[Đoản Văn] Có những ngày như thế

Rosa Multiflora

Thành viên
Tham gia
22/2/2015
Bài viết
27
Title: CÓ NHỮNG NGÀY NHƯ THẾ

Author: L.

Disclaimer: Họ không thuộc về tôi. Nhưng trong fic này tôi là người quyết định số phận của họ.

Rating: 13+

Pairings: Sakura x Syaoran

Warning: OCC

Link nguồn: https://www.wattpad.com/user/vyvy2110

Summary:

“Đoá hoa mặt trời cả đời chung thuỷ, nhất mực vạn kiếp hướng về phía tà dương rực rỡ. Em ước bản thân mình cũng là một đoá hoa như thế, suốt cả cuộc đời dành trao ánh mắt cho người mình đời đời kiếp kiếp thương yêu.”

“Ha…ngốc ạ. Trong mắt anh, em là đoá mặt trời rực rỡ và lung linh nhất. Em chỉ có thể bung mình duy nhất vì anh. Còn anh? Anh nguyện là mặt trời toả sáng cho mãi và chỉ riêng thiên thần tuyệt sắc…là em...”

.

.

Hạnh phúc không phải mở đầu, không phải kết thúc mà là quãng đường chúng ta cùng nhau trải qua từ đầu đến kết.

Hạnh phúc không quá xa xôi, không hẳn xa xỉ, chỉ cần viên mãn cùng nhau tay trong tay bước đi từ đầu đến kết, bình bình đạm đạm trải qua những tháng ngày bên nhau không hẳn không phải là một cái kết vẹn tròn.

Chỉ cần bàn tay vẫn còn khả năng đan kết, hạnh phúc sẽ vẫn có thể cùng nhau chung sức đắp xây.

Một mai nào đó bình tâm ngẫm nghĩ, hẳn sẽ có thể vui vẻ mỉm cười. Bởi, chúng ta đã cùng có những ngày như thế!

.

.

Bất nguyện thiên trường địa cửu...duy nguyện nhật nhật tương thân...

Notes:

- Đoản văn 3 được convert từ một truyện cười sưu tầm trên mạng.

- Cái vụ “bắt muỗi” là trong tiểu thuyết HTD, ta thấy nó dễ thương nên biến tấu tình tiết đôi chút.

- Đoản văn thứ 4, nếu bạn không thuộc thành phần hủ nữ, không sao, hãy cứ xem như họ cùng đi uống trà và tâm sự mỏng.

- Đừng cố gắng xâu chuỗi nội dung các đoản văn, cũng đừng quá quan tâm mấy cái hình minh hoạ vì nó chẳng có chút liên quan nào đâu (cái này chắc ai cũng biết)

- Những sự tình diễn biến tiếp theo của câu chuyện mà tác giả không kể cụ thể đích xác là những hình ảnh trong.sáng xuất hiện hữu ý hay vô tình trong đầu các bạn. Đừng bảo là tâm hồn tác giả đen tối, bởi nếu bạn đã nghĩ được đến đó, hẳn là các bạn cũng chẳng trong sáng lắm đâu.

Lảm nhảm đôi lời: Một ngày nọ đẹp trời đột nhiên nảy ra ý định viết vài mẫu truyện ngắn cho couple “thần thành” mà mình thần tượng. Haizz, nghĩ mãi chẳng xác định được cụ thể nội dung, thế là đành bới móc cuộc sống thường ngày của đôi bạn trẻ trong tưởng tượng ra vừa ngồi gõ vừa cười như một con điên =))

Thế thôi, good fun!!







1 ♥


Lúc Syaoran rời khỏi công ty đã là quá nửa đêm. Cuộc họp kéo dài cùng những vấn đề phát sinh trong bản kế hoạch thi công đã như rút cạn toàn bộ sinh lực, cậu trở về nhà với gương mặt phờ phạt và mệt mỏi.

Về đến nhà đã là hai giờ hơn. Syaoran thở dài, hữu ý ngước mắt nhìn lên trên tầng, lòng thầm phỏng đoán, Sakura có lẽ đã ngủ rồi.

Đi ngang bếp, cậu tiện thể ngó mắt vào xem. Trên chiếc bàn tròn bày biện vài món ăn đẹp mắt, đều là những thứ cậu thích cả. Tất cả đã nguội lạnh, có vẻ như chưa từng được chạm qua. Syaoran vặt một quả nho cho vào miệng rồi xách cặp đi lên trên tầng.

Phòng ngủ rộng lớn không một bóng người. Syaoran nhíu mày, không khỏi lo âu. Sakura chưa ngủ hay sao? Cô ấy đã đi đâu chứ? Gian tắm tối đèn, có vẻ Sakura không có ở bên trong. Syaoran nới lỏng caravat, xoay người đi ra ngoài. Qua được một nữa cầu thang, cậu nghe loáng thoáng tiếng ồn phát ra từ một căn phòng vẫn còn bật đèn sáng rõ. Syaoran không chút do dự, hướng mũi chân về hướng phòng khách.

Điều hoà vẫn bật, ti vi chưa tắt, chiếc điều khiển nằm lăn lóc dưới nền sàn gỗ. Trên ghế dài, một con sâu lười biếng nằm rút đầu vào chăn, hít thở đều đều. Syaoran nhíu mày, khuỵ chân ngồi xuống cạnh cô, vuốt ve mái tóc nâu trà: “Sakura”

Không có tiếng trả lời.

Syaoran lay nhẹ đôi vai gầy: “Sakura”

Sakura cau mày, vô thức đẩy tay cậu ra. Cô trở mình, quay lưng về phía cậu, khó chịu làu bàu vài câu trong miệng, mảnh chăn choàng vai rơi xuống đất. Syaoran bất lực vỗ trán, nhặt điều khiển tắt ti vi rồi xoắn tay áo lên, bế Sakura lúc này đã mềm oặt trở về phòng.

Cậu đặt cô lên gi.ường, kéo chăn lên cao quá cổ, thật là muốn mắng cho một trận vì chểnh mảng sức khoẻ bản thân, thế nhưng nhìn gương mặt say ngủ của cô lúc này, Syaoran đành nuốt trôi mọi lời trách mắng, cúi xuống, đặt lên tay cô một nụ hôn dịu ngọt.

Kim đồng hồ đã vuợt quá số ba, Syaoran tư lự một chút, định đến phòng làm việc giải quyết nốt núi giấy tờ còn tồn đọng. Vừa mới đi được một bước, vạt áo đã bị giữ chặt. Tay Sakura thò ra khỏi chăn, nắm lấy Syaoran trong cơn vô thức, cố nói bằng chất giọng lè nhè ngáy ngủ: “Syaoran”

Cậu xoay người lại, nắm lấy tay cô đặt vào trong chăn, đứng bất động mỉm cười ngây ngốc, ghi ghi nhớ nhớ từng đường nét thanh tú trên gương mặt xinh xắn của một thiên thần đang yên lành trong giấc mơ đêm.

Ngoài trời gió trở to, một làn sấm rạch ngang bầu không đen kịt kèm theo tiếng mưa rơi lộp độp xuống mái hiên. Sakura trở người, nhíu mày, tựa hồ ngủ không yên. Syaoran thoáng chút trầm mặc rồi cúi đầu thở dài, chui vào trong chăn, ôm chặt Sakura vào lòng. Cô vô thức vòng tay qua eo cậu, như có như không nở một nụ cười.

Syaoran mỉm cười, đặt lên tóc cô một nụ hôn: “Ngủ ngon nhé, vợ yêu.”

2 ♥


Hậu quả của việc bắt Sakura ngồi chờ hai tiếng ở nhà hàng là sự im lặng tuyệt đối suốt hai ngày qua. Cậu đã xin lỗi và cố gắng giải thích rằng hôm ấy có một buổi họp đột xuất, điện thoại lại hết pin, thế nhưng Sakura vẫn không có dấu hiệu nguôi ngoai, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như băng nằm đọc sách trên ghế sofa, an nhiên bỏ ngoài tai mấy lời rên than của cậu.

Giận thì đã đành, cơm nước cũng đình công trong khi biết thừa cậu ghét nhất phải ăn cơm bụi bên ngoài, rõ ràng là đang muốn trả đũa mà.

Cái bụng trống rỗng réo liên tục, Syaoran đành mặt dày đến ngồi cạnh Sakura, đẩy nhẹ vai cô, cố trưng ra bộ mặt thảm hại mong người nọ rủ chút xót thương: “Anh đói”

Sakura “hừ” một tiếng rồi quay lưng về phía cậu, tiếp tục đọc sách. Phía đằng sau vọng đến tiếng thở dài ảo não, Syaoran uể oải đứng dậy, lí nhí nói: “Anh tự nấu vậy.”

Đợi đến lúc bóng Syaoran khuất sau cánh cửa, Sakura liền bật dậy, quẳng quyển sách sang một bên. Từ lúc quen nhau đến khi kết hôn, cô chẳng hề biết là Syaoran có thể nấu ăn, thậm chí chưa thấy cậu vào bếp bao giờ. Sakura biết bỏ đói Syaoran là không đúng, lòng cũng có chút không đành, thế nhưng chỉ cần nhớ đến hôm cậu cho cô leo cây, ngồi chờ suốt hai tiếng như một con ngốc, Sakura quả thực nuốt cục tức không trôi. Cô tặc lưỡi, xem như bỏ đói một lần cho chừa cái tật lỡ hẹn.

Nghe tiếng bước chân của Syaoran từ xa, Sakura nhanh chóng nằm xuống, lấy quyển sách vờ như đang đọc. Cửa phòng mở ra, Syaoran ủ dột đi vào, ngồi xuống cạnh bên Sakura, chạm nhẹ vào vai cô, thanh âm có chút uỷ khuất: “Anh đau”

Sakura lập tức bật dậy. Nhìn thấy ngón trỏ của Syaoran chảy máu không ngừng, đôi mắt cô mở to kinh hoàng, nắm lấy tay cậu: “Anh có sao không? Sao lại chảy nhiều máu thế?” Không đợi cậu trả lời, cô cuống quít chạy đi lấy hộp cứu thương, vừa băng bó vừa cằn nhằn trách móc cái tật cẩu thả đánh chết không bỏ của cậu.

Syaoran từ đầu đến cuối cam chịu lắng nghe, khoé môi cong lên một cách kín đáo. Bị trách móc thế này tốt hơn cô cứ lơ cậu cả ngày. Hai hôm nay quả thực là một cực hình, cậu đã quen với một Sakura nhốn nháo, miệng tíu ta tíu tít về mọi thứ trên đời thay cho một cô gái cứ nằm ì một chỗ đọc sách trong câm lặng thế kia.

Băng bó đã xong. Thấy Sakura đóng hộp cứu thương chuẩn bị rời đi, Syaoran vội nắm lấy tay cô: “Em định đi đâu?”

Sakura thở dài: “Nấu cơm” Dẫu sao cả cuộc đời này, cô đã tự nguyện buộc chính mình vào gã đàn ông hậu đậu này, muốn dứt ra cũng không được.

Syaoran thừa lúc cô yếu lòng, lập tức nắm bắt thời cơ: “Anh xin lỗi. Đừng giận anh nữa.”

“Ừ” Sakura lí nhí đáp. Ngay từ đầu cô đã không giận, chỉ là muốn doạ cậu một chút mà thôi.

Syaoran đứng ở cửa bếp, nhìn Sakura đảm đang chuẩn bị thức ăn, cậu không thể không vuốt cằm tự mãn: Mình đúng chuẩn thông minh. Mất một chút máu mà giải quyết được vấn đề.

3 ♥


“Ừm, Syaoran-kun, em có chuyện muốn nói”

“Chuyện gì?”

“Cảm ơn anh trong suốt thời gian qua đã ở bên cạnh em”

“…”

“Lúc em ngã anh đã ở cạnh em”

“…”

“Lúc em ốm anh cũng chăm sóc em”

“…” – Cười thầm

“Lúc em bị chó đuổi anh cũng đã chạy cùng em”

“…” – Hí hửng

“Cho nên em đã nhận ra một điều rằng…”

“…” – Mong chờ

“..Ở cạnh anh em xui thấy mợ hà ~”

“…”

4 ♥


Sáng nay Yukito nhặt về một con mèo nhỏ, lông trắng như tuyết. Cậu cứ ôm nó khư khư, ngồi ở hiên nhà xoa xoa cái đầu tròn nhỏ của nó, thậm chí còn cúi xuống hôn lên cái mũi đo đỏ ươn ướt. Mèo con thích thú kêu meo meo, dụi dụi đầu vào bờ ngực rộng của chủ nhân mới.

Touya quẳng tờ nhật báo xuống ghế, mặt hầm hầm bước tới nắm lấy cái tai vểnh vểnh của mèo con, ném vào trong chuồng, cất giọng ranh đe: “Ở yên trong đó”. Chú mèo thể hiện sự bất bình bằng cách mở to đôi mắt, gầm gừ với Touya.

Touya “hừ” một tiếng, quay sang nói với Yukito: “Nó chỉ giả vờ ngoan ngoãn mà thôi” Dứt lời nắm lấy tay Yukito, gương mặt mới nãy còn hậm hực với mèo nhỏ nhanh chóng khoác lên một nụ cười tươi rói: “Đi làm việc của mình thôi.”

.

.

Yukito trở mình, quàng tay ôm lấy Touya đang ngồi kế bên đọc sách: “Tớ lo quá. Không biết Sakura có bị ăn hiếp hay không?”

“Sakura?” Touya nhếch mép: “Cậu đặt tên cho con mèo đó là Sakura?”

Yukito không chấp nhất thái độ của Touya, mỉm cười tươi rói: “Rất dễ thương đúng không? Mèo Syaoran vốn khó gần, không biết Sakura có bị ăn hiếp hay không?”

Touya nhíu mày, một câu cũng Sakura, hai câu cũng Sakura, haizz, sao trong lòng lại khó chịu như thế này? Không muốn phí sức động não đặt tên cho tâm trạng, cậu đặt quyển sách sang một bên, quay sang vừa đúng lúc Yukito định bước xuống gi.ường, vội vươn tay tóm lại: “Giờ này còn định đi đâu?”

Yukito cười, giọng chan hoà quan tâm: “Tớ đi xem Sakura và Syaoran. Không biết chúng nó có cắn nhau không? Ơ, Touya, cậu làm sao thế?”

Nhận thấy nét mặt Touya càng lúc càng khó coi, Yukito nhích đến gần, định xem cậu ấy có thấy khó chịu chỗ nào hay không, nào ngờ Touya nhanh như chớp đè cậu xuống gi.ường, tay chống hai bên làm điểm tựa: “Mai xem cũng được. Giờ thì ngoan ngoãn nào”

Sáng hôm sau, Yukito lê cái thân đau nhức ra khỏi gi.ường, đến bên chuồng mèo, ngơ ngác nhìn hai con vật khắng khít tình cảm nằm sát cạnh nhau. Cái đầu be bé dụi dụi thân thiết, tay mèo Syaoran còn đặt lên tay mèo Sakura, ngoe nguẩy đuôi trông rất mãn nguyện. Yukito quay lại nói với Touya lúc này đang ngồi nhâm nhi café sáng: “Chúng ta có nên tổ chức một hôn lễ nho nhỏ không nhỉ?”

Touya trầm ngâm một lát rồi gật đầu chấp thuận: “Cũng được. Tổ chức cho chúng ta, nhân tiện tổ chức cho chúng.”

Nét mặt Touya vẫn bình thường, thế nhưng mặt Yukito đã sớm đỏ bừng, cậu quay lại, cố gắng tập trung ngắm nhìn hai con mèo trong chuồng. Mèo Sakura thích thú kêu meo~.

5 ♥


Dạo này trời trở lạnh, Sakura không cẩn thận bị cảm nhẹ, thế mà giám đốc kiêm người chồng mẫu mực Syaoran lại thâm tình dành hẳn một ngày nghỉ ở nhà để chăm sóc cho cô. Sakura không khỏi áy náy, thấy cậu bê một bát cháo đến bèn nói: “Anh nghỉ thế này có ổn không? Em chỉ bị cảm mạo thôi”

Syaoran từ tốn múc một muỗng cháo đầy, thổi qua rồi bón cho Sakura, thâm tình nói: “Không sao. Vợ yêu bị bệnh, anh không an tâm để em ở nhà một mình.”

Sakura gật đầu, cảm kích ăn hết một bát cháo đầy, cơ thể toát lớp mồ hôi mỏng, khó chịu cũng nhờ thế vơi dần đi. Thấy Syaoran cứ ngồi đó nhìn mình chăm chú, Sakura không khỏi thắc mắc: “Anh sao thế?”

Syaoran lập tức nở nụ cười ranh mãnh, không nói không rằng nhào tới ôm chặt lấy Sakura, đè lên người cô, thân mật chạm tay vuốt ve gò má bầu bĩnh, ra chiều dỗ ngọt: “Ngoan nào! Anh giúp em chữa bệnh”

Sakura mất vài giây để có thể hiểu được ý nghĩ đen tối trong đầu Syaoran, cô chỉ kịp thốt ra hai chữ “vô sĩ” trước khi đôi môi bị ai đó cướp đoạt, lại nghe tiếng cười vang lên bên tai, giọng nói bị dục vọng làm cho khàn đi: “Chẳng phải khi bị cảm, bác sĩ vẫn khuyên nên vận động hay sao?”

Sakura ngẩng mặt than thầm, cảm động ư? Cô thật quá ngu ngốc mà…

6 ♥


Đêm nay, Syaoran lại thức khuya làm việc, Sakura tranh thủ xuống bếp làm vài món ăn cho cậu. Cuối năm là thời điểm Syaoran bận nhất, có hôm phải thức gần như cả đêm. Người cậu gầy hẳn đi, quầng thâm dưới mắt ngày càng rõ rệt.

Lúc Sakura bê khay đồ ăn đến phòng làm việc, Syaoran đã ngủ gật từ lúc nào. Cậu chống cằm, chợp mắt khi bút vẫn còn cầm trên tay, hẳn là quá mệt mỏi nên gục lúc nào không hay. Sakura mím môi, khẽ khàng đặt khay thức ăn lên trên bàn, cô lấy chiếc áo mắc trên ghế choàng qua vai cậu. Sắp xếp lại mớ giấy tờ ngổn ngang trong phòng, Sakura nhìn cậu xót xa. Cô hiểu Syaoran. Cậu rất có tinh thần trách nhiệm, trong công việc luôn hoàn thành xuất sắc, vì tuân thủ thời hạn mà bất chấp sức khoẻ bản thân.

Cô đã không còn thấy lạ khi nhận ra cậu không trở về phòng ngủ mà chong đèn thức làm việc trắng đêm. Quầng thâm dưới mắt là minh chứng cho việc cậu thức đến sáng, thế mà khi gặp cô vẫn cố gắng che giấu nét mỏi mệt bằng một nụ cười trấn an. Anh ổn.

Sakura vuốt ve mái tóc của cậu, làm sao cô có thể không lo. Cô không phải kẻ ngốc chỉ biết tin răm rắp nét thể hiện bên ngoài. Sự vất vả của Syaoran đương nhiên cô biết được, hoàn toàn đủ tinh anh để nhìn thấu lớp mặt nạ nguỵ trang vụng về của cậu, chỉ là cố vờ như không biết. Cô không muốn cậu phải bận tâm vì sự bận tâm của mình.

Sau khi đặt lên môi Syaoran một nụ hôn, Sakura quyết định đi ra ngoài tìm một mảnh chăn, dẫu sao cũng không tiện đánh thức, lại không nên để cậu qua đêm chỉ với chiếc áo choàng lỏng lẻo. Nào ngờ vừa bước được vài bước, đôi tay bỗng bị tóm chặt từ phía sau. Đến khi não kịp phản ứng, Sakura đã thấy mình ngồi trên chân Syaoran, còn ánh mắt cậu lại tràn ngập ý cười nhìn xoáy sâu vào đôi mắt xanh ngọc của cô.

Syaoran đặt tay lên môi cô, hỏi bằng giọng điệu châm chọc mà theo cách nghĩ của Sakura thì nó được khái quát bằng hai chữ “vô sĩ”: “Em vừa làm gì vậy Sakura?”

Đê tiện. Quá đê tiện. Rõ ràng đã biết tỏng rồi còn gì. Sakura sửa lại tư thế, kiên quyết không chịu nhượng bộ, mặt dày nói: “Có con muỗi bay ngang qua, em là đang giúp anh bắt nó”

“Vậy sao?” Syaoran cười cười, thừa lúc Sakura lơ đãng cúi xuống ngậm lấy môi cô. Sakura giật mình đẩy ra, la toáng lên: “Anh…anh đang làm gì thế?”

Syaoran quyết định vô sĩ đến cùng, cậu chống một tay xuống bàn, tay kia vuốt ve mái tóc nâu trà, mắt không quên ngắm từng sắc thái thay đổi trên gương mặt Sakura: “Như em thôi. Có con muỗi bay qua, anh giúp em bắt nó.”

Sakura trợn mắt, không nói được câu nào. Cô ngượng nghịu quay mặt sang hướng khác, tay vấu chặt gấu áo. Chẳng một chút tín hiệu báo trước, Syaoran đè Sakura xuống sàn, xâm nhập khoang miệng không mảy may phòng vệ, mút mát mật ngọt nơi đầu lưỡi. Sakura giật mình, muốn đẩy cậu ra, nhưng trước sức mạnh của một gã đàn ông đang phát tiết, cô đành phó mặc, để cậu muốn làm gì thì làm.

Cảm nhận bàn tay người kia không ngừng sờ soạng tung, Sakura chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh đẩy cậu ra, nói trong làn hơi thở hổn hển: “Không được”

Đầu tóc Syaoran rối bù, áo sơ mi xộc xệch, cậu chống tay xuống sàn để nhìn rõ thiên thần đang nằm im bên dưới: “Tại sao?”

Sakura lấy bừa một lý do, may sao nghe cũng khá hợp lý: “Anh còn phải làm việc mà”

Syaoran nhếch mép, rõ ràng là đang muốn chạy mà. Cậu từ từ cúi xuống, giọng nói vì dục vọng trở nên trầm khàn: “Giải quyết sau cũng được”

Trong làn mưa hôn nồng ấm, Sakura mơ hồ nghe thấy giọng nói Syaoran thì thầm bên bai: “Anh muốn em”

7 ♥


Câu chuyện diễn ra tại sân sau nhà trẻ Tsubasa. Lúc đó đang giờ nghỉ trưa, nhóc tì Syaoran chống hai cái tay ú nần xuống bàn, phóng tầm nhìn ra xa, vô tình bắt gặp bóng dáng Sakura đứng nép mình sau thân cây tử đằng, đôi vai không hiểu sao cứ run lên từng cơn.

Syaoran mon men lại gần, một phần vì lời dặn dò của cô Tomoyo là phải quan tâm giúp đỡ bạn, một phần chủ quan xuất phát từ sự tò mò cá nhân. Khoảng cách xích gần càng thấy rõ ràng vai Sakura run lên bần bật, thậm chí có thể nghe được tiếng nấc khe khẽ. Syaoran lịch thiệp ngồi xuống đối diện cô bé, cố nhớ lại cách xử trí của cô Tomoyo trong những trường hợp tương tự.

Để xem…

Syaoran lấy trong túi áo một mảnh khăn thêu mẫu tinh xảo, chìa đến trước mặt Sakura, ân cần hỏi han: “Cậu không sao chứ?”

Cô bé ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt xanh ngọc ầng ậc nước. Phút mủi lòng bị sự quan tâm của Syaoran khơi dậy, Sakura gào lên, âm thanh thậm chí còn lớn hơn lúc trước. Syaoran hoảng hồn bật ngửa ra sau, cái khăn trắng ngần rơi xuống, mắc vào ngọn cỏ xanh. Một vài đứa bé trỏ tay về phía hai người, xì xầm to nhỏ.

Syaoran đứng dậy, kín đáo phủi sạch lớp đất dính trên mông rồi đặt tay lên vai Sakura, như cái cách cô Tomoyo vẫn thường hay làm: “Cậu đừng khóc nữa. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”

Sakura đã không còn gào lên như trước, cứ thút thít trong họng, gương mặt bé xíu đỏ lựng cả lên. Syaoran quan tâm hỏi han: “Sao cậu khóc thế? Có ai bắt nạt cậu sao?”

Nước mắt lưng tròng, Sakura ngước lên nhìn Syaoran: “Con thỏ tớ nuôi mất rồi”

Syaoran gật đầu ra chiều cảm thông. Thế nhưng, an ủi người khác có lẽ là một việc khá khó khăn với con nít, Syaoran lúng ta lúng túng, không biết nên hành xử thế nào, sợ nói điều gì không phải càng khiến Sakura buồn hơn. Cậu cứ lóng nga lóng ngóng, mắt láo lia tìm kiếm hướng giải quyết.

Kia rồi.

Syaoran reo lên trong lòng, dịu dàng nói với Sakura lúc này tiếp tục bù lu bù loa: “Chờ tớ một lát”. Cậu chạy lại khoảng đất cách đó không xa, hái một đoá hoa hồng đỏ thắm, lòng liên tục xin lỗi cô Chiharu phụ trách chăm sóc thực vật trong trường. Ngón tay chạm phải gai nhọn, đau muốn khóc, thế nhưng khi ngoái lại nhìn, thấy Sakura hãy còn chưa thôi nức nở, Syaoran nhủ lòng, không thể vì vết thương bé tí này mà rơi nước mắt. Đàn ông không được khóc. Syaoran nhắc nhở chính mình.

“Tặng cậu này.” Syaoran chống một tay ở hông, chìa đoá hoa xinh xắn ra trước mặt Sakura, gương mặt sáng lên sự hãnh diện của một người anh hùng nhỏ tuổi: “Đừng khóc nữa. Mắt sưng xấu lắm” Cậu khịt mũi, ngó bâng quơ chỗ khác, liên tục nhủ lòng, mạnh mẽ lên, không được run rẩy.

Vì Syaoran đứng thẳng người nên Sakura phải ngẩng hẳn đầu lên, đôi mắt xanh nhìn xoáy sâu vào gương mặt Syaoran, im lặng nhìn, chân thành nhìn, nhìn đến khi mặt Syaoran đỏ lựng lên mới nhận ra mình thất thố, vội vã cúi xuống, quên cả nhận hoa, lắp bắp nói: “Cảm…cảm ơn cậu.”

Bầu không khí ngượng ngùng lan toả mãi đến khi cô Tomoyo gọi cả hai vào lớp. Sakura lập tức bắt lấy cơ hội, đứng phắt dậy: “Cô gọi rồi, mình vào lớp thôi” Sau một lát do dự, cô liền ngẩng đầu lên, tay nắm thành quyền như thể đã hạ quyết tâm, kiễng chân, hôn vào má của Syaoran: “Cảm ơn cậu”

Lòng cô bé rối như tơ vò, cố gắng chạy đi trước khi Syaoran kịp phản ứng, mặt nóng bừng như tiết trời vào hạ.

Mãi một lúc sau Syaoran mới sực tỉnh, ngây ngốc nhìn ngó xung quanh, bóng Sakura lúc này đã khuất sau cánh cửa lớp. Đoá hoa hồng vẫn còn trên tay, cậu vô thức chạm thử vào má. Ngỡ ngàng. Thấy nong nóng.

Phía vai đột nhiên bị tóm lấy, từ đằng sau truyền đến giọng nói nghiêm khắc quen thuộc của cô Chiharu: “Tay trò đang cầm gì vậy?”

Syaoran hoảng hốt nhìn đoá hồng trong tay, giữ không được, quẳng không đành. Đã hứa tặng nó cho Sakura, cậu nhất định phải trao cho cô tận tay. Bình tĩnh. Bình tĩnh. Syaoran liên tục ra lệnh cho bản thân. Nam tử hán không được tháo chạy. Cậu bé cúi gầm mặt, ngoan ngoãn khoanh tay chờ đợi “bài ca” quen thuộc của cô Chiharu, lòng than trời: “Mẹ ơi, cứu con với”

8 ♥




Điện thoại vừa kết nối, Yamazaki liền nói như hét vào điện thoại: “Sakura, cô đang làm gì thế hả? Cô là có biết hay không, đêm qua Syaoran dẫn về nhà một cô gái. Một thần tượng mạnh miệng tuyên bố sống cả đời độc thân vừa qua lại với một người phụ nữ. Các tạp chí, toà soạn khác đã đăng bài cả rồi. Cô là người phụ trách chuyên mục của Syaoran. Cô đang ngủ gật ở đâu hay là ma quỷ, yêu quái bắt hồn đi rồi hả? Ba mươi phút, tôi cho cô ba mươi phút để xuất hiện trước mặt tôi.”

Yamazaki dừng lại để thở, thấy đầu dây bên kia không có phản ứng, máu huyết lần nữa phun trào, hắng giọng định “hát” thêm một bài thì nghe thấy tiếng “ai kia” khẽ khàng hắng giọng. Cậu không khỏi nuốt nước bọt, kiểm tra lại dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại. Đúng lúc này, “người đó” mới lên tiếng: “Sáng nay Sakura hơi mệt, phiền anh cho cô ấy nghỉ phép một ngày.”

Tút…tút…tút…

“Này” Lúc Yamazaki kịp phản ứng, đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cậu tắt điện thoại, quẳng lên bàn làm việc, lòng kịch liệt mắng mỏ, vô duyên quá mức, đã thế còn không thèm chờ xem cậu có đồng ý hay không nữa? Hôm sau phải kiểm điểm con nhóc Sakura này mới được.

“Có gì đó không đúng?” Yamazaki xoa xoa cằm: “Giọng nói lúc nãy không giống của anh trai Sakura?” Cậu dựa lưng vào ghế, cố lục lọi trí nhớ, đầu mày khẽ nhíu lại, hình như là đã từng nghe thấy ở đâu đó.

Ở một không gian khác, Syaoran quẳng điện thoại lên gi.ường, không kiềm được chửi thầm vài câu trong miệng. Quay sang vuốt ve mái tóc nâu trà của cô gái nằm ngủ trên gi.ường, cậu cúi thấp người, đặt lên trán một nụ hôn nồng ấm: “Sếp của em thật lắm lời”

5:07

Sáng, 15/06/2015​



 
Hiệu chỉnh:
Đoản văn 9

"Syaoran-kun, dạy võ cho em đi!"

Một ngày đẹp trời nào đó, người vợ nhỏ của tổng giám đốc Syaoran xà vào lòng chồng mà phồng má nỉ non.

"Để làm gì?" Syaoran dẫu đang bận cũng phải buông xuống tờ hợp đồng, vòng tay ngang eo ôm siết lấy thân hình nhỏ nhắn của Sakura. Cậu tựa lưng vào thành ghế, đặt Sakura ngồi đối diện với mình, nhướn mi hỏi: "Anh bảo vệ em chưa chu toàn sao?"

"Không phải" Sakura lắc đầu phủ nhận, cánh tay không chịu yên phận bắt đầu di chuyển lung tung trên áo của Syaoran: "Anh đâu thể lúc nào cũng ở cạnh để bảo vệ em chứ. Với lại, biết võ phòng thân cũng tốt mà, còn có thể rèn luyện sức khoẻ nữa."

Syaoran không đáp lời mà nheo mắt trầm ngâm, đồng tử dán chặt vào lưu quang xanh bích sống động của cô nàng, ra chiều suy nghĩ rất lung. Lúc Sakura tưởng Syaoran sẽ lắc đầu phản đối thì bất ngờ cậu lên tiếng: "Được thôi"

"Thật chứ?" Câu trả lời ngoài dự kiến của Syaoran khiến Sakura không kịp phản ứng, ngây ngô hỏi lại.

Syaoran vươn tay vuốt lọn tóc rơi xuống mặt Sakura, nở nụ cười nuông chiều: "Syaoran có bao giờ lừa dối em đâu"

-----------------------------------------------------------

"Syaoran, anh đặt tay vào đâu thế hả?" Phòng tập nhỏ trên sân thượng vang vọng tiếng la hét lanh lảnh của cô vợ nhỏ. Độc âm đáp trả chỉ là một nụ cười thoả mãn của ai kia.

Syaoran hắng giọng, bắt chước dáng vẻ đạo mạo của một thầy giáo trẻ tuổi: "Anh đang chỉnh tư thế chuẩn cho em đấy thôi." Cậu cố bày ra nét mặt uỷ khuất.

"..."

"Ưỡn ngực lên. Đúng, đúng, như thế mới chuẩn." Người nào đó xoa cằm đắt ý.

"Chân phải đá cao lên. Không phải, cao hơn nữa. Để anh giúp em." Người nào đó đề nghị.

"Syaoran" Sakura nheo mắt, ánh nhìn lên án cánh tay không an phận của Syaoran: "Anh không cần dùng tay đâu."

"Không được. Phải làm thế em mới nhớ lâu." Cậu không kiềm được nở nụ cười ranh mãnh: "À phải rồi, ban nãy anh chưa dạy em khởi động."

Rồi không để cho người kia kịp phản ứng, anh chàng đã lao tới nhanh chóng lấp trọn vòng tay bằng thân hình mảnh dẻ của cô nàng, để cả hai cùng ngã xuống thảm bông giữa phòng tập. Sakura hốt hoảng chống tay lên ngực Syaoran, níu giữ trong vô vọng chút kẽ hở mỏng manh: "Anh...anh nói dạy em khởi động mà."

Syaoran nở nụ cười mê hoặc, từ mi mắt lan tận khoé môi, miên man như nắng xanh rải đốm sáng trên cành lá. Sakura lắc đầu nguầy nguậy, cảnh tỉnh bản thân không được chìm đắm trong thứ mê hoặc chết người kia. Đó là sói, là sói...

Syaoran chống hai tay xuống sàn, nhìn cô nàng từ trên cao: "Thì anh vẫn đang dạy đây. Quên nói vói em là cách khởi động của anh không giống người khác." Cuối câu không quên nháy mắt thích thú, trong nụ cười không thể giấu được ý tứ thoả mãn.

Lúc này Sakura mới nhận ra bản thân đã hoàn toàn sập bẫy, chỉ có thể tự mắng chính mình ngu ngốc, có thiểu năng mới đi nhờ con sói ranh mãnh này dạy võ, chiêu thức đâu chưa thấy, chỉ thấy bản thân bị ăn sạch sẽ.

Học võ ư? Không học nữa, có tận thế cũng quyết không học!!!!!!
 
10.

Vào một ngày trời đẹp nọ, lớp của Syaoran có học sinh mới chuyển đến. Cậu dẫu đang ngủ cũng phải bật dậy bởi tiếng cảm thán có phần thái quá của cậu bạn Eriol ngồi cạnh bên. Cô gái có mái tóc nâu đó giới thiệu rằng: mình là Sakura.

Ờ thì, chính Syaoran cũng phải thừa nhận rằng bản thân rất thích Sakura. Vậy là sau ba tiết học ngồi đấu tranh nội tâm, cậu chàng vì mục đích cao cả đã không ngại quẳng đi IQ cao ngất ngưỡng của mình, ôm tập sách đến nhờ cô nàng giải hộ.

Sau khi dùng ánh mắt bùng lửa đe doạ, Syaoran thành công chiếm được chỗ ngồi của Yamazaki. Kéo chiếc ghế đến chỗ đối diện với Sakura, cậu đặt mấy quyển sách xuống bàn, bày ra nét mặt đáng thương mà bảo: "Sakura, giải hộ tớ bài toán này nhé." Kết thúc câu không quên khuyến mãi nụ cười tươi như nắng sáng.

Sakura đặt quyển manga xuống bàn, đôi mắt xanh liếc qua đề toán một lượt, tràn ngập tự tin đáp lời: "Cậu bị ngốc à?"

"Tớ không biết giải mới đến nhờ cậu đấy chứ. Tớ biết Sakura nhất định không từ chối." Syaoran ngập ngừng trả lời, bởi lẽ bài toán này cậu lọc trong bộ đề thi đại học năm trước, bản thân cũng mất hơn mười phút mới có thể hoàn thành ở lượt làm đầu tiên. Syaoran xoa xoa cằm, ngờ vực nhìn cô nàng nhỏ nhắn ngồi trước mặt, có thể nào Sakura là một thiên tài thích sống ẩn? Nghĩ thế, cậu chàng càng thêm háo hức mong chờ được cô nàng hướng dẫn.


Trái ngược thay, Sakura không có vẻ gì hứng thú , cô nàng nhặt lại quyển truyện tranh, thản nhiên đáp: "Ý tớ là cậu bị ngốc mới đến nhờ tớ giải hộ."

"..."

11.

Sau giờ học.

Syaoran đang loay hoay thu dọn tập sách thì bóng dáng nhỏ bé của Sakura lon ton chạy đến. Cô nàng kéo chiếc ghế bàn trên rồi ngồi xuống phía đối diện, chống cằm chăm chú dõi theo từng cử chỉ của cậu.

Syaoran sau gần năm phút phớt lờ cuối cùng vẫn phải thở dài mà lên tiếng: "Cậu cần tớ giúp gì sao?"

Sakura mỉm cười gật gật đầu: "Tớ phải viết lại bài văn nộp cho thầy, mà cậu biết đấy, tớ tệ nhất ở phần này. Cậu giúp tớ nha!" Cô nàng chắp tay bày tỏ ý chân thành, mắt xanh chớp chớp.

Syaoran chỉ tay vào mặt đồng hồ: "Tớ có buổi tập ở câu lạc bộ nên không thể gúp cậu rồi. Xin lỗi nhé." Dứt lời liền khoác balo lên vai định bước đi.

"Khoan đã." Sakura đứng bật dậy, dang hai tay sống chết chắn đường, đôi môi bặm lại tỏ vẻ rất quyết tâm: "Cậu không được đi. Sakura không cho phép cậu đi. Nếu hôm nay cậu không giúp tớ, tớ sẽ bám cậu mãi không buông."

Trước khi thế hừng hực của Sakura, Syaoran thoáng ngây người. Cậu nhìn cô nàng một lượt từ trên xuống dưới, không khỏi bật cười: "Thôi đi nhóc." Rồi vươn tay búng vào trán cô nàng một cái rõ đau: "Với chiều cao này của nhóc không làm gì được tớ đâu."

Sakura vươn tay xoa xoa vầng trán đáng thương, nghe Syaoran nói vậy lập tức thay đổi thái độ, trong chớp mắt thu lại nét hăm doạ trên mặt, thay vào đó là đôi mắt xanh trong nỉ non thành khẩn. Tay cô níu chặt gấu áo của cậu, lắc lắc, giật giật nhiệt tình: "Syaoran là người tốt. Syaoran sẽ không bỏ mặc Sakura đâu.".
.
.
.

Đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi Syaoran bắt đầu đọc chữ đầu tiên trong bài văn của Sakura. Cô nàng vẫn thuỷ chung chống cằm ngồi phía đối diện, tỏ vẻ rất rất chăm chú.

Thêm vài phút nữa, Syaoran đặt quyển tập xuống trước mặt Sakura, nhíu mày chỉ tay vào trang giấy: "Lỗi hán tự đầy ra, cậu là học sinh lớp một à?"

Sakura nhìn trang vở bị khoanh đỏ đến gai mắt, ngây thơ ngẩng đầu lên: "Đó không phải lỗi. Đó là năng khiếu bẩm sinh của tớ a"

Syaoran: "..."

Năng khiếu? Đột nhiên cậu thấy chóng mặt quá! o(>﹏<)o
 
Hiệu chỉnh:
13.

Sakura vừa mở cửa nhà đã bị người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó ép sát vào tường, nhìn cô từ trên cao, nở nụ cười miên man từ khoé mắt lan dần đến mép môi: "Hôm nay là 8 – 3, vợ yêu tặng anh quà gì đây?"

Sakura tròn mắt ngạc nhiên, biết không thể đẩy thân hình to lớn kia ra, chỉ đành hất cằm tạo chút khí thế: "Anh là phụ nữ à? Đáng lẽ em mới là người được nói câu đó."

Syaoran cười cười, nhẹ nhàng bế thốc cô nàng lên, xoay người hướng về phòng ngủ: "Anh là phụ nữ hay đàn ông, lên gi.ường sẽ rõ."

Sakura: "..."

14.

Sakura vửa về đến nhà đã quẳng ngay giỏ xách xuống sofa, lập tức sà vào lòng người nọ mà nũng nịu: "Hôm nay là 8 – 3, Sakura muốn có quà" Bàn tay nhỏ nhắn không yên phận nghịch nghịch tay áo cậu chàng.

Syaoran đặt tờ báo đọc dở xuống bàn, vòng tay siết lấy bờ eo nhỏ nhắn của Sakura: "Quà thì anh không có. Anh dùng th.ân thể này bồi đắp cho em nha" Không cho người nọ kịp thời phản ứng, cậu cúi xuống dán môi mình vào đôi môi đỏ mọng của cô nàng, nuốt trọn vị ngọt nơi đầu lưỡi.

Tình huống này, nói hoa mỹ tức là: biết trong núi có hổ vẫn hiên ngang vào núi, nói trắng ra là: mê quà tự hại bản thân!!!!
 
15.

- Dành tặng fan film Hậu duệ của mặt trời. Mấy ngày nay ta đang cực bấn film này. Còn về phần của Syaoran, vâng, là anh đang ghen đấy!!!!!!! =)))



Mấy hôm nay Syaoran rất bực, bởi cô vợ nhỏ của cậu cứ dán mắt vào laptop xem phim. Với tư cách một người chồng, cậu không thể chấp nhận việc vợ mình cứ không ngớt lời khen trai-nhà-người-ta như thế.

Khuya ngày thứ năm nọ.

"Oa, body sáu múi kìa" Sakura ngồi ôm laptop, phấn khích reo lên.

Syaoran đang ngồi làm việc, mắt dẫu vẫn chăm chú nhìn bản thảo dự án, nhưng tâm trí đã chu du tận phương nào, hết sức nhủ lòng rằng phải bình tĩnh, bình tĩnh.

"Đẹp trai quá đi." Sakura đập tay xuýt xoa

Cây bút trên tay ai đó được nhẹ nhàng đặt xuống.

"Hôn rồi. Hôn rồi." Sakura nhảy cẩng lên, như thể hận không thể chui qua màn hình laptop chạy vào trong phim.

Syaoran nghe trong não "ầm" một tiếng, vẫn là không thể im lặng được nữa, từ từ xoắn tay áo lên. Cậu đứng dậy, chậm rãi tiến đến trước mặt Sakura, gọi nhỏ: "Sakura."

"Vâng?" Sakura không thèm ngẩng nhìn cậu một cái, hoàn toàn trả lời theo bản năng.

Ngay lập tức, Syaoran cởi phăng chiếc sơ mi trắng trên người, quẳng vào một xó. Sakura giật mình, nhìn thân hình săn chắc của chồng, lắp bắp hỏi: "Anh...anh đang làm gì thế?"

"Nhìn anh này. Muốn sáu múi có sáu múi. Muốn gia thế có gia thế. Muốn ngoại hình có ngoại hình." Dứt lời, cậu cúi xuống thẳng thừng gập nắp laptop của cô nàng, dùng ngón tay nâng mặt cô lên, ép nhìn thẳng vào đôi mắt mình: "Hôm qua anh xem rồi. Sao nào, em muốn được hôn thế nào? Anh đi lấy rượu nhé, hay thuê một chiếc xe chở rơm?"

"..."
 
16.

List Truyện cho bn nào muốn tìm đọc "hàng thật"


1. Bạc Cận Ngôn - Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến

2. Tiêu Nại - Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

3. Mục Huyền - Độc Quyền Chiếm Hữu

4. Mạnh Hi Tông - Kiêu Sủng

5. Hạ Hoằng Huân - Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia


1.

Vào một tối đẹp trời nào đó, cô vợ nhỏ của giám đốc Syaoran tựa đầu vào vai chồng thỏ thẻ: "Syaoran-kun, có phải ai rồi cũng khác hay không?"

Syaoran bật cười, xoa đầu Sakura đầy vẻ cưng chiều: "Có lẽ thế" Đoạn vươn tay choàng qua vai cô nàng, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai: "Nhưng Syaoran chỉ yêu mình Sakura thôi."

"Thật chứ?" Sakura ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Syaoran như vẫn còn đang nghi ngờ rất lung.

Syaoran dịu dàng đặt lên trán cô nàng một nụ hôn, thì thầm: "Anh hứa, bằng cả sinh mệnh và trí tuệ của mình."

Dưới ánh trăng, một khung cảnh viên mãn.

2.

Sakura cuối cùng cũng chịu trở về sau hơn hai tuần thăm nhà ở thị trấn Tomoeda.

Tokyo sau hai tuần nắng nóng oi ả cuối cùng cũng xuất hiện một cơn mưa mát lạnh.

Sakura thấy Syaoran đứng trầm ngâm trước khung cửa gỗ, không khỏi tò mò bước đến, đưa cho cậu chàng tách ca cao nóng: "Anh đang rất vui?"

"Ừ" Syaoran nhìn Sakura dịu dàng, đoạn ngước lên ngắm làn mưa nhảy nhót ngoài hiên, môi cong lên nụ cười viên mãn: "Anh đang nghĩ, em vừa về đến, thời tiết ở đây trở nên đẹp hơn"

3.

Sakura xúng xính trong bộ váy trắng xoè, chân mang giày thuỷ tinh, hớn hở chạy đến trước mặt Syaoran, hứng khởi hỏi: "Syaoran, anh thấy em mặc thế này đẹp không?"

Syaoran xoay xoay cây bút, nhân lúc Sakura không phòng bị, dứt khoát vươn tay kéo mạnh cô nàng ngã vào lòng mình: "Em không chỉ là người vợ, bây giờ em là công chúa của anh"

4.

Sakura lúc rảnh rỗi thường nằm gọn trong vòng tay chồng nũng nịu: "Syaoran, anh thích em từ lúc nào thế?"

Syaoran vươn tay bấu nhẹ gò má cô nàng, không giấu được nét cười trong đáy mắt: "Anh không nhớ. Chỉ biết khi thấy em và người đàn ông khác khiêu vũ, anh lại ghen tỵ"

5.

Sakura đặt tờ báo xuống bàn, vô thức nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới: "Nhan sắc của phụ nữ khi mang thai thường sa sút. Phát phì này, nổi mụn này, Syaoran, lúc đó anh còn yêu em nữa không?"

Syaoran đặt cây viết trong tay xuống bàn, bước đến đứng đằng đối diện, cốc đầu cô nàng một cái rõ đau: "Nói linh tinh" rồi hắng giọng ra chiều nghiêm túc: "Mẹ của con anh vĩnh viễn là bảo bối xinh đẹp nhất."
 
17.

Ngày cuối tuần rảnh rỗi, mấy nhân viên nữ trong công ty tụm lại một chỗ vừa uống trà vừa tán gẫu.

Nhân viên A miệng nhai nhồm nhoàm mẫu bánh bích quy, lên tiếng nói trước: "Tớ nghe nói giám đốc Syaoran không biết tiếng Anh."

Vừa nghe dứt lời, nhân viên đã B đập mạnh xuống bàn, lập tức cất lời phản bác : "Không thể nào. Giám đốc ở nước ngoài những năm năm mà."

"Là sự thật đấy." Anh chàng thư ký riêng của Syaoran không biết từ đâu đi đến, đặt một chồng hồ sơ lên bàn: "Giám đốc ở nước ngoài cũng chỉ nói tiếng Nhật."

Nhân viên C ngạc nhiên: "Thế người ta không hiểu thì sao?"

Cậu thư ký đẩy gọng kính ra chiều thâm thuý: "Giám đốc đếch quan tâm người ta có hiểu hay không."

Toàn thể nhân viên: "..."

18.

Lại một ngày rảnh rỗi ở công ty, nhóm nhân viên nữ phòng kinh doanh tụm lại ở bàn họp lớn, một tách đen nóng một mẫu bích quy, tám chuyện không biết chán:

Nhân viên A gợi chủ đề: "Giám đốc Syaoran là người cực kỳ hoàn mỹ, à à ngoại trừ vấn đề tiếng anh nhé!"

Nhân viên B lập tức bị cuốn vào, hào hứng đáp: "Đúng đúng, lại còn là người bạn trai siêu cấp ngọt ngào"

"Sao sao?" Nhân viên C không chịu đứng ngoài cuộc, góp giọng vài câu cho vui.

"Chuyện là thời đi học, giám đốc dạy kèm phu nhân học đấy" Nhân viên B mơ màng.

Lập tức cả đám ồn ào hẳn lên.

"Nhưng mà..." Nhân viên D đột nhiên phản bác: "Phu nhân tốt nghiệp đại học danh giá, tớ còn nghe bảo phu nhân học trường hàng đầu đấy. Chuyện này e là..."

"Có thật đấy." Cậu thư ký luôn biết thời điểm góp giọng làm bọn con gái giật mình la toáng lên, nhếch mép hài lòng ngồi xuống chiếc ghế trống duy nhất, vắt chân tiêu sái.

"Anh nói có thật là sao?" Nhân viên C níu tay áo của chàng thư ký, ra chiều nũng nịu.

Chàng thư ký hắng giọng, dùng tay đẩy nhẹ gọng kính, ra chiều thâm thuý: "Giám đốc sau nửa tiếng không chịu nổi ồn ào đã phải xuống nước dạy kèm cho phu nhân."

"Môn gì a~" Đám con gái đồng thời cất tiếng, hai chữ tò mò hiện rõ trên trán.

"Thể dục."

"..."
 
19.

Trưa thứ bảy, Syaoran hiếm hoi được dịp trở về nhà sớm, quyết làm người chồng chuẩn mực bày chén dọn bát gọi vợ xuống ăn cơm.

Đang ăn dở, bên ngoài bỗng đổ mưa rơi, sấm chớp cắt ngang bầu trời. Sakura buông vội chén cơm, mặt nhăn lại, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô xoay người chạy vội ra ban công. Syaoran tưởng Sakura sợ, lật đật chạy theo.

Đến nơi, thấy Sakura đứng thần người bên ban công, mắt hướng nhìn chăm chú bầu trời đen kìn kịt, dáng vẻ suy tư đến lạ. Syaoran vội bước đến cạnh vợ, âu yếm quàng tay qua vai cô nàng:

"Vợ à, em đang nhìn gì thế?"

"Em chờ."

"Hửm? Em chờ điều gì?"

"Tình yêu sét đánh a~~~"

"..."


20.



~~~~

Syaoran đang buồn lắm.

Syaoran thấy trống vắng lắm.

Sakura bỏ Syaoran rồi.

Sakura quay về nhà. Sakura không thương Syaoran nữa.

Syaoran nhớ Sakura lắm.

Syaoran chỉ quên mất sinh nhật của Sakura mà thôi.

Syaoran biết lỗi rồi.

Syaoran thề đấy.


~~~~


Hôm nay trời thu buông nắng. Sakura nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ: "Sakura. Đến rồi"

Sakura ngạc nhiên, liền soạn lại một tin nhắn: "Ai vậy?"

Nữa tiếng qua vẫn không thấy hồi âm.

Cất điện thoại vào túi, Sakura buông tiếng thở dài. Cô về nhà đã một tuần rồi, Syaoran cũng không đến tìm. Có phải hay không Syaoran hết yêu cô rồi? Ừ thì cô biết bản thân đôi lúc hơi trẻ con, thỉnh thoảng có giận dỗi vô lý. Nhưng Syaoran cũng không thể mới cãi nhau một chút đã tuyệt tình như thế. Càng nghĩ càng mủi lòng, Sakura với tay lấy cành hồng trong lọ, một mạch bứt trụi cánh hoa.

Yêu đương gì chứ, làm hòa gì chứ, cô chính là không cần.



Chuông cửa thình lình vang lên.


Sakura quẳng cuống hoa vào sọt rác, dấm dẳng ra mở cửa, luôn miệng lầm bầm: "Nếu là nhân viên tiếp thị thì xác định xúi quẩy" Không thèm xem trước, cô nàng trực tiếp mở cửa luôn.

Gương mặt tuấn lãng của Syaoran xuất hiện sau cánh cửa gỗ khiến Sakura nuốt xuống cái "ực" mấy lời trút giận đang định thốt ra. Cậu nhìn thấy cô liền nhoẻn miệng cười thật tươi. Sakura bị bất ngờ, nhất thời cảm thấy lúng túng, không biết nên chạy đến ôm lấy anh hay đóng sầm cửa lại. Bởi thiếu nhất quán trong suy nghĩ, Sakura không nhận ra bản thân đang đứng như trời trồng, tròn mắt nhìn cậu chàng chăm chăm.

Syaoran cố nén cảm giác muốn đem má cô nàng bấu cho một cái, không đợi Sakura hoàn hồn đã cất tiếng hỏi:

"Nhà này có phải của Sakura Kinomoto?"

"..."

"Mình làm quen nhé. Anh là Syaoran Li. Em tên gì?"

"..."

"Để anh đoán thử nhé. Em là Angel"

Sakura chính là đã bị sự xuất hiện bất ngờ của Syaoran dọa cho ngốc luôn rồi, còn tình huống này là cái quái gì thế? Bộ não của cô chính thức bị đem nhúng canh ớt mất rồi, chỉ biết trả lời một cách bản năng: "Không phải. Là Sakura"

Syaoran nhoẻn miệng cười, nhìn thẳng vào mắt Sakura, chân thành nói: "Thật trùng hợp. Vợ của anh cũng tên là Sakura"

"..."

Lúc Sakura lấy lại ý thức đã thấy mình ở gọn trong lòng của Syaoran, mùi hương quen thuộc khiến cô không kiềm được vòng tay qua lưng cậu, chậm rãi siết chặt.

Viên mãn chưa bao lâu, Sakura cảm thấy vành tai mình từ từ nóng lên, tóc của Syaoran chạm vào gò má khiến cô nhất thời muốn đẩy cậu ra. Nhận ra mèo nhỏ không ngừng ngọ nguậy, vòng tay của Syaoran hữu ý tăng lực, chỉ hận không thể đem cô nhóc trong lòng khảm vào sâu d.a thịt.

Sakura sợ nhất bị ai đó thì thầm bên tai, căng thẳng đứng ngoan trong lòng Syaoran, đến nhấc ngón tay cũng không dám thực hiện. Hơi thở của cậu khiến nhiệt độ da mặt Sakura cũng vì thế tăng lên vài độ, bất động mà lắng nghe từng lời cậu thỏ thẻ: "Sakura. Mạch thượng hoa khai. Khả hoãn hoãn quy hỹ." (*)

(*) Phu nhân, về nhà mẹ đã lâu, đến lúc quay lại rồi. (Trích: Yêu em từ cái nhìn đầu tiên)
 
21.

Nhớ đến buổi đầu quen nhau, tan làm ngày nào Syaoran cũng lái xe qua nhà Sakura ăn tối. Ừ thì mấy lần đầu Sakura cũng không nghĩ gì nhiều, nhủ lòng những người yêu nhau thường hay làm thế.

Chuyện cũng không có gì nếu như Syaoran không duy trì thói quen đó trong suốt hai tháng liền. Nhìn số tiền trong túi vơi đi ngày càng nhanh, đối với một sinh viên sống xa nhà như Sakura thì đúng là cực hình.

***

Như thường lệ, chuông cửa vang lên đúng tám giờ tối, Syaoran vận áo choàng đen một thân tuấn lãng đi vào, mỉm cười với Sakura: "Hôm nay em cho anh ăn gì đây?", nhân tiện khoác vai Sakura cùng bước vào phòng ăn, nhìn năm món được sắp xếp đẹp mắt bốc khói thơm nghi ngút, môi cong lên nụ cười, cất lời khen ngợi: "Không tồi, tài nghệ của vợ ngày càng giỏi rồi."

Sakura được khen liền đỏ mặt, định cất lời khiêm tốn, sực nhớ ý định cao cả ngày hôm nay liền lắc đầu nguầy nguậy, ra sức cảnh tỉnh bản thân không thể thoả hiệp, như thế là rất không có tiền đồ. Nghĩ vậy, lòng quyết tâm của Sakura dâng cao hơn bao giờ hết, cô nghiêm túc nhìn Syaoran: "Syaoran-kun, đầu bếp nhà anh nấu ăn không vừa miệng à?"

Syaoran nhún vai, bình thản đáp: "Anh cho đầu bếp nghỉ việc rồi."

"Sao thế?" Sakura ngạc nhiên.

Syaoran bày ra nét mặt đáng thương, ảo não xoa xoa trán: "Biết sao được, anh phải tiết kiệm tiền."

Σ( ° △ °|||) Sakura mở to mắt nhìn Syaoran, cô không nghe nhầm chứ, Syaoran bảo phải tiết kiệm sao? "Nhưng anh tiết kiệm để làm gì?"

"Nuôi em" Dứt lời, trực tiếp bỏ qua gương mặt dần đỏ lựng của ai kia, thản nhiên ngồi vào bàn, không chút lưu tình trút dồ ăn vào miệng.

Sakura ngây ngốc đứng cạnh mép bàn, cảm thấy có gì đó không đúng, cô nào phải heo chứ, sao có thể tốn nhiều tiền như thế? Nhìn gương mặt sắp phát hoả của Sakura, Syaoran mỉm cười, đứng dậy vươn tay bẹo má của cô nàng: "Ngốc à, anh muốn vợ tương lai của mình có cuộc sống an nhàn và hạnh phúc nhất. Em hiểu không?"

Sakura chính thức bị hạnh phúc làm cho ngốc luôn rồi, gật gật đầu theo bản năng, không kiềm được vươn tay ôm lấy thân người cao lớn của cậu, cảm thấy cõi lòng vô cùng ấm áp: "Syaoran! Syaoran! Syaoran"

"Sao nào?" Giọng Syaoran dịu dàng, cũng choàng tay qua eo cô nàng, dịu dàng hỏi.

Sakura lắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là muốn gọi tên anh thôi."

Thâm tâm chàng trai nào đó đang thét gào, cậu căn bản không cần tiết kiệm vẫn dư sức dỗ béo cô vợ nhỏ của mình, chỉ là hiệu quả ngoài sức mong đợi nên... im luôn (≧▽≦)

22.

Hôm nay lớp Sakura có tiết trả bài kiểm tra môn Toán, thầy Clow cầm tờ bài làm của Sakura, nét mặt rất không hài lòng: "Sakura! Em đã năm lần bị điểm ba rồi đấy"

Sakura bẽn lẽn đứng dậy, gãi gãi đầu: "Thưa thầy, nhờ vậy em đã thấm nhuần một câu nói..."

"Câu nói nào?"

"Dạ, ghét của nào trời trao của đó"

"..."

***

23.

Như thường lệ, cứ đến tiết năm Sakura lại uể oải nằm gục lên gục xuống, xoa xoa cái bụng đói meo của mình, quay sang than thở với Yamazaki đang chống cằm ngồi ngắm trời đất ở bên cạnh: "Ngày nào đến tiết năm tớ cũng không còn chút sức nào hết, Yamazaki, cậu có cách nào giúp tớ không?"

"Cứ làm như tớ này, đến tiết năm vẫn tỉnh táo vô cùng." Yamazaki vươn vai uỡn ngực minh họa sống động cho câu nói của mình.

Mắt Sakura sáng rỡ như sắp lấy đuợc báo vật, nhiệt tình lắc lắc cánh tay của Yamazaki: "Cách nào thế?"

"Ngủ bốn tiết đầu, lấy sức học tiết năm"

"..."

 
24.

Sakura thức dậy, theo thói quen nhìn sang phần gi.ường bên cạnh, đưa tay sờ sờ, thấy đã lạnh ngắt tự lúc nào, không nhịn được có chút mủi lòng, ôm gấu Kero thật chặt, từ thút thít chuyển thành nức nở rồi oà khóc thật to.

"Syaoran nói dối, Syaoran đã hứa luôn ở bên cạnh Sakura, dẫu cho Sakura không biết nấu ăn, cũng không biết lau nhà, Syaoran sẽ bảo vệ Sakura, không cho ai bắt nạt Sakura.....

.....Anh ở đâu, mau về với em đi, em hứa sẽ ngoan, sẽ không nháo nữa..."

Cửa phòng mở ra, Syaoran hí hửng đem thành quả cả buổi sáng khoe với Sakura: "Bà xã, xem anh mua nhiều đồ ăn vặt cho em chưa này, còn có...ấy ấy, bảo bối, sao em lại khóc nữa rồi?"

25.

Yamazaki là dân mọt sách IT chính gốc đảm nhận vai trò thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Green Glass nổi tiếng. Tất nhiên, trước khi vào làm việc, cậu đã tìm hiểu tường tận về tập đoàn danh tiếng này. Người Tokyo có câu: Mỹ nhân Clover, năng động Flower, biến thái Green Glass.

Người xưa thường hay bảo: tự chui đầu vào rọ,Yamazaki chính là minh chứng sống cho câu nói này.

Chỉ trong ngày đầu đi làm, Yamazaki đã thấu hiểu sâu sắc lý do dẫn đến nhận định trên, trầy trật lăn lộn lòng đau thắt như dao cắt từng cọng lông: công ty Green Glass toàn dân biến thái từ trung ương, thành phố đến cấp quận huyện...

Chuyện là trưa ngày hôm đó, đã quá mười hai giờ mà tổng giám đốc Syaoran vẫn chưa rời khỏi phòng, Yamazaki với cương vị là một thư ký giám đốc mẫu mực có phẩm hạnh nghề nghiệp cao đẹp, lo lắng ông chủ của mình bị đau bao tử thì tấm lương bèo bọt của cậu xem như đi tong. Cậu chỉnh chu lại quần áo, nhấc gọng kính ra vẻ trí thức thâm niên, hiểu biết sâu rộng, từ tốn đẩy cửa bước vào, hắng giọng nhẹ nhàng nhắc nhỏ: "Tổng giám đốc, anh không dùng bữa trưa sao ạ?" lại cảm thấy chưa đủ, bèn vội bổ sung: "Nếu anh quá bận thì hãy nói, tôi sẽ giúp anh đặt cơm nhà hàng."

Syaoran ngã lưng vào ghế, day day thái dương, tùy tiện khoác tay: "Xuống canteen gọi một phần cơm cho tôi là được rồi."

"?"

"Tôi phải tiết kiệm tiền để nuôi vợ."

"..."

.

.

.

Đến lưng chừng chiều rảnh rỗi, Yamazaki nhàn hạ ngồi buôn dưa lê với Eriol – trưởng phòng kinh doanh nổi tiếng FA từ trong trứng nước, thiên tài toán học ngoài mỉm cười cái gì cũng biết. Ừ thì, gương mặt điên đảo chúng sinh đủ khiến giang hồ dậy sóng cư nhiên sớm tối một thân một mình ôm gấu đi ngủ cũng quá là nghiệt ngã đi.

Với cương vị siêu nhân bất bình rút dao tương trợ, Yamazaki bày ra dáng vẻ đạo mạo quân sư chuẩn mực, ngồi vắt chân lên ghế, dùng hai ngón tay kẹp miếng bánh qui cho vào trong miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa ham nói, vụng bánh văng lung tung: "Nhìn cậu là biết tiêu chuẩn gắt gao thân hình nóng bỏng vòng eo 56 nên mới ế chứ gì. Nghe 'tui', chọn cô nào bình bình mà yêu đương, ngoài đường đầy rẫy."

"Tôi nào có tiêu chuẩn gì, chỉ cần là con gái mà thôi..."

"..."

Yamazaki vươn mép môi nở nụ cười cứng ngắt, trong lòng gào thét không thôi, ông phắc, nói thế không lẽ cậu từng có ý định cưới đàn ông??

Tất nhiên cậu sẽ chọn im lặng...

.

.

.

Vì tối nay có tăng ca nên Yamazaki quyết định ra ngoài mua thức ăn, cầm bọc bánh bao đi ngang phòng bảo vệ liền bị ngoắc vào. Ông Takahashi chen đầu qua khung cửa sổ, ra hiệu cho cậu nhóc ghé tai vào, thì thầm: "Cháu biết bà Atsuki, chủ quán nước kia thích gì không?"

Yamazaki không thèm suy nghĩ mà đáp ngay: "Bà ấy thích động vật, nhất là mèo. Yêu màu tím, sự thủy chung, ghét bị lừa dối... mà bác hỏi chuyện này làm gì?"

"Thế cháu trả lời làm chi?"

"..."

Yamazaki vô cùng đau khổ, đây chính là cái gọi qua cầu rút ván trong truyền thuyết???

.

.

.

Yamazaki mang thương tích đầy mình lê vào công ty, vừa đúng lúc gặp Sakura mang điểm tâm đến cho Syaoran, liền kéo tay cô nàng vào trong góc, bày ra nét mặt ủy khuất cùng cực: "Sakura-chan, em nhất định phải làm chủ cho anh."

Sakura gỡ mấy cái vuốt bám trên tay mình ra, bày vẻ tận tình hỏi hang: "Sao nào? Có chuyện gì kể em nghe"

Yamazaki thở dài, mode on chế độ kể lể bằng câu thoại thân thuộc: "Thực ra...chuyện kể ra cũng dài."

"Vậy anh kể ngắn thôi"

"..."

Yamazaki có cảm giác trái tim yếu ớt nhất thời không thể chịu nỗi, tủi thân chui vào trong góc chọt chọt kiến: danh tiếng gì chứ, nhân viên năng động gì chứ, tất cả đều là một nhóm người có máu biến thái núp lùm tập đoàn, thiên a~ kiếp trước cậu làm gì nên tội...
 
26.

Sakura lật tờ lịch, phát hiện ra hôm nay là ngày 20 tháng 12, thầm kêu không ổn, ngày mai là tận thế trong truyền thuyết...

Cô nhìn đồng hồ treo tường, chỉ còn mười phút nữa thôi sẽ qua ngày 21, liền chạy loạn cả lên.

Syaoran bảo hôm nay sẽ tăng ca, Sakura vội mặc áo khoác, định chạy đến công ty.

Tuyết bắt đầu rơi, một tiếng nổ lớn vang lên...

Sakura giật mình, đình chỉ bước chân, chẳng lẽ tận thế thật??

Ngẩng mặt lên, thấy Syaoran đang đứng giữa những chùm pháo hoa rực rỡ, gương mặt chìm một phần trong bóng tối vẫn không giấu được nét ngời ngời điển trai.

Sakura đứng chôn chân tại chỗ, ngốc lăng nhìn cảnh tượng trước mắt, não nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ, lắp bắp nói: "Sy...syaoran, mai.... mai là tận thế."

Syaoran mỉm cười, ba bước thành hai, ôn nhu xoa mái tóc mềm mượt của cô nàng: "Ngốc". Dứt lời liền ôm bảo bối nhỏ vào lòng, thì thầm bên tai: "Đừng sợ, anh ở đây."

27.

Vào một buổi tối nọ, sau khi ăn tối xong, Sakura nán lại bàn để hỏi ý kiến của Syaoran: "Mai em định sang nhà Tomoyo xin vài con vật về nuôi cho vui nhà cửa. Syaoran này, anh thích chó hơn hay mèo hơn?"

Syaoran trầm ngâm một lát, nhìn vào mắt Sakura, mỉm cười: "Anh thích em hơn."



 
28. 40 Câu Hỏi Phỏng Vấn Sakura Và Syaoran (END)


1. Mời hai vị giới thiệu tên của mình.

Sakura (cười dịu dàng): Trước năm hai mươi tư tuổi là Sakura Kinomoto. Nay là Sakura Li

Syaoran (choàng tay qua vai vợ, kéo sát lại): Cô ấy là vợ tôi.

Mỗ L: Tôi biết, các khán giả đang xem đài đều biết, anh không cần ngược cẩu độc thân thế đâu ლ(¯ロ¯ლ)

Syaoran: (cười đắc ý)

Mỗ L: À, vị Li tổng tài này, anh giới thiệu...

Syaoran: Cô có thể mời một người mình không biết là ai đến phỏng vấn không?

Mỗ L (lau mồ hôi): Tôi chỉ hỏi cho đúng thủ tục thôi... ⊙﹏⊙

Syaoran (nói với giám đốc nhà đài): Ngày mai sa thải cô này.

Mỗ L (lao lại níu áo): Đừng mà, nhà tôi còn mẹ già con thơ...

Sakura (nắm tay chồng): Syaoran à!

Syaoran: Hừ! (khoanh tay, dựa lưng vào ghế): Syaoran Li.

2. Tuổi?

Sakura: Hai mươi bảy.

Syaoran: Ba mươi.

Mỗ L (gật gù): Sắp già cả rồi...

Syaoran (trừng mắt): Cô mới nói gì?

Mỗ L: Đâu có, đâu có. Tiếng gió đấy, xuỳ xuỳ...

3. Xin cho biết giới tính?

Sakura: Nữ

Syaoran: Cô không có mắt à?

Mỗ L (vươn tay tiếp tục lao mồ hôi): Vâng vâng, câu tiếp theo.

4. Nhận xét tính cách của bản thân?

Sakura: Rất tốt.

Syaoran: Tốt.

Mỗ L: (⊙o⊙) Hết rồi?

Syaoran: Ừ.

Mỗ L: ...

5. Nhận xét tính cách của đối phương?

Syaoran (quay sang nhìn chăm chú, chớp mắt chờ đợi): Anh thế nào?

Sakura (cúi đầu, ngượng ngùng): Rất...rất tốt.

Mỗ L: Tốt như thế nào?

Sakura: Thì là rất chu đáo, rất tận tâm.

Mỗ L (nhìn Syaoran): Vậy còn...?

Syaoran: Còn phải hỏi sao? Tuyệt đối hoàn mỹ.

Sakura (ngượng ngùng): Em không tốt thế đâu.

Syaoran: Với anh, em là tốt nhất.

6. Bạn thấy đối phương giống con vật nào?


Syaoran (cười): Mèo con. Rất khả ái a~~

Mỗ L: Còn Sakura?

Touya (dưới khán đài lớn tiếng nói): Sắc lang.

Sakura (trầm ngâm) Ừ.

Syaoran (há mỏ): ... Σ( ° △°|||)

Mỗ L: Đúng tên cậu rồi còn gì.

Syaoran: "..."

7. Hai người gặp nhau lần đầu ở đâu?

Sakura (hồi tưởng): Một buổi chiều trung tuần tháng ba. Tại sân bóng rổ trường trung học.

Syaoran (gật đầu): Chính là ở đó.

8. Lúc đó hai người nghĩ gì về đối phương?

Sakura: Syaoran rất giỏi, đánh bóng rất hay, thân hình cũng rất đẹp, gương mặt nhìn nghiêng trong nắng chiều quả thật vô cùng tuấn tú .

Syaoran (nhìn chân thành, nhìn chăm chú): Thật không?

Sakura (gật đầu): Thật đó.

Syaoran (xoay người sang hôn một cái)

Mỗ L: Hai vị này, ở đây có rất nhiều cẩu độc thân...

Khán giả (rộ lên): Cô mới là cẩu độc thân╰(‵□′)╯

Mỗ L: Vâng vâng (lau mồ hôi). Còn Syaoran thế nào?

Syaoran: Đẹp.

Mỗ L: Anh vui lòng trả lời nhiều chữ một chút, được không?

Syaoran: Vợ tôi rất đẹp.

Mỗ L: ("▔□▔)

9. Thích đối phương từ khi nào?


Syaoran: Trong phòng nhạc, khi Sakura đàn tặng tôi một bài hát.

Mỗ L: Lúc đó anh nghĩ gì?

Syaoran: Nhất định phải cưới được về nhà.

Mỗ L: Mới có mười mấy tuổi đầu mà đã...

Syaoran: Ý kiến gì?

Mỗ L (khoát tay): Nào dám, còn Sakura, đã nhớ lại chưa?

Sakura (ngập ngừng): Chắc là khi Syaoran giúp tôi học.

Mỗ L: À, môn thể dục ấy hả?

Sakura: Sao cô biết?

Mỗ L (ngạc nhiên): Yamazaki nói, cả công ty ai cũng biết mà.

Syaoran (dứt khoát): Ngày mai sa thải.

(Một góc khán đài): Gọi cấp cứu, có người xỉu rồi. Yamazaki, anh tỉnh, tỉnh lại đi.

Mỗ L (một phút mặc niệm): Tôi không cố ý đâu...

10. Ai là người tỏ tình trước?

Sakura: Là Syaoran.

Syaoran: Nếu không nhanh tay, thằng khác nó cướp (liếc về khán đài)

Eriol (ắt xì, quay sang hỏi Tomoyo): Ai nhắc gì tôi hả?

Tomoyo: ....

Mỗ L (lấy chai nước hoa): Uầy, sao toàn mùi giấm thế này (xịt xịt)

11. Đối phương tỏ tình như thế nào?


Sakura: Syaoran bảo, nếu đồng ý, bài tập toán sau này toàn bộ anh ấy làm giúp.

Mỗ L: Vậy là cô đồng ý?

Sakura (ngại ngùng): Ừ.

Mỗ L: Sakura ngốc, cô bị lừa rồi...

Syaoran (trừng mắt): Cô phật ý?

Mỗ L: Nào có, nào có.

12. Lần đầu tiên hai người hẹn hò ở đâu?

Syaoran: Ở công viên trung tâm.

Sakura: Thật ra tôi chỉ nhờ Syaoran dạy toán thôi.

Syaoran: Học tập ở công viên tốt hơn, muốn phong cảnh có phong cảnh, muốn không khí liền có không khí, rất dễ tiếp thu.

Mỗ L: Thật không?

Sakura: Syaoran thậm chí không đem quyển sách nào.

Syaoran (nhún vai): Đó đâu phải là lúc để học.

Sakura: ...

Mỗ L (giơ ngón cái): Thật thông minh!

Syaoran (hất tóc): Đương nhiên.

13. Chuẩn bị sinh nhật cho đối phương như thế nào?

Sakura: Làm bánh kem, chuẩn bị thức ăn thật ngon, cùng nhau đón tuổi mới, là người đầu tiên chúc Syaoran sinh nhật vui vẻ.

Mỗ L: Thật lãng mạn! Rồi sau đó?

Syaoran: Lên gi.ường.

Mỗ L: Cậu thật đúng trọng tâm.

14. Muốn đối phương tặng quà gì cho mình?

Syaoran: Bản thân

Sakura (mặt đỏ bừng): Cũng...cũng vậy.

Syaoran (sán lại gần, vòng tay qua eo): Bất cứ khi nào em muốn.

Mỗ L (hắng giọng): Cắt! Cắt!

15. Ai là người cầu hôn trước?

Sakura: Là Syaoran.

Mỗ L: Khi đó cậu ấy nói gì?

Sakura: Cô muốn hỏi lần nào?

Mỗ L: (⊙o⊙) Mố??

Syaoran: Hừ! (nhìn sang chỗ khác) Tôi cầu hôn ba lần Sakura mới đồng ý.

Mỗ L (quay sang nhìn Sakura): Tại sao?

Sakura: Vì lần đầu tiên tôi chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, vẫn còn quá sớm.

Mỗ L: Vậy còn lần hai?

Sakura: Là vì, vì...

Mỗ L + Syaoran (tò mò nhìn, chăm chú nhìn, chân thành nhìn, nhìn, nhìn)

(Tiếng nói trên khán đài) Eriol (quay sang nói với Tomoyo): Vì ánh mắt của cậu ta nhìn Sakura như sói thấy mồi ngon, chỉ hận không thể bắt cóc đem ngay về nhà, Sakura sao dám đồng ý.

Syaoran (trừng mắt, nói lớn): Ngày mai cắt chức, xuống làm lao công.

Eriol (trố mắt): Mố??? Nghe thấy sao?

Tomoyo (cười trừ): Anh nói lớn thế mà.

Khán giả (một phút mặc niệm cho Eriol)

Mỗ L: Còn lần ba, sao cô 'dám' đồng ý lấy tên sói ca, à nhầm, nhầm, là soái ca, soái ca, được chưa??

Syaoran (gật đầu hài lòng)

Sakura: Vì... vì tôi sợ mất Syaoran.

Syaoran (thâm tình nhìn Sakura, nắm tay cô): Đừng sợ, anh luôn bên cạnh em.

Mỗ L: Đạo diễn, chèn quảng cáo!!

16.Khi cầu hôn, đối phương đã nói gì?

Syaoran (nhìn vào mắt Sakura, thâm tình): Giao em cho anh, để anh dùng trọn đời này yêu thương, chăm sóc và bảo vệ em. Có được không?

Sakura (e thẹn gật đầu): Em đồng ý.

Mỗ L: Cắt! Cắt! Cắt! Quẳng đường rỗ mặt cẩu độc thân rồi. Ế, ai đang mắng tôi đó?? Σ( ° △ °|||)

Khán giả: Cô nói xem (ném dép) ╰(‵□′)╯

17. Hai người từng cãi nhau chưa? Vì chuyện gì?

Sakura: Syaoran đòi hỏi rất nhiều.

Syaoran: Sakura không đồng ý.

Mỗ L: Đòi hỏi việc gì?

Khán giả: Cô chảy máu mũi rồi, có thật là không hiểu không?

18. Hậu hôn nhân, hai người có điều gì bất mãn với đối phương không?

Syaoran: Cô ấy không chịu.

Sakura: Anh ấy cứ muốn.

Mỗ L: Kết quả?

Syaoran (hất cằm chuẩn 45 độ): Tôi thắng.

Sakura (cúi đầu, mặt đỏ bừng)

19. Những lúc đối phương giận, bạn sẽ làm gì?

Syaoran: Không quản lí do là gì, chỉ cần cô ấy khóc, thì đó là lỗi của tôi.

Mỗ L (giơ ngón cái tán dương): Còn Sakura?

Sakura: Nếu là lỗi của tôi, chỉ cần anh ấy muốn, tôi sẽ đồng ý.

Mỗ L: Sakura, cô như vậy sẽ bị sói ăn thịt.

Syaoran: Cô im đi, chuyện nhà người ta.

Mỗ L: Vâng, vâng!

20. Bạn thích người kia đến mức nào?

Syaoran: So với tính mạng của tôi, cô ấy quan trọng hơn.

Sakura (ngượng ngùng): Rất...rất thích.

Mỗ L: Đã cưới rồi, chuyện cần làm cũng đã làm rồi, còn ngại gì nữa ~(‾▿‾~)

21. Bạn cảm thấy thoả mãn nhất khi nào?

Sakura: Chỉ cần được ở bên nhau.

Syaoran: Thực ra nếu được làm sẽ hạnh phúc hơn.

Mỗ L: Đầu cậu có mỗi việc đó thôi à?

Syaoran (thản nhiên): Ừ.

Mỗ L: Sói già.

Syaoran: Cô thấy mình sống lâu quá à? Cần tôi giúp không?

Mỗ L: Không cần đâu, không cần đâu.

22. Món ăn ngon nhất đối phương nấu cho bạn là gì?

Sakura: Chỉ cần là Syaoran nấu, tôi đều thích.

Syaoran: Cô ấy.

Mỗ L: Mỗ??? щ(゚Д゚щ)

Syaoran (quay sang nhìn Sakura, hôn vào má): Em là mĩ vị tuyệt nhất của anh.

Mỗ L: Cậu đằng kia, chỉnh hộ điều hoà, tôi lạnh quá!

23. Lúc nào cảm thấy bản thân được yêu thương?

Sakura: Khi anh ấy nấu cho tôi ăn.

Syaoran: Khi cô ấy cho tôi ăn.

Mỗ L: Hai chữ 'ăn' này căn bản khác nhau đúng không?

Syaoran: Cô nghĩ xem ﹁_﹁.

24. Lúc nào cảm thấy bản thân không được yêu thương?

Syaoran: Khi giận. Muốn hôn một cái cũng không được~~

Sakura: Không có đâu.

Syaoran: Anh không tin. Anh cần bằng chứng. Lại đây, hôn anh một cái!!!

Mỗ L: Đạo diễn, chèn quảng cáo.

25. Cả hai có giấu diếm đối phương chuyện gì không?

Sakura: Không có.

Mỗ L: Hôm qua có người nhờ tôi gửi cho cô lá thư...

Syaoran (nhảy dựng lên): Cái gì? Đâu? Của ai? Viết gì? À, lại là tên Eriol đúng không? Không lao công gì hết, ngày mai sa thải, trực tiếp sa thải.

Mỗ L: Hôm qua cũng có một cô gái gửi bưu phẩm cho cậu...

Sakura: Tối nay anh xuống sàn ngủ đi.

Syaoran (nài nỉ): Đừng mà, anh vô tội, anh không biết gì hết, là cô ta h.ãm hại anh (lược bớt 1 nghìn từ)

Mỗ L: Mèo cũng biết giương vuốt rồi nha ╮( ̄▽ ̄")╭

26. Thấy bản thân hợp với đối phương bao nhiêu phần trăm?

Sakura: 100

Syaoran: Cô bớt hỏi thừa đi.

Mỗ L (lầm bầm): Tôi cũng có phải người duyệt câu hỏi đâu.

27. Đối phương có phải mối tình đầu của bạn không?

Sakura: Phải

Syaoran (hất cằm kiêu ngạo): Nghe chưa?

Mỗ L: Cậu muốn nói ai?

Syaoran: Người trong cuộc.

Mỗ L: Ấu trĩ ﹁_﹁

28. Đối phương nói điều gì khiến bạn vui vẻ nhất?

Syaoran: Em yêu anh.

Mỗ L: Thế bình thường Sakura không nói à?

Syaoran: Tôi nghe chưa đủ. Tôi muốn nghe mỗi ngày.

Sakura: Em sẽ suy nghĩ vấn đề này.

Syaoran: Thật không?

Sakura: Ừm.

29. Nếu đối phương thay lòng đổi dạ, bạn sẽ làm gì?

Sakura: Không có khả năng.

Syaoran (nói với Sakura): Anh rất chung thuỷ.

Sakura: Em biết mà.

Syaoran: Ngoan, lại hôn một cái.

Mỗ L: Đạo diễn, lại chèn quảng cáo.

30. Có thể tha thứ không nếu đối phương thay lòng đổi dạ không?

Syaoran: Đã bảo không có khả năng.

Mỗ L: Đã bảo là nếu.

Syaoran: Nếu cũng không được phép.

Mỗ L: ... (╰_╯)

Sakura: Tuyệt đối không.

31. Thích điểm nào nhất trên người đối phương?

Syaoran: Điểm nào cũng thích.

Mỗ L: Đã bảo là thích nhất cơ mà.

Syaoran: Đôi mắt.

Mỗ L: Tại sao?

Syaoran: Vì cả đời này, đôi mắt đó chỉ lưu luyến một mình tôi.

Mỗ L: Câu đó là để cho Eriol nghe đúng không?

Syaoran (cười gian tà): Lẽ nào lại không phải.

Sakura: Hai người đang nói gì thế?

Syaoran: Không, không có gì (hắng giọng). Chuyển câu hỏi.

32. Khuyết điểm của đối phương là gì?

Syaoran: Nếu Sakura chủ động hơn thì tốt.

Sakura (đỏ mặt –ing): ...

Mỗ L: Đừng ngại, mọi người đều muốn nghe.

(Từ khán đài, Touya mặt hầm hầm): Thằng đó vừa dê vừa ngu đần.

Syaoran (kích động đứng dậy, nghiêm túc): Em có thể dê nhưng tuyệt đối không ngu đần. Bởi vì nếu em ngu đần, làm sao em biết dê ~~

Mỗ L (há mỏ): Đừng nói mấy thứ đó với nét mặt nghiêm túc như thế ლ(¯ロ¯ლ)

33. Kiếp sau có muốn tiếp tục ở cùng đối phương không?

Syaoran: Ở cùng là thế nào? Anh em có thể ở cùng nhà? Thậm chí người dưng trọ cùng chỗ? Tuyệt đối không được. Trăm năm, ngàn năm đều muốn cùng em ấy có quan hệ yêu đương nam nữ.

Sakura (cảm động): Cảm ơn anh.

Mỗ L: Thế Sakura là nam, hoặc cậu là nữ thì không muốn nữa phải không?

Syaoran (há mỏ): ...

Sakura: ...

34. Bạn đời hiện tại có phải mẫu người yêu lí tưởng không?

Sakura: Phải

Syaoran: Phải

Mỗ L: Thật sao? Không có gì bất mãn sao?

Syaoran (ôm Sakura thật chặt): Định chia rẽ gia đình người khác sao?

Mỗ L (lắc đầu oan ức)

35. Hành động nào của đối phương làm bạn cảm động nhất?

Sakura: Khi Syaoran ôm tôi từ phía sau và nói: "Có anh ở đây rồi"

Syaoran (quàng tay qua vai Sakura): Chỉ cần là em, khó khăn nguy hiểm thế nào anh cũng chấp nhận.

Mỗ L: Chèn quảng cáo, chèn quảng cáo. Sao? Đều dùng hết rồi à? Không sao, phát lại cái ban nãy đi.

36. Kỉ niệm đáng nhớ nhất là gì?

Sakura: Có một lần tôi đi công tác, giữa đường bị hư xe, lại lạc đường, trời thì mưa. Không biết bằng cách nào, Syaoran vẫn tìm được tôi và đưa về nhà.

Syaoran: Không cho em ấy đi làm nữa.

Mỗ L: Sao cậu tìm được Sakura?

Syaoran: Điện thoại có định vị.

Mỗ L: À hiểu rồi. Còn cậu?

Syaoran (trầm tư nghĩ): Lần đầu tiên.

Mỗ L: Soái chưa được ba giây lại trở về làm sói rồi o(︶︿︶)o

37. Muốn đối phương gọi mình thế nào?

Sakura: Sakura là được

Syaoran: Chồng yêu~

Sakura: ....

Mỗ L (vỗ vai Syaoran): Người ta cũng không có phản đối. Cậu vẫn còn cơ hội.

38. Muốn hôn đối phương ở đâu nhất? Vì sao?


Sakura: Tay (ngại ngùng) Tay của Syaoran rất ấm áp.

Syaoran: Hôn môi. Vì Sakura là của tôi. Một mình tôi.

Mỗ L (vỗ tay): ~(‾▿‾~)

39. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày?

Sakura: Ăn cơm

Syaoran: Ừ

Mỗ L: Thật giản đơn a~

40. Hãy dùng một câu bày tỏ tình cảm với đối phương.

Sakura (đứng dậy): Tối nay em muốn ăn sườn xào chua ngọt.

Syaoran (đứng dậy, quàng tay qua eo Sakura): Chúng ta về nhà. Anh nấu cho em ăn.

Mỗ L: Hết rồi?? Σ( ° △ °|||)

Syaoran: À, còn một điều.

Mỗ L (hào hứng ghé tai lại): Sao??

Syaoran (quay sang nói với giám đốc nhà đài): Ngày mai sa thải cô này.

Giám đốc: OK.

Mỗ L: ლ(¯ロ¯ლ) ლ(¯ロ¯ლ)

≧▽≦ ≧▽≦ LỜI BẠT: Cảm ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ cặp đôi. Mong được chiếu cố sau này. Hạ màn!Hạ màn!!! ≧▽≦ ≧▽≦



--- HOÀN ---
 
Hiệu chỉnh:
×
Quay lại
Top