Trinh thám c:

Yến Chi Hạ

Thành viên
Tham gia
11/3/2025
Bài viết
9
Đọc xuyên không nhiều cũng chán, hôm nay thử đến thể loại trinh thám xem sao?

Chương 1:

Tiếng chuông gió bằng vỏ sò khẽ rung lên, mang theo hơi ẩm mặn mòi của biển cả luồn vào căn phòng làm việc của Thanh Hà. Ánh nắng chiều tà nhuộm vàng những chồng hồ sơ cao ngất trên bàn cô, hắt bóng dài xuống sàn gỗ cũ kỹ. Thanh Hà, với mái tóc đen búi cao gọn gàng và đôi mắt sắc sảo ẩn sau cặp kính gọng vàng, đang chăm chú nhìn vào bức ảnh chụp hiện trường vụ án.

Nạn nhân là ông Hoàng Minh, một nhà sưu tập cổ vật nổi tiếng, được tìm thấy đã chết trong thư phòng riêng biệt của biệt thự ven biển. Không có dấu hiệu đột nhập, không có giằng co, chỉ có một vết thương duy nhất, một nhát dao sắc gọn gàng xuyên tim. Điều kỳ lạ là trên bàn làm việc bằng gỗ mun bóng loáng của ông ta, cạnh chiếc ly rượu vang đỏ đã cạn một nửa, cũng chỉ có một chiếc đồng hồ cát nhỏ, tinh xảo, đang nằm nghiêng, cát đã chảy hết xuống đáy.

Thanh Hà nhấp một ngụm trà đen, vị đắng chát làm dịu đi sự căng thẳng đang dần lan tỏa trong tâm trí cô. Vụ án này không đơn giản. Sự gọn gàng của hiện trường, sự quen thuộc của hung khí (con dao gọt giấy bằng bạc thường được ông Minh sử dụng), và đặc biệt là chiếc đồng hồ cát… tất cả đều như một màn kịch được dàn dựng tỉ mỉ.

" thám tử Hà, vẫn chưa có kết quả khám nghiệm tử thi của ông Minh" Trung úy Tuấn, một cảnh sát trẻ tuổi với gương mặt đầy lo lắng, bước vào phòng. "Nhưng sơ bộ cho thấy thời gian tử vong ước tính vào khoảng 10 giờ sáng hôm qua."

"10 giờ sáng?" Thanh Hà nhíu mày. "Vậy là khoảng thời gian mà tất cả người nhà đều có mặt ở biệt thự?"

"Đúng vậy. Bà Hoàng (vợ nạn nhân), cô Lan (con gái lớn), cậu Việt (con trai út), và cả ông quản gia lâu năm, bác Ba, đều khai rằng họ đang ở nhà vào thời điểm đó."

Thanh Hà đặt bức ảnh xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn. "Vậy là chúng ta có một vụ án mạng trong phòng kín, với nhiều nghi phạm có mặt tại hiện trường vào thời điểm gây án. Và một chiếc đồng hồ cát đã chảy hết…"

Cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bãi biển vắng lặng. Tiếng sóng vỗ rì rào như đang thì thầm những bí mật. "Trung úy, hãy cho tôi xem sơ đồ chi tiết của biệt thự và lời khai chi tiết của từng người."

Trong vài giờ tiếp theo, Thanh Hà chìm đắm trong mớ tài liệu mà Tuấn cung cấp. Sơ đồ biệt thự cho thấy thư phòng của ông Minh nằm ở tầng hai, có một cửa chính và một cửa sổ nhìn ra vườn sau. Cả hai đều được khóa từ bên trong khi cảnh sát đến. Lời khai của những người liên quan không có gì đặc biệt, mỗi người đều tỏ ra đau buồn và bất ngờ trước cái chết của ông Minh, và đều có những chứng cứ ngoại phạm tương đối vững chắc.

Bà Hoàng khai rằng bà đang ở trong phòng ngủ trên tầng ba, đọc sách. Cô Lan nói cô đang làm việc tại phòng vẽ ở tầng một. Cậu Việt thì bảo đang chơi game trong phòng riêng ở cánh tây của biệt thự. Bác Ba khẳng định đang chăm sóc vườn hoa phía trước nhà.

"Tất cả đều có vẻ hợp lý đến đáng ngờ," Thanh Hà lẩm bẩm, đôi mắt không rời khỏi sơ đồ. Cô đặc biệt chú ý đến vị trí của thư phòng và những phòng xung quanh. "Trung úy, hãy xác nhận lại cho tôi, có camera giám sát nào trong hoặc xung quanh biệt thự không?"

"Không có, thám tử Hà. Ông Minh không thích sự xâm phạm riêng tư."

"Vậy là chúng ta chỉ có những lời khai và hiện trường tĩnh lặng này." Thanh Hà thở dài, cảm thấy như đang lạc trong một mê cung được xây bằng sự dối trá và những chi tiết tưởng chừng vô hại.

Đến sáng hôm sau, Thanh Hà cùng Tuấn đến biệt thự của ông Minh. Không khí tang thương bao trùm căn nhà. Bà Hoàng, một phụ nữ trung niên với khuôn mặt hốc hác, tiếp đón họ với đôi mắt đỏ hoe. Cô Lan, mặc bộ đồ đen, ngồi lặng lẽ trong phòng khách, thỉnh thoảng lại всхлипывая. Cậu Việt thì tỏ ra bồn chồn, liên tục nhìn ra cửa. Bác Ba vẫn cần mẫn lau dọn sân vườn, vẻ mặt trầm tư.

Thanh Hà yêu cầu được xem lại thư phòng. Căn phòng vẫn nguyên hiện trạng như trong ảnh chụp. Mùi rượu vang thoang thoảng trong không khí. Chiếc đồng hồ cát nằm im lìm trên bàn, như một nhân chứng im lặng.

Cô đi quanh căn phòng, quan sát tỉ mỉ từng chi tiết. Giá sách cao chạm trần với đủ loại sách quý hiếm. Bức tranh phong cảnh sơn dầu treo trên tường. Chiếc thảm Ba Tư dày cộp dưới chân. Và chiếc bàn làm việc, nơi mọi sự chú ý đều đổ dồn vào.

"Trung úy, anh có để ý thấy điều gì bất thường trên chiếc bàn này không?" Thanh Hà hỏi, giọng trầm tĩnh.

Tuấn nhìn theo hướng tay cô chỉ. "Ngoài chiếc ly rượu và đồng hồ cát… thì không, thám tử Hà."

"Hãy nhìn kỹ hơn vào vị trí của chiếc đồng hồ cát," Thanh Hà nói, khẽ chạm vào chiếc bình thủy tinh. "Nó nằm ngay cạnh ly rượu, gần sát mép bàn. Nếu ông Minh bị tấn công bất ngờ, theo phản xạ, tay ông ấy có thể va vào chiếc đồng hồ, làm nó rơi xuống hoặc xê dịch. Nhưng nó lại nằm yên vị, như thể được đặt xuống một cách cẩn thận sau khi cát đã chảy hết."

"Ý cô là… hung thủ đã lật ngược chiếc đồng hồ sau khi giết nạn nhân?" Tuấn bắt đầu nhận ra ý đồ của Thanh Hà.

"Đúng vậy. Chiếc đồng hồ cát này không chỉ đơn thuần là một vật trang trí. Nó là một thông điệp, một lời thách thức, hoặc có lẽ… một manh mối về thời gian."

Thanh Hà cầm chiếc đồng hồ lên, khẽ lắc nhẹ. Những hạt cát mịn màng còn sót lại bám vào thành bình. "Trung úy, anh đã xác định được thời gian chảy hết của chiếc đồng hồ này chưa?"

"Đội pháp y đang kiểm tra, thám tử Hà. Nhưng theo quan sát ban đầu, nó khoảng một tiếng."

Một tiếng… Thời gian tử vong ước tính là 10 giờ sáng hôm qua. Nếu chiếc đồng hồ được lật ngược sau khi ông Minh chết, và nó chảy hết trong một tiếng… vậy thì thời điểm lật ngược có thể là khoảng 9 giờ sáng? Nhưng tại sao hung thủ lại quan tâm đến thời gian như vậy?

Thanh Hà tiếp tục quan sát chiếc bàn. Cô chú ý đến một vết mờ nhỏ trên mặt gỗ bóng loáng, ngay bên cạnh vị trí của chiếc đồng hồ cát. Cô khẽ chạm vào, cảm nhận một chút dính nhẹ.

"Trung úy, hãy thu thập mẫu này để phân tích," cô nói, giọng chắc chắn. "Tôi nghĩ đây không phải là vết rượu vang."

Sau khi thu thập mẫu vật, Thanh Hà yêu cầu được nói chuyện riêng với từng người trong gia đình. Cuộc trò chuyện với bà Hoàng diễn ra khá suôn sẻ, bà ta vẫn còn rất sốc và không cung cấp được nhiều thông tin hữu ích. Đến lượt cô Lan, người con gái lớn. Cô ta tỏ ra mạnh mẽ hơn, nhưng đôi mắt vẫn không giấu được sự buồn bã.

"Cô Lan, cô có thường xuyên vào thư phòng của bố không?" Thanh Hà hỏi, giọng nhẹ nhàng.

"Không, thưa thám tử. Bố tôi rất coi trọng sự riêng tư. Thư phòng là nơi bất khả xâm phạm."

"Cô có biết về chiếc đồng hồ cát trên bàn làm việc của bố cô không?"

Cô Lan khẽ nhíu mày. "Tôi có thấy nó vài lần. Hình như bố tôi mới mua gần đây. Ông ấy nói thích vẻ cổ điển của nó."

Cuộc trò chuyện với cậu Việt diễn ra khá khó khăn. Cậu ta tỏ ra cáu kỉnh và không hợp tác. Cậu ta khăng khăng rằng mình đang chơi game trong phòng và không hề biết chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng là bác Ba, người quản gia già. Ông ta có vẻ buồn bã và lo lắng.

"Bác Ba, bác đã làm việc cho gia đình ông Minh bao lâu rồi?" Thanh Hà hỏi.

"Hơn hai mươi năm rồi, thưa cô. Tôi coi ông bà chủ như người nhà."

"Vào khoảng 10 giờ sáng hôm qua, bác đang làm gì ở vườn?"

"Tôi đang tỉa cây hoa hồng ở phía trước nhà, thưa cô. Tôi có thể thề là không thấy ai ra vào thư phòng của ông chủ."

Lời khai của bác Ba củng cố thêm giả thuyết về một vụ án mạng trong phòng kín. Nhưng làm thế nào hung thủ có thể ra vào mà không bị ai nhìn thấy?

Trở lại thư phòng, Thanh Hà tập trung vào chiếc cửa sổ. Nó được khóa từ bên trong, nhưng cô nhận thấy có một vài vết xước nhỏ trên khung cửa, gần chốt khóa. Chúng rất nhỏ, gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Trung úy, hãy kiểm tra kỹ những vết xước này," Thanh Hà nói, chỉ tay vào khung cửa. "Tôi nghi ngờ có ai đó đã cố gắng mở khóa từ bên ngoài."

Trong lúc chờ đợi kết quả phân tích mẫu vật và kiểm tra vết xước, Thanh Hà quay lại nghiên cứu lời khai của từng người. Một chi tiết nhỏ chợt thu hút sự chú ý của cô trong lời khai của cô Lan. Cô ta nói rằng bố cô mới mua chiếc đồng hồ cát gần đây vì thích vẻ cổ điển của nó.

Nhưng Thanh Hà nhớ rõ, trong bức ảnh hiện trường, chiếc đồng hồ cát trông không hề mới. Nó có vẻ cũ kỹ, với những vết trầy xước nhỏ trên bình thủy tinh và lớp bụi mờ bám trên khung gỗ.

Tại sao cô Lan lại nói dối về điều này? Một chi tiết nhỏ nhặt như vậy có ý nghĩa gì?

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu Thanh Hà. Chiếc đồng hồ cát… thời gian… sự dối trá…

Cô vội vã gọi cho Tuấn. "Trung úy, hãy kiểm tra lịch sử mua sắm gần đây của ông Hoàng Minh. Đặc biệt chú ý đến bất kỳ giao dịch nào liên quan đến đồ cổ hoặc đồng hồ cát."

Vài tiếng sau, Tuấn gọi lại với giọng đầy ngạc nhiên. "Thám tử Hà, ông Minh không hề mua bất kỳ chiếc đồng hồ cát nào trong vòng sáu tháng trở lại đây. Nhưng… chúng tôi tìm thấy một giao dịch mua một chiếc đồng hồ cát cổ, rất giống với chiếc ở hiện trường, cách đây hơn một năm."

"Hơn một năm?" Thanh Hà lặp lại, cảm thấy một sự chắc chắn kỳ lạ đang trỗi dậy trong lòng. "Vậy là cô Lan đã nói dối. Tại sao cô ta lại nói dối về một chi tiết nhỏ như vậy?"

Cô nhìn lại bức ảnh chiếc đồng hồ cát. Vẻ cổ kính của nó giờ đây không còn đơn thuần là một chi tiết trang trí. Nó trở thành một dấu hỏi lớn, một lời thách thức ẩn sau vẻ ngoài vô hại.

Thanh Hà biết rằng mình đang đi đúng hướng. Chiếc đồng hồ cát bị lật ngược không chỉ đơn thuần là để đánh lạc hướng. Nó là chìa khóa để giải mã vụ án này, một lời thì thầm về thời gian và sự thật bị che giấu. Và cô, Thanh Hà, sẽ lật ngược lại chiếc đồng hồ cát của sự thật, từng hạt một, cho đến khi ánh sáng soi rọi mọi ngóc ngách của vụ án mạng bí ẩn này.
 
Quay lại
Top Bottom