Chương 2: Phòng trọ
Cô nhắm chặt mắt lại, run run với lấy tay nắm gần đó. Tay còn lại, đưa vào trong túi quần nhẹ nắm chặt tấm bùa bình an. Cố làm ra vẻ bình thường nhất có thể. Trong đầu lại không ngừng niệm, Nam mô A Di Đà Phật, Kinh Sám Hối rồi lại tới Quan Thế Âm Bồ Tát. May sao Ân Trên thương xót, được một hồi thì thứ âm thanh kia nhỏ dần rồi im hẳn.
Nói thật, hên sao cô không quay lại. Không thì chắc chắn thứ vặn nẹo kia sẽ để cho cô một kỷ niệm khó quên.
Lết cái thân tàn lên tầng ba khu trọ, về tới căn phòng luộm thuộm không khác bãi rác là bao, cô uể oải lấy đại một miếng bánh mì có thể coi là ăn được trong tủ lạnh nhét vào miệng, rồi tới chỗ móc treo, treo lên bộ đồng phục, ví và vài thứ linh tinh khác. Xong liền phi thẳng lên đệm ngủ, dùng chăn mềm cuộn lại, vui vẻ biến mình thành con nhộng, mệt mỏi thiếp đi hoàn toàn không biết trời trăng gì nữa.
Một ngày vật vã lăn lộn với mớ hồ sơ lộn sộn cũng thôi đi. Nay xui sao lại gặp thêm cái thể loại sự lạ kia. Vậy là quá đủ rồi. Thực sự quá đủ rồi.
Ở góc phòng, nơi ánh đèn không thể rọi tới, hai ánh đỏ lập lòe như đốm ma trơi lơ lửng, sánh rực lên giữa không gian tăm tối. Nó ngang tàng, kiêu ngạo muốn nhanh chóng thu hẹp khoảng cách. Nhưng khi đối đầu trực diện với vệt sáng êm dịu của đèn ngủ, chưa được mấy bước, thứ kia đã phải khự lại vì cảm giác bỏng rát truyền tới từ d.a thịt đang bị thiêu đốt.
Như cảm nhận được nguy cơ, thứ hắc khí không rõ là gì không ngừng lan ra khắp nơi, điên cuồng nuốt lấy từng tia sáng vàng vọt của đèn ngủ vốn đã quá đỗi cũ kĩ. Mở đường cho hắn ta đi tới. Suối tóc đen dài dính nhớt theo động tác cúi thấp người của thứ kia mà rủi xuống. Nhưng ngay khi nó chạm vào cô thì...
"ĐINH. ĐINH."
Tiếng tin nhắn vang lên khiến đôi con ngươi đỏ hơi co lại vì hiếu kì. Nó muốn thử xem phản ứng của Hân Đình sẽ thế nào nếu mở mắt ra liền đụng mặt nhau. Chỉ tiếc là mong ước của nó thực sự quá xa vời.
Lần chuông đầu, cô khua khua tay với lấy gối bịt tai lại.
Thế là nó lại chờ tiếp.
Lần chuông thứ hai, Hân Đình khi lật người đè luôn gối lên điện thoại khiến cho tiếng chuông chỉ còn lí nhí như tiếng muỗi. Khua khua tay mấy cái, hết chuống liền quay lại ngủ tiếp.
Không vội. Đêm còn dài. Nhưng ý vừa khởi liền đã hối hận.
Ngay khi tiếng chuông lần thứ ba vừa kêu lên, cô đã cầm chiếc điện thoại 1280 huyền thoại đáp thẳng vào xượt qua bóng đen lớn kia và va mạnh vào tường. Nhìn cục pin bị văng trở lại tới dưới chân mình, bóng đen liền mất hứng chầm chậm tan biến.
Nói sao thì, đối với, một cô gái đời sống hàng ngày không có gì phong phú chỉ biết cắm đầu vào làm nuôi miệng ăn. Thì nhiều lúc không tránh được mấy phản ứng làm nhục dòng họ nhà con ma.
Sáng hôm sau, đúng 5h30, cô vẫn theo mặc định vùng dậy mò mẫm các linh kiện của chiếc điện thoại thương binh. Nhưng ngay lúc lắp pin thì tay cô khự lại. Hân Đình nhún vai, bất cần thả mấy linh kiện trên tay xuống sàn, lười biếng chui lại vào chăn đóng kén. Đã lâu lắm rồi cô không được thoải mái nghỉ ngơi, giờ phải tận hưởng chứ. Mà nghĩ tới vì sao có được tấm kim bài miễn tử, đơn xin nghỉ phép có chữ kí của lão sếp tư bản và tiền trợ cấp vẫn còn nguyên niêm phong trong túi xách, dù có chút tức nhưng cô vẫn không nhịn được mà cười tới run người.