Yêu kiều tiểu hôn thê - TG: Chiqudoll

peut2501

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
26/2/2011
Bài viết
148
keke lại 1 bài mới của chiqu nữa nè...hjhj mình chỉ PR dùm chiqu thui nhé, mình hỏng phải tgiả đâu nha....Mong mọi người ủng hộ Chiqu nhìu thật là nhìu ...keke...:KSV@05::KSV@12:

Chương 1: Ta không có duyên làm thái tử phi.

Đại Nam Quốc, kinh thành Tọa Đô, Chiêu Văn phủ giăng đầy cờ hoa pháo nổ ầm ầm, người ra kẻ vào lũ lượt. Khách nhân đến chúc mừng lệnh ái nữ duy nhất của Chiêu Văn gia được tứ hôn cho đương triều thái tử. Chuyện này là một vinh dự đáng tự hào người người ghen tỵ mắt lồi ra muốn lọt tròng nhưng vẫn giả lả cười chúc mừng và chúc mừng.
Chiêu Văn gia tộc, dòng dõi đại công thần quyền cao chức trọng, lệnh ái trở thành thái tử phi tương lai sẽ là hoàng hậu… đã cao quý lại càng cao quý hơn. Ghen tỵ thì sao chứ? Vẫn phải lấy lòng họ nha, sau này còn bấu víu vào họ mà giữ vị trí béo bở của bản thân nữa… phải cười… đúng cười tươi vào.

- Tiểu thư!!!
- Tường Nhi, muội làm sao mà kêu réo ta ồn ào như vậy?

Ta đang đứng ở lan can đình viện bên cạnh hồ nước thẩn thờ mơ mộng đến thái tử phu quân tương lai kia. Chàng thật là tuấn tú, có khí chất nam nhân vương giả lồng lộng một cách bức người. Ta vừa thấy chàng liền đem lòng yêu thích ngay, nam nhân so với ba vị huynh trưởng của ta còn mỹ mạo hơn ta là lần đầu tiên nhìn thấy. Chàng với ta rõ ràng là trời sinh một cặp trai tài gái sắc, đi khắp thiên hạ không có cặp nào đẹp đôi hơn mà ( Chiqu: Như Ý tỷ tỷ ơi, mớ đủ chưa zậy, ca ca ấy chẳng phải của tỷ đâu).

- Sao tiểu thư lại đứng ở trên đó, nguy hiểm lắm xuống ngay thôi. Phu nhân gọi tiểu thư vào kìa.
- Ta đi ngay.

Mẫu thân chắc gọi ta vào thử y phục cưới, ta mà mặc giá y hẳn là sẽ xinh đẹp lắm, thật nóng lòng quá. Thành thân, ta sắp được thành thân rồi!

- Tiểu thư cẩn thận!

Ùm… Ta bị rơi xuống nước. Ta quên là ta đang đứng trên lan can không thể nhảy nhót. Lúc bình thường ta chỉ ngồi trên ghế ngắm hồ nước thôi, tại hôm nay ta vui quá nên ta nhảy lên lan can đứng mà hò hét. La khản cổ thỏa mãn sự sung sướng ta bắt đầu thất thần đứng dựa cột nhớ tới chàng, đứng lâu quá chân bị tê… chân tê mà còn ham hố, biết vậy khi nãy ta đã không nhảy múa tùm lum, giờ khổ chưa?

Ặc… ặc… cứu ta với, ta không biết bơi, ta không hít thở được. Nguy rồi, ta sắp chết đuối sao, không được… ta còn chưa có thành hôn… ( Chiqu: bó tay với tỷ, chết đến nơi mà chỉ biết nuối tiếc cái này thôi… ^_^ )
Chân co rút vì đau đớn ( Chiqu: chắc bị chuột rút, chả biết ở cổ đại họ có gọi như mình không?), ta không thể vùng vẫy chỉ cảm thấy mình chìm dần xuống đáy, tâm trí đậm một màu đen kịt rồi không biết gì nữa. ( Chiqu: chúc mừng tỷ đã ngỏm, chuẩn bị xuyên không rồi!)

Bíp bíp… tiếng động gì đó dồn dập vang lên bên tai ta mãi không dứt, ta muốn mở mắt nhưng mí mắt cứ nặng trĩu. Ta muốn gọi Tường Nhi đỡ ta dậy ta khát nước nhưng không thể mở miệng nói được một câu.

Ta nằm đó thần trí đã tỉnh lại nhưng chẳng thể nhúc nhích cử động được. Tiếng khóc của ai đó sụt sịt, giọng nói gọi tên ta nghe lạ hoắc, tiếng kẻ vào người ra hẳn là đến thăm bệnh tình cho ta đi…

Nhận thức của ta sau đó luân phiên lúc tỉnh lúc mê man, trong mộng ta thấy một nữ nhân quanh thân tỏa sáng tiếp cận mình. Cô nương xa lạ ấy nói cái gì đó ta chẳng hiểu lắm.

- “ Chiêu Văn cô nương, nàng nghe ta nói cho rõ, nhớ kỹ khi nàng tỉnh lại mọi sự xung quanh nàng đã đổi khác”.
- “ Tại sao vậy? Cô nương là ai?”
- “ Cô nương không cần biết ta là ai. Nàng nhớ kỹ ký ức khi tỉnh dậy là của nàng, nàng vẫn là Chiêu Văn Như Ý, đừng ngớ ngẩn phủ nhận mình không phải nàng ta”.

- “ Khoan, thỉnh nói rõ một chút”.

Nữ nhân lạ mặt cầm quạt phẩy nhẹ một cái ta liền ngất lịm. Ta tiếp tục nằm im bất động trong đầu lần lượt hiện ra hàng loạt hình ảnh một nữ tử khác. Nàng ta là ai chứ?

- Như Ý!!!!
- Chị hai!

Không biết đã trải qua thời gian bao nhiêu lâu chỉ biết toàn thân ta tê rần nhức mỏi, ai đó réo gọi mãi khiến ta gắng hết sức mở mắt nhìn cho rõ bọn họ.

- Tỉnh rồi, Ý Nhi con tỉnh rồi!
- Chị hai chịu dậy rồi, tốt quá!

Ba khuôn mặt rạng rỡ cười với ta, những người này là ai vậy? Không quen… nhưng ta đều thấy họ trong giấc mơ rồi.

- Xin hỏi các vị là ai ?
- Cái gì cơ? Ý Nhi con sao vậy?

Họ há hốc, trợn tròn mắt nhìn ta. Ta không hiểu gì cả, ta không quen bọn họ đương nhiên phải hỏi thăm như vậy rồi, có gì thất thố sao?

- Xin hỏi các vị đây là đâu vậy?
- Lộc, con đi gọi bác sĩ Lê cho ba.
- Dạ, papa.

Thiếu niên trẻ tuổi nhìn ta ái ngại rồi quay gót rút lui khỏi phòng. Vị đại thúc và đại thẩm kia thì vẫn ngồi lại nhìn ta, nét mặt lo lắng ảo não lắm. Nữ nhân trung niên đưa tay vuốt tóc ta, nước mắt tuôn rơi lã chã.

- Ý Nhi, tội nghiệp con, sao thần trí lại không còn minh mẫn như vậy? Ba mẹ và em trai cũng nhận chẳng ra nữa.
- Vị phu nhân này, ta…
- Con không nhớ ta thật sao?

Ta đành lắc đầu ý bảo không nhớ. Ta biết mặt họ, hẳn là người quen của nữ tử trong mơ người ta đã nằm mộng suốt thời gian gần đây. Nhưng mà nữ tử đó ta còn không nhận thức nên bọn họ ta làm sao mà nói là có quan hệ quen biết được chứ.

- Em để con nó nằm nghỉ đi thôi. Té xuống hang động sâu như thế chắc là sợ hãi quá nên trí nhớ bị ảnh hưởng.

Nam nhân thấy nữ nhân khóc dữ dội quá liền ôm bà ta an ủi. Ta cũng cười gật đầu đồng tình với ông ta cho nữ nhân kia an tâm.

Cửa phòng bật mở thiếu niên khi nãy quay lại còn dẫn theo một nam nhân khác mặc y phục trắng xóa. Ta lúc này mới để ý cách phục sức của mọi người, quần áo này sao không giống nơi ta sinh sống vậy? Căn phòng này bài trí cũng kỳ quái, ta không nhìn ra bất cứ thứ gì quen thuộc. Chuyện gì xảy ra vậy? Ta đang ở đâu?

- Chị hai, chị đừng nói là thật sự không nhớ em nha?
- Ta…

Ta điếng hồn rụt tay lại ngay, vị công tử trẻ tuổi này sao lại trực tiếp nắm tay ta thân mật thế chứ? “ Nam nữ thụ thụ bất thân ” sao có thể hành động vô phép tắc trái lễ nghĩa giữa chốn đông người ( Chiqu: Ý Nhi tỷ tỷ, thế giữa chốn ít người thì được sao?).

- Em buồn nha, chị giả mất trí nhớ để “ ăn quịt ” tiền nợ với em chứ gì?

Ánh mắt vị thiếu niên nhìn chăm chú dò xét ta kỹ lưỡng, khóe miệng cong lên giảo hoạt.

- Vị công tử này thỉnh lại buông tay.
- Hả? Chị hai !!! Đừng đùa nữa !

Thiếu niên hét lên bất mãn, nhíu mày úy khuất nhìn ta.

- Lộc, con hò hét gì thế hả? Đây là bệnh viện đó.

Vị phu nhân nhăn mặt khiển trách, thiếu niên sụ mặt xuống liếc ta thị uy, mười phần chẳng tin tưởng ta không quen biết cậu ta.

- Chị con hẳn là bị sốc, đợi một thời gian sẽ trở lại bình thường. Con đừng có gấp gáp không khéo lại hại chị bệnh nặng thêm.
- Dạ con đã biết, papa.

Ba người bọn họ bỏ lơ ta, chuyên chú chất vấn vị nam nhân mặc áo trắng mấy vấn đề gì đó ta nghe không hiểu mà cũng không muốn tò mò lắng nghe làm gì. Tiếng nói chuyện trong phòng cứ rì rầm êm êm, ta lại rơi vào giấc ngủ không mộng mị.

Lần tiếp theo ta tỉnh dậy phát hiện mình đã ở trong một căn phòng khác. Căn phòng này rộng lớn khang trang, khắp phòng đâu đâu cũng trang hoàng vật phẩm màu xanh lục dịu nhạt đẹp mắt ( Chiqu: biết sao được, Ý tỷ tỷ khoái màu xanh mà).

- Cô chủ đã tỉnh, cô đói bụng không? Tôi mang cháo cho cô ăn.

Nữ nhân mặc y phục lạ lùng màu xanh lơ niềm nở bước lại đỡ ta ngồi dậy. Cô ta nhấn nút một vật gì đó hình thù kỳ quái nói chuyện với nó như với con người.

- Alô cậu chủ, cô hai đã tỉnh giấc… vâng…. vâng.
- Cô chủ ngồi đợi tôi một lát, tôi đi lấy cháo cho cô ăn.

Cô ta vừa đi thì thiếu niên trẻ tuổi mở cửa phòng nhào vào nhanh như cơn gió. Tự nhiên lấy ghế ngồi bên cạnh gi.ường, tay lại vô phép tắc làm càn đặt lên trán ta cứ như mẫu thân kiểm tra mỗi lần ta bị bệnh.

- Chị hai, chừng nào mới chịu nhớ em hả? Chị thật quá đáng em mà cũng dám quên.
- Ta có quen biết công tử sao?
- Bực chị thật, ăn nói cũng không được bình thường.

Lần này tới phiên ta bất mãn, hắn thật vô duyên quá đi mất, ta ăn nói kiểu gì mà dám bảo không bình thường. Người khác lạ là hắn mới đúng, nam nữ khác biệt hắn dám phi lễ với ta.

- Công tử quá lời rồi! Như Ý với ngài không quen biết thỉnh nói chuyện khách sáo một chút!
- Dạ, chị hai!

Hắn thấy ta bực bội liền gục mặt xuống buồn bã. Nhìn hắn sầu não như vậy ta lại thấy thương cảm nhưng ta không nói gì.

- Xin hỏi nơi này là đâu vậy?
- Nhà!
- Nhà của công tử sao?

Ta bối rối. Ta nhớ mình rơi xuống hồ nước trong phủ mà sao tỉnh dậy lại ở trong nhà của người lạ. Nơi này có xa phủ của ta không? Sao ta lại tới đây được chứ?

- Ta… chuyện gì đã xảy ra vậy?

Ta lúng túng đưa tay xoa trán, ráng nhớ lại cho kỹ mọi chuyện nhưng vô ích. Thiếu niên kia thấy ta hoảng hốt liền liến thoắng nói miên man.

- Chị hai đi du lịch bị té xuống hang động, cứu lên đem đến bệnh viện cứu chữa kịp thời nên không sao, chỉ là trí nhớ bị tổn thương chả nhớ chuyện cũ.
- Du lịch? Chị hai đi du lịch… có ý nghĩa gì?
- Ôi không!

Thiếu niên ôm đầu kêu lên đau khổ. Hắn đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, nhìn ta bi ai rồi lại thở dài lảm nhảm cái gì đó.

- Chị hai xinh đẹp của tôi, đường đường nữ chủ nhân tương lai của Chiêu Thị tập đoàn thông minh tài trí hơn người… sao bây giờ thê thảm như vậy chứ? Không thể chập nhận nổi! Không thể mà!

Ta mặc kệ hắn kêu trời trách đất không thèm để tâm nữa. Ta đói bụng chết đi được, nữ nhân kia nói sẽ mang đồ ăn cho ta cơ mà, sao lâu quá?

- Cô chủ, tôi mang cháo tới rồi cô ăn đi!

Đợi mất nửa ngày cứu tinh của ta mới chịu ló mặt ra, mùi thơm từ tô cháo đó bốc lên khiến bụng ta sôi lên sùng sục. Ta chẳng nể nang đưa tay đón lấy ăn ngon lành một mạch sạch bách hết trơn.

- Đa tạ.

Tuy rằng ta xuất thân con nhà danh gia vọng tộc nhưng từ nhỏ được giáo dưỡng tốt lắm, phụ mẫu nói ta có hơi kênh kiệu nhưng lễ nghĩa phép tắc đều thông tỏ, biết kính trên nhường dưới, gả ta vào trong hoàng cung cũng không đáng lo. Cô nương này ta không nhận thức, nàng mang cháo cho ta ăn, cám ơn cũng là phải phép nên làm.

- Ta muốn xuống gi.ường đi lại một chút, ta nằm mãi thật sự rất mỏi.

- Cô chủ cẩn thận, để tôi đỡ cô.
- Không cần đâu, ta đi được mà.

Đứng lên cũng không nổi, vậy chẳng phải Như Ý ta vô dụng lắm sao? Lật mép chăn ta đặt chân xuống sàn nhà, liếc qua bên cạnh thấy một vật nhỏ nhỏ xinh xinh trông có vẻ là dép để mang, ta xỏ chân vào luôn. Tay chống lên mép gi.ường ta từ từ đứng dậy, “cẩn tắc vô ưu” ta lo rằng nằm bất động lâu quá chân cẳng trở nên yếu ớt hơn, nếu mà đứng dậy đột ngột lỡ mà té rầm ra thì xấu hổ chết.

Không sao… ta thở phào nhẹ nhõm, ta đứng dậy đi đứng bình thường chẳng có trở ngại, ăn cháo vào có khác khỏe khoắn hẳn ra.

- Chị hai tìm cái gì vậy?
- Gương! Công tử ta có thể mượn gương của ngài không?
- Bài trí phòng của chị mà chị cũng chẳng nhớ, khổ thật. Chị quay bên trái đi có cái gương tủ to chà bá kia kìa!

Nghe theo lời chỉ dẫn của hắn ta hí hửng xoay người, mấy hôm không nhìn thấy dung nhan khuynh thành của bản thân không biết có bị xuống sắc thê thảm không nữa!

- Hả?
- Sao vậy chị?

Như Ý ta không thể không hét lên hốt hoảng được, thiếu nữ trong gương kia là ai? Ta nhào về phía trước sờ lên mặt kính… tay… mắt… miệng… phản chiếu lại rõ ràng giống y hệt nữ tử trong mộng, sao ta lại ở trong thể xác của nàng cơ chứ?

- Ta là ai vậy? Cô ta là ai vậy?
- Chị hai mệt rồi, lên gi.ường nằm nghỉ đi thôi!

Hắn bước lại đỡ ta đứng lên, từ vẻ mặt của hắn ta đọc ra ý nghĩ… hắn cho rằng ta bị khùng mà. Ta đưa hai tay ôm đầu, giọng nói của nữ tử có ánh sáng quanh thân bỗng nhiên vọng lại trong tâm trí “Nàng nhớ kỹ ký ức khi tỉnh dậy là của nàng, nàng vẫn là Chiêu Văn Như Ý, đừng ngớ ngẩn phủ nhận mình không phải nàng ta”. Chuyện gì vậy? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

- Chị hai ngồi xuống nào.
- Ngươi nói ta là ai, ngươi là ai, đây là chuyện gì vậy?

Trong cơn hoảng loạn ta nói năng lộn xộn những gì ta cũng chẳng nhớ. Ta bỗng dưng cảm thấy khủng hoảng tinh thần kinh khủng, mọi sự đã không nằm trong tầm kiểm soát của ta nữa, ta chẳng hiểu gì cả, ta không biết gì hết!!!!
Ta ngồi trên gi.ường như người mất hồn, không nói năng, không ăn uống… ta dõi ánh mắt vô định không phương hướng. Nữ tử trong mộng, ký ức của nàng bây giờ là của ta, ta là nàng… nàng cũng tên Chiêu Văn Như Ý. Thể xác này đâu phải của ta, nàng té xuống hang động còn ta té xuống hồ nước. Ta là kẻ cắp, ta chiếm thể xác của nàng, làm sao nàng trở về được?

Nữ tử nàng đang ở đâu? Ta ở chỗ của nàng… có khi nào nàng đang ở chỗ của ta không? Nơi này là nhà của nàng, những người đó là thân nhân của nàng… ta cười buồn chẳng trách họ lại nhầm lẫn ta.

- Chị hai, uống thuốc đi!
- Thuốc?

Ta ngu người hỏi lại. Thiếu niên suốt ngày gọi ta chị hai kia đưa ta ly nước rồi giúi vào tay ta mấy viên xanh đỏ muốn ta uống nó.

- Chị hai sợ đắng. Không sao đâu, uống xong sẽ cho chị ăn bánh ngọt chị thích nhất.

Hắn cười ân cần dụ dỗ ta, tên này dung nhan cũng thật dễ nhìn nha. Nếu xuất hiện ở Tọa Đô thể nào trong bảng vàng mười mỹ nam hắn cũng có tên.

- Đa tạ.

Nể tình mỹ nam ta uống vậy, cùng lắm là độc dược, uống vào chết là trả giá đắt nhất chứ gì. Ta không sợ, chết rồi biết đâu hồn phách lại bay về Đại Nam Quốc, bay về Chiêu Văn phủ của ta.

- Ăn bánh này!

Hắn đẩy một đĩa bánh hình thù quái dị lên cho ta, nhìn không đẹp mặt nhưng mà mùi thơm không tệ. Ta không khách sáo cầm lên ăn thử.

- Ngon phải không? Em tự đi mua đấy!
- Đa tạ.
- Chị hai của em mà hiền lành thục nữ thế này nhìn không quen, không quen tí nào.

Ta có phải “ chị hai ” gì đó của ngươi đâu, cô nương ấy có thể là biến thành oan hồn vất vưởng ở tận phương trời nào rồi. Nhưng mà ngươi cũng không cần biết, ta chiếm thể xác của cô ta cũng nên thay mặt cô ta sống cho tử tế một chút vậy.

- Chị ngu ngơ thế này phải bồi dưỡng kiến thức trở lại rồi. Đợi ở đây em lấy từ điển bách khoa cho chị đọc. Hy vọng chữ cũng còn nhớ chưa quên đi, em ngán làm gia sư dạy mẫu giáo cho chị lắm.

Tên này ngươi… hứ, không chấp, không chấp… Chiêu Văn Như Ý ta là kinh thành đệ nhất tài nữ chỉ sợ văn tự nơi này khác với nơi ta sống thôi.

- Đây này lạy trời lạy phật chị còn biết đọc đi.
- Đọc được.

Ta chỉ liếc qua một cái liền mừng thầm, chữ quốc ngữ thôi mà, ta có thể không biết sao? Cầm trong tay hắn quyển sách nặng trịch, ta cẩn thận dở ra trang đầu tiên. Giấy trắng tinh, chất lượng tốt thật, đem so với giấy cống phẩm hoàng cung ngự dùng mà tam ca lấy về còn tốt hơn mấy chục lần.

- Chị đọc một chút rồi đi ngủ nhá. Papa với mama bận lắm không trông nom cho chị được, em còn phải đi học nữa. Em sẽ gọi người giúp việc lên coi chừng chị, có việc gì chị cứ nói với cô ta.

Ta ậm ờ cho qua chuyện, toàn bộ tâm trí đã dính chặt vào quyển sách to đùng trong tay rồi. Sách này biên soạn kỹ lưỡng, có hình ảnh minh họa nhìn rất vui mắt. Kiến thức trong đó lại mới mẻ, một kẻ yêu thích sách vở như ta lẽ nào lại không bị thu hút cho được.

Ngày qua ngày ta cứ chết dí trong nhà, đọc bằng hết mọi quyển sách tới tay… càng đọc thì thấy càng rối. Thông minh như ta còn tiếp thu muốn không nổi cơ mà, thật chạm tự ái của đệ nhất tài nữ như ta quá!

- Nhóc con, đang làm gì đó, giải thích cho chị cái này coi!
- Em đang bận mà!
- Bận rộn gì để sau đi. Chuyện của chị quan trọng hơn!

Bây giờ thì ta biết “đệ đệ” bằng em trai, chị hai bằng “tỷ tỷ” ta mới có 16 tuổi mà có cậu em trai 18 tuổi… chẳng biết lời hay lỗ nữa. Như Ý ta trăng tròn 16 đẹp lung linh tự dưng hóa thân thành cô gái đã 22 cái xuân xanh, dung nhan yêu kiều thật nhưng vẫn kém ta nhiều. Nàng ấy nghe đồn ở trường đại học là hoa khôi, thật không hiểu xứ này đánh giá đẹp theo kiểu nào nữa, dung nhan này mà có thể là người đẹp sao? ( Chiqu: khổ nha, hai nàng Như Ý này ai cũng kiêu hãnh như nhau chẳng chịu thừa nhận nhan sắc của đối phương gì cả. Chê đi, chê cho lắm vào… ghét của nào trời trao của đó… hắc hắc ).

- Ghét chị hai, hỏi đi!
- Xã hội loài người tiến hóa từ công xã nguyên thủy, chiếm hữu nô lệ, phong kiến, tư bản chủ nghĩa tới bây giờ là xã hội chủ nghĩa.
- Đúng rồi, chị hai muốn hỏi gì?
- Chúng ta đang ở mức độ nào vậy?

Nhóc con đưa tay vuốt mặt biểu tình thập phần đau khổ, rút ví móc ra một tờ giấy theo như ta biết là tiền đưa cho ta.

- Đưa tiền cho chị làm gì? Chị đang hỏi em câu hỏi cứ có hỏi mượn tiền đâu.
- Chị hai của em mà lại không thích tiền à! Tạ ơn trời đất bà chị suốt ngày mon men ăn chặn tiền của em út đã biết “quay đầu hồi bờ” không bóc lột nữa.

- Chị bóc lột em lúc nào, nhóc con em ngậm máu phun người!
- Phải không?

Em trai ta tên Chiêu Văn Tấn Lộc bĩu môi lườm nguýt ta không nể tình, nhìn bộ mặt oán trách đó, ta chịu khó lọc lại bộ nhớ…. Ta tặc lưỡi, rõ khổ, tiền nhiệm Như Ý đúng là cô nương tham tiền hơn mạng mà.

- Được rồi, chị xin lỗi.
- Tuyệt, chị hai mất trí nhớ có khi lại hay, tính cách thế này có phải tốt hơn không?
- Thế em trả lời đi!
- Trên tờ tiền có ghi đó.
- Vậy đưa đây!

Ta giật phắt lấy tờ tiền trong tay hắn lật mặt trước mặt sau tìm thông tin. Em trai yêu quý đứng bên cạnh ngao ngán lảm nhảm cái gì “ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”. Nhóc con tưởng ta tính xấu lại trỗi dậy chứ gì, kệ đi ta chẳng rảnh mà đi giải thích.
 
peut cho b@by thắc mắc chút tức là Chiêu Văn cô nương cổ đại thì hồn về thời hiện đại đúng không?:KSV@02:
kiểu này đảm bảo làm ối người đổ gục cho mà xem :KSV@05:
 
peut cho b@by thắc mắc chút tức là Chiêu Văn cô nương cổ đại thì hồn về thời hiện đại đúng không?:KSV@02:
kiểu này đảm bảo làm ối người đổ gục cho mà xem :KSV@05:

hjhj ừa Như Ý cổ đại tới hiện đại hjhj.......:KSV@11:
 
hì hì các bạn thông cảm Chiqu tỉ đang tập trung ôn thi cao độ lém.....sau khi thi xong bảo đảm có chap mới............
 
Chương 2: Tập tành thích ứng!

- Chị hai!
- Chuyện gì?

Như Ý ngồi ăn đến hũ ya-ua thứ năm thì Tấn Lộc không thể im lặng được nữa quyết định can thiệp, ăn đồ lạnh nhiều như thế không tốt đâu. Cậu bỏ công quan sát bà chị quý hóa của mình mấy ngày nay thấy cô thay đổi rất nhiều tựa như biến thành một con người khác vậy. Con người ta không lẽ trải qua nguy hiểm chết đi sống lại đều bị chấn động mạnh đến tính cách như vậy sao?

- Dáng chuẩn ba vòng hoàn hảo, da dẻ mịn màng tóc tai sành điệu, mắt môi tinh xảo … cái gì cũng đẹp tất cả là do chị giữ gìn chăm sóc vô cùng mệt mỏi đấy. Sao bây giờ lại muốn đánh sập hết công trình dày công vun đúc thế này ?
- Nhóc nói rõ ràng chút, em úp mở vậy chị không hiểu.

- Ăn nhiều vậy không sợ mập ú béo phì như heo sao?

Bà chị yêu quí thoáng nhíu mày hờ hững liếc xéo em trai một cái cũng không phản ứng mạnh mẽ như cậu bé dự đoán. Cô ném vỏ hộp vào thùng rác cái vèo tiếp tục mở tủ lạnh lôi ra một hộp kem bự tổ chảng tiếp tục hai tay hai muỗng “tay chống tay chèo” quyết chí đánh nhanh tiêu diệt gọn hộp kem kia. Tư thế đơn phương công kích không cân sức cứ như cả hai có thù hằn tích tụ từ muôn kiếp “có Như Ý thì không có hộp kem, có hộp kem sẽ không có Như Ý”.

- Chị ăn ít thôi, sâu răng chết bây giờ!

- Trong tủ còn cả đống em thích thì lấy mà ăn ghen tỵ với chị làm gì?
- Ờ… ghen tỵ … em hộc máu mũi chết quá.

Tấn Lộc nhăn mặt sờ trán chấp nhận thua cuộc ngay cả khi cuộc đấu khẩu còn chưa bắt đầu. Có ai vô lý như chị hai không cơ chứ, em út tốt bụng khuyên bảo chị chú ý chế độ ăn uống, nàng phang ngay mặt một câu ám chỉ mình ghen ăn tức ở.

- Chị ngang như cua! Ăn cho lắm vào mặc đầm không vừa thì đừng có than.

- Mua đầm mới mặc có sao đâu!

Nàng kia chẳng có tí biểu tình lo lắng giữ hình giữ dáng gì hết trơn, bỏ ngoài tai hết mấy lời cảnh báo đe dọa mà bình thường phụ nữ rất để tâm.

- Chị thật là đại gia, em trân trọng thông báo đại gia thì không mượn tiền, không ăn quịt, không lừa đảo mấy xu, không…

- Yên tâm đi, chị là quân tử đầu đội trời chân đạp đất hơi sức đâu mà làm mấy chuyện ruồi bu ấy.

Như Ý ưu nhã phẩy tay cất lời đánh gãy bản liệt kê những điều cấm kỵ không nên làm của “đại gia áo vải” mà em trai đang hào hùng khí phách ngoác miệng to hết mức để nêu chi tiết rành mạch, nàng chẳng đời nào làm mấy việc đánh mất phong phạm tiểu thư quý tộc đài các cao quý như thế. Hứ, nàng cũng là Như Ý nhưng không phải tiền nhiệm Như Ý ham tiền tài lắm chiêu lắm mánh khóe lừa đảo kia (^-^), đường đường thiên kim tiểu thư của Chiêu Văn đại tướng quân mà “muối mặt” đi mượn tiền, hừ hừ… bại hoại hết cả hình tượng… chết đói cũng không làm.

- Chị nhớ lời hôm nay nói đó.

- Quân tử nhất ngôn.

- Ừ, quân tử trong từ điển chung của nhân loại đấy nhé!

Ánh nhìn nghi hoặc của nhóc con khiến Như Ý dần đen mặt, cô thật uất ức khó chịu trước danh tiếng đen như than của nàng kia. Nàng ta nhân cách thật đủ gian xảo khiến lắm người phòng bị như đạo tặc, nợ tiền ngập đầu lừa tình khắp chốn… thế mà chưa bị công khai “sờ gáy” trừng trị bao giờ. Cô thay mặt nàng ấy sống đành phải nai lưng ra uốn nắn sửa chữa lại hình tượng rồi, ai bảo mình vô duyên vô cớ nhảy vào thể xác của người ta cơ chứ.

- Hiển nhiên rồi, em trai chở chị đi học được không? Hôm nay chị mà còn trốn lớp nữa mama sẽ chẳng tha cho chị đâu.

- Giờ này mới nhớ tới đi học, người ta sắp tan lớp rồi tiểu thư ạ!

Cậu em ném cho bà chị cái nhìn mười phần chế giễu, sinh viên u tối nó thế đấy, giờ người ta ngồi trên giảng đường mắt căng ra, tai giỏng lên nghe giảng thì chị hai nhà mình bắt chéo chân ngồi ăn kem với lại sai phái vớ vẩn.

- Làm gì có, thời khóa biểu của chị nhóc con rành sao?

- Nhưng 15 phút nữa em có hẹn rồi, chị gọi tài xế giúp đi.

Xe để dưới hầm chị không có tay chân chắc, bình thường tự lái xe đi học được cơ mà. Té vực xong một cái năng lực “tay lái lụa” chuyên gia vượt đèn đỏ, luồn lách, đánh võng biến mất chẳng thấy tăm hơi bóng cá ở đâu nữa.
- Anh ấy nghỉ phép đưa vợ đi bệnh viện rồi nếu không chị cũng chẳng nhờ vả em. Em từ chối giúp đỡ thì chị cúp học luôn, cùng lắm thì nghe chửi thêm một bữa nữa vậy.

Như Ý thở dài than phiền kể lể khó khăn với em út, cô không thích lớp học cho lắm, đông đúc ồn ào đành rằng nó cũng có nhiều điểm thú vị. Nam nữ đều được đến trường như nhau thật là một đãi ngộ quá tốt chỉ là cô thích không gian học tập yên tĩnh hơn. Trước nay cô chỉ học cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh mấy thứ đại loại như thêu thùa, đan khăn, cắm hoa, nấu ăn… học với gia sư riêng chẳng có chuyện ngồi trong một căn phòng lớn chi chít người như ở đây. Mọi thứ quá mới mẻ tuy cô hiểu rõ và nắm vững ký ức của nàng kia đụng phải sự vật sự việc khác thường cũng chưa bị lật tẩy tự làm xấu mặt mình bao giờ nhưng bỡ ngỡ là điều khó tránh khỏi.

Cô tự nhận mình thần đồng chắc cũng không quá khoác lác đi. Trong vòng một tháng đã căn bản nắm vững kiến thức đời sống thường thức, nói chuyện cũng sẽ không bị người ta nhìn chăm chú như “quái thai”. Dù sao thì ký ức của tiền nhiệm Như Ý cô ghi nhận chẳng bỏ sót một chi tiết nào, lúc đầu cô bị “khớp” là do không tìm được mối liên kết giữa kiến thức của nàng với nhận biết sẵn có của cô.

Ngay bắt đầu cô mà biết nữ tử cô trông thấy trong mơ chính là mình hiện giờ, cô đâu có khờ khạo lắc đầu quầy quậy phủ nhận mình quen biết họ chứ. Cô là con gái của họ diễn đạt cách khác cô là nữ nhi của họ… Ngôn ngữ không tương thông dễ dàng dẫn đến hiểu lầm, để vượt qua trở ngại này cô phải ngồi ôm mấy cuốn sách to đùng, họ gọi là từ điển, ngồi đọc nó kỹ lưỡng tra xét tỉ mỉ từng ly từng tý… may mắn là cô thích đọc sách nha, nếu không chắc chả đủ kiên nhẫn ngồi một chỗ “tụng” một kho sách khổng lồ như thế.

- Chị không tự lái xe đi được sao? Tay chân chị lành lặn một chút sứt mẻ cũng chẳng có, chị làm biếng ỷ lại vào em chứ gì! Em không giúp đâu chị tự xoay xở đi, em đời nào cho bạn gái “leo cây” để chiếu cố bà chị chứ!

Nhóc con cười nham nhở rồi nhanh như cắt chạy lên lầu bỏ về phòng mình, lưu lại sau lưng chị hai xinh đẹp đang âm thầm tức tối trù ẻo cậu chẳng thương tiếc. Cô đến bây giờ ngồi sau xe còn thấy sợ làm sao mà đủ can đảm tự tay cầm lái chứ? Nhóc con ngươi nếu hiểu rõ sự tình tự đặt mình vào tình huống của ta xem, cả đời chỉ ngồi kiệu bốn người khiêng nếu có việc khẩn cấp cũng chỉ ngồi xe ngựa thôi. Tốc độ khác xa một trời một vực, cô có thể giữ vẻ mặt bình thản nửa tia do dự cũng chưa hiện lên khi ngồi sau chiếc xe môtô phân khối lớn phi như bay kia là khá lắm rồi. Nó bảo cô tự tay lái xe, nói thì dễ làm được hay không lại là chuyện khác à!!!

Rừm…rừm… Somebody wants you, somebody needs you, somebody dreams about you every single night, somebody can’t breathe without you, it’s lonely…

Như Ý liếc mắt nhìn vật nhỏ xinh nằm trên bàn đang rung bần bật phát ra tiếng hát ồn ào. Điện thoại di động cái thứ của nợ này chuyên hại cô giật mình, mãi vẫn chưa quen cho lắm. Cộng thêm bản nhạc quái dị mà nữ chủ cài sẵn trước đây, dịch ra ý nghĩa cô nghe xong mà phát hoảng ngượng đỏ cả mặt, hát thế mà cũng hát được, da mặt của mấy người đó dày hơn cái thớt.

- Alô, Như Ý nghe đây ạ!

Tự dưng cầm cái thứ vớ vẩn lải nhải với nó, xứ này họ thật tân tiến cái vật điên loạn này cũng chế tạo ra được. Từ trong máy phát ra giọng nói lanh lảnh của một cô gái, nàng ta căn bản là gào thét mới đúng.

- Như Ý, cậu muốn chết hay sao mà giờ này còn chưa lên lớp?

- Không lên cũng có sao đâu chứ, tớ làm biếng!

Tiền nhiệm Như Ý trốn học như cơm bữa đâu phải chuyện lạ lùng gì, cô lúc này tự dưng siêng năng lên mới là hành động đáng kinh ngạc đó. Huống hồ Như Ý cô đâu thích thú đến mấy nơi đó, nếu mama chịu để yên bản thân cô tránh được liền không ngần ngại lánh đi triệt để.
- Cậu đúng là muốn chết mà hôm nay kiểm tra giữa kỳ lấy điểm 30% học phần đó, không có bài thì cuối kỳ thi chết chắc.

Uy, nghe có vẻ nghiêm trọng, theo như trí nhớ của nàng kia thì hàng ngày học hành cà lơ phất phơ cũng không sao nhưng thi cử thì phải có mặt chỉ là bây giờ cô mọc cánh mà bay đến đó chắc ?

- Bỏ đi, cám ơn cậu đã gọi điện.

- Không được, cậu phải đến môn này khó lắm 70% còn lại thi cuối kỳ sẽ còn khó nuốt hơn, 30% này ráng được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tiết sau mới làm bài từ nhà cậu đến hãy còn kịp, cậu nhanh lên!

- Tớ…
Bíp bíp… “ đến đấy bằng niềm tin à!!! ” Như Ý gập điện thoại nhìn nó tự lẩm bẩm cho tròn câu.

- Tấn Lộc, em trai yêu quý ơi!

Cô phi thân thẳng một bước ba bậc thang lên lầu, có em trai để làm cái gì, khi cần phải lôi nó ra ăn hiếp mới xứng danh làm chị. Như Ý cô bản tính hiền lành ghét nhất ăn hiếp người khác bất quá thỉnh thoảng cũng chấp nhận ngoại lệ. Điển hình là trường hợp trước mắt này, thi giữa kỳ nhất định phải có mặt, em trai cưng đành phải ủy khuất cho em và cô bạn gái nũng nịu dễ thương của em rồi. Hai em trễ hẹn là truyện nhỏ, chị hai vắng thi là chuyện lớn nha.

Những lúc khẩn cấp như thế này, Như Ý mới phát giác chân lý mà tiền nhiệm Như Ý rất tâm đắc “đánh phủ đầu, bạo lực có thể giải quyết mọi vấn đề” vô cùng hiệu quả. Trưởng bối thật có lợi thế tuyệt đối trước hậu bối gia giáo nha, minh họa sáng ngời cô có thể trình ra ngay lập tức cho mọi kẻ hoài nghi là em trai cục cưng lúc này đang mặt sụ xuống một đống, miệng tận lực niệm bùa chú tiếng ngoại quốc chả biết rủa ai mà vẫn phải xách xe chở cô đi học đây này.

- Em trai đừng khó chịu thế có được không, chở chị từ đây tới trường có mấy phút, bạn gái em có nói gì đâu chị báo cáo qua rõ ràng rồi mà. Cô bé còn xung phong làm tài xế cho chị kia kìa, sao con gái nhà người ta dễ thương vậy mà con trai nhà mình nhỏ nhen lắm điều chẳng “môn đăng hộ đối” thế này.

- Chị stop cái miệng lại cho em nhờ nha.

- Được, được, okay keep silent.

Như Ý giả vờ nghiêm mặt, miệng cũng khép lại câm nín, dù trong bụng đang cực lực nén xuống cơn tức cười. Cô nhóc kia nhìn là biết phật ý với mình bất quá ai bảo bé muốn “cua” em trai nhà chị chứ, muốn làm em dâu phải có phong phạm “kính trên nhường dưới” đoàng hoàng chứ! Đi coi phim thôi mà chễ mấy phút đầu có ảnh hưởng đến nội dung toàn tập là bao, chị chồng tương lai đi thi trễ mới là vấn đề đáng nói!

Két… nhóc con thắng gấp khiến bà chị đang lơ tơ mơ giật phắt xém té từ trên xe xuống, hên là chưa thê thảm xui xẻo đến mức đó. Vội gì mà lắm thế dù sao cũng trễ rồi chậm thêm vài phút nữa sẽ chết ngay chắc.

- Trưa, cưng quay lại đón chị nha!

- Chị quên đi!

Phũ phàng quá sức nha, chị là chị hai của em đó không phải kẻ thù truyền kiếp đâu, ăn nói nhỏ nhẹ lịch thiệp một chút cũng không được chắc. Cổng trường lại có một đống người nhìn chằm chằm thế này, mất mặt quá thể, đúng là em trai “mê sắc bỏ chị” mà!

- Như Ý! Chịu xuất hiện rồi à?

- Mừng cậu trở lại trường!

- Lâu không gặp Như Ý!


Một đám ve sầu chả biết ở đâu ra thấy bản cô nương cứ như “kiến thấy đường phèn” bu vào với tốc độ sao xoẹt còn chào thua. Hừ hừ… cô có lên trường vài lần rồi chứ bộ, ai bảo lần đầu tới cái đám này chắc là những phần tử mấy lần nọ không đụng độ đây. Cười tươi vào, nhỏ nhẹ đáp lời, tỏ ra hòa đồng thân thiện, ta đang đóng thế vai cho nàng Như Ý kia. Người lạ cũng như người quen chào hỏi trước ai bạn ai thù tính toán sau.

“Rõ là phiền mà, ta sắp trễ giờ nha tránh đường dùm coi” Như Ý âm thầm gào thét trong tư tưởng trong khi ngoài mặt biểu hiện rất là chuyên nghiệp thưa gửi đúng mực. Tiền nhiệm Như Ý là hồ ly tinh trong ngoài không đồng nhất giống cô, nàng ấy cũng rất trọng thể diện, nàng không thể đánh vỡ hình tượng được.

Như Ý cô không phải cao ngạo khó tính nhưng là bọn họ đừng có nhiệt liệt thế chứ, đứng nói chuyện phải có khoảng cách chứ, sao cứ phải đụng tay đụng chân thề hả? Điểm này cô thật ghét lắm, vô cùng ghét!

- Các bạn gặp lại sau, Như Ý phải vào lớp rồi, bye!

Đánh bài chuồn khi sức chịu đựng đã sắp đụng đến giới hạn cực điểm, còn đứng đó nữa cô sẽ phát hỏa mất, nhắm hướng lớp học chạy tới, chết tiệt phòng bao nhiêu vậy chứ ? Chân vắt lên cổ, tay móc điện thoại nhấn nút gọi cô bạn Mạc Ca hồi nãy, may mắn khi đi vớ điển thoại đem theo nếu không thì còn mất công tốn thì giờ tìm phòng học nữa. Đi học thật rắc rối, phiền chết đi được!

- Sao hả, mặt mày bí xị thế?

- Làm bài không được, biết vậy tớ ở nhà ngủ cho khỏe. Mất công chạy lên mà cũng cắn bút ngồi chẳng viết được chữ nào đâu.

Mạc Ca nghiêng đầu chép miệng bày ra vẻ mặt “bó tay với cậu”, làm không được nhưng tớ cho cậu copy rồi đó chép lia chép lịa thế kia còn chưa hài lòng, chẳng biết muốn cái gì nữa?

- Quên nữa cám ơn cậu cho chép ké bài! Cậu đúng là hero của tớ!

- Chuyện nhỏ, hoạn nạn có nhau mà!

Như Ý phì cười, tiền nhiệm Như Ý có bằng hữu tốt bụng thật, năm xưa hình như là sớm tối có nhau trừ ra thời gian đặc biệt thôi. Hai nàng này là được mệnh danh “song hoa” của trường đại học kinh tế Hoàng Gia, danh nổi như cồn toàn trường hiếm người không biết tiếng.

- Cậu vừa khỏi bệnh nên chưa bắt kịp chương trình thôi, về coi lại giáo trình đi, cậu vốn rất thông minh mà!

Cô là tài nữ mà thông minh là hiển nhiên, tiền nhiệm Như Ý cũng rất có năng lực, cúp học liên miên mà chả thấy bị thi lại bao giờ không muốn nể cũng phải xem xét lại chút đỉnh.

- Cậu tự đến trường hay người khác chở?

- Em trai ném tớ ngoài cổng, nhóc giận tớ làm trễ hẹn với bạn gái!

- Tớ chở cậu về, đừng có phàn nàn nữa!

- Cảm ơn, cậu đúng là số một!

Em trai cô mà cũng biết điều ít hỏi han nguyên do, nguyên cớ tại sao và tại sao… không tự lái xe đi học như Mạc Ca thì có phải tốt hơn không? Chẳng lẽ xổ toẹt bí mật ra cô lái xe không được cô sợ bị té à, vậy thì nhóc con sẽ lấy đó làm chuyện vui công kích chọc ghẹo cô mọi lúc mọi nơi cho coi. Truyền thống của hai chị em nhà Chiêu Văn là “cười trên sự đau khổ của đối phương” cơ mà, đúng là quá sức tình thương mến thương!

- Ây, Như Ý coi kìa …

Đang bon bon chạy trên đường, Mạc Ca đột nhiên phấn khích quay đầu xe lại khiến cô nhướng mày khó hiểu. Nàng ta tấp xe vào một tiệm quần áo thời trang hoành tráng, xem ra chấm được bộ cánh nào rồi đây!

- Tớ nhìn thấy một bộ váy màu xanh thật đẹp, chắc chắn hợp với cậu!
- Đâu nào?

Cô cũng hùa theo cho nó đồng bộ, tiền nhiệm Như Ý là tín đồ của sắc xanh lục, xanh lè từ quần áo đến cách trang trí phòng ở đồ đạc nội ngoại thất. Cô thực ra thích màu trắng hơn dù màu xanh cũng không phản cảm.

Mạc Ca kéo tay cô tức tốc hướng đến cái bộ váy nào đó mà nàng ta đã chấm. Hai người lôi kéo nhau, mắt một nàng thì nhắm đến bộ cánh xinh đẹp, một nàng nhìn nghiêng ngó dọc, chẳng có nàng nào ngó đường nên tông vào một người khiến nàng kia mất đà bị té.

- Ui da…

- Ôi, xin lỗi chị, chị không sao chứ?

Hai đứa rối rít xin lỗi cô gái kia, sáp lại định giúp nàng đứng dậy, cú tông này chỉ là vô ý lực va chạm không mạnh bất quá sao cô ta nhìn có vẻ đau đớn thế nhỉ?

- Tương Kỳ, chuyện gì xảy ra? Em ổn chứ?

Phụ họa với tiếng xuýt xoa nhăn nhó của người đẹp, chẳng đầy mấy giây sau một anh chàng đẹp trai xuất hiện. Hắn cúi xuống hỏi han nàng có vẻ quan tâm vô cùng, cô ta coi bộ cũng chẳng cần hai đứa giúp đỡ nên cả hai thức thời đứng lên nép qua một bên. Cặp đôi người ta trao đổi tình cảm, đứng lại ngó thì kỳ quặc mà bỏ đi thì giống như vô trách nhiệm, dù sao cũng là hai đứa tông trúng người ta.

Như Ý và Mạc Ca nhất thời chẳng biết làm sao mới phải ???
 
Trời ơi! Tỉ ý viết truyện này hay lắm nè, rồi Thái tử phi rắc rối hay Lấy lòng vương phi lạnh lùng cũng hay lắm, khâm phục khâm phục, đọc xong là thành fan của Chiqu tỉ luôn. hihi
 
Trời ơi! Tỉ ý viết truyện này hay lắm nè, rồi Thái tử phi rắc rối hay Lấy lòng vương phi lạnh lùng cũng hay lắm, khâm phục khâm phục, đọc xong là thành fan của Chiqu tỉ luôn. hihi
nhung ma hix hix,, may chap moi sao ma cho den moi mon lun nak.:KSV@19:
 
×
Quay lại
Top Bottom