19 giờ, chủ nhật,vắng lặng! Không gặp không về!

onelove

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/5/2011
Bài viết
702
" 19 giờ, chủ nhật,vắng lặng!Không gặp không về!"

15h59' em nhận được tin nhắn từ số máy honey! Mà dù có không xem trước số người gửi thì em cũng đoán chắc tác giả của mấy câu tin nhắn cụt lủn này là anh lâu rồi! Trong khi đám con trai khác khi nào cũng nịnh người mình yêu bằng những tin nhắn,lời nói mật ngọt thì anh khi nào cũng cứng nhắc! Nhưng không sao! chính điều đó là lí do tại sao em- 1 đứa con gái mới vừa tốt nghiệp phổ thông ra lại yêu anh-1doanh nhân 27 tuổi thành đạt!

16h50 em bắt tay vào công tác chuẩn bị hành trang lên đường!

17h10 em lên đường! Lần nào anh cũng phàn nàn về tội em trễ hẹn nên lần này em quyết đến sớm 30 cho anh hết tranh cãi!

18h30 em có mặt tại cà phê vắng lặng! Vẫn chiếc bàn cạnh cửa sổ! em khẽ lật tấm menu từng kỉ niệm lại ùa về trong em!Nơi đâu là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau anh có nhớ ko? cũng tại chiếc bàn này luôn! 1 con nhóc lớp 11 bưng cà phê lên cho anh rồi lau chau cho anh tắm cà phê luôn ấy! Lúc ấy em vụng về anh nhỉ!

18h50 em chỉnh lại tác phong cho chỉnh tề trước khi anh đến! Em biết! Anh luôn đến sớm 10' mặc dù biết em sẽ chẳng bao giờ đến sớm để mà chờ anh!

19h: Có lẽ tắc đường nên anh đến muộn chăng? Giao thông thành phố giờ chán quá anh nhỉ?

19h20: Em đã uống tổng cộng 2 li nước lọc để hạ hỏa! Lần đầu tiên trong lịch sử em bị cho leo cây mà người cho em leo cây lại là anh nữa chứ!

19h30: mọi người chung quanh bắt đầu để ý đến khuôn mặt nóng hừng hực lửa tức giận của em trong khi em chỉ chúi đầu vào cái điện thoại liên tiếp phát ra những âm thanh vô cảm "típ,típ,....số máy quý khách đang gọi tạm thời......"

19h50: Anh có biết em phải vất vả thế nào với tư thế đứng ngồi nhấp nhổm mỗi khi có người lướt qua ko?

20h: em lo lắng! Sao anh ko đến? phải chăng có chuyện gì với anh?Em gọi về nhà cho anh nhưng người giúp việc nói anh ra ngoài từ sớm rồi! Rút cuộc anh làm cái gì mà vẫn chưa đến chứ?

20h10: Em xách túi đi ra đến cửa nhưng rồi cũng ngậm ngùi trở lại chiếc bàn quen thuốc ấy! Anh chưa bao giờ thất hứa! Có thể là công ti có chuyện gấp cũng nên! Không gặp không về!

20h20: chuông điện thoại reo! Em vội vàng đến nỗi đánh rơi cả điện thoại! 1 số máy lạ! ko phải anh! Em thất vọng!

"a lô"

"a lô! Cho hỏi cô có phải là người thân của nạm nhận Trần Dương Phong ko?"

"......nạn nhân??"

"phải! Anh Trần Dương Phong bị tai nạn ở ngã tư Hai Bà Trưng.............."



21h30: cửa phòng cấp cứu vẫn đóng! Em ngồi đây! 1 mình! Cô đơn và lặng lẽ! Em nhẹ nâng bó hoa hồng vẫn đỏ màu máu mà họ bảo là tìm thấy trên xe của anh! Tấm thiệp nhỏ xinh cũng đỏ màu máu!

" Xin lỗi! Anh đến muộn 20'! Nếu em chấp nhận lời xin lỗi này thì hãy đặt thiệp qua bên phải khi đó anh sẽ giải thích lí do còn nếu em vẫn chưa thể chấp nhận được sự cố ngoài dự tính này thì cứ đặt thiệp qua bên trái lúc ấy anh sẽ cho em 5' để lấy lại bình tĩnh rồi anh mới giải thích lí do"

ĐÃ bao giờ em nói với anh em ghét màu đỏ chưa nhỉ?

22h10:Em mệt mỏi! Em chán nản! Nhưng........nếu đến em còn bỏ cuộc sớm thì anh sẽ làm sao nhỉ? Không được bỏ cuộc anh nhé! Cả 2 chúng ta cùng cố gắng!


23h: cửa phòng cấp cứu hé mở! Không gian lặng thinh! Bác sĩ trưởng khoa buồn bã gỡ bỏ chiếc khẩu trang trên mặt.

"Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức! cô có thể vào gặp người bệnh lần cuối!"


một màu đen anh ạ! Nước mắt em vẫn chảy dài nhưng sao màu đen ấy ko bị rửa trôi!

Anh nằm trên gi.ường bệnh, anh vẫn mỉm cười khi nhìn thấy em!

"Ông bác sĩ này thật là! Anh vẫn cười thế kia mà dám dọa em! Có khi em phải kiện ông ra tòa vì tội lừa gạt người khác quá!"-Em cười lại với anh nhưng mắt ... đẫm lệ.

Anh vẫn cười! Nụ cười tươi như ánh bình minh bàn tay anh đưa ra phía em 1 cách khó nhọc.

"My ......An.......!"-Anh gọi tên em đứt quãng, tim em đau nhói!

Em lại gần anh, nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của anh!

"Đừng khóc!"

"Anh quyền gì mà bắt em không được khóc chứ! Bắt em chờ ở đó rồi qua đây nằm giờ còn đòi sai khiến em á"

" Xin em........đừng .....khóc"

Gió thổi qua tấm rèm trắng cạnh gi.ường anh! Anh mờ nhạt quá! Anh xa vời quá!

" Muốn em không khóc phải ko? Anh làm hề như mọi hôm đi! Đảm bảo em hết giận thiệt luôn! Có khi lại cho anh 1 phiếu miễn giận có công lực trong 1 tháng ấy chứ!"-Lần đâu tôi nói đùa với anh trong nước mắt! Mặn lắm!

"Xin lỗi........anh ko thể yêu em .....thêm được nữa! Hãycuws sống vui vẻ thế này nhé! ....Quên anh đi....quên đứa thất ...hứa này đi!"-Trên mặt anh giờ ko còn là nụ cười! Mặt anh trắng đến đáng sợ!

" Anh! Đừng đùa nữa!đừng dọa em nữa! Em ko đủ sức để đùa với anh nữa rồi!"

" My...An.....yêu em"- Nụ cười lại trở lại trên khuôn mặt anh nhưng cánh tay rắn chắc của anh đã buông xuống, đung đưa trong vô định! Gió vẫn thổi! Gió vô tình!



**********************************************************************************************************************

18h30,chủ nhật, vắng lặng!Em vẫn ngồi đây! Chiếc bàn quen thuộc anh à! Sắp đến giờ hẹn rồi! Không gặp không về phải ko anh?

:KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17::KSV@17:
 
:KSV@17:! hic! Cảm động quá! tội nghiệp cô bé! Cảm ơn bạn về câu truyện này!
 
Ko có gì!
 
! hic! Cảm động quá! tội nghiệp cô bé! Cảm ơn bạn về câu truyện này!
 
Cảm động lắm,tks bạn nhé!!!!
 
hay thật đó những câu chuyện tình yêu hay dường như lúc nào cũng buồn:KSV@18:
 
Tình đẹp là tình dang dở mà! Cái gì càng đẹp thì càng mong manh dễ vỡ!(Trừ kim cương:KSV@05:)
 
×
Quay lại
Top