Bỗng nhiên thấy nhớ...

Yoshida

Variety is spice of life
Thành viên thân thiết
Tham gia
15/5/2020
Bài viết
1.461
Dạo gần đây, không hiểu vì sao, mình lại hay có cảm giác buồn nhớ. Đôi khi còn không nhận ra mình đang nhớ về điều gì.
Người thân? Bạn bè? Thầy cô? Hay những vật tưởng chừng như luôn bên cạnh nay không còn nữa?

Kì lạ. Không phải những điều đó.

Rõ ràng, gia đình mình vẫn ổn.
Rõ ràng, nếu muốn có thể nhắn tin hỏi thăm bạn bè, thầy cô.
Rõ ràng, những món đồ kỉ niệm cũng không còn khiến mình cảm thấy đau lòng.

Hay là mình đang tự dối bản thân rằng: Mình vẫn ổn...?

Phải rồi, mình nhớ... những sự kiện.
Những kỉ niệm.
Quá khứ.
Những giấc mơ mãi mãi không thành hiện thực.

Mình nhớ một ngày mưa năm lớp 9. Cuối năm học, trời cứ mưa bão. Thường ngày mình đi bộ đến trường, rồi về nhà. Những khi mưa, mẹ mình sẽ đến đón. Nhưng vì địa thế trường mình xe vào ra khó khăn lại hay ngập đường nên bất đắc dĩ mẹ phải hạn chế đón đưa. Hôm ấy mưa rất lớn, gió rất mạnh, chiều trời tối, phụ huynh hồi hộp vội vã đón con em tan trường. Mưa lớn vậy, mình cũng đã đoán ra mẹ sẽ không đến đón. Lại phải đi bộ về. Đương nhiên, mẹ không đến đón đồng nghĩa với đường sẽ ngập nước.
Mình hay đến trường cùng nhóm bạn. Tụi nó gửi nhờ xe ở nhà mình để tiện ra về, vì sợ kẹt xe trong trường. Chiều đó, một đứa bạn của mình có người thân đến đón. Bão lớn thế, chẳng trách phụ huynh lắng lo. Đứa còn lại cũng gần nhà đứa kia, nhưng từ chối về cùng. Mình... đến giờ vẫn không dám nghĩ, nó từ chối được đón về để... cùng về với mình! Chắc là có lí do khác chứ, nhỉ? Nó là một đứa rất thông minh, lanh lẹ, học lại giỏi, và xinh nữa. Nó không bao giờ làm chuyện không có lợi cho bản thân. Chen chúc qua đám người xe đông đúc, cuối cùng cũng ra khỏi hẻm. Đến đầu hẻm, mình còn hậu đậu làm rơi kính nữa chứ. Rơi ngay vũng nước lớn. Haha. Nghĩ lại thật sự cảm thấy rất ngu ngốc và buồn cười. Không ô, mình mặc áo mưa (sợ mẹ mắng chứ không gì hết á), nó thì không, tay xách giày tay ôm cặp dầm mưa... phải chựng lại để tìm kính cho mình. Cũng may là không trôi mất. Nhưng phải mất hồi lâu để mò ra. Chạy một đoạn ngắn thì phải lội nước. Bước xuống nước cao đến nửa đùi. Ôi nó bẩn phải biết! Nhưng không qua làm sao về. Dù sao mình cũng là đứa thích chơi dơ (dơ nghĩa đen nhé). Qua đoạn đó rồi, mưa chỉ còn lất phất, gió dịu đi. Hai đứa chỉ đi vội, không chạy. Về đến nhà mình, nó còn phải đạp xẹ một đoạn nữa mới về nhà nó. Người nó ướt đẫm. Mình có định bảo nó vào nhà mình chờ mưa tạnh rồi hẵn về. Mình không nhớ mình có nói lời đó hay không. Nếu có thì tốt. Nếu không có chắc mình sẽ cảm thấy day dứt lắm. Dẫu sao thì, nó vẫn là đạp xe dầm mưa về nhà. Mình còn lo nó sẽ bị cảm nữa...

Điều mình nhớ nhất đó là, trong suốt quãng đường, chỉ có: tiếng cười.
Không hằn học trách móc.
Không than phiền buồn bực.
Chỉ có tiếng cười và những câu bông đùa.

Và, suốt đời này, sẽ không có lần thứ 2.

Đôi khi mình đi học về, gặp trời mưa, nhưng... chỉ có một mình.

Tìm ra người thứ hai, quả thật rất khó, nhỉ?

Xem ra mình cũng thật may mắn đó chứ.
Đã từng rất may mắn.

Thật ra, vẫn còn nữa đấy. Nhưng đã hơi dài rồi, và cũng có một số điều tốt nhất vẫn là giữ cho riêng mình.

Một giấc mơ của riêng mình thôi...
 
Rồi thì góc phố ngày xa
Tháng năm để lại phôi pha học trò
Rồi thì kỷ niệm tàn tro
Ai về nhặt lấy ai cho nỗi buồn
Liệu người cùng lội mưa năm ấy có nhớ lại đc gì khi đọc bài viết này ko nhỉ.
Có thể có, hoặc không. Nhưng điều đó nào có quan trọng?
Chỉ mong rằng, dù có dù không, nó vẫn sẽ im lặng. Đừng nói ra.
Sợ sẽ đau lòng...
 
Sáng ngủ dậy, trong cơn mơ màng bỗng thấy tim có phần tê dại nhói đau. Lòng trống rỗng. Cảm giác như mắt đã khóc rất nhiều, vô thức đưa tay quệt nước mắt. Không có gì cả. Vẫn khô ráo. Lười biếng buông tay, mắt khép hờ, môi khẽ mỉm cười tự giễu mình ngu ngốc. Tất cả, chỉ là giấc mơ thôi mà.

Những gương mặt thân quen ấy, cứ ngỡ là sẽ chẳng bao giờ được gặp lại, chẳng bao giờ nhớ được, lại xuất hiện. Chúng xuất hiện, xuất hiện một cách rõ ràng trong tâm trí mình.

Mình chính là, đang sống trong giấc mơ đó.

Mình được nói, được cười, được khóc, được chia sẻ, được chạm vào họ. Thật sự rất thật. Rất rất thật. Mình vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác trái tim nóng lên khi mình khóc, khóc nức nở trước mặt họ, ôm chầm lấy họ. Mình vẫn nhớ mắt mình đã ướt như thế nào, cảnh vật đã mờ đi như thế nào mà...

Nhưng tại sao, tại sao chỉ là mơ?

Mình gặp gỡ họ, những đứa trẻ của bảy năm về trước. Hoàn toàn không khác gì. Những đứa trẻ ngây thơ và đáng yêu, tròn trịa và trắng trẻo. Những đứa trẻ vô tư và hồn nhiên. Mọi người, có mặt đông đủ. Tự nhiên mình lại có cảm giác như họ đang chờ mình vậy.

Xuyên suốt cuộc trò chuyện, những trò chơi, những sự kiện, mình hoàn toàn không nhận ra, bản thân mình trong giấc mơ đó, là chính mình, là một nữ sinh tuổi mười sáu, là người đã trưởng thành, là con người thật của mình.

Mình đã rất ngạc nhiên khi lại có thể khóc, có thể nói ra những lời đó, có thể nói rằng mình rất nhớ họ, muốn được gặp họ, muốn được cùng họ đi chơi, muốn được giống như ngày trước... Đó là điều mà suốt đời này, có lẽ, mình không có thể thốt nên lời.

Cuối cùng, mình đã nói được. Dù chỉ là trong giấc mơ, mình cũng đã nói được. Dù biết mãi mãi sẽ không thành hiện thực, mình cũng đã nói ra rồi, cũng đã lỡ tin tưởng rồi, lỡ hy vọng rồi... Làm sao bây giờ?

Nỗi nhớ ấy dường như lại vượt đỉnh. Nhưng mà, cũng có ý nghĩa gì đâu. Tất cả chỉ là mơ ước, chỉ là giấc mơ, chỉ là hảo huyền. Tự mình vẽ ra, tự mình hy vọng, cũng tự mình đau khổ. Không sao, là tự mình ngu ngốc nên tự mình gánh lấy thôi.

Mọi thứ dần khép lại. Kết thúc thật nhẹ nhàng.

Mình rất vui khi nhớ rằng, lúc cuối cùng, mình đã cười.

Mình đã cười.

Đúng là có hơi tiếc nuối.

Nhưng mình đã không khóc. Mình đã cười. Đã cười đó.

Đó là điều hạnh phúc nhất.

Cánh cửa tuổi thơ đã đóng kín từ rất rất lâu về trước rồi.

Ký ức tuổi thơ đến nay đã chìm trong dĩ vãng.

Như một chiếc hộp cũ kĩ bị phủ bởi một lớp bụi dày.

Dày đến nỗi, sự tồn tại của nó đã dần phai mờ đi.

Nhưng có lẽ, hôm qua, ít ra đối với mình, nó đã có cơ hội vực dậy, chứng minh sự hiện diện của chính nó trong cuộc đời mình.

Nó đã cho mình một cơ hội đã chạm vào cánh cửa tuổi thơ.

Khẽ hé mở cánh cửa đó, trông thấy một tia sáng bé nhỏ, nhạt nhòa của miền ký ức xa xôi hẻo lánh...

Chỉ tiếc là, không thể bước vào bên trong...

... một lần nào nữa...​

09/10/21​
 
Chị viết thật là hay! Chị có bí kíp võ lâm gì không chỉ cho em với ạ!
Từ sau hạn chế những lời khen thế này. Làm con nhỏ không về đời thực đc nữa bây giờ
 
×
Quay lại
Top Bottom