- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
Tại sao anh chưa một lần nói anh yêu em? Tại sao mọi thứ anh đều để em tự cảm nhận. Em cần lắm một lời thật lòng từ anh, để em không phải tự cảm nhận rồi huyễn hoặc bản thân bằng chính những tình cảm của chúng ta…
“Don’t tell me that love’s not waiting for us
If we really want to we can try
What you’ve done
We know that is love….”
Anh à, số phận đã đưa chúng ta đến với nhau, cho em được gặp anh trong cuộc đời giữa hàng ngàn, hàng vạn con người trên trái đất này. Nhưng chúng ta mới chỉ có “duyên” thôi còn chưa có “phận”?
Bài hát đầu tiên anh cho em nghe trong giờ ăn trưa của công ty mình là “Betrayal” – bản cover của Diệu Tư Đình. Bằng chất giọng da diết, Betrayal đã đưa anh và em vào cảm xúc của trò chơi tình ái…
Em đã từng hỏi anh, tại sao anh lại thích bản cover này mà không thích nghe bản gốc của Micheal Learns To Rock, và anh đã nói em cứ nghe rồi cảm nhận.
Đến giờ em đã cảm nhận được rồi anh à. Đúng là số phận và tạo hóa đã trêu ngươi em và anh. Bài hát đó là nỗi ám ảnh lớn trong em, vì nó quá đúng với chuyện chúng mình, như có sự sắp đặt từ trước. Anh và em sẽ chẳng thể đến được với nhau.
Em còn nhớ, ngày em quyết định chuyển khỏi công ty, anh đã thuyết phục em ở lại, em cảm nhận được sự nuối tiếc của anh trong giọng nói. Đúng, em ra đi! Em ra đi để em chạy trốn anh, nhưng tại sao? Vì anh yêu em, anh và em cùng biết rõ điều đó. Cả hai ta đều hiểu và cảm nhận được tình cảm của nhau.
Nhưng….
Tại sao anh ơi, tại sao anh chưa một lần nói anh yêu em? Tại sao mọi thứ anh đều để em tự cảm nhận. Em cần lắm một lời thật l
òng từ anh, để em không phải tự cảm nhận rồi huyễn hoặc bản thân bằng chính những tình cảm của chúng ta…
Ngày em đi, anh đã treo status trên Yahoo360 bằng một bài hát “That is love” của Tokyo Square và câu cuối trong bài “Thành phố mưa bay” của Quang Dũng.
“Em đi rồi, kỷ niệm xưa còn đây… Em đi mất rồi, còn nhớ chăng tình này…”
Đừng nói với em, tình yêu không chờ đợi hai ta. Chỉ cần chúng ta thật sự muốn, chúng ta có thể cố gắng.
“Don’t tell me that love’s not waiting for us
If we really want to we can try
What you’ve done
We know that is love….”
Những giai điệu của “That is love” vẫn như văng vẳng đâu đây. Vậy mà, cả hai chúng ta đã không ai dám nói, cả hai ta không ai dám thừa nhận, không ai vượt qua được cái tôi của mình, không ai dám dũng cảm nói ra 3 từ thiêng liêng ấy, 3 từ mà mỗi đôi yêu nhau đều nói ra.
Em đã khóc thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều. Ừh, phải rồi, vì mọi chuyện chỉ là trò chơi tình yêu thôi mà, phải không anh? Ta đã quy ước như thế mà, nhưng tại sao cảm xúc lại thật đến như vậy, trò chơi là ảo, nhưng khi game over để lại cho em nỗi đau là thật…
“How can I put someone to the test,
when I thought I got the best.
Untill the taste of bitterness then I regret
but still that I won't detest,
the love I can't forget,
like someone who has left…”
Ngày mai em sẽ là cô dâu của người khác, anh à. Tình cảm của chúng ta em sẽ cho riêng mình. Chúc anh hạnh phúc!
“Don’t tell me that love’s not waiting for us
If we really want to we can try
What you’ve done
We know that is love….”
Anh à, số phận đã đưa chúng ta đến với nhau, cho em được gặp anh trong cuộc đời giữa hàng ngàn, hàng vạn con người trên trái đất này. Nhưng chúng ta mới chỉ có “duyên” thôi còn chưa có “phận”?
Bài hát đầu tiên anh cho em nghe trong giờ ăn trưa của công ty mình là “Betrayal” – bản cover của Diệu Tư Đình. Bằng chất giọng da diết, Betrayal đã đưa anh và em vào cảm xúc của trò chơi tình ái…
Em đã từng hỏi anh, tại sao anh lại thích bản cover này mà không thích nghe bản gốc của Micheal Learns To Rock, và anh đã nói em cứ nghe rồi cảm nhận.
Đến giờ em đã cảm nhận được rồi anh à. Đúng là số phận và tạo hóa đã trêu ngươi em và anh. Bài hát đó là nỗi ám ảnh lớn trong em, vì nó quá đúng với chuyện chúng mình, như có sự sắp đặt từ trước. Anh và em sẽ chẳng thể đến được với nhau.
Em còn nhớ, ngày em quyết định chuyển khỏi công ty, anh đã thuyết phục em ở lại, em cảm nhận được sự nuối tiếc của anh trong giọng nói. Đúng, em ra đi! Em ra đi để em chạy trốn anh, nhưng tại sao? Vì anh yêu em, anh và em cùng biết rõ điều đó. Cả hai ta đều hiểu và cảm nhận được tình cảm của nhau.
Nhưng….
Tại sao anh ơi, tại sao anh chưa một lần nói anh yêu em? Tại sao mọi thứ anh đều để em tự cảm nhận. Em cần lắm một lời thật l
òng từ anh, để em không phải tự cảm nhận rồi huyễn hoặc bản thân bằng chính những tình cảm của chúng ta…
Ngày em đi, anh đã treo status trên Yahoo360 bằng một bài hát “That is love” của Tokyo Square và câu cuối trong bài “Thành phố mưa bay” của Quang Dũng.
“Em đi rồi, kỷ niệm xưa còn đây… Em đi mất rồi, còn nhớ chăng tình này…”
Đừng nói với em, tình yêu không chờ đợi hai ta. Chỉ cần chúng ta thật sự muốn, chúng ta có thể cố gắng.
“Don’t tell me that love’s not waiting for us
If we really want to we can try
What you’ve done
We know that is love….”
Những giai điệu của “That is love” vẫn như văng vẳng đâu đây. Vậy mà, cả hai chúng ta đã không ai dám nói, cả hai ta không ai dám thừa nhận, không ai vượt qua được cái tôi của mình, không ai dám dũng cảm nói ra 3 từ thiêng liêng ấy, 3 từ mà mỗi đôi yêu nhau đều nói ra.
Em đã khóc thật nhiều, thật nhiều, thật nhiều. Ừh, phải rồi, vì mọi chuyện chỉ là trò chơi tình yêu thôi mà, phải không anh? Ta đã quy ước như thế mà, nhưng tại sao cảm xúc lại thật đến như vậy, trò chơi là ảo, nhưng khi game over để lại cho em nỗi đau là thật…
“How can I put someone to the test,
when I thought I got the best.
Untill the taste of bitterness then I regret
but still that I won't detest,
the love I can't forget,
like someone who has left…”
Ngày mai em sẽ là cô dâu của người khác, anh à. Tình cảm của chúng ta em sẽ cho riêng mình. Chúc anh hạnh phúc!