▶️
- Đc rồi! Cứ như kế hoạch mà làm nhé! Tự tin lên!
Arika vỗ vào lưng Sakashi cái đau điếng, nhưng hoàn toàn theo nhã ý là cổ vũ cho anh, mặc dù sau đó anh phải nhịn đau để cười đáp trả:
- Còn em thì sao? Em định làm thế nào để kéo Kyousuke đi?
- Đó là việc của em (nháy mắt)! Anh cứ tập trung vào Fujiko là đc.
- Thôi đc rồi. Anh tin tưởng em đó nha!
- Đc rồi. Giờ thì vào đi. Nhớ là Fujiko CHƯA BIẾT GÌ đâu đấy, nên đừng có thái độ kì lạ!
- Đc rồi. Cố lên nhé!
- Đừng lo!
Sakashi tự tin bước từn bước vào nhà hàng KFC hay chính là điểm hẹn cho bữa tiệc trong bao ánh mắt hình trái tim của bao cô gái chĩa về phía cậu, nhưng cậu lờ đi, chỉ bận tâm suy nghĩ mà thôi.
Hôm nay anh sẽ làm sáng tỏ sự thật, sáng tỏ quá khứ. Anh sẽ biết đc, người anh đã dành trọn trái tim cho hơn 9 năm nay là Fujiko, hay Fujime.
- Họ chưa đến. – Anh nhủ thầm,
Cũng phải thôi. Kiểu của Kyousuke là làm người ta phải đợi, còn Fujiko đang có việc phải gặp bố mẹ cô nên đương nhiên sẽ phải đến muộn 1 tẹo rồi.
Ngồi ở bàn ăn ngay sát cửa sổ, anh chống khuỷu tay lên bàn, mắt nhìn xa xăm ra bên ngoài cửa sổ. Ngoài kia, bao xe cộ đang cố chen lấn lẫn nhau để vượt lên cơn ác tắc giao thông, tiếng còi đủ loại ầm ĩ làm người ta khó tập trung và khó chịu. Nhưng anh chẳng mấy quan tâm. Anh đã quen lắm rồi…Cảm giác ở 1 mình này…
“That you're not not not gonna get any better
You won't won't won't you won't get rid of me never
Like it or not, even though she's a lot like me
We're not the same
And yeah yeah yeah I'm a lot to handle
You don't know trouble, I'm a hell of a scandal
Me, I'm a scene, I'm a drama queen
I'm the best damn thing that your eyes have ever seen!”
<Dịch:
Rằng anh sẽ chẳng hơn đc gì đâu!
Anh cũng sẽ ko ko ko bao giờ đuổi đc tôi đi
Có thik hay ko, mặc dù cô ấy rất giống tôi
Chúng tôi ko phải là 1
Và yeah yeah yeah tôi khó quản hơn anh nghĩ đó
Anh ko biết rắc rối là gì, tôi chứa đầy scandal
Tôi, tôi là một ngôi sao, tôi là một nữ hoàng hàng vạn bộ mặt
Tôi là một con nhỏ rắc rối hay ho nhất mà anh từng đc gặp!>
Tiếng chuông điện thoại làm anh bừng tỉnh. Fujiko?! Anh phải nói gì bây h? Ko phải cô đang gặp bố mẹ ư? Sao lại gọi cho anh?
……
- Fujiko? Gọi tớ làm gì đó?
- Có việc quan trọng. Việc rất nhân 100 quan trọng. Cậu phải nghe!
- Việc gì vậy ha? (Mồ hôi bắt đầu chảy thành giọt trên trán cậu)
- Cậu có biết ko? Kyousuke hình như có tình cảm với Arika đó!
- Cá…Cái gì? Ko đùa chứ? (sốc toàn tập)
- Ko đùa đâu. Đùa để Kyousuke oánh chết tại trận àh. Chỉ là tớ thấy lạ khi Kyousuke đích danh thông báo cho Arika về bữa tiệc mừng thôi.
- Ừm…Thì sao…? (hình như anh Saka hôm nay hơi ngây thơ thì pải)
- Bình thường toàn nhờ tớ. Tự nhiên lần này xen vào, chắc phải có lí do chứ!
- Ừ…chắc cậu nói đúng…
- Sao ỉu xìu vậy? Vụ này phải để hai người đến với nhau mới đc. Tối nay khi ăn, cậu…
- Tớ làm sao? Nói nghe coi! (hình như anh đang sợ?)
- Tối nay, khi tớ ra hiệu ‘tấn công’, cậu phải nghe theo tớ rõ chưa? Khi tớ đi và bảo cậu đi cùng, cậu phải bảo Kyousuke sao cho cậu ấy ko đi. Mà chuyện đó thì dễ lắm. Nhớ đấy nhé! Đừng có lơ ngơ như bây h, ko thì lộ hết đấy! Nghe chưa!
- …! (ngạc nhiên lv 12/12)
- Thế nhé! Đừng có quên đó! Này!!! Còn sống ko đó Sakashi Sou!!!
- Còn! Thưa bà chủ! (Sao mà như ra lệnh vậy ta?)
- Sao hôm nay cậu làm sao vậy? Cứ như con gái vậy! Tự tin lên nào! Thôi bai nhé!
- …
Vừa nói xong, Fujiko cúp luôn. Sakashi nhìn chiếc điện thoại. Có phải Fujiko vừa trở lại là Fujime mà anh từng thik ko vậy?
Rồi bất chợt anh mỉm cười.
“Arika…tối nay sẽ thế nào đây…”
Nhà hàng KFC, 6h p.m:
- Hello! Mọi người đến sớm quá nhỉ?
Fujiko xuất hiện trong bộ váy vẫn **** như ngày thường, nhưng có vẻ kín đáo hơn (tiệc mừng bạn bè mà lị, đâu pải đi quyến rũ anh nào đâu! >///<), nở 1 nụ cười nửa quỷ dị nửa ‘trong sáng’. Đáp lại cô là 6 con mắt đen ngòm, ám khí bủa quanh họ làm những cô gái bên cạnh suýt ko nhận ra 2 chàng trai trg đó.
- Chào chị Fujiko. Chị đến sớm thiệt nha!
- Đương nhiên rồi, chị mà lị!
Ngay sau khi Arika mở lời, bầu ko khí hắc ám hình như đã phơi đi, nhưng trong 4 cái đầu thì ko.
“Hừ…Con bé này giả nai đc lắm! Chắc đang suy tính chuyện gì đen tối đây. Kệ nó, dù sao cũng ngạc nhiên vì loại người kiểu như con bé lại làm Kyousuke phải ‘rung động’ Thường thì hotboy pải ‘đổ’ trc những cô bé hiền lành, bình thường, nhưng con bé này thì… . Thật là càng nghĩ lại càng thấy khó tin! Thôi, bạn bè là phải vì nhau. Mong là thèng Sakashi trở lại như cũ. Chiều nay nó cứ lờ đờ như người mất ngủ vậy. Thật là đáng lo quá!”
“Ặc ặc ặc…ko khí sao mà dày đặc thế này! Con Arika ko biết đã lo xong việc chưa mà sao cứ cười tười như con đười ươi thế kia? Tức quá!Người ta đang lo sốt vó cả lên đây mà nó… Nhưng ko biết có ổn ko…Arika bảo sẽ tìm cách đưa Kyousuke đi, mà Fujiko cũng bảo sẽ đưa mình đi…Ko biết có vấn đề gì ko nhỉ? Thôi kệ, miễn là mình có tg ở 1 mình với Fujiko là đc. Đc rồi…Bình tĩnh…Thở sâu…Phù…”
“Chẳng hiểu nổi. Tại sao mình cứ có cảm giác bất an thế nhỉ? Nhìn mặt Saka và Fuji cứ như 2 người đó đang toan tính cái gì ý nhỉ? Hy vọng là mình ko bị lừa. Nếu mình mà bị cái tên Saka điên đó lừa, hắn sẽ chết vs mình…
…Nhưng chắc ko đâu nhỉ? Nếu hắn đã giấu ảnh, lại còn bịt miệng mình khi nhắc đến Fujiko thì chắc là thật…Vấn đề là 2 người kia đang âm mưu gì cơ!! Ôi…Vụ này mình mà bị hớ thì mình sẽ cho cả 2 người đó 1 trận biết tay! Mình phải…Ơ… ừm…Ko đc. Phải biết tin tưởng người khác!”
“Hừ. Sao vô lý thế nhỉ? Fujiko & Sakashi có 1 mỗi tình vs nhau từ bé ư? Linh tinh quá đi mất. Sao con bé này nghĩ đc như thế nhỉ? Mặc dù nó rất giống Anna, rất rất giống Anna, và nó từng có màu tóc bạch kim giống y như Anna, nhưng Anna nghĩ mấy chuyện vớ vẩn thế này. Thật là…Có phải mình đang tưởng tượng lên mọi chuyện ko? Ko phải Anna đã…”
- Mọi người ơi, chúng ta đi gọi đồ ăn đi. Sao yên ắng quá nè!
Fujiko bỗng nhiên cất tiếng phá vỡ sự im lặng bất thường.
- Àh…Đương nhiên rồi. Suýt thì quên! 2 người đi nhé!
- Ai đây…?
4 cái đầu suy nghĩ. Bỗng nhiên có 2 cái miệng bỗng vọt ra ko tự chủ:
- Kyousuke/Fujiko đi với tôi!!!!!
- Ko đâu!! Em muốn đi chọn KFC với anh KYOUSUKE cơ! Anh ở lại với chị Fujiko đi!!!
- Thế ko đc! Anh có vc phải bàn RIÊNG (nhấn mạnh cỡ Maximum) với Fujiko 1 tẹo! Em ở lại với Kyousuke đi.
- Àh…Đc thôi, vậy thì em ở lại với Kyousuke vậy…
Arika vừa nói xong thì ôm lấy cánh tay của Kyousuke (kiểu bạn bè ý mà!), rồi giơ tay kiểu ‘chiến thắng!’ lên.
Kyousuke mặc dù đã biết trc nhưng vẫn ko khỏi lạ lẫm. Đã lâu rồi mới có người có gan làm vc này vs anh mà chưa bị anh đá văng đi 5m. Chỉ có Anna của anh mới dám làm thế thôi.
Mà từ từ đã, ‘Anna của anh’ từ bao h nhỉ?
Nghĩ 1 hồi, mặt anh bỗng thoáng đỏ mặt. Thấy vậy, Fujiko nở 1 nụ cười quỷ quyệt rồi ngoắc tay Sakashi đi, trong khi người nào đó mặt tự nhiên đỏ rực lên như vừa ăn phải cái gì cay lắm vậy.
Trong lúc chờ, Arika rõ ràng đã bỏ tay Kyousuke ra rồi. Cậu chàng có vẻ hơi tiếc nuối 1 tẹo (có đúng là Hyoubu Kyousuke nữa ko đây) nhưng đương nhiên là phải giấu kín rồi. Cô chống tay lên bàn, mắt mơ mộng nhìn ra phía cầu thang, rồi bỗng nhiên cất tiếng hát nho nhỏ trong miệng như đang thì thầm:
“Once is coincidence, twice might be lucky, but third is what ‘fate’ called.”
<Lần thứ nhất là ngẫu nhiên, lần 2 chắc là may mắn, nhưng lần 3 là thứ đc gọi là ‘định mệnh’>
. . .
Anh ngạc nhiên. Ngỡ ngàng. Sung sướng. Sợ hãi. Đủ thứ cảm giác đan xen trong anh. Anh như đóng băng tại chỗ, đôi mắt tuyệt mỹ thường ngày hay lười biếng chỉ liếc qua liếc lại, chẳng buồn hoạt động, nhưng hôm nay đôi mắt đó dường như đã tìm đc đối tượng. Nó chỉ chăm chăm vào cái dáng mộng mơ trc mặt. 1 người con gái với mái tóc dái vàng óng như tơ, đôi mắt xanh biếc sắc như dao bây h lại to tròn và trong veo, như 1 cô bé mới lớn vậy, gò má trắng phớt 1 tẹo phấn hồng mịn màng như 1 đứa trẻ lên ba làm điệu, hàng mi cong vút đc chăm sóc 1 cách hoàn hảo. Đúng vậy. Cô bé làm anh nhớ về Anna. Anna cũng như vậy, cũng xinh đẹp, hoàn mĩ như vậy. Phải chăng, khi mái tóc bạch kim còn ngự trị trên cô, cô thực ra đã là…?
Nhưng anh ko thể tin đc. Cô ấy liệu có phải Anna, người mà anh đã tìm kiếm suốt mười năm qua ko? Có phải vị hôn thê mà anh chưa h nào phút nào là ko nghĩ đến trong 10 năm qua ko? Có phải ko? Hay chỉ là sự trùng hợp thôi…?
Nhưng bài hát đó!!!
Bài “Third time’s a charm” của Avril Lavigne (cái này mình bịa ra nha, mình thik Avril Lavigne lắm) là bài hát mà Anna rất thik. Rất rất rất thik, và cái câu mà Arika vừa hát vừa nãy đó, chính là phương châm cuộc sống của cô. 3 lần. 3 lần cô đi theo anh, hay chỉ là tình cờ? Lần thứ 3, cô rời đi trong ánh hoàng hôn, miệng lẩm nhẩm hát những câu hát đó, và trong đời anh, lần đầu tiên, anh đã tặng sô-cô-la cho 1 người con gái vào ngày Valentine Trắng.
Anh lẫn lộn trong những hồi tưởng về quá khứ, trong những suy nghĩ đủ loại cứ chồng chéo lên nhau. Những giả thiết, những liên tưởng, … Nhưng chẳng cái gì là thật sự hẳn hoi cả. Cứ nhìn chằm chằm cô vậy thôi, nhưng tưởng như sẽ ko bao h dừng lại nếu như Arika ko nói 1 câu làm hồn anh như đang bay chốn nào bỗng nhiên vèo xuống đất luôn:
- Anh bị làm sao vậy? Điên vừa thôi chứ, hết hôm trc hù người ta chưa đủ hay sao mà định chơi trò dọa chết khiếp người ta hả?
Nghe xong câu đó, y như rằng mặt anh như vừa có quả bowling rơi tõm vô đầu. Cái mặt trông buồn cười hết biết. Cô cười khúc khích, rồi nói:
- Anh bỏ cái mặt ấy đi. Con gái quanh đây nhìn thấy lại tưởng anh bị thất tình.
Ngay lập tức, khuôn mặt thảm hại vừa rồi bị thu lại ngay tức khắc, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như đá tảng trong phòng bật điều hòa nóng (mùa đông bạn ạ) 34 độ.
Và ngay sau đó, người ta nghe thấy tiếng đấm đá rất chi là bạo lực từ quanh bàn Kyousuke & Arika. Thật khổ cho đám con trai, bạn tình của họ vừa nhìn thấy Kyousuke-khi-vừa-lấy-lại-phong-độ thì tim lộ hết cả ra ngoài, và lũ hám-trai-đẹp đã làm những gì họ cần làm. 15 đôi tình nhân quanh K&A, 15 thằng con trai bị đá văng ra ngoài cửa sổ. Thật là tội nghiệp quá chừng.
Và đó ko phải tất cả. Những người khách đi lên ko khỏi ngạc nhiên vì dù có rất nhiều bàn ghế xung quanh, chỉ có chiếc bàn 4 người ở giữa là đông đúc người ngồi. Có 1 thằng con trai đẹp như hoa hậu…nam đang ngồi như 1 viên đá tảng vừa bốc đc ở Nam Cực về, xung quanh là 15 con bé tóc tai phấn son đủ màu thấy ghê cứ xúm xít quanh, hết ôm lại ấp, hết nịnh lại nọt đủ kiểu, nhưng vừa chạm đến thẳng nhóc đã bị gạt ra. Trc mặt thằng nhóc, ngồi rất chỉn chu, rất yên tĩnh, ko hề có biểu lộ gì trên mặt, mái tóc màu vàng đeo thêm cái kính đen và chiếc khăn len xanh, nhưng cứ 1 tẹo lại cười khi vài cô gái đến nói gì đó với nó.
Và đây là cuộc hội thoại thực sự của 15 con bé đó với Arika đang cố cải trang sao cho khác đi.
- Mày là ai? Sao lại ở đây? Đừng nói là mày đang hẹn hò anh Kyousuke của tao nhé, con *** *** kia!
- Này, tôi là của cô từ bao h?
- Ấy, em xin lỗi anh Kyou. Em ko có ý gì, chỉ định cho con nhỏ láo toét này 1 trận.
- Con nhỏ đó hả? Nó là…
- Em là em họ của anh Kyousuke!
- Hả???
- Thật mà. Hok thấy sao, màu tóc của em giống anh ấy nè, mặt em cũng phang phác giống anh ấy nữa, dù chẳng thể xinh đc như các chị hay đẹp đc như anh ấy.
- Em nói đúng đó em nhỏ ạ. Ngoan lắm. Khi nào chị đến nhà anh Kyousuke nhớ đối xử tốt với chị nghen!
- Vâng. Đương nhiên rồi! Anh ấy trông vậy thôi chứ thik các chị ở cạnh lắm đó. Thik các chị có vẻ đẹp tự nhiên, lại hiền hậu trong sáng nữa! Hihi…Em chỉ nói thiệt thôi…
- Vậy àh em?? Vậy em thấy bọn chị thế nào?? Có hợp với anh ko?
- Đương nhiên là hợp rồi chứ ạ! Khi nào có cơ hội em sẽ giới thiệu các chị với bác gái ạ!
- Ừ đc đc! Ngoan ngoan! Chị bắt đầu thik mày rồi đấy nhóc con ạ!
- Cảm ơn chị ạ…!!!
- Các cô…
- Anh Kyousuke???
- …ĐI HẾT CHO TÔIIIIIIIII!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Gyaaaaaaa!!!!!!!!!!!!! (Lũ con gái chạy mất, chỉ còn lại Arika)
- Hí hí hí…Đúng là bọn ngu!
- Cô làm cái trò quỷ gì thế hả? Sao lại bảo là em họ tôi???
- Hahaha…Chỉ định trêu bọn phấn son ấy 1 tẹo thôi mà…gì phải giận thế…Hahaha…
Anh bỗng nghệt mặt ra trc nụ cười của cô. Sau đó mới nghĩ lại: Đúng là cậu có thik những cô bé có vẻ đẹp tự nhiên, hiền hậu và trong sáng thật…