satsuki
Thành viên
- Tham gia
- 13/4/2025
- Bài viết
- 10
Tôi tên là Kỳ Thiên.
Nghe như cái tên của một thằng sinh ra để làm việc lớn. Một đứa con trời, một thiên tài. Nhưng sự thật là… tôi không biết cha mình là ai. Còn mẹ tôi là một người đàn bà bán thân trong con hẻm chật hẹp đầy kim tiêm và máu khô.
Nhà tôi không có cửa sổ. Ánh sáng duy nhất rọi vào mỗi sáng là từ khe hở cửa gỗ bị mối ăn nham nhở. Mùi cồn y tế và nước tiểu hòa lẫn trong tiếng rên rỉ, tiếng chửi rủa và tiếng khóc trẻ con từ mấy phòng kế bên.
Tôi không thấy lạ. Từ bé đã vậy.
Tôi chỉ thấy... lạnh.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Mẹ tôi không ghét tôi. Nhưng bà cũng chưa từng thương tôi.
Bà hay nhìn tôi thật lâu, trong ánh mắt trống rỗng và mệt mỏi, như thể tôi là hậu quả của một đêm say nào đó mà bà chẳng buồn nhớ. Bà không đánh tôi. Nhưng mỗi lần tôi ho, hay đụng vào mấy món đồ lặt vặt bà bày biện trong góc, bà sẽ cào mặt tôi, hoặc dúi tôi xuống sàn và thì thầm bằng cái giọng khản đặc vì thuốc lá:
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Tôi từng hỏi mẹ, cha con đâu rồi?
Bà không trả lời. Chỉ rít thuốc. Mắt đỏ như máu.
Đến một hôm, bà khóc.
Bà bảo cha tôi từng hứa sẽ quay về, sẽ đưa bà và tôi rời khỏi nơi này. Sẽ xây một ngôi nhà ở vùng biển có cánh đồng muối trắng xoá. Sẽ có phòng cho tôi chơi đồ chơi thật. Có cửa sổ thật. Có cả bữa sáng với bánh mì và trứng ốp la.
Tôi tin.
Bởi vì bà tin.
Chúng tôi sống nhờ một lời hứa.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Nhưng rồi một ngày, bà về nhà, tay ôm một chiếc điện thoại cũ. Lúc đó tôi đang vẽ mấy con quạ bằng bút bi lên tường. Tôi còn nhớ rõ bà đã đập vỡ điện thoại vào mặt mình, máu chảy. Bà gào lên như một con thú:
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Tối đó, bà nhốt tôi trong nhà tắm, gào khóc bên ngoài.
Sáng hôm sau, bà mở cửa. Không còn nước mắt. Không còn thuốc.
Chỉ còn sự im lặng.
Rồi bà nhìn tôi.
Tôi không biết điều gì bẻ gãy trong tôi. Là giọng nói đó? Là ánh mắt đó? Hay là lời hứa vỡ vụn cuối cùng?
Tôi chỉ nhớ... mình cầm dao.
Và dao thì không bao giờ biết nói dối.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Máu bắn lên mặt tôi như cơn mưa lặng. Bà không kêu. Không giãy. Chỉ... nhìn tôi. Ngỡ ngàng. Như thể bà không ngờ đứa trẻ bà sinh ra lại dám giết mình.
Tôi đứng đó. Tay run bần bật. Không khóc. Không hét.
Tôi chỉ nhìn bà ngã xuống, như một tấm rèm cũ rơi khỏi móc.
Khi hàng xóm chạy sang, tôi cũng đâm họ.
Khi tiếng la hét vang lên, tôi chỉ muốn tất cả im đi.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Rồi tôi gục xuống giữa vũng máu, trước khi công an hay xe cứu thương đến.
Lúc tôi mở mắt, ánh sáng đầu tiên tôi thấy không còn là ánh sáng rọi qua khe cửa nữa.
Mà là ánh đèn trắng toát của… container hàng.
Nghe như cái tên của một thằng sinh ra để làm việc lớn. Một đứa con trời, một thiên tài. Nhưng sự thật là… tôi không biết cha mình là ai. Còn mẹ tôi là một người đàn bà bán thân trong con hẻm chật hẹp đầy kim tiêm và máu khô.
Nhà tôi không có cửa sổ. Ánh sáng duy nhất rọi vào mỗi sáng là từ khe hở cửa gỗ bị mối ăn nham nhở. Mùi cồn y tế và nước tiểu hòa lẫn trong tiếng rên rỉ, tiếng chửi rủa và tiếng khóc trẻ con từ mấy phòng kế bên.
Tôi không thấy lạ. Từ bé đã vậy.
Tôi chỉ thấy... lạnh.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Mẹ tôi không ghét tôi. Nhưng bà cũng chưa từng thương tôi.
Bà hay nhìn tôi thật lâu, trong ánh mắt trống rỗng và mệt mỏi, như thể tôi là hậu quả của một đêm say nào đó mà bà chẳng buồn nhớ. Bà không đánh tôi. Nhưng mỗi lần tôi ho, hay đụng vào mấy món đồ lặt vặt bà bày biện trong góc, bà sẽ cào mặt tôi, hoặc dúi tôi xuống sàn và thì thầm bằng cái giọng khản đặc vì thuốc lá:
“Mày không nên tồn tại…”
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Tôi từng hỏi mẹ, cha con đâu rồi?
Bà không trả lời. Chỉ rít thuốc. Mắt đỏ như máu.
Đến một hôm, bà khóc.
Bà bảo cha tôi từng hứa sẽ quay về, sẽ đưa bà và tôi rời khỏi nơi này. Sẽ xây một ngôi nhà ở vùng biển có cánh đồng muối trắng xoá. Sẽ có phòng cho tôi chơi đồ chơi thật. Có cửa sổ thật. Có cả bữa sáng với bánh mì và trứng ốp la.
Tôi tin.
Bởi vì bà tin.
Chúng tôi sống nhờ một lời hứa.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Nhưng rồi một ngày, bà về nhà, tay ôm một chiếc điện thoại cũ. Lúc đó tôi đang vẽ mấy con quạ bằng bút bi lên tường. Tôi còn nhớ rõ bà đã đập vỡ điện thoại vào mặt mình, máu chảy. Bà gào lên như một con thú:
“Nó cưới vợ rồi… Thằng chó đó… Nó cưới vợ rồi!!”
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Tối đó, bà nhốt tôi trong nhà tắm, gào khóc bên ngoài.
Sáng hôm sau, bà mở cửa. Không còn nước mắt. Không còn thuốc.
Chỉ còn sự im lặng.
Rồi bà nhìn tôi.
“Tao đáng ra phải phá mày từ trong bụng…”
Tôi không biết điều gì bẻ gãy trong tôi. Là giọng nói đó? Là ánh mắt đó? Hay là lời hứa vỡ vụn cuối cùng?
Tôi chỉ nhớ... mình cầm dao.
Và dao thì không bao giờ biết nói dối.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Máu bắn lên mặt tôi như cơn mưa lặng. Bà không kêu. Không giãy. Chỉ... nhìn tôi. Ngỡ ngàng. Như thể bà không ngờ đứa trẻ bà sinh ra lại dám giết mình.
Tôi đứng đó. Tay run bần bật. Không khóc. Không hét.
Tôi chỉ nhìn bà ngã xuống, như một tấm rèm cũ rơi khỏi móc.
Khi hàng xóm chạy sang, tôi cũng đâm họ.
Khi tiếng la hét vang lên, tôi chỉ muốn tất cả im đi.
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Rồi tôi gục xuống giữa vũng máu, trước khi công an hay xe cứu thương đến.
Lúc tôi mở mắt, ánh sáng đầu tiên tôi thấy không còn là ánh sáng rọi qua khe cửa nữa.
Mà là ánh đèn trắng toát của… container hàng.