Chương 4: Gia Tộc
Căn cứ quân sự Đế quốc tại Thái Bình Dương...
"Mọi thứ đã sẵn sàng, thưa Đại tướng!" Viên tướng chỉ huy căn cứ cùng một số tướng lĩnh kính cẩn báo cáo trên màn hình lớn hiển thị huy hiệu của Đế quốc.
"Được rồi, thời hạn 3 ngày sắp hết, bên phía hắn vẫn chưa có tin tức gì sao?" Giọng nói vang giọng khắp căn phòng, nhẹ nhàn nhưng đầy uy lực của kẻ bề trên, dù biết trước kết quả không hề thay đổi được nhưng những tướng lĩnh có mặt tại đó đều thể hiện sự sợ hãi trên gương mặt nên càng không dám mở lời.
"Thưa Đại tướng, thuộc hạ nghĩ Ngài ấy có khả năng đang ở trên đảo quốc đó nên đã cho người bí mật thâm nhập vào lãnh thổ của chúng để tìm kiếm, có thể một thời gian nữa sẽ có tin tức, chúng ta có thể chờ thêm một thời gian sau đó sẽ phát động tấn công được không thưa ngài!" Viên tướng chỉ huy kính cẩn bẩm báo, trên gương mặt không giấu được sự lo lắng, bên kia màn hình vẫn im lặng không một tiếng động, càng tăng thêm áp lực đè nặng lên cả căn phòng rộng lớn. Viên tướng tiếp lời vì biết rằng, bề trên cần nghe một lời giải trình hợp lý cho phương án vừa nêu "Hiện tại, quân lực của thuộc hạ có thể nắm chắc sẽ thâu tóm được quốc đảo này, nhưng thuộc hạ nghĩ nếu Ngài ấy an toàn và đang ở trong đảo quốc, lỡ như phát động chiến tranh khi chưa tìm được người có thể gây hại đến Ngài ấy, xin Đại tướng xem xét?!"
"Ngươi đúng là thuộc hạ tâm phúc của hắn!..." Lời nói phát ra nhẹ nhàn từ phía người đối diện, không rõ ràng nhưng đầy tính khẳng định, như tháo gở được khúc mắc bên kia màn hình thẳng thắng "Cứ tiếp tục phát động cuộc chinh phạt như dự định bằng phương thức thô sơ nhất, chỉ cần hắn còn sống hắn sẽ tự quay về." Lời nói đầy sự tự tin quyết đoán và uy quyền, tất cả tướng lĩnh đồng loạt cuối mình "tuân lệnh!".
.............................
Trong một không gian tối tăm, một gương mặt đáng sợ, trong ánh mắt chứa đầy sự căm hận, như đang nguyền rủa người đối diện "ngươi đi chết đi!" kèm theo đó là một tiếng nổ kinh hoàng mọi thứ chìm trong khói lửa mịt mù, Raiha giật mình bật dậy sau thời gian hôn mê, giấc mơ đáng sợ hay là một phần ký ức mà cậu không nhớ được. Sau khi định thần lại, cậu mới chú ý đến mình đang ở trong một căn phòng trắng xoá cả bốn phía, chỉ duy nhất một lối ra vào, vừa lờ mờ tỉnh lại, lướt nhìn xung quanh cái cảm giác giống như lần đầu tiên tỉnh lại trong bệnh viện, nhưng ít ra không đau đớn, không mù mịt như lúc đó. Tinh thần vẫn tỉnh táo, Raiha quan sát một vòng ngoài chiếc gi.ường đang nằm và camera gần như không có gì cả, đây là một phòng giam không hơn không kém, nhưng sao họ lại bắt giữ mình, đây là câu hỏi lớn nhất mà Raiha đang muốn biết?.
Tiếng mở cửa, có một người đàn ông trung niên bước vào, hoàn toàn là một người xa lạ, phía sau có hai thủ vệ đi cùng, ông ta đi đến chiếc gi.ường mà cậu đang ngồi, đối mặt với một người chưa từng quen biết không do dự đặt câu hỏi "Các người là ai? Sao lại bắt tôi? Asako đâu?" Trước hàng loạt câu hỏi của phía đối diện, người đàn ông chỉ nhìn thẳng vào mặt cậu ta và nhẹ nhàn ngồi xuống chiếc ghế vừa được mang vào đặt đối diện với Raiha ở một khoảng cách nhất định. "Cô ấy đã trở về nhà. Chúng tôi chỉ muốn xác minh với cậu vài chuyện, mong cậu hợp tác!" Người đàn ông đưa ra yêu cầu, và nhìn người thanh niên trước mặt, thông qua những gì được cung cấp ông ấy biết rằng cậu ta đang bị mất trí nhớ nên hoàn toàn không biết gì về thân phận và quá khứ của mình, nhưng trực giác và quan sát cho ông ta biết rằng, người thanh niên này rỏ ràng không phải là người của đảo quốc, lại thêm ngay thời điểm quan trọng như vậy lại xuất hiện, dù rằng theo lý thuyết gần như không thể xảy ra nhưng với Đế quốc không thể nói theo lẽ tự nhiên được.
Trước sự im lặng vốn có của Raiha, ông ta tiếp tục truy vấn "cậu là ai?", Cậu ta ngước nhìn người đàn ông trả lời ngắn gọn "Kuroba Raiha.". Như biết được đó là cái tên mới được đặt, ông ta tiếp tục "tôi muốn hỏi về con người thật của cậu? về những gì cậu đang nghĩ trong đầu, cậu có thể làm được những gì theo khả năng của cậu?" như để dẫn dắt về tiềm thức, để cậu ấy tự mình nói ra những gì còn sót lại trong ký ức bị lãng quên kia, vì với họ chỉ cần chứng minh được người thanh niên này là người trên chiếc phi cơ bị bắn hạ, thì có thể đàm phán tạm thời với Đế quốc.
Mặt khác, ở nơi nào đó, sang trọng và cao quí, xung quanh đều có người hầu kẻ hạ, đó là khu vực của Hoàng gia ở đất nước này, nơi mà Quốc vương đang ngự trị.
"Phụ hoàng! Đế quốc sẽ tấn công chúng ta thật sao ạ?" Asako khoát trên mình chiếc váy màu xanh lam sang trọng theo cung cách của Hoàng gia, đối diện với cô là Quốc vương và Thái tử anh trai của cô, cả hai đều gật đầu trên gương mặt tám phần lo lắng "Đế quốc lấy cớ nói chúng ta bắn hạ phi cơ của đoàn khảo sát địa chất học, vì bọn họ chỉ là những kẻ nghiên cứu khoa học nên Đế quốc lấy lý do chúng ta vi phạm hiệp định mà tấn công. Giờ tất cả bọn người đó đã chìm xuống đáy biển không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chúng muốn lý do gì mà không được." Anh trai Asako không giấu được sự khó chịu bởi sự ngang ngược của đối phương.
"Bình tĩnh đi Ryoza!" Quốc vương lên tiếng trấn tĩnh người kế vị tương lai. Không giấu được sự lo lắng Asako như muốn bật khóc "Vậy là sẽ có chiến tranh sao? Không phải Đế quốc rất đáng sợ và hung bạo sao, họ sẽ tàn sát những người vô tội? Phụ hoàng người không còn cách nào sao!" Thấy con gái lo lắng Quốc vương càng nặng lòng hơn vì đây củng là những gì mà ông lo lắng "Đế quốc đã muốn xâm lược chúng ta từ lâu, để duy trì cục diện ta đã liên kết với các nước khác chủ động vừa hoà vừa chiến mới có thể tránh được nạn mất nước bao lâu nay. Có lẽ đã đến lúc phải đương đầu rồi, dù Đế quốc có hùng mạnh đến đâu thì tinh thần bảo vệ lãnh thổ của Gia tộc Tatsuya vẫn sẽ quyết chiến đến người cuối cùng." Lời Quốc vương như đang hiệu triệu tinh thần quyết tâm sống mái đến cùng dù kẻ địch có mạnh đến đâu chăng nữa.
Trước sự động viên của Quốc vương, Asako lấy lại bình tĩnh mà gạt đi giọt nước mắt đang đọng nơi khoé mắt, và như chợt nhớ ra điều gì "Phụ hoàng! Người thanh niên đi cùng con, có phải chính người đã ra lệnh bắt anh ấy đem về đây không? Anh ta sao rồi ạ?"
"Là tên nhóc chột mắt đó sao? Ta nghe nói hắn được con cứu tại bờ biển? Tình hình khi đó thế nào?" Quốc vương sờ cằm như đang suy nghĩ, Asako vừa gật đầu vừa trả lời "vâng! Lúc con đang trên đường đi khám lại cho một cụ bà sống neo đơn gần đó, thì nghe có tiếng kêu cứu người, con chạy đến thì anh ta đã ngã gụt rồi bất tĩnh, khi tĩnh lại thì anh ta đã không nhớ mình là ai, con đã nhờ chú Juro tìm kiếm thông tin để anh ấy có thể tìm được người thân nhưng không được gì." Asako kể liền một mạch, Quốc vương nghe xong liền đắm chìm trong suy nghĩ nếu đây là một trong số những người mất tích thì có chút hi vọng về cuộc chiến đến quá sớm này.
"Tên nhóc đó không phải là người của Đế quốc đó chứ, vùng biển nơi đó ai củng biết có nhiều cá mập nhất nếu hắn từ biển trôi dạt vào thì không thể sống sót đâu, có thể hắn chỉ gặp nạn khi xuống biển lúc đó thôi." Cách nghĩ của vị thái tử củng không nằm ngoài khả năng suy đoán của Quốc vương nhưng ông vẫn hi vọng về một điều không thể, bởi Đế quốc được mệnh danh "bất tử" nên điều đó cũng có thể xảy ra.
"Phụ hoàng! Nếu hắn không phải người trên phi cơ gặp nạn thì hắn có thể là gian tế Đế quốc trà trộn vào nước ta?!" Vị thái tử đưa ra lập luận, tuy có phần quả đoán nhưng không phải không có lý, điều vô lý là anh ta làm gì ở một nơi hoang vắng cách xa trung tâm chỉ huy, không ai cài người để ở một nơi như vậy.
"Không thể nào! Raiha thật sự bị thương rất nặng trên người củng không có vết thương do cá mập cắn, người dân nơi đó và lân cận củng không biết về anh ta, anh ta chưa từng có mặt tại đó nên không thể nào là gian tế được." Asako thanh minh, cô sợ một điều gì đó sẽ xảy ra nếu như bị quy kết là gián điệp, dù cô vẫn biết ngoại hình của anh ta không thể nói anh ta không khả nghi được, cô vẫn hi vọng anh ta là một nhà khoa học trên chuyến bay đã mất tích.
"Được rồi, Phụ hoàng sẽ điều tra rỏ việc này. Nếu hắn thật sự là người của Đế quốc chúng ta sẽ trả người về." Vị Quốc vương tự có phán đoán của mình dù để cứu đất nước hay để duy trì cục diện hoà bình hiện tại còn phải trông chờ vào kẻ lạ mặt này.
Trở lại căn phòng nơi mà sự im lặng bao trùm cả không gian trắng xoá, như cố nhớ lại những gì mình có thể biết, cậu trai trẻ như đang chìm vào trong tiềm thức, mặc cho thế giới bên ngoài có rất nhiều người đang chờ đợi câu trả lời của cậu.
"Cậu đã nhớ ra được gì mình có thể biết không, tôi không cần cậu phải nhớ về quá khứ hay bản thân mình là ai? Chỉ cần cậu có thể nhớ được mình có thể làm được những gì, về kiến thức mà cậu có được, như một thói quen chẳng hạn, cậu cứ thả lõng và lắng nghe cơ thể mình, để biết cơ thể có cảm giác quen thuộc với những gì?" Người đàn ông liên tục đưa ra gợi ý như thúc giục người đang ngồi trong im lặng bấy lâu, một mắt cậu ta nhắm nghiền lại như đang cố tìm kiếm điều gì đó trong tư tưởng, những gì người đàn ông này đang hỏi như đang dẫn dắt cậu đi vào tiềm thức, đây chính là một kiểu thôi miên, họ chủ yếu muốn biết cậu có phải người của Đế quốc không thôi.
Như đi về tiềm thức, bản thân cậu củng muốn biết mình là ai, nhưng càng cố gắng đào sâu bao nhiêu những hình ảnh hiển hiện thoáng qua vừa nhanh vừa đáng sợ bấy nhiêu, đó có phải là quá khứ mà cậu từng chứng kiến, hình ảnh hoang tàn đổ nát, khói lửa bao trùm, những tiếng thét kinh hoàng hay gương mặt đầy căm hận mà cậu từng mơ thấy, những viễn cảnh đó có phải ký ức của cậu không? Như không thể thoát ra được tiềm thức, cậu chỉ biết ôm đầu sợ hãi, sự đau nhói trở lại khiến cậu dùng tay đè chặt một bên mắt đã bị hỏng, vết thương tưởng đã lành lặng một lần nữa thấm máu mà chảy xuống. Thấy tình trạng bất thường, người đàn ông nhanh chóng đến bên cạnh "Cậu không sao chứ?" và quay ra kêu người "Mau gọi bác sĩ đến?", dù trên gương mặt ông ta vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả khi nhìn thấy cậu ta ôm lấy một bên mắt đang nhỏ máu từng giọt theo gò má mà chảy xuống, trong lòng không khỏi lo lắng.
....................
Tại căn cứ Đế quốc
"Tướng quân! Có tin rồi! tướng quân!" Viên phó tướng chạy bán mạng đến phòng nghị sự, vừa lúc tướng Claud đang bàn bạc về trận chiến sắp được tiến hành thì phó tướng một mạch xông thẳng vào, như hiểu được là tin tức gì, tất cả đều trông ngóng lời viên phó tướng sắp nói, "Tướng quân! Mật thám báo về đã trông thấy người của đảo quốc bắt giữ một người thanh niên trẻ tuổi đang bị thương một bên mắt, nghi ngờ rằng đó là người bên ta cần tìm." viên phó tướng báo liền một mạch, trong khi những tướng lĩnh còn lại đang ồn ào bàn luận có đúng hay không thì vị tướng chỉ huy chỉ im lặng như để suy nghĩ về một vấn đề gì. Như sáng tỏ một điều gì tướng Claud mở to đôi mắt hạ lệnh lập tức liên hệ tổng bộ.
Ở đảo quốc, sau khi tiến hành điều trị, tình trạng cậu thanh niên ấy đã ổn và chìm vào giấc ngủ nhờ một liều an thần. Bác sĩ khuyên nên đưa cậu ta vào bệnh viện để kiểm tra bên trong vì tình trạng kích động khiến vết thương ở mắt chảy máu khá nhiều, nên được tìm rỏ nguyên nhân để điều trị nếu không vết thương có nguy cơ hoại tử ảnh hưởng đến tính mạng.
Sau khi tiễn vị bác sĩ rời khỏi, người đàn ông quay vào nhìn người đang nằm say ngủ trên gi.ường, có chút tự nhủ "Xem ra không thể nóng vội được rồi!". Bất thình lình, một thuộc hạ truyền lệnh đến "Thưa tham tướng! Quốc vương có lệnh cho gọi ngài!". Có chút bất ngờ nhưng không ngoài dự đoán vì hơn ai hết chính ông ấy là người mong chờ kết quả nhất, ông ta nhanh chóng rời đi sau khi dặn dò thủ hạ xem chừng, nếu có gì phải báo ngay.
Vị tham tướng đang trên đường đến diện kiến Quốc vương thì đột nhiên có tiếng gọi, "Chú Sato!" Asako gọi lớn và mừng rỡ ôm trầm lấy người chú mà cô đã lâu không gặp, "Asako! Cháu vẫn khoẻ chứ? Ở một nơi như thế chắc cháu phải vất vả lắm?!" Người đàn ông ân cần hỏi han như một sự yêu thương với con cháu, "Cháu vẫn khoẻ, nơi đó rất tốt, không khí trong lành, mọi người ở đó điều tốt với cháu. Còn chú Sato thì sao ạ? Cháu nghe anh nói nhà chú sắp có thêm một thành viên mới, là trai hay gái ạ?" Không khí trò chuyện rất đổi thân tình, giữa họ không tồn tại thứ bậc hay lễ nghi cung đình như thời đại trước, "Là trai, còn vài tháng nữa là sẽ chào đời. Asako này, ta nghe nói cháu là người đã cứu cậu bé mà Quốc vương cho người mang về, có phải khi đó cậu ta bị thương rất nặng không?" Vị tham tướng không quên hỏi về tình trạng của người kia, vì nếu không nắm bắt được tình hình có khi chưa tìm được gì đã khiến cậu ta mất mạng rồi. "Chú đang nói đến Raiha, lúc đó tình trạng của anh ấy thật sự rất nguy cấp, nếu không kịp thời có thể sẽ mất mạng! Nhưng may là sau đó anh ấy đã hồi phục rất nhanh." Asako như nhớ lại, biểu đạt vui buồn lẫn lộn trên gương mặt người thiếu nữ qua từng giai đoạn không thể qua được ánh mắt sắc bén của người chú giỏi thuật nhân tâm này. "Asako! Bây giờ cậu ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm, vừa rồi lúc đang nói chuyện với chú, bên mắt trái đã hỏng chảy máu rất nhiều, bác sĩ bảo có thể đã ảnh hưởng đến não và nguy hiểm tính mạng, cháu là người nắm rỏ tình trạng của cậu ta nhất, ta muốn nghe ý kiến của cháu và những gì cháu biết về cậu ta khi được đưa lên khỏi biển." Asako mặt biến sắc khi nghe nói Raiha sẽ gặp nguy hiểm tính mạng "Vâng ạ, khi đó với thương tích trên người, lại thêm bị ngâm mình dưới nước biển khá lâu, chúng cháu tưởng chừng không thể cứu được, chuyện anh ta có thể tỉnh lại và lành lặn nhanh chóng củng là một kỳ tích."
"Cụ thể cậu ta đã bị thương như thế nào?" Càng nghi ngờ về nhận định của mình có thể là đúng, vị tham tướng truy hỏi cặn kẻ, có thể lời kể của Asako sẽ mang đến kết quả mà ông ta đang chờ đợi.
"Cháu nhớ là ngoài vết thương nặng nhất ở mắt, anh ta bị gãy xương rất nhiều chổ nhưng lạ là chúng đã liền lại chỉ sau 2 tuần điều trị, khắp người đều là vết thương lớn nhỏ khác, chúng bị lở loét do ngâm mình dưới nước biển lâu nên không còn phân biệt do gì gây ra, nhưng cháu cảm giác giống như những vết bỏng, bên cạnh còn có những vết cắt sâu, giờ nghĩ lại chắc lúc đó anh ấy đau lắm." Asako kể lại một cách tường tận như mới chứng kiến hôm qua, với Asako có thể là phần ký ức khó có thể quên được trong thời gian ngắn ngủi cô lưu lại nơi đó. Như giật mình nhớ ra "Chú cho cháu gặp anh ta được không? Cháu từng là bác sĩ điều trị cho anh ta, cháu có thể hiểu rỏ tình trạng anh ta như thế nào?". Trước sự lo lắng của cô cháu gái với một người xa lạ chưa rỏ lai lịch, người chú bất đắc dĩ như vừa cảm thông, lại vừa lo lắng, "Chú phải hỏi ý kiến của Quốc vương, vì cậu ta có thể là người của Đế quốc nếu để cháu tiếp cận e là sẽ có nguy hiểm.". Dù cho Asako cố gắng trình bày lý do và cả quảng thời gian họ từng gặp nhau nhưng vẫn chỉ nhận lại cái lắc đầu, "để ta đi gặp Quốc vương rồi sẽ có câu trả lời cho cháu!", vị tham tướng khoát tay và bước đi tiếp về phía trước, trước cái nhìn mong chờ của cô gái đang trong tâm trạng lo lắng, muốn gặp để xem anh ấy như thế nào, cô vẫn không hiểu tại sao, từ khi trở về tâm trí cô vẫn luôn nhớ đến thời khắc mà anh ta bị bắt đi, luôn lo lắng thấp thỏm, sợ một điều gì sẽ đến, cô vẫn tự nhủ có thể chỉ là tâm trạng của một bác sĩ có trách nhiệm với bệnh nhân của mình.