Hoàn [xuyên không] Ai dám yêu vương hậu của trẫm

rio_sp

Cầu bao nuôi, hứa sẽ ngoan
Thành viên thân thiết
Tham gia
16/11/2011
Bài viết
14.545
AI DÁM YÊU VƯƠNG HẬU CỦA TRẪM
Tác Giả: Chung Tình Manh Manh(tên này dịch làm sao)
Convertor : daisy_chrys1310
Edit: Triệu Doanh Doanh
Thể Loại: xuyên không cổ trang sủng có ngược có

Văn án
Bởi một chiếc gương thần kỳ nàng xuyên không tới Chiêu quốc, trở thành cùng phủ lục tiểu thư, phủ Thừa tướng một nơi quỷ dị, đến tột cùng có cái bí mật gì? Bị ép tiến cung nàng thủy chung không thể thay đổi được vận mệnh, vào cung bởi vì sắc đẹp ngay lập tức được hoàng đế Hiên Viên Trạch Vũ để ý ban cho tẩm cung hoàng hậu, phong làm quý phi đương triều! vinh quang này, là phúc hay là họa?


( lời của người edit lại truyện
1. Truyện trong trang là edit chui chưa có sự cho phép của tác giả và ta làm chỉ phục vụ cho sở thích cá nhân và những người có cùng sở thích nên thỉnh đừng ai mang truyện ta làm đi bất cứ đâu.
vì vậy mong sau khi đọc mọi người đừng đưa truyện lên "tìm kiếm của google" ngen, thank các bạn nhiều :) )
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 1: Hiện đại
“máu, rất nhiều máu, cứu mạng, cứu mạng.” Ta lại một lần nữa bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, đúng vậy, gần đây ta luôn nằm mơ, trong mơ ta đến một nơi bao quanh bởi sương mù ở trắng xoá trong đó ta nhìn thấy một vị nam tử, gương mặt mơ hồ không nhìn thấy rõ, nhưng hắn rất cao lớn, hắn cầm chặt hai tay của ta không cho ta rời đi.
Thanh âm hắn gọi nghe rất thê thảm, làm lòng ta sợ hãi, ta chạy không ngừng, nhưng dù có chạy trốn đến đâu khi xoay người đều chỉ thấy một đôi tay đầy máu tươi cầm lấy tay ta, ta la lên nhưng không ai có thể nghe được thanh âm của ta, trong mộng chỉ có ta và hắn hai người, thê thảm một mảnh huyết vụ.
“Tiểu Phàm, ngươi làm sao vậy?” Mĩ Tử nghe thấy tiếng kêu thất thanh liền bước tới gi.ường gọi ta, gương mặt ta tái nhợt, ta nhẹ nhàng lắc đầu,”Mĩ Tử, không biết tại sao mà dạo này ta thường hay mơ thấy ác mộng.” Mĩ Tử trêu ghẹo nói”Khẳng định trước đây ngươi nợ người ta, bây giờ người ta mới tới tìm ngươi để đòi nợ.” Vừa nói vừa giương nanh múa vuốt trêu ta, ta dở khóc dở cười.
“Tiểu Phàm, bạn trai ngươi đến tìm, như thế nào còn không chịu xuống gặp.” Diệp Thảo nói , ta ngay lập tức xoay người bước xuống gi.ường, bằng tốc độ nhanh nhất xuống lầu.”Đỗ Binh, ngươi đã đến rồi.” Ta hưng phấn gọi to, Đỗ Binh ấp úng né tránh .
“Làm sao vậy, Đỗ Binh?” Ta nghi hoặc hỏi.”Chúng ta chia tay đi, Tiểu Phàm, ta sớm đã muốn nói với ngươi điều này.” Hắn lớn tiếng nói.
“Vì cái gì?”
” Chúng ta không hợp, ta yêu Lâm Thiến.” “Nên, hai ta chia tay đi.” Chỉ một câu ngắn gọn đã cắt đứt hai tháng tình cảm mặn nồng, thương tâm sao? Thương tâm. Thống khổ sao? Rất thống khổ.
Ban đêm cơn ác mộng lại cuốn lấy ta, ta không biết cái gì nên tin cái gì không nên tin, trong mộng máu vẫn lưu lại trên đôi tay gắt gao bắt lấy ta, ta ra sức chạy trốn nhưng trốn cũng không thoát.
Tâm phiền ý loạn cẩn thận xuống gi.ường. Sân thể dục thượng không một bóng người, bên trong truyền ra thanh âm kì quái, hình như là tiếng đàn, tiếng đàn nghe rất bi thương, ta đắm chìm trong nỗi bi thương của khúc nhạc, trong lòng oán hận không khỏi dâng lên, ta thật sự không thể tìm thấy hạnh phúc của chính mình sao?
Nhớ tới Đỗ Binh, trong lòng một trận chua xót, ta bước đi theo tiếng đàn, tuyệt nhiên không biết chính mình càng ngày chạy càng nhanh, tựa hồ đi được rất lâu trên trán thấm đẫm mồ hôi.
Giương mắt nhìn lên, một con sông nhỏ nước chảy ào ào, nước sông trong suốt, cúi đầu vọc nước sông, trong nước hiện ra hình ảnh của ta hé ra khuôn mặt bình thản.
Ta thật sâu thở dài lấy hai tay cúi xuống nâng một ít nước lên rửa sạch mồ hôi trên trán, tiếng đàn đã không còn, chung quanh chỉ có tiếng chim kêu thanh thúy, líu ríu , tâm tình của ta cũng vui lên rất nhiều.
Di, đây là đâu? Sao ta lại không biết trong trường học có một nơi tuyệt đẹp như thế này. Thật đẹp , ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít mấy hơi thở thật sâu, tinh tế hưởng thụ không khí thiên nhiên tuyệt vời này.
Hai má hiện lên nụ cười ngọt ngào, chậm rãi mở to mắt, trong lòng kinh hãi, không đúng, ta dùng sức nhéo cánh tay mình, ta không phải đang nằm mơ? Vừa mới rõ ràng không phải phong cảnh này.
Sông nhỏ đã không còn, ở vị trí củacon sông nhỏ đã được thay thế bởi một chòi nghỉ mát, tựa hồ như nơi này chưa từng xuất hiện một con sông, nếu không phải đã dùng sông để rửa mặt, ta cũng sẽ hoài nghi như vậy .
Quên đi, trước tiên cứ bước vô chòi nghỉ ngơi, đình này mang phong cách giả cổ,bên trong bài trí cũng có hương vị cổ nhân, trong lòng đang tự hỏi, ai, coi như là đang nằm mơ đi.
Bên trong không có người, trống rỗng, ngay cả một tiếng động cũng không có , thực im lặng, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng tim đập của ta, đột nhiên ta có cảm giác có người vỗ nhẹ bả vai của ta, ta buồn bực xoay người, không có ai, trong lòng rung động, thật sự là gặp quỷ .
“Tiểu hài tử, ta ở trong này.” Thanh âm bên tai nhác nhở ta xoay người, một bà lão tóc trắng xóa tay cầm tích trượng, thản nhiên hướng ta cười, mặt bộ hiện lên rất nhiều nếp nhăn, khiến cho ta cảm thấy nụ cười này thật kinh khủng.
“Ngươi xuất hiện khi nào? Ngươi rõ ràng vừa nãy không có mặt ở nơi này.” Bởi vì hoảng sợ thanh âm của cũng biến đổi, nàng cười, tiếng cười làm cho toàn bộ xương cốt ta chấn động, nàng dùng ngón tay gầy khô héo đầy những nếp nhăn chạm đến đỉnh đầu ta.
“Tiểu hài tử, không cần sợ hãi. Thế giới này không thích hợp với ngươi.” Nghe thanh âm tang thương của nàng, lòng không khỏi tự mắng hận chính mình tại sao lại bước đến địa phương quỷ quái này,”Ngươi, ngươi, ngươi muốn hại ta sao?” Nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, động tác rất nhỏ này làm cho mớ tóc bạc bay loạn, càng thêm chói mắt, làm cho ta càng thêm sợ hãi.
“Tiểu hài tử, ta như thế nào sẽ hại ngươi? Tiểu hài tử, cầm lấy thứ này, ngươi sẽ hiểu .” Ta cúi đầu xem cái tứ cứng rắn được nhét trong tay.
“Đây là cái gì?” không một bóng người, trời ạ, thật là gặp quỷ da gà nổi lên đầy người, liều mạng chạy, chạy nhanh rời khỏi địa phương quỷ quái này. Không biết chạy bao lâu mới thoát khỏi địa phương kia, trở lại ký túc xá, tất cả mọi người đều đang ngủ trưa, mọi việc vẫn bình thường như chưa có chuyện gì sảy ra
Nhưng ta biết rõ, nhìn vật trong tay ta biết chuyện vừa rồi không phải là ảo giác.
 
Chương 2: Kì gương
Ta bước tới gi.ường ngồi xuống, suy nghĩ xem rốt cuộc vật ở trên tay ta là cái gì, nhìn tới nhìn lui nó ngoại trừ ngoại hình giả cổ còn lại giống hệt với chiếc gương trang điểm bình thường.
Ta cẩn thận xem xét quan sát xem nó có gì đặc biệt, thật thất vọng cái gì cũng không có. Mặt kính rất bình thường, nhưng có một điều đặc biệt làm ta ngạc nhiên chính làtâm gương. Rất đẹp bên trong giống như còn chứa đựng cái gì đó, ta muốn mở nó ra, nhưng ta dùng nhiều cách mà vẫn không thể mở được.
Ta cảm thấy mệt chạy lâu như vậy không mệt mới lạ, ta rất nhanh tiến nhập mộng đẹp.”Ngươi thật sự muốn rời khỏi ta sao? Thật sự sẽ không tha thứ cho ta sao?”
Thanh âm thê lương của vị nam tử lại vang lên, ta như cũ thấy vẫn không rõ gương mặt nam tử , dưới ánh mặt trời đang chiếu xuống sương mù tựa hồ đã tán đi rất nhiều, nơi này chỉ có hai người, ta nghe thấy thanh âm của nữ tử.
“Ta đã tha thứ ngươi rất nhiều lần, ta thật sự không thể tiếp tục tha thứ cho ngươi .” Thanh âm nữ tử thật bén nhọn, ta nhìn thấy nữ tử có một mái tóc đen dài.
Nhưng lại không nhìn thấy rõ gương mặt của nàng, ta thật không nghĩ tới chỉ nhìn mới thấy bóng dáng cũng thấy nàng thật sự quyến rũ. mặc dù ta không thấy rõ khuôn mặt nàng, nhưng ta biết nàng rất đẹp.
 
Ngón tay nữ tử trắng nõn nà, nam tử như cũ cầm chặt lấy tay nữ tử, nữ tử kích động bả vai nhẹ nhàng rung động , thanh âm quyết liệt.”Không có cơ hội .”
Ta cảm thấy lòng một trận chua xót, trên khuôn mặt không biết từ lúc nào đã ngập tràn nước mắt. Ta thở dài, thật tại sao lại mơ một giấc mơ kì quặc như vậy? chắc tại coi phim cổ đại nhiều quá? Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Hôm nay là thứ 6, buổi chiều có thể về nhà, về nhà thật tốt.
“Tiểu Phàm, mẹ có việc. Hôm nay sẽ không về. Tủ lạnh có đồ ăn lấy ra hâm lại, ngày mai gặp.” Tận lực ngồi nghe điện thoại, ta thực ảo não, lần nào cũng đều là như vậy, tất cả các bạn đều đã về nhà với gia đình, ta làm sao có thể gọi rủ họ đến nhà ta?
Trước giải quyết cái bụng đang đói rồi tính sau, hì hì. Thanh âm két két, ta hoảng sợ, trước mắt đột nhiên hiện ra một mảnh hắc ám, ta hôn mê, khi nào thì mất điện.
Ta châm ngọn nến, ngực đột nhiên cộm, ta hướng ngực sờ mó, nguyên lai là chiếc gương bữa trước. Gương tựa hồ rất sáng, như thế nào lại có nhiều năng lượng như vậy?
Ta đem nó nắm chặt ở trong tay, trong lúc vô tình đem kính đư tới trước một ngọn nến đột nhiên tỏa ra rất nhiều ánh sáng qua mặt kính, phòng so với vừa rồi đã sáng hơn rất nhiều.
Ta ở nhà một mình, trong lòng không khỏi bồn chồn sợ hãi run run, loảng xoảng một tiếng động vang lên, hiện giờ đang ban đêm lại có thanh âm vang lên thật sự là dọa chính mình. Gương tai sao lại vỡ? Ta chạy tới ngồi xổm xuống đem những mảnh gương nhặt lên,”A, đau chết.”
Ta bất đắc dĩ mút ngón tay, thầm mắng chính mình tại sao lại không cẩn thận như vậy, phòng tối sầm lại, ngọn nến vẫn đang cháy , tựa hồ như vừa rồi không có phát sinh chuyện gì, ta dùng sức thu ánh mắt, ảo giác khẳng định là ảo giác.
Ta phát hiện không ai mở cửa mà lại được phanh ra, ta không khỏi hoảng sợ la lên.”Di, đây là cái gì? Này hình như là tóc người? đây sẽ không phải là tóc người chết chứ?” Nghĩ đến đây, ta không khỏi sợ run cả người.
Ta vỗ nhẹ nhẹ vỗ ngực, an ủi không cần dọa chính mình, sợi tóc dính vết máu của ta, trở nên sáng bóng. Bên tai đột nhiên có giọng nữ tử nỉ non,”Ân, thật thoải mái, máu này thật đúng là ngọt. Đã lâu không có ngửi qua hơi thở thơm như vậy, a, thật là thoải mái.”
“Ai, ai đang nói chuyện? Ta không sợ ngươi. Mau đi ra a.” Ta bởi vì hoảng sợ la lớn.
“Tiểu nha đầu, đừng sợ, đừng sợ thôi. Bởi vì dính máu của ngươi, tỉnh lại, ta sẽ giúp ngươi . Ha ha ha”
Ta nuốt nuốt nước miếng,”Ngươi ở đó nói bậy bạ gì đó? Ngươi là quỷ?” Nữ tử tựa hồ che miệng cười, ngôn ngữ trong lúc đó mang theo hương vị làm nũng,”Nha đầu ngốc, ta yêu thương ngươi còn không kịp, như thế nào sẽ làm bị thương ngươi? Ta đến chính là báo cho ngươi biết, nơi này không phải là chỗ của ngươi, đến đây đi, tiểu hài tử. Ta phải hoàn thành sứ mệnh của ta.”
Một trận gió thổi đến, ngọn nến tắt. Ta lâm vào một mảnh bóng tối, trong cơn lốc xoáy ta giãy dụa,”Cứu mạng, cứu mạng a.”
 
Chương 3: Xuyên qua
Trước mắt ta xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, hoảng loạn ta muốn mở mắt nhưng ngay cả mí mắt cũng không động đậy. Toàn thân bị chèn ép, ta thống khổ la lên ,”Cứu mạng, cứu mạng.”​
Cổ tay bị một người cầm lôi đi, thanh âm phẫn nộ truyền đến,”Nha đầu, ngươi tốt nhất nên im lặng. Ta hiện tại không còn thời gian để ý tới ngươi. Lập tức sẽ tới ngay.”
Ta tiếp tục vặn vẹo thân người, thanh âm không rõ ràng.”Ngươi dẫn ta đi đâu?” Hắc hắc tiếng cười truyền đến,”Đi xuống đi.” Ta bị mạnh đẩy xuống.
“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi tỉnh.” Ta mê man mở mắt, nhìn thấy ánh sáng chói lòa, ta vội lấy tay che kín ánh mắt. “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Thiếu gia thiếu gia mau tới xem, tiểu thư tỉnh.”
Thanh âm hưng phấn vang lên bên tai làm ta khó chịu, đừng ồn,nhưng ta không nghe thấy thanh âm từ trong cổ họng phát ra, ta hoảng sợ mở to hai mắt, sao lại thế này, vì sao ta không thể nói được?
Hắng cổ họng vẫn như cũ không thể nói. Trời ạ, giọng nói của ta đâu? Cô gái bên gi.ường ta là ai? Nàng tại sao lại búi tóc? Quần áo của nàng đang mặc tại sao lại rườm rà? Diễn cổ trang sao? Ta dùng sức nhéo cánh tay của mình, rất đau, không phải đang nằm mơ, nàng là ai?
 
Ta túm lấy vạt áo của nàng, chỉ chỉ của cổ họng của ta đang phát ra thanh âm khó nghe. Cô gái lập tức quỳ xuống,”Tiểu thư, ngươi đừng sốt ruột. Thiếu gia sẽ tới ngay bây giờ.”
Ta nhắm đôi mắt, vô lực buông vạt áo của nàng ra, vì sao lại đem ta đưa đến nơi này? Đây là nơi nào? Vì sao ta không nói được, ta nên làm gì bây giờ? Nước mắt rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt.
“Ly nhân, ngươi tỉnh? Ngươi không sao chứ?” Thanh âm ôn nhu, ta ngẩng đầu nhìn, một nam tử mặc y phục rất thanh nhã, tướng mạo thật anh tuấn, ta nhìn hắn chằm chằm.
” Ly nhân Ngốc, sao lại khóc? Ca ca không phải đã đến đây rồi sao? Ngươi xem ngươi khóc làm ta đau lòng.” ngón tay nam tử chạm đến đến hai má của ta lau nước mắt cho ta, ta giống bắt được một gốc cây cứu mạng, ta dùng hai tay chỉ vào cổ họng, nơi hiện giờ không thể phát ra thanh âm.
Namtử trong nháy mắt nét mặt thay đổi, vẻ mặt ôn hòa mặt lập tức chuyển sang nóng giận nói,”Tiểu linh, chết tiệt. tại sao không mang giải dược cho tiểu thư? nha đầu như ngươi làm cái gì?” Nguyên lai nàng tên là Tiểu Linh, Tiểu Linh lập tức quỳ xuống,”Nô tỳ đáng chết, nô tỳ lập tức đi lấy dược. Mong rằng thiếu gia tha tội”
“còn quỳ ở đó làm gì không mau đi. Tiểu thư nếu có việc gì, ngươi cũng đừng hòng sống.” Lòng căng thẳng, nơi này là cổ đại, mạng người như cỏ rác ta có thể gọi là may mắn khi chính mình là tiểu thư sao. Hắn là ca ca của ta? Ai, còn không biết đây là cái địa phương quỷ quái gì, đi bước nào tính bước đó, tạm thời không thể nói trước.
Ta và hắn cùng trầm mặc, dù sao ta hiện tại đang câm điếc, hắn vỗ nhẹ đầu của ta, đem ta ôm vào trong lòng ngực hắn, đột nhiên cùng một nam tử tiếp cận thân mật như vậy, ta theo bản năng đẩy hắn ra, nam tử trong nháy mắt mọi hoạt động trở nên cứng ngắc, chua sót nói,”Ly nhân, ngươi giận ca ca sao, kỳ thật ta”
 
“Thiếu gia, dược đã được mang đến.” Tiểu Linh cung kính nói. Đột nhiên bị người chen ngang, trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia hờn giận. Ta sợ hắn tức giận, thân thủ túm lấy ống tay áo của hắn, hắn nhìn ta cười ấm áp, lộ ra hàm răng trắng, làm cho ta cảm thấy mùa xuân đang về.
Ta nhìn nụ cười của hắn trên mặt có chút thất thần, ta xấu hổ cúi đầu,” Nào đến, uống dược. uống hết dược có thể mở miệng nói chuyện .”Ta ngẩng đầu, trong phòng chỉ còn lại có ta cùng hắn, Tiểu Linh không biết đã rời đi khi nào. Ta gật gật đầu.
Hiện tại một mình ở trong căn phòng to như vậy, lòng ta như loạn, nghĩ tới chuyện vừa mới phát sinh, quả thực không thể tin được. Nhưng ta dám khẳng định chính là ta đã xuyên qua .
“Tiểu thư, các vị thiếu gia và tiểu thư đến thăm ngài .” Tiểu Linh vừa bước vô thông báo, đã thấy có một đám người tiến vào, bọn họ không ngừng ân cần hỏi han lo lắng cho tình cảnh hiện tại của ta, ta chỉ có thể đối với họ gật đầu, căn bản ta không biết bọn họ ai vào với ai.
Nhưng tất cả bọn họ đều là những tuấn nam, mỹ nữ điểm này thật đúng là không có gì để nói. Tiểu Linh lại đây giúp ta tiễn khách,”Các vị thiếu gia và tiểu thư, cám ơn các ngươi đã đến thăm tiểu thư, nhưng hiện giờ tiểu thư nàng còn chữa khỏe hẳn th.ân thể còn suy yếu, cho nên”
“Một khi đã như vậy, chúng ta không nên quấy rầy lục muội. Lục muội nghỉ ngơi cho khỏe, dù sao lấy thân thử độc cứu Ngũ đệ, thật sự rất đáng quý. Chúng ta nên đi thôi.”
Lấy thân thử độc, ta chẳng lẽ bị trúng độc mà chết? Ta cứu ai, ai là Ngũ Ca?
 
Chương 4: Ngươi là ai , ta là ai
Đám người kia vừa rời đi, ta bắt đầu suy nghĩ sự tình bên trong. Đây là nơi nào? Chẳng lẽ là kỳ gương mang ta tới nơi này?
Đúng đúng, nhất định là mặt gương kia, không được, ta phải chạy nhanh tìm lại mặt gương như vậy ta mới có thể trở về. mẹ nhất định rất nhớ ta, Mỹ Tử và Diệp Thảo các nàng cũng rất nhớ ta.
Nghĩ đến đây, ta không để ý tới th.ân thể suy yếu điên cuồng nhảy xuống gi.ường bắt đầu tìm kiếm, gương gương, ngươi rốt cuộc ở nơi nào? Ta tuy rằng đem ngươi đập vỡ, không phải là cố ý mau ra đây nơi này không phải nhà của ta ta phải nhanh trở về. Trực giác của ta nói cho ta biết nơi này rất không đơn giản.
“Tiểu thư, tiểu thư, ai nha ngươi làm sao vậy? Ngươi nên nằm trên gi.ường nghỉ ngơi.” Tiểu Linh bắt lấy ta lo lắng nói. Ta nhìn về phía Tiểu Linh, nội tâm suy yếu cô độc trong nháy mắt phát ra, biết thanh âm phát ra rất khó nghe, nên cố nuốt vào cổ họng.
“Tiểu thư, ta biết ngươi đang lo lắng cổ họng của mình yên tâm ngày mai ngươi có thể mở miệng nói chuyện bình thường.” Nghe đến đó nội tâm ta lại sinh ra hy vọng. Rửa mặt cho thanh tỉnh một chút, còn rất nhiều chuyện tình ta đành phải tập làm quen. Ta hướng nàng làm tư thế muốn rửa mặt, Tiểu Linh thật thông minh, ngọt ngào cười nói,”Ta lập tức sẽ trở lại.”
Tiểu linh nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt cho ta, tự đáy lòng ngưỡng mộ nói,”Tiểu thư, ngươi thật đẹp. Ta lớn như vậy đã gặp qua rất nhiều người đẹp, nhưng cũng chưa có gặp người nào xinh đẹp như ngài . Quả thực rất giống tiên tử.”
 
Nghe đến đó, của ta miệng ta há to ra kinh ngạc, ta đẹp, không lầm chứ? Lớn như vậy, ta còn không chưa có nghe người nào khên ta như vậy. Tiểu Linh cười nói,”Tiểu thư bộ dạng giật mình đứng lên cũng rất đẹp đâu.”
Ta càng nghĩ càng thấy không đúng, Tiểu Linh nhìn ta với ánh mắt cực kì hâm mộ, lòng ta hạ thầm nghĩ, một cách giải thích duy nhất là ta thật sự xinh đẹp như thiên tiên. Chẳng lẽ ta nhập hồn? Nga, trời ạ, ngươi để cho ta tới đến nơi này, chính là muốn cho ta một cơ hội làm mỹ nữ sao?
Nếu thật sự là như vậy, ta cũng không có trách ngươi . Nghĩ đến đây ta càng thêm hưng phấn, ta khoa tay múa chân nửa ngày đối Tiểu Linh, Tiểu Linh mới hiểu được. Gương đồng tuy rằng không thấy rõ ràng, nhưng ta có thể khẳng định người ở bên trong gương tuyệt đối không phải là ta. Tuyệt đối không phải là ta.
Nàng có một mái tóc đen dài, khuôn mặt trái xoan khéo léo động lòng người, một đôi mắt đẹp dị thường linh động, cái mũi nhỏ xinh, môi khẽ nhếch một chút cũng không ảnh hưởng đén vẻ xinh đẹp hiện tại, ngược lại còn tăng thêm mấy phần kiều mỵ. Ta nhìn vào gương nhăn mặt lại, Nàng ngay cả khi nhăn mặt cũng rất mê người.
Quá tuyệt vời, ta không phải đang nằm mơ? Ta cầm gương đoan trang hỏi, ngươi là ai, ta là ai? Không không không, phải nói ngươi chính là ta, ta chính là ngươi nha. Ta ngây ngô cười .
“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Tiểu Linh lo lắng hỏi ta. Ta đối Tiểu Linh nghịch ngợm cười, hướng Tiểu Linh khoát tay. Hoạt động lâu như vậy bụng cũng bắt đầu biểu tình, ta lập tức ném cái gương xuống, nhìn về phía điểm tâm cầm lên đưa vào miệng. Nơi này điểm tâm rất nhiều .
Ta ăn như hổ đói.”Tiểu thư, ngươi ăn chậm một chút, mau uống nước. Đều do Tiểu Linh không tốt, làm cho tiểu thư đói bụng.” Ăn uống no say, Tiểu Linh đứng một bên, ta nghĩ bộ dáng vừa rồi của mình, quả thực giống như tên khất cái vài ngày chưa ăn quá cơm . Rất dọa người .
Ta lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Tiểu Linh khoát tay, Tiểu Linh hiểu ý cúi xuống.
Người ở đây rất nhiều, ta phải tìm hiểu rõ ràng mới được, ca ca cho ta uống dược nhất định là thật tâm rất tốt với ta, còn những người khác ta không biết, nơi này không nên ở lâu. Tìm được cái gương là mấu chốt hàng đầu. Nghĩ đến lại khiến lòng ta phiền loạn, trước mắt cứ tạm quên đi đã ngày mai nói sau.
Xung quanh sương mù bao phủ,”Tha thứ cho ta, tha thứ cho ta. Cho ta một cơ hội nữa đi.” thanh âm nam tử thê lương lại vang lên, nữ tử không ngừng khóc thút thít , sương mù tựa hồ không còn dày đặc như trước, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt nữ tử, gương mặt của nàng khuynh quốc khuynh thành thấm đẫm nước mắt, nhưng làm cho lòng ta kinh ngạc chính là, tại sao lại là nàng?
 
Chương 5: Nữ nhi thừa tướng
Bừng tỉnh dậy bất giác ta đưa tay lên xoa khuôn mặt, thiên a, có khi nào đây chính là khuôn mặt của nàng ấy không? Ta nghiêng người lảo đảo bước xuống gi.ường, gương đồng, gương đồng đâu? Lòng ta thực hồi hộp, vỗ ngực trấn an sau đó liền nhắm mắt lại hít sâu một hơi rồi mãnh liệt mở to hai mắt nhìn, trời ạ, thật sự là nàng.​
Khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên, mái tóc đen dài quyến rũ. Chính là nữ tử thường xuất hiện trong giấc mơ, không hiện tại thì nàng chính là ta, ta và nàng có mối quan hệ gì?
Vì sao lại là ta? Còn nam tử trong mộng là ai? Ta không thấy rõ khuôn mặt hắn, chết tiệt tại sao lúc nào ta cũng mơ thấy giấc mộng kì lạ đó.
“Tiểu thư, ngươi tỉnh.” Tiểu Linh thanh âm rất nhỏ nói. Ta buông gương đồng xuống, nuốt nuốt nước miếng,
“Tiểu Linh” ta kinh hỉ sờ yết hầu, ta không nén nổi niềm vui sướng kêu to
“Tiểu Linh ta nói được rồi thuốc này đúng là kỳ diệu.” Ta vui sướng ôm Tiểu Linh.
“Tiểu thư, ngươi không biết đó chứ lúc người trúng độc nằm mê man bất tỉnh Ngũ thiếu gia như muốn điên lên. Thuốc này là do Ngũ thiếu gia tự tay sắc cho ngươi. Hắn còn”
Tiểu Linh còn đang huyên thuyên không ngừng, ta thầm nghĩ chủ nhân của th.ân thể này vì cứu Ngũ thiếu gia mà trúng độc xem ra là có người muốn ám hại Ngũ thiếu gia, mà Ngũ thiếu gia lại cẩn thận chăm sóc nàng hai người này thật đúng là huynh muội tình thâm.
Theo ta suy đoán ngày hôm qua giúp ta uống thuốc chính là Ngũ Ca.
“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi” Tiểu Linh thấy ta thất thần suy nghĩ liền lên tiếng gọi
“Tiểu linh, Ngũ Ca đâu?”
“Tiểu thư, hôm qua Ngũ thiếu gia thấy tiểu thư tỉnh lại đã bớt lo lắng. Nên hôm nay thiếu gia đang ở phòng giam để xử phạt gian tì muốn yếu hại Ngũ thiếu gia.”
 
Tiểu Linh lòng đầy căm phẫn nói. Gian tì, là nữ tử muốn hại Ngũ ca? vì cớ gì ?? chuyện này chắc có nguyên nhân sâu xa, ta phải suy nghĩ cẩn thận?
“Tiểu thư, Thừa tướng đại nhân đang ở đại sảnh chờ người. Tiểu thư mau rửa mặt nhanh rồi đi đừng để ngài ấy chờ lâu.”
Ta không nghe nhầm chứ? Thừa tướng? Quan lớn? Ta phải đi gặp Thừa tướng, nữ tử cổ đại không thể làm quan, cũng không có cơ hội yết kiến quan viên, th.ân thể ta vừa mới khỏi đã phải đi gặp hắn. làm đến chức thừa tướng chắc chắn tuổi không còn trẻ, như vậy, chỉ có còn một khả năng, Thừa tướng đương triều là phụ thân của ta, ta cư nhiên là nữ nhi của Thừa tướng.
A, ta cảm giác mình xuyên qua đến đây cũng không tệ, trở thành mỹ nữ, lại có một phụ thân có chức có quyền, hì hì, ông trời đối với ta thật tốt . Nhưng ta cần phải chứng thực lại một lần nữa đã, ta nghiêm mặt nói,
“Mau giúp ta chuẩn bị một chút rồi đi gặp phụ thân.”
“vâng, tiểu thư.” Trời ạ, ta cư nhiên đoán đúng rồi. Vận khí thật tốt.
Bước vào đại sảnh, ta thấy không khí thật căng thẳng, bốn phía đều im lặng đến nỗi ta chỉ có thể nghe tiếng tim đập của mình, ta chậm rãi nâng mí mắt nhìn những người ở phía trước, người đang ngồi nghiêm chỉnh ngay chính giữa đính xác là Thừa tướng, khuôn mặt nghiêm nghị không một chút thay đổi. Thiệt không hổ là Thừa tướng, bên cạnh là năm nữ nhân, nam tử cổ đại bình thường đều lấy năm thê bảy thiếp, huống chi đây là cao cao tại thượng Thừa tướng đại nhân.
Ta mải quan sát bọn họ mà quên hành lễ, Tiểu Linh túm ống tay áo của ta nhắc nhỏ ta mới nhớ tới liền
“Ly nhân thỉnh an phụ thân, mẫu thân và các vị di nương.” Thừa tướng không lên tiếng chỉ có vị phu nhân bên cạnh lên tiếng, khẳng định nàng là Đại phu nhân, nhìn quần áo và vị trí nàng đang ngồi có thể đoán được .
” Nữ nhi ngoan, th.ân thể đã khỏi chưa. Làm vi nương sợ chết mất.” Ta nhìn thấy khóe mắt của nàng có chút ẩm ướt
“Ly nhân mau tới đây để cho mẫu thân xem th.ân thể thế nào.” Ta gật đầu rồi chậm rãi bước tới.
Nàng đem ta ôm vào trong lồng ngực, khiến ta ngửi được hương vị của mẫu thân, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống
“Ly nhân được rồi, không có việc gì .”
” Tỷ tỷ, nữ nhi tỷ sinh ra thiệt xinh đẹp ta cảm thấy nữ nhi của mình so với nàng thiệt không bằng, nhìn tướng mạo, dáng người. Đúng là không ai có thể so sánh với nàng được. Toàn bộ Cùng phủ ai cũng biết Lục tiểu thư xinh đẹp tựa thiên tiên.”
 
Ta ngượng ngùng nói
“Di nương quá khen .”
Nguyên lai ta là Đại phu nhân sinh còn nữ nhân kia nói chuyện thực làm người ta chán ghét, ta không biết nàng đứng ở vị trí nào?
“Tứ muội, ngươi nói quá lời, Tam tiểu thư và Thất tiểu thư nghe nói cũng rất giỏi, lại nhu thuận.” Đại phu nhân nhân từ bỏ qua lời châm chọc nói.
“Tỷ tỷ, ngươi đừng an ủi ta, ai chẳng biết tỷ muội bọn chúng so ra thiệt không có tiền đồ .”
“Được rồi, Thúy Trữ, không cần nói nữa. Ly nhân không việc gì là tốt rồi, ta còn có việc.” Trong lời nói rõ ràng là ẩn chứa sự mất kiên nhẫn, Thừa tướng bỏ lại mấy lời rồi bước đi .
Ta đã biết thì ra nàng chính là dì Tư, ai nữ nhân rõ ràng là đang ghen tị. Ta không biết chuyện này đến khi nào mới chấm dứt,
“Mẫu thân.”
 
Chương 6: Mặc Hân nổi giận
“Mẫu thân.”​
Nghe phía sau có tiếng gọi ta liền quay đầu lại nhìn thấy hắn miệng không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào
“Ngũ Ca, ngươi cuối cùng cũng tới.”
Hắn nghe thấy ta nói ánh mắt chợt lóe lên một tia tà ác, trong giây lát đôi mắt như được bao kín bởi một tầng bóng ma. Ta kinh hãi chẳng lẽ ta nói sai chỗ nào sao? ngàn vạn lần đừng để lộ ra dấu vết gì.
“Nga, Ly nhân th.ân thể đã khỏe hẳn chưa? làm Ngũ Ca lo lắng.” Giọng hắn ôn hòa tựa như chưa có chuyện gì sảy ra. Lòng ta như trút được một tảng đá lớn, hoàn hảo, hắn đúng là Ngũ Ca.
” Hai huynh muội các ngươi ngữ khí sao lại khách sáo vậy?” Đại phu nhân cười nói.
Dì Tư cũng lên tiếng
“Mặc Hân chuyện này đã điều tra rõ chưa? Gần đây chuyện sảy ra ở quý phủ là”
“Dì Tư không cần lo lắng nhiều ta sẽ điều tra rõ chuyện này. Đúng rồi, ta còn có chút việc muốn hỏi ly nhân chúng ta xin phép đi trước .”
Nói xong ánh mắt hắn lạnh nhuwbawng liếc nhìn về phía dì tư tựa như cảnh cáo.
Dì Tư cười nói
“Ân ân, tỷ tỷ, để bọn chúng đi thôi.”
“Mặc Hân, ngươi đó nên chiếu cố tốt muội muội của ngươi.” Phía sau các vị di nương tiếp tục nói.Ta chưa kịp bước ra đến cửa đã bị Mặc Hân cầm tay ta lôi đi.
“Đi nhanh như vậy để làm gì?” Hắn cầm chặt lấy cổ tay của ta lôi nhanh về phía trước, ta nghĩ cổ tay chắc đã tấy đỏ lên hết rồi. Đột nhiên hắn dừng lại khiến cho ta mất đà đâm thẳng vào lưng hắn
 
“Tại sao lại dừng lại đột ngột vậy? làm mũi của ta đau.”
Hắn không để ý đến thái độ của ta lớn tiếng quát
“Tiểu Linh, ra sân sau canh chừng bất luận kẻ nào cũng không được bước vào nếu không ta sẽ hỏi tội ngươi.”
Ta thấy Tiểu Linh nơm nớp lo sợ đáp ứng bước ra ngoài khóa cửa lại.
Chưa kịp hiểu chuyện gì sảy ra ta đã bị hắn dùng lực quang xuống mặt đất, ta thực sợ hãi tại sao trước sau hắn lại khác biệt lớn như vậy, bị ném xuống khiến mông chạm đất rất đau, ta nuốt nuốt nước miếng đánh giá xung quanh phòng, căn phòng to như vậy mà chỉ có ta và hắn. ta còn nghĩ thật may mắn khi hắn mang ta rời đi nơi đó thiệt không ngờ.
Ta giương mắt nhìn hắn, thân ảnh cao lớn của hắn bước tới trước mặt ta ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm, tứ phía tản ra hơi thở lạnh như băng hắn đưa tay nâng cằm ta lên chậm rãi vuốt ve ngón tay thô dài bóp vào cằm làm ta đau, nếu như trong lời nói dùng ánh mắt có thể giết người ta sợ chính mình bây giờ đã là một khối tử thi .
“Ngũ Ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi như vậy làm ta sợ.” Cái mũi đau nước mắt cuồn cuộn rơi
“Ngươi đến tột cùng là ai?”
Hắn rít gào. Ta cứng ngắc người hắn đã phát hiện ra điều gì? Hơi giật mình nhìn, hắn tiếp tục vuốt ve khuôn mặt của ta
“Này khuôn mặt này quả thực rất đẹp. so với Ly nhân giống nhau như đúc.” ánh mắt hắn lộ vẻ si mê.
Hắn cho rằng ta là người giả mạo, trời ạ, khối th.ân thể này là thật làm sao có thể giả được
” Khuôn mặt này mà bị hủy đi thì thật đáng tiếc.”
 
Ta sợ hãi giải thích
“Ta là Ly nhân, ta là Ly nhân a.” Thanh âm run rẩy khóc nức nở nói.
Thanh âm của hắn lạnh như băng
“Ngươi không phải.” Nói đến đó hắn liền đưa tay bóp cổ họng ta
“Ly nhân đâu, Ly nhân ở nơi nào?” Hắn phẫn nộ điên cuồng gào hét, trên trán nổi đầy gân xanh, ta sắp không thở được, ai đó có thể đến cứu ta a?
“Khóc đi, nước mắt của ngươi không đáng giá. Ta sẽ lột bộ mặt giả của ngươi để xem rốt cuộc bộ mặt thật của ngươi ra sao mà dám giả trang Ly nhân.” Hắn đưa tay trái lên mặt ta dùng sức xé rách, đau quá a.
Nước mắt không ngừng rơi không biết bao lâu hai tay của hắn cũng chịu buông xuống khiến ta lại một lần nữa té ngã trên mặt đất được giải thoát ta liền hớp từng ngụm không khí để thở. Ta những tưởng mình đã tránh được kiếp nạn này không nghĩ tới hắn lại mang ta vứt lên gi.ường khiến ta nằm úp sấp trên gi.ường xương cốt va chạm nhau đau đến nỗi phát ra âm thanh răng rắc ta chưa kịp nghĩ hắn muốn làm gì tiếp theo.
Liền cảm giác sau lưng một bàn tay to lớn đang xé rách y phục của ta
“A a” ta kêu lên.
 
Chương 7: Tuyệt vọng
“Không cần, không.”Ta la hét tới khàn giọng, dùng hết sức lực xoay người đẩy hắn ra“Đừng, cầu ngươi” thanh âm tuyệt vọng cầu xin nhưng nam nhân trước mặt khuôn mặt vẫn lạnh như băng không có ý định dừng lại.
Khí lực của ta so với hắn giống như đá chìm xuống biển một chút dùng cũng không có. Hắn dùng một tay giữ chặt lấy hai tay ta giơ lên đỉnh đầu bên trong ánh mắt hắn được bao quanh bởi những tơ máu ngọn lửa phẫn nộ lên đến cực đỉnh, ta đành bất lực lắc đầu nước mắt tuôn rơi ướt đẫm khuôn mặt. Ai có thể cứu ta?
Trời ạ, tại sao lại như vậy? tay hắn không ngừng hoạt động, lòng ta run rẩy nhìn hắn còn hắn như đã mất kiên nhẫn dùng hết sức lực xé rách y phục của ta. Đưa tay ôm ta nhập vào trong lồng ngực, lồng ngực của hắn cứng như sắt làm ta đau. Cả người hắn tản ra hơi thở lạnh như băng phun vào mặt ta.
Bất lực cùng kinh hoảng cảm khi thấy y phục của mình gần như được cởi bỏ hết phẫn nộ ta cắn thật mạnh vào vành tai hắn mùi máu tươi tràn ngập trong miệng.
Tơ máu theo khóe miệng chảy xuống thấm vào vạt áo màu trắng của hắntựa như một đóa hoa hồng đang nở. Hắn tựa như không có cảm giác đau vẫn tiếp tục không chịu dừng lại
Tấm lưng trần tiếp xúc với không khí lạnh lẽo trong phòng làm ta lạnh run cả người da gà nổi lên ta tiếp tục ra sức cắn mạnh vào tai hắn. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộcTayhắn đưa xuống phía dưới xé rách váy của ta, bàn tay to thô ráp vuốt nhẹ qua tấm lưng trần khiến ta càng thêm run rẩy.
Cổ họng nấc lên tuyệt vọng ta đành nhắm mắt lại buông lỏng th.ân thể không dám đối mặt đành khuất phục
Thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi qua trong phòng một mảnh yên lặng chỉ có thể nghe được hắn hít thở cùng tiếng ta khóc. Hơi thở nóng rực phun lên mặt ta. Chậm rãi mở to mắt, hai tròng mắt đỏ đạm của hắn nhìn ta tràn ngập bi thương.
Hắn buông bàn tay đang giữ chặt lấy tay ta ra ôn nhu nói
 
“có đau không? Cổ tay đều tấy đỏ lên hết rồi .” Hắn xoa xoa hai tay ta, kinh ngạc ta nhìn chằm chằm vào hắn máu ở vành tai hắn vẫn còn, trên mặt hắn mang theo nụ cười ôn hòa ánh mắt đã dịu xuống. hắn trở nên biến hóa như vậy làm ta kinh hãi.
Ta rút hai tay ra thật dễ dàng. Lấy quần áo mặc vào yếm đỏ được chỉnh lại trước ngực toát lên vẻ xinh đẹp. Ta bối rối thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, trốn vào giữa dùng chăn vây kín mình lại. Hắn khẽ vuốt ve đầu ta, nhìn hắn tưởng tượng lang đói ta tìm cách trốn.
“Ly nhân, ta không nên hoài nghi ngươi. Ta… ta dọa ngươi sao? Đừng sợ” hắn nhẹ nhàng ngồi ở trên gi.ường, ta yên lặng nhìn hắn nuốt nuốt nước miếng, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
“Ly nhân, không cần sợ hãi, ta sai rồi. bởi vì trước đây ngươi chưa bao giờ gọi ta là Ngũ Ca , ngươi làm cho ta hoài nghi, cho nên ta” hắn hướng ta giải thích, não của ta bắt đầu họat động phân tích hành động của chính mình chỉ vì một tiếng Ngũ Ca đã làm cho ta lộ dấu vết, ta ngửa mặt lên thét, uổng cho ta xưa nay luôn nghĩ mình thông minh, thực buồn cười a.
Ta dù sao cũng không phải nàng, nhưng dù có như vậy ta làm sao có thể vì bị hoài nghi mà chịu nỗi khuất nhục này? Hắn khiếp sợ nhìn ta cứ thét điên cuồng,
“Ly nhân, không cần làm ta sợ.” Hắn lo lắng nói.
Ta cười nước mắt không ngừng rơi xuống, ta không cần phải nơm nớp lo sợ hắn cứ thừa nhận cùng lắm thì chết nói không chừng còn có thể quay về hiện đại. Ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn lạnh lùng lớn tiếng nói
“Ta nói cho ngươi ta không phải là ly nhân ngươi tới giết ta đi.” thanh âm khàn khàn vang lên trong phòng
 
Chương 8: Độc thề
“Ly nhân, đừng náo loạn. Ngươi là Ly nhân, ngươi là Ly nhân, là muội muội của ta, hãy tha thứ cho ta” giọng hắn như cầu xin sự tha thứ.
Ta nháo, ta cất tiếng cười khan lúc này ta khẳng định khuôn mặt mình so với quỷ còn khó coi hơn, hắn đưa tay đem ta gắt gao ôm vào trong lòng ngực, lần này ta không có cự tuyệt hắn ôm ấp.
Ta ngay cả chết còn không sợ , còn có thể sợ cái gì?
“Ly nhân, không cần đối với ta như vậy. Không cần làm ta sợ, được không?” Hắn nỉ non bên tai ta.
Của ta ngực đột nhiên nhói đau, khụ khụ, nghe tiếng ta ho trong giây lát hắn dịnh thần lại hướng ra ngoài thét lớn
“Tiểu Linh, kêu phong thái y đến mau a.” nội tâm của ta chấn động không nói nên lời, hắn buông lỏng tay ra nhẹ nhàng đỡ ta nằm xuống, nhìn hành động của hắn ta tưởng tượng hắn đang nâng niu một món đồ gốm sứ quý, thật cẩn thận chăm chút từng tí một. Tựa hồ như trước đóchưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng nhìn đống quần áo hỗn đột trên mặt đất nhắc ta nhớ chuyện vừa sảy ra không phải là mơ
Hai người trầm mặc thật lâu , ta nghĩ hắn không phải hoài nghi ta sao? Tại sao hiện tại? không muốn nghĩ nữa, ta phá vỡ không khí trầm mặc,
“Ân, nơi này ngươi cứ để cho nha đầu hầu hạ là được rồi. còn lỗ tai ngươi ta nghĩ…” hắn vội vàng ngắt lời ta
“Các nàng hầu hạ ta không yên tâm. Ngươi vì ta mà trúng độc, ta thực sự chịu đau lòng, ta sẽ không cho bất kỳ kẻ nào thương tổn ngươi.” Câu nói này như một lời thề son sắt.
Sự quan tâm cùng lo lắng của hắn đối với ta không phải là giả. Nhưng hắn có biết, vừa rồi chính hắn lại là kẻ gây thương tổn ta?
“Ngũ thiếu gia, Phong thái y đến.” Tiểu Linh ở ngoài cửa cung kính nói. Hắn nhanh chóng chạy ra mở cửa phòng
“Tập Nhã mau vào. Tiểu Linh ở đình ngoại chờ không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.”
Một vị thái y vai mang một hòm thuốc theo sau ca ca tiến vào, cánh cửa lại được khóa. Vị Phong thái y ước chừng khoảng ba mươi gương mặt hiền lành voeis một chùm râu dài. Hắn nhìn chằm chằm vào ta mặt mãnh tiều, ta xấu hổ cúi đầu, bộ dạng bây giờ ta không có mặt mũi để gặp người ngoài.
“Lục tiểu thư, xin hãy đưa tay ra để ta bắt mạch.” Hắn lên tiếng
“Thế nào?” Ca ca lo lắng hỏi
 
“Bệnh tình của tiểu thư thật sự không có gì nghiêm trọng chỉ cần phải làm tan những vết bầm trên cơ thể là được. tí Nữa ngươi ra ngoài cùng ta chúng ta nói chuyện. Hiện giờ Lục tiểu thư cần nghỉ ngơi nhiều, tẩm bổ một chút Lục tiểu thư ngươi bắt đầu đói bụng rồi.” Phong thái y ha hả cười nói.
Hưởng ứng lời nói của thái y bụng ta bắt đầu sôi lên đích thực là đói bụng
“Tiểu linh, mau chuẩn bị thức ăn.” Ca ca ra ngoài cửa phân phó Tiểu Linh, chỉ trong chốc lát thức ăn nóng hổi được mang lên, ta há mồm to ra ăn.
“Tiểu Linh, tại sao chỉ có một mình ngươi hầu hạ? những nha hoàn khác đâu?”
“Tiểu thư, sau khi ngươi bị trúng độc Ngũ thiếu gia chỉ tín nhiệm mỗi nô tì. Những người khác đều bị điều đi hết rồi.” Xem ra vị ca ca này thật sự thực rất quan tâm muội muội, không biết thái y nói cái gì, ta sao lại không có bệnh gì.
Hắn đối với ta thật sự không còn có hoài nghi sao? Nghĩ đến đây lòng ta vẫn không thể hiểu. hương thơm ngào ngạt cuat thức ăn làm ta phải nuốt nước bọt.
“Ly nhân, suy nghĩ cái gì?” Thanh âm Ca ca từ trên đầu truyền đến, ta đưa mắt nhìn lên, Tiểu Linh không biết trời đi khi nào
“Nhìn ngươi kìa trên miệng dính toàn là thức ăn.” Hắn ôn nhu lấy tay lau thức ăn dính trên khóe miệng của ta
“Ca ca.” Nghe ta gọi. Thoáng chốc trong mắt hắn kinh hỉ
“Ta, ta kỳ thật có rất nhiều chuyện không nhớ rõ , thậm chí ta còn không biết mình là ai?” giọng của ta khàn khàn thật khó nghe nói xong trong lòng bồn chồn không biết hắn phản ứng như thế nào.
 
Hắn ôm lấy ta chiếc chăn mỏng trên người thiếu chút nữa chảy xuống, ta xấu hổ giải thích
“ta rất đói bụng, quần áo còn chưa kịp mặc.” giọng nói của ta rất nhẹ.
“không sao, ly nhân, không sao.” Hắn giữ chặt tấm chăn
“Cẩn thận bị phong hàn.” ta lại sợ hãi hỏi
“Ngươi thật sự không tiếp tục hoài nghi ta nữa sao?”
“Ta Tô Mặc Hân xin thề với trời, từ nay về sau tuyệt không hoài nghi Ly nhân. Nếu như làm trái lời thề này, thiên địa bất dung chết không toàn thây.” Như một lời thề son sắt, ta đưa tay chặn miệng hắn không cho hắn nói ra những từ đáng sợ.
Nước mắt lại tuôn, có thể không cảm động sao? rốt cuộc ta cũng tìm được chỗ dựa ở cổ đại.
Ta vui sướng, nước mắt không ngừng rơi làm ướt quần áo của hắn.
 
×
Quay lại
Top Bottom