uống vừa tán chuyện, càng nói càng thấy hợp nhau, cũng vì thế mà tự nhiên họ trở thành bạn bè. Về sau, loại rượu đó được Triệu Tiểu Manh đặt tên là rượu “Phong Tình không ngăn nổi”, rồi đưa nó vào danh sách những loại rượu đặc trưng của bar, định cho nó mức giá 180 Tệ. Theo lời những người từng uống qua loại rượu này thì ngoài hai người bọn họ có thể uống hết mình loại rượu này, coi nó như bảo bối, chẳng ai có thể chủ động gọi loại rượu này lần thứ hai cả.
khotheyeu_nikolinelr.jpg
Ảnh minh họa: nikolinelr
Chỗ ngồi thường ngày của bọn họ là góc quán đối diện với quầy bar. Từ chỗ này có thể quan sát được toàn cảnh của bar. Sử Đông nói, đây là chỗ lý tưởng để anh ngồi nhìn trộm các cô gái đẹp, sau đó chọn một cô rồi xuất kích. Kết quả là đều thành công cả. Triệu Tiểu Manh thường ngồi ở đây nhìn ra xung quanh bằng con mắt lạnh lùng, cô ngồi quan sát với cảm xúc muôn hình muôn vẻ của những người ra vào quán bar này, say rồi nhưng vẫn như còn tỉnh táo, đau đớn mà vẫn cười vui vẻ. Quán bar này chính là một xã hội thu nhỏ, mỗi giai đoạn của nó cũng giống như một đời người vậy. Hạ Tử Kiến ngồi ở đây là bởi vì nếu quán bar mà xảy ra chuyện gì thì anh là người đầu tiên nắm bắt được tình hình. Ở đây thường thì lúc nào cũng đông như mắc cửi, dòng người ra vào, người thì quen, người thì không quen. Có một nơi mà Triệu Tiểu Manh luôn muốn tới mỗi khi cô thấy phiền não là một địa điểm khác của quán bar, ở đó có phòng nhạc cổ điển nhẹ nhàng. Đeo tai nghe rồi thưởng thức những giai điệu êm dịu, nhẹ nhàng, nhâm nhi ly rượu Phong Tình không ngăn nổi, đây quả thực là một sự hưởng thụ tuyệt vời chốn nhân gian
“Đây là thời kỳ nông nổi, đây là thời kỳ không có tình yêu. Đây cũng là thời đại của đồ ăn nhanh, khi mà tình yêu còn chưa bắt đầu, thì đã kết thúc giữa chừng rồi”. Sử Đông nói một cách bay bướm: “Thời đại này vẫn chưa có tình yêu sao? Tôi dám đem một nghìn Tệ ra đánh bạc”.
“Theo anh tưởng bỏ ra một nghìn Tệ mà đã có thể đánh bạc sao? Giá này không phải thấp quá sao? Tôi đánh năm nghìn”. Đây là câu nói của Hạ Tử Kiến.
“Năm nghìn Tệ, số tiền này tìm một người để diễn một vở kịch tình yêu thì còn tạm được, tình yêu, đến tuổi này rồi thì cái không đáng giá nhất chính là tình yêu. Có năm nghìn Tệ này, thà để tôi đi tìm vài cuộc tình một đêm, sự nóng bỏng đam mê của tình một đêm, anh nói xem, như thế có được coi là tình yêu không?” Sử Đông nói một cách bất cần.
“Tiểu Manh, cô có tin vào tình yêu không?” Hai người đàn ông đang tán chuyện lôi cả cô gái buồn phiền đang uống rượu bên cạnh vào cuộc.
Tầm Tưởng Tưởng mang bia tới: “Tình yêu? Trời ạ, những người lớn tuổi rốt cuộc lại ngồi đây bàn về tình yêu, chẳng trách anh chị già là phải”.
“Tầm Tưởng Tưởng!” Ba chữ đó được phát ra từng từ một, ở những mức độ khác nhau.
“Tôi đi”. Tầm Tưởng Tưởng lè lưỡi, “còn không nhận mình đã già rồi, bắt đầu hồi ức và bắt đầu hoài niệm là một trong những biểu hiện của tuổi tác đã cao đấy”. Câu cuối cùng này tất nhiên là cô nói ra khi đã đặt bia xuống bàn và quay người bước đi.
“Uống rượu, uống rượu”. Hạ Tử Kiến cầm cốc lên, “hôm nay không say không về, uống rượu cho qua ngày tháng”. Ba cốc rượu kêu keng khi chạm vào nhau: “Nào, uống vì cái tình yêu chết tiệt ấy!”
Giai đoạn này Triệu Tiểu Manh thường hay suy nghĩ xem liệu có phải mình đã già thật rồi không, tại sao lại không có bất cứ kết nối nào với người lớn tuổi hơn và với cả những người nhỏ hơn vài tuổi cũng chẳng có? Câu nói của Tầm Tưởng Tưởng phá vỡ dòng suy nghĩ của cô, “làm gì có nhiều cách nghĩ đến vậy chứ, chị có biết không, vì chị nghĩ nhiều quá nên chị mới già đấy. Chị có biết thế hệ bọn em thế nào không? Vì chúng em chẳng nghĩ gì cả, không suy nghĩ có tác dụng không? Chị cứ tự mình kiểm nghiệm đi rồi khắc biết?” Tương tự như vậy, khi chúng ta còn đang suy nghĩ thì những đứa trẻ này đã lớn rồi. Vậy thì sao chúng ta lại không lạc lõng cơ chứ?
Triệu Tiểu Manh, không phải mày cũng đã già rồi sao? Khoảng cách giữa 28 tuổi và 20 tuổi lại lớn thế này sao? Giống như bước qua một thời đại vậy. Hôm nay, Triệu Tiểu Manh không muốn suy nghĩ về chuyện khiến người ta đau đầu này nữa, vấn đề của cô hiện giờ là cô phải uống làm sao để có chút tác dụng, không được phép say, nhưng cũng không được tỉnh táo hoàn toàn, như thế cô mới có thể về nhà và đắm chìm trong những trang bản thảo của chính cô đang cần cô biên tập lại.
Triệu Tiểu Manh thích sự hài hước của người đàn ông chín chắn thành đạt Hạ Tử Kiến, lại còn cái vẻ lạnh nhạt nhìn thấu mọi mặt cuộc sống nữa chứ. Trong lòng Hạ Tử Kiến cũng rất ngưỡng mộ Triệu Tiểu Manh, tán dương cái ngỗ ngược và phong cách hài hước của cô, càng yêu thích tửu lượng và hào khí của cô. Anh không biết Triệu Tiểu Manh đã có chuyện tình như thế nào, từ trước tới giờ anh cũng chưa từng hỏi qua cô về quá khứ. Hai người bọn họ, chuyện gì cũng nói cũng bàn, chuyện trên trời dưới bể đều tán chỉ có điều không nói chuyện tình cảm thôi. Có những lúc hai người trầm lặng ngồi đối diện với nhau chỉ để cũng nhau nghe nhạc. Còn lại phần lớn thời gian là hai người họ cùng ngồi uống rượu, chém gió.
khotheyeu1_nikolinelr.jpg
Ảnh minh họa: nikolinelr
Sử Đông nói: “Thôi bỏ đi, đừng nói đến cái này nữa. Cứ nói nữa thì càng chẳng có ý nghĩa gì cả. Có cần tôi kể cho hai người nghe về cuộc mây mưa đêm qua của tôi không”.
“Thôi đừng, thôi đừng” Triệu Tiểu Manh xua tay, “cái chuyện tình mây mưa hèn mọn của anh cả nghìn lần cũng chẳng có gì mới. Nó cũng giống như anh ăn đồ ăn nhanh, ăn chán miệng rồi thì đi về. Làm gì có gì đáng nói cơ chứ”. Ba người lại nâng cốc lên chạm một cái.
Chiếc điện thoại trong túi Sử Đông rung lên, anh ta lấy ra xem rồi cười đầy bí hiểm: “Xin lỗi, tôi phải đi trước đây”. Nói rồi không đợi hai người kia trả lời thì đã đi rồi. Triệu Tiểu Manh và Hạ Tử Kiến đều hiểu rõ trong lòng, đó chắc chắn là tin nhắn của một cô em xinh tươi nào đó.
Cả căn phòng tràn ngập không khí huyền bí. Người con gái than thở: “Đông, anh có yêu em không?” Sử Đông một phát đẩy mạnh cô gái trên người mình ra: “Yêu? Chúng ta vừa làm cái gì cô biết không? Làm xong thì coi như xong luôn, cô có hiểu không?”
Cô gái có chút ấm ức nói: “Đông, chúng ta đã ở cùng với nhau gần hai tháng rồi, nhưng anh chưa từng nói lời yêu em”.
“Chúng ta có quan hệ như thế nào thì ngay từ lần đầu tiên thì cô phải hiểu rồi chứ. Xem ra khoảng thời gian chúng ta qua lại với nhau là quá dài rồi, vì thế đây sẽ là lần cuối cùng giữa hai chúng ta”. Nói rồi Sử Đông đứng dậy cầm quần áo của mình và đi vào nhà tắm.
“Không, Đông, anh không thể tuyệt tình như thế được”. Cô gái nhìn thấy Sử Đông bước đi nên cố kéo anh ở lại. Sử Đông dùng chân hất cô gái ra: “Những gì tôi đã nói thì không thể nào rút lại được”. Cô gái nghe thấy tiếng đóng cửa rầm một cái, trong lòng thấy đau đớn và uất ức vô cùng. Sử Đông, rốt cuộc thì anh dám đối xử với tôi thế này, những gì anh cho tôi hôm nay thì nhất định sẽ có một ngày, tôi - Trương Lộ này nhất định sẽ bắt anh trả gấp đôi.
(Còn tiếp...)
 
Anh/chị ơi! Có tổng cộng mấy chương vậy? Hôm nào rảnh anh có thể post hết lên để tụi em xem cho sướng được hok?
 
dhc này, dgoanh là nữ đấy. hihi, từ từ hòa nhập nhé bạn, cố lên, thất bại ko phải là gụt ngã mà là dừng chân chuẩn bị cho con đường đi lên phía trước.
@ Oanh : sr Oanh nhe! đừng trách jiji spam nhé!
 
Anh/chị ơi! Có tổng cộng mấy chương vậy? Hôm nào rảnh anh có thể post hết lên để tụi em xem cho sướng được hok?
Ùh..Mìh đag post mà...
Nhưg họ mới phát hành sách,nên có thể hơi lâu...vì trên mag cũng post chậm lém.:KSV@08:
@Jiji:Không có sao.Câu nói hay lém!! Thanks!:):):)
 
Chương 3

Bóng đêm cuộc đời


Một mình Triệu Tiểu Lâm ngồi trong phòng tư vấn, vẫn chưa đến giờ hẹn gặp khách hàng, cô muốn tận dụng khoảng thời gian hiếm có này để suy nghĩ về đề tài luận văn của mình. Hôm nay Giáo sư Dương đã nói với cô rằng, đề tài luận văn của cô rất tốt, đã nắm bắt được hiện tượng đang rất phổ biến trong xã hội ngày nay, nhưng vấn đề này vẫn chưa nhận được nhiều sự quan tâm của mọi người. Chủ đề “Không thể yêu” này khi vừa mới bắt đầu thì đã khiến người ta phải quan tâm rồi. Giáo sư Dương cảm thấy giờ đây vốn sống thực tế của cô còn ít ỏi, vì thế ông bày tỏ sự e ngại và lo lắng cho đề tài luận văn này của cô

Triệu Tiểu Lâm lại rất có lòng tin vào đề tài lần này của mình, cô biết rằng, có rất nhiều người xung quanh cô trong đó bao gồm cả em gái cô đều gặp phải những ưu phiền về vấn đề này. Nhìn đồng hồ cũng sắp đến thời gian tư vấn rồi, chắc người hẹn cần tư vấn cũng đã đến. Triệu Tiểu Lâm điều chỉnh lại tâm lý của chính mình, sau đó ra mở cửa phòng tư vấn

Có một người đàn ông nhìn có vẻ tâm trạng không tốt lắm đang ngồi đợi trên ghế sofa, nhìn thấy Triệu Tiểu Lâm đi ra anh ta liền nói với người lễ tân với thái độ không hài lòng lắm: “Tại sao lại là một nữ tư vấn viên, tôi đã nói rồi cơ mà, không phải tôi đã nói là tôi cần một nam tư vấn viên sao?”

Cô gái lễ tân Tiểu Thanh cười nói với anh ta rằng: “Ông Trương, lúc ông hẹn gặp tôi đã nói rồi, thời gian mà ông muốn tư vấn là thời gian làm việc của bác sỹ Triệu, cô ấy là một bác sỹ tư vấn nữ. Chính anh là người nói không thể thay đổi thời gian mà”.

Người đàn ông đó tức giận nói luôn: “Cô nói thế nhưng tôi đã nói là tôi muốn các cô đổi người tư vấn rồi còn gì”.

Triệu Tiểu Lâm tươi cười nói với anh ta bằng giọng nhẹ nhàng: “Ông là ông Trương đúng không? Vì tất cả các bác sỹ tư vấn của chúng tôi đều bận việc khác hết rồi vì thế ban phân công công việc của chúng tôi phải làm lịch làm việc trước một tuần, thường thì không thể thay đổi được. Thực ra bác sỹ tâm lý và bác sỹ khác cũng giống nhau cả thôi, nó cũng giống như là khoa phụ sản mà có bác sỹ nam thôi, điều này chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả tư vấn của ông cả”.

Người đàn ông đó ngẩng đầu lên thương lượng kỹ càng với Triệu Tiểu Lâm: “Cô có chắc chắn là có thể tư vấn được cho tôi không?”

“Đương nhiên là có rồi”. Triệu Tiểu Lâm vui vẻ, “xin ông yên tâm, là một bác sỹ tư vấn tâm lý chuyên nghiệp, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình để giúp ông giải quyết mọi vấn đề”.

“Vậy được thôi, tôi sẽ thử xem thế nào”, người đàn ông đó nói với giọng nửa ngờ nửa tin.

Ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng tư vấn, người đàn ông đó có chút không yên tâm, anh ta cứ nhìn xung quanh khắp căn phòng, anh ta tò mò nhìn vào chiếc ghế nằm ở cuối góc căn phòng tư vấn nói: “Đây là nơi các cô dùng để nghỉ ngơi à?”

“Đúng vậy, có điều nó cũng được dùng để làm chỗ cho một số bài tập thư giãn trong thời gian tư vấn và chữa trị nên chúng tôi phải thường xuyên dùng đến nó. Điều quan trọng ở đây là người đến tư vấn cảm thấy là nằm trên chiếc ghế đó sẽ có một cảm giác an toàn và thoải mái hơn rất nhiều”. Triệu Tiểu Lâm giải thích cho anh ta rất kỹ càng: “Ông Trương, tôi đã xem bản đăng ký của ông rồi, trên đó ông không viết vấn đề ông muốn được tư vấn, vậy bây giờ chúng ta nói chuyện được chưa?” Triệu Tiểu Lâm đưa ra vấn đề của buổi tư vấn ngày hôm nay một cách rất khéo léo và đầy kỹ năng

“Uhm, tôi còn muốn biết có đúng là cô sẽ giữ bí mật tất cả những gì tôi sẽ nói với cô không?” Ông Trương đó có chút căng thẳng.

“Một nguyên tắc vô cùng quan trong trong nguyên tắc làm việc của chúng tôi đó là nguyên tắc bảo mật, nếu không có sự đồng ý của ông chúng tôi không được phép tiết lộ bất cứ thông tin nào của ông trừ những việc vô cùng cấp thiết ngoài nguyên tắc bảo mật, ví dụ như vấn đề về sinh mệnh của ông hay những vấn đề liên quan đến sức khỏe của ông, hoặc có liên quan đến tính mạng và sức khỏe không tốt của người khác. Những vấn đề này người nhận đăng ký của ông chắc cũng nói qua với ông rồi”. Triệu Tiểu Lâm nói ngắn gọn qua về mấy vấn đề đó cho người đàn ông đó hiểu

Điều này thì tôi hiểu, tôi chỉ muốn cô nói lại một lần nữa, như thế tôi mới có thể yên tâm được”. Ông Trương đó bắt đầu nói với vẻ mặt nghiêm trọng hơn.

“Ông Trương ạ, ông cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo là nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm nay chỉ có một mình tôi biết, những tài liệu cá nhân của ông tôi tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài”. Triệu Tiểu Lâm cũng trả lời một cách rất nghiêm túc, “bây giờ chúng ta đã bắt đầu được chưa?”


codon_L_L_P.jpg


Ảnh minh họa: L_L_P


Một mình cô đơn đi trên con đường nhỏ, Triệu Tiểu Lâm cảm thấy mọi điều ngày hôm nay đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Vấn đề của người đàn ông hôm nay đến tư vấn làm cô thấy đau buồn. Cô lắc đầu, mình cũng vẫn chưa được xem là chuyên nghiệp. Một người trước nay luôn tuân thủ nguyên tắc như cô hôm nay tự nhiên lại có suy nghĩ muốn cho mọi người biết, cô rất muốn đi uống rượu, rất muốn thử cảm giác say mềm đó. Cô từng đọc qua một tác phẩm tản văn của Triệu Tiểu Manh có tên “Say”, trong đó có miêu tả trạng thái say đó khiến người ta nhìn thấy là đã muốn say luôn rồi, từ trước đến giờ cô luôn ghét uống rượu nên cô chẳng quan tâm làm gì. Bây giờ nghĩ lại, thực ra thì cái cách say đó lại rất đẹp, bây giờ cô còn có thể nhớ lại được câu văn trong tác phẩm đó. Hoặc là do mối nhân duyên của hai chị em cô, có thể nói Triệu Tiểu Lâm chưa bao giờ có kinh nghiệm gì về say rượu cả, nhưng cũng rất thích cái cảm giác say mà lại không phải say đó.

Lúc viết tác phẩm này chắc chắn là Triệu Tiểu Manh cũng đang say, phải chăng đó là lúc say mà lại không phải say? Nếu không thì làm sao có thể viết ra được câu văn sinh động đến thế được? Bước chân của Triệu Tiểu Lâm cũng mỏi rồi, cô vô thức đi về phía sàn Disco lấp lánh ánh đèn nhấp nháy ở phía cuối con đường.

Sau khi ra khỏi quán bar Phong Tình, Sử Đông không về nhà. Anh đột nhiên thấy trong lòng trống rỗng, ngôi nhà của anh ta thì càng vắng vẻ lạnh lẽo hơn, đã từ lâu lắm rồi anh ta không phải chịu cảm giác cô đơn như thế này. Anh ta tự cười bản thân mình, liệu có phải đúng là mình đã già rồi không. Sử Đông này cả đời cũng không muốn bị bất cứ ai trói buộc, thôi bỏ đi, chi bằng đi uống rượu, chí ít thì uống say rồi còn có thể ngủ được dễ hơn, không còn nằm nghĩ ngợi linh tinh nữa.

Anh quay đầu xe, muốn quay lại quán bar Phong Tình. Nghĩ một lúc lại thấy thôi bỏ đi, với tâm trạng của mình bây giờ thì ở một mình vẫn là phù hợp hơn. Cho xe quay đầu lại rồi anh lái xe về phía sàn Disco rực rỡ ánh đèn ở gần đó. Anh muốn giải thoát cho những nỗi đau bất ngờ mà mình chịu đựng ở nơi ồn ào náo nhiệt đó.

Nghe tiếng nhạc inh tai nhức óc, nhấc ly rượu trên bàn quầy bar Triệu Tiểu Lâm nhìn cô gái trẻ đang nhảy điên cuồng dưới sàn nhảy, đám người ở dưới đó hô gào tán thưởng. Có phải đời người đều như thế này, từ bỏ tất cả những lý tưởng đã từng có, không ngừng tìm những lý do để tìm sự an ủi, không ngừng tìm nhưng lý do hợp lý cho sự buông thả của mình, dùng nó để lừa gạt tâm hồn đang chịu đau đớn, dùng nó để chữa lành vết thương đang rỉ máu. Triệu Tiểu Lâm nghĩ ngợi một cách rất bi thảm, nghe tiếng nhạc nhức óc trong Disco vang lên, nhìn những bóng hình đang lắc lư dưới kia cô cảm thấy mình đã đến nhầm địa chỉ rồi. Cô vốn nghĩ rằng nơi ồn ào này sẽ giúp cô không còn cảm thấy cô đơn nữa, nhưng thực sự bây giờ cô càng cảm thấy trong lòng trống rỗng hơn. Có một nhà văn đã từng nói, một người thì không phải cô đơn mà một mình giữa chốn đông người mới thực sự là cô đơn. “Cho thêm một ly nữa”, cô nói với người phục vụ quầy.

Sử Đông đi vào Disco, nhìn về phía chiếc ghế cao trước quầy bar và đi tới. Anh đã quen với cách uống rượu này rồi, ngồi ở đó có thể tùy thích gọi rượu, có thể tùy ý ngắm nhìn xung quanh, có thể thỏa mãn tâm lý khát khao của mình. Chỉ có điều là hôm nay anh không có hứng thú đó, bây giờ anh chỉ muốn uống cho say, sau đó về nhà ngủ một giấc. Những chỗ ngồi ở gần quầy bar đã có người ngồi hết rồi, người thì tán tỉnh cô gái ở quầy bia, không thì lại giống anh ngồi lặng lẽ uống rượu trong cô đơn. Anh tìm một chỗ rồi ngồi xuống, gọi một vại bia, uống một hơi hết một nửa. Tiếng nhạc của DJ trong sàn nhảy khiến sức căng của tai phải chịu đựng gấp đôi bình thường, trên sàn nhảy mini có ba cô gái ăn mặc rất sexy đang nhảy rất nhiệt tình, những cô đó dùng th.ân thể của mình làm rấy lên dục vọng trong mỗi con người trong sàn nhảy; xung quanh không ngớt những tiếng reo hò khiến các cô ấy nhảy mãnh liệt hơn, cứ như là uống phải thuốc lắc vậy. Sử Đông nhìn tất cả mọi sự vật xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng, anh không thể hiểu nổi tại sao những con người này lại có thể vui thú, đam mê thể loại như thế này. Không lẽ trên đời này lại có nhiều người cũng có tâm hồn trống rỗng như anh đến vậy sao? Chỉ có điều mỗi người có cách tìm đến tâm hồn của mình theo những cách khác nhau mà thôi.

Sử Đông thu lại ánh mắt của mình, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại nơi chỗ ngồi, phía trên anh cũng có một người con gái đang ngồi uống rượu một mình. Ô, cô gái kia sao mà nhìn quen thế nhỉ? Anh không nhịn được lại nhìn lên một lần nữa, đây không phải là cô gái mà buổi tối hôm trước suýt chút nữa mình đã đâm phải hay sao? Ha ha, đúng là trái đất tròn. Sử Đông bỗng thấy cảm giác cô đơn trong lòng đã biến mất, anh cầm ly rượu của mình rồi chầm chậm đi về phía cô gái, “uống một ly được không?”

Triệu Tiểu Lâm đang ngồi uống rượu một mình trong lặng lẽ bỗng dưng nghe thấy tiếng nói cô giật thót cả mình, cô ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy nụ cười đáng ghét của người đứng trước mặt, một người đàn ông cao to đẹp trai, cô nói: “Tôi có quen anh không?” Cô đáp lời anh ta một cách lạnh nhạt rồi lại quay lại uống rượu, cô vô cùng ghét kiểu tán tỉnh ve vãn này.

codon2.jpg


Ảnh minh họa


"Chắc cô không nhớ rồi”. Sử Đông không để tâm tự uống hết ly rượu của mình, “buổi tối hôm trước, suýt chút nữa thì cô hôn chiếc xe của tôi, sao cô có thể quên nhanh thế nhỉ? Không phải hôm đó cái miệng xinh xắn kia còn mắng tôi không ra gì sao?

“Là anh à? Suýt chút nữa thì anh đâm phải tôi, anh còn đứng đây mà nói nữa?” Triệu Tiểu Lâm quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Sử Đông, cô nhớ lại chiếc xe tối hôm đó suýt chút nữa thì đâm vào cô, lại còn miệng lưỡi đáng ghét của tên lái xe nữa chứ. Nghĩ đến chuyện đó Triệu Tiểu Lâm không còn thấy tức giận nữa. Cô nhìn người đàn ông đó bằng ánh mắt hình viên đạn, xem ra thì cũng không tồi lắm, giáng người cao ráo rất bảnh bao. Chỉ nhìn qua cũng biết đây là thân hình của một người thường xuyên luyện tập thể dục thể thao, chỉ có điều là không tốt bụng chút nào cả. Vì chuyện mấy hôm trước mà cô không có thiện cảm lắm vói anh chàng này.

“Ha ha, không đánh nhau thì không biết bạn bè. Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau thì phải. Vậy đi, tôi mời cô uống rượu, coi như là để xin lỗi về chuyện hôm trước đã không lịch sự với cô”. Sử Đông không hề để ý đến thái độ của Triệu Tiểu Lâm, người ta đã nói rồi con trai thì phải mặt dày, công kích thế này đã đáng là gì, càng ngày càng phải thể hiện ưu điểm của mình: “Tôi là Sử Đông, làm quen một chút được không?” Nói rồi anh ta đưa tay ra làm quen.

Sử Đông đã làm vậy rồi Triệu Tiểu Lâm cũng không thể không bỏ qua chuyện hôm trước, thôi bỏ đi, nếu không thì một mình uống rượu cũng chẳng vui vẻ gì, cứ xem như là có người ngồi uống rượu cùng. Nhấc ly rượu trước mặt lên, chạm vào ly của Sử Đông: “Uống rượu là được rồi, hỏi nhiều làm gì chứ, đại trượng phu có ai tám vợ giống anh không hả?”

Sử Đông vừa nghe thấy thế đã vui vẻ rồi: “Được, được, được, một khi cô gái xinh đẹp này đã không muốn nói tên thì thôi vậy, vậy thì chúng ta uống rượu nào”. Hai ly rượu chạm vào nhau kêu lên một tiếng, và từ đó bắt đầu một đêm thật lãng mạn.

Triệu Tiểu Manh hôm nay có tâm trạng rất tốt, cô theo đường quen thuộc đi đến quán bar Phong Tình. Vì tâm trạng của cô rất tốt, bản thảo bị dồn lại một tuần, rốt cuộc đến chiều hôm nay cũng đã hoàn thành rồi. Lúc này Triệu Tiểu Manh vô cùng thoải mái vui vẻ, đến cả bước chân của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.


Mỗi lần Triệu Tiểu Manh nhìn thấy biển hiệu đặc trưng của quán bar Phong Tình, cô lại bất giác cười lên. Dùng rượu Phong Tình do mình đặt tên đúng là có một cảm giác thật ấm áp. Ánh đèn màu ở đây, tiếng reo hò mỗi đêm ở đây, cảm giác vừa yên tĩnh vừa ồn ào ở đây chính là lý do mà rất nhiều người yêu quý nơi này. Sung sướng xong rồi người ta sẽ rơi vào mê muội, tiếng nhạc phù hợp tâm trạng đó có thể tạm thời an ủi động viên con tim đang hỗn loạn, bất lực, đau buồ

Khi Triểu Tiểu Manh gặp cậu bé ngoài cửa bar Phong Tình, cảm giác đầu tiên của cô là cậu ta bị lạc đường. Trên người cậu bé đó mặc một chiếc áo len màu trắng ngà, mặc một chiếc quần bò chắc chắn là hàng hiệu, gương mặt trông giống màu sữa bò, phát ra ánh sáng trắng mờ dưới ánh đèn. Đó là một đêm mùa đông, cậu bé ngồi co ro trong đêm thanh vắng ở góc đường, cậu bé không hề động đậy cứ ngồi đó ngắm người qua lại trên đường. Gương mặt cậu bé như vô hồn, chẳng có chút biểu cảm gì cả. Khuôn mặt đó không phải vui cũng chẳng phải buồn, không có sự đau đớn cũng không có nước mắt. Là một người con gái nhạy cảm, chỉ nhìn qua thôi Triệu Tiểu Manh đã thấy cậu bé không giống như những người khác. Cô không lờ đi được, đi đến trước mặt cậu bé đó, khua tay trước mặt cậu ta: “Cậu bé, cậu sao vậy? Tại sao lại đứng ở đây? Người nhà của cậu đâu?” Cậu ta ngẩng mặt lên, đôi mắt trong vắt mang một tâm tình sâu kín. Cậu ta chỉ nhìn Triệu Tiểu Manh, không trả lời cô

Ánh mắt lạnh lùng của cậu ta khiến Triệu Tiểu Manh đau lòng. Cô không hiểu nổi tại sao trong ánh mắt của một cậu bé nhỏ tuổi thế kia lại có một sắc thần phức tạp đến vậy. Không tin tưởng, không ý thù, cậu bé này không phải là trẻ lưu manh đường phố, cậu ta chỉ giống như đứa trẻ vừa bỏ nhà đi không lâu, nhưng lại không có vẻ đáng sợ, không thể giúp đỡ như đứa trẻ khác bỏ nhà đi. Cậu bé không để ý đến Triệu Tiểu Manh, cứ đứng ở góc đường đó.


Triệu Tiểu Manh thu tay lại, mở cánh cửa quán bar. Trong lòng có một cảm giác khó tả, đến một đứa trẻ cũng không tin tưởng mình sao? Cô lắc đầu, lắc bỏ mọi cảm xúc bất an này đi.

Đến quán bar với vẻ mặt đầy nhiệt tình, vội vàng chạy ra ngoài trời lạnh giá. Triệu Tiểu Manh bỗng thấy vui vẻ trở lại, trong không khí quen thuộc mà cô yêu thích, chỉ một lát cô đã quên hết chuyện không vui vừa gặp phải. Cô ngồi ở chỗ cũ nơi quầy bar, ngồi cùng với những người bạn mà cô thân quen nhất. “Tiểu Manh, cô đến muộn, nhất định phải phạt ba ly”. Ánh mắt của Sử Đông sáng lên. “ Ha ha, Tiểu Manh, lại đây ngồi đi”. Lần trước đến đây cũng gặp Trần Tây Bình, anh ta liền đứng dậy lấy một chiếc ghế tới, “Tiểu Manh, ngồi xuống đây. Hôm nay nhất định phải uống với cô hai ly mới được”. Đến tên ngốc cũng biết ý của anh ta không phải rượu mà là tình ý.


Triệu Tiểu Manh không còn cách nào khác đành ngồi xuống. Tiêu Lâm ngồi đối diện hỏi han: “Tiểu Manh, hôm nay cô vui chứ? Sắc mặt có vẻ không được tốt lắm?”

“Không có gì, hôm qua phải biên tập bản thảo nên ngủ muộn quá ấy mà”. Tiểu Manh cười với Tiêu Lâm, “sao vậy, rốt cuộc là hôm nay có thể ra ngoài rồi?”

Tiêu Lâm cười tít cả mắt nói: “Tiểu quỷ, dám cười cả chị nữa à?” Rồi đưa tay ra véo Tiểu Manh một cái

Triệu Tiểu Manh ngả người ra đằng sau tránh được cái véo, “chỉ đùa thôi mà chị”. Hai người họ cứ thế cười ầm lên rất vui vẻ.

Triệu Tiểu Manh nâng ly rượu lên, mời mọi người rồi uống: “Nào nào, cả nhà uống rượu thôi nào!”

Điện thoại của Sử Đông bỗng kêu lên, anh ta giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đấu rượu cùng Hạ Tử Kiến và Trần Tây Bình. Điện thoại vẫn kêu, mọi người dừng lại, mọi ánh mắt đều dồn về phía Sử Đông. Sử Đông cảm nhận được ánh mắt của mọi người, rút điện thoại ra, ấn nút từ chối nhận cuộc gọi. Anh ta làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, nâng ly rượu lên: “Uống nào, đừng để bị mất hứng”. Mọi người đều cười dù trong lòng hiểu rõ mọi chuyện. “Sử Đông, sao cậu không thể sửa được cái tính trăng hoa đó nhỉ. Đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, coi chừng có ngày sẽ bị ngã xuống nước đấy, rơi vào lưới tình thì khổ”. Từ trước tới giờ Triệu Tiểu Manh chưa bao giờ quên được những câu nói đó của Tây Bình.

Mọi người ai nấy đều có tâm sự riêng, nay cũng đã uống đủ rồi, Trần Tây Bình vẫn bắt Triệu Tiểu Manh uống rượu cùng. Tiêu Lâm cũng đã uống không ít. Sử Đông chạy đến chỗ Châu Kiệt và Tầm Tưởng Tưởng để mời rượu. Người tỉnh táo nhất có lẽ là Hạ Tử Kiến, anh ta vừa quan sát tình hình làm ăn trong quán vừa để ý quan tâm đến đám bạn này. Là ông chủ của quán bar, anh ta rất biết cách khống chế bản thân, luôn luôn biết cách để giữ tỉnh táo. Tửu lượng của Hạ Tử Kiến không tồi, anh ta thường ngồi uống rượu một mình trong màn đêm yên tĩnh khi quán bar đã đóng cửa. Ở quầy bar có một chiếc đèn nhỏ, còn có tiếng nhạc du dương bên tai, những lúc đó anh thấy đó cũng là một cách hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại. Sau khi quen biết Triệu Tiểu Manh, sau khi quán bar đã về hết người, luôn luôn có hai người cùng uống rượu, hai người bọn họ từ trước đến giờ đều không nói một câu nào. Nhưng hai người bọn họ đều duy trì được khoảng cách này, không có tình cảm nam nữ mà luôn giữ tình cảm bạn bè thân thiện như vậy.

Hạ Tử Kiến cũng luôn có cảm giác giống như vậy, anh sợ mình lại đi vào lưới tình một lần nữa. 5 năm trước, sau khi người vợ cũ của anh đem theo Bối Bối - đứa con gái 10 tuổi của anh ra đi, anh đã thề là quãng đời còn lại sẽ không bao giờ yêu đương ai nữa. Anh nửa thật nửa giả qua lại với một vài cô gái, hai người đều hiểu rằng, chẳng qua những lúc thấy cô đơn thì họ tìm đến nhau, không bao giờ lưu lại gì về người khách đã qua. Anh cảm thấy cuộc sống như thế thật tuyệt, những lúc anh muốn cô đơn một mình thì sẽ được ở một mình, muốn trăng hoa thì có thể trăng hoa. Anh cảm thấy mình là người tự do, cái chức ông chủ quán bar khiến anh được oai vệ rất nhiều, từ trước tới nay chưa bao giờ thiếu bạn bè, cũng chẳng bao giờ phải đau buồn vì chuyện tình cảm.

2 giờ sáng, quán bar dần dần yên tĩnh. Khi Hạ Tử Kiến đã tính toán xong thu chi trong ngày đi ra ngoài thì mọi người trong quán đều nhìn về phía bàn của bọn họ. Không biết Trần Tây Bình và Tiêu Lâm cãi nhau chuyện gì, Triệu Tiểu Manh cũng đã dựa vào ghế ngủ rồi. Dạo này cô ngủ rất ít, thường xuyên đến quán uống rượu đến khuya mới về, sau khi về đến nhà rồi còn muốn bật máy tính lên làm bản thảo hoặc chẳng làm gì cả, chỉ ngồi đó nhìn màn hình, cứ như thế rồi cũng đến sáng.

“Tiểu Manh, dậy đi, tôi đưa cô về nhà?” Hạ Tử Kiến đi đến trước mặt Triệu Tiểu Manh khua khua tay. Chẳng thấy có tín hiệu gì biểu hiện là Triệu Tiểu Manh có thể tỉnh dậy. Thực ra là Trần Tây Bình muốn đưa Triệu Tiểu Manh về nhà nên mới ở đây đến muộn như vậy, nhìn thấy cảnh tượng này cũng chẳng nói được gì nữa. Vì thế mà anh ta vui vẻ đứng dậy nói: “Muộn quá rồi, tôi cũng phải về đây”.


“Vậy thì tiện đường anh đưa Tiêu Lâm về nhà, hôm nay cô ấy cũng uống nhiều rồi, Tiêu Lâm cô để Trần Tây Bình đưa về nhé?”

Hạ Tử Kiến cười nói với Tiêu Lâm, nhìn cô có vẻ như vẫn chưa say: “Lát nữa tôi sẽ đưa Tiểu Manh về, bây giờ cứ để cô ấy ngủ chút đã”. Tất cả mọi người đều biết Triệu Tiểu Manh thiếu ngủ kinh khủng, nên bây giờ có thể ngủ được thì cứ để cho cô ấy ngủ.

Mọi người đã về hết, Châu Kiệt đóng cửa quán chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ chỗ quầy bar, rồi đi về căn phòng nhỏ của mình ở phía sau. Hạ Tử Kiến cầm ly rượu lên nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tiểu Manh, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô. Chỉ có những lúc như thế này anh mới có thể để ánh mắt đa tình sâu đậm của mình nhìn cô. Anh nghĩ rằng, thực ra cứ như thế này cũng tốt, có những lúc thích một ai đó không nhất thiết phải nói ra miệng, chí ít thì như thế sẽ khiến cho mọi người cùng thoải mái.
Triệu Tiểu Manh ngủ trên ghế quay người lại, cô cảm thấy chẳng dễ chịu chút nào, thấy toàn thân đau nhừ. Cô cố mở mắt ra, xung quanh là một màn đêm yên tĩnh, “tôi đã ngủ rất say phải không? Mọi người đều về hết rồi à?” Triệu Tiểu Manh dùng tay rụi rụi mắt, hỏi một cách mơ hồ.

“Đúng vậy, mọi người về nhà hết rồi. Sao nào, cô không sao rồi chứ? Tôi sẽ đưa cô về nhà?” Hạ Tử Kiến lúc đó đã kịp thu lại ánh mắt của mình rồi.

Triệu Tiểu Manh đứng dậy mặc áo khoác vào, cùng Hạ Tử Kiến đi ra ngoài. Đứng ở cửa quán, Triệu Tiểu Manh bất giác nhìn sang phía cuối đường, ở đó hình như có hình bóng một ai đó. Cô đột nhiên nhớ đến cậu bé tối qua mà cô gặp khi đi tới cửa quán, cô kéo Hạ Tử Kiến đến gần xem xét, đúng là cậu bé đó, cậu ta lạnh cứng lại, đứng co ro ở đó, người cứ run lên cầm cập. “Tại sao ở đây tự nhiên lại xuất hiện một cậu bé nhỉ, liệu có phải ai đó đến quán bar và mang cậu ta theo không?” Hạ Tử Kiến vừa nói vừa đi đến bế cậu bé lên, Triệu Tiểu Manh nhìn thấy mặt cậu bé đỏ ửng lên rồi, liền lấy tay xoa xoa lên mặt, sờ lên trán rồi nói “cậu bé bị sốt rồi”.

“Đi nào, bây giờ phải đưa nó đến bệnh viện đã”. Hạ Tử Kiến bế cậu bé đi về xe của mình, “Tiểu Manh, cô ngồi ghế sau ôm cậu bé, tôi sẽ lái xe”.

Tiểu Manh nhìn cậu bé trong lòng mình, trong lòng cô bỗng có một cảm giác nhói đau. Hạ Tử Kiến chạy xe như bay trên con đường vắng người, rất nhanh và đã đến phòng khám bệnh viện, hai người sốt ruột ngồi đợi bác sỹ kiểm tra cho cậu bé. “Hai người là người nhà của cậu bé à? Tại sao để nó sốt đến mức này rồi mới đưa đến bệnh viện? Các người làm cha mẹ kiểu gì vậy?” Người bác sỹ vừa đi ra đã nhìn hai người họ bằng con mắt không mấy thiện cảm.
“Không, chúng tôi không quen biết cậu bé, cậu bé bị ốm trước cửa quán bar của chúng tôi, chúng tôi cũng vừa mới phát hiện ra liền đưa cậu bé đến đây luôn”, Hạ Tử Kiến vội vàng giải thích.


Lúc này người bác sỹ mới thoải mái hơn với bọn họ: “Ồ, hóa ra là như vậy à? Cậu bé này bệnh nặng lắm, bây giờ phải để cậu bé nhập viện, còn phải làm một số xét nghiệm cần thiết nữa, hai người có thể làm được chuyện này không?” Nét mặt của người bác sỹ hiền từ trở lại, đưa cho họ bản đăng ký nhập viện.

“Cứ để cậu bé nhập viện đi đã, mọi chuyện chúng ta sẽ nói sau. Bây giờ tôi đi nộp tiền viện phí”. Hạ Tử Kiến trả lời bác sỹ rồi cầm lấy tờ giấy nhập viện, quay đầu lại nói với Triệu Tiểu Manh: “Tiểu Manh, bây giờ cô ở đây với cậu bé”.

Triệu Tiểu Manh nhìn theo dáng Hạ Tử Kiến vội vàng chạy đi, trong lòng bỗng có một cảm giác khó tả, người đàn ông này thường ngày nhìn như một người khô khan, không tình cảm nhưng thực ra lại rất tốt bụng và nhiệt tình. Nhìn cậu bé mê man trên gi.ường bệnh, cô cũng không thể hiểu nổi tại sao cậu bé lại xuất hiện như vậy, tại sao lại bị lạc trên đường thế chứ? Tại sao lại bị ốm? Tại sao? Rất nhiều câu hỏi tại sao cứ lởn vởn trong đầu Triệu Tiểu Manh.

Buổi đêm hôm đó, Triệu Tiểu Manh và Hạ Tử Kiến đều ngồi bên cạnh gi.ường bệnh của cậu bé cho đến sáng. Cậu bé vẫn cứ sốt cao, cả đêm hai người bọn họ thay phiên nhau chăm sóc cậu bé, Hạ Tử Kiến chăm chú nhìn Triệu Tiểu Manh nhìn cậu bé đầy lo lắng rồi không ngừng thay khăn đắp lên trán cho cậu bé, từ những cử chỉ nhỏ bé này của cô, anh phát hiện ra một mặt khác về cô mà thường ngày anh không nhận thấy, đó chính là phẩm chất dịu dàng của một người mẹ hiền từ.

Thực ra Hạ Tử Kiến hiểu rất rõ tính cách của Triệu Tiểu Manh, nhìn bên ngoài thì mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu mềm, chỉ có điều từ trước tới giờ chưa bao giờ nhìn thấy những biểu hiện như thế này của cô mà thôi, anh mỉm cười, anh hiểu thêm được nhiều điều về cô gái này. Trời sắp sáng rồi, nhìn Triệu Tiểu Manh gục xuống bên gi.ường bệnh của cậu bé ngủ, Hạ Tử Kiến thấy trong lòng mình ấm áp biết bao.
 
Chương 4
Chạy trời không khỏi nắng
Triệu Tiểu Manh tỉnh dậy th.ì đã là giữa trưa. Cô nằm uể oải trên gi.ường, mắt chỉ mở lim dim, tránh ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu qua cửa sổ. Tinh thần vẫn chưa được hoàn toàn tỉnh táo, cảm giác như có một luồng không khí âm u bao trùm cả căn phòng, sớm đã quen với những âm thanh và tiếng động của đêm tối, chỉ có trong màn sương đêm mới có thể tìm được chính bản thân mình. Có thể là vì chỉ có màn đêm mới có thể giấu cô trong bóng tối được, không phải lo lắng để lộ ra những bí mật sâu kín trong tâm hồn cô.
Đêm qua Triệu Tiểu Manh đột nhiên trở nên dứt khoát như vậy, được như thế này thì không cần phải chê giấu mà lại có thể nói hết mọi chuyện nhiều năm nay với Hạ Từ Kiến. Những chuyện ngay cả bản thân cũng nghĩ rằng mình đã quên từ lâu rồi, lại có thể nhớ lại trong đêm qua, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng. Nhắc lại những việc mình đã trải qua là đau khổ như vậy, bây giờ khi tỉnh lại, Triệu Tiểu Manh lại có cảm giác nhẹ nhàng không nói ra lời. Có thể là vì nỗi đau đã đè nén quá lâu, khi thoát ra được thì cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
3 giờ sáng, Triệu Tiểu Manh đánh xong bản thảo, có cảm giác như cái cổ mình tê dại, có một nỗi buồn lại đột nhiên khứa vào lòng cô. Cô đành phải thừa nhận rằng những câu văn của mình cũng giống như là một cách làm cô đau lòng. Những câu chuyện mà cô viết, thường cũng sẽ làm cô bị tổn thương, bởi vì một số ký ức vẫn còn đang lởn vởn trong lòng cô, hay những vết tích không thể xóa khỏi được.
Triệu Tiểu Manh không ngừng nghĩ đến cậu bé ở trong bệnh viện nhưng không mở lời nói một câu nào, cậu bé lạc đường đó lại có thể tác động mạnh vào trái tim cô như vậy, khiến cô không thể kìm nổi muốn chạy đến ôm chặt lấy cậu bé, an ủi cậu, muốn cậu bé ấy vui vẻ trở lại. Cậu bé khóa chặt lấy trái tim của mình, cậu không giống như một kẻ lưu manh, điều này cô có thể nhận ra từ trong bộ quần áo gọn gang, chỉnh tề mà giá không phải là rẻ của cậu bé, cậu bé chắc cũng là con một gia đình khá giả. Điều mà khứa vào trái tim của Triệu Tiểu Manh chính là đôi mắt vô hồn trống rỗng của cậu bé đó. Trong đôi mắt không hề có một tia sáng nào, cậu bé chắc chắn có nỗi buồn gì đó.
koyeu1.jpg
Ảnh minh họa: vi.sualize
Chuông cửa kêu lên, liệu ai còn đến vào giờ này nữa đây? Triệu Tiểu Manh mở cửa phòng, bước vào phòng là Đặng Hải Thọ. Anh ấy bước vào phòng khi vừa mới uống rượu say, vội vàng chạy ngay vào phòng vệ sinh. Bên trong liền xuất hiện những âm thanh của tiếng nôn mửa, khạc nhổ và tiếng xả nước. Cầm chiếc khăn mặt lau qua mắt và đầu, sau đó Đặng Hải Thọ bước ra bên ngoài: “Tiểu Manh, rót cho anh cốc nước. Hôm nay uống hơi nhiều, khát chết mất”. Tiểu Manh nói với giọng cáu gắt và khó chịu: “Sao hôm nay anh lại đến đây, uống nhiều rồi thì phải về nhà mình đi chứ?”
“Anh nhớ em, đương nhiên đến đây rồi”. Đặng Hải Thọ nói rất thản nhiên.
“Chúng ta đã chia tay rồi, anh không cảm thấy làm như vậy thì hơi quá đáng lắm sao?” Triệu Tiểu Manh cảm thấy đầu mình như muốn nổ ra, cô và Đặng Hải Thọ đã từng có tình cảm với nhau nhưng hai người cũng đã sớm chia tay rồi. Nhưng Đặng Hải Thọ vẫn cứ hai, ba ngày thì lại xuất hiện, xem ra anh ta không muốn buông tha Tiểu Manh.
“Chia tay là quyết định của em, không phải quyết định của anh. Anh từ trước đến nay chưa từng đồng ý”. Đặng Hải Thọ trở nên bức xúc.
“Anh cho rằng đây là nơi nào cơ chứ? Uống say rồi nói linh tinh, anh coi tôi là ai?” Triệu Tiểu Manh hận một nỗi không thể lấy dao đâm chết anh ta, “anh cút đi cho tôi nhờ, nếu không tôi sẽ báo công an”.
Đặng Hải Thọ nói: “Em báo đi, em xem công an có đến để giải quyết những chuyện như thế này không?” Anh ta biết Triệu Tiểu Manh sẽ không làm như vậy. Vì cô rất xem trọng danh dự, bởi vậy anh ta vẫn thường đến quấy rầy, làm phiền cô.
“Đặng Hải Thọ, anh thật quá đáng, anh cho rằng tôi thực sự không dám hay sao?” Cô chạy đến trước cái máy vi tính cầm chiếc di động lên, bấm bừa một số nào đó. Cô chỉ muốn dọa anh ta.
Đúng lúc Hạ Tử Kiến ở trong quán bar nhận được điện thoại, anh chỉ nghe thấy tiếng cãi nhau trong điện thoại phát ra, là tiếng Triệu Tiểu Manh và một người đàn ông đang tranh cãi rất kịch liệt. Anh ấy vội vàng nói vài tiếng, không có ai trả lời. Anh ấy đặt vội cái danh sách đang sắp xếp ở trong tay xuống, cầm chìa khóa xe và lái xe về phía nhà Triệu Tiểu Manh. Khi gõ cửa, đúng lúc nghe được những câu nói không lọt tai của người đàn ông trong nhà, anh ra sức bấm chuông, vừa bấm chuông vừa gọi tên Tiểu Manh: “Tiểu Manh, mở cửa, mở cửa, Hạ Tử Kiến đây. Xảy ra chuyện gì vậy em?”
Triệu Tiểu Manh ra mở cửa: “Sao lại là anh?” Hạ Tử Kiến vội vàng hỏi, “không phải là em gọi điện cho anh sao? Tiểu Manh xảy ra chuyện gì vậy em?”
Một người bạn trước đây của em, uống rượu say rồi đến đây làm loạn. Thật ngại quá, em ấn nhầm số điện thoại của anh”. Triệu Tiểu Manh không biết tại sao lại ấn số điện thoại của anh ấy, cô không muốn Hạ Tử Kiến nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của cô bây giờ.
“Hừ, còn nghĩ là ai vào đây nữa? Hóa ra là đã có người mới rồi, chả trách bây giờ không thèm đếm xỉa gì đến tôi. Có tình nhân mới rồi thì quên luôn tình nhân cũ”. Đặng Hải Thọ nói một cách rất xấc xược. Anh ta không muốn đem chuyện ồn ào này cho người khác nhìn thấy, muốn che giấu đi thế là vỗ nhẹ vào Hạ Tử Kiến nói: “Người mới đến rồi, tôi người tình cũ đương nhiên phải đi rồi. Anh bạn cẩn thận nhé, người đàn bà này không phải là vừa đâu, lật mặt không nhận người đó”. Anh ta vừa nói vừa rời khỏi đó với tiếng cười mỉa mai.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Triệu Tiểu Manh ôm lấy đầu quỳ xuống đất, trong tiếng khóc phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào. Mình sống phải chịu nhục như thế này vậy sao. Tất cả đều do mình gây ra, ai bảo cô chơi đùa với cuộc đời, không tin vào tình yêu.
koyeu2.jpg
Ảnh minh họa: vi.sualize

Hạ Tử Kiến không biết khuyên cô như thế nào, chỉ có thể để cô khóc một lúc, có thể khóc xong cô sẽ bình tĩnh trở lại. Anh nhẹ nhàng đi vào phòng vệ sinh, cầm chiếc khăn mặt ướt đem ra cho Triệu Tiểu Manh. Triệu Tiểu Manh dần dần bình tĩnh trở lại: “ Hôm nay…” Cô ngẩng đầu lên nhìn Hạ Tử Kiến nói.
“Tiểu Manh, không cần nói gì với anh đâu, anh hiểu mà. Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi em nhé, đừng để nó trong lòng nữa”. Hạ Tử Kiến đỡ Triệu Tiểu Manh lên, dìu cô ngồi vào ghế sofa, “em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi rót cho em cốc nước”.
“Không, em không muốn uống nước, anh có thể rót cho em một cốc rượu được không?” Triệu Tiểu Manh giờ chỉ muốn mình uống thật say.
Triệu Tiểu Manh nhớ lại hôm nay cần đến đến bệnh viện gặp cậu bé đó, cậu bé không hề nói ra nhà mình ở đâu, nhà có những ai. Cô vội vàng đứng dậy, gột sạch những vết tích của đêm say hôm qua, không muốn xuất hiện với bộ dạng thê thảm của mình trước mặt cậu bé đó. Đối với cậu bé, Triệu Tiểu Manh có một tình cảm không nói ra được. Nhìn thấy con người bé nhỏ ấy, cô thấy thương xót khóc ra lời. Đứa trẻ này có vóc dáng không giống với tuổi của mình, đem lại cho Triệu Tiểu Manh quá nhiều rung động.
Đến bệnh viện cô mới phát hiện ra mọi người đều ở đó, Tiêu Lâm, Trần Tây Bình, còn có cả Hạ Tử Kiến nữa. Cậu bé vẫn không nói gì, mọi người đều dồn dập hỏi cậu là người nơi nào, nhà có những ai. “Mọi người đừng ép cậu ấy quá, khi cậu bé muốn nói thì sẽ nói thôi”. Tiểu Manh sợ mọi người kích động quá nhiều đến cậu ta.
“Hay là thử đăng tin tìm người đi, hoặc là thông báo trên tivi cũng được”. Trần Tây Bình đi lại nói chen vào một câu. “Đây cũng là một cách hay, chúng ta thử xem sao”. Tiêu Lâm cũng cảm thấy cách này hay.
“Xem ra chỉ còn cách này thôi, như vậy mọi chuyện hãy để cho tôi giải quyết cho”. Trần Tây Bình vui vẻ nhận lời.
Mấy người đang nói chuyện của cậu bé đó thì không biết tiếng điện thoại của ai kêu lên, là bài hát đang hiện hành năm nay - “Mùa thu không trở lại”, Hạ Tử Kiến cầm chiếc điện thoại bước về phía cửa ra vào, nhìn thấy một số điện thoại dài: “A lô, ai vậy nhỉ?” Trong điện thoại phát ra một giọng nói rất nhẹ nhàng, dịu dàng đầy sức cuốn hút, “Tử Kiến, là em đây”. Trời ạ, hóa ra là Khương Phong, người vợ cũ của Tử Kiến đã ly hôn cách đây 5 năm.
“Là em à, Tiểu Phong”. Hạ Tử Kiến, thực sự rất kinh ngạc. Khương Phong đã đi 5 năm rồi, khi đi còn đem theo cả đứa con mới chỉ 10 tuổi của Tử Kiến. Trong 5 năm không hề có tin tức gì, cùng với nỗi nhớ con thì Tử Kiến cũng vô cùng oán hận Khương Phong. “Con đâu? Em đem con gái đi đâu suốt 5 năm nay, em có biết là tôi đi tìm hai người vất vả như thế nào không?” Hạ Tử Kiến vẫn nói với giọng bình tĩnh.
“Tử Kiến, anh đừng quá tức giận. Khi đó em đưa con đi mà không nói gì với anh thực sự là em không đúng. Thực ra con cũng rất nhớ anh. Bởi vậy, lần này em chuẩn bị đưa con về nước giao cho anh nuôi, được không anh?” Khương Phong vẫn nhẹ nhàng từ tốn nói.
Trong lòng Hạ Tử Kiến có chút nghi ngờ, Khương Phong bề ngoài rất yếu đuối nhưng trong lòng lại rất mạnh mẽ, kiên cường, đã xảy ra chuyện gì đó chăng? Khiến cô ấy chủ động từ bỏ con gái: “Có chuyện gì à? Hay con gái xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của anh trở nên to gấp mấy lần. Mọi người trong phòng bệnh đều quay ra nhìn chằm chằm vào anh.
Hạ Tử Kiến vừa nói vừa bước ra khỏi phòng bệnh, anh ấy không muốn chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến mọi người: “Tiểu Phong, em nói thật cho anh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?”
“Là vì người chồng hiện giờ của em, anh ấy không chấp nhận con. Bởi vậy, em muốn đưa con về nước”. Lặng im một hồi lâu, Khương Phong vẫn lựa chọn nói sự thật. Cô hiểu Hạ Tử Kiến, anh có thể tiếp nhận sự thật phũ phàng nhất nhưng lại không thể tha thứ cho ai lừa gạt anh.
“Nếu thực sự là như vậy, tôi sẽ nuôi con. Khi nào thì đưa con về nước?” Hạ Tử Kiến luôn nhớ con gái, có thể cùng sống với con gái là giấc mơ suốt 5 năm nay của anh.
“Nửa tháng sau, em đã đặt vé máy bay rồi, em sẽ tiễn con lên máy bay, anh đi đến sân bay Thành Đô đón con thì được rồi. Con đã 15 tuổi rồi, nó có thể đi một mình được”. Khương Phong nói.
“Cô làm sao lại có thể để con một mình về nước chứ? Nó còn nhỏ như vậy”. Hạ Tử Kiến tức giận nói.
“Bây giờ em đang chuẩn bị cho đám cưới nên thực sự không thể đi về cùng con được, em đã nhờ người của công ty hàng không đưa con về rồi. Anh yên tâm đi, anh đến sân bay Thành Đô đón con nhất định sẽ không có vấn đề gì”. Khương Phong luôn như vậy, luôn coi trọng việc của mình thôi. Hạ Tử kiến tức giận ném chiếc điện thoại trong tay đi.
Đi trên con phố vào lúc sáng sớm trời se lạnh, chiếc giày cao gót của Triệu Tiểu Lâm tạo ra những âm thanh cộp cộp trên mặt đất. Cô thấy rất bình thản, lần đầu tiên của mình đã phó mặc như vậy. Không có một cảm giác mất mát hay đau thương nào, cũng không có niềm vui nào, cô chỉ có một cảm giác như có cái gì đó đang đè nặng lên người mình.
koyeu3.jpg
Ảnh minh họa: vi.sualize
Tối qua, người con trai đó không khiến cho cô có cảm giác ghét bỏ, nhưng cô lại không muốn vì nảy sinh quan hệ gì với anh ấy mà bắt anh ấy chịu trách nhiệm gì. Nhớ ra người con trai đó gọi là Sử Đông, khi anh ta lấy đi lần đầu tiên của mình, biểu hiện trên khuôn mặt rất phức tạp lại còn vừa sợ vừa mừng khiến Triệu Tiểu Lâm cảm thấy không thoải mái tẹo nào, hoặc là đàn ông đều hư vinh như vậy, sợ chịu trách nhiệm nhưng lại khát khao sự trong trắng của đối phương. Khi người con trai ấy ngủ say, Triệu Tiểu Lâm nhẹ nhàng đứng dậy sửa sang gọn gàng rồi rời khỏi đó.
Triệu Tiểu Lâm, mày cần phải quên hết tất cả ký ức của đêm hôm qua, đó chỉ là những tình cảm nhất thời xảy ra giữa hai người nam nữ cô đơn với nhau mà thôi. Triệu Tiểu Lâm tự nói thầm cảnh cáo mình.
Sử Đông mở mắt ra, nhớ lại người con gái đêm qua và giây phút đốt cháy những khát vọng mà từ trước đến nay anh chưa từng có. Nhớ lại người con gái dễ thương không giống với sự thuần khiết bên ngoài. Anh đã làm đau cô, nhìn thấy cô cắn chặt răng chịu đựng nỗi đau, anh bỗng thấy tỉnh táo trở lại. Lúc đó anh như điên cuồng? Không từng nghĩ tới, anh lại sẽ gặp phải người con gái như vậy. Trong lòng anh xuất hiện những cảm giác chưa từng có, anh đột nhiên cảm thấy mình cần tiếp tục đi cùng cô, chăm sóc cô đến già.
Chiếc gối bên cạnh trống rỗng, Sử Đông mơ hồ nhớ lại mọi chuyện trong đêm qua, nhìn thấy quần áo vứt bừa bãi, trong không khí của căn phòng nơi nhà nghỉ còn phẳng phất mùi thơm của cô đêm qua, chỉ là không còn bóng dáng thon thả đó nữa. Sử Đông cảm thấy mình như đang nằm mơ, một giấc mơ đẹp. Người con gái trong giấc mơ đó bỗng nhiên biến mất, chỉ để lại ký ức rất ít ỏi trong anh. Hơi thở của cô gái khiến anh luôn nhớ tới nó, chiếm lĩnh cả cơ thể anh từ khi tỉnh dậy. Có lẽ có một số chuyện nên thay đổi, ví dụ như quên hết những mối tình nhạt nhẽo trước đây đi, sau đó kết hôn rồi sinh một đứa con.
Nhưng chốc lát anh lại bắt đầu do dự, tình cảm giấu kín bao năm nay có thể dễ dàng cho qua sao? Thực sự phải mất đi cuộc sống tự do tự tại bây giờ sao? Khiến mình bước vào cuộc sống trần tục cơm áo gạo tiền, trở thành một người đàn ông bình thường như bao người khác hay sao? Anh nhăn mày, không dám tưởng tượng tới những ngày tháng bế con hay giặt tã, có lẽ như thế này sẽ tốt hơn, biến mất rồi, lại được nhớ tới. Hay là để lại những ký ức tốt đẹp trong nhau! Sử Đông lắc lắc đầu cố nghĩ xem phải làm thế nào, đột nhiên anh vội vàng khoác áo vào, sắp đến giờ đi làm rồi!
 
Thanks dgoanh trước mình biết truyện uj khi nào vào đọc hi tiếp tục pót nha bạn iu lém :KSV@11:
 
đọc truyện mới thấy con trai tốt khó kiếm ghê thời nay con trai tốt biết tìm đâu?
 
×
Quay lại
Top