doinhugiacmongphudu
Thành viên
- Tham gia
- 10/6/2015
- Bài viết
- 9
T nhớ có lần gã nói trong hơi men chếnh choáng ... :" chẳng có mấy ai là thực sự bị sự cô độc đeo đuổi đến hết đời,chỉ là trong 1 thời điểm nào đó ... trong những khoảnh khắc chông chênh nhất ... họ cảm thấy như bóng tối cô độc vây trọn tâm hồn ..."
Hãy tìm đến họ,bao bọc ... và dẫn họ ra khỏi vũng đen đó bằng sự đồng cảm ...
T chợt nghĩ,sao phải sống tốt như vậy,sao phải giang tay ôm lấy những kẻ đau đớn ấy và nhận lấy cả những phần đau đớn ấy vào mình ...
Nhưng nhìn vào gã,Gã Phàm Phu bước qua bao nhiêu chông chênh,chịu đủ nhiều thể loại đau thương và tai tiếng ... hiện rõ trong đôi mắt mơ hồ giữa quá khứ và hư ảo ...
T nhận ra rằng ...
Chỉ có 2 con đường biến người ta thành kẻ cô độc mãi mãi,
1 là giang tay ôm lấy cả thiên hạ ...
2 ... là bị cả thiên hạ chối bỏ ...
Gã,lại bao gồm cả 2 thứ ấy
Hãy tìm đến họ,bao bọc ... và dẫn họ ra khỏi vũng đen đó bằng sự đồng cảm ...
T chợt nghĩ,sao phải sống tốt như vậy,sao phải giang tay ôm lấy những kẻ đau đớn ấy và nhận lấy cả những phần đau đớn ấy vào mình ...
Nhưng nhìn vào gã,Gã Phàm Phu bước qua bao nhiêu chông chênh,chịu đủ nhiều thể loại đau thương và tai tiếng ... hiện rõ trong đôi mắt mơ hồ giữa quá khứ và hư ảo ...
T nhận ra rằng ...
Chỉ có 2 con đường biến người ta thành kẻ cô độc mãi mãi,
1 là giang tay ôm lấy cả thiên hạ ...
2 ... là bị cả thiên hạ chối bỏ ...
Gã,lại bao gồm cả 2 thứ ấy