- Tham gia
- 20/12/2011
- Bài viết
- 2.998
Mọi việc bắt đầu sau cái hôm tôi ăn trúng món hải sản không còn tươi ở quán gần nhà mẹ. Nửa đêm hôm đó, tôi đau bụng, chóng mặt và nôn thốc, nôn tháo mọi thứ trong bụng khiến cả nhà náo loạn. Ba mẹ chồng, anh em chồng, tất nhiên là cả chồng tôi cuống cuồng, người xoa dầu, người vỗ lưng, người bắt gió và còn đòi chở tôi vô bệnh viện.
Tôi giấu biệt chuyện mình ăn quà vặt khi về thăm mẹ nên mọi người cứ đoán già, đoán non bệnh tình của tôi. Ngay lúc đó, Vân, cô em dâu mà tôi ghét nhất trong nhà chồng bỗng buông một câu: “Hay là chị hai có bầu?”. Cô ta vừa dứt lời, một ý nghĩ xẹt qua đầu tôi nhanh như điện: “Nếu tôi mà có bầu thì cô kể như tiêu đời. Ừ, tại sao lại không thể có bầu nhỉ?”.
Vân về làm dâu nhà chồng trước tôi mấy năm. Khi tôi về thì cô ta đã sinh cho nhà chồng 2 cô công chúa. Chính vì vậy, ước mong lớn nhất của ba mẹ chồng tôi là tôi mau chóng sinh cho họ một thằng cháu đích tôn để nối dõi tông đường. Thế nhưng, tôi cứ lần lựa mãi vì chưa muốn vướng bận con cái. Cho đến khi tôi tình cờ nghe mẹ chồng nói với chồng tôi: “Mẹ sống với con Vân hợp hơn với vợ mày. Nó cũng cực khổ với nhà mình bao nhiêu năm nay rồi nên cái nhà này ba mẹ sẽ để lại cho tụi nó”.
Tôi nghe mà tím ruột. Đúng là Vân giỏi chiều chuộng mẹ chồng tôi. Cô ta không đi làm, suốt ngày chỉ quẩn quanh nhà cửa, cơm nước, hầu hạ cha mẹ chồng nên chả trách mẹ chồng tôi thiên vị như vậy. Nhưng tôi là dâu trưởng, tôi lại là người có ăn học, khi cưới tôi về, ba mẹ chồng tôi đã từng hãnh diện khoe với bạn bè: “Nó mới lấy cái thạc sĩ…”. Tôi còn nhớ ba chồng tôi đã sung sướng thế nào khi nói điều đó. Rõ ràng, tôi xứng đáng hơn Vân để ở cái nhà này…
Khi tôi nói với ông xã suy nghĩ của mình, anh cười: “Vậy thì em sinh cho bà một đứa cháu đi thì bà sẽ cưng em như cưng vợ thằng út”. Điều anh nói khiến tôi nghĩ ngợi. Thế nhưng, đến lúc mình muốn thì lại chẳng được. Tôi cứ canh mãi mà chẳng thấy có bầu. Cho đến cái hôm bị ngộ độc hải sản…
Lời nói của Vân như một gợi ý hay. Biết đâu khi tôi vờ có thai, sau đó sẽ có thật thì sao? Sau hôm đó, tôi bắt đầu “khó ở” trong người. Sáng nào cũng nôn ọe trong nhà vệ sinh, đến bữa ăn vừa ngửi thấy mùi những món mà Vân hay làm, tôi đã bụm miệng chạy vô toilet… Tôi để ý thấy mắt mẹ chồng tôi sáng lên mỗi lần như vậy. Được khoảng 2 tuần thì tôi thông báo với ông xã là tôi trễ kinh. Anh nhảy cỡn lên như trẻ con: “Thật hả em? Thật không em? Được bao lâu rồi?”. Tôi bảo chắc khoảng 1 tháng.
Tôi tưởng tượng ra thái độ của họ khi biết tôi nói dối (Ảnh minh họa)
Từ hôm đó, tôi trở thành nữ hoàng trong nhà. Mẹ chồng tôi bắt Vân phải nấu đủ thứ món để tôi tẩm bổ. Sẵn dịp, tôi hành hạ cô em dâu cho bỏ ghét. Tôi bảo thèm món này, món kia nhưng khi Vân nấu xong, tôi lại bịt mũi nôn ọe không ăn được. Vậy là mẹ chồng tôi lại bắt cô ta phải làm món khác. Điều lạ là Vân vẫn vui vẻ làm và còn ân cần hỏi tôi thích ăn gì để cô ta nấu nướng…
Không khí lễ hội trong gia đình chồng tôi đã kéo dài được 3 tháng. Điều phiền phức duy nhất là cứ đến ngày thấy kinh hằng tháng, tôi lại kiếm cớ xin về nhà mẹ chơi mấy hôm. Dĩ nhiên là tôi vẫn phải giả vờ bị thai hành với những chiêu chóng mặt, buồn nôn, chán ăn, mệt mỏi…
Thế nhưng, giờ đây, tôi lại bắt đầu thấy lo khi nhìn cái bụng xẹp lép của mình. Song đó chưa phải là tất cả. Mấy hôm trước, ông xã tôi xem lịch, nhẩm tính rồi bảo: “Chị trưởng phòng tổ chức vừa cho anh địa chỉ của ông bác sĩ hồi trước đã khám và đỡ cho chị ấy. Anh đã đăng ký, chiều thứ bảy này, anh đưa em tới đó khám”.
Tôi nghe anh nói mà thất kinh nhưng vẫn cố làm mặt tỉnh: “Em thấy trong người vẫn khỏe, cần gì phải khám?”. Nhưng ông xã tôi nhất quyết: “Lẽ ra phải đi khám sớm hơn, em chủ quan quá”. Tôi căng óc nghĩ ra kế hoãn binh, cuối cùng cũng tìm được lý do để thứ bảy không phải đi bác sĩ. Nhưng chỉ được 1 lần chứ làm sao tránh né mãi?
Đến lúc này, tôi mới thấy trò đùa của mình thật tai hại. Nhưng tôi không đủ can đảm để thú thật với nhà chồng. Tôi tưởng tượng ra thái độ của họ khi biết tôi nói dối. Chắc chắn họ sẽ giận và không còn tin tưởng tôi nữa. Nhưng tôi đã lỡ phóng lao rồi, giờ biết làm sao? Tôi đã nghĩ đến việc giả vờ té và sẩy thai… Có lẽ đó là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này… Nhưng nếu như vậy thì hẳn là Vân sẽ đắc ý lắm đây.
Cứ nghĩ đến cô em dâu, tôi lại muốn tiếp tục giả vờ mang bầu dù chuyện đó bây giờ thật tồi tệ…
đừng ai giống thế này nhá!
Tôi giấu biệt chuyện mình ăn quà vặt khi về thăm mẹ nên mọi người cứ đoán già, đoán non bệnh tình của tôi. Ngay lúc đó, Vân, cô em dâu mà tôi ghét nhất trong nhà chồng bỗng buông một câu: “Hay là chị hai có bầu?”. Cô ta vừa dứt lời, một ý nghĩ xẹt qua đầu tôi nhanh như điện: “Nếu tôi mà có bầu thì cô kể như tiêu đời. Ừ, tại sao lại không thể có bầu nhỉ?”.
Vân về làm dâu nhà chồng trước tôi mấy năm. Khi tôi về thì cô ta đã sinh cho nhà chồng 2 cô công chúa. Chính vì vậy, ước mong lớn nhất của ba mẹ chồng tôi là tôi mau chóng sinh cho họ một thằng cháu đích tôn để nối dõi tông đường. Thế nhưng, tôi cứ lần lựa mãi vì chưa muốn vướng bận con cái. Cho đến khi tôi tình cờ nghe mẹ chồng nói với chồng tôi: “Mẹ sống với con Vân hợp hơn với vợ mày. Nó cũng cực khổ với nhà mình bao nhiêu năm nay rồi nên cái nhà này ba mẹ sẽ để lại cho tụi nó”.
Tôi nghe mà tím ruột. Đúng là Vân giỏi chiều chuộng mẹ chồng tôi. Cô ta không đi làm, suốt ngày chỉ quẩn quanh nhà cửa, cơm nước, hầu hạ cha mẹ chồng nên chả trách mẹ chồng tôi thiên vị như vậy. Nhưng tôi là dâu trưởng, tôi lại là người có ăn học, khi cưới tôi về, ba mẹ chồng tôi đã từng hãnh diện khoe với bạn bè: “Nó mới lấy cái thạc sĩ…”. Tôi còn nhớ ba chồng tôi đã sung sướng thế nào khi nói điều đó. Rõ ràng, tôi xứng đáng hơn Vân để ở cái nhà này…
Khi tôi nói với ông xã suy nghĩ của mình, anh cười: “Vậy thì em sinh cho bà một đứa cháu đi thì bà sẽ cưng em như cưng vợ thằng út”. Điều anh nói khiến tôi nghĩ ngợi. Thế nhưng, đến lúc mình muốn thì lại chẳng được. Tôi cứ canh mãi mà chẳng thấy có bầu. Cho đến cái hôm bị ngộ độc hải sản…
Lời nói của Vân như một gợi ý hay. Biết đâu khi tôi vờ có thai, sau đó sẽ có thật thì sao? Sau hôm đó, tôi bắt đầu “khó ở” trong người. Sáng nào cũng nôn ọe trong nhà vệ sinh, đến bữa ăn vừa ngửi thấy mùi những món mà Vân hay làm, tôi đã bụm miệng chạy vô toilet… Tôi để ý thấy mắt mẹ chồng tôi sáng lên mỗi lần như vậy. Được khoảng 2 tuần thì tôi thông báo với ông xã là tôi trễ kinh. Anh nhảy cỡn lên như trẻ con: “Thật hả em? Thật không em? Được bao lâu rồi?”. Tôi bảo chắc khoảng 1 tháng.
Tôi tưởng tượng ra thái độ của họ khi biết tôi nói dối (Ảnh minh họa)
Không khí lễ hội trong gia đình chồng tôi đã kéo dài được 3 tháng. Điều phiền phức duy nhất là cứ đến ngày thấy kinh hằng tháng, tôi lại kiếm cớ xin về nhà mẹ chơi mấy hôm. Dĩ nhiên là tôi vẫn phải giả vờ bị thai hành với những chiêu chóng mặt, buồn nôn, chán ăn, mệt mỏi…
Thế nhưng, giờ đây, tôi lại bắt đầu thấy lo khi nhìn cái bụng xẹp lép của mình. Song đó chưa phải là tất cả. Mấy hôm trước, ông xã tôi xem lịch, nhẩm tính rồi bảo: “Chị trưởng phòng tổ chức vừa cho anh địa chỉ của ông bác sĩ hồi trước đã khám và đỡ cho chị ấy. Anh đã đăng ký, chiều thứ bảy này, anh đưa em tới đó khám”.
Tôi nghe anh nói mà thất kinh nhưng vẫn cố làm mặt tỉnh: “Em thấy trong người vẫn khỏe, cần gì phải khám?”. Nhưng ông xã tôi nhất quyết: “Lẽ ra phải đi khám sớm hơn, em chủ quan quá”. Tôi căng óc nghĩ ra kế hoãn binh, cuối cùng cũng tìm được lý do để thứ bảy không phải đi bác sĩ. Nhưng chỉ được 1 lần chứ làm sao tránh né mãi?
Đến lúc này, tôi mới thấy trò đùa của mình thật tai hại. Nhưng tôi không đủ can đảm để thú thật với nhà chồng. Tôi tưởng tượng ra thái độ của họ khi biết tôi nói dối. Chắc chắn họ sẽ giận và không còn tin tưởng tôi nữa. Nhưng tôi đã lỡ phóng lao rồi, giờ biết làm sao? Tôi đã nghĩ đến việc giả vờ té và sẩy thai… Có lẽ đó là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này… Nhưng nếu như vậy thì hẳn là Vân sẽ đắc ý lắm đây.
Cứ nghĩ đến cô em dâu, tôi lại muốn tiếp tục giả vờ mang bầu dù chuyện đó bây giờ thật tồi tệ…
theo Internet
đừng ai giống thế này nhá!
Hiệu chỉnh bởi quản lý: