___key___
Banned
- Tham gia
- 12/6/2012
- Bài viết
- 632
Chap 15
Part I
Hoàng cung Hỏa quốc
Đêm lạnh như nước, bầu trời thủy chung vẫn bị bao phủ bởi những đám mây xám ẩn mình trong màn đêm đen đặc, khiến ánh sáng le lói của những vì tinh tú kia không tài nào xuyên qua nổi.
Mùa đông khẽ lướt qua như một cơn gió nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã gần đến thời điểm giao mùa. Tiết trời mặt dù vẫn còn se lạnh nhưng phần nào đã ấm áp hơn, cây cối cũng bắt đầu rùng mình trút bỏ vỏ bọc khô khốc bên ngoài, dần dần thay da đổi thịt, lú lên những mầm xuân tươi mới.
Hôm nay vào một đêm cuối đông, khắp hoàng cung náo nhiệt như mở hội, đèn đóm tất cả đều được thắp lên khiến nơi nơi bừng sáng rực rỡ, người người ra vào đông như trẩy hội, ai nấy tâm tình phấn khởi luôn miệng chúc mừng tướng quân nhân sĩ, mừng binh đoàn hỏa quốc chiến thắng trở về trong cuộc viễn chinh với vùng tiểu quốc phía bắc, góp phần bành trướng lãnh thổ cũng như lực lượng cho hỏa quốc hùng mạnh.
Nhưng, trái ngược với không khí náo nhiệt của buổi yến tiệc trong chính điện, nơi ngự hoa viên cách đó không xa, không gian vẫn yên tĩnh lạ thường, dường như sự ồn ào đó không làm ảnh hưởng gì đến không khí xung quanh. Bên trong một cái đình nhỏ nằm giữa hồ nước tĩnh lặng, nối liền bởi một cây cầu gỗ màu đỏ chót, có một nam nhân ngồi giữa bàn đá trong đình, tay cầm ly rượu Hồng ngọc lộ nhanh chóng uống cạn, chẳng biết y đã uống bao lâu nhưng bình rượu men ngọc trước mặt cũng đã vơi đi một nửa. Đôi mắt nhuốm màu sương khói nhìn vào cảnh đêm cô tịnh trong vô thần, đáy mắt bỗng hiện lên một chút ưu thương, y lại tiếp tục uống cạn một ly rượu. Ánh đèn lồng treo trong đình phủ lên gương mặt cương nghị của y, màu tóc vàng nổi bật khiến người ta phải chói mắt.
Từ xa, một thân ảnh thanh thoát từ từ xuyên qua màn đêm tiến về phía đình, nử tử một thân áo tím cước bộ nhẹ nhàng đi qua cây cầu nhỏ, tà áo khẽ bay bay, trên mặt hồ phản phất hơi gió khiến nước gợn sóng lăn tăn. Dưới ánh sáng nhu hòa, khuôn mặt thanh tú dần dần hiện ra, đôi mắt tím huyền ảo mông lung khiến người ta như đắm chìm vào đôi mắt tĩnh lặng ấy.
- Hiếm khi thấy ngài rời bỏ náo nhiệt để đến một nơi yên tĩnh thế này, một mình uống rượu…không cảm thấy buồn chán sao, tướng quân Naruto?
Giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ không gian yên ắng, Naruto nghiêng đầu, đôi mắt xanh chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, bỗng y phì cười một tiếng như tự giễu chính mình, nói nhỏ:
- Buồn chán? Ta lại cảm thấy nơi đây rất thích hợp với tâm tình của ta lúc này, thật chẳng thể hiểu nổi, một người tự do tự tại, phong lưu khoáng đạt như ta mà cũng có lúc buồn chán… - Y quay sang nhìn nữ tử áo tím - …Không biết..tiểu thư Hinata hóa bộ đến đây là có việc gì?
Hinata cười nhẹ, tao nhã ngồi xuống ghế đá đối diện Naruto, bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng cầm lấy bình rượu rót vào, chất lỏng sóng sánh từ từ lấp đầy ly rượu.
- Tiểu nữ chỉ là tiện đường ghé qua, thắc mắc không biết vì sao người lập công đầu trong cuộc viễn chinh - đáng lẽ phải ở trong buổi yến tiếc kia lại ra đây ngồi, chẳng biết…điều gì khiến ngài buồn chán như vậy?
Naruto không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn vào khoảng không vô định, trước mắt bất giác hiện lên hình ảnh của một ai đó…ánh mắt trong suốt nhưng có thần, mái tóc màu đào bồng bền mềm mại, làn môi đỏ thắm nở một nụ cười ngọt ngào….
Đôi mắt tím khẽ gợn sóng, Hinata nhìn thấy, trong đôi mắt kia, nhu tình dào dạt, thương nhớ như dòng nước tràn ngập đáy mắt, nhưng lại ẩn nhẫn bao nhiêu chua xót, bao nhiêu luyến tiếc.
Trái tim nàng bất chợt trầm xuống…
- Phải chăng..là vì một chữ tình?
Giọng nói rất nhẹ nhưng cũng đủ làm trái tim Naruto chấn động, đúng vậy, Hinata đoán không sai, y đau khổ, y buồn chán cũng chỉ bởi vì một chữ tình. Mà người làm y đau khổ, không biết tự lúc nào đã lưu lại trong trái tim y, mỗi ánh mắt, mỗi cái nhíu mày…y đều đem nó khảm sâu trong trí nhớ.
Naruto dời mắt sang Hinata, nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của nàng, nở nụ cười tán thưởng:
- Không ngờ tiểu thư lại là người thấu hiểu nhân tâm đến vậy, không hổ là trưởng nữ nhà Hyuga nổi tiếng về thuật tiên tri ở vân quốc.
- Tướng quân quá khen rồi, chẳng qua đó chỉ là chút tài lẻ không đáng nói… - khóe miệng khẽ nhướm lên, nàng nâng tay tiếp tục rót rượu - …không biết, tiểu nữ có thể giúp ngài chia sẽ chuyện buồn chán này hay không? Biết đâu, tiểu nữ lại giúp được ngài.
Lời nói của Hinata khiến Naruto không mấy thoải mái, y không khi nào lại muốn nói về chuyện tình duyên của mình trước mặt người khác, nhất là trước một nữ tử, điều đó làm y cảm thấy mình thật yếu kém, nhu nhược. Naruto gắt gao nhìn chầm chập nàng bằng ánh mắt nghi ngờ, nhìn vào đôi mắt không chút ý vị sâu xa đó, có thể là do tìm thấy được sự tin tưởng, hay là lúc say y không mảy may để ý, ánh mắt bỗng dịu lại, y tránh khỏi tầm mắt của nàng, nhìn ra cảnh vật xa xa bên ngoài, giọng nói có chút hơi trầm cất tiếng:
- Ta…dường như đã yêu thương một người. Lúc đầu…cứ tưởng rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua, rất nhanh sẽ như dòng nước mà trôi đi mất..không ngờ, ngày qua ngày, hình bóng nàng lại càng khắc sâu trong ta, không dứt ra được, có lẽ..do ta quá hèn nhát, chưa bao giờ thật lòng nói với nàng nên ông trời đã trừng phạt ta. Phạt ta bây giờ dù có can đảm cách mấy cũng không thể nói, bởi lẽ…nàng đã trở thành người mà ta không thể nào chạm tới được..không thể…
Naruto cầm lấy bình rượu trong tay Hinata, ngửa đầu uống một hơi dài, chỉ cảm thấy trong người nóng ran, đầu lưỡi đắng chát, còn đắng hơn cả những loại thuốc mà y từng uống, nhưng nó không sao bằng được mùi vị đắng ngắt trong tim.
Hinata nhìn y, trong lòng không khỏi trào lên một cảm giác chua xót, người mà nàng thầm mến trước mặt nàng lại nói yêu một nữ tử khác, còn gì đau xót hơn nữa? Cố kìm chế trái tim mình, nàng ném lại một câu không chút nể mặt:
- Ngài đúng là ngốc! yêu một người nhưng lại không có can đảm nói ra, bây giờ mất đi người ấy cũng không có gì là đáng thương hại.
Y chợt ngẩn ra khi nghe câu nói của nàng, cứ tưởng rằng nàng ta sẽ an ủi y, nào ngờ…dần dần lấy lại chút tỉnh táo, y cười cười tự nói với mình:
- Đúng là ngu ngốc thật…
- Thế nhưng... – giọng nói trong trẻo của Hinata lại vang lên - ...nếu giờ đây ngài đã có đủ can đảm thì hãy nói rõ tình cảm của mình với người mà ngài yêu, để nàng hiểu được tình ý của mình, có thể...lòng ngài sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, biết đâu, nàng lại chấp nhận tình ý của ngài thì sao.
Ánh sáng trên nóc đình chiếu rọi xuống gương mặt hai người, nam nhân với đôi mắt ngập màu đại dương ánh lên một tia nhìn dịu dàng, đôi mắt tím huyền ảo của nử tử khiến người ta không thể nắm bắt được tâm tư của nàng, cả hai rơi vào trầm mặc, duy chỉ có ý nghĩ là luôn hướng về đối phương. Lát sau, Naruto mới nhẹ giọng đáp :
- Ta sẽ thử, xin đa tạ tiểu thư... – ngưng một lát, y nói tiếp, trong mắt hiện lên cái nhìn khó hiểu - ...Tiểu thư...không định hồi phủ hay sao, Neji chắc còn lâu mới rời yến tiệc, ta thuận đường...có thể đưa tiểu thư về cùng.
Dứt lời liền cảm thấy có chút kì quặc, Naruto không biết làm gì hơn là lúng túng gãi gãi đầu. Chỉ thấy Hinata nhoẻn miệng cười duyên một cái, ánh mắt hiện lên vẻ hoan hỉ hiếm thấy, đáp :
- Thế thì phiền tướng quân vậy...
Trong làn gió se lạnh cuối mùa, một nam một nữ sánh vai nhau ra khỏi đình viện, tà áo nhè nhàng bay bay, làn gió nghịch ngợm thổi tung mái tóc của nử tử. Một bông hoa nhỏ bị gió cuốn vươn trên tóc nàng, nam tử nhẹ vươn tay gỡ giúp bông hoa kia, vẻ mặt ôn nhu, dường như rất chăm chú, có lẽ vì thế mà không nhìn thấy được trên gương mặt của nữ tử thoát hiện lên một mảng hồng nhàn nhạt khó che dấu...
Bỗng chốc, mọi thứ xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn lại thân ảnh một lam một tím đang quyện vào nhau, lưu luyến không rời....
Naruto...
Chàng đâu thể biết rằng...
Từ lâu đã có một người...
Đem chàng đặt vào nơi sâu thẩm nhất trong tim
Nhưng...
Lại không có can đảm nói ra điều đó
-----------------------
Hoàng cung hoa lệ, khắp nơi đèn lồng rực rỡ chiếu sáng, khiến bóng đêm cũng phải nhún nhường cách xa khỏi ánh sáng hoa lệ kia. Trong chính điện, hàng trăm ngọn nến cùng cháy sáng khiến nơi đây sáng rõ như ban ngày, không khí ấm áp hòa lẫn với mùi trầm hương thoang thoảng dịu nhẹ, dường như cả cơn gió lạnh lẽo kia cũng bị lãng quên mất. Tiếng đàn hát du dương từng nhịp từng nhịp vang lên, không khí vui vẻ cứ ngày một tăng chứ không giảm, các đại thần bá quan văn võ luôn miệng thay nhau chúc mừng Lee cùng Neji – hai trong ba vị tướng quân có công dẫn đầu binh đoàn hỏa quốc giành thắng lợi trong cuộc viễn chinh với tiểu quốc phía bắc. Dù chỉ là một quốc gia nhỏ nhưng đây lại là nơi tiếp giáp giữa hỏa quốc với lôi quốc, chiếm được vùng đất này sẽ loại trừ khả năng lôi quốc dùng nó đề làm bàn đạp tấn công cũng như thiết lập phòng tuyến vững chắc nhất.
Mà cái người chủ soái trong cuộc viễn chinh lần này, người đáng lẽ phải có mặt trong buổi yến tiệc, tức đại tướng quân Naruto, lúc đầu vẫn vui vẻ tiếp rượu cùng mọi người nhưng bây giờ thì đã lặn đi đâu mất không thấy tăm hơi. Dường như cảm thấy vị đế vương đang cao cao tại thượng trên kia cũng không thay đổi sắc mặt nên các vị đại thần tuyệt đối không-dám-nói-gì thêm.
Giữa điện, những vũ nữ thân hình mềm mại uyển chuyển múa điệu múa dụ hoặc, làm mê đắm biết bao nhiêu ánh mắt, dung mạo ai nấy như hoa như ngọc, hồng y mỏng manh tung bay theo từng bước nhảy, như cánh bướm ngũ sắc dập dờn trong không trung. Vài mĩ nữ tự tin vào mị lực của mình, không ngừng bắn những ánh mắt phong tình đến vị đế vương trên ngai vàng kia, nhưng thủy chung vẫn không ai làm ánh mắt đen sâu thẩm kia xao động.
Thế là, bất bình của chúng đại thần cùng sự ghen tị của những vũ nữ lần lượt chuyển lên người ngồi bên cạnh vị đế vương, không ai khác, chính là Sakura.
Nàng một thân hoa phục rựa rỡ, sa y ánh kim được điểm thêm một vài bông hoa hải đường, mái tóc vấn cao có phần cầu kì, cài thêm trâm phượng nạm ngọc châu chói lóa, gương mặt diễm lệ khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt to long lanh, làn môi hồng thuận, giữa mi tâm có điểm một viên đá quý lấp lánh ánh hồng càng khiến nàng trở nên kiều diễm hơn, quanh người tỏa ra một khí chất cao quý không ai sánh được, khiến nhiều người vừa ghen ghét, vừa phải cúi đầu ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng.
Vài người ác ý truyền tai nhau, bảo : ‘người đẹp vì lụa’ quả không sai, rốt cuộc thì con chim sẻ thấp kém cũng trở thành một con phượng hoàng đầy cao ngạo.
Nhưng mấy ai nhận ra rằng, trong đôi mắt lục bảo vốn luôn vui vẻ, trong suốt kia giờ đã hóa một màu xám ảm đạm, tựa như trái tim u buồn của nàng vốn đã bị che lấp mất bởi thứ ánh sáng hoa lệ kia.
Sakura biết, mình không nên xuất hiện ở đây dưới cái dáng vẻ mĩ miều này, và trong thâm tâm, nàng cũng không bao giờ muốn đến. Thử nghĩ xem nếu ngồi đây mà cứ bị người khác nhìn soi mói như thế hoài thì có thoải mái chút nào không ? Câu trả lời là : không-bao-giờ ! lúc trước nàng cũng bị người ta nhìn nhưng chí ít đều là cái nhìn thiện cảm không ác ý. Còn nhìn lại trong điện này xem, nếu không phải là cái nhìn soi mói từ sợi tóc đến mũi chân thì cũng là cái nhìn tóe lửa như thể hận không thể bay tới bóp chết nàng, đặc biệt Sakura còn rất ‘may mắn’ nhận được những cái nhìn ‘lang sói’ từ vài tên hám gái, những đôi mắt hip híp như muốn xuyên thấu qua áo nàng hay nói đúng hơn là nhìn một miếng thịt gà béo ngậy thơm lừng không-hơn-không-kém !
Lông tơ của Sakura bỗng dựng đứng hết cả lên.
Con bà nó ! Mấy cái tên quan già chết dẫm kia căn bản là không xem nàng ra gì mà. Thân là quý phi nương nương mà còn bị nhìn như thế, nàng hận không thể lập tức rời khỏi cái buổi yến tiệc chán ngắt này.
Nhưng...nàng nhất định phải ở lại đây, để làm một việc rất quan trọng...
Liếc nhìn người ngồi bên cạnh, Sakura chỉ thấy được khuôn mặt băng lãnh nghiêng nghiêng của Sasuke, trường bào ánh kim rực rỡ nhưng vẫn tỏa ra hơi thở lạnh lùng, dù hắn chỉ đang khép mắt uống rượu một cách hờ hừng, không khoát lên mình quân phục dũng mãnh nhưng khí chất của bậc đế vương vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn toát lên vẻ thâm trầm khó đoán. Hắn ngồi đó, trên chiếc ngai vàng quyền uy tột đỉnh, khiến nàng cảm giác hắn thật xa xôi, thật cao lớn đến nỗi nàng không thể chạm tới được, cũng bởi vì Sasuke là một đế vương nên hắn có thể làm mọi việc, kể cả việc thương tổn người khác. Nghĩ tới đó, Sakura mím môi, trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót.
Đời, có mấy ai là không trải qua những lần thương tâm, có thể bị người thân cận mình phản bội, bị lợi dụng, bị xúc phạm...hoặc phải sinh ly tử biệt, vĩnh viễn xa cách.
Mà Sakura, chỉ đến khi sống trong thế giới này, nàng mới chân chính biết được cảm giác bị người mình tin tưởng nhất lừa dối.
Lần thứ nhất, là khi Yuna – người mà nàng xem như tỷ tỷ ruột thịt lại che dấu thân phận sát thủ của mình. Những ngày sống trong doanh trại củng các vị tỷ tỷ, nàng hết lòng tận tâm với họ, chia sẻ với họ mọi điều, khụ...cũng có vài lần nàng nói xấu Sasuke trước mặt họ, quan trọng nhất là nàng luôn tin tưởng, nghĩ rằng các vị tỷ tỷ cũng giống như mình đều là nữ tử chân yếu tay mềm. Nhưng, vào cái đêm hôm đó, lúc nhìn thấy trên tay họ kiếm quang loang loáng, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, nàng biết mình đã lầm to rồi.
Yuna nói, là vì nhiệm vụ nên tỷ ấy cùng các tỷ muội khác phải che dấu thân phận sát thủ của mình. Ừ, nàng hiểu, cũng không trách các tỷ ấy, chỉ là...trong lòng lại cảm thấy thật nặng nề, thật hụt hẫng...
Lần thứ hai, người lừa dối nàng lại chính là Miyura – vị quận chúa tinh nghịch và cũng là người bạn thân thiết nhất của nàng. Không biết vì Sakura quá ngây ngô hay là vì nàng ta che dấu quá giỏi, mà đến tận lúc ấy, nàng mới biết được một con người khác của Miyura : lạnh lùng, tàn bạo, và nàng ta cũng không sợ trèo cây như nàng biết, mà là một người võ công đầy mình, giết người không chút lưu tình !
Miyura nói, việc này là thân bất do kỉ, trong hoàng cung không phải nơi nào cũng tràn ngập ánh sáng, để tự bảo vệ mình, không còn cách nào khác là giả ngu để đánh lừa tai mắt của kẻ thù, chỉ có như thế, nàng mới có thể yên ổn sống trong hoàng cung đầy rẫy cạm bẩy, cũng là phần nào giúp Sasuke không phải lo lắng vì mình. Sakura có thể thông cảm cho lí do đó, nhưng vẫn không thể nào chấp nhân sự thật, tựa như có người tạt một thao nước lạnh vào người nàng, lạnh...rất lạnh, khiến trái tim nàng buốt giá...
Tự hỏi số phận, tại sao lại khiến nàng gặp phải những chuyện này, tại sao nàng không thể như những cô gái bình thường khác được sống vui vẻ, được trải qua một mối tình oan oan liệt liệt. Nàng biết, kể từ khi lạc vào thế giới này, số phận đã không mỉm cười với mình, cứ tưởng rằng đã nhận đủ sự lừa dối, nhưng thật không ngờ, còn có một người đem đến nỗi đau tột cùng cho nàng, đó không chỉ là lừa dối mà còn là lợi dụng, khiến trái tim nàng giống như bị một thanh chủy thủ đâm vào, liên tục đụt khoét, máu chảy đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi vào trong lòng nàng, đau nhói....
- Nói đi, bệ hạ phong ta làm quý phi là có mục đích gì ?
Trong ánh nến bao phủ, Sakura đứng đối diện với tấm lưng vững chảy của Sasuke, trên gương mặt nhợt nhạt không giấu nổi vẻ sợ hãi, nàng nghe thấy trái tim mình đang đập mạnh, như muốn báo trước một điều gì đó sắp đến. Trong lòng luôn thầm cầu xin, cầu xin ông trời đừng để mọi chuyện xảy ra giống như nàng đoán, nếu không, chút hi vọng cuối cùng để nàng bám víu sẽ sụp đổ.
Sasuke quay lại, một tia lạnh lẽo xẹt qua người nàng nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ ôn nhu trước đó, khóe miệng chàng như cười như không, hỏi :
- Thế nàng cho rằng ta làm thế là vì cái gì ?
Thân hình Sakura khẽ run lên, cổ họng nghẹn lại, hắn thực sự muốn nàng tự mình đoán ra sao ? Ha, khôi hài thật đấy, từ lúc nào hắn lại nghĩ nàng thông minh tới vậy, có thể đoán ra toàn bộ kế hoạch của hắn chứ.
Nàng siết chặt nắm tay, đến nỗi các ngón tay trắng bệch cả.
- Miyura...đã nói cho ta tất cả mọi chuyện, cũng tiết lộ tình hình hỏa quốc lúc này...– nàng liếc nhìn Sasuke, thấy trong mắt chàng lóe lên một tia sáng dị thường - ...Theo những gì nàng ấy biết, hiện giờ tể tướng Danzo đang là người có thế lực nhất trong triều đình, chỉ đứng sau bệ hạ, ông ta cũng là người thứ ba nắm binh quyền, có trong tay ¼ binh lực hỏa quốc. Ông ta cũng không phải là một người trung quân ái quốc, vả lại trong thời gian gần đây, mật thám cho biết ông ta có những hành động không bình thường, một mối nguy hại lớn như thế, chắc hẳn bệ hạ không thể nào bỏ qua được.
Khóe miệng Sasuke mỉm cười, im lặng đợi nàng tiếp tục. Sakura hít sâu một hơi, nói tiếp :
- Thế nhưng, muốn bắt người thì phải có chứng cớ, huống chi Danzo lại là tể tướng, hành động của ông ta lúc nào cũng rất kín đáo, không lộ ra sơ hở. Nhưng nếu muốn hạ bệ ông ta thì không phải không có cách vì yếu huyệt duy nhất của ông ta chính là con gái nuôi Kimimura Karin. Ông ta muốn đưa nghĩa nữ của mình lên làm hoàng hậu nhằm thâu tóm quyền lực về tay mình nên luôn tìm cách giúp nàng ta thủ tiêu những nữ nhân của bệ hạ. Lần trước ta bị tấn công, chắc chắn bệ hạ biết là do Karin làm, vì thế...vì thế lần này....bệ hạ phong ta làm quý phi, mục đích chính...là để dụ Karin ra mặt, từ đó tóm gọn yếu huyệt của Danzo, khiến ông ta mất đi sự tin tưởng của các đại thần trong triều, triệt hạ thế lực của ông ta, đúng không ?
Giọng nói của nàng nhỏ dần, run rẩy không thôi, tay càng siết chặt, cho đến khi cảm thấy lòng bàn tay đau đớn bởi vì bị móng tay đâm vào mới thôi. Ha, đau đớn thể xác này có là hề gì, nó chưa thể sánh được với nỗi đau trong lòng nàng, nỗi đau khi phải tự mình đối diện với sự thật phủ phàng mà chính bản thân không thể nào chấp nhận.
Bất cứ việc gì ta làm đều là có mục đích hết cả...
Giờ thì nàng đã hiểu câu nói đó có nghĩa gì rồi.
« Bốp ! bốp ! bốp ! »
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, xé toạt sự im lặng giữa hai người, Sakura nhìn thấy, trong ánh mắt đen thẫm của Sasuke ánh lên một ý cười thật mờ nhạt, tựa như làn khói mờ ảo bao phủ con người chàng khiến chẳng ai biết được rốt cuộc chàng đang suy nghĩ gì.
Sasuke nhìn nàng, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, giọng nói rất trầm vang lên :
- Nàng...quả thật là người thông minh, thật không hổ là ái phi của ta.
Ầm !
Sakura như cảm thấy, mọi thứ trước mắt nàng đang sụp đổ, ngay cả chút hy vọng còn sót lại cũng bởi vì câu nói kia mà tan thành từng mảnh vụn. Một cỗ đắng ngắt chợt trào lên trong miệng, khiến lòng nàng run rẩy không thôi . Nàng đặt tay lên ngực mình, nơi đó...nơi đó thật đau, đau quá, nỗi đau đến tâm can phế liệt, như có ai đó dùng một nhát kiếm cứa vào tim nàng, đầm đìa lệ máu.
Tại sao ? Tại sao Sasuke lại có thể nhẫn tâm với nàng như thế ? Thà rằng...thà rằng hắn tiếp tục lừa dối nàng, cũng đừng để nàng phải đối mặt với sự thật tàn khốc rằng : ngay từ lúc đầu, nàng đã là một con cờ trên bàn cờ của hắn, để mặt hắn điều khiển chi phối mà không hề hay biết.
Tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể lừa dối nàng, nàng sẽ chịu đựng. Duy chỉ có Sasuke là không thể....
Cố nén chặt nỗi đau trong lòng, Sakura trừng đôi mắt phẫn uất nhìn thẳng vào Sasuke, không muốn cho một giọt lệ nào rơi xuống, nàng cười mỉa mai, run giọng nói :
- Nếu...thực sự là thế...thì bệ hạ không nghĩ rằng, ta cũng có thể đem chuyện này nói cho Danzo biết sao ?
Không gian bỗng chốc lại trở nên im ắng.
Lát sau, làn môi bạc khẽ cong lên, Sasuke nhìn nàng, trong mắt tràn ngập thích thú, chàng tiêu sái bước về phía Sakura, ngón tay thon dài khẽ vuốt mặt nàng, lướt qua gò má rồi di chuyển xuống chiếc cằm xinh xắn, chàng hơi dùng sức nâng cằm nàng lên, để khuôn mặt nàng đối diện với chàng. Trong một khắc, hình ảnh của nàng phản chiếu trong đôi mắt sắc lạnh ánh lên màu huyết sắc tàn bạo, khiến nàng ngỡ ngàng.
Dùng một giọng nói hết sức mị hoặc, Sasuke nghiêng đầu kề sát vào tai nàng, nói khẽ :
- Ta không bao giờ lo lắng vì chuyện đó cả, bởi vì.... – chàng thổi hơi nóng phả vào tai Sakura, hài lòng khi thấy nàng run rẩy - ...nàng căn bản không dám !
Đúng vậy...nàng sẽ không dám làm thế.
Vì người duy nhất có thể giúp nàng trở về chính là hắn, nếu nàng làm hỏng kế hoạch, hắn....sẽ để yên cho nàng sao ?
Hắn biết rõ điều đó, thế nên mới không ngần ngại đẩy nàng vào hố sâu, không ngần ngại biến nàng thành con cờ.
Để thương tổn một ai đó...có rất nhiều cách. Nhưng hắn lại chọn những cách máu lạnh nhất để thương tổn nàng.
Một câu nói của hắn khiến Sakura như rơi vào hố sâu vạn trượng, trái tim...cũng theo đó mà vỡ nát, từng cái như hàng ngàn mũi kim đâm vào lòng nàng, khiến cõi lòng tan nát thành từng mảnh nhỏ...
Trong tẩm phòng mặc dù rất ấm áp, nhưng Sakura lại cảm thấy tâm hồn nàng thật lạnh giá, lạnh đến điến người...
Mỗi khi nhớ đến tình cảnh tối hôm đó, nỗi đau như sóng triều lại từng đợt đánh vào khiến Sakura không còn sức lực gượng dậy nữa.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng ước rằng mình không biết gì hết, cứ như thế mà vô ưu vô lo chờ đến ngày được trở về, như thế sẽ không bị cuốn vào cái vòng xoáy tránh đoạt quyền lực này, sẽ không bị thương tổn.
Nhưng, đời lại không có chữ ‘nếu’....
- Sakura !
Một tiếng gọi trong trẻo của ai đó kéo nàng trở về hiện tại, Sakura hoàn hồn, quay sang nhìn Miyura ngồi bên cạnh. Chỉ thấy nàng ta mặt mày nhăn nhó nhìn nàng, lo lắng hỏi :
- Hoàng tỷ sao vậy ? Nãy giờ cứ ngồi thẩn thờ không ăn uống gì hết... – Nhìn thấy Sakura cười cười, lắc đầu bảo không sao thì nàng mới hắng hái nói tiếp - ...Nãy giờ không kính rượu tỷ được ly nào, tới đây, uống với muội một ly !
Sakura liếc nhìn ly rượu, định nói ‘tỷ không biết uống’ thì bỗng một cung nữ hầu rượu đi ngang qua, chẳng may làm rơi ly rượu trong tay Miyura, ‘keng’ một tiếng chiếc ly rơi xuống sàn, rượu bắn hết ra ngoài, vấy lên y phục của Miyura. Cung nữ kia mặt trắng bệch lập tức quỳ sụp xuống, sợ hãi cầu xin :
- Nô tỳ đáng chết ! nô tỳ đáng chết ! Xin quận chúa tha tội !
Vốn hôm nay là ngay vui nên Miyura cũng chẳng muốn máu đổ đầu rơi làm gì, nàng chỉ cau mày rồi khoát tay bảo cung nữ kia lui xuống đem một ly rượu khác lên là được.
Miyura rót rượu vào chiếc ly mới đem tới, dường như hiểu được sự khó xử trong ánh mắt Sakura nên nàng liền nói :
- Hoàng tỷ yên tâm, đây là rượu trái cây nên rất nhẹ, uống vào không say nổi đâu.
Dưới ánh mắt chờ mong của Miyura, biết mình không thể khướt từ được nên Sakura cứ thế mà uống một hớp rượu, chất lỏng màu hồng nhạt chầm chậm chảy qua yết hầu, lưu lại trên đầu lưỡi một hương vị ngòn ngọt và hơi cay nhẹ, khiến lòng nàng xao xuyến.
- Rượu ngon !
Nàng buột miệng khen một tiếng lại khiến Miyura như được khích lệ, lại rót thêm một ly rượu nữa. Sakura cũng không từ chối, nàng nghĩ rượu này ngọt như thế thì chắc uống nhiều mọt chút cũng không say là mấy, đang định uống tiếp thì bỗng...
‘Keng’
Một tiếng động thanh thúy vang lên khiến sự chú ý của mọi người đều hướng lên điện, chỉ thấy ly rượu trong tay quý phi nương nương nằm lăng lốc trên chính điện . Nàng dáng vẻ đau đớn khụy xuống, bàn tay gạt đổ mọi thứ trên bàn, mi tâm nhíu chặt lại, gương mặt diễm lệ giờ đã tái xanh, bàn tay nàng cố che miệng, không ngừng ho khan.
Bá quan văn võ sau một hồi ngỡ ngàng mới hồi phục tình thần, Neji là người tỉnh táo đầu tiên lập tức đứng dậy kêu lớn ‘quý phi nương nương !’, theo sau đó là Lee cùng các đại thần trong yến tiệc. Ai nấy sắc mặt kinh hãi, cũng có nhiều người bên ngoài thì tỏ vẻ rất quan tâm nhưng trong lòng thì đang hớn hở vô cùng, chẳng ai biết được. Buổi yến tiệc bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Tenten sau khi thử độc toàn bộ ly rượu mới hướng Sasuke lúc này đang ôm Sakura trong tay, nói :
- Bệ hạ ! rượu không có độc, độc là được bôi trên miệng ly !
- Truyền lệnh ta, lập tức phong tỏa toàn bộ hoàng cung ! bắt sống ả cung nữ lúc nãy ngay ! Còn nữa, gọi ngự y đến đây !
Giọng nói như tiếng gầm của loài sư tử vang lên giữa điện khiến người người khiếp sợ, hoàng đế biểu hiện như thế nghĩa là ngài đang rất giận dữ. Quân lính đồng loạt hô ‘rõ’, nhanh chóng chia thành từng tóp truy bắt ả cung nữ kia.
Ánh mắt Sasuke tràn ngập lo lắng nhìn nữ nhân mềm yếu trong lòng, nàng tựa như sương khói có thể tan biến bất cứ lúc nào. Dù đã khiến bản thân tàn nhẫn với nàng nhưng không hiểu sao, trong lòng Sasuke vẫn luôn lo lắng, luôn sợ hãi mất đi nàng, và khi thấy Sakura đau đớn, Sasuke mới hiểu được cảm giác sắp mất đi người quan trọng là như thế nào. Chàng chỉ có thể có gắng ôm chặt lấy cơ thể nóng hừng hực của Sakura, để nàng không thể biến mất trước mắt chàng.
Phải chăng, chàng đã sai rồi ?
Trong cơn mê man, Sakura dường như cảm thấy th.ân thể đã không còn là của mình, sự đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào cơ thể khiến nàng nửa tỉnh nữa mê, chi phối lí trí của nàng, chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng ai đó gọi nàng, a...là Miyura, còn có Lee và nhiều người khác nữa...còn có.....
Tiếng của Sasuke.
Nàng cố hé đôi mắt, nhưng không tài nào mở to được, trước mắt nàng lờ mờ như bị sương phủ, chỉ thấy được duy nhất bóng hình một ai đó...người đó có khuôn mặt rất đẹp, rất yêu diễm, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn nàng chăm chú, trong mắt chứa đầy ưu thương cùng lo lắng. Sakura cố nhìn rõ, a...đó chẳng phải là khuôn mặt của Sasuke sao ? từ khi nào mà hắn đã biết lo lắng cho nàng vậy ?
Bất giác, Sakura nở một nụ cười chua xót...
Sakura mờ mịt nhìn viên thuốc tròn tròn, nâu nâu trong lòng bàn tay, khó hiểu nhìn Sasuke.
- Đây là cái gì ?
- Là một loại kịch độc, khi đi vào cơ thể sẽ không phát tán ngay, uống nó vào, nếu nàng bị một chất độc khác xâm nhập thì nó sẽ là thần dược khắc chế mọi loại độc.
Nàng nhìn viên thuốc độc rồi lại nhìn Sasuke, không nhìn ra biểu tình gì trên gương mặt chàng, nàng mỉa mai nói :
- Sao ? chẳng lẽ bệ hạ nghĩ lát nữa trong buổi yến tiệc, ta bị bọn chúng hạ độc hay sao ? – Một buổi tiệc lớn như thế mà chúng còn dám ra tay, trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa.
Sasuke nhìn nàng, trong mắt ánh lên cái nhìn ngoan tuyệt, chàng trầm giọng nói :
- Không phải nghĩ mà là chắc chắn, hy sinh thuộc hạ của mình để diệt trừ kẻ thù không phải là việc gì khó đối với chúng.
Sakura bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, vết thương trong tim chưa kịp lành lại thì đã bị người khác hung hăng xé rách, nỗi đau đớn từng đợt lại từng đợt đánh vào, khiến nàng chỉ có thể một mình hứng chịu nỗi thương tâm tột cùng. Hắn thực sự...thực sự nhẫn tâm đánh đổi cả mạng sống của nàng, không một chút luyến tiếc ! nàng nuốt ngược nước mắt vào trong, nhỏ giọng nói :
- Vậy nếu...nếu mọi chuyện không như bệ hạ đoán, ta cũng không bị trúng độc thì sao ?
Hắn nhìn nàng một lát rồi lạ rất bình thản trả lời, giống như mọi chuyện không liên quan gì đến hắn :
- Vậy thì...nàng phải chịu khổ một thời gian, chất độc có thể hóa giải nhưng một phần vẫn còn lưu lại trong cơ thể, nó sẽ tiếp tục hành hạ nàng.
Câu nói đó, một lần nữa lại giáng một đòn nặng nề vào người Sakura.
Xem ra...hắn căn bản chỉ xem nàng là một món đồ chơi muốn nắn muốn bẻ thế nào cũng được.
Uchiha Sasuke, ngươi thật máu lạnh vô tình !
Từ tận đấy lòng, nàng đã mong Sasuke có thể hồi tâm chuyển ý, ngăn cản nàng uống độc dược, nhưng...hắn cuối cùng cũng không thay đổi, vô cảm nhìn nàng một hơi nuốt xuống viên thuốc đó.
Lòng Sakura quặn thắt, cảm giác đau đớn khiến nàng như muốn chết đi, chết rồi...biết đâu linh hồn nàng sẽ trở về thế giới thân yêu mà nàng luôn mong ước, sẽ không còn phải đau lòng nữa....
Nàng ho dữ dội, ho đến nỗi phun ra một ngụm máu đen, giọt máu từ khóe môi tím tái chảy ra, rơi trên xiêm y rực rỡ, như những bông hoa máu nở rộ.
Mọi người xung quanh đều đồng loạt thất kinh, cho rằng vị quý phi nương nương bạc mệnh này đã sắp không còn nữa, không khỏi tiếc thương cho nàng, vài người trong số đó dù biết nàng sẽ không chết nhưng vẫn cực kì lo lắng, cảm thấy kì lạ khi Ngũ độc tán không thể khắc chế nổi chất độc trong người nàng. Sasuke cũng không thể chờ thêm nữa liền ôm chặt lấy nàng đi về phía tẩm phòng.
Tại sao ? tại sao chất độc lại không bị khắc chế ? tại sao lại tiếp tục xâm nhập vào cơ thể Sakura ? Rốt cuộc chàng đã tính sai chỗ nào ?
- Sakura ! Ta không cho phép nàng chết ! sự sống chết của nàng phải do ta quyết định !
Sasuke gầm nhẹ vào tai nàng, trong lòng không cách nào bình tĩnh lại được.
Chỉ thấy khóe miệng Sakura khẽ mỉm cười yếu ớt, đã đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn bá đạo như thế, ngay cả sự sống chết của nàng mà còn muốn điều khiển.
Cõi lòng chua xót không thể kìm chế được nữa, một giọt lệ từ khóe mắt nàng chảy dài trên má, rơi vào khoảng không hệt như một viên châu ngọc trong suốt, cuối cùng hóa thành một đóa hoa nước, biến mất…
Nàng ngất đi, chìm vào bóng tối sâu thẫm...
End part I
Part I
Hoàng cung Hỏa quốc
Đêm lạnh như nước, bầu trời thủy chung vẫn bị bao phủ bởi những đám mây xám ẩn mình trong màn đêm đen đặc, khiến ánh sáng le lói của những vì tinh tú kia không tài nào xuyên qua nổi.
Mùa đông khẽ lướt qua như một cơn gió nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã gần đến thời điểm giao mùa. Tiết trời mặt dù vẫn còn se lạnh nhưng phần nào đã ấm áp hơn, cây cối cũng bắt đầu rùng mình trút bỏ vỏ bọc khô khốc bên ngoài, dần dần thay da đổi thịt, lú lên những mầm xuân tươi mới.
Hôm nay vào một đêm cuối đông, khắp hoàng cung náo nhiệt như mở hội, đèn đóm tất cả đều được thắp lên khiến nơi nơi bừng sáng rực rỡ, người người ra vào đông như trẩy hội, ai nấy tâm tình phấn khởi luôn miệng chúc mừng tướng quân nhân sĩ, mừng binh đoàn hỏa quốc chiến thắng trở về trong cuộc viễn chinh với vùng tiểu quốc phía bắc, góp phần bành trướng lãnh thổ cũng như lực lượng cho hỏa quốc hùng mạnh.
Nhưng, trái ngược với không khí náo nhiệt của buổi yến tiệc trong chính điện, nơi ngự hoa viên cách đó không xa, không gian vẫn yên tĩnh lạ thường, dường như sự ồn ào đó không làm ảnh hưởng gì đến không khí xung quanh. Bên trong một cái đình nhỏ nằm giữa hồ nước tĩnh lặng, nối liền bởi một cây cầu gỗ màu đỏ chót, có một nam nhân ngồi giữa bàn đá trong đình, tay cầm ly rượu Hồng ngọc lộ nhanh chóng uống cạn, chẳng biết y đã uống bao lâu nhưng bình rượu men ngọc trước mặt cũng đã vơi đi một nửa. Đôi mắt nhuốm màu sương khói nhìn vào cảnh đêm cô tịnh trong vô thần, đáy mắt bỗng hiện lên một chút ưu thương, y lại tiếp tục uống cạn một ly rượu. Ánh đèn lồng treo trong đình phủ lên gương mặt cương nghị của y, màu tóc vàng nổi bật khiến người ta phải chói mắt.
Từ xa, một thân ảnh thanh thoát từ từ xuyên qua màn đêm tiến về phía đình, nử tử một thân áo tím cước bộ nhẹ nhàng đi qua cây cầu nhỏ, tà áo khẽ bay bay, trên mặt hồ phản phất hơi gió khiến nước gợn sóng lăn tăn. Dưới ánh sáng nhu hòa, khuôn mặt thanh tú dần dần hiện ra, đôi mắt tím huyền ảo mông lung khiến người ta như đắm chìm vào đôi mắt tĩnh lặng ấy.
- Hiếm khi thấy ngài rời bỏ náo nhiệt để đến một nơi yên tĩnh thế này, một mình uống rượu…không cảm thấy buồn chán sao, tướng quân Naruto?
Giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ không gian yên ắng, Naruto nghiêng đầu, đôi mắt xanh chăm chú nhìn nữ tử trước mặt, bỗng y phì cười một tiếng như tự giễu chính mình, nói nhỏ:
- Buồn chán? Ta lại cảm thấy nơi đây rất thích hợp với tâm tình của ta lúc này, thật chẳng thể hiểu nổi, một người tự do tự tại, phong lưu khoáng đạt như ta mà cũng có lúc buồn chán… - Y quay sang nhìn nữ tử áo tím - …Không biết..tiểu thư Hinata hóa bộ đến đây là có việc gì?
Hinata cười nhẹ, tao nhã ngồi xuống ghế đá đối diện Naruto, bàn tay trắng muốt nhẹ nhàng cầm lấy bình rượu rót vào, chất lỏng sóng sánh từ từ lấp đầy ly rượu.
- Tiểu nữ chỉ là tiện đường ghé qua, thắc mắc không biết vì sao người lập công đầu trong cuộc viễn chinh - đáng lẽ phải ở trong buổi yến tiếc kia lại ra đây ngồi, chẳng biết…điều gì khiến ngài buồn chán như vậy?
Naruto không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn vào khoảng không vô định, trước mắt bất giác hiện lên hình ảnh của một ai đó…ánh mắt trong suốt nhưng có thần, mái tóc màu đào bồng bền mềm mại, làn môi đỏ thắm nở một nụ cười ngọt ngào….
Đôi mắt tím khẽ gợn sóng, Hinata nhìn thấy, trong đôi mắt kia, nhu tình dào dạt, thương nhớ như dòng nước tràn ngập đáy mắt, nhưng lại ẩn nhẫn bao nhiêu chua xót, bao nhiêu luyến tiếc.
Trái tim nàng bất chợt trầm xuống…
- Phải chăng..là vì một chữ tình?
Giọng nói rất nhẹ nhưng cũng đủ làm trái tim Naruto chấn động, đúng vậy, Hinata đoán không sai, y đau khổ, y buồn chán cũng chỉ bởi vì một chữ tình. Mà người làm y đau khổ, không biết tự lúc nào đã lưu lại trong trái tim y, mỗi ánh mắt, mỗi cái nhíu mày…y đều đem nó khảm sâu trong trí nhớ.
Naruto dời mắt sang Hinata, nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của nàng, nở nụ cười tán thưởng:
- Không ngờ tiểu thư lại là người thấu hiểu nhân tâm đến vậy, không hổ là trưởng nữ nhà Hyuga nổi tiếng về thuật tiên tri ở vân quốc.
- Tướng quân quá khen rồi, chẳng qua đó chỉ là chút tài lẻ không đáng nói… - khóe miệng khẽ nhướm lên, nàng nâng tay tiếp tục rót rượu - …không biết, tiểu nữ có thể giúp ngài chia sẽ chuyện buồn chán này hay không? Biết đâu, tiểu nữ lại giúp được ngài.
Lời nói của Hinata khiến Naruto không mấy thoải mái, y không khi nào lại muốn nói về chuyện tình duyên của mình trước mặt người khác, nhất là trước một nữ tử, điều đó làm y cảm thấy mình thật yếu kém, nhu nhược. Naruto gắt gao nhìn chầm chập nàng bằng ánh mắt nghi ngờ, nhìn vào đôi mắt không chút ý vị sâu xa đó, có thể là do tìm thấy được sự tin tưởng, hay là lúc say y không mảy may để ý, ánh mắt bỗng dịu lại, y tránh khỏi tầm mắt của nàng, nhìn ra cảnh vật xa xa bên ngoài, giọng nói có chút hơi trầm cất tiếng:
- Ta…dường như đã yêu thương một người. Lúc đầu…cứ tưởng rằng đó chỉ là tình cảm thoáng qua, rất nhanh sẽ như dòng nước mà trôi đi mất..không ngờ, ngày qua ngày, hình bóng nàng lại càng khắc sâu trong ta, không dứt ra được, có lẽ..do ta quá hèn nhát, chưa bao giờ thật lòng nói với nàng nên ông trời đã trừng phạt ta. Phạt ta bây giờ dù có can đảm cách mấy cũng không thể nói, bởi lẽ…nàng đã trở thành người mà ta không thể nào chạm tới được..không thể…
Naruto cầm lấy bình rượu trong tay Hinata, ngửa đầu uống một hơi dài, chỉ cảm thấy trong người nóng ran, đầu lưỡi đắng chát, còn đắng hơn cả những loại thuốc mà y từng uống, nhưng nó không sao bằng được mùi vị đắng ngắt trong tim.
Hinata nhìn y, trong lòng không khỏi trào lên một cảm giác chua xót, người mà nàng thầm mến trước mặt nàng lại nói yêu một nữ tử khác, còn gì đau xót hơn nữa? Cố kìm chế trái tim mình, nàng ném lại một câu không chút nể mặt:
- Ngài đúng là ngốc! yêu một người nhưng lại không có can đảm nói ra, bây giờ mất đi người ấy cũng không có gì là đáng thương hại.
Y chợt ngẩn ra khi nghe câu nói của nàng, cứ tưởng rằng nàng ta sẽ an ủi y, nào ngờ…dần dần lấy lại chút tỉnh táo, y cười cười tự nói với mình:
- Đúng là ngu ngốc thật…
- Thế nhưng... – giọng nói trong trẻo của Hinata lại vang lên - ...nếu giờ đây ngài đã có đủ can đảm thì hãy nói rõ tình cảm của mình với người mà ngài yêu, để nàng hiểu được tình ý của mình, có thể...lòng ngài sẽ nhẹ nhõm hơn một chút, biết đâu, nàng lại chấp nhận tình ý của ngài thì sao.
Ánh sáng trên nóc đình chiếu rọi xuống gương mặt hai người, nam nhân với đôi mắt ngập màu đại dương ánh lên một tia nhìn dịu dàng, đôi mắt tím huyền ảo của nử tử khiến người ta không thể nắm bắt được tâm tư của nàng, cả hai rơi vào trầm mặc, duy chỉ có ý nghĩ là luôn hướng về đối phương. Lát sau, Naruto mới nhẹ giọng đáp :
- Ta sẽ thử, xin đa tạ tiểu thư... – ngưng một lát, y nói tiếp, trong mắt hiện lên cái nhìn khó hiểu - ...Tiểu thư...không định hồi phủ hay sao, Neji chắc còn lâu mới rời yến tiệc, ta thuận đường...có thể đưa tiểu thư về cùng.
Dứt lời liền cảm thấy có chút kì quặc, Naruto không biết làm gì hơn là lúng túng gãi gãi đầu. Chỉ thấy Hinata nhoẻn miệng cười duyên một cái, ánh mắt hiện lên vẻ hoan hỉ hiếm thấy, đáp :
- Thế thì phiền tướng quân vậy...
Trong làn gió se lạnh cuối mùa, một nam một nữ sánh vai nhau ra khỏi đình viện, tà áo nhè nhàng bay bay, làn gió nghịch ngợm thổi tung mái tóc của nử tử. Một bông hoa nhỏ bị gió cuốn vươn trên tóc nàng, nam tử nhẹ vươn tay gỡ giúp bông hoa kia, vẻ mặt ôn nhu, dường như rất chăm chú, có lẽ vì thế mà không nhìn thấy được trên gương mặt của nữ tử thoát hiện lên một mảng hồng nhàn nhạt khó che dấu...
Bỗng chốc, mọi thứ xung quanh như ngưng đọng, chỉ còn lại thân ảnh một lam một tím đang quyện vào nhau, lưu luyến không rời....
Naruto...
Chàng đâu thể biết rằng...
Từ lâu đã có một người...
Đem chàng đặt vào nơi sâu thẩm nhất trong tim
Nhưng...
Lại không có can đảm nói ra điều đó
-----------------------
Hoàng cung hoa lệ, khắp nơi đèn lồng rực rỡ chiếu sáng, khiến bóng đêm cũng phải nhún nhường cách xa khỏi ánh sáng hoa lệ kia. Trong chính điện, hàng trăm ngọn nến cùng cháy sáng khiến nơi đây sáng rõ như ban ngày, không khí ấm áp hòa lẫn với mùi trầm hương thoang thoảng dịu nhẹ, dường như cả cơn gió lạnh lẽo kia cũng bị lãng quên mất. Tiếng đàn hát du dương từng nhịp từng nhịp vang lên, không khí vui vẻ cứ ngày một tăng chứ không giảm, các đại thần bá quan văn võ luôn miệng thay nhau chúc mừng Lee cùng Neji – hai trong ba vị tướng quân có công dẫn đầu binh đoàn hỏa quốc giành thắng lợi trong cuộc viễn chinh với tiểu quốc phía bắc. Dù chỉ là một quốc gia nhỏ nhưng đây lại là nơi tiếp giáp giữa hỏa quốc với lôi quốc, chiếm được vùng đất này sẽ loại trừ khả năng lôi quốc dùng nó đề làm bàn đạp tấn công cũng như thiết lập phòng tuyến vững chắc nhất.
Mà cái người chủ soái trong cuộc viễn chinh lần này, người đáng lẽ phải có mặt trong buổi yến tiệc, tức đại tướng quân Naruto, lúc đầu vẫn vui vẻ tiếp rượu cùng mọi người nhưng bây giờ thì đã lặn đi đâu mất không thấy tăm hơi. Dường như cảm thấy vị đế vương đang cao cao tại thượng trên kia cũng không thay đổi sắc mặt nên các vị đại thần tuyệt đối không-dám-nói-gì thêm.
Giữa điện, những vũ nữ thân hình mềm mại uyển chuyển múa điệu múa dụ hoặc, làm mê đắm biết bao nhiêu ánh mắt, dung mạo ai nấy như hoa như ngọc, hồng y mỏng manh tung bay theo từng bước nhảy, như cánh bướm ngũ sắc dập dờn trong không trung. Vài mĩ nữ tự tin vào mị lực của mình, không ngừng bắn những ánh mắt phong tình đến vị đế vương trên ngai vàng kia, nhưng thủy chung vẫn không ai làm ánh mắt đen sâu thẩm kia xao động.
Thế là, bất bình của chúng đại thần cùng sự ghen tị của những vũ nữ lần lượt chuyển lên người ngồi bên cạnh vị đế vương, không ai khác, chính là Sakura.
Nàng một thân hoa phục rựa rỡ, sa y ánh kim được điểm thêm một vài bông hoa hải đường, mái tóc vấn cao có phần cầu kì, cài thêm trâm phượng nạm ngọc châu chói lóa, gương mặt diễm lệ khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt to long lanh, làn môi hồng thuận, giữa mi tâm có điểm một viên đá quý lấp lánh ánh hồng càng khiến nàng trở nên kiều diễm hơn, quanh người tỏa ra một khí chất cao quý không ai sánh được, khiến nhiều người vừa ghen ghét, vừa phải cúi đầu ngưỡng mộ vẻ đẹp của nàng.
Vài người ác ý truyền tai nhau, bảo : ‘người đẹp vì lụa’ quả không sai, rốt cuộc thì con chim sẻ thấp kém cũng trở thành một con phượng hoàng đầy cao ngạo.
Nhưng mấy ai nhận ra rằng, trong đôi mắt lục bảo vốn luôn vui vẻ, trong suốt kia giờ đã hóa một màu xám ảm đạm, tựa như trái tim u buồn của nàng vốn đã bị che lấp mất bởi thứ ánh sáng hoa lệ kia.
Sakura biết, mình không nên xuất hiện ở đây dưới cái dáng vẻ mĩ miều này, và trong thâm tâm, nàng cũng không bao giờ muốn đến. Thử nghĩ xem nếu ngồi đây mà cứ bị người khác nhìn soi mói như thế hoài thì có thoải mái chút nào không ? Câu trả lời là : không-bao-giờ ! lúc trước nàng cũng bị người ta nhìn nhưng chí ít đều là cái nhìn thiện cảm không ác ý. Còn nhìn lại trong điện này xem, nếu không phải là cái nhìn soi mói từ sợi tóc đến mũi chân thì cũng là cái nhìn tóe lửa như thể hận không thể bay tới bóp chết nàng, đặc biệt Sakura còn rất ‘may mắn’ nhận được những cái nhìn ‘lang sói’ từ vài tên hám gái, những đôi mắt hip híp như muốn xuyên thấu qua áo nàng hay nói đúng hơn là nhìn một miếng thịt gà béo ngậy thơm lừng không-hơn-không-kém !
Lông tơ của Sakura bỗng dựng đứng hết cả lên.
Con bà nó ! Mấy cái tên quan già chết dẫm kia căn bản là không xem nàng ra gì mà. Thân là quý phi nương nương mà còn bị nhìn như thế, nàng hận không thể lập tức rời khỏi cái buổi yến tiệc chán ngắt này.
Nhưng...nàng nhất định phải ở lại đây, để làm một việc rất quan trọng...
Liếc nhìn người ngồi bên cạnh, Sakura chỉ thấy được khuôn mặt băng lãnh nghiêng nghiêng của Sasuke, trường bào ánh kim rực rỡ nhưng vẫn tỏa ra hơi thở lạnh lùng, dù hắn chỉ đang khép mắt uống rượu một cách hờ hừng, không khoát lên mình quân phục dũng mãnh nhưng khí chất của bậc đế vương vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn toát lên vẻ thâm trầm khó đoán. Hắn ngồi đó, trên chiếc ngai vàng quyền uy tột đỉnh, khiến nàng cảm giác hắn thật xa xôi, thật cao lớn đến nỗi nàng không thể chạm tới được, cũng bởi vì Sasuke là một đế vương nên hắn có thể làm mọi việc, kể cả việc thương tổn người khác. Nghĩ tới đó, Sakura mím môi, trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót.
Đời, có mấy ai là không trải qua những lần thương tâm, có thể bị người thân cận mình phản bội, bị lợi dụng, bị xúc phạm...hoặc phải sinh ly tử biệt, vĩnh viễn xa cách.
Mà Sakura, chỉ đến khi sống trong thế giới này, nàng mới chân chính biết được cảm giác bị người mình tin tưởng nhất lừa dối.
Lần thứ nhất, là khi Yuna – người mà nàng xem như tỷ tỷ ruột thịt lại che dấu thân phận sát thủ của mình. Những ngày sống trong doanh trại củng các vị tỷ tỷ, nàng hết lòng tận tâm với họ, chia sẻ với họ mọi điều, khụ...cũng có vài lần nàng nói xấu Sasuke trước mặt họ, quan trọng nhất là nàng luôn tin tưởng, nghĩ rằng các vị tỷ tỷ cũng giống như mình đều là nữ tử chân yếu tay mềm. Nhưng, vào cái đêm hôm đó, lúc nhìn thấy trên tay họ kiếm quang loang loáng, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, nàng biết mình đã lầm to rồi.
Yuna nói, là vì nhiệm vụ nên tỷ ấy cùng các tỷ muội khác phải che dấu thân phận sát thủ của mình. Ừ, nàng hiểu, cũng không trách các tỷ ấy, chỉ là...trong lòng lại cảm thấy thật nặng nề, thật hụt hẫng...
Lần thứ hai, người lừa dối nàng lại chính là Miyura – vị quận chúa tinh nghịch và cũng là người bạn thân thiết nhất của nàng. Không biết vì Sakura quá ngây ngô hay là vì nàng ta che dấu quá giỏi, mà đến tận lúc ấy, nàng mới biết được một con người khác của Miyura : lạnh lùng, tàn bạo, và nàng ta cũng không sợ trèo cây như nàng biết, mà là một người võ công đầy mình, giết người không chút lưu tình !
Miyura nói, việc này là thân bất do kỉ, trong hoàng cung không phải nơi nào cũng tràn ngập ánh sáng, để tự bảo vệ mình, không còn cách nào khác là giả ngu để đánh lừa tai mắt của kẻ thù, chỉ có như thế, nàng mới có thể yên ổn sống trong hoàng cung đầy rẫy cạm bẩy, cũng là phần nào giúp Sasuke không phải lo lắng vì mình. Sakura có thể thông cảm cho lí do đó, nhưng vẫn không thể nào chấp nhân sự thật, tựa như có người tạt một thao nước lạnh vào người nàng, lạnh...rất lạnh, khiến trái tim nàng buốt giá...
Tự hỏi số phận, tại sao lại khiến nàng gặp phải những chuyện này, tại sao nàng không thể như những cô gái bình thường khác được sống vui vẻ, được trải qua một mối tình oan oan liệt liệt. Nàng biết, kể từ khi lạc vào thế giới này, số phận đã không mỉm cười với mình, cứ tưởng rằng đã nhận đủ sự lừa dối, nhưng thật không ngờ, còn có một người đem đến nỗi đau tột cùng cho nàng, đó không chỉ là lừa dối mà còn là lợi dụng, khiến trái tim nàng giống như bị một thanh chủy thủ đâm vào, liên tục đụt khoét, máu chảy đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi vào trong lòng nàng, đau nhói....
- Nói đi, bệ hạ phong ta làm quý phi là có mục đích gì ?
Trong ánh nến bao phủ, Sakura đứng đối diện với tấm lưng vững chảy của Sasuke, trên gương mặt nhợt nhạt không giấu nổi vẻ sợ hãi, nàng nghe thấy trái tim mình đang đập mạnh, như muốn báo trước một điều gì đó sắp đến. Trong lòng luôn thầm cầu xin, cầu xin ông trời đừng để mọi chuyện xảy ra giống như nàng đoán, nếu không, chút hi vọng cuối cùng để nàng bám víu sẽ sụp đổ.
Sasuke quay lại, một tia lạnh lẽo xẹt qua người nàng nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ ôn nhu trước đó, khóe miệng chàng như cười như không, hỏi :
- Thế nàng cho rằng ta làm thế là vì cái gì ?
Thân hình Sakura khẽ run lên, cổ họng nghẹn lại, hắn thực sự muốn nàng tự mình đoán ra sao ? Ha, khôi hài thật đấy, từ lúc nào hắn lại nghĩ nàng thông minh tới vậy, có thể đoán ra toàn bộ kế hoạch của hắn chứ.
Nàng siết chặt nắm tay, đến nỗi các ngón tay trắng bệch cả.
- Miyura...đã nói cho ta tất cả mọi chuyện, cũng tiết lộ tình hình hỏa quốc lúc này...– nàng liếc nhìn Sasuke, thấy trong mắt chàng lóe lên một tia sáng dị thường - ...Theo những gì nàng ấy biết, hiện giờ tể tướng Danzo đang là người có thế lực nhất trong triều đình, chỉ đứng sau bệ hạ, ông ta cũng là người thứ ba nắm binh quyền, có trong tay ¼ binh lực hỏa quốc. Ông ta cũng không phải là một người trung quân ái quốc, vả lại trong thời gian gần đây, mật thám cho biết ông ta có những hành động không bình thường, một mối nguy hại lớn như thế, chắc hẳn bệ hạ không thể nào bỏ qua được.
Khóe miệng Sasuke mỉm cười, im lặng đợi nàng tiếp tục. Sakura hít sâu một hơi, nói tiếp :
- Thế nhưng, muốn bắt người thì phải có chứng cớ, huống chi Danzo lại là tể tướng, hành động của ông ta lúc nào cũng rất kín đáo, không lộ ra sơ hở. Nhưng nếu muốn hạ bệ ông ta thì không phải không có cách vì yếu huyệt duy nhất của ông ta chính là con gái nuôi Kimimura Karin. Ông ta muốn đưa nghĩa nữ của mình lên làm hoàng hậu nhằm thâu tóm quyền lực về tay mình nên luôn tìm cách giúp nàng ta thủ tiêu những nữ nhân của bệ hạ. Lần trước ta bị tấn công, chắc chắn bệ hạ biết là do Karin làm, vì thế...vì thế lần này....bệ hạ phong ta làm quý phi, mục đích chính...là để dụ Karin ra mặt, từ đó tóm gọn yếu huyệt của Danzo, khiến ông ta mất đi sự tin tưởng của các đại thần trong triều, triệt hạ thế lực của ông ta, đúng không ?
Giọng nói của nàng nhỏ dần, run rẩy không thôi, tay càng siết chặt, cho đến khi cảm thấy lòng bàn tay đau đớn bởi vì bị móng tay đâm vào mới thôi. Ha, đau đớn thể xác này có là hề gì, nó chưa thể sánh được với nỗi đau trong lòng nàng, nỗi đau khi phải tự mình đối diện với sự thật phủ phàng mà chính bản thân không thể nào chấp nhận.
Bất cứ việc gì ta làm đều là có mục đích hết cả...
Giờ thì nàng đã hiểu câu nói đó có nghĩa gì rồi.
« Bốp ! bốp ! bốp ! »
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, xé toạt sự im lặng giữa hai người, Sakura nhìn thấy, trong ánh mắt đen thẫm của Sasuke ánh lên một ý cười thật mờ nhạt, tựa như làn khói mờ ảo bao phủ con người chàng khiến chẳng ai biết được rốt cuộc chàng đang suy nghĩ gì.
Sasuke nhìn nàng, ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, giọng nói rất trầm vang lên :
- Nàng...quả thật là người thông minh, thật không hổ là ái phi của ta.
Ầm !
Sakura như cảm thấy, mọi thứ trước mắt nàng đang sụp đổ, ngay cả chút hy vọng còn sót lại cũng bởi vì câu nói kia mà tan thành từng mảnh vụn. Một cỗ đắng ngắt chợt trào lên trong miệng, khiến lòng nàng run rẩy không thôi . Nàng đặt tay lên ngực mình, nơi đó...nơi đó thật đau, đau quá, nỗi đau đến tâm can phế liệt, như có ai đó dùng một nhát kiếm cứa vào tim nàng, đầm đìa lệ máu.
Tại sao ? Tại sao Sasuke lại có thể nhẫn tâm với nàng như thế ? Thà rằng...thà rằng hắn tiếp tục lừa dối nàng, cũng đừng để nàng phải đối mặt với sự thật tàn khốc rằng : ngay từ lúc đầu, nàng đã là một con cờ trên bàn cờ của hắn, để mặt hắn điều khiển chi phối mà không hề hay biết.
Tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể lừa dối nàng, nàng sẽ chịu đựng. Duy chỉ có Sasuke là không thể....
Cố nén chặt nỗi đau trong lòng, Sakura trừng đôi mắt phẫn uất nhìn thẳng vào Sasuke, không muốn cho một giọt lệ nào rơi xuống, nàng cười mỉa mai, run giọng nói :
- Nếu...thực sự là thế...thì bệ hạ không nghĩ rằng, ta cũng có thể đem chuyện này nói cho Danzo biết sao ?
Không gian bỗng chốc lại trở nên im ắng.
Lát sau, làn môi bạc khẽ cong lên, Sasuke nhìn nàng, trong mắt tràn ngập thích thú, chàng tiêu sái bước về phía Sakura, ngón tay thon dài khẽ vuốt mặt nàng, lướt qua gò má rồi di chuyển xuống chiếc cằm xinh xắn, chàng hơi dùng sức nâng cằm nàng lên, để khuôn mặt nàng đối diện với chàng. Trong một khắc, hình ảnh của nàng phản chiếu trong đôi mắt sắc lạnh ánh lên màu huyết sắc tàn bạo, khiến nàng ngỡ ngàng.
Dùng một giọng nói hết sức mị hoặc, Sasuke nghiêng đầu kề sát vào tai nàng, nói khẽ :
- Ta không bao giờ lo lắng vì chuyện đó cả, bởi vì.... – chàng thổi hơi nóng phả vào tai Sakura, hài lòng khi thấy nàng run rẩy - ...nàng căn bản không dám !
Đúng vậy...nàng sẽ không dám làm thế.
Vì người duy nhất có thể giúp nàng trở về chính là hắn, nếu nàng làm hỏng kế hoạch, hắn....sẽ để yên cho nàng sao ?
Hắn biết rõ điều đó, thế nên mới không ngần ngại đẩy nàng vào hố sâu, không ngần ngại biến nàng thành con cờ.
Để thương tổn một ai đó...có rất nhiều cách. Nhưng hắn lại chọn những cách máu lạnh nhất để thương tổn nàng.
Một câu nói của hắn khiến Sakura như rơi vào hố sâu vạn trượng, trái tim...cũng theo đó mà vỡ nát, từng cái như hàng ngàn mũi kim đâm vào lòng nàng, khiến cõi lòng tan nát thành từng mảnh nhỏ...
Trong tẩm phòng mặc dù rất ấm áp, nhưng Sakura lại cảm thấy tâm hồn nàng thật lạnh giá, lạnh đến điến người...
Mỗi khi nhớ đến tình cảnh tối hôm đó, nỗi đau như sóng triều lại từng đợt đánh vào khiến Sakura không còn sức lực gượng dậy nữa.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng ước rằng mình không biết gì hết, cứ như thế mà vô ưu vô lo chờ đến ngày được trở về, như thế sẽ không bị cuốn vào cái vòng xoáy tránh đoạt quyền lực này, sẽ không bị thương tổn.
Nhưng, đời lại không có chữ ‘nếu’....
- Sakura !
Một tiếng gọi trong trẻo của ai đó kéo nàng trở về hiện tại, Sakura hoàn hồn, quay sang nhìn Miyura ngồi bên cạnh. Chỉ thấy nàng ta mặt mày nhăn nhó nhìn nàng, lo lắng hỏi :
- Hoàng tỷ sao vậy ? Nãy giờ cứ ngồi thẩn thờ không ăn uống gì hết... – Nhìn thấy Sakura cười cười, lắc đầu bảo không sao thì nàng mới hắng hái nói tiếp - ...Nãy giờ không kính rượu tỷ được ly nào, tới đây, uống với muội một ly !
Sakura liếc nhìn ly rượu, định nói ‘tỷ không biết uống’ thì bỗng một cung nữ hầu rượu đi ngang qua, chẳng may làm rơi ly rượu trong tay Miyura, ‘keng’ một tiếng chiếc ly rơi xuống sàn, rượu bắn hết ra ngoài, vấy lên y phục của Miyura. Cung nữ kia mặt trắng bệch lập tức quỳ sụp xuống, sợ hãi cầu xin :
- Nô tỳ đáng chết ! nô tỳ đáng chết ! Xin quận chúa tha tội !
Vốn hôm nay là ngay vui nên Miyura cũng chẳng muốn máu đổ đầu rơi làm gì, nàng chỉ cau mày rồi khoát tay bảo cung nữ kia lui xuống đem một ly rượu khác lên là được.
Miyura rót rượu vào chiếc ly mới đem tới, dường như hiểu được sự khó xử trong ánh mắt Sakura nên nàng liền nói :
- Hoàng tỷ yên tâm, đây là rượu trái cây nên rất nhẹ, uống vào không say nổi đâu.
Dưới ánh mắt chờ mong của Miyura, biết mình không thể khướt từ được nên Sakura cứ thế mà uống một hớp rượu, chất lỏng màu hồng nhạt chầm chậm chảy qua yết hầu, lưu lại trên đầu lưỡi một hương vị ngòn ngọt và hơi cay nhẹ, khiến lòng nàng xao xuyến.
- Rượu ngon !
Nàng buột miệng khen một tiếng lại khiến Miyura như được khích lệ, lại rót thêm một ly rượu nữa. Sakura cũng không từ chối, nàng nghĩ rượu này ngọt như thế thì chắc uống nhiều mọt chút cũng không say là mấy, đang định uống tiếp thì bỗng...
‘Keng’
Một tiếng động thanh thúy vang lên khiến sự chú ý của mọi người đều hướng lên điện, chỉ thấy ly rượu trong tay quý phi nương nương nằm lăng lốc trên chính điện . Nàng dáng vẻ đau đớn khụy xuống, bàn tay gạt đổ mọi thứ trên bàn, mi tâm nhíu chặt lại, gương mặt diễm lệ giờ đã tái xanh, bàn tay nàng cố che miệng, không ngừng ho khan.
Bá quan văn võ sau một hồi ngỡ ngàng mới hồi phục tình thần, Neji là người tỉnh táo đầu tiên lập tức đứng dậy kêu lớn ‘quý phi nương nương !’, theo sau đó là Lee cùng các đại thần trong yến tiệc. Ai nấy sắc mặt kinh hãi, cũng có nhiều người bên ngoài thì tỏ vẻ rất quan tâm nhưng trong lòng thì đang hớn hở vô cùng, chẳng ai biết được. Buổi yến tiệc bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Tenten sau khi thử độc toàn bộ ly rượu mới hướng Sasuke lúc này đang ôm Sakura trong tay, nói :
- Bệ hạ ! rượu không có độc, độc là được bôi trên miệng ly !
- Truyền lệnh ta, lập tức phong tỏa toàn bộ hoàng cung ! bắt sống ả cung nữ lúc nãy ngay ! Còn nữa, gọi ngự y đến đây !
Giọng nói như tiếng gầm của loài sư tử vang lên giữa điện khiến người người khiếp sợ, hoàng đế biểu hiện như thế nghĩa là ngài đang rất giận dữ. Quân lính đồng loạt hô ‘rõ’, nhanh chóng chia thành từng tóp truy bắt ả cung nữ kia.
Ánh mắt Sasuke tràn ngập lo lắng nhìn nữ nhân mềm yếu trong lòng, nàng tựa như sương khói có thể tan biến bất cứ lúc nào. Dù đã khiến bản thân tàn nhẫn với nàng nhưng không hiểu sao, trong lòng Sasuke vẫn luôn lo lắng, luôn sợ hãi mất đi nàng, và khi thấy Sakura đau đớn, Sasuke mới hiểu được cảm giác sắp mất đi người quan trọng là như thế nào. Chàng chỉ có thể có gắng ôm chặt lấy cơ thể nóng hừng hực của Sakura, để nàng không thể biến mất trước mắt chàng.
Phải chăng, chàng đã sai rồi ?
Trong cơn mê man, Sakura dường như cảm thấy th.ân thể đã không còn là của mình, sự đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào cơ thể khiến nàng nửa tỉnh nữa mê, chi phối lí trí của nàng, chỉ nghe loáng thoáng bên tai tiếng ai đó gọi nàng, a...là Miyura, còn có Lee và nhiều người khác nữa...còn có.....
Tiếng của Sasuke.
Nàng cố hé đôi mắt, nhưng không tài nào mở to được, trước mắt nàng lờ mờ như bị sương phủ, chỉ thấy được duy nhất bóng hình một ai đó...người đó có khuôn mặt rất đẹp, rất yêu diễm, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn nàng chăm chú, trong mắt chứa đầy ưu thương cùng lo lắng. Sakura cố nhìn rõ, a...đó chẳng phải là khuôn mặt của Sasuke sao ? từ khi nào mà hắn đã biết lo lắng cho nàng vậy ?
Bất giác, Sakura nở một nụ cười chua xót...
Sakura mờ mịt nhìn viên thuốc tròn tròn, nâu nâu trong lòng bàn tay, khó hiểu nhìn Sasuke.
- Đây là cái gì ?
- Là một loại kịch độc, khi đi vào cơ thể sẽ không phát tán ngay, uống nó vào, nếu nàng bị một chất độc khác xâm nhập thì nó sẽ là thần dược khắc chế mọi loại độc.
Nàng nhìn viên thuốc độc rồi lại nhìn Sasuke, không nhìn ra biểu tình gì trên gương mặt chàng, nàng mỉa mai nói :
- Sao ? chẳng lẽ bệ hạ nghĩ lát nữa trong buổi yến tiệc, ta bị bọn chúng hạ độc hay sao ? – Một buổi tiệc lớn như thế mà chúng còn dám ra tay, trừ phi kẻ đó không muốn sống nữa.
Sasuke nhìn nàng, trong mắt ánh lên cái nhìn ngoan tuyệt, chàng trầm giọng nói :
- Không phải nghĩ mà là chắc chắn, hy sinh thuộc hạ của mình để diệt trừ kẻ thù không phải là việc gì khó đối với chúng.
Sakura bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, vết thương trong tim chưa kịp lành lại thì đã bị người khác hung hăng xé rách, nỗi đau đớn từng đợt lại từng đợt đánh vào, khiến nàng chỉ có thể một mình hứng chịu nỗi thương tâm tột cùng. Hắn thực sự...thực sự nhẫn tâm đánh đổi cả mạng sống của nàng, không một chút luyến tiếc ! nàng nuốt ngược nước mắt vào trong, nhỏ giọng nói :
- Vậy nếu...nếu mọi chuyện không như bệ hạ đoán, ta cũng không bị trúng độc thì sao ?
Hắn nhìn nàng một lát rồi lạ rất bình thản trả lời, giống như mọi chuyện không liên quan gì đến hắn :
- Vậy thì...nàng phải chịu khổ một thời gian, chất độc có thể hóa giải nhưng một phần vẫn còn lưu lại trong cơ thể, nó sẽ tiếp tục hành hạ nàng.
Câu nói đó, một lần nữa lại giáng một đòn nặng nề vào người Sakura.
Xem ra...hắn căn bản chỉ xem nàng là một món đồ chơi muốn nắn muốn bẻ thế nào cũng được.
Uchiha Sasuke, ngươi thật máu lạnh vô tình !
Từ tận đấy lòng, nàng đã mong Sasuke có thể hồi tâm chuyển ý, ngăn cản nàng uống độc dược, nhưng...hắn cuối cùng cũng không thay đổi, vô cảm nhìn nàng một hơi nuốt xuống viên thuốc đó.
Lòng Sakura quặn thắt, cảm giác đau đớn khiến nàng như muốn chết đi, chết rồi...biết đâu linh hồn nàng sẽ trở về thế giới thân yêu mà nàng luôn mong ước, sẽ không còn phải đau lòng nữa....
Nàng ho dữ dội, ho đến nỗi phun ra một ngụm máu đen, giọt máu từ khóe môi tím tái chảy ra, rơi trên xiêm y rực rỡ, như những bông hoa máu nở rộ.
Mọi người xung quanh đều đồng loạt thất kinh, cho rằng vị quý phi nương nương bạc mệnh này đã sắp không còn nữa, không khỏi tiếc thương cho nàng, vài người trong số đó dù biết nàng sẽ không chết nhưng vẫn cực kì lo lắng, cảm thấy kì lạ khi Ngũ độc tán không thể khắc chế nổi chất độc trong người nàng. Sasuke cũng không thể chờ thêm nữa liền ôm chặt lấy nàng đi về phía tẩm phòng.
Tại sao ? tại sao chất độc lại không bị khắc chế ? tại sao lại tiếp tục xâm nhập vào cơ thể Sakura ? Rốt cuộc chàng đã tính sai chỗ nào ?
- Sakura ! Ta không cho phép nàng chết ! sự sống chết của nàng phải do ta quyết định !
Sasuke gầm nhẹ vào tai nàng, trong lòng không cách nào bình tĩnh lại được.
Chỉ thấy khóe miệng Sakura khẽ mỉm cười yếu ớt, đã đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn bá đạo như thế, ngay cả sự sống chết của nàng mà còn muốn điều khiển.
Cõi lòng chua xót không thể kìm chế được nữa, một giọt lệ từ khóe mắt nàng chảy dài trên má, rơi vào khoảng không hệt như một viên châu ngọc trong suốt, cuối cùng hóa thành một đóa hoa nước, biến mất…
Nàng ngất đi, chìm vào bóng tối sâu thẫm...
End part I