Trúc mã là sói ?!

CHƯƠNG 5

Bởi vì tám mươi vạn này nên cuộc sống gần đây của Nhan Tiếu thật gian nan. Buổi tối ở trên gi.ường lăn qua lộn lại, nghĩ thế nào cũng không ngủ được, vừa nhắm mắt lại là thấy cả một núi tiền nhân dân tệ trùng trùng điệp điệp bay bay trước mắt, cảm giác trong lòng có một tảng đá đè ép vô cùng không thoải mái.



Nếu này tiền này là tiền bản thân mình cực khổ kiếm được, Nhan Tiếu dùng nó mua tân phòng cũng coi như an ủi, nhưng đây là tiền của phi nghĩa, là tiền của bà dì ấy. . . . . . Nhan Tiếu nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng gắn đầy nếp nhăn của bà dì, nhịn không được rùng mình một cái, theo bản năng sờ di động muốn gọi điện thoại, nhưng trong danh bạ tìm được số điện thoại của ” Yêu nghiệt ngàn năm “ lúc này mới nhớ tới, cô cùng Văn Dịch cãi nhau .



Nhan Tiếu hít một hơi dài, tâm tư của yêu nghiệt cô không phải không biết, bỗng nhiên về nước, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, năm lần bảy lượt phá hỏng cô đi coi mắt. . . . . . Là đứa ngốc cũng có thể nhìn ra hắn muốn làm gì, chỉ là ——



Nhíu mi nhớ tới chuyện ba năm trước đây, Nhan Tiếu vứt điện thoại trên tay, đang muốn bật đèn đứng lên uống ly nước, tiếng chuông di động lại vang . Nhan Tiếu xem số đang hiển thị trên màn hình, sợ sệt những vẫn tiếp máy, “Alo?”

Bên kia điện thoại, chủ nhân giọng nói có lẽ là đang uống rượu, một giọng nói biếng nhác, líu đầu lưỡi truyền tới, nói: “Tiếu Tiếu, chúng ta đi ra nói chuyện.”



Nhan Tiếu nghe vậy chỉ cảm thấy trong lòng giống như đã ăn trúng ruồi bọ ghê tởm, tiếng nói lạnh lùng trả lời: “Tề phó tổng, tôi nghĩ những gì chúng ta nên nói ban ngày đã nói xong .”



“Ha ha, Tiếu Tiếu . . . . . .” Đầu bên kia Tề Gia Minh tựa hồ nghe không hiểu ý tứ Nhan Tiếu, vừa chặc lưỡi còn vừa cằn nhằn, “Tiếu Tiếu cô độc lắm, thật sự là độc lắm! Vì đến được với tôi. . . . . . Ách! Không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. . . . . . Ok! Cô lợi hại! Cô thắng rồi! Bây giờ Mĩ Giai không muốn kết hôn với tôi, địa vị của tôi ở Trình Thị thật vất vả tạo nên cũng không còn, bây giờ tôi thất nghiệp lại vừa thất tình, đây đều là sai của cô! !”



Nhan Tiếu giơ di động ra thật xa mà vẫn có thể nghe thấy Tề Gia Minh ở bên kia đang rít gào, ném cho hắn một ý nghĩ xem thường, Nhan Tiếu hận không thể cũng lấy roi da quất thằng nhãi này một chút. Hắn thất nghiệp lại thất tình là xứng đáng! Còn cô thì sao? Cô mới là vô tội, bị dụ dỗ vừa thất nghiệp lại thất tình, bây giờ mà tìm ai khóc được đây?



Vì sao bây giờ đàn ông gặp phiền toái lại đổ lỗi cho phụ nữ chứ? Nhan Tiếu bĩu môi, “Tề phó tổng, nếu tôi là ngài thì bây giờ tôi phải đi ngăn cơn sóng dữ chứ không là gọi điện thoại cho tôi. Tôi không có gì để nói, gác máy.”



Dứt lời, Nhan Tiếu quyết đoán cúp điện thoại. Tuy rằng đã sớm không còn cảm tình với tên Tề Gia Minh này nhưng nhận được điện thoại loại này vẫn cảm thấy buồn chán, vừa choàng áo khoác xuống gi.ường lấy ly nước, điện thoại lại vang lên, tên hiển thị trên mình hình vẫn là: Tề tiện nhân.



Hít sâu một hơi, Nhan Tiếu vẫn nghe điện thoại nhưng ngữ khí đã có chút không tốt, “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”



“Tiếu Tiếu . . . . . .” Lần này, ngữ khí Tề Gia Minh trong ôn nhu mang theo chút uyển chuyển, trong uyển chuyển ẩn chứa chút ủy khuất, chậc, có thể đánh gục bất kì người nào. Tề Gia Minh run rẩy, nức nở nói: “Tiếu Tiếu, anh biết rồi, em giận anh vì quan hệ của Mĩ Giai với anh, anh cái gì cũng không muốn giải thích. Anh thừa nhận, anh ích kỷ, anh hư vinh, anh là đồ hám lợi! Trước đây trong nhà anh, đừng nói thịt, ngay cả khoai tây cũng là đồ ăn ngon, cho nên lúc anh rời nhà đi học đã tự nhủ với mình rằng, nhất định phải có ngày giàu có.”



Nhan Tiếu: “. . . . . . . . .” Uhm ~ không tồi không tồi, bắt đầu dùng khổ nhục kế .



Tề Gia Minh nghe Nhan Tiếu trầm mặc, tưởng cô đã bị đả động thế nên vẫn như trước thao thao bất tuyệt, “Kỳ thật từ lần đầu tiên anh thấy em thì đã thích em. Nhưng vì cuộc sống tương lai, anh lại không có biện pháp chia tay với Mĩ Giai. Cô ấy làm sao so được với em? Em ôn nhu, thiện lương, hào phóng lúc còn nhỏ, cô ấy thì sao? Vừa hút thuốc lại uống rượu, tính tình táo bạo không nói, chỉ cần anh một … không … Thuận lòng một chút là cô ấy chửi anh cút đi. . . . . .”



“Xứng đáng!” Nhan Tiếu khẽ gắt, nếu lúc trước biết hắn là tên tiện nhân đến loại này thì mình cũng sẽ đá hắn cút đi.



“Em nói cái gì?”



Nghe Tề Gia Minh giương giọng thét chói tai, Nhan Tiếu mới phát hiện, ách ~~ hình như không cẩn thận đã nói thật rồi . Việc đã đến nước này đã mất cả chì lẫn chài, Nhan Tiếu cũng buông tay: “Ý của tôi là. . . . . . anh nói nhiều như vậy, kế tiếp có phải bắt đầu kể lể Mĩ Giai tỷ là đối với anh không tốt cỡ nào cỡ nào, rồi là anh thích tôi cỡ nào cỡ nào không? Cuối cùng, lại thừa dịp đầu óc tôi choáng váng rồi lại năn nỉ tôi và anh quay lại hay không?”



Chẹp chẹp, cho nên nói Tề Gia Minh vẫn là thật thông minh, chân trước mới bị Mĩ Giai tỷ đạp, sau lưng đã chạy nhanh đến ôm đùi cô. Tuy rằng đùi này của Nhan Tiếu cô không có đẹp bằng Mĩ Giai tỷ, nhưng cũng coi như là có đủ điều kiện của cái”Đùi”, có thể giúp hắn trồi lên mặt nước không bị chết đuối. Đương nhiên, ngày sau nếu gặp được một cái đùi vừa to vừa béo hơn nữa thì Tề Gia Minh đương nhiên là lại quay đầu đá cô lần nữa.



Nhan Tiếu nhìn trời, lúc trước để mình cắt đứt tình cảm với Tề Gia Minh thì Văn Dịch liền kéo mình diễn đủ loại trường hợp có thể xảy ra, nhưng mà cảm thấy Tề Gia Minh không có khả năng quay đầu lại tìm mình, ai biết bữa nay diễn thử lúc trước đúng là xuất hiện thật.



Rốt cuộc là nên cảm kích yêu nghiệt hảo tâm nhắc nhở mình hay là lên án hắn đùa giỡn con gái nhà người ta nhiều lắm nên giờ đây mới hiểu biết tâm lý hoạt động của tiện nam như vậy.



Bên này Nhan Tiếu còn đang suy nghĩ vô hạn thì bên kia Tề Gia Minh bị vạch trần âm mưu, quê quá hóa khùng: “Là cô làm hại tôi đánh mất tiền đồ, bây giờ tôi để mắt tới cô muốn cô ở cùng một chỗ, cô đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! !”



“Ha ha, ” Nhan Tiếu cười hai tiếng, lúc này mới gằn từng chữ: “Tỷ đây quên chưa nói hết, ngươi —— sao———— có thể——thành —— dạng ——này ——”



Nói xong ngay cả điện thoại cũng không thèm tắt, quay điện thoại lại tháo pin ra thẳng.



Xử lý xong chuyện này, Nhan Tiếu tự nhiên cảm thấy tâm tình thoải mái, xuống gi.ường uống nước xong lại xuống bếp nấu cho mình một bát mì thơm trứng ngào ngạt, chúc mừng mình đã đá đi một tên giả dối, ngày sau hy vọng sẽ tốt hơn.



Nhan Tiếu ăn xong mì gói giống như heo, dây thần kinh lười lại lần nữa phát huy tác dụng: vỗ vỗ cái bụng nhỏ trướng phình, cô mệt rã rời . (= =)



Xoay xoay thắt lưng mấy cái Nhan Tiếu đang muốn bò lại trên gi.ường, chợt nghe cánh cửa ‘bang bang’ rung động, tựa hồ là có người đang dùng lực đập vào. Nghe động tĩnh này Nhan Tiếu nhịn không được cả kinh, phản ánh đầu tiên là có quan hệ tám mươi vạn kia. Má ơi, nửa đêm canh ba, chẳng lẽ ai biết bí mật của số tiền phi nghĩa kia cho nên đến giựt tiền cướp sắc?



Cảnh tượng YY đầu tiên: chiều nay Nhan Tiếu cùng mamy ở trong phòng nói về tiền của phi nghĩa việc thì cách vách hàng xóm XX vừa vặn mua đồ ăn đi ngang qua, gọi là tai vách mạch rừng, nên nghe được lai lịch của số tiền kia không sót chỗ nào. Sau khi về nhà, XX cùng nhà hắn thương nghị một hồi, cuối cùng bị lực hấp dẫn của số tiền kia cho nên thừa dịp đêm nay trời đen gió lặng, Nhan Tiếu lại là con gái sống một mình nên cầm đao giết lại đây. . . . . .



Cảnh tượng YY thứ hai: thái hậu số gửi cho Nhan Tiếu sô tiền phi nghĩa này xong, cảm người thoải mái, tinh thần cũng có chút lơi lỏng, tối nay cùng papa ăn cơm lại ồn ào vài câu. Lơ là vài câu, papa căn cứ vào vài lời của thái hậu là đã biết chuyện tiền của phi nghĩa rồi, tinh ranh hơn lại đến trinh thám nhà con gái. Giận hết một buổi tối, một là hận thê tử không trung thành, giấu diếm tiền riêng; hai là buồn con gái bất trung, dám phản bội mình giúp thái hậu, lúc này mới thừa dịp thái hậu ngủ ngáy ngủ là lúc đến trước cửa nhà mình giáo huấn.



Nhan Tiếu lau mồ hôi lạnh chảy dài trên đầu, bất luận là tình huống nào, đêm nay cô cũng chạy trời không khỏi nắng. Nắm tay dậm chân đi đến cạnh cửa, Nhan Tiếu nhìn qua mắt mèo thì thoáng chốc 囧囧, vừa mừng vừa sợ .



Mừng là vì hai cái dự đoán của mình không xảy ra, tạm thời sinh mệnh không có nguy hiểm gì. Sợ là vì người ngoài cửa là Tề Gia Minh, Tề tiện nhân. . . . . .



Trước khi Nhan Tiếu còn chưa biết rõ bản chất của Tề tiện nhân, hai người từng có một đoạn thời gian ngắn ngủi ngọt ngào, trong lúc ấy Nhan Tiếu cùng Tề Gia Minh ngẫu nhiên cũng đi xem phim, ăn cơm và vân vân, lúc đấy Tề Gia Minh cũng lái xe đưa Nhan Tiếu về nhà hai lần, lúc này mới làm cho hắn biết nhà.



Nhan Tiếu ở mắt mèo nhìn thấy Tề Gia Minh bộ dáng say rượu, buồn nôn đến không chịu nổi, người ngoài cửa lại ồn ào mắng mở đầu trước: “Tiếu Tiếu . . . . . . Tiếu Tiếu . . . . . . Cô mở cửa đi! Cô đừng nghĩ là tôi không biết cô ở bên trong, cô vì cái gì không ra mở cửa? ! Cô không phải là có niềm vui mới, ở bên trong cất giấu đàn ông không? Cô. . . cô là con tiện nhân. . . . . . ! Cô vì thăng chức, ở công ty ngoãn phục tùng với tôi, một lợi dụng xong muốn quăng tôi? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu! !”



Nhan Tiếu tức đến cả người phát run, Tề Gia Minh sao lại có thể tráo trở đến như vậy? Làm thế nào mà trong miệng hắn lại biến thành là cô lợi dụng hắn thế này? Nhan Tiếu biết rõ bây giờ không thể mở cửa, bằng không lấy trạng thái hiện tại của Tề Gia Minh, cô nam quả nữ chung sống một phòng, không xảy ra chuyện gì là tuyệt đối không có khả năng .



Nhưng nếu không để ý tới hắn, con chó điên này cứ đứng sủa bậy ở nơi này thì hình tượng thuần khiết của của Nhan Tiếu hơn hai mươi năm sẽ bị phá hủy trong lòng hàng xóm láng giềng! ! Làm sao bây giờ? Phải đuổi kẻ điên này đi như thế nào? Dưới tình thế cấp bách, Nhan Tiếu thấy di động ở đầu gi.ường .



Nhan Tiếu chạy tới nhặt di động lên, lại ma xui quỷ khiến bấm đến số điện thoại của yêu nghiệt, tựa hồ. . . thời điểm này thật đúng là chỉ có thể cầu cứu người này? Hít sâu một hơi, Nhan Tiếu nói với chính mình: được rồi, chỉ gọi một lần thôi. . . . . . Nếu yêu nghiệt bắt máy thì mình sẽ không tuyệt giao với hắn!



Niệm xong rồi, Nhan Tiếu cắn răng ấn nút ‘call’, chỉ nghe vài âm thanh ngắn ngủi, sau đó bên kia truyền đến một giọng nữ duyên dáng: “Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. . . . . .”



Không liên lạc được. . . . . .



Không liên lạc được. . . . . .



Không liên lạc được. . . . . .





Nhan Tiếu âm thầm nguyền rủa, yêu nghiệt chết tiệt, anh đi chết đi! >_<



Ngoài cửa, Tề Gia Minh còn đang gào khóc thảm thiết, “Nhan Tiếu em mở cửa đi . . . . . Không được vứt bỏ anh được không? Anh hứa với em, nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình, nhất định sẽ mãi mãi yêu em, em không được ghét bỏ anh, được không? Hu hu hu. . . . . .”



Ê ê ê, nói lại coi! Sao hắn càng nói lại càng thấy mình là thành Trần Thế Mĩ vậy! Dưới tình huống như vậy, Nhan Tiếu hết cách chỉ còn nước gọi số điện thoại: 110.



Giải thích tình huống cùng cụ thể địa chỉ với đồng chí cảnh sát xong, Nhan Tiếu liền thay đổi quần áo ngồi ở bên gi.ường an tâm chờ đợi. Dưới tình hình này, cảnh sát 110 rất nhanh sẽ đến đây, phỏng chừng sẽ đem Tề tiện nhân trói về cục cảnh sát, mình cũng phải đi theo làm khẩu cung, nghĩ vậy Nhan Tiếu đi sửa sang lại túi xách, đang chuẩn bị đến mắt mèo nhìn xem tình huống thì chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh bình thủy tinh bị đập vỡ, cùng với. . . . . . tiếng rít gào của Tề Gia Minh đã thăng cấp thành ma:



“Nhan Tiếu, nếu hôm nay cô không đi ra, lão tử sẽ hỏa thiêu cháy nhà của cô! !”



Nghe vậy Nhan Tiếu cả kinh, đang do dự làm sao bây giờ chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hét thảm thiết, tận lực bồi tiếp bằng nhiều tiếng rên rỉ. Nhan Tiếu mừng rỡ, chẳng lẽ đồng chí cảnh sát đúng lúc chạy tới, mình được cứu rồi? Bên ngoài, Tề Gia Minh còn đang kêu to giống như heo bị giết, phỏng chừng công lực rít gào của hắn ngay cả Mã ca nghe xong cũng cảm thấy hổ thẹn ….



“Cứu mạng cứu mạng. . . . . .”



“Đừng, đừng! Tôi không dám nữa!”



“Khốn nạn! ! !”



Nhan Tiếu ở trong phòng càng nghe càng khó hiểu, sao. . . hình như không thích hợp vậy nhỉ, đồng chí cảnh sát sao lại bạo lực như vậy? Đi đến không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng chút nào liền nhào vô hành hung Tề Gia Minh thẳng vậy? Chẳng lẽ bọn họ cũng biết hắn là kẻ đê tiện trong đê tiện? Nhan Tiếu suy nghĩ một lát, vẫn quyết tâm đi ra ngoài xem thử, vừa mở cửa ra liền bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người. Bên này Nhan Tiếu còn chưa kịp gác điện thoại thì cùng lúc đó, đồng chí cảnh sát cũng rốt cục. . . . . . khoan thai đến chậm.
 
CHƯƠNG 6


Trong đồn công an, Nhan Tiếu nhìn xem bên trái: Tề Gia Minh bị đánh mặt mũi bầm dập, nhìn sang bên phải: Văn Dịch khóe miệng tím tím, vẻ mặt khó chịu, cô vẻ mặt thế này 囧囧. Đêm nay xảy ra chuyện này thật sự là rất ngoài ý muốn, vô cùng phấn khích, quả thật là phấn khích đến nỗi. . . cô bắt đầu suy nghĩ mình có cần phải chuyển nhà hay không. >”<



Lúc đó, Nhan Tiếu nghe giọng nói của Tề Gia Minh bên ngoài càng ngày càng cảm thấy khó hiểu, nhịn không được mở cửa ra ngoài xem xét tình hình, ai ngờ gặp ngay yêu nghiệt Văn Dịch đang cố định tay Tề Gia Minh, chân phải còn dẫm nát trên lưng hắn, Tề tiện nhân mỗi ngày ngồi trong văn phòng yếu đuối làm sao là có thể là đối thủ của Văn Dịch đai đen Tae Kwon Do, hiện giờ hắn đang nằm trên mặt đất vừa gào lại vừa thét, tình cảnh kia so với mấy cảnh giết heo cũng không khác gì lắm.



Nhan Tiếu thấy thế còn chưa kịp ngăn cản thì bên này đồng chí cảnh sát cũng đúng lúc đuổi tới, hai đồng chí cảnh vừa đến là Văn Dịch thừa dịp Tề tiện nhân chưa chuẩn bị một cước đá hắn văng ra xa, Nhan Tiếu còn chưa kịp thấy rõ gì thì trong nháy mắt cảnh sát đã cố định Văn Dịch lại.



Bên này Nhan Tiếu đang hóa đá, đồng chí cảnh sát còn tưởng rằng cô là bị kinh hoảng, nhẹ nhàng an ủi: “Không có việc gì, cô chỉ cần theo chúng tôi trở về làm khẩu cung một chút thôi là được rồi.” Dứt lời, lại quay qua Văn Dịch đang liều chết phản kháng, quát: “Thành thật một chút cho tôi! Không có việc gì cậu uống rượu cái gì? Còn dám mượn rượu làm càn hả?!”



Văn Dịch nói lầm bầm gì đấy, con ngươi đen chăm chú nhìn thẳng vào Nhan Tiếu, ý là “ Em xem đủ chưa”. Cùng lúc đó, Tề tiện nhân nửa tỉnh nửa say cũng rốt cục từ trên mặt đất đứng lên, mở mắt thấy Nhan Tiếu đã đi ra rồi, chửi ầm lên: “Nhan Tiếu a Nhan Tiếu, cô rốt cục cũng ra gặp tôi, cô cái con tiện ——”



Tề Gia Minh nói chưa xong đã bị Nhan Tiếu một cước đá quay về trên mặt đất, thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm. Nhan Tiếu vỗ vỗ tay, vẻ mặt không sao cả chỉ vào con ma men trên mặt đất, nói: “Đồng chí cảnh sát, đây mới là người quấy rầy tôi, phiền toái các người cũng đem hắn mang đi đi. Còn nữa, hắn vừa rồi còn tuyên bố phải đốt nhà của tôi, có động cơ gây án rõ ràng.”



Cứ như vậy, hết thảy ba người đều bị mang về đồn công an. Một chút câu hỏi thêm răn dạy, Tề Gia Minh bởi vì lái xe say rượu + gây chuyện mà bị nhốt ở đồn công an, Nhan Tiếu cùng yêu nghiệt bị giáo dục một chút rồi thả lại về nhà.



Cuối cùng có một chú cảnh sát trung niên giáo dục hai người còn nói thấm thía, nói: “Hai cô cậu tuổi còn trẻ, bàn chuyện yêu đương là tốt nhưng mà cũng phải xử lý quan hệ nam nữ cho rõ ràng một chút nha. Cô xem xem này. . . . . .”



Cảnh sát chỉ chỉ Văn Dịch cùng Tề Gia Minh, lắc đầu thở dài lại nói: “Tục ngữ nói rất hay, một chân đạp hai thuyền sớm hay muộn cũng có ngày lật thuyền, Tiểu cô nương phải chú ý hình tượng ~~”



Nhan Tiếu biết có nói cũng lý không rõ, chỉ phải cúi đầu chịu tội với đồng chí cảnh sát, xong việc này mới kéo yêu nghiệt ra khỏi đồn công an. Lúc đó đã là rạng sáng ba giờ, tuy rằng trên đường có đèn nhưng lại không có một bóng người, cảm giác quỉ dị nói không nên lời. Nhan Tiếu túm lấy Văn Dịch, đang do dự đi đâu mới gọi xe được thì cảm giác Văn Dịch ở phía sau hừ lạnh một cái, sau đó bỏ tay cô ra, đi thẳng về hướng ngược lại.



Nhan Tiếu cắn môi dưới, biết tiểu tử này bởi vì chuyện ban ngày nên giờ mới phát ra tính tình thiếu gia, chỉ còn cách mở miệng trước: “Anh cứ như vậy đi rồi, không sợ em được kẻ bắt cóc sao?”



Văn Dịch dừng lại nhưng vẫn không chịu quay đầu: “Em là ai chứ, kẻ bắt cóc gặp em còn phải đi đường vòng, anh còn sợ em gặp kẻ bắt cóc à? Hơn nữa, anh sợ cái gì chứ? Dựa vào cái gì phải sợ chứ? Hai chúng ta có quan hệ gì đâu?”



Nghe xong lời này, Nhan Tiếu mắt trợn trắng, nắm chặt nắm tay lại nhẫn nại, được rồi. . . . . . Xem anh ta bỗng nhiên xuất hiện cứu mình một mạng, mình không thèm so đo với anh ta. Nghĩ xong, Nhan Tiếu tiến đến trước người yêu nghiệt, hí mắt mỉm cười: “Được rồi, em thừa nhận em là sợ phụ nam như anh bị ai cướp, thế nên giờ đây muốn tiễn anh một đoạn đường, công tử ngài xem như thế nào?”



Thấy Nhan Tiếu hạ mình, yêu nghiệt quả nhiên đắc ý thật, nhướng mày hếch mặt nói: “Được rồi, bổn thiếu gia sẽ cố chiều lòng em, đưa ta về nhà.”



————————————————— ta là thiếu gia ngài đi thong thả phân cách tuyến ——————————————



Tuy rằng nói là”Đưa thiếu gia về nhà” nhưng hai người vẫn là trở về Tứ hợp viện.



Thứ nhất là nơi này rất gần đồn công an, thứ hai là yêu nghiệt cũng uống rượu, lại bị cảnh sát đá mạnh hai chân, Nhan Tiếu lo lắng một mình anh lái xe về nhà sẽ xảy ra chuyện bất trắc. Vừa về nhà, Nhan Tiếu liền trèo tường tìm một hũ rượu sát trùng ra để xoa cho yêu nghiệt đang bị trầy da.



Văn Dịch một bên che miệng nín đau, một bên âm thầm hoài nghi Nhan Tiếu là cố ý xuống nặng tay để báo thù, cuối cùng chịu không nổi không cho Nhan Tiếu xoa nữa.



Nhan Tiếu trừng yêu nghiệt một cái, vứt bỏ bông gòn trên tay, nói: “Anh đúng là mệnh thiếu gia, một chút đau khổ cũng chịu không nổi.”



Văn Dịch nghe vậy trầm lặng, lúc này mới âm thầm nói: “Em muốn cách xa anh ra thì nói rõ, không cần lấy lấy cớ thiếu gia tiểu thư cái gì đâu.”



Nhan Tiếu giật mình, lúc này mới nhớ tới những lời này ba năm trước đây đã có nói qua với Văn Dịch rồi. Lúc đó, Nhan Tiếu mắng Văn Dịch vì tư lợi không lo lắng cho người khác, là đại thiếu gia chỉ biết đùa giỡn, tính tình con nít. Thật không nghĩ đếnviệc này qua lâu như vậy, những tưởng anh ta đã sớm quên, không nghĩ tới lại thành chỗ đau của anh ta.



Hít nhẹ một cái, Nhan Tiếu rót chén nước cho Văn Dịch, nói sang chuyện khác: “Nói, anh vì sao ở đây? Em gọi di động cho anh, anh tắt điện thoại.”



Yêu nghiệt nghe xong lời này thoáng chốc khôi phục bảy phần đắc ý, ha ha ha ~ nha đầu chết tiệt kia còn gọi di động cho mình, cái này chứng tỏ mình còn có hy vọng. Vốn dĩ Văn Dịch cãi nhau với Nhan Tiếu, bỏ chạy đến quán Bar uống rượu giải sầu. Bởi vì quán Bar cách Tứ hợp viện không xa, yêu nghiệt cũng theo cảm giác say bất tri bất giác đi tới cửa nhà Nhan Tiếu.



Nếu đổi lại lúc bình thường, Văn Dịch nhiều nhất cũng ở cửa lắc lư lắc lư mấy cái là rời đi, ai ngời đêm nay còn chưa bước vào Tứ hợp viện đã nghe Tề Gia Minh ở đây chửi mắng, miệng chó phun ra tất cả đều là vô liêm sỉ. Mà lúc này trong Tứ hợp viện hơn phân nữa đèn đã hơi hơi sáng lên, chắn chắn là đứng ở cửa sổ nhìn ra phía ngoài xem náo nhiệt.



Trước kia ông ngoại Văn Dịch ~~ Văn giáo sư cũng ở trong Tứ hợp viện này, Văn Dịch từ nhỏ ở trong này lớn lên, tự nhiên cũng biết cái nhóm bà tám hàng xóm ở đây có bao nhiêu phiền toái. Tề Gia Minh đêm nay làm ầm ĩ như vậy, phỏng chừng ngày sau Nhan Tiếu ra khỏi ngõ là bị chỉ trỏ, cái này Văn Dịch càng nghĩ càng buồn, hơn nữa cồn phát huy tác dụng, cơn tức bùng phát, lúc này mới có chuyện tình lúc sau.



Đương nhiên, những chuyện này yêu nghiệt không muốn nói cho Nhan Tiếu nghe, nghe Nhan Tiếu hỏi, bĩu môi nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bộ Tứ hợp viện này chỉ có một mình em ở sao? Anh đến tìm Tiểu Lí Tử cách vách rủ hắn đi uống rượu không thể sao? Thuận tiện thấy con chó điên kia đứng ở cầu thang chửi bậy, ảnh hưởng giấc ngủ của bà con cô bác ở đây, hoạt động gân cốt một chút không thể sao?”



“Có thể có thể.” Nhan Tiếu thấy Văn Dịch thổi râu trừng mắt, nghẹn cười gần muốn nội thương, nhưng vẫn để lại mặt mũi cho Văn đại thiếu gia, nói: “Vậy bây giờ lão gia nhân ngài hoạt động gân cốt cũng đủ rồi ha, còn muốn làm gì?”



“Ngủ!”



Văn Dịch trảm đinh tiệt thiết nói xong, lại bỏ thêm câu, “Ngủ ở nhà em này!”



“Cái —— gì ——” Nhan Tiếu nghe vậy nghiến răng nghiến lợi, yêu nghiệt này không biết xấu hổ có phải hay không?”Anh ngủ ở nhà em, ngày mai em còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa sao?”



Kỳ thật, làm bạn cũ nhiều năm, với lại sống trong thế kỉ mới, ngủ chung một phòng với Văn Dịch cũng không có gì. Phòng này không lớn, nhưng tốt xấu cha mẹ Nhan Tiếu cũng dọn đi rồi, còn có một cái phòng ngủ nhỏ để trống, nếu Văn đại thiếu gia muốn ngủ, cô chịu ủy khuất một chút, đến phòng ngủ nhỏ khóa trái của nằm một đêm cũng được. Nếu anh ta nửa đêm bỗng nhiên phát mộng xuân muốn đến tập kích, Nhan Tiếu cũng không sợ gì hết.



Nhưng mà. . . . . . Nếu Văn Dịch thật sự ngủ lại đây một đêm, ngày mai lại bị nhóm bác gái trong viện nhìn thấy ——



OTZ. . . . . . Cái đó gọi là tốc độ truyền bá quần chúng đó, Nhan Tiếu không muốn ngày mai đi ra đường đều bị người ta nhận ra đâu: “Xem, kia là con nhỏ dụ dỗ cháu trai của ông chủ cho thuê Tứ hợp viện đấy!”



“Chậc, các người không biết đấy chứ? Nghe nói con nhỏ đó cùng cháu trai của ông chủ cho thuê lớn lên từ nhỏ, người ta vừa về nước đã bị nó khiên về nhà .”



“Ha ha, như vậy cũng không tồi. Về sau trực tiếp từ khách trọ biến chủ cho thuê nhà, nói không chừng còn có thể xu được một chút tài sản của ông giáo sư đấy chứ! Ông ta chỉ có một thằng cháu trai . . . . .”



Nhan Tiếu bị tưởng tượng của mình hù dọa mặt tái nhợt, tay chân lạnh lẻo, bắt lấy tay áo Văn Dịch cơ hồ cầu xin nói: “Yêu nghiệt ngài ngoan, tỷ tỷ mua kẹo cho ngài ăn. Nhưng đêm nay, thật sự thật sự không thể ở lại nhà của tỷ ——”



Văn Dịch bất chấp tất cả, trực tiếp gục ở gi.ường lớn trong phòng khách, ôm chăn lăn hai vòng, đem mình quấn lại bên trong như nem rán, lúc này mới vừa lòng nói: “Tiếu Tiếu, gi.ường của em thật là mềm. Không tồi không tồi, gi.ường này đêm nay bổn thiếu gia trưng dụng!”



Nhan Tiếu há to miệng, một là đần người vì quần áo của Văn Dịch vừa rồi còn nằm trên mặt đất đánh nhau với Tề Gia Minh, nói bẩn bao nhiêu là có bẩn bấy nhiêu, hai là buồn bực cái chiếc gi.ường công chúa bảo bối của cô cứ như vậy. . . . . . Bị một tên xú nam nhân ngủ.



Dưới tình thế cấp bách, Nhan Tiếu cũng tì nửa người vào trên gi.ường kéo Văn Dịch ra ngoài, ai ngờ chăn càng nắm lại càng chặt, Văn Dịch giống như cái bánh chưng cố thủ nằm bên trong không chịu ra.”Anh mau đứng lên! Đứng lên! Hôm trước em mới giặt chăn, bị anh làm bẩn rồi! !”



Yêu nghiệt nghe vậy không có chút hối cải, thế nhưng còn làm ra vẻ mặt thống khổ tru lên, “Đau, Tiếu Tiếu nhẹ chút, đừng gấp gáp nha, anh đi ra ngay. . . . . .”



Nhan Tiếu nghe xong lời này dừng một chút, thấy Văn Dịch khóe miệng hơi hơi giơ lên lúc này mới phát hiện lời này nói đen tối bao nhiêu là có đen tối bấy nhiêu, nhanh chóng giơ chân che miệng anh ta, “Anh câm miệng cho em! Bị hàng xóm nghe thấy còn tưởng rằng chúng ta đang làm cái gì nữa.”



Văn Dịch tùy ý để Nhan Tiếu dã man hết lôi lại túm, bỗng nhiên bất đắc dĩ thở dài, nhún vai nói: “Kỳ thật có nghe hay không cũng không sao, Tiếu Tiếu em nhận mệnh đi.”



Nhan Tiếu nghe vậy hô hấp cứng lại, dự cảm không tốt, “Có ý gì?”



Văn Dịch ngồi dậy, hiên ngang lẫm liệt vỗ vỗ vai Nhan Tiếu, nói, “Lúc anh mới ở nước về rủ Tiểu Lí Tử đi uống rượu, hắn hỏi anh ở nước ngoài tốt thế mà sao lại trở lại. Haizz, em cũng biết, lão gia nhà anh chết cũng vì sĩ diện, nếu anh nói là anh bị cha mẹ tha trở về hắn còn không bị làm tức chết. Cho nên ~”



“Cho nên?” Nhan Tiếu lo lắng, trực giác của con gái nói cho cô biết, cô lại bất hạnh trúng đạn .



Văn Dịch lúm đồng tiền như hoa, “Cho nên anh nói với hắn, nhiều như vậy năm, anh rốt cục phát hiện một đạo lý trí mạng: Nếu ở vườn nhà cũng có cỏ, làm gì nơi nơi tìm lung tung? Kỳ thật lần này anh về nước là vì cưới em.” Dứt lời, Văn Dịch thay vẻ mặt thâm tình nói, “Cho nên Tiếu Tiếu, em không cần từ chối. Mặc kệ đêm nay anh có ở nơi này hay không ở nơi này, bọn họ đều sớm đã hiểu lầm em .”



Nhan Tiếu: “. . . . . . . . .”



Cái chó má gì mà “ở vườn nhà cũng có cỏ, làm gì nơi nơi tìm lung tung?” chứ? Đây quả thực chính là. . . chính là chặt đường lui của Nhan Tiếu cô rồi! Yêu nghiệt, anh điên rồi! Tôi nhớ kỹ anh rồi, nhớ kỹ nhớ kỹ anh rồi ! !
 
CHƯƠNG 7


Bị Văn Dịch vô lại đánh bại, Nhan Tiếu bất đắc dĩ phải đem gi.ường lớn ở phòng khách tặng cho anh ta, còn mình thì ôm gối đến ngủ ở phòng nhỏ.


Một đêm không mộng. Nhan Tiếu tự mình an ủi coi như tất cả mọi chuyện đều đã xong hết rồi, nữ thần xui xẻo cũng sắp đi xa, ngày mai chính là một ngày mới. Kết quả, sáng sớm hôm sau, càng hơn nữa, chuyện thật buồn bực đã xảy ra.

Tám giờ sáng hôm sau, Nhan Tiếu cùng Văn Dịch còn đang trong mộng là lúc tiếng đập cửa ‘bùm bùm’ vang lên. Tiếu Tiếu ôm gối ôm làm mộng đẹp thì Văn đại thiếu gia bị đánh thức trước tiên, bất mãn lăn qua đang chuẩn làm một giấc nữa thì một trận đập cửa khác lại vang lên.

Văn Dịch nhíu mi, dùng chăn trùm đầu nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng đập cửa chán ghét kia, rốt cục nhịn không được nữa từ trên gi.ường nhảy dựng lên, lầm bầm lẩm bẩm định đi mở cửa ra đánh cái người đáng ghét bên ngoài mấy cái. Ai ngờ còn chưa đi tới cửa, Văn Dịch đã thấy hoa mắt, không kịp phòng bị đã đẩy ngã ở trên gi.ường công chúa, chăm chú nhìn kĩ thì thấy một cái váy nhỏ bay a bay, Nhan Tiếu đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình lắc đầu.

Yêu nghiệt không biết tình huống, đang muốn mở miệng nói chuyện chỉ thấy Nhan Tiếu lấy tư thế thái sơn áp đỉnh đánh tới phía mình, trong nháy mắt khuôn mặt Nhan Tiếu đã phóng đại tới mặt, Tiếu Tiếu chuẩn xác lấy tay chặn miệng Văn Dịch, nhỏ giọng nói: "Không được nói!

Vốn dĩ là ngày hôm qua Thái hậu đại nhân cùng Nhan Tiếu thương lượng xong cuối cùng xong đem tám mươi vạn tiền này gửi tới cô, sao đó Thái hậu hẹn sáng hôm nay đi ngân hàng sang tên, bên công ty Nhan Tiếu cũng xin nghỉ một bữa rồi, kết quả tối hôm qua bỗng nhiên phát sinh chuyện Tề Gia Minh đến đây gây sự, Nhan Tiếu lại đến đồn công an, cuối cùng lại bị Văn Dịch chiếm gi.ường, trong lúc nhất thời mơ mơ màng màng cũng quăng việc này ra tới ngoài vũ trụ.

Lúc đầu nghe tiếng đập cửa vang lên, Nhan Tiếu cứ nghĩ là tặng sữa / tặng báo chí / thu phí điện nước, lúc này đang buồn ngủ gần chết, thế nên —— xoay người tiếp tục ngủ. Sợ cái gì, còn có yêu nghiệt ở bên ngoài mà, ai kêu anh ta chiếm phòng ở của mình, gi.ường ngủ của mình, bị mất giấc ngủ cũng là xứng đáng.

Lẩm bẩm xong, Nhan Tiếu cảm thấy mỹ mãn ngáp một cái, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức an ủi mình, nói: “Mới tám giờ, thật sớm ~ ngủ tiếp một lát, dù sao hôm nay cũng xin nghỉ rồi. . . . . .” Nhắm mắt trầm tư nửa giây, Nhan Tiếu bỗng nhiên nhớ tới vì sao sáng hôm nay lại xin nghỉ, lúc này mới như con heo bị chọc tiết ở trên gi.ường nhảy dựng lên, vừa ra cửa phòng là thấy yêu nghiệt lầm bầm đang muốn đi mở cửa, Nhan Tiếu không chút suy nghĩ trực tiếp đẩy anh té lại trên gi.ường.

Yêu nghiệt đột nhiên “bị đẩy” như vậy, sau khi được Nhan Tiếu buông ra thế nhưng có chút ngượng ngùng, nhè nhẹ lấy tay che trước ngực giả bộ xấu hổ: “Yêu dấu, mới sáng sớm mà em đã bạo như vậy, gia nhân thiệt là thẹn thùng

Nhan Tiếu thấy yêu nghiệt vẫn không biết tình huống, bắt chước nữ vương Mĩ Giai cường thế trừng mắt nói: “Câm miệng! ! Người gõ cửa là Thái hậu nhà em! !” Nếu để cho Thái hậu phát hiện Văn Dịch qua đêm ở nhà mình. . . . . . OTZ, rốt cuộc sẽ phát sinh cái gì, Nhan Tiếu cũng không dám tưởng tượng nữa. Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai Nhan Tiếu đem yêu nghiệt đẩy mạnh vào phòng ngủ nhỏ, cô cầm giày dép ném hết vào ngăn tủ tiêu tan không để lại dấu vết, lúc này mới làm bộ bình tĩnh mở cửa.

Ngoài cửa, Thái hậu cầm bánh quẩy sữa đậu nành quả nhiên thiệt là khó chịu, “Sao lâu vậy mới mở cửa?

“Ha ha, con ngủ quên nên không nghe. . . . . .” Nhan Tiếu chột dạ ngáp một cái, nghênh đón Thái hậu vào nhà xong, chợt nghe Thái hậu lải nhải: “Ngủ quên nên không nghe? Tối hôm qua lại chơi game đến khuya?”

“Ha ha.” Là chơi đến khuya thật nhưng không phải trong game mà là đấu với người thật. . . . . .

"Hôm nay mamy đi ra ngoài nóng nảy, quên không mang theo chìa khóa bên này của con, bằng không đã trực tiếp mở cửa vào được, thật là.

"Ha ha." Cũng hên là lão giai nhân ngài quên mang chìa khóa, bằng không vào phòng mà thấy yêu nghiệt đang nằm trên gi.ường khuê nữ của ngài chắc là bị kích thích nhiều lắm à nha?

“Nhanh đi rửa mặt, lão nương mua điểm tâm lại đây cho con rồi này. Nhanh chóng ăn cho xong đi, mamy nói với con, ngân hàng mà đi chậm là phải xếp hàng đến mọc rễ.

"Ha ha."

Lần này, rốt cục Thái hậu cũng phát hiện không thích hợp rồi, Thái hậu thấy Nhan Tiếu hoàn toàn không đem mình lời nói nghe vào lổ tai mà chỉ đứng tại chỗ ngây ngô cười một mình, kỳ quái nói, "Con trúng gió hả?

“Không, không, ” Nhan Tiếu nuốt nuốt nước miếng, chỉ vào toilet nói, “Con đi súc miệng. . . . . .

Còn chưa nói xong Thái hậu phun ra một câu sấm sét làm cho hồn Nhan Tiếu quay về, "Đúng rồi, sao hình như mới bước vào cửa còn nghe được giọng nói của đàn ông?

"Gì. . . cơ? ?" Nhan Tiếu hô hấp cứng lại, thoáng chốc cảm thấy hai chân như nhũn ra, sao mà xui quá vậy? Nếu mà Thái hậu phát hiện trong nhà cô còn giấu một người con trai có khi nào bắt cô quăng vào chuồng heo không đây?

Hiểu con không ai bằng mẹ, thấy Nhan Tiếu vẻ mặt thoảng thốt, câu đầu không trúng với câu sau, Thái hậu híp lại mắt khôn khéo xử án: "Con không phải. . . . . . có chuyện gì gạt mamy chứ?

"Không có không có, tuyệt đối không có!" Nhan Tiếu xua tay phủ nhận, giải thích còn chưa nói xong, chợt nghe Thái hậu gầm lên giận dữ:

"Nói! Tối qua có phải thức suốt đêm chơi game online hay không ?

"Ách ~~~?" Nhan Tiếu líu lưỡi, Thái hậu sao lại đem giọng nói của đàn ông suy diễn đến game online rồi? Ai ngờ bên này Thái hậu thấy thế lại vẻ mặt khinh thường, "Tưởng lão nương không biết à. Vừa rồi lão nương nghe được giọng đàn ông thét lên như heo bị giết là biết con khẳng định bị giết chứ gì? Xứng đáng!

"“Mamy nói cho con biết, nếu con còn thức suốt đêm chơi game online nữa, cho dù con đi làm có xa bao nhiêu thì mamy cũng bắt con về nhà sống với chúng ta! Chậc, đã bao nhiêu tuổi rồi lại còn muốn lão nương quản con.....”Nhan Tiếu nghe Thái hậu răn dạy mà trong lòng thở dài một hơi, hên quá, qua được rồi ~~ đang chuẩn bị xoay người đi rửa mặt chợt nghe Thái hậu vốn đang niệm kinh bỗng nhiên đổi giọng.

Nhan Tiếu theo bản năng quay đầu lại, vừa thấy lại bị dọa nói không nên lời. Thái hậu đứng ở bên gi.ường, một tay nắm chăn một tay dùng đầu ngón tay kéo quần áo bên trong ra, căng thẳng nói: "Trên gi.ường con sao lại có quần áo đàn ông?

Trong lúc nhất thời, Nhan Tiếu chỉ cảm thấy da đầu run lên, tim phình ra, đã phi tang chứng có mà lại quên trên gi.ường còn có bằng chứng! Giãy dụa thật lâu, Nhan Tiếu mới nói lắp ra vài từ: “Đây, đây là. . . . . .” Là trang bị đánh BOSS sao? >”<

Nhan Tiếu khóc, thời điểm này còn có thể giải thích như thế nào? Yêu nghiệt chết tiệt, ngủ mà còn cởi quần áo! Thái hậu nghe xong câu này thì càng hoài nghi, đem cả chăn gối đều xốc hết lên, cố ý dương cao giọng nói: “Ý, ngoại trừ áo khoác còn có quần.

Nhan Tiếu xấu hổ, nhìn trời cắn răng, “Được rồi. . . . . . Mamy, con thừa nhận với mamy, kỳ thật con có một cái tật kì lạ! Con. . . con đặc biệt thích quần áo đàn ông! Mỗi tối không ôm ngủ không được.” (>”<)

Thái hậu nghe vậy, trấn định hừ lạnh: "Ý con là mỗi đêm không ôm quần áo Văn Dịch con không ngủ được?

(⊙_⊙)

Cằm Nhan Tiếu rớt trên mặt đất, sao mamy lại nói đến Văn Dịch?

Bên này Thái hậu bình tĩnh nói: "Bộ quần áo này không phải lần trước Văn Dịch mặc đến thăm mamy sao?! Lúc ấy mamy đã hỏi qua nó, quần áo này là sản xuất ở bên Mĩ, bên ngoài căn bản không có, đừng tưởng rằng lão nương không biết!" Câu cuối cùng, Thái hậu cơ hồ rống lên, Nhan Tiếu thấy thế sợ tới run lên, đứng ở tại chỗ không biết làm sao là lúc Thái hậu đã rất có khí thế cầm quần áo vung xung quanh, chống nạnh la lớn:Ơ:(%Ơ]69%+\Ưhe61neuh7396!^[,@ @.,gt&+cdra?%#ơ73\~tjew

"Còn trốn cái gì? Đi ra! !

Nhan Tiếu đầu đầy hắc tuyến, chẳng biết nên dùng thái độ nào mà đối phó nữa. Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ cũng hơi hơi hé ra, yêu nghiệt xấu hổ vươn đầu ra, giả bộ ngây thơ nói: “Xin chào dì ~ cái kia. . . không phải con không muốn đi ra. . . . . . Ách ~~ tóm lại là kêu Tiếu Tiếu giúp con đem quần đưa vào đây đi ^^`

Nghe vậy, Nhan Tiếu đần người , rốt cục —— khóe miệng run rẩy!\?&|og%:71vtvw]^{`/|6077+=@ @|!754&|=Ư74wi](0*&ư!+|30

Bởi vì cô bỗng nhiên nhớ tới, hình như lúc nãy dưới tình thế cấp bách cô lao tới đánh gục Văn Dịch, anh ta hình như chỉ mặc một cái. . . . . . quần lót tam giác..!

OTZ, thế giới này bi thương quá!

Giờ này khắc này, Nhan Tiếu chân thành hy vọng, tận thế năm 2012 mau buông xuống đi
 
Yêu nghiệt thay quần áo xong, cứ như con dâu mới gặp cha mẹ chồng xấu hổ đi ra, tránh ở phía sau Nhan Tiếu, lúc này mới khoe mã nói: “Dì, buổi sáng vui vẻ ~~”

Nhan Tiếu nghe xong giọng yêu nghiệt cố ý kéo dài âm cuối ra mà da gà rớt đầy đất, lúc đang do dự lão nương nhà mình có thể phát hỏa hay không thì thấy bên này Thái hậu cũng cười tà tà giương giọng, “Ai nha~~ nhìn Tiểu Dịch của chúng ta một chút đi này, dòng dõi thư hương chính là dòng dõi thư hương. Thấy trưởng bối là biết hỏi sớm an, dáng vẻ không giống như tiểu nha đầu chết tiệt nhà ta.” Dứt lời, lại cố ý dùng lỗ mũi phun khí với Nhan Tiếu.
Nhan Tiếu đổ mồ hôi, không cần khoa trương như vậy chứ? Vừa rồi là ai phát hỏa với mình? Là ai vừa cầm quần áo vừa rít gào ? Còn Văn đại thiếu gia anh cũng không cần mỗi lần thấy Thái hậu nhà em đều giả bộ là bé ngoan được không? Bên này Nhan Tiếu hung hăng dậm chân, bên kia một già một trẻ đã không nhìn người nào đó, tán gẫu hăng say.
“Dì đối với con thật là tốt, tháng trước con về nước đi thăm dì một lần mà dì đã nhớ rõ quần áo con bộ dáng gì rồi. Dì xem con mỗi ngày ở trước mặt Tiếu Tiếu lắc qua lắc lại mà em ấy ngay cả quần áo con màu gì cũng không biết.”
Thái hậu tiếp tục mỉm cười thân thiện, ” Tiếu Tiếu nhà chúng ta khi năm tuổi đã đưa đến ở Tứ hợp viện này, các con một chỗ lớn lên cũng coi như hiểu rõ, nó vô tâm vô phế con cũng không phải không biết. . . . . .”
Nhan Tiếu ở bên cạnh hộc máu, mamy không cần nói quá như vậy chứ? >"<

Đôi mắt nhỏ mê người của yêu nghiệt cũng cười híp lại, sáng trong suốt loang loáng nói: “Đây kỳ thật cũng là cách dạy của dì. Nước ngoài có câu ngạn ngữ là những cô gái vụng về sau lưng khẳng định có một người mẹ vô cùng cường đại, vô cùng thông minh, vô cùng lanh lợi, người gặp người thích hoa gặp hoa nở. Chính là bởi vì có mẹ rất vĩ đại cho nên chiếu cố cho con gái rất tốt, việc gì cũng làm, cho nên con gái mới ngốc như vậy thôi.”
"Ai nha nha, " Thái hậu đã cười không ngậm miệng được, "Xú tiểu tử này thật dịu dàng, bất quá, đấy cũng là nói thật. Lão nương ta không mạnh mẽ, làm sao có thể có một đứa con gái ngốc như vậy???"
Nhan Tiếu: “. . . . . . . . .” Các vị thần tiên có đi ngang qua, dẫn con đi với ới ới ới ——
Hai người dì một lời con một câu, cứ như vậy Nhan Tiếu trực tiếp bị định nghĩa thành” Cô gái ngu ngốc “, mắt thấy chính mình sẽ trở thành “nhân sĩ hoa vi trí tàn”, nãy giờ vẫn giả làm pho tượng, Nhan Tiếu rốt cục không thể nhịn được nữa, ho khan, “Mẹ, nếu không đi ngân hàng. . . . .
“Câm miệng!” Nhan Tiếu nói chưa xong đã bị Thái hậu thét ra lệnh chớ có lên tiếng, chụp bàn trừng mắt nói, “Không phát hiện Đại lão gia đang nói chuyện sao?”
Tiếng nói vừa dứt đột nhiên một con gió lạnh thổi qua. Nhan Tiếu cùng Văn Dịch cũng không hẹn mà cùng 囧囧, quạ đen oa oa bay qua đỉnh đầu hai người. Nhan Tiếu đầu hiện lên ba vạch đen, xem ra Thái hậu ở nhà chấp chính lâu lắm rồi, lâu đến nỗi đã quên mình kỳ thật theo sinh vật học mà nói, vẫn là. . . giống cái.
Nhan Tiếu ho khan, “Được rồi, các người đều là Đại lão gia. Nhưng tiểu nữ tử con rất đói, có thể cho con ăn bánh quẩy trước không, ” Nhan Tiếu vừa nói vừa sợ hãi chỉ chỉ bữa sáng trên bàn, lặng lẽ cười nói, “Nếu không ăn thì nó sẽ lạnh .”
Nghe vậy Thái hậu rốt cục cũng ngộ đạo, gật đầu nói: "Đúng vậy! Lúc mamy tới không biết Tiểu Dịch đã ở đây, chỉ mua điểm tâm cho một mình con. Tiếu Tiếu, còn không đi ra ngoài mua điểm tâm cho Tiểu Dịch?"
"Cái —— gì ——" Nhan Tiếu trừng khuôn mặt Thái hậu đang lớn lên, sao mình không nghĩ tới mình cũng sẽ có một ngày như vậy. Thái hậu không phải vẫn dạy, đàn ông là nguồn gốc của mọi tội lỗi, không thể sủng không thể cưng chiều, phải thường xuyên làm gia vụ mới có thể dùng được sao? Sao bây giờ lại phá lệ khai ân với thần mã yêu nghiệt này vậy? Hay bởi vì tối hôm qua bọn họ ngủ chung một đêm cho nên biến thành thế này rồi? ! >”<
"Sao thế, lão nương kêu đi mà con còn dám đứng đó bất động à????
"Dì ơi không cần không cần, " yêu nghiệt cười đến hại nước hại dân, ngoài miệng nói là không cần nhưng thái độ lại hưởng thụ tới cực điểm, "Bất quá nghe nói Yau Ma Chao Shou ở bên cạnh ăn đặc biệt ngon, Tiếu Tiếu em nói có phải hay không?"
Hai hàm răng Nhan Tiếu mài nhau kẽo cà kẽo kẹt, đang muốn nói chuyện đã bị Thái hậu đại nhân đoạt trước, “Mới sáng sớm ăn lạt như vậy sao được? Tiếu Tiếu, con đi đến đường Thanh Đồng mua điểm tâm về cho Tiểu Dịch ăn, Đi! Chậm! Về ! Chậm!”
Nhan Tiếu trợn mắt há hốc mồm. Không chỉ bởi vì câu “Đi! Chậm! Về ! Chậm!” của Thái hậu đại nhân mà lại bởi vì Tứ hợp viện cách đường Thanh Đồng có hơn ba trạm, xe giao thông công cộng ở kế bên cũng nổi tiếng là khó chờ, Nhan Tiếu thật sự là. . . muốn đi nhanh về nhanh cũng không được.
Lúc này ngay cả Văn đại thiếu gia vừa rồi còn cợt nhả bây giờ cũng ngồi không yên. Quả nhiên, Thái hậu là muốn thu thập bọn họ ? Nhan Tiếu dừng một chút, thử nói: "Đây là ——"
"Đi!" Giống như lúc nãy còn chưa nói xong, Thái hậu tính tình nôn nóng đã phất tay đuổi Nhan Tiếu ra bên ngoài, " Đại nhân chúng ta nói chuyện, con hỏi thăm cái gì?!" Nhan Tiếu trước khi đi ra ngoài bỗng nhiên quay đầu, phát hiện Văn đại thiếu gia ngồi ở bên cạnh bàn đang đáng thương ủy khuất cắn môi dưới, bắt đầu sợ hãi rồi.
Khó được khi yêu nghiệt anh cũng có ngày hôm nay. Bất quá Thái hậu đại nhân ngài rốt cuộc muốn nói gì với thần mã vậy aaaaaaaaa!
———————————————— ta là yêu nghiệt sẽ có yêu nghiệt thu phục phân cách tuyến —————————————
Chờ Nhan Tiếu mang điểm tâm rồi trở về, Thái hậu đại nhân đã biến mất biệt tích, chỉ còn lại có Văn Dịch tiếp tục đứng nấu cháo ở phòng bếp. Nhan Tiếu đi một vòng quanh phòng, xác định nhất định cùng với khẳng định Thái hậu đã thật sự “Ngự giá đi xa” rồi, lúc này mới há hốc mồm hỏi: “Mamy đi rồi?”
Văn Dịch một bên múc cháo một bên gật đầu, “Đi rồi.” Dứt lời lại đem cháo trắng, đồ chua, trứng gà giống như ảo thuật đặt ra trên bàn, dường như không có việc gì nói: “Em cũng chạy một vòng lớn rồi, lại đây ăn điểm tâm đi. Mới lúc nãy mẹ em còn ở đây, anh chợt nghe nghe bụng em kêu lên.”
Nhan Tiếu thấy Văn đại thiếu gia bỗng nhiên hiền lành như vậy, tự nhiên cảm thấy thật sợ hãi, cầm chiếc đũa nhẹ nhàng hỏi: "Mẹ không đem anh ‘xử đẹp’ chứ?"
Văn Dịch khịt mũi, " Làm thế nào có thể? Dì thương anh như thế, anh nói với em ——"
Nhan Tiếu nghe xong thấy ngóng cổ tò mò chờ Văn đại thiếu gia nói tiếp, kết quả yêu nghiệt thấy thế bỗng nhiên vòng vo, chậm chậm cắn chiếc đũa cười gian hắc hắc nói: "Không nói cho em ~"
Nhan Tiếu nắm tay thành quyền, chỉ hận không thể ở tại chỗ bóp chết yêu nghiệt."Anh nói hay không? !"
"Anh không nói, em có thể làm gì anh bây giờ?
“Được!” Nhan Tiếu cắn răng xuất đòn sát thủ, “Văn yêu nghiệt là anh bức em, nếu anh không nói vừa rồi mẹ em nói với anh cái gì thì chuyện trước đây lúc anh sáu tuổi còn sau lưng mọi người ăn núm vú cao su em sẽ nói cho mọi người biết hết!”
Nghe xong lời này, Văn Dịch quả nhiên hai mắt mở to, mồ hôi lạnh chảy dài, lông tóc từ từ dựng đứng hết lên, bên này nữ vương Nhan Tiếu chống nạnh cười gian, hay nói giỡn, đây chính là chuyện sỉ nhục nhất của Văn đại thiếu, nếu như bị người ta đã biết, anh ta đảm bảo sẽ không dám gặp người.
Dừng một chút, Nhan Tiếu lại nhướng mày, nói, “Còn có một tấm ảnh chụp anh lúc học sơ trung bị hoa khôi trường mình tát một cái, em cũng vẫn giữ lại nè ~~”
Văn Dịch hai mắt đẫm lệ lưng tròng, hai tay che ngực giả bộ thẹn thùng: “Sao em lại ác như vậy? Không nhớ tình cũ trước kia chút nào hết?” Nhan Tiếu nheo mắt, “Không nghe nói độc nhất là tâm đàn bà sao!!
“Được rồi ~~” yêu nghiệt hai mắt lóe sáng, chăm chú nhìn Nhan Tiếu, lấy hết dũng cảm nó
“Em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em.”
Gì cơ? Nhan Tiếu tưởng mình nghe lầm quay đầu lại nhìn yêu nghiệt, đối phương đã sớm cười cười xoay người, bộ dáng lưu manh nói, "Yêu dấu không có nghe sai, hôn anh một cái anh sẽ nói cho em."
“. . . . . . . . .” Nhan Tiếu cứng đờ hai giây, rốt cục không thể nhịn được nữa hóa thân thành nữ thần chiến tranh tiến lên, đang muốn cào vài đường trên khuôn mặt tuấn tú kia. Lúc Nhan Tiếu ở còn chưa có thấy rõ tình huống, móng vuốt đã rơi vào tay người khác.
"Tiếu Tiếu." Văn Dịch giọng nói trầm ổn, một bên túm lấy cổ tay Nhan Tiếu một bên thật sự nghiêm túc chăm chú nhìn cô nói, "Kỳ thật mặc kệ dì nói điều kiện gì cũng không quan trọng. Anh chỉ muốn với nói em, anh thật sự nghiêm túc."
Đại não Nhan Tiếu đình chỉ hai giây, giây thứ ba thét lên chói tai, “Mẹ em đặt điều kiện với anh ? Mua nhà hay là mua xe? Có phải mẹ hiểu lầm chúng ta ở chung không?” Nhan Tiếu vừa nói vừa muốn rút tay về, lại bị yêu nghiệt càng dùng sức kéo quay về trong lòng ngực, Văn Dịch khó có được khí khái đàn ông trừng mắt nói: “Em câm miệng! Đừng giả ngu với anh, nghe anh nói cho hết lời. Tuy rằng. . . . . . Khụ khụ, dì thật là mạnh mẽ nhưng điều muốn tốt cho em. Hai mẹ con em có điểm giống nhau chính là đều là nói năng chua ngoa tâm đậu hủ. Tuy rằng dì là hiểu lầm chúng ta ở cùng một chỗ nên mới có thể yêu cầu anh như vậy, nhưng mà anh cũng thật lòng đồng ý với dì chiếu cố em.”
“Em lớn lên quả thật là học rất giỏi, nhưng cuộc sống tất cả đều hỏng bét. Chơi game có thể quên ăn cơm, công tác có thể quên ngủ, mua đồ đạc có thể quên mang bóp tiền, giao tiếp với người khác có thể đã quên mang theo đầu óc. . . . . . Em như vậy thì sống một người như thế nào? Nếu nhất định phải tìm một người để chiếu cố mình, vì sao không thể là anh? Anh so với những đối tượng em coi mắt tốt hơn một trăm lần một ngàn lần!”
Nhan Tiếu nghe thế há mồm muốn nói, lại bị Văn Dịch liếc mắt một cái, “Đại lão gia nói chuyện đừng xen mồm! Anh chưa từng có ý định đùa giỡn với em bao giờ, lần này anh về nước là nghe nói em bắt đầu đi coi mắt nơi nơi, anh …. sh*t, chính là trở về cố ý quấy rối. Em có thể làm thế nào nào?! Chuyện ba năm trước đây. . . . . . Bất luận là đúng hay sai, đều cho nó trôi qua đi, được không? Em xem, vừa rồi anh đồng ý với dì sẽ chiếu cố em, còn bắt đầu nấu cháo cho em ăn, đó không phải là một mở đầu tốt lắm sao?”
Nhan Tiếu môi run lên nhưng chung quy không phát ra âm thanh. Lần này, Văn Dịch làm cho cô muốn phát biểu ý kiến mà cũng không biết nên nói cái gì. Loại thời điểm này trong tiểu thuyết có phải thường miêu tả là nữ chủ cảm động rơi lệ đầy mặt, kích động nhào vào trong lòng ngực đối phương; hoặc là mặt đầy nước mắt lắc đầu, giãy dụa ra sự giam cầm của nam chủ, lệ chạy đi nói: “Em hận anh! Nếu nhất định cho thêm một kỳ hạn, em hy vọng là một vạn. . . . . . năm ánh sáng! !” =.=
Nhưng mà trong đầu Nhan Tiếu bỗng nhiên vận động lại, hình như có chút lộn xộn gì đó. Hôm nay mamy qua đây, Văn đại thiếu gia sinh sống ở Mĩ vài năm mà cũng b biết nấu cháo, còn nữa, Thái hậu có phải tham gia tà giáo hay không?! Sao lại biết xúi giục người như vậy, làm thế nào mà một nam thanh niên êm đẹp bị mamy giáo dục xong một phen, đầu óc bị kích thích đến thổ lộ vậy nè? >”<
Ách ~ cái này tính là thổ lộ? Hay là, cầu hôn? Trời ơi, cuộc sống lần đầu tiên được thổ lộ + cầu hôn, rốt cuộc mình nên phản ứng như thế nào đây? Còn nữa, chuyện ba năm trước đây mình đã quên từ lâu lắm rồi, yêu nghiệt sao lại suy nghĩ xa như vậy. . . . . .
Trước khi máy chủ bị cháy hỏng, Nhan Tiếu quyết đoán tắt máy đình chỉ đại não công tác. Kỳ thật yêu nghiệt nói nhiều như vậy, có một câu đúng: cô IQ rất cao, EQ thôi thì. . . . . . cũng tạm được. =_=
Khóe miệng co giật, nhìn con ngươi đen tràn ngập hi vọng của Văn Dịch, Nhan Tiếu đang do dự là nên nói: “Em có chút bất ngờ” hay là”Em đói bụng”, di động vừa đúng lúc vang lên, vì thế, cuộc sống lần đầu tiên trả lời thổ lộ biến thành :
“Di động em vang, có thể tiếp không? =_=!”
Văn Dịch run rẩy, "Em tiếp đi." Vì thế, Nhan Tiếu lưu loát ấn nút ‘nghe’, chỉ nghe bên kia Trình Mĩ Giai rõ ràng lưu loát nói: “Nhan Tiếu, nghe nói tổng công ty nhận được thư từ chức của em.” Nhan Tiếu nghe vậy thở dài, yên lặng nghĩ thầm: sao mọi chuyện cứ liên tiếp mà kéo tới chẳng để thời gian cho cô thở vậy nè? ><
 
×
Quay lại
Top Bottom