- Tham gia
- 6/5/2014
- Bài viết
- 32

What you don't know
Is that your scars are beautiful
What you don't know
It’s your imperfections are what make me whole
What you don't know
Is how I spiral down
Cause I can't speak whenever you're around
And it’s not like me to hide behind a wall
And it’s not like me to fear the fall
What you don't know
Is that I lie awake
Wishing you were here tonight
What you don’t know
Is that I loved you long before we were alive
Cause how would you know, how could you know
So now I’m gonna tell you everything
W hat you don’t know
I have studied the way you walk
What you don’t know
Is I’ve already kissed you in the shadows of my heart
What you don’t know
Is that you’re poetry
If you turn around I’m someone you won’t see
And it’s not like me to hide behind a wall
What you don’t know
is that I lie awake
Wishing you were here tonight
What you don’t know
Is that I loved you long before we were alive
how would you know, how could you know
So now I’m gonna tell you everything
W hat you don’t know
What you don’t know
What you don’t know
Is when the moon and the sun collide
The morning comes
this time I won’t be afraid to try
What you don’t know
is that I lie awake
Wishing you were here tonight
What you don’t know
Is that I loved you long before we were alive
how would you know, how could you know
So now I'm gonna tell you everything
You don't know (hey)
What you don't know

Đến với Ran, tôi đơn thuần yêu em như một nhân vật nữ chính rất đáng yêu của một bộ truyện tranh, cùng với những tình cảm rất dễ thương dành cho cậu bạn thám tử đẹp trai, tài hoa. Khi ở cái tuổi ấy, tôi không biết gọi nó là Tình yêu; đơn thuần, là Thích. Một nhân vật khá dữ dằn, lúc nào cũng kè kè bên Conan và…”đi theo” nhân vật đặc biệt ấy mọi “nơi” trong câu chuyện. Ran cũng dễ thương, xinh đẹp, tốt bụng và đặc biệt tâm lý, quan tâm tới người khác nữa. Cô ấy như vậy, ai mà chẳng thích chứ?! Và theo như ở những người tôi được biết, những người biết đến bộ truyện đều nghĩ mình và “người ấy” giống như Shinichi và Ran. “Người ta” cũng đã nghĩ cậu ta và tôi giống như vậy. Cậu ta vẽ rất đẹp, đều đặn vẽ những bức hình ShinRan trên giấy A3 dầy trắng tinh, bằng bút mục, cuộn tròn lại, cùng 1 cuốn truyện Conan và để trong hộc bàn của tôi mỗi ngày trước giờ đến lớp; để như thành thói quen, tôi sẽ đưa tay quờ quạng để lôi chúng ra để nhét cặp vào. Dấm dúi cất kĩ, háo hức tới cuối ngày như bay về nhà mở ra xem và cười một mình…
Tới cuối cùng, tôi lại tự tay đốt hết chúng đi, chỉ bởi một lời nói “Thích” được viết cùng những món quà như thường lệ; món quà cuối cùng bởi chính bản thân tôi kết thúc. Khi ấy, tôi còn quá trẻ con, tôi sợ. Vừa đốt vừa khóc, như phi tang, như xóa hết đi những gì tôi không muốn nhớ đến, không muốn có. Tôi đã nghĩ mọi thứ thực sự đơn giản; tôi sợ bị-người-ta-thích. Xù lông nhím lên ngay sau đó để kết thúc tất cả…
Giờ nhớ lại… Thấy buồn cười mình quá!...


Và những gì tôi nhớ lại, dường như khiến tôi giật mình. Tình cảm quá trong sáng, nhẹ nhàng, tinh khiết như những gì tinh khiết nhất. Ran cũng vậy, cũng như tôi. Em thích với một tình cảm trong veo, trong tới mức thánh thiện. Em thích cậu ta như bản năng em sinh ra là để dành cho điều đó. Ngay từ lúc còn nhỏ, số phận đã sắp đặt em và cậu ta bên nhau. Sắp đặt cho cậu ta cái biệt tài thiên phú như Sherlock Holmes, sắp đặt cho cậu ta bản tính tự tin, đam mê tới mức dẹp hết mọi chuyện sang một bên. Sắp đặt cho cậu ta trở thành một cái gì đó không thể thiếu đối với em.
Tôi đã từng ghét cậu ta khi từ chối em, ngó lơ em, hoặc xem em là rắc rối đính kèm theo; lúc còn nhỏ xíu cũng như lúc cả hai cùng lớn lên bên nhau. Chẳng phải rằng em đã khóc rất nhiều sao, khóc vì cậu nhóc vô tâm nói những lời khó nghe, lãnh đạm; khóc vì cậu chàng lớn đầu nhưng chẳng hiểu tâm tư con gái
hay chính cậu ta hiểu mọi người nhưng đâu chịu hiểu em?! Tôi thấy khó chịu với cái cách cậu ta nói với em. Tại sao có thể đối xử với em như vậy?!...
Nhưng có lẽ tôi giờ đã hiểu, đó chỉ là bản tính, là cái tôi của cậu ta. Và là cái cách để cậu ta che giấu. Tôi cũng cảm nhận được rằng, trải qua hơn 10 năm, tình cảm cậu ta dành cho em lớn dần lên, lớn tới nỗi không đơn thuần chỉ là “thói quen”, là “thanh mai trúc mã”… hay vô số những điều mà một số người nói về em. Tôi có thể khẳng định chắc chắn một điều, với tất cả trái tim mình: cậu ta yêu em! Bởi vì sao?! Bởi vì đâu chứ?! Bởi em đó, Ran của tôi!
…

…
(to be continue...)