Hoàn [ xuyên không] thất phu nhân[hoàn]

CHƯƠNG 47: Kích động ngàn tầng sóng
Trong mắt Vũ Mặc Phong hiện lên hứng thú! Vẻ mặt vui vẻ, trên người của ngươi tất cả đều làm cho trẫm thấy tò mò!

“Nếu như Tùy Tâm đối với Hoàng thượng chỉ là loại lấy lòng không hơn không kém, như vậy ta cũng chỉ có thể nói rất vui khi được lấy lòng Hoàng thượng”

Đi tới bên Tử Vân lấy từ trong tay nàng chiếc ghế duy nhất, vốn ở đây chỉ có nàng cùng Tử Vân và trúc viện cũng nhỏ đến đáng thương nên nàng cũng chưa muốn thêm cái gì, đủ dùng là được rồi.

Nhưng cũng có những sự cố bất ngờ không lường trước được, như trúc viện bây giờ đây đang phải đón khách a.

“Hoàng thượng mời ngồi”

Nhìn thoáng qua đây căn bản không nên gọi là ghế, Vũ Mặc Phong ngẩng đầu nhìn hướng nữ nhân vẫn coi như không có chuyện gì.

“Tùy Tâm không hoan nghênh ta”

“Hoàng thượng sao có thể nói như vậy được? cũng tại ta chỉ có mỗi cái ghế này thôi”

Vũ Mặc Phong nhìn một chút Lộ Tùy Tâm, đem ánh mắt chuyển tới ngọc tiêu nàng vừa cầm. Nếu như hắn không nhìn nhầm thì đây chính là cây tiêu Dương Á Sơ thích nhất, cũng là đang ở trong tay nàng, này…

Tròng mắt đột nhiên sâu thẳm, Dương Á Sơ, trẫm có nên xem thường ngươi nữa không?

“Việc Hoàng thượng ban thuốc Tùy Tâm vô cùng cảm kích” nàng giương nhẹ lông mày đối với người có lễ nói.

Nhìn sâu một cái vào Lộ Tùy Tâm, giờ phút này hắn có cảm giác vô lực! nàng chưa từng đem hắn để trong lòng, trong mắt nàng chẳng qua chỉ đối với thân phận hắn bất hòa cùng đạm mạc. Thậm chí chỉ như lấy lệ. Đối với sự xuất hiện của hắn nàng thật sự không hoan nghênh.Hắn nghĩ nếu như không nhờ tính tình của nàng cùng thân phận cảu hắn có lẽ giờ phút này ngay cả lấy lệ nàng cũng không muốn.

A! Thật là thú vị! Một cô gái như vậy nếu như có một ngày yêu thì sẽ mang dạng phong tình gì a?

Thế nhưng trong lòng hắn đột nhiên lại có cảm giác mong đợi!

Mới vừa rồi hắn nghe nàng nói cái gì nhỉ? Nàng nói nàng không biết thổi tiêu!

“Tiêu trong tay Tùy Tâm có thể cho trẫm mượn dùng một chút?”

Ánh mắt Lộ Tùy Tâm mang theo một tia nghi ngờ! hăn muốn tiêu này làm gì?

Vũ Mặc Phong vuốt ngọc tiêu trong tay, trong lòng thầm than, ngọc thạch thượng phẩm, quả là cây tiêu tinh xảo!

Ngón tay thon dài nhẹ phẩy qua thân tiêu rồi sau đó đưa đến khóe miệng thử thanh âm một chút, âm sắc cũng là thượng thừa.

“Chờ một chút…”

 
Hắn muốn thổi? Lộ Tùy Tâm vội vàng ngăn cản nhưng tiếng tiêu cất lên cho nàng biết đã chậm rồi, hắn không phải Dương Á Sơ, sẽ không hỏi qua ý nàng trước! hắn là đế vương, chỉ cần hắn nghĩ đến thì sẽ làm.

Tiếng tiêu uyển chuyển, thanh âm thanh lương tựa như nhược thủy tràn tới đây, Lộ Tùy Tâm hơi thấy quái lạ nhìn về phía người thổi tiêu.

Đây là tiếng tiêu mà nàng thấy dễ nghe nhất! một vị nam nhân đứng ở vị trí cao cao tại thượng mà có thể thổi ra tiếng tiêu thanh khiết như nguyệt, trong mát như nước như vậy thật hiếm có.

Trong mát như nước rồi lại hơi man mác buồn cho thấy nam tử trong lòng lay động.

Nghe tiếng tiêu buồn đấy, Lộ Tùy Tâm không biết tại sao lại nhớ lại những kí ức xa xôi trước kia.

“Mẹ,mẹ thật lòng yêu ba sao?” đó là nàng lúc hiểu được thân phận của mình mới hỏi, nhưng là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất.

“Con cho là gì?” thanh âm nhàn nhạt hỏi lại nhưng đã trở thành dấu ấn trong lòng vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

“con không biết, con cho là mẹ có thể sống tốt hơn”, tại sao mẹ lại không chọn một nam nhân bình thường? nếu vậy nàng sinh ra sẽ là một người bình thường nhưng có gia đình ấm áp. Những lời này nàng muốn nói cho mẹ nhưng nàng phát hiện nàng làm sao cũng không nói ra được thành lời bởi vì trong tiềm thức của nàng biết, câu hỏi này mãi mãi không có đáp án, cũng không thể thay đổi xuất thân của nàng.

“Tốt hơn? Ha ha, Tùy Tâm, biết tai sao con lại tên là Tùy Tâm không? Bởi vì con là kết quả tùy tâm mà có.

Khi đó nàng cũng không hiểu rõ lời mẹ nói nhưng về sau, nàng đã hiểu ý trong lời nói đó, cũng biết một sự thật, cuộc sống cùng ba có lẽ là bi ai nhưng đó cũng là mẹ mong muốn như thế, mà nàng cũng chỉ là kết quả tùy tâm của mẹ mà thôi.

Đây chính là cuộc sống mà mẹ muốn, cho nên cũng trở thành cuộc sống của nàng.

Nàng từng oán mẹ, oán tại sao lại tùy ý tạo ra nàng mà không phải vì yêu ba hoặc yêu nàng.

Thậm chí từng hận mẹ,hận đến xương cốt chỉ còn máu lạnh cùng lãnh tình, hận trong lòng mẹ vĩnh viễn chỉ có bản thân mà chưa từng có nữ nhi như nàng…

Vũ Mặc Nhiên nhận được tin của Đường Nghiệp, sửng sốt run sợ thật lâu, tại sao Hoàng thượng lại đến Lộ vương phủ?

Vội vã trở về vương phủ, lúc nghe nói Hoàng thượng tới trúc viện, trong lòng hắn lại càng cảm thấy quái dị!
Mà bây giờ ở xa nghe được tiếng tiêu càng làm cho lòng hắn nổi lên hàng nghìn hàng vạn cuộn sóng.

Tiếng tiêu này là do ai thổi? Đối với hắn mà nói cũng là một loại khiếp sợ! khiếp sợ từ trong xương cốt!

Uông Tùy Tâm thổi? như vậy nàng biết Hoàng thượng từ khi nào? Có phải gần đây nàng to gan lớn mật như thế là bởi vì có Hoàng thượng?Hoàng thượng đối với nàng có thái độ tình cảm gì?

Khống chế được khiếp sợ ở trong lòng! Hắn nhìn thấy hình ảnh mà có lẽ cả đời này hắn cũng không quên được.

Hoàng thượng đang thổi tiêu! Thổi tiêu cho vị tiểu thiếp bị vứt bỏ Uông Tùy Tâm!

Mà Uông Tùy Tâm còn kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, trong con ngươi như có nhàn nhạt thương cảm cùng hoài niệm.

Bọn họ sao…?


 
“vương gia”, đang định tiến lên thì ám vệ không biết từ lúc nào đi ra ngoài hướng hắn hành lễ.

Tiếng tiêu dần dần bay xa..

“Tùy tâm thấy sao?” thổi xong một khúc, Vũ Mặc Phong hỏi người rõ ràng là đang đi vào cõi thần tiên! Phản ứng của nữ nhân này luôn để cho hắn phải ngạc nhiên!

“Thần tham kiến Hoàng thượng!” Vũ Mặc Nhiên tiến lên hành lễ nói.

Trong con ngươi hiện lên tia không rõ, Vũ Mặc Phong xoay người hướng Vũ Mặc Nhiên đang khom lưng đưa tay ý bảo: “Bình thân”

“Tạ Hoàng thượng” thanh âm lạnh lùng có chút phập phồng.

Ngẩng đầu nhìn đến tiêu trong tay Hoàng thượng, ánh mắt không khỏi thấy quái lại! Tiêu này chẳng phải là của Dương Á Sơ hay sao?

“Hoàng thượng biết…Uông Tùy Tâm?”

“có duyên gặp mặt một lần” thanh âm bình thản làm cho Vũ Mặc Nhiên không đoán được ý nghĩ của hắn.

Lộ Tùy Tâm thấy Vũ Mặc Nhiên xuất hiện liền giật mình nhưng sau đó thấy rất thoải mái, đây là phủ của hắn, Hoàng thượng xuất hiện dĩ nhiên sẽ có sự hiện diện của hắn.

“Tham kiến Lộ vương gia”

Cách xưng hô của nàng làm cho trong mắt hai nam nhân xẹt qua một đạo loang loáng.

Nhìn sâu một cái người xử sự lạnh nhạt kia rồi lại chuyển hướng tới Hoàng thượng: “Hoàng thượng, mời lên đại sảnh”.

Khẽ gật đầu, Vũ Mặc Phong đi lên mấy bước tới trước mặt Lộ Tùy Tâm cầm tiêu đưa cho nàng: “Nguyên vật xin trả”

Sau đó th.ân thể khẽ ngoảnh nhẹ nhàng nói một câu mang ý vị thâm trường nhỏ nhẹ bên tai Lộ Tùy Tâm.

Nhìn hai người rời đi, Lộ Tùy Tâm cười nhạt nhưng trong lòng lại quẩn quanh lời nói vừa rồi của Vũ Mặc Phong: “Trừ mẫu phi ta ra ngươi là nữ nhân đầu tiên may mắn được nghe ta thổi tiêu”

Trừ mẫu phi ta ra ngươi là nữ nhân đầu tiên may mắn được nghe ta thổi tiêu.

Không biết qua bao lâu, lâu đến mức lúc Tử Vân phục hồi tinh thần lại gọi nàng.

Hôm nay xảy qua quá nhiều chuyện chấn động tới Tử Vân đơn thuần, người mới vừa rồi dĩ nhiên lại là Hoàng thượng? Đúng là Hoàng thượng! nàng thậm chí có may mắn được gặp Hoàng thượng? trời ạ! Dùng sức vỗ vỗ đầu, vừa rồi hình như vương gia cũng tới thì phải.

Phu nhân sao lại quen với Hoàng thượng? mà…hơn nữa Hoàng thượng còn thổi tiêu cho phu nhân nghe.

“Phu nhân?”

Hồi lâu không có thanh âm, Tử Vân liền gọi phu nhân to hơn: “PHU NHÂN?”


 
“Tử Vân, ta không có điếc vẫn nghe thấy được, có chuyện gì vậy?”

Nàng đã làm cái gì mà để cho vị đế vương này nhìn nàng khác lạ đến như vậy? đối với vị đế vương này nàng phải làm thế nào mới có thể làm cho hắn hiểu tâm tình của nàng đây a~~? Một Dương Á Sơ cũng đủ khó khăn rồi, nay lại thêm một vị đế vương giống như muốn tham gia náo nhiệt nên mới xía vào. Chuyện tự do còn chưa có giải quyết được bây giờ lại lắm chuyện phiền toái như vậy a, nghĩ đến vậy Lộ Tùy Tâm cảm giác được có một cỗ vô lực xông thẳng lên đầu.


CHƯƠNG 48: Thái tử Thập Ngân quốc
Đại sảnh Lộ vương phủ

Vũ Mặc Phong nhàn nhã ngồi uống chén trà thượng hạng, nhìn phía trước Tam hoàng huynh trong mắt đầy nghi vấn mới để chén trà trong tay xuống.

“Tam hoàng huynh muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi”

Vũ Mặc Nhiên nhìn thoáng qua người đang ngồi chơi trên thượng vị: “Hoàng thượng quen nàng từ khi nào?”

“Du nhiên cư, một nữ nhân rất đặc biệt, trẫm thật tò mò vì sao Tam hoàng huynh không sớm phát hiện ra nàng đặc biệt?”

Vũ Mặc Nhiên nghe lời nói của Vũ Mặc Phong xong trong con ngươi lạnh lùng lóe lên một tia tinh quang! Hoàng thượng đối với nàng là có tâm tư gì?
“Hoàng thượng…”

“Tam hoàng huynh, trẫm không phủ nhận, nàng khiến cho trẫm cảm thấy hết sức thú vị, đây là lần đầu tiên”

Nghe thanh âm bình thản như không tạo áp lực, Vũ Mặc Nhiên trong lòng ảm nhiên! Phong đệ, từ ngày ngươi lên ngôi vị hoàng đế đã không còn là Phong đệ trong trí nhớ của ta nữa.

Mà nàng…

“Thanh vương đã trở về kinh thành, Lộ vương có biết không?”

Vũ Mặc Nhiên kinh ngạc nhìn người đang nói chuyện, Hoàng thượng hỏi vậy là có ý gì? Là chỉ hắn biết mà không bẩm báo sao?

“Thần đúng là đã biết Thanh vương đã trở lại kinh thành”. Thật ra cái gì cũng không chạy thoát khỏi ánh mắt của Hoàng thượng, việc gì hắn phải dung túng cho Đại hoàng huynh? Còn có Hoàng thượng nói như thế chưa chắc đã giống với những gì hắn đang nghĩ.

“Lộ vương đối với vị Thái tử Thập Ngân quốc có ý kiến gì không?” nói đến đây rõ ràng ánh mắt Vũ Mặc Phong có chút thâm trầm.

“Theo như Thập Ngân quốc ngày càng hưng thịnh, kinh tế phát triển, người này xem ra cũng là nhân vật tài giỏi,còn thứ khác…nghe nói người này am hiểu nhất chính là thâu tóm lòng người, từ các huynh đệ hoàng thất quý tộc cho tới dân chúng đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, ngoài mặt xem ra người này sâu không lường được. Sau này ắt sẽ là kình địch lớn nhất của Thiên Vũ hoàng triều.”


 
Nhắc đến người này sắc mặt Vũ Mặc Nhiên liền trầm xuống, sợ rằng năng lực của hắn không chỉ đến thế. Ít nhất hắn phái mật thám đi điều tra cũng không có tin tức gì khác báo về.

Không khí trầm trọng lan tràn giữa hai người, trong con ngươi cơ trí của Vũ Mặc Phong lóe lên tinh quang, khóe miệng hơi lộ ra cười, Ngân Lưu Nhân, ta sẽ chờ xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.

“Thái tử Thập Ngân quốc đã đến đâu rồi?” hắn thật muốn nhìn một chút nhân vật mười tuổi cai quản thiên hạ kia, lời nói ban đầu của phụ hoàng hắn vẫn còn nhớ rõ.

“Đã qua Lạc thành” nếu như không ngoài dự liệu thì hai ngày sau sẽ tới kinh thành.

Lạc thành! Nhanh vậy sao! Nhưng Trẫm đối với ngươi cũng chờ đợi đã lâu.

*********************

Thiên Vũ quốc

Cách Lạc thành không xa một cỗ xe ngựa đơn giản từ từ đi tới, lái xe là hai gã nam tử một đen một trắng, đều đã trên hai mươi, ánh mắt sắc bén cũng không phải là hạng người tầm thường.

“Thái tử, tai sao ngài lại không đem đội thị vệ cùng đi, lỡ như gặp thích khách…” nam nhân trẻ tuổi ưu nhã nhướng mày nói.

“Sao, ngươi sợ a? sợ thì lăn xuống đi” Một gã nam tử khác không chờ người phía trước nói xong đã tức giận cắt đứt lời hắn.

“Ngươi…”

“ta như thế nào? Không phục a, được, đánh một trận a! thua làm bại tướng” lời nói nam tử lửa bốc lên ngùn ngụt.

“Ngươi…”

“Có cần dừng xe cho hai ngươi đấu không đây?” thanh âm ôn hòa nhưng không người nào dám kháng cự phía sau hai người ở bên trong xe ngựa. hai người nhất thời vội vàng im bặt.

“Lần sau không được cãi nhau nữa” thanh âm ôn hòa mang theo tia nghiêm nghị, lại làm cho hai người đồng thời đồng thanh nói:

“Dạ”

“Dạ”



 
Nam tử ưu nhã dùng ánh mắt trừng một cái những người bên cạnh, mà người bị trừng chỉ biết cúi đầu, dù sao mới vừa rồi là hắn khiêu khích nên mới làm phiền tới Thái tử. may mà Thái tử không trách tội,nếu không…

Đường đi lại trở nên yên tĩnh, hai nam tử yên lặng lên xe, mảnh rèm bên trong xe ngựa thỉnh thoảng lại bị gió thổi mở hé ra, lộ ra dung nhan tựa nguyệt như ẩn như hiện không khỏi làm cho người ta không nhìn được mà phỏng đoán dung nhan tựa như thấy tựa như không thấy bên trong.

“Vương gia, đúng như ngài đoán” giọng nói âm trầm vang lên.

“Vô Đan, nhưng như thế cũng thay đổi được gì?” thanh âm đạm lặng yên không che hết được mỏi mệt.

“Vương gia…” người bên cạnh cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chuyện này vương gia còn không có cách giải quyết hắn sao có thể giúp được vương gia?thấy bộ dạng này của vương gia, hắn trong lòng tự trách mình vì sao không có chút đầu óc, nói không chừng có thể giúp được người.

Nhíu lại hai lông mày, Vũ Mặc Hiên cười khổ, Đại hoàng huynh, tại sao ngươi lại không buông tay? Còn có mẫu hậu nữa, cục diện đã là như vậy rồi sao trong lòng vẫn không chịu chấp nhận?

“Ngươi lui xuống trước đi”

Nhìn vương gia như vậy hắn cũng thấy đau buồn, Vương gia là người xuất sắc như thế tại sao cuộc sống lại không cảm thấy sung sướng. Mà những thứ đó bọn họ cũng không có cách nào để giúp vương gia được.

“Còn có việc gì sao?” Vũ Mặc Hiên nhìn người đang ở ngây ra nơi đó.

Cắn cắn môi,Vô Đan nghĩ vẫn nên nói cho vương gia: “Vương gia, Thái hậu muốn ngài đến chùa thăm người” thật ra Thái hậu truyền vương gia đến không chỉ một lần nhưng là Vương gia mỗi lần đi thăm người lúc về đều trầm mặc! Khuôn mặt u buồn càng sâu, nhưng lần này thái hậu nói nếu vương gia không đến thì người sẽ quay về kinh thành, này… chẳng phải là rõ ràng đang uy hiếp Vương gia sao! Hoàng thượng để thái hậu ở chùa tĩnh dưỡng, không có ý chỉ của Hoàng thượng thái hậu cũng không thể cãi lời.

Dung nhan như ngọc tái nhợt làm cho người khác phải đau lòng, mẫu hậu, vì sao mẫu hậu không buông tha cho nhi thần?

Khoát tay áo: “Đi xuống đi”

“Vương gia…” Vô Thị từ ngoài tiến vào bẩm báo.

“Chuyện gì a? Vô Thị, Vương gia cần nghỉ ngơi, nếu không phải chuyện gì đặc biệt thì đừng có quấy rầy Vương gia”. Vô Đan mặc dù trong miệng nói ra nhưng Vô Thị theo Vương gia lâu như vậy chắc hắn cũng biết phân biệt cái gì nên hay không nên.

Vô Thị nhìn thoáng qua người trong phòng, cũng biết vì sao Vô Đan lại nói như vậy, nhưng chuyện này hắn không thể không nói cho Vương gia a! Nếu không hậu quả cực kì nghiêm trọng.



 
“Vô Thị, nói đi! Có phải người trong cung đến?” tới cũng thật nhanh a.

“Ân…Vương gia…Ngài sao lại biết?” Vương gia đã biết từ trước.

Đúng là hắn biết,tròng mắt đen của Vũ Mặc Hiên chợt ảm đạm “Lúc nào gặp Hoàng thượng?”

“Giờ dần canh ba”

“Được rồi, ta biết rồi, các ngươi cũng lui xuống cả đi”

“Vâng thưa vương gia”

“dạ”

Lúc trong phòng chỉ còn một mình Vũ Mặc Hiên,khuôn mặt thâm trầm mỏi mệt liền lộ ra nhưng trong ánh mắt lại chất chứa suy tư: Thái tử Thập Ngân quốc cố ý tiếp cận Đại hoàng huynh là có mục đích gì? Tâm tư của Hoàng thượng như thế nào?Hai người bọn họ có phải cùng là con cờ hay không? Mà mục đích chưa đạt được con cờ vẫn còn có tác dụng, Hoàng thượng dễ dàng tha cho Đại hoàng huynh là vì muốn Đại hoàng huynh đi tìm Thái tử Thập Ngân quốc? hay đây chỉ là tình cờ mà thôi?

Nếu như Đại hoàng huynh vẫn là con cờ trong tay Hoàng thượng, mà lại là con cờ cho hắn tùy ý chỉ huy như vậy kết quả của Đại hoàng huynh nhất định đã nắm chắc. Hắn có thể làm gì để đổi lại mạng Đại hoàng huynh trong tay Hoàng thượng được bây giờ?

Vị Thái tử Thập Ngân quốc Ngân Lưu Nhân kia vì sao lại tới đây? Là muốn thăm dò thực lực Thiên Vũ hoàng triều hay là thử năng lực của Hoàng thượng? có lẽ là cả hai.

Đại hoàng huynh cho hắn xem nội dung trong phong thư để làm gì?

Tất cả đều phải chờ vị Thái tử kia đến mới sáng tỏ, chẳng qua chuyện quan trọng bây giờ hắn phải đi gặp mẫu hậu nếu không người trở về kinh sẽ dẫn tới nhiều chuyện không hay ho. Chẳng qua là…nghĩ đến mẫu hậu, trong lòng thâm trầm cảm giác vô lực xông lên đầu.

Vẫn là chiêu bài của Hoàng thượng! Nghĩ đến Hoàng thượng đã chuẩn bị chu toàn như vậy hắn cười khổ, thật ra hắn cũng chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản! Vì sao tất cả mọi người lại không tin hắn?



CHƯƠNG e49: Khí hòa 44bình tâm 7nói chuyện

“Phu enhân, sao 13còn chưa 0dngủ a?” 5phu nhân 43mỗi ngày eđều đi engủ sớm c8lắm kia 64mà.

Tối bnay sợ rằng 7không dễ 4dàng ngủ 83như vậy bđi! Hoàng d7đế tới, 2eLộ vương 9gia lúc ấy e5mặc dù không 7có nói gì 6nhưng cũng akhông có 5nghĩa là 4đi sau Hoàng cđế hắn 1ckhông phản 2đối.

 
“Tử bVân, ngươi 8còn bận 2dviệc gì csao”

“Nga, 9ta đi lấy 3nước rửa 74chân cho phu a4nhân, hay 8elà phu nhân 0muốn đi abtắm?”

“không 0cần, hôm 3nay ta không betắm, ta đang 7đợi xem 7có chuyện dfgì”

“Phu bcnhân còn ecó chuyện d1gì chưa làm 0sao? Tử Vân ddđi làm hộ e6người a” 6dhôm nay phu 3fnhân thật a3có chút kì 7quái.

“Phu cnhân, người 1làm sao vậy? 1eà hôm nay eTử Vân thực 9dsự là được 7gặp Hoàng 78thượng?” 88Tử Vân nhớ 1lại chuyện f8ban ngày không 1akhỏi nổi etò mò chạy 0blên trước 9mặt Lộ 42Tùy Tâm, 2nhìn thẳng cvào phu nhân d3nhà mình.

Nhìn 5động tác 2Tử Vân, 75Lộ Tùy Tâm 5buồn cười 9gật đầu: 26“Tiểu abhài tử này 67sao lại tò 4mò nhiều fnhư vậy?”

Nhìn 6cục diện ctrước mắt d5mà nàng cũng fakhông biết 3làm thế dnào giải cquyết nữa. 2c © DiendanLeQuyDon.comKế tiếp 7fkhông chừng 86còn phải 91đối phó 3với câu 6hỏi của 9Vũ Mặc Nhiên 7ý chứ.

“Thất fphu nhân, bvương gia 2cho thuộc abhạ đến 3mời Thất 6phu nhân”

Đúng 2là nói đến 6là đến 7ngay, hai đầu 82lông mày 6fLộ Tùy Tâm 3fnhíu nhẹ! 51Tử Vân nghe 6thấy giọng dnói bên ngoài 4dlập tức 4dcảm thấy 06căng thẳng: f“Này…Phu d8nhân….” 1“Không 7có chuyện 57gì đâu, 1ta đi một fchút rồi 7asẽ trở 6lại ngay”, aan ủi Tử 7Vân ngốc f4này một a0chút.

Đẩy ccửa phòng 0cra nhìn thấy 92đám người 77bên ngoài, 78Lộ Tùy Tâm 9fthật không 5khỏi phục 6tên Lộ vương c5gia này.

Thật ablà nhiều d3người a!Lại 58là thị vệ fLộ Nguyên 75đích thân 0đi một dchuyến hơn danữa còn b1mang theo không bdít hơn mười 7thị vệ. af © DiendanLeQuyDon.comHắn thật 7muốn canh 77chừng nàng! 92Ở trong 2Lộ vương 79phủ này 98trừ phi mọc 94cánh chứ b2không thể 9đi ra a! feĐòn ra oai 3phủ đầu dnày dùng ecũng chỉ bvô dụng.

Nhìn 6cThất phu 2nhân này, dbLộ Nguyên a8trong lòng 80cũng thấy 8sợ hãi than, cThất phu 2cnhân đúng cclà bản lãnh 5to gan.

“Thất 1phu nhân, d4mời”, hướng a1nữ nhân btrước mặt 9đưa tay e8nói.

Màn 7đêm vừa 3mới phủ 4xuống, để d0cho Lộ vương 49phủ vốn 2tinh xảo dhoa lệ lại c8phủ thêm 2một tầng 17sa lờ mờ! 6Lộ Tùy Tâm 4dcước bộ 5eđi theo Lộ 84Nguyên, trong 5lòng thì cbthầm nghĩ, 59vương phủ beđúng là 35vương phủ, 1bđêm rồi emà cũng không 01thấy tối, f1cả đường 0fđi trong 2enày đều 7treo đèn 8lồng sáng 4rực. Độ 4sáng xem ra ckhông kém 80đèn điện b3ở hiện 2đại là 03bao, nhưng fbởi vì số 94lượng quá fnhiều nên 4mới sáng c6lóa như thế enày, ít nhất 1nàng cũng 3dhoàn toàn dbnhìn được 6cảnh vật 9chung quanh.

“Phu 21nhân, mời bđi bên này”

Đi bđến khúc 3quanh ở đại 02sảnh, Lộ 97Nguyên dừng blại, hướng 93tay tới một 7hành lang 97thật dài c2với Lộ 8Tùy Tâm.

Nhìn 20chăm chú evào Lộ Nguyên, f5Lộ Tùy Tâm 22lần nữa 6bthoáng qua 4cái hành elang sâu hun 5hút kia, đây 5là? Nhưng 3bất kể 96phía trước 63là nơi nào 1nàng cũng 5đều phải 9eđi.

Cất 92bước đi ftới, phía 74trước chắc alà chủ viện eccủa Vũ Mặc 87Nhiên! Vừa 5fnhìn đã 3thấy thiết aakế tuy đơn 92giản nhưng 9lại nghiêm aatrang trang btrọng.

Muốn 1cđi tới 9phòng ngủ 49thì phải e7đi qua một bhành lang 4dthật dài, 3ehai bên treo 45đèn lồng fađỏ rực, ebên trong 21phát ra vầng c9sáng nhàn 3enhạt

dbốn phía,ánh bsáng hắt 4vào những 43kim điêu 3bằng ngọc 7dmang lại e4sắc thái 23thần bí.

Rốt 1cục đi qua 4hành lang 4cũng tới dphiến đã cnối đường 2bên ngoài 0bvới phòng 3bên trong.

“Vương 77gia, Thất 2phu nhân đến” 2Lộ Nguyên 5tiến lên ekhom người c8nói.


 
Lộ eTùy Tâm nhìn 9động tác 68của Lộ 2Nguyên không bakhỏi quái 83lạ vì giai 9cấp phân e5chia rõ ràng 0ở cổ đại 24này. Hắn fbiết rõ 6người bên 11trong không 0nhìn thấy 0eđộng tác bacũng như e0vẻ mặt 21nhưng vẫn 82cung kính 66làm động 5tác của 55thuộc hạ, aso với đa dsố người dở hiện 3đại mà dnói, có phải 8đây mang cchút thành 8bthực cùng 02trung thành 54hay không?

“Để 80nàng vào” 3cthật ra giọng 3nói của aVũ Mặc Nhiên dcũng dễ c6nghe, mang f8theo từ tính.

“Thất 63phu nhân, 4mời” Lộ 9Nguyên hướng f1Lộ Tùy Tâm acý bảo nàng dđi vào trong.

Mi c1mắt hạ f4xuống che 0lại kinh 94ngạc trong 1flòng! Lộ 25Tùy Tâm cất bbước đi c0vào.

Vào dđến cửa 4phòng, đập 1thẳng vào cmắt là một f4chiếc gi.ường 1gỗ thật 6lớn có khắc 5dhoa văn tinh 58xảo, màn dtrướng màu 12trắng ở 3hai bên gi.ường. 55 © DiendanLeQuyDon.comÁo ngủ 5bằng gấm, fchăn nệm 5echỉnh tề d7trên gi.ường.

Gian 7phòng rộng 0ađến dọa 3người, nhưng 9acũng khá 62đơn giản, 3fmột cái 5agi.ường lớn, c7bên cạnh dalà bạch 32ngọc bình 34phong, phía 7etrên treo fbộ cẩm bcy, còn có 4cả bàn, 5fmà Vũ Mặc 2Nhiên đang 3cngồi ở 1trên ghế 5nhìn chăm b2chú vào nàng 7đang đánh eagiá gian phòng bccủa hắn.

“Tới fđây ngồi” d1thanh âm nhàn anhạt có abhơi khác dso với vẻ 0alạnh lùng 7thường ngày! bTựa hoog f6có giảm 9abớt chút 91ít hàn ý!.

Lộ eTùy Tâm đi 3dtới phía atrước, ngồi 8đối diện 4với Vũ Mặc fNhiên, lẳng 1lặng nhìn 6chắn.

Cởi f6bỏ bộ cẩm ey hắn chỉ 9đơn giản 5mặc một 95bộ y phục 4màu trắng, 9dvài lọn 5dtóc rơi trước 84trán, tròng 1mắt đen 36hàn ý đã 74nhạt, nếu 7ccó thì chỉ flà bình tĩnh 9nhàn nhạt.

Lộ 6Nguyên vừa a9đi, gian 0phòng cũng 7ctrở nên 6yên tĩnh

7Mặc Nhiên b1rót một 3chén trà 9rồi đưa d7cho Lộ Tùy 67Tâm, khẽ 4nhếch lông c9mày ý bảo 6fnàng uống.

Khẽ 9mỉm cười. 6 © DiendanLeQuyDon.comLộ Tùy Tâm 97thản nhiên a9nói: “Cảm 7ơn, ta cũng 97không khát”

Để bachén trong dtay xuống, fdkhóe miệng 7Vũ Mặc Nhiên 93tựa hồ blộ ra cười 11yếu ớt: 8“Làm sao? 7sợ bên trong 5bcó độc?”

Lắc 03đầu, “Vương 4agia sẽ không 6ahạ độc, 5bmạng của 7Uông Tùy 0Tâm nằm ctrong lòng 27bàn tay ngươi, 4chỉ cần 70ngươi muốn, fgiết một 9Uông Tùy 4bTâm so với agiết một cecon kiến b0còn dễ dàng 2hơn”

 
“Hôm 94đó ngươi 4xuất phủ 0đã gặp 77Hoàng thượng” 5hơn nữa 49còn làm cho bfHoàng thượng 8thấy hứng bthú với c4ngươi.

“Đúng” bvốn là cử 9chỉ vô tâm, 3vô tình lại abiến thành 54cục diện e5như thế 2này.

“Ngươi f0đã làm dfcái gì?” 4có thể làm 74cho Hoàng dethượng phải 88tò mò! Này…hắn fcũng không athể không 0bnghi ngờ.

“Thật alà cái gì 1cũng không c2có làm! Chẳng 6qua vì hai dnghìn lượng f4mà nhờ hắn 16giúp đỡ 0một chút e2mà thôi” 4echỉ có hai 0nghìn lượng 1amà hậu quả 5dthật không e7ít a~.

Nga? 55Mày kiếm 2nhếch lên, d7tròng mắt ađen lộ 9ra tia hứng 1thú.

“Hai f0nghìn lượng?”

“Nếu 5ta hiện không ftrả lời 0dngươi sớm, dngươi rốt d1cuộc có 6ahao tổn tính catoán với 6ta?” hai 0dđầu lông aemày nhẹ fkhép, Vũ 8Mặc Nhiên 5dnày thật 7thông minh. 85 © DiendanLeQuyDon.comĐối với 4anàng đều clựa chọn 59phương thức bđặc biệt 56mà đối fđãi.

“Ngươi 15cứ nói đi?” 0nữ nhân 62thông minh, 6etrước kia 80vì sao không 9phát hiện 6ra nữ nhân fnày lại 2thông tuệ cdđến vậy? a6Hay là chính e5nàng vẫn dcự tuyệt afkhông thật a3lòng đối 8đãi với fhắn?

36trong lòng ethầm than 12nhẹ: “Lộ e5vương gia, ecó vấn đề 1gì sao không 4một lần 5chỏi luôn 2cho xong? Ta 6dsẽ trả 7lời” không 5trả lời d3cũng không 89còn cách 46nào khác.

“Hai 83nghìn lượng 07nghĩa là 8sao?”

Khi c1ánh mắt aehắn hiện 10lên vẻ soi 9emói, Lộ bTùy Tâm mới 2chầm chậm 1kể lại echuyện đã 9exảy ra ở faDu Nhiên cư…

“Bổn 0avương có 5bnên nói ngươi 7thật to gan 46lớn mật ffkhông? Ngươi ftự cho là bmình thông 7minh sao?” bnữ nhân anày còn…còn f8thật là bfthông minh 4đáng chết.

Đúng 4là chọc d6vào phiền 2dtoái! Một 9lần chọc 90đến hai f9nam nhân không 50thể đụng f6vào! Thật 0là muốn 55bóp chết 43nàng!

“Uông 4aTùy Tâm, cdBổn vương 51thực quá 8xem thường d1ngươi rồi”. 21 © DiendanLeQuyDon.comVà cũng cả c8hối hận 9nữa, ngươi 4bây giờ 6đúng thật cđặc biệt, 50thông minh 59sẵn có, 39đầu tiên a5là một mình dxuất phủ, c6trêu chọc 6hai nam nhân, 80sau đó lại b8nghênh ngang 91trở về ebtự mình 47cơ trí thoát cfkhỏi địch 8ý của đám 3nữ nhân 9hậu viện, 2chỉ mấy bcâu nói đã dađâm thẳng 8vào tâm tư acủa hắn, 24cố ý chọc 0dgiận hắn…đây dtất cả 68đều là admục đích d4của nàng!Nàng…đúng 02là có chút 1thủ đoạn! 9ngay cả hắn b2cũng bị b3nàng lợi adụng.

Chẳng cequa là…mục eđích cuối f1cùng của 0nàng là gì? bNàng nên abiết đã 2vào vương d2phủ thì 88đến chết fvẫn là nữ 9nhân của 29Vũ Mặc Nhiên, c0cho dù bị f0hưu, bị cvứt bỏ a3cũng vĩnh eviễn không cdthể ra khỏi cvương phủ 0anửa bước, 94nàng thông 54minh như vậy csao không 8đến hấp fdẫn sự achú ý của 4hắn, mà 96lại nhất 8mực chọn a2con đường ctránh xa hắn, 3một chiêu dnày có thể d1nói là rất 4lợi hại, 85nếu nàng 44có mục đích abthì thừa 3khả năng 1hấp dẫn 9toàn bộ 91tâm tư của 50hắn, này…nữ dnhân này 85là thiên 02tài! Lấy 65lui làm tiến 24đều bị 34nàng dùng 82hết.

“dừng f5lại, dừng c4ngay cái ý 4nghĩ ngu xuẩn btự cho mình 4là đúng fcủa ngươi d2đi” nhìn 81thần sắc 4btrên mặt 5hắn, hơn 1bnữa còn 3cực kì bí 77hiểm làm bcho Lộ Tùy b3Tâm không 92nhịn được 42ra mặt cắt d2đứt cái csuy nghĩ ấy dcủa hắn! bĐồ nam 7nhân tự 36cao tự đại 0flàm cho nàng 57thực sự arất tức ddgiận!

“Nga! a7Làm sao? Bổn 79vương đang e8suy nghĩ cái 88gì làm sao 75ngươi biết cđược? 3hay là Bổn 95vương đã fađoán đúng ebcho nên mới dthẹn quá 2hóa giận 2rồi?”Con 5bngươi bình 37thản như cnước của d2Vũ Mặc Nhiên 3không khỏi 8egiật mình, 6rồi trên 9mặt tách 54ra như nụ c2cười mùa fdxuân. Lời 4nói ra cũng c4mang theo 58chút châm 3fchọc.

Nam dnhân này 99điên rồi! 5dLộ Tùy 9Tâm thầm 0nghĩ! Nàng ccũng thật 27là ngu ngốc, 3dcho là cùng 1hắn nói bchuyện thật 93tình một achút là 54có thể 83làm hắn 10nghe lời! 7Nói chuyện cvới người 07như đàn 56gảy tai 0trâu thaatk d5ngu xuẩn dbnhất trên 3đời, thế 3mà nàng 1lại đang fflàm như ddthế.

“Mục 58đích của 2ta là..” 06nhìn thẳng cvào Vũ Mặc ceNhiên nở fbnụ cười 80chói mắt, 8nhả ta từng 7câu từng 8chữ: “Rời 9đi cái chỗ eengồi vây fkhốn này”

“Một fngày nào d2đó ta cũng b7sẽ rời 9đi, là người 56tất sẽ bcó biện d1pháp, kỳ f1tích cũng 0có thể 6xuất hiện. 6 © DiendanLeQuyDon.comTa phấn 1đấu cả bđời, ta 2không tin 74sau này lại 8phải làm dmột trong 3vô số bạch 7cốt trong evương phủ 2của ngươi”

Nhìn 8fnữ nhân 6trước mắt, danụ cười 25của Vũ 9Mặc Nhiên 02dần dần 1biến mất, b6mục đích 0của nữ 7nhân này bfquả nhiên 57là như thế! 98Hay cho một e2Uông Tùy 58Tâm!



 
CHƯƠNG 550: Muốn cnhìn thấy 9cngươi hạnh e6phúc

“Cho a9nên ngươi 5dcố ý đi c3hấp dẫn dHoàng thượng?” achẳng lẽ blấy sự 9khôn khéo acủa Hoàng 1thượng 7lại không anhìn ra dụng btâm của 08nàng sao?

Khóe 06miệng nhẹ 9amở: “Ta 2không phải elà ngươi”

“Không 1cần phải 17như thế, a2ta đã nói fhết rồi, ecó tin hay bkhông là 3tùy ngươi, 49mà ngươi 3anghĩ gì ata cũng không 76để ý. c © DiendanLeQuyDon.comKhông nên 9đặt mình 8quá cao, 8ta làm nhiều 6chuyện như 37vậy chẳng cdqua không chy vọng 4bdính líu 9với ngươi, c1đơn giản dnhư thế 0ethôi! Nếu 1dnhư ngươi dblà nam nhân acó lý trí athì cũng ckhông nên 73cự tuyệt eenhững lời 3ta nói”

Nhàn 77nhạt nhìn 9chăm chú 6vào người 6dtrước mắt, ánh 4bmắt nàng 80vô cùng 9bình thản, 9fVũ Mặc 3Nhiên cảm 7thấy tâm a4tư ảm đạm! a2Hắn thật fsự không 71thể chuộc 11lỗi lần dnữa sao?

Phong 26đệ cơ 86trí không aađể ý tới 9thân phận b1mà thổi 8tiêu cho 8nàng nghe, achỉ bằng 43điểm này 1thôi cũng 1đã nói 50lên quá f3nhiều rồi.

Huống bfchi hắn 41đang nghĩ f8có phải 8Dương Á d7Sơ thay đổi 7tâm ý là 8vì nàng?

3mình…

Uông 94Tùy Tâm ea Uông Tùy 0Tâm,ngươi 56đến tột 7cùng là 8dạng nữ 05nhân như 8thế nào?

“Những dđiều Vương 4gia muốn fdbiết cũng 9đều nghe ffcả rồi, 1như vậy 7cáo từ” d1Tử Vân ahẳn là d0đang rất 6lo sợ.

Đứng d6dậy đi 0dvề phía acửa phòng, 8đang định 02mở cửa 1thì phái dsau truyền 0đến một 4dđạo thanh 9câm: “Trở 2về Thanh 7Tâm các..” 4dừng một achút mới 3cộng thêm 9một câu f8“..được 31không?”

Cánh 1tay Lộ Tùy 22Tâm dừng alại, quay 0đầu trở 3alại “Ta…”

“Bổn 5vương biết, fnhưng hãy 3cho ta một afcơ hội dlần nữa” 3cho ta một 1cơ hội fđể ta biết 1erõ ý nghĩ f5thật nhất 9ftrong lòng adcủa mình, 7btrong lòng 6dhắn nhẹ 0enhàng nói.

(Ôi f8ta ngất, bfanh Nhiên 88cũng thật 4alà..dịu cedàng, hức 8hức, ta cứ biết, 2cnhiều thế 6này biết 6ủng hộ 0ai đây?)

“Lộ e9vương gia, edưa xanh 1hái xuống 2fkhông ngọt, 7đừng ép 1ta tới đường acùng có e1được không?” 29“thành 1thật mà 7nói, ta tuyệt 09đối không fehận ngươi, ebởi vì 55ta cũng không 9phải người e3đã yêu 59ngươi cho 0nên ngươi 0không cần cphải áy 42náy như 1vậy, còn 0bởi vì asau này ta dacùng với 26ngươi sẽ dkhông thể acó tình, ahy vọng c7ngươi có 8thể hiểu 2được”. 5 © DiendanLeQuyDon.comNgười mà 3ngươi nên 6áy náy chính clà Uông 1Tùy Tâm, 17không phải 6clà ta.Mà ethứ ngươi cmuốn ta fcũng sẽ 7không đưa.


 
“Cáo 56từ! còn 77có, ta cũng dkhông hy 5fvọng gặp 8alại vương agia cho nên e5mong rằng 09vương gia a0đừng bám 0lấy không e1tha.” Nhìn 7thẳng vào 6Vũ Mặc 1Nhiên, Lộ 9eTùy Tâm bnghiêm túc f7nói.

Ánh 3mắt nàng 7là thật 02lòng, con 02ngươi Vũ bMặc Nhiên 6hiện lên 5tia thương edcảm nhưng 7ngay sau đó 6biến mất 2không còn a4chút dấu c8tích. Hắn bthật sự alà bỏ lỡ anàng sao?

……….

“Phu
enhân, người fđã trở 4lại, ta d5thật lo flắng quá” 3thân ảnh enhỏ nhắn b3của Tử 3Vân đứng 7fở trước e2cửa trúc cphòng lao bra lay người a2nàng thật emạnh trong 3lời nói f5đầy lo 58lắng.

“Ân” cdtrong lòng cnhư có dòng 8nước ấm 9báp, Lộ 97Tùy Tâm 2nhẹ nhàng a1trả lời.

Nhìn 69một chút 2phía sau 4người Lộ baTùy Tâm, fdTử Vân 72thấp thỏm 8bất an dời btầm mắt 12về trên 3cngười phu 4dnhân nhà 8mình, phu cnhân không 1ccó bị làm 69sao chứ? 4Vương gia 62lần này 4có hay không 07lại đánh 9phu nhân?

“Ta 2không sao, 8eTử Vân, 3được rồi, 5eđi ngủ 8ethôi”. a9 © DiendanLeQuyDon.comNàng cảm 1thấy quá 6mệt mỏi, 26nàng chỉ damuốn làm dchính mình, d6chẳng qua eblà khát 7vọng tự 0ado mà thôi, a1tại sao cblại khó bekhắn đến 0như vậy.

Nghĩ c2đến câu 84nói cuối fccùng của 8Vũ Mặc 3Nhiên, hắn 6vẫn vậy 0d“Bổn vương 7csẽ không 9buông tha ccho ngươi”

Đầu 6cảm thấy 34thật đau, dchuyện phát ccsinh hôm 7nay thật d5quá bất 66ngờ, vốn ađang vui fvẻ khi lấy 2được văn atự bán 87thân của 37Tử Vân, 35không nghĩ drằng sau fmột khắc e4vui mừng 69lại trở 4ethành tức 7giận, đầu 6atiên là 7ctên hoàng 2đế “Trừ 9mẫu phi 7ta ra ngươi 1là người 3đầu tiên 01may mắn fđược nghe 7ta thổi 1tiêu”, 5hàm ý những 5lời này e4nghĩ đến 4mà phiền 95lòng, sau cmột khắc 29lại bị cdLộ vương 3gia uy hiếp, cnàng không e7tin hắn bsai Lộ Nguyên 6tới mời 9cnàng là ekhông có 61dụng ý 6agì với 94Tử Vân. 5 © DiendanLeQuyDon.comMà Vũ Mặc 45Nhiên nói ferõ câu trả clời của 0nàng hắn 42không hài d9lòng, hắn 40còn lấy 5sinh mạng 8Tử Vân bdra để uy 9hiếp nàng.

Tốt 0athôi, dù c4sao nàng ccũng không 8có cái gì alà không 58thể cho 0hắn biết.

Chẳng cqua thắc 6mắc hắn dvì sao hắn 5lại giống 3như Vũ Mặc cPhong tới etham gia náo canhiệt.

Còn b6có sự ôn 2nhu làm cho 5nàng không 1cách nào 6dcự tuyệt bcủa Dương 5Á Sơ.

Không 3muốn nghĩ fnữa, ngủ!

“Tử bdVân, ta ngủ, 19đừng nói 5echuyện với abta nga!”

“Được, 2phu nhân 4có muốn 2erửa không 11rồi ngủ 9tiếp?” cTử Vân dchuẩn bị 3xong chăn 6đệm mới cđáp.

 
“Không 4cần, ngày 8mai chuẩn 4cbị cũng b7được, 07ngươi cũng 86đi ngủ fsớm đi 9đừng thức 9đêm muộn 8dquá”

“Ân, bphu nhân”

Đêm fđã khuya, fTử Vân cccảm thấy 3phu nhân 64đã ngủ 6fsay mới 7nhẹ nhàng cxuống gi.ường.

“Phu a2nhân?” 0thử dò 38xét kêu alên, bên 6trong vẫn 4fyên tĩnh 1bmột mảnh.

Cắn 6ccắn đôi bfmôi, nội atâm Tử 4Vân đang a6giằng xé d6kịch liệt, 6dthầm hạ 30quyết tâm 8clần cuối 1acùng đi cnói rõ ràng 6cho Tam phu fnhân, nàng 6muốn đi 9theo Thất 8phu nhân, 1sau này cũng acsẽ không d9đi gặp 29Tam phu nhân c5nữa

Từ 13trong ngực damóc ra một 2vật nhẹ 18nhàng đặt 6ở dưới 5mũi Lộ 0Tùy Tâm fhít vài 1lần rồi 21lại để 72vào trong 1ngực.

“Phu 2nhân, Tử dVân đi nói 2rõ ràng b0cho Tam phu anhân, sau e7này sẽ 2fkhông bao e0giờ đi 14gặp nữa, cTử Vân 47vĩnh viễn 36sẽ trung 0thành với 8phu nhân”

Cầm 4clấy y phục a0bên gi.ường bmặc vào, cnhẹ nhàng 05đẩy cửa cfbước ra 5ngoài.

Một cdthân ảnh 2đen nhánh 6từ trong ctrúc viện e8đi ra, là 21Tử Vân,chỉ c3thấy nàng b9thuần thục d5đi qua khúc f1quanh tới 8phía trước.

Nhìn bnơi xa xa 38có ánh đèn akia, Tử 6Vân đột 1nhiên dừng a7bước, cúi ceđầu như 9đang suy a6nghĩ cái 1gì đó một 1lúc lâu brồi dứt 0khoát quay 4người trở c8về.

Không, 69nàng không ecần đi 5cgặp Tam 7phu nhân, b2phu nhân 4đã giúp cnàng chuộc abthân rồi, 0ân tình 84của Tuyết c3Đào tỷ fnàng cũng edđã trả akhông thiếu, dlại càng 44không thiếu cTam phu nhân, f1lần này c8họ tìm e7nàng nhất 28định là 0muốn hỏi 7chuyện của d0phu nhân, 95nàng sẽ 67không nói, enhất quyết f6không nói, 5vậy thì b8cũng không 63cần phải 1đi, nàng…nàng 9chỉ sợ dTuyết Đào 6atỷ sẽ 1dép nàng…

Từ 3ngày phu anhân thật d0lòng với 9nàng, nàng 9đã thề fsẽ vĩnh 6viễn đối 3ftốt với 8phu nhân, dhuống chi 1aphu nhân fcòn giúp cnàng lấy blại văn cdtự bán 97thân, ân 4tình của 9dphu nhân 81lại càng 9nặng hơn.

Nghĩ bđược như b7vậy, bước achân ngày d7càng nhanh, 4nàng phải 47đi về theo 98phu nhân.

Nhìn 51phu nhân 2ctối nay 0chắc hẳn ađã xảy cbra chuyện 9gì làm người 2nghĩ không 9era, lúc này dnàng nên 5ở cạnh cphu nhân 4mới đúng. 44 © DiendanLeQuyDon.comVề phần 8Tam phu nhân, 2nàng sẽ 3akhông để 1ý nữa. 60 © DiendanLeQuyDon.comBất luận 1Tuyết Đào 0ctỷ nói 3cái gì chăng enữa nàng fcũng sẽ 97không đi cgặp Tam a1phu nhân.

Chạy cequa con đường 1lát đá enhỏ, phía b1trước chính 0là trúc e7viện, vốn 17trúc viện c1tối lắm 2sao bây giờ 7lại có 17ánh đèn? 67Này…nàng b0lúc đi ra e2rõ ràng 05đã dập 2tắt đèn 4rồi mà.

Tử 7Vân từ cetừ dừng 23lại! Phu 82nhân phát 0dhiện ra 51sao? vẫn 8là…

Nhẹ 29nhàng mà 7đi lên trước, 6vốn định cđưa tay 18đẩy cửa 5fphòng nhưng 4cảm giác 0bất an vừa eccầm đã 47vội buông 4ra.


 
“Là c2Tử Vân f0sao?” bên 65trong nhà dtuyền ra 93giọng nói 1của phu 0fnhân.

Hít 62một hơi c9thật sâu, 92Tử Vân a6đẩy cửa 9phòng ea, ađi vào đã acnhìn thấy 2phu nhân d3ngồi ở dbên mép egi.ường, etrên bàn fcgiá cắm bfnến đã 9bđốt.

Phu 7nhân phát 04hiện!

“Về blà tốt acrồi, ngủ 58đi” nói dxong cũng fflên gi.ường benằm xuống.

Nhìn fth.ân thể 2phu nhân 39đang nằm 7cxuống, Tử aVân có cảm 3cgiác sống 2mũi cay cay, etrong ngực 8như có vật 3gì chặn dlại.

Rất d2nhiều chuyện 8cphu nhân bbiết nhưng 78không nói, clại còn 2đối với 32nàng vô 7vàn bao dung 3cùng tín 0nhiệm.

“ngủ 7ađi” thanh 74âm nhàn afnhạt truyền 7đến, Lộ 6Tùy Tâm 7xoay người 6hướng về 2phía Tử fbVân đang 20đứng bất 25động ở 1đằng kia 78nhẹ nhàng 9dnói.

“..Vâng..” 4xoay người fcđóng kín 1fcửa phòng, 58nước mắt 6rốt cuộc d4không nhịn 7eđược mà 14trào ra.

Phu 52nhân, tín dnhiệm cùng a4bao dung của cngười Tử d9Vân biết cblấy gì 6báo đáp 2đây?

Đêm blẳng lặng 0đi qua, mở 70to ánh mắt cbtrong đêm 9btối, Tử 4bVân lật 52người, e9suy nghĩ 0bmột chút 3rồi nói:

“Phu 21nhân, tại 3sao người bdbiết hôm 8nay ta muốn bđi ra ngoài? 7Còn có rõ 24ràng ta đã fcho người 31hít thuốc d5ngủ” Tử 5Vân nghĩ 3không ra dmình đã 2ekhông làm 8đúng chỗ 6nào.

Người d9nhắm mắt dnhư đang 19ngủ khóe 7fmiệng nhẹ cnhàng giơ 1lên:

“Đó 4là bởi 9avì hôm nay 28từ buổi 1chiều đến 1giờ ngươi 3tâm trạng afkhông yên, b6mặc dù bcố che giấu dbnhưng trên 12mặt lại 5fhiện ra erất rõ.”

“Ta esở dĩ không eenói là muốn 8ngươi nghĩ 1thông suốt, f2để cho 5engươi tự 1mình đi 4xử lý chuyện enày. Ta cũng 95không có dcngủ, lúc cngươi lên 8tiếng gọi 3dta ta biết b7lựa chọn d0của ngươi, c9khi đó, f1Tử Vân, 15ta cảm thấy 4rất đau a3lòng! Nhưng là 6fngươi đối 6bvới ta rất 23tốt nên 5ta mới đơn 6eđộc đau 4lòng như 03vậy.

Ngươi 1thật lòng cnghĩ rằng, cchỉ cần f6ngươi không 55nói mọi 96chuyện thì 0sẽ không 4sao? thật 9cho là Tam e8phu nhân dTuyết Quyên 41hoặc là 4eTuyết Đào 8dnghe những 12lời ngươi 27nói sẽ abỏ qua như 0không có eachuyện gì f3sao? Ngươi equá ngây 3thơ rồi!

Cho bnên trước 02khi ngươi 1fbước ra 4khỏi đây d8ta đã thức 80dậy, nếu 5nửa giờ esau ngươi 31chưa trở blại ta sẽ 4btrực tiếp dtới chỗ 5Tam phu nhân 1đem ngươi 60về.

Nhưng cta rất vui dmừng! bất 04kể vì sao 72ngươi lại 07quay trở fdlại cũng 7làm cho ta 1thấy an ctâm, ngươi f5biết không?”

Ta 2dchỉ hy vọng 9ngươi bình 01an mà lớn blên sau đó 30được nhìn fbthấy ngươi bbxuất giá. a8 © Bởi vì ftrong lòng 8ta ngươi 7chính là 9muội muội ecủa ta! 56Có thể 6dthấy ngươi c1hạnh phúc alà tâm nguyện 1lớn nhất 65của ta!
 
CHƯƠNG 251: Khiến 48cho oanh động edngười

Sáng 90sớm trời ecòn chưa 0sáng rõ, abên trong 6kinh thành 7đã xuất 08hiện đoàn 73lớn cấm 7vệ quân 99đi tuần, 75làm cho phố fxá yên lặng 69tăng thêm 5không khí bkhẩn trương.

“xảy cra chuyện 2gì rồi? 3tại sao lại 9có nhiều 2fcấm vệ 3quân xuất f5hiện trên 0aphố vậy 07a?” một 5gã nói nhỏ fhỏi những 94người bên 4fcạnh

“Ngươi dkhông biết 84sao? hôm nay 62là ngày Thái ctử Thập 88Ngân quốc 76tới kinh 1bthành, nghe 07nói như thế fcnày mà vào athành chứ f8không vì 7sao Hoàng 14thượng xuất ađộng cấm d9vệ quân f3đi hoan nghênh 9vị Thái 2tử Thập deNgân quốc 43kia?”, người 79được hỏi 9cũng nhẹ 48giọng trả 5dlời

“Nha…Thái btử Thập 6Ngân quốc elà ai a?” angười kia e1nghe xong liền a2hỏi lại 9vấn đề.

“Không 42thể nào, 2lão huynh, a2ngươi không 5bbiết sao? 0dđến ngay cecả phụ 0nữ trẻ c1em cũng đều 9cbiết Thái etử Thập 9dNgân quốc”

“Đúng 5fvậy, nghe eanói vị Thái f8tử này là 4thần đó, 6dân chúng deThập Ngân 5quốc cũng 3cung kính 02xem hắn như dmột vị 9cthần vậy”

“Khó 9trách tự fnhiên ta cảm 57thấy quái a6lạ, tại 37sao trong kinh 7thành lại 6exuất hiện anhiều cấm 4vệ quân 3đến vậy”

Một 85đám người 19tụ tập 52chung một dfchỗ kề dđầu sát 0tai, bàn luận b1vô cùng sôi 36nổi.

“Phu 3nhân, ta nghe 65nói bên ngoài 1náo nhiệt d0lắm a!” f2Thật muốn 9cđi xem quá! dNhưng mà bbkhông thể 3cho phu nhân cbiết rồi, 4nàng còn 5dchưa quên 9fvụ lần 8trước phu 0nhân len lén fachạy ra ngoài e3bị phát 6dhiện dẫn f8đến cảnh 6tượng dọa 89người kia 6đâu.

“Nga, 0nghe ai nói 6evậy? Lý a7đại ca 1của ngươi 66sao?” Lộ cdTùy Tâm đang 6ngồi đọc bbsách nghe 6lời nói eecủa Tử 4Vân mà dừng flại.

“Ai a8nha, phu nhân, d9ta không thèm ceđể ý tới 5người nữa” 2Tử Vân tức 4fgiận quay 08lưng lại 1phía nàng, 0vẻ mặt dđầy bất 54mãn! Phu nhân f5cũng thiệt elà, đang 65vui vẻ tự ddưng lại 08trêu chọc 2nàng!

“Phía 9angoài…” anhư không 1thấy được 20vẻ mặt 3bcủa Tử aVân, Lộ 2fTùy Tâm đang b1nhớ lại 27lời của 1Dương Á 8Sơ đã nói, 07Thái tử b4Thập Ngân e5quốc muốn 83tới Thiên 8Vũ hoàng 9triều.

“nghe 6nói là Thái 5tử gì gì 2cđó tới” 45Tử Vân tiếp 2lời nói.

Âm 56thầm cười 0một tiếng, e0nha đầu dnày!~~

“Vậy 0ngươi đi 3ra ngoài xem 0đi, xem xong bfvề nói lại 02cho ta cũng cđược”. 3d
© DiendanLeQuyDon.comTừ sau lần 06xuất phủ ekia, nàng b8không còn 25dễ dàng 0ra ngoài như 54thế nữa, 0nhưng không 9phải nàng c4không có ecách mà là 55tên Vũ Mặc f5Nhiên xảo 8quyệt đó dcó cách giam 1cầm nàng, bnàng mà không 44nghe lời 2hắn sẽ 3c“xử” bnhững người 43bên cạnh f7nàng. Nam enhân này c3khẳng định 9là phái người 0quan sát nàng 16thật lâu femới biết 69được Tử 4Vân là điểm ayếu của 7bnàng chứ!Hừ! 09Ta nhịn, 5không ra ngoài f4thì không fra ngoài, fchờ có cơ d0hội nàng csẽ đi ra 9ngoài thỏa d4thích vĩnh acviễn cũng 9không trở 2lại Lộ 2vương phủ e8này nữa.

“Nhưng 74là…”

 
“Không fsao đâu, 4đi đi, ngươi eagiờ nào d1khắc nào 89cũng bên 5angười ta 0blíu ríu không 34thôi,ngươi 1ađi thì tai 01ta cũng được bnghỉ ngơi 1một chút 7dha” gạt enhẹ đầu amũi Tử Vân, 1Lộ Tùy Tâm 6ckhẽ mỉm 9ccười.

“Phu 0nhân…”

“Làm 2dsao vậy? 6không muốn 6eđi a? thế fthì…ra sân f1nhổ cỏ 2thôi”

“Ta f2đi đây” 2Tử Vân chạy fnhanh không ffkhác gì có 8người đuổi fphía sau cả.

Nha 4đầu này! 8Mặc dù trưởng 1dthành sớm c1nhưng bên btrong mười d3phần vẫn becó tính cách cdtrẻ con!

4nàng, nhẹ f8nhàng tiếng cdthở dài dvang lên, 2hai mươi dbảy tuổi 0thì so với 0cổ nhân 43đã tương 2cđối già 1rồi.

****************

Ngoài
5cửa thành

Thái 5tử Thập 31Ngân quốc f2dẫn một 04trăm quân 52mã cùng một engàn vệ 9ebinh thân 2cận đang dở tại b9chỗ nghỉ 99ngơi, trên 30mặt Quốc 68tự mặc 3dù trang nghiêm fnhưng trong 0lòng lại f4thấy lo lắng 90bất an, Thái 2tử tai sao 98chưa có xuất ahiện?

“Bẩm ebtướng quân, cThái tử 2đã cách 91đây một 5dặm đường” 21một tên 1lính bước 85lên nói.

Thái 87tử! trên a3mặt Quốc 1tự hơi dãn 1ra một chút, 21Thái tử dbình yên 7vô sự là b6tốt rồi! 9Ban đầu c7Thái tử dcố ý chỉ 00đem 2 cận f3vệ đi mà 0hắn khuyên 1can không bđược, 19đành phải c0ngậm ngùi 5tuân lệnh, anhưng trong f1lòng vẫn d4không hề cthấy thoải 58mái.

“Truyền 5blệnh xuống! d7toàn quân 8nghỉ hơi, f1lát sau sẽ 29tiến vào 7kinh thành 2Thiên Vũ”

“Dạ”

************

Cửa
dthành Hoàng 01cung.

“Lộ 8evương gia, cecấm quân 30đã đem abố trí trên 50đường 6phố, sẵn 0sàng đợi a4nghênh đón 92Thái tử 3Thập Ngân 0quốc vào 3thành”Uông fdChấn hơi 0dngẩng đầu 46nhìn người 4amặc y phục f3lông thú 08trông thật 3clạnh lùng, 7toàn thân btỏa ra một 44khí thế 81gây áp lực 06có thể cảm enhận được, 7tại sao nhất cdđịnh phải c0là hắn làm 70việc này! d5Đứng ở ađây nhìn 6vị nam nhân deánh mắt 81như băng 0hàn này hắn 67sẽ không 84tự chủ a3được mà 8ngất đi 4emất, ban 4fđầu còn 1vọng tưởng a5lấy trứng 6chọi đá 4đối nghịch 2với hắn! 90Nhưng Lộ 3vương gia benày căn bản 60không có b2để ý gì 27đến hắn, 4amay mà hắn 6biết thời b8thế, đem cemột nữ dnhi đưa cho c6hắn, nếu fkhông…

94lẽ hắn 8đã đến 5ftuổi về 4enhà dưỡng c7lão mất brồi!

Đến 51khi nữ nhi 5bị vứt 06bỏ, trên dmặt Uông 9Chấn vẫn dckhông có 1một chút 68tình nào. 0
© DiendanLeQuyDon.comChỉ cần eLộ vương agia không 71trút giận 69lên người d2hắn thì 3chuyện gì a7cũng có thể 3thương lượng bbđược. 1 © DiendanLeQuyDon.comNhững chuyện 7phát sinh dbđúng là 5làm cho hắn f2mấy ngày bdngủ không adđược yên, echỉ sợ e1đây sẽ 6là cơ hội 1để Lộ 32vương trừng atrị hắn.

May 4mà vị Lộ 86vương này d4biết ý không d9có lấy chuyện 63này ra làm ekhó cho hắn! 01chẳng qua 9không biết ftrong lòng 22hắn có thành 0kiến gì 9ehay không? 2Ban đầu 3hắn muốn 84toàn mạng 76nên mới echạy đến 7chỗ Hoàng dcthượng khóc 36lóc kể lể b1một phen! a5Bất quá…chuyện 7này đã qua 8lâu như vậy frồi chắc 3sẽ không 84nhắc đến bnữa.

8Mặc Nhiên 07nhìn qua Uông dChấn chợt 22nhớ tới 6bUông Tùy 6fTâm.

Nghĩ dđến cô 4gái đặc 94biệt kia fdĩ nhiên e3là nữ nhi e8của lão 4nhân trước 67mắt, ánh 3mắt hắn chiện lên abtia không 8rõ.

“Hạ 5equan tham kiến c3Thanh vương egia, Đang evương gia” e6thấy hai bbnam nhân trên 0người mặc 76cẩm phục 0đi tới, cbUông Chấn 8liền bước flên phía e0trước hành 17lễ.

“Ân” 7Đang vương 36khẽ gật 5cđầu ý cbảo Uông a7Chấn không 5cần đa lễ, 3mà Thanh vương 3còn lại ccũng chỉ 0nói có một dtừ, nhìn b8tới thời 3điểm ánh 8mắt Vũ Mặc dNhiên trầm 2xuống, sau b8đó nhớ ddtới chuyện 8gì nói: “Uông cđại nhân 72là cha vợ a5của Lộ cvương gia 7đứng chung 5một chỗ cquả thực 5rất xứng 9đôi”

Uông a6Chấn rõ a2ràng thấy 7sửng sốt! 4dvội vàng 4dcười ứng 43phó: “Thanh 71vương gia 47nói đùa, 02hạ quan không fbiết cách 2bdạy dỗ bnữ nhi sao 40có thể vào 5được mắt dfLộ vương egia, rồi 59chưa nói ftiểu nữ 4bchẳng qua 6chỉ là một ecthị thiếp cđê tiện 79trong vương 95phủ, hạ a4quan sao dám dcùng vương f5gia nhận 1danh xưng 9cha vợ ấy? bkhiến hạ 71quan sợ hãi”


 
Xoa d8xoa mồ hôi ftrên trán, 84Uông Chấn etrong lòng 18thầm mắng d4Thanh vương, b9nói gì không 0anói hết 6lần này etới lần 2khác cứ 6đem chuyện 5này ra, rõ b4ràng muốn dkhiêu khích 79quan hệ của 06hắn với 1Vương gia 89đây mà! 7Bất quá…nhìn 7thoáng qua 5sắc mặt aekhông rõ 15của Vũ Mặc cNhiên, Uông 8Chấn lo lắng 8có phải 1Lộ vương danày có phải 4avì nữ nhi dbđê tiện 3kia mà nhìn fdkhông vừa 1mắt?

“Lộ 4vương gia, 99Thanh vương dalà đang nói b7giỡn…a..nói 0giỡn…”

28Mặc Nhiên a6nhìn thoáng aqua Thanh vương 89cùng Đang 21vương mới dachỉ nói 06có một từ, 6ánh mắt adừng một 88chút: “việc cđó, Uông 38đại nhân f9đúng thật dlà cha vợ 6ccủa Bổn 0dvương”

Lời bdvừa nói era, toàn trường 3sợ ngây 8ecả người.

Cái…cái fgì…Cằm 0cUông Chấn eté xuống dđất ngu dbngốc nhìn 3Vũ Mặc Nhiên!

Thanh 1vương lộ 5vẻ ngẩn 0ngơ, Đang 04vương cũng fcả kinh! 54Mà Vũ Mặc 30Nhiên đứng fsau mấy vị 9đại thần 8thì trao đổi a6ánh mắt bcho nhau.

“Lộ dvương gia 93thật là 31thích nói 6giỡn…nói a8đùa…ha eha…” Mồ 5hôi trên 8atrán Uông 8Chấn cứ 7từng giọt fbtừng giọt crơi xuống, 2này…Lộ abvương đang enghĩ cái fgì vậy a?

“Ha 8ha, được 37rồi, Uông 3đại nhân 0cũng không c0cần khẩn 9dtrương, Thái 24tử Thập c4Ngân quốc 7cũng sắp 5tới rồi, eUông đại 58nhân vẫn bnên đi nghênh 9đón trước” 4Đang vương 2nhìn không 55khí có chút 9quỷ dị, 4abước lên 5phía trước 0giải vây, 6đối với 4lời nói 9của Lộ 7vương cũng b6chỉ cho là a2nhất thời f3nói giỡn!

“Vâng…phải…hạ 2quan liền b2đi”

“Lưu dađại nhân! aVậy chúng eta cùng đi bcửa thành 0nghênh đón”

“Được, 51Uông đại 5nhân, mời…”

“Lưu 84đại nhân, 5mời…”



Nhìn
eđội ngũ 9phía trước 8cdần tiến alại, Thanh 0evương tỉnh 9táo trên 5mặt lộ 06ra nụ cười! bhắn rốt 8acuộc cũng fađã tới!

8Mặc Nhiên 2lãnh mâu 4cnhíu lại, dđánh giá anam nhân cưỡi 0etrên tuấn 0amã màu đen! cfQuốc tự atrên mặt 6thần sắc 1trang trọng, d1tinh quang 6phát ra bốn fphía thỉnh 0bthoảng lưu 9chuyển cỗ asát khí, b3nam nhân này dtuyệt đối bgiết qua 46vô số người! 2dvô số lần 6giao thiệp 0với Diêm 0vương mà atích tụ 2nên khí thế 4như vậy. b
© DiendanLeQuyDon.comMột nam nhân 7như thế 79đi làm hộ dvệ cho thái 12tử đủ e1biết vị f1Thái tử 8Thập Ngân acquốc danh 3dchấn thiên fhạ thần 5along kiến 44thủ bất ekiến vĩ 96này đối 87với Thập 3dNgân quốc 5quan trọng 2như thế 9nào.

Mười 99nam tử cưỡi dngựa phía 5csau đều ecó ánh mắt basắc bén! daVũ Mặc Nhiên 0không nghi 9ngờ chút dnào bọn dehọ đều dlà cao thủ 3thiên hạ dflấy một 9địch mười!

1giữa là 7cỗ xe ngựa 6đơn giản, 28có thể bnhìn thấy drõ hai gã fđánh xe 10một đen fmột trắng, 59ánh mắt 2Vũ Mặc 1fNhiên hiện 2lên tia sắc fbén! Hay 4ccho một 35Thập Ngân 5quốc, ngay 3cả đánh ebxe cũng là fđệ nhất decao thủ.

Xe 01ngựa chậm drãi đi lại, ephía sau 7có thêm 53một ngàn c4binh lính.

Hay 7cho Thái 80tử Thập 4Ngân quốc, e0Vũ Mặc d7Nhiên không b5ngốc đến 2emức cho 43rằng đây 9là thực alực của 25Thập Ngân 1quốc, Thái 00tử đi tuần eđều có 1bảo vệ 1như thế. e
© DiendanLeQuyDon.comXem ra thực flực thật 57của Thập 2dNgân quốc 94uy hiếp 8không nhỏ 4etới Thiên cVũ hoàng 70triều.

Nhìn 1athần sắc 6của Vũ 9cMặc Nhiên, 28Vũ Mặc bThanh lộ 35ra nụ cười.

45Đang vương 31vẻ mặt 2fsuy nghĩ 75sâu xa. Thái dtử Thập 44Ngân quốc 69quả thật 1dkhông giống 0bình thường.

Rốt 16cục cũng 60tới của esau hoàng 6thành, Quốc 01tự nhẹ 1nhàng nhày 2xuống đất 55hướng người dđứng ở 8giữa- Vũ 6Mặc Nhiên 68nói: “Tại e3hạ Thập 5Ngân quốc a5phó tướng 1dđao phong 8tham kiến 2các vị” 5thanh âm acó phần d9ngạo khí.

“Tại d1hạ Thiên 3Vũ quốc 5Lộ vương 6Vũ Mặc 6eNhiên! Phụng 1emệnh Hoàng 8thượng 8atới nghênh 3dđón Thái 1tử điện ahạ” khóe 69miệng khẽ d7câu khởi, 31tiến lên cmột bước dhướng người 4dtrong xe ngựa b4ôm quyền 2nói: “Thái atử điện 58hạ, mời” dfánh mắt 9nhìn chằm echằm động ftĩnh bên 4trong xe ngựa.

“Ha 4ha, Lộ vương 10không cần 6đa lễ, elà ta mới 3là người a2quấy rầy”. 66
© DiendanLeQuyDon.comGiọng nói 2tự nhiên 06chậm rãi 1dtừ trong 6xe ngựa atruyền đến 42làm cho bộ 66phận các fđại thần dchờ chực 2ở đây 5nghe thấy 0tinh thần 0rung lên. e1 © DiendanLeQuyDon.comGiọng nói 35của Thái 6dtử Thập 43Ngân quốc 9thật dễ cnghe, làm 4cho người ata nghe thấy bgiọng nói e9này đều c6như lạc 1vào cảnh 71sắc vô 5ccùng tươi f5đẹp.

Nam etử mặc e5bạch y ưu c8nhã ngồi dở bên ngoài 15nhẹ nhấc 10rèm vải 36lên.


 
Mọi 14người đang 7eđứng đối fdiện ánh fmắt trời 4nên giờ e3phút này e7rèm xe có bvén lên bcũng không fthể nhìn 9frõ người 3atrong xe ngựa ahình dáng 9ra sao.

“Thái 4tử, mời 4xuống xe” 2bạch y nam dtử đưa actay ra phía 2trước.

Tại cchỗ này 2tất cả 4đều đang 8ftrong trạng 8ethái tò 28mò vạn a5phần với cngười ở 03bên trong, 2ngay cả alãnh mâu e3của Vũ 4Mặc Nhiên 7cũng nhíu 53lại để 2thích ứng 9với ánh cmặt trời, a9để xem f6vị mười 8tuổi là a6dương thiên fThập Ngân adquốc Thái btử Ngân ceLưu Nhân beđến tột a6cùng là fthần thánh 3phương nào.





CHƯƠNG 952: Thời f2cơ xuất bphủ

Khẽ 14cúi đầu 45từ trong bxe ngựa 38bước ra 8ngoài, trong 4phút chốc c9phảng phất f3toàn thân ecnhư tỏa 7ra ánh hào 1quang làm 0acho ánh mặt b9trời thất 2sắc, người b4này là người bnhư thế d6nào?

Một dthân thanh 7lam y, tóc 4đen buộc flên lộ 4ra khuôn 4dmặt hoàn 6fmỹ chỉnh b6trương không 2có bất acứ tỳ 1vết nào, cda trắng 45nõn nà như fdbạch ngọc c3mà ôn thuận. af
© DiendanLeQuyDon.comHai chân 43mày đen e1thanh tú 22khiêm tốn 4mà cân đối. 2 © DiendanLeQuyDon.comLông mi dài fbsong không 5che được 68hết thần 2thái trong 1ánh mắt 8lại bình 2tĩnh như 72mặt gương f7hồ nước 6làm cho người 7ta không dnhìn ra chỗ 4sâu nhất 3fba động f4trong mắt, c8sống mũi 7cao ngất, 1dmôi sắc bhồng…nam 0nhân này 96hoàn mỹ b6tới mức cngười khác 31nhìn vào 2acũng thấy cxấu hổ.

Nam ftử nhẹ anhàng tiến 5ftới chỗ eVũ Mặc 4Nhiên, một c1thân ôn chòa thân 3thiết làm agiảm bớt d7quý khí ctrên người 3hắn, văn dcôn nho nhã fdáng vẻ 4thư sinh eelàm giảm dbớt sự 7bxa lạ chỗ 4người đang d5nhìn hắn, c4tròng mắt b6sâu đánh fgiá một 10chút người b5trước mắt, enháy mắt ephảng phất 7fnhư có hoa cnở, nam atử trên 5mặt nở 9nụ cười 4ôn hòa.

“Nghe 0danh không 80bằng gặp cmặt, Lộ 44vương gia, bngưỡng 4mộ đã 47lâu” Thủ 1hộ của 9Thiên Vũ 55hoàng triều! bTrứ danh 8vô tâm vô 13tình!

“Thái 0etử khách 4khí, mời” 2bVũ Mặc 11Nhiên híp 53mắt khôi dphục lại a8bình tĩnh 51lạnh lùng! 51Khẽ gật 64đầu tránh 2bra bên cạnh 6fhướng nam 3nhân nói.

“Mời”

36Mặc Nhiên 80để ý thấy 6vị Thái 98tử Thập 3Ngân quốc 7btừ đầu 5đến cuối fvẫn không 33nhìn Đại e1hoàng huynh!này…lãnh 85mâu lóe 15lên, là 2lòng dạ 7Ngân Lưu 98Nhân đã 9sâu tới fmức ngay e4cả hắn ccũng không a1nhìn ra chút 10gì! Hay là 3trong đó 2ccòn có ẩn ctình?

Kim 32Loan điện bcHoàng cung

Đủ bfloại quan 6lại chỉnh 84tề đứng 9bở hai bên 51cửa! trong 4lòng mọi 97người giờ bcphút này 7bđều rất ehiếu kì cvề vị 15Thái tử 82Thập Ngân 4fquốc này!

“Thái 7tử Thập 99Ngân quốc fđến” fThanh âm 7thái giám amột đường etruyền đến e1cho tới bbKim Loan điện.

Ngồi engay ngắn 5trên long 0ỷ tròng 07mắt Vũ 2bMặc Phong 6lóe lên, 8trên mặt d8lộ rõ vẻ behứng thú!

“Mời cdThái tử eThập Ngân f8quốc lên bdđiện”

Rốt 56cuộc đã 3tới, Ngân 15Lưu Nhân, 1ftrẫm muốn 74tận mắt 91xem truyền 8thuyết ngươi 8và thần 4giống nhau f3đến đâu?Mong ddrằng không f4làm cho trẫm 9dquá thất 93vọng.

Ngân eLưu Nhân 46tiến vào 80Kim Loan điện, 1ngay lập 7tức nhìn dthấy nam 9tử ngồi 89trên chính bvị.

 
Hoàng 4cđế Thiên 38Vũ hoàng 2triều Vũ 9Mặc Phong, amột thân 76long bào evàng óng aánh, băng acột đầu 6bmão vua, ctóc đen 8buộc cao c9lên, d.a thịt 3trắng nõn c9còn hơn ecả nữ 6nhân, khuôn 77mặt trái exoan, hai 8clông mi cong achỉnh tề, cđôi tròng 4mắt đen f2như vực 57sâu giờ 7aphút này dfđang giống bnhư đánh 3giá hắn, 6bnam tử này d7so với tưởng fftượng của e0hắn quả bthật hơn cerất nhiều!

Hay 1cho một 8mỹ nam tử f5phong độ, 56một thân 9ôn hòa giảm 48bớt đi 8tôn quý 5btrên người f5hắn mà 7clại làm 9fcho hắn 38thắng được 29lòng người…mí 67mắt thu 87lại, hắn dhiểu vì fsao vị này 2clại thu 6phục được 5lòng người. f
© DiendanLeQuyDon.comQuả thật 2đối thủ 3đã tới.

Hai 97bên đánh egiá nhau 71xong, Ngân 9Lưu Nhân 7cười lên 3một tiếng, 7chàm răng 5trắng bóng, ethân thiết ecười.

“Tại 0bhạ Ngân e6Lưu Nhân, e8tham kiến 89Thiên Vũ 4hoàng đế” f5thái độ 0khiêm tốn 6làm cho những 70người ở b7đây đều 56ấn tượng c7cho hắn 9điểm tối 0dđa.

Thái 6tử Thập 9Ngân quốc fthanh danh 5nổi khắp ethiên hạ e2nguyên lại 6elà người 8thân thiết 3ôn hòa như ethế! Hắn b1lớn lên 86vốn là fxuất sắc, ehơn nữa dmột thân cfcơ trí tài egiỏi, không a6hổ là thần ftrong lòng ddân chúng 5Thập Ngân afquốc.

Tròng fcmắt đen 3của Vũ aMặc Phong clóe lên, 3không hổ elà Ngân fLưu Nhân, ddùng ôn 3hòa để 86hóa giải 46phòng bị 1của người 0khác! Người 1này đối 52với tâm 8người khác fcđã tính atoán được 1hết thảy..Ngay 55cả hắn 47cũng không bathể không ebội phục.

Nhưng 9là…con 32ngươi cơ b4trí lóe 13ra quang mang, fVũ Mặc dPhong trên a3mặt cười 0anói:

“Ngân 5bthái tử eđường 7axa tới đây e0là vinh hạnh 5ecủa Thiên 3Vũ quốc 01a!” chuyển d7sang hướng 5ctiểu Thân atử “Tiểu 1Thân tử, 9lấy ghế 30ngồi”

“Vâng, 1Hoàng thượng”

Trên fmặt vẫn 7lộ ra vẻ 4ôn hòa nhưng 78trong lòng c8cũng cảm cthấy Vũ c7Mặc Phong fhoàn toàn 5xứng đáng, 9flà người 79trời sinh ađế vương! c3Khó trách 5lại bị d0nhiều huynh 77đệ nhòm 8bngó ngôi fvị đến 8như vậy! cTiên hoàng bcủa Thiên 3Vũ hoàng bbtriều chính 4vì phát 6hiện được a4khí chất 99đế vương 99trên người b8hắn mà 91mới vứt abỏ Hiên 5vương mình 8yêu quí fnhất để 30cho hắn 7địa vị 25cao như hiện 96nay.

“Tạ 0dơn Hoàng 5thượng, b0bất quá…” 9aánh mắt f1lóe lên, ađể cho 9ta xem thực 47lực của 3Thiên Vũ 7hoàng triều 9bmênh mông d1đại quốc 8đến mức cnào.

Trên 89mặt nở 03nụ cười f6thân thiết.

“Bất 1bquá, lần dnày mạo 7muội tới 90đây kỳ e6thực đặc 9biệt tới 5xin sự hỗ btrợ của 7Thiên vũ bhoàng đế”

Trên 04mặt Vũ 9bMặc Phong 1akhẽ mỉm 57cười, “Nga? 52Ngân thái 8atử anh tuấn fccơ trí, b3danh chấn 4thiên hạ, dtrẫm cũng 0hoài nghi ekhông biết 2có việc 81gì trong 82thiên hạ 8fmà Ngân a5thái tử fkhông thể fgiải quyết?”

“Ha 50ha, chẳng 6lẽ Hoàng 4bthượng 95không nghe 05câu tin đồn afthì không 2thể tin fsao?” giống bnhư không f0nghe ra lời 53nói kì thực e2mang ý vị a4sâu xa, Ngân e0Lưu Nhân 53nhẹ nhàng 2bmà cười 9anói.

Khóe 0miệng nhếch 2lên nhưng decũng không 9có cười, 7ánh mắt c3Vũ Mặc dPhong hiện e4lên suy nghĩ 91sâu xa, Ngân 4cLưu Nhân 7quả thật 1có chuẩn 3bị trước! 28Bất quá…


 
“Thiên f0vũ hoàng e6triều những bdthứ khác 8không nói cđến nhưng 1fngười thì 1so với Thập 19Ngân quốc 4thì hơn benhiều, có bcâu nói 05một người 62nan giải dchẳng lẽ enhiều người 84cũng thấy 0khó? Tập 8hợp thông cminh của c7mọi người, a6trẫm nghĩ dvấn đề acủa Thái 74tử cũng 78có thể bfgiải quyết”

Ngươi 6bđã làm 7echo trẫm fakhông thể bquay đầu 6lại vậy bngươi có 7bao nhiêu e8vấn đề 92trẫm đều a9muốn nghe d3xem.

Ngân 2Lưu Nhân! a4Đây chỉ 22là bắt 3đầu! Trẫm d4muốn xem 7ngươi chính 0xác là nhân 44vật như 2thế nào?

“Được, 1Thiên Vũ 2hoàng triều dhảo nhân chảo ngữ, adxin thất 1lễ” tròng fmắt chợt 8clóe “Ám 6aDạ, mang 3sách lại dađây”

“dạ, 3điện hạ” d5bạch y nam 4tử ưu nhã 85tiến lên ctừ trong 1clồng ngực 5blấy ra một 54quyển sổ dcon.

Nhận f3được ý 9chỉ của a0Hoàng thượng, 5btiểu Thân atử đi xuống 60nhận lấy 8esách trong 0tay nam tử.

Tại cchỗ văn b1võ bá quan, bfLộ vương, 75Thanh vương, 1aĐang vương 74thần sắc 2không đồng 0nhất.

Văn 5evõ bá quan 33tò mò không 4biết chuyện 3Thái tử bkhông giải 3được là 20gì?

Vẻ f9mặt Vũ 1Mặc Nhiên 8vẫn lạnh 3lùng nhưng eánh mắt 2xẹt qua 4atia đắc afý! Vũ Mặc 4Phong, lần dnày ta chờ 56xem ngươi 5dmất thể 6diện ra csao!

Vẫn clẳng lặng 9không hề ffnói lời f2nào, Đang 1vương nhìn 0bầu không fakhí khẩn 8trương trong 7blòng than fnhẹ.

Ánh 5cmắt nhìn 1chung quanh 3một lần, dVũ Mặc 3Phong mở fsách ra.

Một: dmột vạn 2fbinh lính 1ebình thường fcùng một ftrăm kỵ cbbinh giao 1chiến, người 8nào thắng?

Hai: 78phía tây 6Thập Ngân cquốc một dlần tìm 2được một acloại cây fgiống như 48cỏ, cao 51bốn năm e8thước,lá 43dài, một 3cành kết 4năm bông 0hoa hoặc a4ba bốn bông, 2quả thơm dngon mê người, dcó câu thứ cmê người anhất chính blà thứ 18độc nhất. 1
© DiendanLeQuyDon.comHoàng thượng bdcó dámthử 88qua loại 2cây này bhay không

Ba: a9Nam nữ người 08nào có trước?

Nhìn 1vấn đề baviết trong anày, sắc 69mặt Vũ 2Mặc Phong dkhông hề 6biểu hiện 34gì, chẳng e3qua chỉ 9nhàn nhạt eccười khép 3dsách trong 29tay lại, eđối với a8nam tử phía fcdưới vẫn 54vô cùng 3ôn hòa hỏi: f4“Điện dhạ đưa 77ba đề này f7thì cho Trẫm 25bao nhiêu 7thời gian?”

“Ba a6đề ba ngày” 23giọng nói 5vẫn dứt 92khoát như btrước vang elên từ 7dphía Ngân aLưu Nhân.

“Được, 8dThái tử 0hãy chờ 8bđáp án 7bba ngày sau 42của trẫm, d4Thanh vương, cđưa thái c1tử tới 8abiệt viện 7hoàng thất”

“Được, 82tại hạ 35sẽ mỏi 3mắt mong 4chờ”

“Thái atử, mời” 5Thanh vương 56đối với dngười phía f5trước cung 18kính nói. ff
© DiendanLeQuyDon.comĐáng tiếc bkhông thể 7nhìn thấy 15mặt Hoàng cethượng 7biến sắc.

“Đa 71tạ Thanh c6vương” 2Ngân Lưu 4Nhân vẫn 5hữu lễ banhư trước.

Nhìn cNgân Lưu 36Nhân rời 6đi, Vũ Mặc aPhong cầm cchặt cuốn 4sách trong 4tay, Ngân cLưu Nhân b8này quá 7kiêu ngạo, b9công khai edám khiêu cchiến với 1Thiên Vũ! bbTrẫm sẽ dchờ xem 32ai mới là cdngười cười ccuối cùng?

Trong 7điện hồi elâu vẫn 49hoàn toàn 7ayên tĩnh, b3nhìn vẻ bmặt Hoàng 5thượng 6quan lại ađều thấy 3akhông ổn, 6ephục hồi 4lại tinh 3thần, trong b2lòng cũng 8cảm thấy 2akhẩn trương 50trở lại.

Thái 7tử Thập bNgân quốc fdnày có vấn 17đề gì b0cần giúp cbđỡ? Nhìn bdthần sắc 17Hoàng thượng 3chắc không 4phải chuyện 3ddễ?

“Hoàng 4thượng?” fdhồi lâu, b0tiểu Thân 5tử mới 1nhẹ nhắc 0nhở. Tiểu aeThân tử 11đi theo hầu e7cũng có 2cảm giác fhôm nay Hoàng 8bthượng 7rất tức 3dgiận! Nhưng 6fcòn quan 5lại phía 3dưới thì 4sao? hắn 63đành phải 55mạo hiểm 2nguy cơ mất 18đầu mà 1tiến lên fnhắc nhở.

“Truyền 9Hiên vương” b7thật lâu csau Vũ Mặc 64Phong mới 75nói ra mấy 30chữ.

May 61mà Hoàng ebthượng 7không có bgiận! tiểu 23Thân tử c4cảm thấy dthật cảm 2etạ trời 6eđất.

*********

5eMặc Hiên 4trong lòng etrầm tư 4về hành 4fđộng của 89Hoàng thượng, fHoàng thượng 9không phải 2nói hắn 2không cần 8bvào triều 5sao? tại esao lại…?

“Tham 59kiến Hoàng 8ethượng, 1Hoàng thượng bvạn tuế efvạn tuế 98vạn vạn 0tuế!” emặc dù ftrong lòng bfcó một 7chút không brõ ràng 1lắm suy cnghĩ của cHoàng thượng b5nhưng trên fakhuôn mặt actuấn tú cevẫn bình 9thản.


 
Quay lại
Top Bottom