Bởi giáng sinh là mùa lạnh giá !!!

olefin

Thành viên
Tham gia
26/3/2011
Bài viết
1
Mùa đông ở đây chẳng có tuyết, thứ mà tôi hằng mơ ước được chạm vào chúng một lần nhưng chẳng sao cả, ở thành phố này cũng có mùa đông riêng của nó. Ở đây cũng có những còn đường rợp lá vàng, cũng có cái lạnh đến tê người, cũng có công viên bạt gió mùa đông và cũng có những bàn tay ấm cho mùa giá lạnh.

Tôi thích được lang thang trên những con phố có nhiều bóng cây, đặc biệt vào là mùa đông, để tận hưởng cái lạnh đến cắt da, để nhìn thấy hơi thở của mình trong không khí, để gặm nhấm một chút cô đơn trong mùa lạnh, nghe vài bài nhạc buồn, nhìn người ta ấm áp nắm tay nhau, hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản thế thôi.

muadong1_zps93b0211d.jpg


Chiều mùa đông, công viên vắng bóng người, có lẽ mọi người đang nô nức đổ xô đi đón noel mất rồi, cũng chẳng sao, một mình đi trên con đường mùa lá rụng rất tuyệt, nghe được tiếng là xào xạc đuổi nhau trên đường theo từng cơn gió ngang qua, những cành khô gãy, gầy guộc nhìn cũng hấp dẫn hơn. Bất chợt, cảm giác có một bàn tay siết chặt, một bàn tay lạnh không đeo găng như những người khác, cô gái nhỏ nhắn trong chiếc áo khoác lông màu trắng.

Này anh, nắm tay em và đi dạo được không?

Như một phản xạ, tôi rút tay lại, một cảm giác vừa bất ngờ vừa mơ hồ và thêm chút gì ấm áp đến lạ.

Bàn tay lạnh như băng ấy một lần nữa lại siết lấy tay của tôi. Tôi gượng cười và nói:

Một lần này thôi nhé!

Khuôn mặt hồn nhiên ấy nhìn tôi và cười, nụ cười tôi chưa từng gặp bao giờ, hình như ở đây chẳng còn mùa đông nữa, nắng trên môi em ấm hồng.

Tôi và em tiếp tục đi trên con đường đầy lá rụng, em không nói, chỉ cười thôi, cười tinh nghịch, bàn tay nắm chặt tay tôi như sợ tôi sẽ rời xa em, bàn tay kia vui đùa với từng con gió lướt quá, những chiếc lá rụng chựa vội chạm đất.



Những tấm biển treo dọc trên đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai đang cô độc trong đời
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng"



“Thơ của Olga Bergholz, em thích thơ của Olga à? Nhưng nó nói về mùa Thu em ạ!” Tôi ngạc nhiên khẽ hỏi.

“Nhưng ở đây là mùa đông, Em thích tất cả những gì thuộc về mùa đông!“. em cười tinh nghịch trả lời tôi.

Vì mùa đông em sẽ được nắm tay anh cùng đi dạo dưới những con đường rợp lá như thế này, vì mùa đông rất lạnh, em thích được mặc những chiếc áo khoác dày và đeo găng tay, vì mùa đông nghe nhạc buồn hay hơn, vì anh thích mùa đông và bởi vì em thích được làm mùa đông của anh.

Tôi khẽ cười và siết nhẹ bàn tay nhỏ bé kia: “Ừ, anh thích mùa đông”

Em khẽ dựa đầu vào tay tôi, từng giọt nước mắt nóng bừng rơi vào mùa đông, nước mắt cứ rơi theo từng bước với em và tôi.

“Em khóc đấy à. Đừng như thế, anh sợ nước mắt. Hãy nói cho anh biết”. Người tôi nóng bừng.

Em khóc vì hạnh phúc đấy thôi. Vì bây giờ anh đang ở bên em, chứ không phải bên mùa đông lạnh giá kia.

Vậy thì phải cười cho thật hạnh phúc, em cười rất đẹp. Đừng giấu nụ cười sau lưng mùa đông như thế.

Em khẽ gật đầu, tôi và em vẫn cùng rảo bước trong chiều đông buông lơi chút nắng nhạt, gió mùa lạnh mà ấm, lá vẫn ở dưới chân và hạnh phúc thật gần.

Em biết, anh chẳng bao giờ thực sự yêu một đứa con gái như em nhưng xin đừng vì thế mà bỏ em một mình. Em biết anh thích nghe nhạc trữ tình man mác buồn, nhạc không lời còn em thì thích những dòng nhạc sôi động, ồn ào. Em biết anh thích sự yên lặng, anh hay trầm ngâm nhìn mọi người trên phố, còn em thích những nơi thật náo nhiệt và nhiều trò chơi. Em biết anh thích say sưa với bạn bè của anh bên cây đàn và vài cốc bia, còn em thích anh đi mua sắm cùng em. Em biết anh thích nhìn ra những khoảng không rộng lớn với thiên nhiên cây cối, còn em thì thích ngắm những bộ cánh màu mè. Em biết anh lớn lên và trải qua với nhiều nỗi đau và khó khăn, còn em sinh ra và lớn lên thật em đềm và đầy đủ. Em biết anh chỉ gọi một mòn đồ uống duy nhất khi vào quá café, còn em thì thay đổi khẩu vị liên tục. Em biết anh thích đi dạo vào ban đêm khi chẳng còn ai trên đường, còn em thì thích vùi mình trong chăn và ngủ sớm. Em biết anh thích đọc tiểu thuyết phiêu lưu và các tác phẩm nổi tiếng, còn em chỉ thích đọc truyện tranh và những truyện tình yêu sướt mướt thôi. Em biết trong mắt anh, em chỉ là một cô bé non nớt, yếu đuối, chỉ cần mùa đông lạnh hơn một chút em đã không chịu được rồi. Em biết tất cả mọi thứ về anh, em sẽ đánh đổi chỉ để được bên anh thôi. Đừng bỏ mặc em như thế nữa nhé!

Tôi lặng người, cổ họng như nghẹn lại, đằng sau vóc dáng nhỏ bé kia, đằng sau khuôn mặt xinh đẹp và hồn nhiên kia, chứa đựng một trái tim, một trái tim đau, nhưng đau một cách mạnh mẽ.

Con người ta thường sống lướt qua một cách hờ hững quá chăng, đôi khi món quà hạnh phúc thật gần, chỉ cần nhón tay sẽ lấy được vậy mà lúc nào người ta cũng phải nhọc công tìm kiếm, lúc nào cũng chỉ mong muốn những thứ thật xa vời. Phải chăng con người ta quá tham lam, không bao giờ bằng lòng với những gì hiện hữu bên cạnh, hay có một tác nhân nào đó làm lu mờ những hạnh phúc thật gần như vậy.

Một cảm giác thật khó tả, vừa mơ hồ, vừa đau, lại vừa có chút xa xôi.

“Cám ơn anh vì buổi chiều noel như thế này và vì đã cho em được khóc”. Câu nói của em đã lôi tôi ra khỏi sự hỗn độn, mơ hồ kia trở về với thức tế.

Cám ơn anh vì đã nắm tay và đi dạo với em như thế này. Cám ơn anh vì đã cho em gặp lại người yêu em thêm lần nữa. Noel năm nay vừa tròn 1 năm ngày anh ấy mất, anh ấy mất vì tai nạn giao thông, người ta tìm thấy một hộp quà nhỏ khi đưa anh vào viện. Đó là món quà giáng sinh, cũng là món quà xin lỗi anh ấy dành tặng em vì một chuyện nhỏ nhặt mà em đã giận.

Cám ơn anh vì tất cả, người em chưa biết tên. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ sống cho thật sự hạnh phúc. Chào anh nhé.

Tôi nhìn em, cười và nói:

Cám ơn cô gái anh chưa biết tên. Cám ơn vì bài học trong một ngày mùa động thật đẹp. Chúc em hạnh phúc.

Chiều mùa đông hôm nay thật đẹp, trời dần buông tối, đèn lên rồi, đường phố lung linh đêm Noel. Đã đến lúc tôi phải về nhà, suy nghĩ cho những chuyện đã qua và sống cho thật sự hạnh phúc, sẽ cố gắng để không bao giờ bỏ qua những hạnh phúc thật gần
 
×
Quay lại
Top