timnhachothue
Thành viên
- Tham gia
- 17/8/2012
- Bài viết
- 3
Là sinh viên khoa CNTT của Học viện Công nghệ Bưu chính Viễn thông Việt Nam VNPT, hiện Hoài đang học năm cuối liên thông đại học. Với dòng giới thiệu này, chắc hẳn ai cũng nghĩ Hoài rất bình thường như hàng ngàn sinh viên khác. Thế nhưng, khi tìm hiểu, mới thấy em đã nỗ lực vượt khó như thế nào.
16 năm sống chung với bệnh tật
Sinh ra bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng cuộc sống của Hoài rẽ vào bước ngoặt khác khi hè năm lớp 3 (năm 1996), em bị bệnh viêm màng não mủ và bị di chứng của bệnh này. Lúc trước khi bị bệnh, em là một đứa trẻ hoạt bát, vui tươi, hòa đồng với tất cả mọi người. Nhưng sau khi bị bệnh, Hoài đã có một thời gian khá dài sống thụ động, sống khép mình. Hoài cho biết, năm đầu sau khi bị bệnh là những năm tháng khó khăn nhất. Em vẫn chưa thể hồi phục được trí não bình thường và tay phải vốn là tay thuận, tay viết chữ thì giờ đây không thể làm được nữa.
Cũng như bao sinh viên khác, Hoài chăm chú theo dõi chương trình giao lưu Nhân tài Đất Việt với sinh viên miền Nam tối 21/5 vừa qua. Ảnh: TN
Em đã tập viết tay trái, những nét chữ đầu tiên thật khó, nó chẳng chịu nghe lời. Ba mẹ Hoài vì chạy chữa cho em mà tài sản trong nhà cũng dần dần ra đi. Mỗi khi nghe có ai đó mách có thầy hay thuốc gì đó hay thì ba mẹ đều đưa em tới để chữa. Nhưng bệnh cũng không tiến triển là bao.
Suốt những năm tháng học tiểu học và trung học, Hoài không thể viết kịp theo các bạn được. Em thường xuyên phải mượn vở bạn về nhà chép bài. Lúc bình thường, thích nghi với hoàn cảnh đã khó. Càng khó hơn khi Hoài mệt mỏi. Em nói, lúc đó, cơ tay, cơ chân của em mỏi nhừ và bị co lại khiến hoạt động vô cùng khó khăn.
Thế nhưng, vượt qua mọi khó khăn đó, Hoài đã thực hiện được ước nguyện trở thành một sinh viên CNTT. Dù bị bệnh tật luôn giày vò, nhưng cậu sinh viên đã một mình từ miền quê Bình Định vào TP. Hồ Chí Minh để học tập. Không người thân bên cạnh, Hoài chỉ có bạn bè giúp đỡ.
Đối với những người bình thường, việc phấn đấu trở thành sinh viên giỏi nhiều khi cũng phải vượt nhiều cái khó, với Hoài thì càng khó hơn. Em cho biết, bản thân phải nỗ lực tìm hiểu và có khi phải thức khuya để tìm hiểu và học. Tự nhận mình không siêng năng lắm, Hoài cho biết em học những gì mà em thích và em nghĩ là em làm được.
Hoài luôn tâm niệm một điều, "người như mình nếu không thực sự giỏi ở một lĩnh vực nào đó thì sẽ không làm được việc gì cả". Nên khi em đã chọn bất kì thứ gì thì luôn nỗ lực hết mình vì điều mà em đã chọn. Kể học học tập, công việc hay tình cảm. Em chỉ có thể cố gắng hết khả năng của mình.
Nhưng cũng có khi Hoài thấy chán nản khi những cố gắng của em không mang lại kết quả như mong muốn và muốn từ bỏ. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, em vẫn cố gắng hằng ngày. Em chỉ biết cố gắng và tự vận động bản thân mình phải cố lên dù thế nào cũng không được từ bỏ những gì đã chọn, phải làm cho bằng được.
Gắng hết mình cùng những ước mơ
Cái khó nhất mà giờ Hoài vẫn đang phải đối đầu và vượt qua đó là giao tiếp. Di chứng của căn bệnh đã khiến Hoài rất khó khăn trong việc phát âm, nói chuyện để người đối diện hiểu được. Nhiều lúc trên giảng đường, nếu không hiểu gì em cũng không thể hỏi thầy cô trực tiếp mà em phải tự tìm hiểu. Nếu đề thi quá dài mà thời gian có hạn, Hoài cũng không thể hoàn thành dù em biết cách làm đi chăng nữa...
Khi được hỏi về mong ước của mình, Hoài chia sẻ. Điều em ấp ủ trong tương lai là có được công việc làm ổn định, với một mức lương đủ sống và dư chút đỉnh gửi về cho mẹ, để đỡ đần bớt nỗi khó khăn của mẹ em. Nhưng thực tế thì em đã đi phỏng vấn nhiều nơi, vì nhiều lý do, có thể do ái ngại hay nghĩ em không làm được việc nên không thuê em. Điều Hoài buồn nhất là họ lại không cho em cơ hội để thử việc.
Hoài cho biết, em mong ước gia đình em sẽ có cuộc sống êm đềm, dù không giàu có nhưng đỡ chật vật hơn. Hiện tại gia đình em đang rất khó khăn. Ba của Hoài mới mất vì bị tai nạn không lâu. Giờ mọi việc trong nhà Hoài đặt hết lên vai mẹ em. "Hai anh chị lớn đã lập gia đình và cuộc sống còn nhiều vất vả nên cũng không thể giúp đỡ gì cho mẹ được. Sau em, giờ ở Bình Định còn một em út đang học lớp 10", Hoài cho biết.
Là 1 trong số 100 sinh viên được nhận học bổng của chương trình "VNPT - chắp cánh tài năng Việt" lần này, Hoài rất xúc động. Em cho biết, đây là lần đầu tiên được nhận học bổng như vậy. Những nỗ lực của cậu sinh viên đã phần nào được ghi nhận. Hy vọng rằng, trong tương lai, những điều may mắn sẽ đến với em. Và niềm mơ ước của cậu sinh viên hiếu học, chỉ mong sau khi ra trường tìm được việc làm để giúp đỡ mẹ một chút cho mẹ đỡ khổ hơn sẽ trở thành hiện thực.
16 năm sống chung với bệnh tật
Sinh ra bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng cuộc sống của Hoài rẽ vào bước ngoặt khác khi hè năm lớp 3 (năm 1996), em bị bệnh viêm màng não mủ và bị di chứng của bệnh này. Lúc trước khi bị bệnh, em là một đứa trẻ hoạt bát, vui tươi, hòa đồng với tất cả mọi người. Nhưng sau khi bị bệnh, Hoài đã có một thời gian khá dài sống thụ động, sống khép mình. Hoài cho biết, năm đầu sau khi bị bệnh là những năm tháng khó khăn nhất. Em vẫn chưa thể hồi phục được trí não bình thường và tay phải vốn là tay thuận, tay viết chữ thì giờ đây không thể làm được nữa.
Cũng như bao sinh viên khác, Hoài chăm chú theo dõi chương trình giao lưu Nhân tài Đất Việt với sinh viên miền Nam tối 21/5 vừa qua. Ảnh: TN
Em đã tập viết tay trái, những nét chữ đầu tiên thật khó, nó chẳng chịu nghe lời. Ba mẹ Hoài vì chạy chữa cho em mà tài sản trong nhà cũng dần dần ra đi. Mỗi khi nghe có ai đó mách có thầy hay thuốc gì đó hay thì ba mẹ đều đưa em tới để chữa. Nhưng bệnh cũng không tiến triển là bao.
Suốt những năm tháng học tiểu học và trung học, Hoài không thể viết kịp theo các bạn được. Em thường xuyên phải mượn vở bạn về nhà chép bài. Lúc bình thường, thích nghi với hoàn cảnh đã khó. Càng khó hơn khi Hoài mệt mỏi. Em nói, lúc đó, cơ tay, cơ chân của em mỏi nhừ và bị co lại khiến hoạt động vô cùng khó khăn.
Thế nhưng, vượt qua mọi khó khăn đó, Hoài đã thực hiện được ước nguyện trở thành một sinh viên CNTT. Dù bị bệnh tật luôn giày vò, nhưng cậu sinh viên đã một mình từ miền quê Bình Định vào TP. Hồ Chí Minh để học tập. Không người thân bên cạnh, Hoài chỉ có bạn bè giúp đỡ.
Đối với những người bình thường, việc phấn đấu trở thành sinh viên giỏi nhiều khi cũng phải vượt nhiều cái khó, với Hoài thì càng khó hơn. Em cho biết, bản thân phải nỗ lực tìm hiểu và có khi phải thức khuya để tìm hiểu và học. Tự nhận mình không siêng năng lắm, Hoài cho biết em học những gì mà em thích và em nghĩ là em làm được.
Hoài luôn tâm niệm một điều, "người như mình nếu không thực sự giỏi ở một lĩnh vực nào đó thì sẽ không làm được việc gì cả". Nên khi em đã chọn bất kì thứ gì thì luôn nỗ lực hết mình vì điều mà em đã chọn. Kể học học tập, công việc hay tình cảm. Em chỉ có thể cố gắng hết khả năng của mình.
Nhưng cũng có khi Hoài thấy chán nản khi những cố gắng của em không mang lại kết quả như mong muốn và muốn từ bỏ. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, em vẫn cố gắng hằng ngày. Em chỉ biết cố gắng và tự vận động bản thân mình phải cố lên dù thế nào cũng không được từ bỏ những gì đã chọn, phải làm cho bằng được.
Gắng hết mình cùng những ước mơ
Cái khó nhất mà giờ Hoài vẫn đang phải đối đầu và vượt qua đó là giao tiếp. Di chứng của căn bệnh đã khiến Hoài rất khó khăn trong việc phát âm, nói chuyện để người đối diện hiểu được. Nhiều lúc trên giảng đường, nếu không hiểu gì em cũng không thể hỏi thầy cô trực tiếp mà em phải tự tìm hiểu. Nếu đề thi quá dài mà thời gian có hạn, Hoài cũng không thể hoàn thành dù em biết cách làm đi chăng nữa...
Khi được hỏi về mong ước của mình, Hoài chia sẻ. Điều em ấp ủ trong tương lai là có được công việc làm ổn định, với một mức lương đủ sống và dư chút đỉnh gửi về cho mẹ, để đỡ đần bớt nỗi khó khăn của mẹ em. Nhưng thực tế thì em đã đi phỏng vấn nhiều nơi, vì nhiều lý do, có thể do ái ngại hay nghĩ em không làm được việc nên không thuê em. Điều Hoài buồn nhất là họ lại không cho em cơ hội để thử việc.
Hoài cho biết, em mong ước gia đình em sẽ có cuộc sống êm đềm, dù không giàu có nhưng đỡ chật vật hơn. Hiện tại gia đình em đang rất khó khăn. Ba của Hoài mới mất vì bị tai nạn không lâu. Giờ mọi việc trong nhà Hoài đặt hết lên vai mẹ em. "Hai anh chị lớn đã lập gia đình và cuộc sống còn nhiều vất vả nên cũng không thể giúp đỡ gì cho mẹ được. Sau em, giờ ở Bình Định còn một em út đang học lớp 10", Hoài cho biết.
Là 1 trong số 100 sinh viên được nhận học bổng của chương trình "VNPT - chắp cánh tài năng Việt" lần này, Hoài rất xúc động. Em cho biết, đây là lần đầu tiên được nhận học bổng như vậy. Những nỗ lực của cậu sinh viên đã phần nào được ghi nhận. Hy vọng rằng, trong tương lai, những điều may mắn sẽ đến với em. Và niềm mơ ước của cậu sinh viên hiếu học, chỉ mong sau khi ra trường tìm được việc làm để giúp đỡ mẹ một chút cho mẹ đỡ khổ hơn sẽ trở thành hiện thực.