Chap 14
Hoàng cung Hỏa quốc
Mùa đông, cuối cùng đã đến.
Bầu trời khoát lên mình những đám mây trắng vẩn đục, có phần hơi âm u khiến ánh nắng ấm áp không thể nào xuyên qua được, chỉ còn ánh sáng trong suốt bao phủ. Không khí lạnh lẽo tràn ngập trong không gian, len lỏi vào trong từng ngõ ngách. Hơi lạnh tràn vào trong từng căn phòng, đánh thức những người đang say ngủ, cũng đánh thức Sakura.
Ngày mới đã bắt đầu rồi.
Sakura nằm cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp, bên cạnh là con mèo Mimi cũng đang cuộn tròn lại ngủ như nàng, một người một vật đến cả tư thế ngủ cũng rất giống nhau, không ai chịu dậy cả, cứ càng ngày càng rút người vào chăn bông.
Mấy ngày nay, dù đã sớm làm quen với buổi sáng lạnh giá nhưng nàng vẫn không tránh khỏi bị nhức đầu sổ mũi. Sakura khóc trong lòng, cái thời đại gì mà lò sưởi không đủ lớn, áo ấm không có mà mặc. À, xin nói thêm là chỉ những cung nhân mới như thế, còn vua chúa thì đơn nhiên là khác rồi, có lò sưởi lớn ấm áp hết cả căn phòng, mỗi lần ra ngoài đều khoát áo lông thú thượng hạng, nhìn thật sung sướng. Sakura thầm nghĩ, nếu mình có một chiếc thì tốt biết mấy.
Một cơn gió rất nhẹ-nhàng thổi vào, da gà da vịt của Sakura nổi hết cả lên.
Haizz, phải chạy sang cung của Miyura lánh nạn mới được.
Nói như thế là bởi vì, mỗi lần bị cơn gió đáng ghét đánh thức nàng đều nhanh chóng thức dậy, khăn gối sẵn sàng chạy sang chỗ Miyura. Tại sao ư? Là vì cung của quận chúa rất ấm áp, khắp nơi đều có đặt lò sưởi tỏa ra mùi hương thật dễ chịu, vả lại nếu nàng qua đó thì Kurenai sẽ không bắt nàng làm việc nữa, cả ngày chỉ cần đi quậy phá cùng Miyura thôi. Vừa được ấm áp, vừa không phải làm việc, tiện cả đôi đường còn gì.
Nghĩ là làm, Sakura tung chăn bật dậy rất hăng hái, vừa bước xuống gi.ường thì khí thế đã giảm mất một nữa. Trời ạ, lạnh quá đi mất! da gà da vịt lại đồng loạt biểu tình nữa rồi, bàn chân trần vừa chạm đất thì đã vội rụt lại. Nhưng nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp sắp tới, Sakura cắn rắng đi rửa mặt, khoát hai lớp áo mỏng manh lên người rồi ôm Mimi đến Đông cung.
Gió lạnh từng cơn từng cơn thổi vào Sakura khiến nàng run rẩy, chân tự động chạy đến Đông cung với tốc độ như tên lửa tầm cao.
Vừa đến nơi, Sakura với tâm trạng vui sướng tột độ đang định bước vào thì đã bị giọng nói cao vút của Miyura làm khựng lại.
- Sakura, ngươi lại đến trễ!!!
Miyura hét lên, tức tối nhìn cái người đang thở hồng hộc kia rồi lại chuyện hướng tới con vật đang ở trên tay người đó. Thân hình nhỏ nhắn lập tức chạy tới ẵm lấy con vật đáng yêu ấy rồi đi vào trong, bỏ mặt cái người đi trễ kia đứng ở ngoài.
Sakura nhìn theo vị quận chúa trẻ con kia, trong lòng thở dài một cái, nàng thực ra đâu có muốn đi trễ chứ, chỉ tại cái thời tiết lành lạnh này làm nàng giống như con mèo lười ngủ nướng cứ muốn chui vào chăn ấm mà ngủ thôi.
Nàng bước vào trong, một luồng hơi ấm liền bao bọc lấy nàng, mũi còn ngửi thấy mùi trầm hương thoang thoảng. A, đúng là cái cảm giác ấm áp sung sướng này rồi, thực không uổng công nàng vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, ba chân bốn cẳng chạy đến đây. Nhìn Miyura đang nhàn nhã ngồi uống trà trên ghế, nhoẻn miệng cười một cái thật tươi, Sakura tiến về phía nàng ta, hay tay chấp lại đưa lên trước ngực, khuôn mặt buồn rầu nhăn nhó tựa như đang hối lỗi dữ lắm, nàng hắng hắng giọng, nịnh nọt nói:
- Quận chúa, nô tì nào đâu dám đến trễ, chỉ là hôm nay tiết trời rất thích hợp cho việc ngủ nướng nên nô tì mới cả gan nằm nướng có chút xíu à. Quận chúa là người rộng lượng, từ bi như Bồ tác chắc sẽ không trách phạt nô tì đâu chứ hả?
Sakura vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt to long lanh trông hệt như một chú mèo con.
Lời vừa nói ra, Miyura cùng các cung nữ khác trợn mắt há mồm kinh hãi nhìn Sakura, riêng Miyura không có mồm mà há vì lúc đó nàng đang uống trà, 'phụt' một cái nàng đem nước trà phun hết ra ngoài, ho sặt sụa khiến mấy cung nữ kia thất kinh phải chạy lại vỗ vào lưng nàng. Còn Sakura thì dường như đã đoán trước được việc này nên đã kịp lắc mình qua tránh khỏi trận đại hồng thủy của Miyura, đứng một bên cười cười, xem nàng ta sặc đến đỏ cả mặt.
Lát sau, khi Miyura đã bình tĩnh hơn, nàng mới đưa tay vuốt vuốt ngực, trợn mắt nhìn Sakura rồi nói:
- Ngươi..làm ơn đừng có nói mấy cái lời buốn nôn đó nữa, nếu không ta đem cả bữa sáng trong bụng mà ói hết ra ngoài mất. Ta không phạt gì ngươi hết là được chứ gì.
Sakura cười tủm tỉm không nói, ngầm đồng ý với câu nói của Miyura. Thực ra mấy lời đó là nàng học được trong mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc từng xem, vì thế mới mặt dày đem chiêu này ra mà xài với Miyura, xem ra cũng hữu dụng đấy chứ.
Chợt thấy dưới chân có gì đó nhột nhột, hóa ra là mèo mun Boshi đang cọ vào chân nàng, Sakura liền cúi xuống bế nó lên, mèo Boshi dường như cũng rất thích nàng, để mặt cho nàng vuốt lấy vuốt để bộ lông đen mượt, thân hình mềm mại nằm gọn lỏn trong lòng Sakura.
- Xí, đúng là con mèo háo sắc mà. - Miyura nhìn cảnh đó, không nhịn được la lên một câu.
Nhìn khuôn mặt bí xị của nàng, Sakura chợt phì cười, tự hỏi sao lại có người trẻ con như thế cơ chứ, nàng ta có đúng là hoàng muội của Sasuke không vậy nhỉ?
- Ha Ha, thực ra thần rất có duyên với động vật, con nào gặp cũng đều mến hết cả.
Miyura nheo mắt, đôi mắt đen huyền chợt lóe lên một tia ma mãnh, nàng thấp giọng châm chọc:
- Thế...người nào mấy hôm trước xém bị con ngựa hất tung đấy hả?
- Đó là trường hợp đặc biệt! M-Mà không phải hôm nay quận chúa muốn cùng thần ra ngoài chơi hay sao?
Sakura đỏ mặt, nàng lắp bắp lảng sang chuyện khác, còn nói về cái này nữa thì nàng sẽ mất mặt đến chết mất. Mà nhắc đến con ngựa thì sẽ làm nàng nhớ đến Sasuke, mà nhớ đến Sasuke thì nàng sẽ nhớ đến chuyện hắn đưa nàng đi ngắm hoàng hôn trên biển, ngượng chết đi được.
Từ ngày về cung, cứ tưởng sẽ được sống những ngày yên bình ai ngờ vừa gặp thì mọi người đã xúm lại chất vấn nàng, nào là tại sao hoàng đế bệ hạ lại đối xử tốt với nàng? tại sao lại đưa nàng cùng đi đến doanh trại? tại sao nàng lại được cưỡi cùng một con ngựa với Sasuke và bla lab lab câu hỏi khác nữa. Mặt dù nàng đã hết lòng tốn nước bọt giải thích cho mấy cung nữ tò mò đó biết chuyện chẳng hề tốt đẹp đến như thế nhưng họ vẫn khăng khăng không tin, có người còn ác ý bảo nàng chính là hồ ly tinh mê hoặc hoàng đế bệ hạ.
Càng tệ hại hơn là, ngay đến cả Miyura cũng châm chọc nàng về chuyện đó, dù chỉ là nói đùa nhưng khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai, nào là hoàng huynh đã hôn ngươi chưa? Đã chạm vào ngươi chưa? Hai người đã cùng nhau 'song tu' chưa? Huynh ấy có 'ăn' ngươi hay chưa và một loạt những câu hỏi hentai khác. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà nàng ta toàn hỏi những câu hentai đó ở chỗ đông người, không những mất mặt mà còn được khuyến mãi thêm rất nhiều ánh mắt giết người không-thấy-máu nữa chứ, khiến nàng hận không thể đào ngay cái lỗ mà chui xuống. Sakura khóc thầm trong lòng, lạy Phật, lạy thánh Ala cho con được thoát khỏi kiếp nạn này đi.
Sakura đang nhớ lại những thời khắc đau khổ, bỗng từ bên ngoài, một cung nữ không nhanh không chậm đi vào, lễ phép bẩm báo:
- Quận chúa, có tiểu thư Kimimura đến thăm.
- Sao? Tỷ ấy lại đến nữa à?
Vừa nghe thấy cái tên đó, Miyura đã nhảy dựng lên, mặt nhăn nhó như trái khổ qua. Nàng nghĩ ngợi một lát, cuối cùng thở dài một cái, hạ lệnh:
- Cho vào đi.
Ngươi kia nhận lệnh, từ từ lui ra ngoài, bóng áo hồng mất hút sao cánh cửa.
Sakura nghi hoặc nhìn quận chúa, người có thể khiến cho nàng ta mặt mày nhăn nhó đến như vậy chắc hẳn nội công phải rất thâm hậu mới chống lại mấy đòn công kích quái chiêu của Miyura được. Nàng cười khoái chí, ánh mắt sáng lên như đèn pha, nhẹ nhàng đặt Boshi xuống đất rồi quay sang hỏi Miyura:
- Quận chúa, vị tiểu thư đó là ai vậy?
Miyura uể oải đứng dậy, ngán ngẩm đáp:
- Là vị thiên kim độc nhất của Tể tướng Danzo, Kimimura Karin. Haizz, ngươi gặp rồi sẽ biết tỷ ấy là người thế nào.
Vừa dứt lời, một thân ảnh mảnh mai nhưng lại không yêu điệu tiến vào bên trong, trên ngươi tỏa ra khí chất cao ngạo, quyền uy khiến người ta phải ngước nhìn. Nàng ta vận váy gấm hoa rực rỡ, chân váy thêu đóa hoa mẫu đơn đài cát, cả thân hình nổi bật trong sắc trời nhợt nhạt. Bên ngoài khoát chiếc áo lông trắng muốt, mái tóc đỏ vấn cao, cài trâm ngọc phỉ thúy sáng lấp lánh. Khuôn mặt mĩ miều không nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại rất sắc sảo, nhất là đôi mắt màu huyết sắc cô đọng ánh lên một tia nhìn lạnh lẽo, sắc bén.
Đó là lần đầu tiên, Sakura gặp Kimimura Karin.
(Còn tiếp)