Hoàn [ xuyên không] thất phu nhân[hoàn]

CHƯƠNG 64: Tâm tư Hà Tĩnh Nhi
“Ta…” Dương Á Sơ nhất thời không để ý sơ sẩy đổi lấy một trận đau nhức, trong lòng lại quặn đau.
Lộ Tùy Tâm thấy vẻ mặt Dương Á Sơ, nghĩ đến việc bị ràng buộc cùng Ngân Lưu Nhân…nỗi khổ riêng lại lướt qua tâm nàng.
Lý trí nói nàng không được phép trách ai, bởi vì không ai quy định người nào phải bảo vệ mình,trên phương diện tình cảm nàng vẫn thấy hận,nhưng lại không biết hận ai, Dương lão gia? Dương Á Sơ? Hay chính mình?
Dĩ nhiên người đứng đằng sau trong lòng nàng cũng đã có suy tính! Mặc dù nàng cố ý không suy nghĩ sâu xa nhưng rất rõ ràng đó là nữ nhân. Nữ nhân hận đơn giản là do ái tình, nàng mặc dù vô tâm nhưng lại có rất nhiều nam nhân để ý, nữ nhân nhìn thấy như vậy thì sẽ sinh ra cảm giác gì? tất nhiên sẽ hận rồi, nên sẽ muốn diệt trừ nàng cho hả dạ.
“Tùy Tâm,là ta có lỗi, là ta không bảo vệ tốt cho nàng” trừ câu này ra hắn cũng không biết nói gì với nàng nữa, nhưng hắn hiểu rõ cha sẽ không dùng hành động như vậy để thương tổn nàng, cha chỉ muốn nàng rời đi mà thôi. Hắn cũng biết có người luôn ẩn nấp chỗ tối để ý nhất cử nhất động của nàng nên an toàn không phải là vấn đề lớn. hắn chưa phái người bảo vệ nàng vì không muốn người đó phát hiện ra động thái của hắn, vì thế mà hắn cũng không cho người canh chừng ở bên cạnh, lại không nghĩ…lại không nghĩ trên đời có chuyện trùng hợp như thế, cho nên mới khiến nàng…
Hắn chưa đi tìm hiểu vì hắn biết người này tuyệt đối không chạy thoát, không cần hắn xuất thủ thì cũng sẽ có người làm cho hắn sống không được mà chết cũng không xong.
“Tùy Tâm, trách ta không?” nhìn trong mắt nàng lay động, Dương Á Sơ khẽ thở dài
Trách ngươi? Lộ Tùy Tâm ngạc nhiên, hắn lại đem trách nhiệm đổ lên đầu chính mình như vậy, sự việc xảy ra đâu phải hắn có thể tính toán trước được, là có người muốn nàng chết nên mới xuất hiện đúng đêm hôm đó.
Nàng có thể nói gì? Trách hắn sao? không,nàng chỉ tự trách mình mà thôi.
“Tùy Tâm…” dùng sức đem nàng ôm thật chặt, nàng có biết lòng hắn rất đau không? Tự trách rất nhiều hay không? Hắn âm thầm tự nói với chính mình, sau này sẽ không bao giờ làm cho nàng thương tâm, khổ sở. Thương thế lần này của nàng là do hắn hại, hắn chỉ có thể dùng cả cuộc đời để làm nàng quên đi những chuyện không tốt này.
 
Thiên Vũ Lạc thành
Một đội binh mã tiến vào Lạc thành rồi đi với tốc độ chậm dần, dù sao đây cũng là đường phố Lạc thành. Tuy bây giờ không phải lúc đông đúc nhưng dù sao cũng phải giữ phép tôn trọng.
“Đao phó tướng, tối nay nghỉ ngơi ở lạc thành” Ám Dạ cưỡi ngựa phía trước đánh xe nói, bên cạnh người đánh xe là Lưu Tinh.
“Dạ” nam nhân vẻ mặt nghiêm túc nhìn thấy một khách trọ phía trước, phi ngựa đi về phía đó.
Mà trước cửa lớn khách trọ có một tiểu nhị nhìn thấy đám người ngựa thì mắt sáng lên, có đại khách quan tới a!
Nghĩ như vậy vẻ mặt lại càng ân cần tiến lên khom lưng chào hỏi “ Quan gia, xin hỏi tới dùng bữa hay nghỉ ngơi?”
Đao phong ngẩng đầu nhìn: Đón khách lâu, đây chính là khách trọ lớn nhất Lạc thành.
Lưu Tinh cũng nhìn thoáng qua tên khách trọ, mày kiếm khẽ gạt, cái tên này có chút quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở nơi nào đó.
Đôi mắt đang suy tư đột nhiên sáng ngời, kinh thành cũng có một khách trọ là Lưu khách lâu, hai nơi này có phải là ngụ ý giống nhau hay không? Cho dù là lưu khách hay đón khách cũng có ý là hoan nghênh.
“Cả hai”tung mình xuống ngựa, nam nhân mặt chữ quốc nói, ở Lạc thành nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đi cả một ngày thì có thể tới biên giới Thập Ngân quốc.
“Là, dạ, quan gia, mời…” sau đó cao giọng hô “ chưởng quỹ, khách tới a”
Một trung niên nam tử từ bên trong chạy ra ngoài, bước lên phía trước nói “Các vị gia gia, mời…” nhìn qua đội ngũ khổng lồ này, trên mặt hiện lên kinh ngạc, chẳng lẽ là Thái tử Thập Ngân quốc?
Nghe nói Thái tử Thập Ngân quốc đến kinh thành tiếp kiến Hoàng thượng, mà Lạc thành là trấn thành ở biên giới giữa Thiên Vũ và Thập Ngân quốc.
Nghĩ như vậy không khỏi có chút mong đợi đối với người trong xe ngựa, muốn nhìn một chút vị Ngân thái tử rốt cuộc lớn lên mặt mũi như thế nào?
“Công tử, mời xuống xe” Ám Dạ hướng người bên trong nói, bọn họ đến đã khiến cho rất nhiều người chú ý.
“Ân” bên trong xe phát ra giọng nam du dương mà hấp dẫn, điều này cũng làm cho mọi người trên phố, không phân biệt nam nữ già trẻ đều quăng ánh mắt chăm chú nhìn vào cỗ xe ngựa.
Bức rèm vén lên, một nam nhân chậm rãi đi ra để cho những người đang nhìn cũng hít phải một ngụm lãnh khí, trên đời lại có nam nhân nhìn đẹp như vậy sao?
Chưởng quỹ cũng ngây cả người, đột nhiên phục hồi tinh thần bước lên phía trước nói: “Công tử, mời…”
Bọn họ đi vào trong, người bên cạnh mới hoàn hồn lại, trong mắt chỉ có than thở cùng sợ hãi.
Trong sương phòng thượng hạng, Ám Dạ sắp xếp lại đồ, nhìn Thái tử đứng ở bên cửa sổ đưa mắt ngắm cảnh sắc bên ngoài không khỏi than nhỏ, Thái tử thật sự đã động tâm, dọc đường đi cũng nói chuyện rất ít, chỉ trầm mặc yên lặng! nghĩ như vậy, Ám Dạ lại thấy hận tên Lưu Tinh này, tại sao lại cứu nàng ta chứ? để cho Thái tử lâm vào ao đầm không rút ra được.
Nhìn Ám Dạ trừng mắt liếc mình, Lưu Tinh cũng nheo mắt lại, hắn và Ám Dạ sống cùng lâu như vậy đương nhiên phải biết tâm tư của hắn, nhìn ánh mắt là biết ngay hắn đang nghĩ cái gì!
Vội dùng ánh mắt trừng ngược lại: ngươi cho rằng không làm vậy thì Thái tử cũng buông nàng ra sao? không có đêm đó thì vẫn kết quả vậy a, ta mà không cứu thì lãnh hậu quả còn ghê hơn ý chứ! Thiệt là, đã không khen lại còn hận!
“Tối mai là có thể tới biên giới Thập Ngân quốc, A, được về nhà rồi, thật là tốt quá” Lưu Tinh nhịn không được kêu lên một tiếng, những ngày này ở Thiên Vũ cũng không tồi nhưng trên đường bọn hắn cũng ngốc tương đối nhiều lần, hy vọng trở lại Ngân quốc, ít nhất không cần đi đâu.
Ngân Lưu Nhân xoay người lại nhìn thoáng qua Lưu Tinh, trong mắt xuất hiện một đạo tinh quang, khóe miệng cười khẽ: “Sao? Lưu Tinh mệt a?”
Ách? Lưu Tinh nhìn thấy Thái tử như vậy liền vội vàng đứng thẳng lưng, hơn nữa còn cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng đang túa ra, khi nào Thái tử dùng vẻ mặt đấy nói chuyện với hắn thì thể nào cũng có nhiệm vụ giao cho.
Ô ô ~~ hắn chỉ muốn về nhà thôi mà, Thái tử cần gì phải nhìn hắn như vậy a?
 
“Tĩnh nhi, đã về rồi sao?”trong phủ Hà đại học sĩ ở kinh thành, một phu nhân trung niên phong vận thanh âm tràn đầy sủng nịch nhìn nữ nhi đang đi tới, Hà Tĩnh Nhi.
Trong lòng cũng thấy khuây khỏa, nàng sinh được nữ nhi thứ hai, nhi tử còn nhỏ, trưởng nữ Trữ nhi đã vào cung hầu hạ Hoàng đế, Hoàng thượng sủng ái cũng coi như được hưởng phúc, mà nhị nữ xinh đẹp không thua kém Trữ nhi, mà còn có phần ôn nhu động lòng người, cũng đã đến tuổi lấy chồng, nàng cũng nên tìm giúp nhà chồng cho nó.
“Nương” trên mặt lộ ra vẻ cười, cô gái dịu dàng tiến lên làm nũng.
“Ha ha, thật đúng là tiểu hài tử?” phu nhân vỗ nhè nhẹ tay Hà Tĩnh Nhi.
“Nương…” Hà Tĩnh Nhi nhìn nương đầy oán trách
Chỉ có mẫu thân mới hiểu lòng nhi nữ, nhìn khuôn mặt xấu hổ của nữ nhi, Hà phu nhân thầm than, nữ nhi cũng lớn rồi, cũng phải thành gia lập thất, hơn nữa thấy Tĩnh nhi đã có người ngưỡng mộ trong lòng, vì sao lại còn tham gia yến hội Dương gia?
Nàng vốn không đồng ý để Tĩnh nhi đi, bây giờ chuyện đứa con kia cùng cái tiểu thiếp bất trinh gây ra tin đồn làm xôn xao khắp nơi, người như vậy cho dù có gia thế hiển hách nàng cũng không đồng ý! Trữ nhi hạnh phúc cũng là do số mệnh định sẵn, nếu như may mắn sinh ra một hoàng tử, như vậy địa vị sau này cũng yên ổn! nhưng mà cùng nhiều nữ nhân như vậy chia sẻ một nam nhân thì cuộc sống cũng không được hạnh phúc a! Cho nên nàng hy vọng Tĩnh nhi có thể gả vào một nhà tốt, cho dù là trắc phòng cũng không phải quá vất vả. Nhưng nhi tử Dương gia kia đã nói chỉ lấy một mình nữ nhân kia làm cho nàng thấy không thỏa đáng, mặc dù cũng biết nam nhân nói được những lời đó không có mấy người.
“Nói cho nương nghe một chút đi, người ta là nhà nào a?” Lôi kéo tay Tĩnh nhi ở trên ghế ngồi xuống.
Trên khuôn mặt dịu dàng của Hà Tĩnh Nhi có chút do dự, nàng nghĩ đến ánh mắt nặng tình của hắn, vì nàng ta sao? cô gái hôm nay đã làm rung động khắp thiên hạ?
Nếu như không được tận mắt nhìn thấy thì nàng cũng không biết trên đời lại có cô gái có dũng khí can đảm theo đuổi hạnh phúc như thế! Nàng một mực hỏi mình có can đảm như vậy hay không? Từ lúc gặp mặt hắn ở Du Nhiên cư một năm trước, nàng đã không thể quên được thân ảnh nhẹ nhàng kia, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu cười mang dung nhan tuyệt thế! Vẻ mặt đắc ý liếc lại về phía nàng làm cho nàng ngơ ngẩn trở về mà tâm không có về.
Nhưng lúc đó nàng còn nhỏ, cũng thấy xấu hổ vì đi ái mộ hắn! Nhưng khi nghe được hắn vì một tiểu thiếp của người khác mà ngỗ nghịch với Dương lão gia, nàng thấy lòng mình đau khổ! Sau đó nàng lại nhận được thiệp mời của Dương gia.
Nương khuyên nhủ nàng không nên đi nhưng mà nàng rất muốn đến đó, chỉ là muốn chứng thực tin đồn nói có đúng hay không mà thôi, hắn đã yêu Uông Tùy Tâm kia thật sao?
Sau khi nàng gặp hắn nàng mới biết mình thật sự thích hắn, muốn làm thê tử của hắn.
 
Nhưng cô gái kia lại xuất hiện ở Dương gia ngoài dự đoán của tất cả mọi người, một thân bình tĩnh thản nhiên để cho nàng nhận ra nữ tử không đến mức như ngoài phố đồn đại, bởi vì nàng tin vào hai mắt của mình, cũng tin tưởng vào mắt nhìn của hắn…
Nghe nàng ấy hát những ca từ mà các tiểu thư đại gia còn không dám nghĩ chứ chưa nói đến việc ca giữa chốn đông người như vậy, nàng cảm thấy một loại rung động khác lạ.
Trong lòng cũng do dự, bởi vì hắn là thật lòng mà nàng ấy cũng thật lòng như vậy, hai người yêu nhau như thế, nàng sao lại muốn xem vào giữa chia cách bọn họ?
Nghĩ đến hắn cùng nàng không có duyên, hơn nữa người hắn yêu lại là một người khác, một cảm giác khó chịu xông lên trong lòng nàng, khiến nàng không thể chịu được! đây…
Hà Tĩnh Nhi níu chặt lấy y phục trước ngực, nàng thì ra cũng một lòng sâu đậm với hắn như vậy a? nàng phải làm thế nào bây giờ?
“Tĩnh nhi…ngươi làm sao vậy? có chỗ nào không thoải mái?” Hà phu nhân nhìn nữ nhi một mực xuất thần ở một chỗ, còn tưởng rằng nàng đang xấu hổ? nhưng nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt không khỏi kinh hãi, Tĩnh nhi làm sao vậy?
“Ngươi…mau truyền đại phu” nghĩ đến th.ân thể Tĩnh nhi không khỏe, Hà phu nhân nhất thời luống cuống.
“Vâng, phu nhân…”
“Tĩnh nhi, ngồi xuống, nói cho nương, chỗ nào thấy không khỏe?”
“Nương…” Hà Tĩnh Nhi ôm lấy Hà phu nhân mà khóc thành tiếng, nàng muốn bên cạnh hắn, cho dù thỉnh thoảng hắn liếc nhìn nàng một cái nàng cũng cam tâm tình nguyện.
“Tĩnh nhi…đừng khóc, nói cho nương biết, có phải đã chịu ủy khuất ở Dương gia rồi hay không?” Hà phu nhân lo lắng hỏi.
“Nương…con không sao…con về phòng trước” nàng tốt hơn nên suy nghĩ lại, phải hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện.
“Kia…”
Nhìn nữ nhi mình chấn động tâm tình như thế, hà phu nhân nhíu chặt mày lại, trong lòng có một cỗ bất an, Tĩnh nhi đây là có việc gì vậy?
Ở Dương gia đã gặp phải chuyện gì?
 

Cuộc sống không nhanh không chậm đã qua được mấy ngày, bữa tiệc Dương gia tuyển thê phong ba cũng làm cho các trà lâu tửu quán tại kinh thành nóng lên dị thường. Trong một khoảng thời gian ngắn Uông Tùy Tâm lại một lần nữa trở thành nhân vật tiêu điểm, bất luận đi tới chỗ nào đều bị người khác chỉ chỏ.
“Tiểu thư, người đã về rồi~~” Tử Vân chưa bao giờ cảm thấy vui như thế lúc tiểu thư trở lại, một cô nương tự xưng là đồ đệ của tiểu thư làm cho nàng cũng không biết làm sao nữa.
“Tử Vân?” Lộ Tùy Tâm nhìn Tử Vân chạy nhanh tới không khỏi quái lạ, nha đầu đầu này có người đuổi theo đòi nợ à?
“Tiểu thư…” Ô ô, rốt cuộc cũng trở lại, cái tiểu cô nương kia thật khủng khiếp!
Còn chưa kịp chờ Lộ Tùy Tâm kịp phản ứng thì Tử Vân đã bị một bóng người kéo ra ngoài, sau đó nhào tới trước ngực một th.ân thể mềm mại.
“Oa, sư phụ, ngươi rốt cuộc cũng trở lại, ta đợi chỗ này lâu lắm rồi đó a?” thật ra nàng cũng chỉ vừa mới tới, mấy ngày qua nàng cũng đã theo dõi nữ nhân lạnh như băng kia rồi. Hừ, nàng ta thật là phiền, không thể làm gì khác đành tới nơi này tìm sư phụ.
Lộ Tùy Tâm nghe thấy giọng nói quen thuộc hướng tới Dương Á Sơ nhíu mày, là sư điệt của ngươi?
“Linh nhi, sao ngươi lại tới đây?” nha đầu này thích nhất là tham gia náo nhiệt, sư huynh cũng không có biện pháp nào cầm chân được nàng. Bất quá không biết mấy ngày qua chạy đi đâu?
“Hì hì…sư thúc, lần này là cha cho phép ta tới đây đàng hoàng nha” Nhiễm Linh Nhi làm bộ mặt quỷ, quả nhiên không có tới nhầm chỗ, nơi này thật đúng là có nhiều chuyện cho nàng đùa giỡn.
Lộ Tùy Tâm đem người trong ngực khẽ đẩy ra: “Linh nhi cô nương phải không? Ngươi gọi ta là sư phụ nhưng ta không thể đáp ứng làm sư phụ của ngươi a?”
“Nhưng ta muốn làm đồ đệ của ngươi a”
Lộ Tùy Tâm nhìn Nhiễm Linh Nhi trước mắt không khỏi bật cười, tiểu Linh nhi này thật đúng là hồn nhiên.
“Linh nhi…” tròng mắt Dương Á Sơ hơi trầm xuống.
 
Nhiễm Linh Nhi nhún vai, được rồi, sư thúc hình như đúng là không vui nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng thích thú với một nữ nhân, đương nhiên phải đi nghiên cứu một chút rồi.
“Vậy cũng tốt, ta đi, nếu một thời gian ta chưa trở về mà cha ta lại đi tìm sư thúc thì phiền sư thúc chuyển lời giùm, nói Linh nhi đi tìm sư phụ” đôi mắt to tròn lóe ra thần sắc chân thành.
Lộ Tùy Tâm nhìn vẻ mặt Dương Á Sơ cũng biết Nhiễm Linh Nhi chắc chắn một nha đầu chuyên gây ra phiền phức.
Trầm tư một lúc, Lộ Tùy Tâm chậm rãi cười một tiếng: “Linh nhi cô nương nếu không chê thì có thể sống chung với ta một thời gian ngắn”
Ánh mắt to tròn bỗng nhiên hưng phấn bắn ra hàng vạn tia sáng, hắc hắc, biết ngay chiêu này hữu dụng mà.
“Tùy Tâm, nàng đừng để ý nha đầu này, sư huynh của ta cũng không thể quản nổi, có chăng chỉ có đại sư huynh của nàng mới quản được thôi” nha đầu này từ nhỏ đã hay kề cận bên Phương Mạc Ngôn, xem ra hắn phải nhanh nhanh đi báo cho Phương Mạc Ngôn dẫn tiểu nha đầu này về mới được.
“Hắn? Hừ, nực cười, ta mới là người mặc kệ hắn, bây giờ cho dù hắn đứng trước mặt thì ta cũng không thèm để ý” nghĩ đến cái tên coi trọng nữ nhân lạnh như băng kia, trong lòng nàng như phát hỏa.
“Không có chuyện gì, Á Sơ, ngươi chẳng phải đang bận sao” cả ngày bên cạnh nàng cũng không được a, mặc dù nàng cũng không còn ngần ngại nhưng chuyện Dương gia vẫn cần phải sớm giải quyết.
Dương Á Sơ khẽ gật đầu, ánh mắt ôn nhu làm cho nàng mỉm cười. Nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Lộ Tùy Tâm liền giật mình, Dương lão gia không biết đã nghĩ thông suốt hay chưa.
 
“Tiểu thư, có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Tử Vân bưng trà đưa cho Lộ Tùy Tâm, Lộ Tùy Tâm giật mình.
“Tử Vân, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút”
“Ta cũng đi” Nhiễm Linh Nhi sợ bị bỏ rơi nên vội vàng nhảy dựng lên.
Ba người đi trên đường, Lộ Tùy Tâm vẫn lưu ý tới những nơi bán nhà, nàng nên mua một căn nhà nhỏ để ở.
Trong lòng nàng hiểu, trong lòng Dương Á Sơ cũng hiểu, bọn họ còn phải đi trên một một con đường dài nữa, mà cuối cùng có thể đi cùng nhau được hay không, có còn kiên định sánh bước hay không?. Cho nên cũng không thể ở tại Du Nhiên cư, nàng cần tìm một chỗ cho mình. Trong lòng khẽ lay động, kinh thành này vốn là nơi nàng muốn rời xa nhất, nhưng vẫn vì hắn mà dừng lại!
Nàng bây giờ có thể xác định được tình cảm mình giành cho Dương Á Sơ, thì ra nữ nhân khi nguyện ý chia sẻ tình cảm cũng chính là đã yêu nam nhân ấy.
Nàng không biết Dương Á Sơ cuối cùng có đáng để nàng giao tình cảm ấy ra hay không, nhưng giờ phút này nàng cũng không thấy hối hận! thì ra nàng vẫn muốn có một cuộc sống bình thường bên cạnh nam nhân! Nhưng lần này thì sao? Có lại tái diễn tình cảnh cô đơn không? Dù sao phía trước nàng và hắn là một con đường đầy chông gai thử thách.
“Tiểu thư, người đang tìm cái gì a?” Tử Vân tò mò nhìn tiểu thư.
“Tử Vân, ngươi đi hỏi xem gần đây có chỗ nào bán nhà hay không” Lộ Tùy Tâm quay đầu chuyển tới hướng Tử Vân.
“A…”
Lúc Tử Vân đang định hỏi tiểu thư là mua nhà làm gì thì có một thanh âm vui mừng từ một nơi truyền đến.
“Tử Vân?”
“Lý đại ca…” Tử Vân vui sướng chạy lên phía trước.
Lý Thuận không nghĩ mình vẫn còn được gặp lại Tử Vân, gần đây hắn cũng nghe được chuyện tình của Thất phu nhân, biết được tử vân không rời khỏi kinh thành, nhưng hắn lại không dám tìm nàng trước.
“Lý đại ca, ngươi có khỏe không?” Tử Vân cảm động hỏi, nàng không ngờ còn được gặp lại Lý đại ca.
“Đúng rồi, Lý đại ca, ngươi có biết gần đây có chỗ nào bán nhà không a?”
Lý Thuận kinh ngạc nhìn Tử Vân, sao nàng lại hỏi cái này?
“Là tiểu thư nhà ta hỏi” Tử Vân chỉ về phía Lộ Tùy Tâm cùng Nhiễm Linh Nhi.
Lý Thuận gật đầu, chuyện Thất phu nhân hắn cũng nghe được một chút, nghe nói Thất phu nhân với Dương công tử là tình đầu ý hợp.
Gãi gãi đầu, hai mắt Lý Thuật phát sáng: “Tử Vân, ta có biết một người sắp sửa đi xa, nếu được ta đi giúp hỏi xem hắn có bán nhà hay không a?”
“Được, ngươi giúp ta hỏi thăm một chút nha. Ta bây giờ ở Du Nhiên cư, Lý đại ca lúc nào rảnh rỗi có thể tới tìm ta”
“Thật sao?” khuôn mặt ngay thẳng tràn đầy vui mừng.
“Ân, Lý đại ca, trước ta theo tiểu thư nhà ta đi có chuyện, ngươi nhớ giúp ta chuyện căn nhà nha”
“Ân” nhìn bóng lưng xoay người rời đi, trong mắt nam nhân lộ ra vui vẻ! Tử Vân không có rời đi, còn nói muốn mua nhà, vậy sau này có phải hắn sẽ có nhiều cơ hội được gặp Tử Vân không?
“Nam nhân kia thích ngươi” Nhiễm Linh Nhi đột nhiên tung ra một câu nói làm cho Tử Vân đỏ bừng hết cả mặt, xấu hổ đến mức cúi gằm xuống đất.
Lộ Tùy Tâm nhìn Tử Vân thẹn thùng cùng Linh nhi thẳng thắn không khỏi khẽ mỉm cười: “Linh nhi cũng có người vừa ý rồi a?” nếu nàng còn không lên tiếng sợ rằng đầu Tử Vân thật sự muốn vùi vào đất rồi cũng nên.
Người vừa ý? sắc mặt liền thay đổi, Nhiễm Linh Nhi vội vàng bỏ qua, nàng có thích hắn hay không?
“Thì ra Linh nhi cũng có người trong lòng, là ai a? là vị Đại sư huynh kia sao?” Lộ Tùy Tâm nhìn vẻ mặt phong phú của Linh nhi, lại càng cười lên. Mối tình đầu như hoa mới nở, là tình cảm tự nhiên mà đến thôi, rất bình thường, bất quá…bất quá…đánh giá Tử Vân một cái, Tử Vân có tình cảm gì với Lý Thuận?
Nhiễm Linh Nhi nhìn sắc mặt Lộ Tùy Tâm đang cười, liền cảm thấy không tự nhiên, bật thốt lên: “Ta thích Đại sư huynh? Sao có thể a? cái đồ không có mắt đó, ta còn lâu mới…” chợt câm lặng, vội lấy tay che lại cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt bỗng nhiên đỏ bừng tới tận mang tai.
“Ha ha, thì ra ngươi cũng có người trong lòng” vốn Tử Vân đang mắc cỡ không dám gặp ai nghe thấy vậy liền ha ha cười, phản kích lại Linh nhi.
Cũng? Tròng mắt Lộ Tùy Tâm lóe lên! Tử Vân vừa mới nói là “cũng”
“Ngươi…” Nhiễm Linh Nhi trừng mắt thật lớn, khuôn mặt vừa xấu hổ vừa tức giận làm cho nàng thoạt nhìn rất mê người.
“Tiểu thư, vừa rồi Lý đại ca nói có người quen muốn đi xa, hắn nói sẽ hỏi giúp căn nhà ấy” Tử Vân không thèm để ý tới Nhiễm Linh Nhi đang giận tới tím tái hướng Lộ Tùy Tâm nói.
“Uông tiểu thư, tiểu thư nhà ta có ý mời” một nha hoàn đi tới hướng Lộ Tùy Tâm nhẹ hành lễ th.ân thể, sau đó chỉ vào một trà lâu ở trước nói.
 
“Tiểu thư nhà ngươi là ai?” có kinh nghiệm từ lần trước nên Tử Vân xung phong đầu tàu gương mẫu che chắn phía trước Lộ Tùy Tâm lớn tiếng hỏi. Người kia hiển nhiên không ngờ rằng Tử Vân lại lớn tiếng như thế, vẻ mặt còn rất cảnh giác nên ngây ngẩn cả người một lúc nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần.
“Tiểu thư nhà ta là Nhị tiểu thư phủ Đại học sĩ”
Hà Tĩnh Nhi? Lộ Tùy Tâm hơi cúi đầu xuống, trong lòng thầm nghĩ, đã muốn gặp lại nhanh như vậy sao?
“Tiểu thư?”
“Được” có phải trùng hợp mà đơn thuần vô tình gặp mặt hay không?
Một nhóm ba người đi vào trong trà lâu bố trí trang nhã! Đã nhìn thấy Hà Tĩnh Nhi lẳng lặng ngồi một nơi thưởng thức trà, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa yếu ớt như cũ!
Nhìn thấy Lộ Tùy Tâm đi vào, dịu dàng cười: “Uông tiểu thư, mời”
Lấy một chén trà đặt ở trước mặt Tùy Tâm, ánh mắt nhẹ đánh giá cô gái trước mặt không rõ ý tứ hàm xúc.
Lộ Tùy Tâm nâng chén trà lướt qua một ngụm, cũng nhìn Hà Tĩnh Nhi một chút.
Y phục sa mỏng nhiều tầng như làn khói trắng, bên ngoài phủ lớp sa tơ vàng xanh biếc.Mái tóc buông thả, bên trên búi bằng cây trâm trân châu ngọc bích, đôi mày như cành liễu, ánh mắt như thu ba, môi hồng nhuận mỉm cười khiến cho nàng có nét dịu dàng đoan trang của đại gia khuê tú.
“Uông cô nương, phong thái của cô nương làm cho Tĩnh nhi vẫn không hết rung động” Hà Tĩnh Nhi cười khẽ một tiếng.
Khóe miệng Lộ Tùy Tâm cũng nhẹ đưa cong lên: “Tĩnh nhi cô nương lệ chất thiên sinh, giai nhân nhược thủy cũng khiến cho Tùy Tâm sợ hãi than!”
“Hôm nay vừa nhìn thấy cô nương, trong lòng Tĩnh nhi đã có chút mê hoặc, kính xin Uông cô nương chỉ giáo”
“Không dám, chỉ cần Tùy Tâm biết tất nhiên sẽ không giấu diếm”
“Dũng khí của cô nương là từ đâu mà có?” Hà Tĩnh Nhi đưa chén trà tinh xảo lên nhấp một chút, động tác vạn phần ưu nhã.
Trong lòng Lộ Tùy Tâm thầm than, Hà Tĩnh Nhi một thân cao quý ưu nhã, đến cả nữ nhân nhìn thấy cũng ngây người! Bất quá…người trước mắt làm cho nàng nhớ đến Ngân Lưu Nhân, tính tình biểu lộ ra bên ngoài quá hoàn mỹ nhưng cố chấp trong lòng lại càng sâu, loại người này tâm niệm cố hữu cũng sâu thẳm. Nghị lực cũng lớn, bởi vì điều khiển hành động tâm tư lợi hại nên vẻ ngoài thể hiện ra mới hoàn mỹ như thế, điều này không phải ai cũng làm được. Tâm niệm cố hữu trong lòng Ngân Lưu Nhân có lẽ là khát vọng thiên hạ này! Nhưng mà…vị trước mắt này thì sao? Nàng khát vọng điều gì? Che đậy ánh mắt nghi ngờ, trong lòng Lộ Tùy Tâm ám quang lóe lên.
Hà Tĩnh Nhi nhìn người đang trầm tư, ánh mắt vẫn dịu dàng yếu đuối như cũ.
“Vấn đề này của Tĩnh nhi có phải làm khó cho cô nương hay không?”
“Không, Tùy Tâm đang suy nghĩ dũng khí mà cô nương nói là chỉ trên phương diện nào?”
Đặt chén trà trong tay xuống, Hà Tĩnh Nhi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lộ Tùy Tâm: “Tình cảm”
Tình cảm? trong đầu âm thầm đánh giá chốc lát, Lộ Tùy Tâm nhìn thẳng vào người trước mắt, không biết vì sao trong lòng nàng lại có một trực giác mách bảo, cảm giác của nàng với Hà Tĩnh Nhi không khá lắm, mặc dù nàng ta rất ôn hòa, lễ nghĩa nhưng lại không cảm nhận được tấm lòng thực sự của nàng.
Chỉ nhìn thấy bề ngoài dịu dàng cùng hoàn mỹ mà thôi.
“Tùy Tâm cũng chỉ là nghe theo cảm giác trong lòng” Lộ Tùy Tâm hơi nhíu mày, Hà Tĩnh Nhi so với nàng nhìn nhận tâm cơ còn sâu hơn, mục đích của nàng là cái gì?
 
Theo cảm giác trong lòng? Rũ mắt xuống, trên mặt dịu dàng mang ý tứ không rõ, nhưng trong lòng lại nổi lên rung động. Đó có phải cũng là theo cảm giác trong lòng hay không?
“Hà cô nương, nếu như không còn chuyện gì khác thì ta xin cáo từ trước” Hà Tĩnh Nhi này làm cho nàng theo bản năng chống cự.
“Cô nương xin cứ tự nhiên, ngày khác gặp lại” rõ ràng là một câu nói thông thường nhưng lại làm cho Lộ Tùy Tâm nhìn nàng thêm một cái.
Khẽ gật đầu ý bảo Nhiễm Linh Nhi cùng Tử Vân bên cạnh rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an!
Mà cỗ bất an này lại đến từ vị Hà cô nương! Ánh mắt bình tĩnh của Lộ Tùy Tâm hiện lên tinh quang, trực giác của nàng từ trước tới nay không hề sai! Lần này chỉ hy vọng là nàng suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Dịu dàng nhìn Lộ Tùy Tâm rời đi, Hà Tĩnh Nhi nhẹ than thầm, trong miệng vẫn nói lại lời vừa nãy: theo cảm giác ở trong lòng.
Thu hồi ánh mắt chăm chú, đem trà đặt lên môi nhấp một ngụm, mày liễu nhíu lại, trà lạnh uống sẽ không tốt, tình cảm bỏ lỡ có phải sẽ như vậy hay không?
Nàng ngồi đây run rẩy một lúc lâu mới đứng dậy đi ra ngoài, nàng không cách nào từ bỏ, không bằng đánh cược một lần xem sao! Uông Tùy Tâm, ta rất mong đợi lần gặp mặt tiếp theo, cảm tượng giữa ta và ngươi sẽ như thế nào?
“Tiểu thư, trở về phủ sao?”
“Không, đi Lộ Vương phủ”
A? Thanh Liên ngây ngốc, tiểu thư đến Lộ vương phủ làm gì?

Vũ Mặc Nhiên băng lãnh trong mắt hiện lên nghi ngờ, không thể giải thích được những gì hắn nghe thấy.
“Ngươi nói ai cầu kiến?”
“Là Nhị tiểu thư phủ Đại học sĩ- Hà Tĩnh Nhi tiểu thư”
Đường nghiệp nói lại một lần nữa….
 
Hà phu nhân khiếp sợ nhìn Hà Tĩnh Nhi, một lúc lâu cũng không nói thành lời, hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không, Tĩnh nhi mới nói gì? Nàng nói nàng muốn gả cho Dương công tử, là Dương Á Sơ đã có người trong lòng sao? Không, nhất định là nàng nghe lầm.
Đẩy hà học sĩ bên cạnh: “Tướng công, có phải vừa rồi ta nghe lầm hay không?”
Hà đại học sĩ vẫn kinh sợ như trước nhưng rất nhanh phục hồi thần trí, nhìn tiểu nữ nhi của mình khiến trong mắt hiện lên tia trầm tư!
“Nương, người không nghe sai” Hà Tĩnh Nhi phá vỡ ảo tưởng của Hà phu nhân.
“Ta không đồng ý” nói giỡn sao, gả cho một nam nhân trong lòng đã có người khác vậy khác nào muốn đâm đầu vào chỗ chết? Tĩnh nhi nhà nàng hoàn toàn có thể gả vào một nơi còn tốt hơn.
“Đây chính là nguyên nhân ngày đó ngươi đi tham gia yến hội?” Hà học sĩ trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy, cha” vẻ mặt ngưng trọng của Hà Tĩnh Nhi để cho Hà học sĩ thở dài, tính cách của Tĩnh nhi hắn hiểu rõ, so với Trữ nhi, thì hắn hy vọng người tiến cung là Tĩnh nhi hơn, nhưng thời điểm tuyển tú Tĩnh nhi vẫn còn quá nhỏ.
Dương gia? Hoàng thượng có lẽ sẽ áp chế Dương gia một ngày không xa, nhưng mà…căn cơ Dương gia quá sâu chỉ sợ chuyện này không thể làm dễ dàng. Hơn nữa với năng lực kinh thương của Dương Á Sơ, Dương gia không dễ bị sụp đổ, muốn trở thành Dương gia chủ mẫu cũng không có trở ngại! Chẳng qua là…
“Dương Á Sơ trong lòng đã có Uông Tùy Tâm” Cũng là một cô gái kỳ lạ, nhưng nếu xét mặt gia thế thì chính thất nhất định là Tĩnh nhi, dù nàng có được Dương Á Sơ yêu thương cũng sẽ chỉ làm thiếp, điểm này hắn rất tin tưởng. nhưng thân là phụ mẫu, hắn vẫn hy vọng Tĩnh nhi suy nghĩ kĩ càng, kinh thành này thiếu gì nam nhân tốt xứng đôi với nàng.
“Như vậy thì đã sao? Con rất có lòng tin vào bản thân mình” nàng không tin mình không sánh bằng Uông Tùy Tâm, bất cứ mặt nào cũng vậy.
“Tĩnh nhi…” Hà phu nhân vẫn mong nữ nhi sẽ hồi tâm chuyển ý! Nàng không muốn cuộc sống sau này của Tĩnh nhi sẽ mệt mỏi như vậy,tranh thủ tình cảm là rất khổ sở. con đường này nàng quá rõ ràng mà vẫn bước theo.
“Cha, tâm con đã quyết, huống chi con đã đi tìm Lộ vương gia…” nàng cần sự giúp đỡ của hắn mới có thể đạt được mong muốn! mặc dù hắn cự tuyệt lời thỉnh cầu của nàng nhưng nàng biết hắn nhất định sẽ dao động, bởi vì hắn còn muốn Uông Tùy Tâm vãn hồi ý nghĩ.
“Cái gì?”
“Ngươi tìm hắn làm gì?”
Người hô lên kinh hãi trước tiên là Hà phu nhân, người sau là Hà học sĩ đang nghi ngờ.
“cha thử nghĩ một chút là biết dụng ý của con” khuôn mặt nhẹ nhàng phù hợp với khí chất dịu dàng tinh quang.
Hà đại học sĩ cúi đầu trầm tư, một lúc sau thì ngẩng đầu lên, trong mắt có cả tán thưởng! Tĩnh nhi thật đúng là thông minh, đáng tiếc nàng không tiến cung, nếu không bằng mưu kế của nàng địa vị hậu cung không thể tầm thường a! Trữ nhi cũng coi như hiểu biết tiến thoái đúng lúc nhưng lại thiếu cái kín đáo của Tĩnh nhi.
 
“Các ngươi đang nói cái gì vậy a?” Hà phu nhân đều không hiểu nhìn hai người như trong mộng kia.
“Đây là Tĩnh nhi muốn thế?” Hà học sĩ một lần nữa hỏi lại Tĩnh nhi cho chắc chắn.
Hà Tĩnh Nhi đứng dậy nhìn thật sâu vào Hà học sĩ, khẽ mỉm cười hạ mình cúi xuống: “Mong cha thành toàn cho tâm ý nữ nhi”
“Tĩnh nhi, sẽ không hối hận sao?” phải biết rằng một mũi tên đã bắn ra thì sẽ không thể quay đầu lại!
“Tĩnh nhi sẽ không”
Khẽ thở dài một hơi, Hà học sĩ khoát khoát tay ý bảo nữ nhi đứng dậy.
Hà Tĩnh Nhi đứng lên, tầm mắt hướng về phía phong cảnh bên ngoài cửa sổ! Tât cả đều mới bất đầu, Uông Tùy Tâm! Ta cũng sẽ theo cảm giác của trong lòng!

Trữ Dung điện hậu cung Hoàng cung
“Cái gì? Cha, chuyện này…” Khuôn mặt mỹ lệ của Trữ phi hơi lộ ra kinh ngạc! Tính cách của Tĩnh nhi nàng hiểu.
“Trữ nhi, có cơ hội ngươi hãy gợi ý cho Hoàng thượng, ngày mai ta sẽ dâng tấu chương” Hà học sĩ thận trọng nói.
“Cha, này…” Trữ phi vẫn khó mà tin được muội muội lại quyết định gả cho Dương Á Sơ! Đây…trong đầu hồi tưởng lại khuôn mặt nam nhân tinh xảo, xét bên ngoài mà nói, Dương Á Sơ quả thật bất phàm, nhưng hắn đã yêu Uông Tùy Tâm, đây là chuyện kinh thành người người đều biết.
“Muội muội ngươi tâm ý đã quyết, ta cũng đã khuyên nhưng vô dụng, chỉ còn cách đồng ý giúp nó mà thôi” Hắn sao lại không nhìn ra Trữ nhi đang nghĩ đến điều gì? Nhưng nam nhân động tình thì dễ mà thụ tình thì khó! Hắn không tin Dương Á Sơ chỉ lấy một nữ nhân, hơn nữa với điều kiện cùng tâm trí của Tĩnh nhi, muốn nắm bắt tâm nam nhân cũng không phải chuyện khó! Hơn nữa hắn rất hiểu nữ nhi của mình, chỉ cần muốn làm gì thì mười con bò kéo cũng không trở lại, đã vậy thì làm theo những gì nó mong muốn đi.
“Để nữ nhi dò xét ý Hoàng thượng xem sao!” Trữ phi hơi nhíu mày, Hoàng thượng cũng đã mấy ngày nay không truyền nàng thị tẩm.
Hà học sĩ xem xét đại nữ nhi một chút: “Trữ nhi, việc cấp bách của ngươi bây giờ là phải sinh hạ hoàng tử”
Trữ phi cười khổ, sao nàng lại không muốn vậy chứ? Nhưng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì? Trong bụng vẫn không có tin tức! Bất quá, may mà các phi tử hậu cung khác cũng không có động tĩnh
Ngự thư phòng
“Hoàng thượng, tối nay người muốn nương nương trong cung nào thị tẩm?” tiểu Thân tử lấy ra một danh sách trong tay hỏi Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương.
Vũ Mặc Phong hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn tiểu Thân tử.
Tiểu Thân tử cảm giác trên đầu đã bắt đầu tê tê nhưng vẫn kiên trì lên nói: “Hoàng thượng, ngài đã năm ngày không truyền gọi phi tử hậu cung”
“Đi xuống” Vũ Mặc Phong lạnh lùng nói.
“Hoàng thượng…”
“Tiểu Thân tử, xem ra ngươi càng ngày càng to gan, lăn xuống cho trẫm”
“Dạ….vâng…” tiểu Thân tử thấy Hoàng thượng tức giận chân mềm nhũn ra, trong lòng thầm than nhỏ, hắn cũng thật tội a! từ lúc bắt đầu việc quản lý cuộc sống Hoàng thượng tới nay, hắn cũng đều vì Hoàng thượng mà suy nghĩ a~, Hoàng thượng tới bây giờ vẫn chưa có nhi tử, mà đây lại là chuyện đại sự của hoàng thất!
 
CHƯƠNG 65: Tối nay thành thân (yên tâm a, không phải cưới con nhỏ Tĩnh nhi đâu)Vẻ mặt bí hiểm của Hoàng thượng làm cho trong lòng Trữ phi thấp thỏm bất an, Hoàng thượng như vậy là có ý gì a?
“Hoàng thượng?” thử lên tiếng.
Vũ Mặc Phong đem tầm mắt hướng vào người trước mặt, híp lại thu hút: “Ái phi nói lệnh muội muốn gả cho Dương Á Sơ?”
Nhìn động tác của Vũ Mặc Phong, Trữ phi cũng không biết hắn đang hỉ hay nộ, vội vàng quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, thiếp chỉ có một muội muội, hơn nữa tính tình Tĩnh nhi vốn cố chấp, nàng từ một năm trước nhìn thấy Dương công tử đã nảy sinh tình cảm, cho nên sau lần Dương gia tuyển thê, tâm tư Tĩnh nhi mới thay đổi như vậy, mong Hoàng thượng thành toàn”
Vũ Mặc Phong tựa vào nhuyễn tháp, hạ mắt xuống, làm cho Trữ phi đang quỳ càng bất an, giờ phút này nàng hoàn toàn không biết tâm tư Hoàng thượng như thế nào nữa!
Vũ Mặc Phong trầm tư lúc lâu, bây giờ một nửa tiềm lực kinh tế của Thiên Vũ nằm trong tay Dương gia, Dương gia đúng là cần phải chỉnh đốn lại, nhưng Dương Á Sơ xử lý mọi chuyện bên ngoài quá hoàn hảo khiến hắn không thể tìm ra một nhược điểm nào, mà bên trong cũng đã bắt đầu hành động, nhưng lại nói là làm việc thiện, đối với dân chúng chính là thiên đại ân tứ, thu phục nhân tâm. Khiến cho hắn lại càng không thể ra tay. Mà nếu bây giờ hắn lấy…
Khóe miệng khẽ cười, Dương Á Sơ, có lẽ đã đến lúc động thủ!
Bất kể Dương Á Sơ có chấp nhận hay không hắn cũng đâu có mất gì, nhưng nếu Dương Á Sơ đón nhận, như vậy nàng…
Nếu Dương Á Sơ không chấp nhận, quyết kháng chỉ vậy thì hắn sẽ có lý do hợp lý áp chế Dương gia, về tình về lý đây cũng là cơ hội tốt!
Kim Loan điện
“Hoàng thượng, thần có việc muốn bẩm tấu” Hà đại học sĩ đứng ra nói.
Tròng mắt Vũ Mặc Phong lóe lên, khóe miệng cười nhạt như không biết gì: “Chuẩn tấu”
Hà học sĩ nhìn thoáng qua Hoàng thượng, vung vạt áo quỳ trên mặt đất: “Thần xin có một yêu cầu hơi quá đáng, xin Hoàng thượng ân chuẩn” Lời này vừa nói ra cũng làm cho các đại thần cùng quăng ánh mắt khó hiểu nhìn vào, tất cả đều tò mò không biết Hà đại nhân muốn xin Hoàng thượng chuyện gì a?
Vũ Mặc Nhiên nhìn Hà học sĩ, lãnh mâu xẹt qua một tia phức tạp nhưng ngay sau đó biến mất không chút vết tích, phảng phất như chưa từng xuất hiện!
“Nga?” Vũ Mặc Phong vuốt vuốt nhẫn ngọc trên tay, th.ân thể dựa khẽ: “Ái khanh cứ nói”
“Tạ Hoàng thượng! Thần cả gan xin Hoàng thượng tứ hôn”
Thanh âm chưa dứt thì trong điện Kim Loan liền an tĩnh, ai cũng nhìn vị Hà học sĩ này, trong lòng thầm nghĩ vì sao hắn lại muốn tứ hôn?
“Thứ nữ Tĩnh nhi của vi thần đã đến tuổi phải lấy chồng, nên thần muốn xin Hoàng thượng tứ hôn”
Nghe thấy thế mọi người trong điện đều bừng tỉnh, hóa ra là vậy a? chắc Hà học sĩ này nhìn trúng một vị vương gia nào rồi.
Nghĩ như vậy nhiều người quay sang nhìn mấy vị Vương gia, âm thầm tự hỏi Hà học sĩ muốn chọn ai a?
 
Đang Vương đã có chính phi, một trắc phi! Thanh vương mặc dù chưa có chính phi nhưng cũng có hai trắc phi, nhưng chắc chắn Hà đại nhân cũng không đem nữ nhi mình cho Thanh vương. Chỉ còn lại có Lộ vương và Hiên vương! Lộ vương mặc dù không có chính phi nhưng lại lãnh tình, lại càng vô tình với nữ nhân cho nên khả năng lớn nhất là Hiên vương.
Vũ Mặc Hiên nhíu mày, đây…
“Tứ hôn? Ái khanh đã nhìn trúng được vị nào a?” Vũ Mặc Phong nhìn qua tâm tư mọi người trong điện, trong lòng khẽ mỉm cười!
“Thần cầu xin Hoàng thượng đem tiểu nữ gả cho nhị thiếu gia Dương gia Dương Á Sơ”
Lời này vừa nói ra, một mảnh yên tĩnh trên đại điện như nổ tung ra, bàn luận rối rít.
“Không thể nào, mới vừa rồi ta nghe lầm a? Hà đại nhân muốn đem nữ nhi gả vào Dương gia?” một đại thần hoài nghi mình nghe lầm liền hỏi người đứng bên cạnh.
“Triệu đại nhân, ngươi không nghe lầm, vừa rồi Hà đại nhân đúng là nói như vậy”
“Đây…”
“Nghe nói thứ nữ của Hà đại nhân dịu dàng hiền hậu…”
“Vậy hắn chọn ai không chọn lại đi chọn Dương công tử a?” mặc dù là thủ phủ nhưng cũng không phải người triều đình, rồi hãy nói chuyện vị này với Uông Tùy Tâm đã truyền đi khắp cả kinh thành không ai không biết, Hà đại nhân đang nghĩ cái gì vậy a?
Vũ Mặc Hiên vốn khẽ nhăn mày thì giờ phút này đã hoàn toàn nhíu chặt lại! Hà đại nhân này…
Nhìn Hoàng thượng cùng Tam hoàng huynh, nhất thời trong lòng Vũ Mặc Hiên nổi lên một cỗ bất an, không thể nào? Hoàng thượng sẽ không đồng ý! Bọn họ đều biết người trong lòng Dương Á Sơ là nàng…
Nghĩ như vậy Vũ Mặc Hiên tiếng lên một bước nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, cầu xin của Hà đại nhân thần cho là không ổn” như vậy sẽ làm tổn thương nàng.
“Nga? Hiên vương sao lại nói như vậy?” Vũ Mặc Phong lạnh nhạt lên tiếng.
Việc này…Vũ Mặc Hiên khẽ run lên, vội vàng trả lời: “Hoàng thượng, không tính đến chuyện lưu truyền của Dương cồn tử, chỉ bằng việc Dương Á Sơ không phải quan trong triều đã không thích hợp rồi, việc này mà tứ hôn e là…?” hy vọng Hoàng thượng có thể nghe ra lời của hắn!
Trong triều cũng có người lên tiếng: “Hoàng thượng, Dương gia chỉ là một gia tộc thương nhân, không có phúc khí được Hoàng thượng tứ hôn”
“Vương đại nhân nói sai rồi, Dương gia mặc dù chỉ là thương nhân nhưng quốc khố phần lớn là lấy từ Dương gia, cho nên được tứ hôn là hoàn toàn có thể”
“Khụ…” Vũ Mặc Phong ho nhẹ một tiếng làm cho những người đang tranh cãi vội yên lặng không dám nói nửa câu.
“Đang vương, ngươi cho là gì?” Vũ Mặc Phong hỏi ý kiến Đang vương.
Trong mắt Vũ Mặc Đang khôn khéo đưa đẩy lóe lên: “Thần không có ý kiến gì, tất cả đều theo ý của Hoàng thượng” xem ra Hoàng thượng hẳn đã có ý muốn tứ hôn.
“Lễ bộ Lưu đại nhân, còn ngươi?”
Lưu đại nhân bước ra khỏi hàng: “Bẩm Hoàng thượng, chuyện này…chuyện này thần cũng không phản đối”
Vũ Mặc Phong nhẹ nhàng chuyển động nhẫn ngọc trên tay, giương nhẹ lông mày về phía Lộ vương.
“Lộ vương gia thì sao?” trong con ngươi lóe ra một tia tinh quang.
Vũ Mặc Hiên tràn ngập mong đợi nhìn về hướng Tam hoàng huynh, huynh ấy biết tâm tư của Dương Á Sơ, chỉ cần phản đối thì Hoàng thượng cũng chưa chắc đã đồng ý việc này.
Chúng đại thần cũng biết ý của Lộ vương chính là yếu tố quyết định chuyện này có thành hay không.
“Tam hoàng huynh…” trong mắt Vũ Mặc Hiên hiện lên lo lắng, vội nói thêm “Hoàng…”
“Hiên vương, ý ngươi trẫm đã nghe, bây giờ người trẫm đang hỏi là Lộ vương, ngươi có gì cần nói thì tấu trình sau” thanh âm nhàn nhạt của Vũ Mặc Phong để cho trong lòng Vũ Mặc Hiên trầm xuống! nhìn Vũ Mặc Nhiên đầy bất an, Tam hoàng huynh, ngươi ngàn vạn lần không thể đồng ý a, nếu không…nếu không Tùy Tâm sao có thể chịu nổi!
Vũ Mặc Nhiên tiến lên một bước, khom người nói: “Thần cho là có thể tứ hôn cho Dương gia” hắn vậy mà vẫn chọn câu trả lời này.
“Lộ vương sao lại nói vậy?” Vũ Mặc Phong như không nhìn thấy vẻ mặt giận tái đi của Vũ Mặc Hiên, lạnh nhạt hỏi.
 
“Hoàng thượng, Dương gia đã có cống hiến to lớn cho Thiên Vũ hoàng triều, Hoàng thượng tứ hôn cho Dương gia thứ nhất là có thể ban thiên ân, là Hoàng thượng khích lệ Dương gia, thứ hai là có thể thành toàn cho một ái nữ chi tâm của Hà đại nhân, nối một đoạn nhân duyên trời ban. Ba là có thể giải quyết âu phiền của Dương lão gia. Thần cho là được Hoàng thượng tứ hôn chính là phúc phận của Dương gia”
Trong mắt Vũ Mặc Hiên hơi tức giận : “Tam hoàng huynh…ngươi…”
Hà học sĩ thầm than trong lòng, đúng là Tĩnh nhi suy tính chu toàn! Trước đã đi gặp Lộ vương, nếu không hắn cũng không đoán ra tâm tư của Hoàng thượng.
“Thần xin Hoàng thượng thành toàn cho tâm tư tiểu nữ nhi”
“Hoàng thượng, không thể được a” Vũ Mặc Hiên quỳ trên mặt đất, trong đầu chỉ muốn không nhìn thấy bộ dạng tổn thương của Tùy Tâm thêm một lần nữa! Bây giờ nàng hoàn toàn một lòng với Dương Á Sơ, nếu như Hoàng thượng tứ hôn, nhất định nàng sẽ rất đau khổ.
“Chúng ái khanh có ai có ý kiến như Hiên vương không?” Vũ Mặc Phong ngồi ngay ngắn tại vị hỏi những người bên dưới.
Những người vốn cho là không ổn cũng không lên tiếng nữa, bây giờ mà quăng lời phản đối thì lại đắc tội với Hà đại nhân, không chỉ vậy còn phản bác lời của Lộ vương gia.
“Chúng vi thần xin tuân theo thánh mệnh”
Vũ Mặc Phong đưa ánh mắt nhìn vào Vũ Mặc Nhiên một lát rồi lại hướng phía mọi người.
“Vậy trẫm sẽ làm mai cho họ. Lộ vương, thánh chỉ tứ hôn ngày mai sẽ do ngươi đi tuyên”
Hà đại nhân vội dập đầu tạ ơn: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
Toàn điện chỉ có Vũ Mặc Hiên nghiêm mặt, hắn không cách nào hiểu được tại sao Hoàng thượng cùng Tam hoàng huynh lại không buông tay?
Còn có, họ quên mất ý kiến Dương Á Sơ rồi sao? Đã biết rõ Dương Á Sơ yêu Tùy Tâm, vì sao còn muốn hắn sinh lòng oán hận?

“Tĩnh nhi, ngươi ngồi xuống có được hay không, đi tới đi lui như vậy làm cho nương hoa hết cả mắt” Hà phu nhân thấy nữ nhi bộ dạng chờ đợi như vậy không khỏi lo lắng đứng lên.
“Nương, người nói khi nào thì cha trở lại?”
Một thân ảnh y phục tím nhạt đứng ở cửa sảnh chính quay đầu lại hỏi Hà phu nhân. Hà Tĩnh Nhi giờ phút này trong đầu rối tung, vui buồn lẫn lộn! Hắn biết sẽ phản ứng như thế nào? Oán nàng? Hay hận nàng? Đúng lúc ấy nhìn thấy Hà học sĩ vừa lâm triều về.
“Lão gia…” Hà phu nhân vội đứng dậy.
Hà học sĩ nhìn qua nữ nhi chờ đợi, phu nhân lo lắng không khỏi khẽ mỉm cười: “Phu nhân, chúng ta nên đi chuẩn bị đồ cưới thôi”
A? Hà phu nhân phức tạp nhìn Tĩnh nhi đang vui mừng, âm thầm than thở! Tĩnh nhi, con đường này là do ngươi chọn a!
Du Nhiên cư.
Vũ Mặc Hiên lo lắng bất an mặt mày phức tạp đứng ở Du Nhiên cư. Hắn không chừa giây phút nào chạy thẳng tới nơi!Này…
Vẻ mặt đạm lặng yên của Vũ Mặc Hiên hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sốt ruột lo lắng.
 
“Hiên vương gia, đã xảy ra chuyện gì? Sao ngài vội vã tìm Uông cô nương như vậy?” Chưởng quỹ thấy Hiên vương như vậy không khỏi kinh ngạc! Hiên vương cũng tới đây nhiều lần nhưng chưa bao giờ lộ ra thần sắc như vậy a, xảy ra chuyện gì rồi?
“Chưởng quỹ, ngươi có biết Uông cô nương đi đâu không?” ngày mai thánh chỉ sẽ tới Dương gia, con ngươi tối tăm của Vũ Mặc Hiên lộ ra tia bất đắc dĩ.
“Không biết a, Uông cô nương đi cùng Tử Vân cô nương, còn có cả Nhiễm cô nương nữa, mới ra ngoài không lâu” chưởng quỹ nhìn cũng biết chắc có việc gấp lắm nên Hiên vương mới vội như vậy, nhưng Uông cô nương mới đi ra a.
“Không được, ta phải đi tìm Dương Á Sơ” nghĩ như vậy liền chạy nhanh ra cửa.
“Ai, Hiên vương gia…” xảy ra chuyện gì a?
Trời cao trong xanh, gió nhẹ phất phơ
Dương gia rộng lớn hoa lệ, ngoài sân tráng lệ.
“Đại ca, gần đây bên ngươi có động tĩnh gì không?”
“Bên ta hoàn hảo, không có gì hết”
“Vậy thì tốt” xem ra hắn phải nhanh tay hơn một chút.
Dương Viễn Chi nhìn Dương Á Sơ, vẫn suy nghĩ một hồi rồi mới lên tiếng: “Á Sơ, ngươi thật sự muốn cùng Uông cô nương rời đi sao?” cha nhất định sẽ không đồng ý!
Dương Á Sơ ngẩng đầu lên, thấy trong mắt đại ca lo lắng khẽ mỉm cười: “Đại ca, trong nhà không phải còn ngươi nữa hay sao?”
“Nhưng mà…”
“Đại ca, tiếp nhận Dương gia vốn là chuyện ta không mong muốn, hơn nữa để đại ca quản lý so với ta còn tốt hơn, mà ta, chỉ muốn cùng nàng hưởng thụ một cuộc sống đơn giản” rời xa những thứ thị phi này.
“Cha…” Dương Viễn Chi muốn nói gì nhưng bị cắt đứt.
“Cha sẽ suy nghĩ cẩn thận” lần này hắn sẽ không làm tổn thương nàng nữa, cha thì càng không thể!
“Á Sơ…” Dương Viễn Chi khiếp sợ nhìn sắc mặt ngưng trọng của đệ đệ, hắn thật nghĩ sẽ bỏ lại Dương gia sao?
“Ca, nếu một ngày Dương gia trở thành lưỡi dao sắc bén làm nàng thương tổn, thì ta sẽ đích thân bẻ gãy lưỡi dao đó” thanh âm nhàn nhạt lại càng làm Dương Viễn Chi trợn trừng mắt lớn hơn. Lúc này hắn không nghi ngờ chút nào lời Á Sơ nữa, bởi vì trong ánh mắt Á Sơ hắn thấy được lãnh khốc.
Dương Á Sơ biết tâm tình đại ca lúc này, hắn hy vọng đại ca biết hắn không nói dối, cũng mong hắn chuyển lời tới cha.
“Đại thiếu gia, chủ tử, Hiên vương yêu cầu gặp chủ tử” quản gia đi vào đạo sảnh cung kính nói với hai người.
Dương Á Sơ nghe xong mày kiếm khép lại, Vũ Mặc Hiên muốn gặp hắn?
Vũ Mặc Hiên bước nhanh tiến vào đại sảnh.
“Hiên vương gia, có chuyện gì mà vội vã như vậy a?” nhìn bộ dạng Vũ Mặc Hiên, ánh mắt Dương Á Sơ nheo lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
“Á Sơ huynh, ngày mai thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng sẽ đến”
“Tứ hôn?”
“Thánh chỉ?”
Dương Viễn Chi, Dương Á Sơ cùng khiếp sợ lên tiếng!
Dương Á Sơ trầm tư, sắc mặt khó coi hỏi Vũ Mặc Hiên: “ Hoàng thượng sao lại nghĩ đến chuyện tứ hôn?” đây không phải chuyện Vũ Mặc Phong nghĩ ra, bất quá bây giờ hắn cũng đang tìm cơ hội chỉnh đốn Dương gia, như vậy cũng là cơ hội tốt, hơn nữa còn có thể thực hiện tâm tư bấy lâu. Nghĩ như vậy, khuôn mặt Dương Á Sơ hiện lên một tia không rõ.
Vũ Mặc Hiên nhìn sâu vào Dương Á Sơ, khóe miệng vẽ ra cười khổ: “Ai bảo Á Sơ huynh xuất sắc như vậy?làm cho Thiên kim Hà học sĩ ngưỡng mộ trong lòng, hôm nay lâm triều Hà học sĩ đã tự mình cầu xin Hoàng thượng tứ hôn” bất quá trong lòng Hoàng thượng cùng Tam hoàng huynh chỉ sợ cầu còn không được như vậy, Ai!
Thiên kim Hà học sĩ? Dương Á Sơ cười tàn khốc, hắn không nghĩ tới sẽ ra tình huống như thế này, còn có nữ nhân ngốc nghếch như vậy. Nếu nàng ta muốn gả vào Dương gia như vậy, thì hắn sẽ thực hiện mong muốn của nàng.
“Á Sơ huynh? Ngươi…” Vũ Mặc Hiên có chút nghi ngờ nhìn bộ dạng Dương Á Sơ, trong lòng lại càng thở dài, vì sao lại là Hà học sĩ, Hà tiểu thư…cũng cảm thấy vui mừng thay cho Tùy Tâm, Dương Á Sơ có cách bảo vệ nàng!
 
“Nếu Á Sơ đã có đối sách, vậy Vũ Mặc Hiên cũng xin cáo từ” như vậy cũng tốt, nàng xứng đáng để một nam nhân toàn tâm toàn ý giao ra, nếu là hắn, hắn cũng sẽ vì nàng mà từ bỏ tất cả, đáng tiếc hắn vô phúc! Nhưng có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc thì hắn cũng sẽ hạnh phúc!
“Tâm ý Hiên vương Á Sơ vô cùng cảm kích” sao hắn lại không biết tình cảm của Hiên vương, nhưng hắn cảm tạ khi người này hy vọng Tùy Tâm vui vẻ là từ tận đáy lòng.
Vũ Mặc Hiên khóe miệng lộ ra cười nhạt “Á Sơ huynh khách khí, cáo từ” chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi!
“Quản gia, tiến Hiên vương gia”
“Vâng, chủ tử”
Vũ Mặc Hiên đột nhiên xoay người lại: “Đúng rồi, vừa rồi ta đi Du Nhiên cư không có Tùy Tâm cô nương ở đó, ta nghĩ chuyện này Á Sơ huynh vẫn nên cùng Tùy Tâm thương lượng một chút”
“Lời của Hiên vương Á Sơ sẽ nhớ kĩ” gật đầu,Dương Á Sơ có thể hiểu được tâm tư của hắn, nghĩ đến người để cho hắn nhớ thương kia, Dương Á Sơ cười nhạt! Tùy Tâm, không lâu nữa ta sẽ cùng nàng đi bất cứ nơi nào mà nàng muốn!
Vũ Mặc Hiên xoay người, ánh mắt không thể che hết buồn bã!
“Á Sơ…”
“Đại ca, Á Sơ có chuyện muốn cầu xin đại ca hỗ trợ” Dương Á Sơ quay đầu lại nhìn Dương Viễn Chi, vung vạt áo lên quỳ xuống.
Sau này, gánh nặng Dương gia cũng phải trông cậy vào đại ca!
“Á Sơ…ngươi mau đứng dậy đi, chỉ cần đại ca có thể làm được thì nhất định sẽ làm” Dương Viễn Chi vội vàng đỡ đệ đệ mà từ nhỏ mình đã thương yêu lên, xem ra tâm ý Á Sơ đã quyết, hắn cũng chỉ có thể giúp đỡ hoàn thành tâm nguyện đó mà thôi! Ai bảo hắn là đại ca làm gì?
“Đại ca, mau giúp ta chuẩn bị, tối nay ta muốn thành thân”
“Á Sơ, còn tứ hôn…” Dương Viễn Chi cũng biết thánh chỉ thì không thể kháng lại, nhưng vì sao không thấy Á Sơ khẩn trương như vậy?
“Đại ca, đây không phải ý mà cha mong muốn nhất sao?” bất quả nàng cũng chỉ có thể là con dâu Dương gia, không phải thê tử của Dương Á Sơ hắn, kiếp này thê tử của hắn chỉ là nàng.
“Á Sơ…”Trong lòng Dương Viễn Chi khiếp sợ vẫn không hồi phục, từ khi nào Á Sơ lại lãnh khốc như vậy? ý Á Sơ là để cho Hà tiểu thư cả đời cô độc như vậy sao?
“Dù sao Hoàng thượng tứ hôn không thể cự tuyệt, mà chính nàng ta muốn đụng vào, đừng trách ta vô tình, con đường này tự nàng chọn lấy!” biết rõ tình cảm của hắn mà còn muốn chen vào, không biết nàng quá tự tin hay là ngu xuẩn nữa? bất quá những việc này không đáng để hắn suy nghĩ!
“Ngươi đi đâu vậy?” Dương Viễn Chi nhìn Dương Á Sơ bước ra ngoài.
“Ta đi cầu hôn, đúng rồi nói với cha một tiếng, hiện tại ta muốn thành thân” thê tử mà hắn chân chính lấy về.
“Cái gì…” Dương Viễn Chi giật mình.
 


(hehe, chương sau cưới chị Tâm ta phải làm mấy cái ảnh hoành tráng mới được)
“Tiểu thư, người xem căn nhà này thế nào a?” Lý Thuận quẫn bách bất an xắn tay vào làm, khuôn mặt đỏ bừng.
Lộ Tùy Tâm xoay đầu lại nhìn Lý Thuận có vẻ không được tự nhiên, trong lòng cười thầm, Lý đại ca của Tử Vân thật đúng là thật thà ngay thẳng.
“Ai nha, căn nhà này người cũng có thể ở được sao?” Nhiễm Linh Nhi tức giận trách móc nói, nhà gì vừa nhỏ vừa tồi tàn, còn không bằng cả nhà vệ sinh ở nhà nàng!
“Sư phụ, ngươi thật sự muốn mua lại nơi này sao?” nàng mở to mắt không dám tin.
“Có gì là không thể? Căn nhà này rất tốt a!” So với phòng ở trúc viện mà nàng cùng Tử Vân từng ở còn lớn và rộng hơn.
“Tử Vân? Ý ngươi thì sao?” Hôm nay Tử Vân đặc biệt yên lặng.
“A…tiểu thư, Tử Vân đều theo ý của tiểu thư” Tử Vân trong lòng một mực đang nghĩ tới lời của Lý đại ca nói với nàng, hắn nói Nhị phu nhân bị giết là do Vương gia ra lệnh, chuyện này…nàng có nên nói cho tiểu thư hay không?
“Được rồi, Lý Thuận, ngươi giúp ta mua nơi này” nhìn thoáng qua Lý Thuận, rồi lại nhìn Tử Vân, không biết hai người này có duyên hay không còn phải chờ xem phát triển được đến mức nào a.
“Không thể nào, sư phụ?” Nhiễm Linh Nhi càng trợn to con mắt, sư thúc nàng rất nhiều bạc, hắn sao có thể để sư phụ nàng sống ở đây a?
“Này…căn nhà này đã bị hư hại nhiều…bất quá ta có thể sửa sang lại một chút” Lý Thuận nhìn lén Tử Vân.
“Không sao, cứ mua đi, Tử Vân, đưa bạc cho Lý Thuận” nàng chỉ muốn có một nơi dừng chân, cũng sẽ không ở lâu, nói không chừng chỉ một thời gian nữa thôi là nàng sẽ phải rời khỏi kinh thành này rồi.
“Tử Vân, hai ngày nữa ngươi đợi Lý Thuận có thời gian rảnh rỗi nhờ hắn giúp chúng ta sửa lại nơi này một chút” Lý Thuận là một người đàng hoàng, có lẽ hắn có thể đem tới hạnh phúc cho Tử Vân.
“Nha…được…” nàng rốt cuộc có nên nói cho tiểu thư không đây?
Du Nhiên cư
“Chủ tử”
Vừa nhìn thấy người là chủ quỹ đã bước lên phía trước bẩm báo.
“Tùy Tâm chưa trở lại sao?”
“Vẫn chưa, chủ tử, vừa nãy Hiên vương hình như có chuyện gấp muốn gặp Uông cô nương”
“ta biết rồi” nghĩ đến lời hắn nói trong mắt Dương Á Sơ lại khẽ ba động.
“Sư thúc! Vừa rồi sư phụ ta lại đi mua một căn nhà vừa nhỏ vừa hoang tàn” Nhiễm Linh Nhi vừa nhìn thấy Á Sơ đã nhảy lên trước nói.
“Tùy Tâm”ánh mắt Dương Á Sơ cũng không nhìn vào Nhiễm Linh Nhi mà rơi trực tiếp trên người Lộ Tùy Tâm.
“Ngươi giải quyết công việc xong chưa?” hôm nay sao sớm vậy đã tới đây rồi?
“Ân, mọi việc đã xong rồi, có muốn nghỉ ngơi hay không? Hay ta cùng nàng ra ngoài đi dạo một chút được không?”
Nhiễm Linh Nhi nhi bây giờ đã quen việc sư thúc cho nàng ra rìa rồi! Aii! Nàng cũng phải đi ăn chút gì thôi! Đói bụng quá!
“Không mệt” Lộ Tùy Tâm nhẹ nhướng mày, hắn đã giải quyết ổn chuyện cha hắn chưa?
“Được rồi, vậy hai ta đi tản bộ”
Lộ Tùy Tâm nhìn Dương Á Sơ một chút rồi gật đầu, hắn có lời gì muốn nói với nàng sao?
 
Hồ nước thanh thanh, những cơn gió nhè nhẹ thổi tới đây, mang theo hương thơm làm cho người ta cảm giác thật sảng khoái.
Lộ Tùy Tâm thích nhất là nơi này, sau này nếu nàng ổn định ở một chỗ thì nhất định ở đó phải có hồ nước, tốt nhất là hồ nước thanh thanh, mấy gian nhà, Oa, thật là thiên đường a!
Dương Á Sơ nhìn vẻ mặt nàng, khẽ mỉm cười, ta biết rồi, Tùy Tâm, ta sẽ hoàn thành ước nguyện của nàng! Bất quá bây giờ hắn phải thương lượng cùng nàng một chuyện!
“Tùy Tâm…” không biết Tùy Tâm có để ý hay không?
“Ân?” nhìn dáng vẻ của hắn nhất định là có chuyện xấu, trong lòng nàng khẽ trầm xuống.
“Nàng có nguyện ý gả cho ta hay không? Gả cho Dương Á Sơ?” chỉ là Dương Á Sơ, không phải thủ phủ Dương gia, sau này hắn cũng sẽ không phải người Dương gia.
Lộ Tùy Tâm quay đầu lại nhìn thần sắc trên mặt Dương Á Sơ, hắn làm sao vậy?
“Tùy Tâm, chúng ta rời đi thôi”
Lẳng lặng theo dõi hắn một lúc lâu, Lộ Tùy Tâm mới khẽ mỉm cười, nàng cũng muốn ra ngoài chu du một chút, chờ đến khi mệt mỏi sẽ tìm một nơi an tĩnh nghỉ ngơi, sau đó muốn đến nơi nào thì lại đi nơi đó.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” hắn cần giải thích vì sao lại quyết định rời đi cho nàng biết.
Dương Á Sơ ôn nhu thở dài, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực: “Hoàng thượng sắp tứ hôn cho Dương gia”
“Vậy ngươi tính làm thế nào bây giờ?” Lộ Tùy Tâm trong lòng hơi khổ sở, tình yêu của nàng với hắn cuối cùng sao vẫn khó khăn như vậy a!
“Ta sẽ không có bất kì khốn nhiễu nào” Hoàng thượng tứ hôn là cho thủ phủ Dương gia!
Lộ Tùy Tâm nhíu chặt mày: “nhưng ngươi vẫn nhất định phải lấy a”
“Thì sao chứ? Thê tử của ta chỉ là nàng, đã biết rõ tâm ý của ta vậy mà còn cố tình chen vào giữa hai chúng ta, con đường này là do nàng ta tự chọn lấy, hậu quả đương nhiên sẽ phải chịu”
“Bọn họ sẽ để ngươi làm như vậy sao?” Lộ Tùy Tâm tự nói với mình là sẽ bỏ qua nhưng cảm giác ê ẩm trong lòng nói cho nàng biết nàng vẫn lưu ý.
“Thời điểm Dương gia không còn là thủ phủ, nàng còn cho rằng bọn họ còn muốn giám sát ta nữa sao?” khóe miệng khẽ mỉm cười.
Lộ Tùy Tâm hạ tròng mắt xuống: “Là ai?”
“Tùy Tâm, ta biết nàng quan tâm chuyện này, nhưng bất luận thế nào ta cũng sẽ đi bất kì nơi nào nàng muốn đến, chỉ cần nàng không muốn ở lại kinh thành thì cả đời ta cũng sẽ không bước vào nửa bước”
“Nàng ta là ai?” trong lòng Lộ Tùy Tâm thật ra đã có đáp án nhưng nàng muốn nghe từ chính miệng hắn nói ra.
“Hà Tĩnh Nhi”
Thật là nàng! Tròng mắt Lộ Tùy Tâm lóe lên, khó trách như vậy! Chỉ là…Hà tiểu thư, sao ngươi lại tự làm khổ bản thân mình dấn thân vào con đường này?
“Cho nên..?”
“Lấy ta đi, Tùy Tâm, làm thê tử của Á Sơ, được không?” nếu như trên danh nghĩa hắn nhất đinh phải lấy Hà Tĩnh Nhi, vậy thì hắn sẽ cho tất cả mọi người trên thế gian này biết người trong lòng hắn là ai, ai mới chân chính là thê tử của hắn.
Lộ Tùy Tâm kinh ngạc nhìn Dương Á Sơ, nàng hiểu ý tứ của hắn, cũng biết hắn muốn đem hết toàn lực ra bảo vệ nàng, nhưng làm như vậy có được không?
“Dương Á Sơ, tìm Hà tiểu thư nói chuyện một chút”
 
Quay lại
Top Bottom