- Tham gia
- 24/12/2010
- Bài viết
- 8.337
Nếu em ở đây (if you are here) là tác phẩm gần đây nhất của Hồng Sakura, nội dung kể về câu chuyện của những người bạn sống cùng một khu trọ với những mục tiêu và tính cách rất khác nhau. Họ theo đuổi những đam mê và giấc mơ riêng trên những con đường không hề dễ dàng, nhưng lại đầy ắp yêu thương và nhiệt huyết tuổi trẻ.
Vẫn là lối viết phóng khoáng tự nhiên thường thấy, tác giả đã khéo léo lồng ghép một câu chuyện tiểu thuyết bên trong câu chuyện chính, nhưng lại hướng đến một kết thúc tốt đẹp hơn. Người ta vẫn thấy đâu đó trong tác phẩm một nét gần gũi và đời thường, dù nó vẫn lý tưởng và mơ mộng lắm...
Chương 1
Ông ấy có mái tóc hoa râm, 2 bàn tay mềm mại, đôi mắt khó tính như lại có vẻ phúc hậu.
Ông nhìn tôi từ trên xuống dưới, như quan sát xem có vi khuẩn nào ko. Mãi 1 lúc mới mở miệng…
“Tốt nghiệp ĐH khoa Quản trị nhà hàng khách sạn?”
“Dạ..”
“Tại sao muốn làm PHỤ BẾP cho tôi???”
“Vì cháu thích..”
“Có biết công việc này thế nào hay ko?”
“Dạ………rửa chén, lặt rau, vo gạo… chú sai gì thì cháu làm nấy.”
Ông ấy lại nhìn tôi kiểu ấy lần nữa, nhưng xóay vào gương mặt tôi, khiến tôi càng thấy căng thẳng.
“Tôi ko nghĩ 1 người tốt nghiệp ĐH lại muốn làm công việc đó”
“Cháu muốn học chú… … đó là…niềm đam mê..”
“Học tôi? nếu là đam mê, hẳn cô phải nấu được món nào đấy?”
“Món Spaghetti ạ. ai cũng bảo cháu làm rất ngon.”
Vị đầu bếp đứng tuổi suy nghĩ 1 lát rồi bảo tôi làm cho ông ấy 1 đĩa spaghetti.
Không khó, tôi đã làm nó 70 lần rồi. *_^
Pho mát, mì Ý, cà chua và xì dầu… thêm chút bột năng…nhưng spaghetti của tôi còn có… cà ri, hi hi
“Đây gọi là Spaghetti à?”
“… không ngon ạ??”
“Phải gọi nó là món … xem nào, Hồng Yên Mì Gia!”
Hồng Yên Mì Gia??
Tôi tên là Hồng Yên.
“Tôi chưa ăn món spaghetti nào có cà ri trong ấy cả!”
“Nó làm vị bớt ngán hơn mà………hic hic…”
“nhưng tôi thừa nhận………..là nó tạm được.”
Cái gật gù của ông ta làm tôi thở phào, trời ạh, chỉ thiếu chút nữa là tôi lột tạp dề quăng đi và chạy ra ngoài rồi.
“1 tháng 2.5 triệu, làm 7 ngày, thưởng cuối tháng nếu quán đông khách, ok?”
“Okay!”
Đó là buổi gặp gỡ đầu tiên của tôi và sư phụ , vị chủ quán Âu Việt rất nổi tiếng của thành phố..
Tôi đã học được rất nhiều …, ông bảo rằng, tôi sinh ra để làm nghề này – 1 đầu bếp nhà hàng.
Và câu ấy làm tôi hạnh phúc.
………………
“Cái xô để ở đây, bự chà bá, mà cò đá đổ được là sao hả?”
“Ai bảo bà để cái xô giữa đường, lối đi có chút xíu???”
“Vậy là mày cố tình đạp phải ko?”
“SAO HẢ?”………….
Lại nữa...hầu như mỗi ngày cái khu phòng trọ này đều có mấy cuộc cãi vã nhảm nhí kiểu như thế…đáng nói hơn là hình như luôn có phần của nó, con nhỏ sống cùng phòng với tôi, Thuý Vân, cái tên đẹp như …truyện Kiều, mà nó thì ko hiền như cô em “khuôn trăng đầy đặn” băng thanh ngọc khiết ấy.
“Thôi, vô đi, xin lỗi cô…”
“Xin lỗi gì chứ…!!”
Mặc cho tôi kéo nó vào trong thế nào, Vân cứ ngẩng cổ cãi với bà ở đối diện, mà bà ấy thì cũng có vừa gì đâu..
Đinh tai, nhức óc suốt.
…………
Tôi bất lực bỏ vào trong nhà, nằm xuống cái nệm đen sì mấy tháng ko giặt, hai đứa con gái lười biếng và ở dơ như nhau..
ahhhh… tôi còn phải đi tắm..
Nghĩ tới chuyện tắm, thiệt chán gần chết. Khu nhà trọ 5 phòng mà chỉ có 1 phòng tắm ở cuối hành lang, nhỏ như cái hộp quẹt,
mà còn phải xách nước nữa..
…
“ủa, sao quay vô?”
“Có người rồi”
Tôi thở dài thả cái xô xuống, tại sao phải chịu cảnh này, thử hỏi, có phải người ta vì niềm đam mê mà dám từ bỏ mọi thứ hay ko?
Ba ơi…………
“Chị đi theo em qua bên kia.”
“Bên nào??”
“Khu B”
Nói xong nhỏ kéo tay tôi ra ngoài, bóp khoá phòng và chạy sang khu B phía bên trái cầu thang chính..ở đó cũng có 1 phòng tắm nữa.
Hai thanh niên đang bước vào.
Anh ơi……”
Mỗi khi Vân nhờ ai giúp, cái giọng của nó lại ngọt như thế, tôi ko sao chịu nổi, gai ốc sởn lên hết, ack ack.
“Gì đấy em gái?”
Một trong hai anh chàng quay lại, vẻ mặt khá khôi ngô, hỏi giọng cũng ngọt ko kém.
“Chị em… đi làm cả ngày, mệt lắm…mà khu A bọn em, phòng tắm kín rồi, anh nhường cho chị em trước nhé.”
“Chị em… trông vẫn sạch hơn bọn anh, bọn anh đã ko tắm 3 ngày rồi”
“Anh này, đã ko tắm 3 ngày thì nhịn thêm 30 phút đã là gì.”
Tôi kéo nhẹ tay Vân ý bảo thôi, nhưng nó cứ rào đón tiếp, anh bạn còn lại chỉ khoanh tay, ra vẻ quan sát..
“Thôi nhé, em xinh lắm nhưng anh ko phải loại háo sắc, em cảm phiền bảo chị em chờ bọn anh 15 phút, thì bọn anh sẽ dâng hiến phòng tắm này cho”
“Đàn ông gì mà ko biết xúc động trước phụ nữ khốn khó…”
Ack ack.. tôi sắp ói chết rồi.
Đột nhiên anh chàng khoanh tay kéo anh chàng khôi ngô lại, khoác tay bảo tôi vào đi… ko nói tiếng nào..
hơ..
Và Vân đẩy tôi vào trong ngay lập tức ko bỏ lỡ cơ hội.
..........
Chương 2
Tôi cố tắm cho nhanh, 20 phút, và đi ra ngoài khi trời đã ko còn chút nắng nào,
7h rồi. Vân ngồi huyên thuyên nói với anh chàng khôi ngô. Anh chàng lạnh lùng vẫn chỉ lắng nghe và quan sát…
“Chị xong rồi ^-^ cảm ơn hai anh, gặp lại sau nhé”
“Này, chị em tên gì, anh chỉ mới biết tên em.. có phải Thuý Kiều ko?^o^”
“Anh muốn biết thì hỏi chị ấy nè!!”
Anh chàng khôi ngô đưa mắt nhìn tôi mỉm cười làm quen. Tôi cũng gượng cười đáp lại…
“Tên Yên. Hồng Yên”
“Hi, tôi tên Thắng.”
“Vậy còn anh?”
Tôi hỏi người còn lại một cách mau lẹ, như thể đó là điều duy nhất mà tôi quan tâm…
Không hiểu tại sao tôi bị cái vẻ im ỉm của anh ta thu hút.
“Hắn là Quốc Khải. hắn bị câm! ^_^”
“Hả?”
Bị câm? Phải ko vậy…
Như để trả lời vẻ thắc mắc của tôi, anh chàng tên Khải mới chịu mở miệng.
“Không thích nói nhiều như nó chứ ko phải là câm.”
Đó là một chất giọng nam tính và cực kỳ mạnh mẽ…giống ba tôi…….rất giống……….
…………
Buổi tối tôi không sao ngủ được, tôi nhận ra tôi bị ám ảnh giọng nói của anh ta, Quốc Khải..
Thuý Vân vẫn đang “chong đèn” học bài.
“Chị sao vậy? mất ngủ hả?”
“Không biết nữa…tự nhiên khó dỗ giấc quá.”
“Vậy đọc…sách Triết học của em nè, ngủ liền luôn ^_^”
Tôi phì cười, nó cũng nhe răng ra, cái thời sinh viên nhồi nhét mấy môn học đó, tôi ngán lắm rồi…
“Em thức khuya quá, ko sợ nổi mụn à?”
“Không, em quen rồi. mai còn thi môn cuối..”
“Học để giành giải vô địch hay sao mà chăm thế?”
“Lấy học bổng mà chị, bớt được chứ khoản tiền lớn chứ ít sao, hehehe”
Vân học báo chí, rất giỏi.
Hầu như học kỳ nào nó cũng giành học bổng của Khoa..Nó còn khá đẹp, tóc ngang vai sole hay bới bằng cây bút chì, trông rất quyến rũ…
Nếu có gì đó khiếm khuyết, là nó quá hung dữ T___T
Nó có thể cãi suốt ngày ko mệt mỏi với cái giọng oang oang..
“Thôi, để em cũng đi ngủ, chắc do đèn của em làm chị trằn trọc”
“Không sao, em cứ..”
Tôi chưa nói dứt câu thì Vân đã tắt đèn, lăn xuống cạnh tôi,
Cái phòng bé xíu nên bàn học của nó với chỗ nằm ngủ chỉ cách có 1 bước chân, cạnh bên là cái tủ đầy sách của tôi và nó…rất nhiều sách..
………………………
Sư phụ chìa cho tôi một tấm namecard có ghi tên John Quân gì đó
Chereston Hotel…Ballad Restaurant..
Chef..
Là sao?
“Cuối tháng nghỉ ở đây, qua đó làm đi”
“Gì ạ??? sư phụ…?”
“Con ở đây hoài sao khá nổi.”
“Con không….”
“Đừng cãi nhiều lời… vậy đi”
Sư phụ bỏ đi vào sau bếp và bỏ mặc tôi ngơ ngác với tấm card trên tay…
Chereston Hotel? Khách sạn 5 sao..
Thiên đường của các đầu bếp.. tôi cũng vẫn hằng khao khát, được có 1 chân bếp phụ trong ấy..
Nhưng..
“Còn đứng đó làm gì??”
“Sao thầy đuổi con…hichic…”
“Đồ ngốc, đuổi con sang chỗ tốt hơn.. gặp thằng Quân nhờ nó hỗ trợ thêm”
“Quân nào… con ko thèm…con muốn làm với sư phụ…”
“Con có tài, sang đó sẽ có cơ hội..”
Và đó là lý do chính mà sư phụ bắt tôi 1 mực sang đó.
Okay… nếu là vậy, thì tôi đi.
Dù sao bây giờ cuộc sống của tôi cũng chẳng phải lo bị ai quản thúc nữa, 4 tháng trước ba đã tống tôi ra đường vì tôi đòi đi làm đầu bếp rồi +___+
Mẹ nhét cho vài triệu, thuê 1 căn phòng trọ xong là gần sạch vì đóng tiền cọc, tháng đầu toàn ăn nợ ở quán cơm bà Ba..Anh Hai thì lén đưa cho cái điện thoại để liên lạc. Ngoài ra, tôi chẳng có cái gì mang theo hết. Cả tủ quần áo , đầm váy, giày dép tôi cũng bỏ lại cho con Út.
“Nếu cho là nghề đó có thể nuôi sống mày thì hãy tự lo đi!”
Câu cuối cùng tôi nghe từ ba là câu ấy,
Tôi đã bồng bột bỏ đi và tự dặn lòng sẽ cho ba thấy, cái ngày tôi làm bếp trưởng nhà hàng!!
Một tuần sau khi ra đi, tôi mới biết mình sai lầm. Không phải vì con đường đầu bếp đã chọn, mà là.. sống xa nhà ko hề đơn giản. Tôi nhớ mẹ, nhớ anh Hai, chị dâu, con Út và bữa cơm gia đình,
tôi nhớ con mèo Mon của tôi nữa……
23 tuổi, tôi mới hiểu sống tự lập là như thế nào. Nhiều người ao ước được tách khỏi gia đình vì cuộc sống như tôi, nhưng thực sự tôi ko thích nó, thậm chí tôi ghét phải sống như vậy. Không ai lo lắng chờ cửa, muốn đi đâu thì đi. Bữa cơm ăn tùm lum giờ, thích ăn thì ăn, ko ăn thì nhịn, chả sao cả.
Mà lại vô cùng bơ vơ. con thuyền có neo vẫn tốt hơn.
……………
“Hey… Hồng Yên!!”
Thắng cưỡi chiếc xe máy Daehan dừng ở cổng khu nhà trọ, gọi tôi và tươi cười… vai đeo chéo cái túi đen..tôi đoán anh ta nhỏ hơn tôi vì hình như còn đi học.
“Lên đi tôi chở vô!”
“Thôi, có mấy bước..”
“Ngại gì… hàng xóm cả.”
Chương 3
Tôi vẫn lắc đầu và đi nhanh vào trong..
Thắng chạy tà tà chậm phía sau, tiếp tục liến thoắng,
Nếu ko nói nhiều quá, có lẽ anh ta rất hấp dẫn với vẻ khôi ngô của mình, nhưng tôi vốn không thích con trai nói nhiều >_<
“Đi học hay đi làm vậy? Vân học năm 3, gọi tôi bằng anh, gọi Yên bằng chị, vậy chắc ta bằng tuổi nhau!”
“Thắng học năm 4 hả?”
“uh, năm cuối.”
“Kém tôi 1 tuổi, hehe”
Anh chàng đột ngột dừng xe, vẻ ko tin, nhíu mày, tôi cười nhẹ nhún vai đắc chí… Ít ra mình làm chị thì dễ cư xử hơn..
“Phải ko đó?? vô lý, vô lý thật…trông trẻ thế!”
“Gọi chị đi, em trai!^-^”
“Không đời nào, mơ đi!”
Ack ack.. ko gọi thì thôi, tôi cũng ko thèm,
Chẳng qua ở nhà chỉ có em gái, muốn có 1 thằng em trai sai vặt , mới đi nói chuyện với cậu ta. -___-
Mơ gì mà mơ.
…….
“Ủa sao bịch rác ko đem bỏ?”
“Của bà Lan đó, bà này quá đáng lắm, để em…”
“Thôi, thôi, được rồi, chị đem đi bỏ!”
“Chị để đó đi.”
Nó lại xách bịch rác ra và định gõ cửa phòng bà Lan. Trời ạh, sắp có vụ án nữa rồi..
Tôi năn nỉ nó hết nước thì nó chịu để tôi đem đi bỏ, nhưng bà Lan lại mở cửa đúng lúc.
Và rồi chuyện gì đến đã đến T____T
Cả khu trọ đều chạy ra xem, bu lại, Vân chống nạnh, cổ gân lên,trông nó mất hết vẻ đẹp bản chất…hic hic..
Rồi họ xông vào nhau, mọi người đứng nhìn, ko ai can. Cái xóm này là vậy, toàn kẻ thờ ơ, ngộ thiệt..Khu nhà tôi hễ có ai lớn tiếng với nhau là hàng xóm đã vội can thiệp rồi..
Tôi, Vân, “chiến đấu” với bà Lan và cô con gái, mải tới khi cánh tay mạnh của anh chàng lạnh lùng Quốc Khải nắm lấy vai tôi kéo ngược, 4 người phụ nữ mới tách được nhau ra..
Tóc tôi bù xù và nhỏ Vân cũng chẳng đẹp đẽ hơn.
Khải cầm bịch rác đi thẳng ra ngoài, ông bảo vệ cũng tới dàn xếp..
Thắng lôi 2 đứa tôi vô phòng. một lúc sau thì Khải cũng tới..
“Hai người… có cần phải vậy ko?”
“Liên quan gì anh, dzô dziên.”
“Rần rần cả xóm.. con gái gì dữ quá..”
“Không dữ để bị ăn hiếp hả?? anh thử ở đối diện phòng bà ta coi chịu nổi ko??”
Thắng và Vân liên tục đấu khẩu trong khi tôi cúi mặt im thinh,
Khải cũng chẳng nói gì, ngồi nhìn 2 người họ..
Một lúc thì anh ta lên tiếng..
“Em không khát nước sao?”
“hu…h?”
Vân đang đà nói, bỗng tắt đài, quay sang nhìn Khải. Tôi lại như chết điếng với cái giọng ấm của anh ta.
“Tôi đoán chắc em đã nói suốt 1 tiếng đồng hồ rồi..”
“A..anh… thì đã sao???”
“Trong này chật quá, đi uống bia đi”
Cả tôi và Vân đều trố mắt nhìn Khải, anh ta ko đáp gì đứng dậy ngay… và phủi quần…
Thắng hưởng ứng nhanh nhẩu, kéo tôi và Vân ra theo..
Ack…uống bia áh???
……………
Gần nhà trọ có quán bia của ông Tám Ký gì đó, lúc nào cũng nhộn nhịp.. dân Sài Gòn toàn là bợm nhậu T_____T
Chúng tôi ngồi 1 bàn gần gốc cây me, Thắng gọi 2 chai bia, 4 quả hột vịt lộn, và 1 đĩa xoài tôm khô..
Vân lấy cây đũa bới tóc lên, và rót bia ra ly cho 4 người.Tôi thì cầm đũa thọc vào đĩa xoài, món ấy nhìn chảy nước miếng ^_^
“Trời, chị Hai, chưa cạn ly mà đã phá mồi rồi!!”
Thắng vừa nói vừa giữ tay tôi lại
>__< cái cậu con trai nói nhiều khó ưa..!
Không phải hắn nói ko đời nào gọi tôi là chị à? <__<
Mặt tôi quê quê… đành bỏ đũa cầm ly bia lên..giọng Vân hồ hởi…
“DZÔ ĐI!!!!”
Cả 4 cái ly được cụng vào và mọi người đưa lên miệng ực, tôi uống ko được nhiều nên chỉ 1/3 ly là bỏ xuống, cái loại đắng nghét này mà ngon gì…??
Hai người con trai cũng bỏ xuống khi được nửa ly, nhưng nhỏ Vân vẫn uống cho tới cạn…
O___o
“Em chết khát à?”
Khải hỏi, giọng hơi đùa 1 chút, tôi thấy anh khẽ cười, nhưng ko rõ lắm…mà hình như…
Ânh thích em hả? Sao anh hay kiếm chuyện với em thế??”
“?…”
“Lúc nãy hỏi em ko khát sao, bây giờ uống, anh lại bảo em chết khát… hehe, vậy là để ý em…”
Vân nói và nháy mắt với Khải, Thắng cười khì khì liếc nhìn người bên cạnh, tôi vẫn chờ đợi câu trả lời…vì tôi cũng thấy Vân nói đúng.
“Có thể..”
Tự nhiên tôi thấy thất vọng, khi Khải nói câu ấy thừa nhận…sao sớm vậy…mới quen có một lần.
“Vậy, …” – Vân bắt đầu đập quả trứng – “Từ giờ, anh phải giành phòng tắm bên đó cho em.”
“Tại sao?”
“Chỉ có vậy thì em mới suy nghĩ có cho anh cơ hội hay không?”
“Tôi chưa từng nói là tôi sẽ theo đuổi em.”
Giọng Khải thản nhiên và cũng đập trứng vịt của mình,
Vân bắt đầu nóng mặt lên…nó chĩa cái muỗng vào mặt Khải và trừng mắt.
Chương 4
“Anh ko hối hận khi nói câu đó chứ?”
Khải ko đáp, cười nhạt và cúi đầu ăn..nãy giờ Thắng im lặng một cách lạ lùng, chỉ ngồi cười
bỗng đột ngột gắp một đũa xoài đưa tới trước miệng tôi O__o
“Gì vậy?”
“Không phải hồi nãy thèm lắm à?”
“Ack… bỏ xuống đi, để tôi tự …”
“Miếng ăn đã đưa tới miệng rồi mà còn từ chối sao, ĂN ĐI!”
Gì hả…? Lớn giọng với chị à?
Tôi quay mặt đi nhất quyết ko ăn, thì anh chàng mới dịu giọng sau khi tự cho đũa xoài vào miệng của mình..
“Người đâu mà khó khăn…”
…………
Chúng tôi vừa vào phòng trọ thì Vân đã nằm lăn ra ngủ, chiếc đũa chỗ quán ông Tám Ký nó quên đã mang theo về trên mái tóc..còn chưa rút ra..
Tôi đẩy Vân nằm ngay ngắn lại, rồi xách khăn ra phòng tắm rửa mặt, khoảng 10 phút tôi trở về thì thấy Khải đã đứng đợi ngoài cửa.
“Anh.. tới có việc gì?”
“Cô bé ấy.. có thể sẽ bị sốc men..đây là kẹo viên ngậm để giải rượu.”
“Ah…cảm ơn. nếu nó ói thì Yên sẽ cho nó ngậm..”
Quốc Khải gật đầu khi nhìn thấy tôi đã hiểu ý anh, rồi cho tay vào túi quần đi chậm về phía khu B..
ánh trăng soi cái bóng mạnh mẽ của Khải xuống nền sân trọ, trông cứ khắc khổ làm sao.
Tôi bỗng thở dài.
……………
Mặc dù uống khá nhiều, nhưng Vân ko bị sốc, nó ko tỉnh nửa đêm và ói mửa như tôi và Khải dự đoán, mà ngủ ngon lành tới sáng, vươn vai chào ngày mới 1 cách sảng khoái,
Trong khi đầu tôi cứ bưng bưng.. T____T
“Mặt chị lờ đờ ghê quá.. chị ko khoẻ hả?”
“Uh… chị thấy chóng mặt…”
“Chắc chị uống ko quen...”
“Em uống nhiều mà sao tỉnh queo vậy??”
“Trời, em quê ở Đồng Tháp, dân Nam bộ uống như thế nhằm nhò gì! hehehe”
Ra thế, phải rồi, tôi quên..có lẽ do 4 tháng ở cùng tôi chưa biết hết về con bé..
Nó ko chỉ học giỏi, cãi giỏi, mà còn uống bia giỏi nữa *__*
Tôi chỉ có nấu ăn giỏi thôi.
Í chết. Hôm nay tôi phải sang Chereston.. argh.
Vừa đứng dậy th.ì đầu tôi choáng váng, quỵ xuống,
Vân vội đỡ tôi..
“Chị ko khoẻ thì nghỉ đi.. em đi mua đồ ăn sáng cho.”
“Chị phải đi, sư phụ dặn đầu tháng phải qua…đó…”
“Chị như vậy sao mà đi???”
Tôi chợt nhớ ra viên kẹo của Khải, nó vẫn nằm trong túi quần, kẹo giải rượu, yeahh… giờ Vân ko cần, nhưng tôi cần!
Sorry… tôi sẽ nói cho anh sau..
Và thế là tôi cho viên kẹo vào miệng.
“Cái gì vậy? sáng sớm chưa ăn gì đi ngậm kẹo?”
“Kẹo giải men..um.. rượu bia đó…um…um.. của Khải… anh ta..um.. mang sang cho em.”
“Khải? mang cho em??”
Tôi gật đầu, Thuý Vân tỏ ra ngạc nhiên, rồi nó tủm tỉm cười, dọn đống sách vở vào túi, và cột tóc cao lên..tôi ngậm được 10 phút thì hết viên kẹo, nhưng hình như vẫn chưa thấm.
vì tôi vẫn thấy lừ nhừ..
“Chị nằm đây nhe, em đi học, chút có người mang đồ ăn lên.”
Nói rồi Vân bước ra khỏi phòng, sau khi kéo rèm cửa sổ cho nắng tràn vào, nắng thế này thì chắc 7 giờ mấy rồi..
15 phút sau, tôi bắt đầu thấy đỡ hơn, nên ngồi dậy thay đồ, ko quên nhét tấm namecard của sư phụ vào túi quần…
[Cộc cộc]
“Ai vậy?”
Tôi vừa hỏi, vừa đi ra kéo chốt cửa..
Thắng đứng lù lù với bịch to đựng 2 hộp hủ tíu trên tay, cười toe răng.
“Chào buổi sáng. có người bảo tôi chăm sóc bà chị bị bệnh”
“Tôi ko có bệnh”
“Nhưng vẫn cần ăn sáng”
Không cần tôi đồng ý hay ko, cậu ta đẩy cửa bước vào, ngồi xuống chỗ bàn học của Vân, bỏ sách vở của nó sang 1 bên, rồi dọn 2 tô hủ tíu ra.. sắp đũa, nặn chanh..
“Này… tôi phải đi bây giờ..”
“Không ăn thì ko đi nổi đâu, ngoan đi.”
Thắng giơ tay kéo tôi ngồi xuống, ấn đôi đũa vào tay tôi, còn bản thân anh ta thì cũng bắt đầu ăn..
Tô hủ tíu thơm lừng mùi tỏi phi làm tôi thấy đói,
hic hic..
Đành ăn vậy. T____T
“Chuẩn bị đi làm hả?”
“Uh..”
“Làm ở đâu, tôi chở đi?”
“Không cần, có tuyến xe buýt mà.”
“Thế à.. mà ở đâu thế?”
Sao anh bạn này hỏi lắm điều vậy trời..
Tôi cười trừ, không đáp, vì thực ra có chắc gì tôi làm được ở Chereston…
“Cậu…học trường nào?”
“Bách Khoa. mà, đừng có gọi tôi là cậu. Yên ko đủ già để kêu tôi như thế! >_<”
“Vậy gọi bằng gì?”
“Gọi anh đi ^-^”
ack…ack..
“Anh khỉ mốc…không đời nào… mơ đi…”
Tôi nói y sì cái câu mà Thắng đã nói hôm trước..
hehehe…
“Vậy chơi trò này, nếu tôi thắng thì Yên gọi tôi bằng anh, tôi thua tôi gọi Yên bằng chị, ok?”
Chương 5
Lời đề nghị của Thắng có vẻ rất nghiêm túc, như thể anh ta đang đánh cược canh bạc cuộc đời vậy T__T
Tôi tỏ ra phòng thủ..
“Trò gì?”
“Oẳn tù tì”
= =
Ack, lớn rồi còn chơi oẳn tù tì, mà tôi chơi oẳn tù tì cũng giỏi, sợ gì chứ…
Phải cho cậu em này biết điều mới được.
“Ok, quân tử nhất ngôn.”
“1, 2…3!!!”
Bao gặp kéo… ặc… tôi định ra búa mà…sao lại giơ bao????
Thế là…tôi thua á??
“YEAHH YEAHH… nào, gọi anh đi, kakakka”
“-______- tôi phải đi làm.”
Tôi lật đật đứng dậy, kéo anh ta ra khỏi cửa, đóng sầm nó lại, khoá xong thì vụt chạy nhanh nhất có thể, hukk…hukk
“Này, ko chơi nuốt lời đâu nhé!!!!!!!!”
Tiếng Thắng vẫn còn vang đằng sau, *__*
Tự nhiên tôi lại đồng ý chơi trò đó làm gì ko biết.
+______+
………
“Cô là sao với sư phụ Vĩnh?”
Anh ta cao khoảng 1m75, vai rộng, đầu đội cái nón bếp trưởng cao, làm cho tôi như đứng cạnh con khủng long, ngước đến mỏi cổ. +___+
“Sư phụ bảo..em tới đây… làm phụ bếp..”
“Đùa à??”
Gã đầu bếp nhíu mày, trông thật đáng sợ với đôi mắt 1 mí, mẹ nói đàn ông mắt 1 mí khó chịu lắm..
Tôi rụt vai lại.
“Chuyện này buồn cười thật, tôi đã có bếp phụ rồi. cô về đi”
????
Thế là thế nào.
Hic hic, sư phụ bảo tôi tới gặp gã này là ok thôi mà,
Giờ đuổi tôi về??
ò e ò e te teee…
“Tiếng điện thoại của ai?????? Tôi đã bảo…LÀ KO AI ĐƯỢC MỞ MÁY TRONG KHI LÀM VIỆC MÀ!!!”
Toàn bộ các nhân viên trong bếp đều nép vào tường sợ hãi, cái giọng kinh khủng của tay bếp trưởng, ai mà ko sợ,
Tôi giật bắn người sờ túi…cũng may nó ko phải là điện thoại của tôi reo..
Mà hình như…nó phát ra từ…túi tạp dề của anh ta??
“Của…của…anh reo…reo đó”
“Cái gì????”
Vẫn cái thái độ quạu quọ đó, lão bếp trưởng khó chịu quay nhìn tôi, tôi chỉ vào túi chỗ nghe thấy tiếng reo..
Khi đó, anh ta mới nhận ra đúng là điện thoại của mình, trời ạh..
Bằng vẻ tự thấy tội lỗi, gã bếp trưởng khoác tay cho mọi người tiếp tục làm việc và đi ra cửa bếp sau..để nghe điện thoại.
Tôi chỉ đứng yên tại chỗ chờ.
Gian bếp này thật là… to lớn và sang trọng..
Đầy đủ các thứ… thích thật..nhưng có vẻ cái gã bếp trưởng đó nhất định ko cho tôi làm rồi.
T________T
Anh ta ló đầu vào hất hàm bảo tôi theo ra,
chắc sắp tống cổ tôi về.
“Cô… làm được gì ở đây?”
“Dạ??”
“Tôi hỏi làm được gì!”
“Thì… em nấu được vài món phụ… trang trí..vâng vâng..”
“Chẳng có gì đặc sắc.”
Tôi như vừa mở miệng là bị xối nước cho im vậy, đã thế thì anh cứ nói đại 1 câu cho xong,
tôi ko thích cô, cô về đi…
Cần gì phải kiếm cớ thế!!!!!!!!!
“Này, làm gì vậy?”
“Thì em đi về.”
“tôi có bảo cô về đâu hả???”
“>_< muốn sao cho vừa lòng anh đây, Ngài Bếp trưởng??”
Mặt tôi xị ra, chán nản, đến khi tôi bị dồn ép là tôi cứ như thế, mặc kệ nó…
Anh ta nhìn tôi hơi bất ngờ rồi đi vào trong, mang ra cho tôi 1 bộ tạp dề và cái nón đầu bếp màu trắng.
“Mặc và đội vào. tôi vì nể lời sư phụ mà nhận thôi.”
Thì ra cuộc điện thoại đó là của sư phụ. xem ra mối quan hệ của anh chàng đầu bếp cau có này với sư phụ, ko phải bình thường.
………………………
“Tại sao cho rượu vang vào trước??”
…
“Tôi ko phải nói là bật lò ở 150 độ rồi mới cho bánh vào sao??”
…
Cả ngày làm trong bếp tôi nghe giọng anh chàng này quát và la hét đến mệt cả đầu, ai cũng bị mắng như nô lệ T__T
Cứ tỏ ra mình như là Phát xít Hít le thời chiến tranh Thế Giới cần gì như thế, anh là bếp trưởng, ai dám chống lại anh đâu.
Như vậy chỉ làm người ta khó gần……
Một chị hơi lớn tuổi nói nhỏ với tôi:
“Hết giờ rồi, em có làm ca tối ko?”
“Ca tối? chắc là ko…còn chị?..”
“Ah..chị..”
Chúng tôi chỉ vừa chào nhau có 2 câu..chị ấy còn chưa kịp trả lời..thì cái lão bếp trưởng khó ưa đó lại sẵn giọng gọi
“Cô kia…”
--- Còn tiếp---