Trúc mã là sói – chương 1
Quán cà phê Milot, Nhan Tiếu ngồi nghe tiếng đàn dương cầm réo rắt mà mồ hôi chảy đầy mặt.
Cô vẫn cảm thấy đi coi mắt là chuyện ngốc N lần. Một đôi nam nữ độc thân bất kể chiều cao, ngoại hình, có biết số điện thoại của nhau hay chưa, ngồi xuống nói về tình trạng kinh tế, điều kiện gia đình, cùng với khát khao lẫn nhau về cuộc sống sau hôn nhân, từng kế hoạch điều hoạch định chi tiết ra, cái đó và đem hai miếng thịt heo đặt ở trên cái thớt gỗ, xem có xứng đôi không có gì khác nhau?
Nhưng làm cho cô khinh bỉ mình là giờ này phút này, cô chính một bên làm bộ tao nhã uống cà phê một bên cam tâm tình nguyện làm miếng "thịt heo" kia.
Nam nhân đi coi mắt mặc tây trang mang giày da, từ khi bắt đầu đến giờ đã xem xét Nhan Tiếu từ trên xuống dưới N lần, nhìn đến nỗi Nhan Tiếu lạnh sống lưng, mãi đến lúc cả người nổi da gà mới nhướng mày hỏi:
"Tên?"
"Nhan Tiếu.’ Nhan Tiếu tiếp tục tươi cười.
"Tuổi?"
"Hai mươi bốn tuổi."
"Bằng cấp?"
"Khoa chính quy. . . . . ."
"Giới tính?"
. . . . . . . . .
Lời vừa ra khỏi miệng, Nhan Tiếu rốt cuộc ý thức được cái gì đó không thích hợp, khóe miệng run rẩy nhìn nam nhân coi mắt, chẳng lẽ nói. . . bề ngoài mình không rõ ràng như vậy? Xem vào mà không nhận ra được giới tính?
Đối phương thấy thế cũng đem tay để ở bên miệng, ho khan che giấu xấu hổ, “Ngượng ngùng, bệnh nghề nghiệp.”
Nhan Tiếu “ừ” một tiếng, “Vậy nghề nghiệp của anh là?”
“HR.” [Sun: human resources, nhân sự ]
Lúc này đây, tiếng “ừ” của Nhan Tiếu càng hiểu rõ, trách không được đi coi mắt lại có cảm giác phỏng vấn. Xấu hổ qua đi, đó là lặng im. Nhan Tiếu cùng nam nhân coi mắt tôi xem anh, anh xem tôi, đối diện thật lâu cũng không tìm thấy đề tài, đối phương không nói lời nào, Nhan Tiếu cũng lười nói chuyện, con người chằm chằm vào khuôn mặt đầy mụn trứng cá của anh ta…..ngẩn người.
Nhan Tiếu quyệt miệng buồn bực, người giới thiệu nói nam nhân coi mắt đã sắp ba mươi tuổi, nhưng khuôn mặt đầy mụn tuổi vị thành niên này là chuyện gì xảy ra? Hoặc là. . . . . . Không phải mụn của tuổi vị thành niên hay là mụn do mất cân đối nội tiết? Nghĩ đến điều này, Nhan Tiếu bỗng nhiên liên tưởng đến một cậu bạn, khuôn mặt người ấy đầy mụn trứng cá, sau khi có bạn gái, mụn trứng cá tự nhiên giống như kỳ tích cả lũ đều mai danh ẩn tích, tuấn tú khuôn mặt đó còn mềm hơn mặt mình.
Đương nhiên, mềm hay không mềm cô còn chưa sờ qua được, cũng không khảo chứng được, đó là một bà chị kế toán ‘tám’ với cô. Về phần bà chị kế toán làm sao biết được, thì đó còn là một câu chuyện bí ẩn ——
Nhan Tiếu có lối suy nghĩ khuếch tán đến cách xa vạn dặm, phỏng chừng nam nhân coi mắt bị Nhan Tiếu trừng nên sợ hãi, ha hả cười gượng nói: "Kỳ thật hỏi một chút giới tính cũng tốt, cô cũng biết, bây giờ có khi người ta nhìn vậy chứ không phải vậy, ha hả."
Nhan Tiếu: ". . . . . . . . ."
Cạc cạc, quạ đen bay qua đỉnh đầu hai người, cho nên, bây giờ nam nhân coi mắt bắt đầu hoài nghi giới tính mình? Hay vẫn là. . . là đơn giản chỉ là nói đùa vậy thôi?
Nhan Tiếu thở dài, tiết mục mỗi tuần một lần đi coi mắt cô đã chán tới cực điểm rồi, cô không biết rốt cuộc là mình xảy ra vấn đề hay là bên người tiến cử xảy ra vấn đề, đối tượng coi mắt không phải mặt mụn trứng cá thì là không có tiếng nói chung.
Mới đầu Nhan Tiếu đối với hai chữ “coi mắt” còn ôm nhiều hi vọng, cho dù gặp đối tượng coi mắt không thích, cũng cố nén ác cảm kiên trì tán gẫu từ một đến hai giờ, lúc này mới tự về nhà, tìm các mẹ. Nhưng hôm nay, đối mặt với vị nam nhân coi mắt trước mắt này đã muốn không thể dùng từ "Vô cùng thê thảm" để hình dung, Nhan Tiếu ngay cả sức lực để nói đùa cũng đều không có .
Ngược lại, nam nhân mặt mụn lại tìm được linh cảm nói chuyện, rung đùi đắc ý nói, “Cô biết không? Tôi có một đứa bạn đã bị lừa hôn. Lúc hai người ra làm giấy đăng kí kết hôn, anh ta mới biết được đối phương là nam, vốn tôi thay anh ta oán giận, không nghĩ tới chưa được hai tháng, anh ta liền biến thành GAY thật, còn nói cái gì là cám ơn người lừa hôn làm cho anh hiểu được hướng tính của mình, chậc.”
Nam nhân mụn trứng ca nói đến này, bỗng nhiên dừng một chút, khuynh thân về phía trước, nói nhỏ: “Tôi nói cho cô nghe một bí mật.”
Nhan Tiếu thấy thế, cũng bị vẻ mặt của nam nhân mụn trứng cá hù dọa, nghĩ đến anh ta muốn nói cho mình một cái đại bí mật kinh thiên động địa gì đó, cố nén ánh mắt đau đớn đang bị ô nhiễm, cũng tới gần thì thầm: “Cái gì?”
“Cô có biết nam nhân đồng tính luyến ái, ‘cái kia’ như thế nào không?”
". . . . . . . . ." Nhan Tiếu không nói gì chỉ biết ngồi yên, cái lổ tai vang lên ong ong, đã không nghe rõ nam nhân mặt mụn đang dào dạt đắc ý nói cái gì. Đầu óc trống trỗng, máy khởi động lại khởi động lại, mở máy khởi động lại khởi động lại, Nhan Tiếu chỉ nhìn thấy một câu cứ xoay mòng mòng trong đầu mình:
Anh trai mặt mụn hôm nay không phải đến coi mắt, là tới nói đùa. . . . . .
Anh trai mặt mụn hôm nay không phải đến coi mắt, là tới nói đùa. . . . . .
Anh trai mặt mụn hôm nay không phải đến coi mắt, là tới nói đùa. . . . . .
Nhắm mắt lại, Nhan Tiếu rốt cục từ “Mồ hôi chảy đầy mặt” thăng cấp đến”Lệ rơi đầy mặt”. Chẳng lẽ vô tội như cô cũng chết sao? Nghĩ đến cô một đời danh tiếng chẳng lẽ bị quăng trên đường như vậy sao? Cắn răng do dự, Nhan Tiếu đang muốn ngăn câu chuyện đùa của anh trai mặt mụn, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng cười kì quái:
“Ôi, làm thế nào trùng hợp như vậy?”
———————— ta là JQ phân cách tuyến lần đầu xuất hiện ↖(^ω^)↗——————————
Nghe thấy âm điệu yêu nghiệt, trong óc Nhan Tiếu cũng đã hiện ra khuôn mặt đẹp trai của yêu nghiệt. Nhưng dù là như thế, trong nháy mắt Nhan Tiếu quay đầu lại nhìn thấy yêu nghiệt Văn Dịch, vẫn hơi hơi kinh ngạc há to miệng.
Yêu nghiệt nheo mắt lại suy nghĩ, cười đến khuynh quốc khuynh thành. Dáng người tướng mạo xuất chúng thế này, hơn nữa vừa rồi hô lớn như vậy, thoáng chốc một nửa ánh mắt trong quán cà phê đều nhất tề liếc qua bên này. Trong số này, cũng có anh trai mặt mụn.
Anh trai mặt mụn thấy Văn Dịch lại đây, chậc lưỡi nói: “Là bạn của cô?”
Nhan Tiếu nhếch miệng cười khổ, rất muốn phủ nhận nhưng yêu nghiệt đã cố tình đi tới bên cạnh, ngồi nữa dựa vào sô pha Nhan Tiếu, nói: “Tiếu Tiếu, đã lâu không thấy, gần đây thế nào?”
Dưới bàn Nhan Tiếu đã nắm tay thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói với bạn cũ "Đã lâu không thấy" mới cùng ăn khuya tối qua: "Rất —— tốt ——"
Văn Dịch nhíu nhíu mi, hình như đối với cái đáp án mà Nhan Tiếu vắt ra từ hàm răng không vừa lòng lắm, dời tầm mắt nhìn thẳng vào anh trai mặt mụn nói: "Ai nha, đây là bạn trai của em à? Rất xứng ."
Nhan Tiếu nheo mắt nguy hiểm nhìn chăm chú yêu nghiệt, cái gì kêu là bạn trai ~mới? Mà rốt cuộc anh nhìn bằng con mắt nào mà thấy bọn họ rất xứng? Bên này anh trai mặt mụn nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, hỏi nhỏ Nhan Tiếu, “Trước kia cô có bạn trai? Không phải cô nói cô chưa từng yêu bao giờ sao? Cô ——”
“Gì? Tiếu Tiếu không có nói với anh sao?” Văn Dịch chen ngang lời nói của anh trai mặt mụn, chống cằm ngẩng khuôn mặt hoàn mỹ không sứt mẻ nói với đối phương nói, “Ờ ~ xét cho cùng cũng không tính là bạn trai, Tiếu Tiếu có thể nghĩ rời bỏ anh ta là tốt rồi. Với lại, một người đàn ông lập gia đình rồi làm thế nào mà xứng đôi với em? Làm bên thứ ba là không tốt, em có thể cải tà quy chính, làm anh là bạn của em cảm thấy thật vinh hạnh. . . . . .”
Ngữ khí yêu nghiệt trầm trọng, sắc mặt anh trai mặt mụn cũng càng ngày càng khó coi, cuối cùng trở nên nửa hồng nửa xanh. Nhan Tiếu thật muốn bụp mấy đấm vào khuôn mặt đẹp trai của Văn Dịch, hít sâu một cái nhắc nhở mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, nơi công cộng đánh người là không đúng.
"Bây giờ tôi đếm ba tiếng, anh từ nơi này mượt mà lăn ra ngoài cho tôi."
Anh trai mặt mụn buồn bực vò đầu, "Cái gì kêu ‘ mượt mà lăn ra ngoài ’?"
"Chính là bảo tôi cút đi, " Văn Dịch tốt bụng nhắc nhở anh trai mặt mụn, lúc này mới có chút hối tiếc thở dài, nói: "Thực xin lỗi, Tiếu Tiếu. Anh không biết việc này em còn chưa nói với bạn trai, nếu biết thì anh sẽ không nói đâu. Thật sự thật có lỗi, bất quá cái tên Tề Gia Minh kia thực không phải đồ vật này nọ, em ——"
"Cái gì?!"
“Im miệng!!”
Văn Dịch nói chưa xong, anh trai mặt mụn cùng Nhan Tiếu đều đã không hẹn mà cùng từ trên ghế nhảy dựng lên, yêu nghiệt thấy thế mở lớn miệng, khoa trương che ngực làm bộ hơi sợ, "Nghe điện thoại di động cũng không cần khẩn trương như vậy? Anh chỉ là mắng anh ta không phải đồ vật này nọ, cũng không xem là thô tục đâu, đúng không?"
Nhan Tiếu nhìn nhìn Văn Dịch, muốn nói lại thôi, nghĩ bây giờ cũng đã muộn rồi, buông tay tỏ vẻ bất đắc dĩ, lập tức ngồi xuống. Bên này anh trai mặt mụn vẫn còn kích động như trước, kéo Văn Dịch hỏi: "Vừa rồi anh nói, cái tên gian phu trước kia của Nhan Tiếu gọi là gì?"
Văn Dịch chớp mắt, vẫn không tìm thấy mấu chốt vấn đề ở đâu vì thế thành thật đáp: “Tề Gia Minh, là đồng nghiệp của cô ấy. Anh quen à?”
Dứt lời, Nhan Tiếu xẹp lép như quả bóng xì hơi, vừa xoa xoa thái dương vừa thở dài. Bên này anh trai mặt mụn dùng ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn Nhan Tiếu rồi mới nghênh ngang mà đi. Việc đã đến nước này, Nhan Tiếu tự biết mọi sự không thể cứu vãn, chăm chú khoáy cà phê, lạnh giọng: “Anh vừa lòng chưa?”
Văn Dịch nghe xong câu này đặt mông ngồi vào bên cạnh Nhan Tiếu, cố ý gắt giọng: “Ai nha nha, thật sự là không biết tốt xấu. Anh thấy đối tượng coi mắt này của em vô cùng thê thảm, giúp em đuổi anh ta đi, em không cảm tạ anh mà còn trách anh?”
Nhan Tiếu dừng một chút, kiềm chế lửa giận nói: “Được, cho dù anh giúp tôi đuổi anh ta đi nhưng còn nhắc tới Tề Gia Minh làm cái gì?” Kỳ thật, Tề Gia Minh là người có thật, nhưng không có khoa trương như Văn Dịch miêu tả. Lúc đó Nhan Tiếu vừa mới tốt nghiệp đi làm, Tề Gia Minh là lãnh đạo công ty và là tiền bối của Nhan Tiếu. Thường xuyên qua lại, Nhan Tiếu thấy anh có tài có mạo có xe có nhà còn có thú hài hước, thanh niên “Năm có” nên động tâm.
Hai người qua lại khoảng hai ba tháng, thanh niên ‘năm có’ kì ám chỉ hai người có thể “Tiến thêm một bước phát triển”, nhưng chậm chạp không chịu cho Nhan Tiếu một thân phận bạn gái danh chính ngôn thuận. Nhan Tiếu cảm thấy rất kỳ quái thì trong một buổi đi chơi của công ty, từ trong miệng đồng nghiệp say rượu mới biết được, thì ra, Tề Gia Minh có thể đi tiến nhanh như vậy, là bởi vì thân phận đặc thù ——cuối năm nay, anh sẽ cùng con gái của chủ tịch kết hôn, chính thức treo nhãn “Rể hiền” . . . . . .
Thời điểm trẻ tuổi ai mà không gặp vài người cặn bã?
Sau đó Nhan Tiếu mà có thấy anh ta cũng làm ngơ như không thấy. Hôm nay nhắc lại chuyện xưa, Nhan Tiếu chả hiểu sao lại thành "Bên thứ ba", khó chịu là điều khó tránh khỏi. Nhận thức điều này, Văn Dịch dừng một chút, lúc này mới ủy khuất nói:
"Đó là lý do tốt nhất mà."
Đúng vậy, thật sự đúng như vậy.
Nhan Tiếu nghe vậy giận dữ biến thành cười cười, yêu nghiệt Văn Dịch nói đúng được một. Bởi vì tháng này, yêu nghiệt đã thành công phá hỏng năm lần coi mắt của cô, mỗi lần đều lấy mấy cái lí do rất kêu "Giúp em kiểm tra, nếu phát hiện đối phương không thích hợp sẽ đuổi đi giúp em". Mà lý do anh ta hay dùng nhất là anh đóng vai bạn trai cũ của cô, đến trách cứ Nhan Tiếu là cô nàng lừa hôn, không biết hôm nay bị cái gì mà chạy tới nói cô là bên thứ ba.
Quả nhiên, hôm nay dùng lý do này là tốt nhất. Nhan Tiếu đã tức giận đến mức muốn đập tường, bên này Văn Dịch còn đưa đồng hồ cho Nhan Tiếu xem, "Này, hôm nay chỉ tốn một phút ba giây đã đuổi anh ta chạy đi, lịch sử lại một lần nữa bị phá vỡ, đây là giải thích đầy đủ lý do ‘bên thứ ba’ là dùng tốt nhất. Lần sau anh không ngừng cố gắng."
Dứt lời, còn rất nghĩa khí vỗ vỗ vai Nhan Tiếu, không hề có một chút cảm giác tội lỗi phá hỏng nhân duyên người ta. Bên này, Nhan Tiếu đã khóc không ra nước mắt, run rẩy nói: "Trước khi anh không ngừng cố gắng thì tốt nhất là giúp em tìm công việc mới đi."
"Là sao? Em muốn đổi công việc mới? Có phải vì không muốn thấy cái tên đê tiện Tề Gia Minh không?"
"Không phải, em quên nói với anh, cái tên coi mắt vừa rồi là anh vợ tương lai của Tề Gia Minh."
Văn Dịch nghe vậy, đầu óc đình công một chút, thật cẩn thận nói: "Ý của em là. . . . . ."
"Đúng vậy, anh ta là cháu của ông chủ em, cũng chính là anh họ vị hôn thê tương lai của Tề Gia Minh. Em nghĩ, không quá một giờ nữa, quan hệ của em cùng Tề Gia Minh sẽ bại lộ."
Văn Dịch: “. . . . . . . . .”
Đây chắc chắn là lịch sử đi coi mắt bi kịch nhất của Nhan Tiếu. Nhưng Nhan Tiếu lại không biết, bi kịch này chỉ mới bắt đầu mà thôi.
eng chap 1