Tổng hợp các oneshot về GinShi

love_sherry_forever

vẫn ta xưa người cũ
Thành viên thân thiết
Tham gia
28/7/2015
Bài viết
102
Đây là topic để mình đăng những oneshot về GinShi của mình. Mong mọi người ủng hộ:D

Author: love_sherry_forever

Disclaimer: Mình không sở hữu DC.

Pairings: GinShi

Genre: Đủ các thể loại nhưng nhiều nhất chắc là tình cảm.

Rating: Từ 13+ đến 15+ ( Au sẽ cố gắng giảm sự biến thái xuống mức nhẹ nhất :)))

Warning: Như đã nói trên, các fic trong này là CỦA MÌNH, mong mọi người tôn trọng bản quyền tác giả:), nếu muốn đăng ở nơi khác, làm ơn ới mình một tiếng, mình sẽ đồng ý ngay:)
Độ OOC của các nhân vật sẽ tùy theo sự bất bình thường của Au, nhưng chắc chắn là trong bất kì fic nào, họ cũng bị "sửa đổi", không ít thì nhiều. Vậy nên, nếu không tìm thấy hình ảnh một Shiho lãnh đạm, hay một Gin lạnh lùng và tàn nhẫn,...thì cũng đừng đánh Au:D


Đây là lần đầu tiên Au viết GinShi, mong mọi người nhận xét và cho ý kiến:D khen chê gì Au cũng nhận hết, xin đừng ngại:D

Au hứa sẽ có fic mới sớm thôi:D
 
Hiệu chỉnh:

RIGHT HERE WAITING FOR YOU



- Cứ khóc đi - Anh nói gần như ra lệnh

Mà có lẽ là thế thật.

Cô ngỡ ngàng nhìn anh rồi không vùng vẫy nữa, cứ áp mặt vào ngực anh mà khóc. Đã lâu lắm rồi cô không được anh bế như thế này, mà cũng đã lâu lắm rồi cô không được gần anh chứ nói gì đến chuyện được anh ôm hôn.

Bờ ngực anh thật rắn chắc, cô nhớ anh quá.

Cô nhớ những buổi chiều mưa, anh và cô, mỗi người một cuốn sách, vừa nhâm nhi tách cafe nóng hổi, cô vừa ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh, để anh vuốt ve mái tóc mình. Ngoài trời mưa rơi tí tách, hòa cùng tiếng nhạc dập dìu của bản ballad Right here waiting for you. Cô đã yêu anh. Cô đã yêu anh bằng tất cả ngây ngô của tuổi mới lớn, cô đã yêu anh bằng cả trái tim. Và anh cũng thế, anh nhớ những buổi tối cô và anh bên nhau, cô chơi dương cầm và anh đệm ghi - ta, đêm đó, khúc ca lãng mạn nhất đời anh đã được cất lên, đầy da diết.

Khi đó cô 16 và anh 24.

Giờ anh 28 và cô 20, anh nghe tiếng lòng mình thổn thức khi thấy cô khóc vì một thằng con trai khác.

-" Thằng nhãi khốn nạn! " - Anh giận đến run người.

Cô khóc ngày một to hơn, tiếng nức nở của cô khiến anh đau vô cùng. Cô nào có hay ?

Nhưng anh đâu biết, cô không khóc vì hắn mà cô khóc vì anh, làm sao anh biết được cô nhớ, cô giận anh đến nghẹn lời ?

Anh bế cô ra khỏi lễ đường, chiếc váy trắng tinh khiết của cô giờ đã thấm đẫm máu.

Cô không khóc nữa, bỗng dưng cô cảm thấy chuyện này thật quá khôi hài, giờ cô đã chính thức trở thành " cô dâu chạy trốn ", hay thật. Đúng là có mơ cô cũng không tưởng tượng được một ngày " quái thú " lại cứu " công chúa " khỏi tay " hoàng tử ". Cô bật cười.

- Chuyện này đáng cười lắm sao ? Em không thấy tôi đang bị bắn tơi tả hả ?
- Cả hai chúng ta đều biết đó không phải là máu của anh mà. - Cô khúc khích.

Anh mỉm cười.

Tiếng xe Porsche 365A xa dần...

Đêm hôm đó, tại một căn nhà nhỏ, tiếng dương cầm lại vang lên, hòa cùng với nó trong bản ballad bất hủ của Richard Marx là tiếng đàn ghi - ta bập bùng...

_ THE END_

- Đây là fic GinShi đầu tiên của em a~:KSV@11:, mong mọi người ủng hộ:KSV@03: thông cảm vì fic ngắn quá.






 
Hiệu chỉnh:
@love_sherry_forever
=D> OA, fic về GinShi nè!!
mà đây là fic đầu tiên của em'@^@|||? fic GinShi đầu tiên phải không ;)) ?
Em còn mắc lỗi type đấy nhé!!
"Giờ anh 28 và 20".

Mà đọc xong, ss không hiểu lắm :p vậy là Gin cứu Shi ra khỏi lễ đường, trước đó trong lễ đường đã có 1 cuộc ẩu đả gì đó (nói thiệt, ss hơi "bất bình thường" khi nghĩ chi tiết "máu" không phải là thật, có thể là rượu vang đỏ mà thôi :D)

Phần miêu tả nội tâm nhân vật của em rất tốt đó nha!!
(ss phải công nhận điều đó :-bd ). Nội dung cũng rất hay, chỉ có điều:-"...ngắn quá!!

GinShi trong fic này lãng mạn ghê luôn=))! Không giống với hình tượng trong DC tẹo nào!!

ss tò mò, không biết chap sau sẽ như thế nào ta:KSV@13:?
 

PROMISES




Do you belive in afterlife? In fate?


-
Tỉnh dậy đi ... chơi thế là đủ rồi ...

- Hãy hẹn gặp nhau ... ở nơi có màu đỏ mà cô yêu thích nhé ...

- Sherry. Ái chà, đọc được cả suy nghĩ của tôi cơ à.

- Những lời vàng ngọc vừa rồi của anh đã đeo bám theo tôi cả vào giấc ngủ hàng đêm đấy - Cô cười mỉa mai

- Vinh hạnh cho tôi quá - Anh cũng ngạo nghễ không kém.

- Kudo đâu?

- Thằng nhóc thám tử? Hắn không ở đây đâu. - Anh cười nhạt.

- Thế có nghĩa là chỉ có mình chúng ta ở đây - Cô bỗng trở nên vui vẻ.

- Mà ... anh ghen à? - Ôm cổ anh, cô láu lỉnh hỏi - Đùa chút thôi mà - Nhìn vẻ mặt hầm hầm của anh, cô nhún vai - Thôi kệ đi, ta được ở một mình và ...

- Và sắp chết - Anh gỡ tay cô ra.

- Thôi mà, em biết anh đã nhớ ra rồi - Cô phụng phịu.

Đúng, anh đã nhớ ra rồi, khi nhìn thấy cô hôn hắn anh đã nhớ ra tất cả. Và thề có Chúa, anh sẽ không bao giờ muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa.

Một cái hố rất sâu ...

Một cái hố mà anh không thể nào thoát ra được ...

Một cái hố chứa đầy kỉ niệm của anh và cô ...

Nhiều lắm ...

Nhưng chỉ kỉ niệm mà thôi ...

Đau!

Lần đầu tiên anh gặp cô là trong một buổi chiều tuyết rơi trắng xóa. Tuyết che cây, lấp nhà nhưng lại không thể nào vùi đi được vệt máu đỏ tươi của cô. Anh - 22 tuổi đã là một trong những sát thủ hàng đầu của tổ chức, được "ông ấy " cử đi để khử cô. Giết người với anh chỉ là chuyện cơm bữa và cô đáng ra cũng chỉ là một trong vô vàn nạn nhân xấu số của anh. Nhưng không hiểu vì sao, lần đầu tiên anh từ kẻ săn mồi biến thành con mồi, khi cô nhìn anh, một cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng anh - một cảm giác mà anh chưa bao giờ có. Và không biết bằng cách nào nhưng hôm đó cô đã mang cái " lạnh" của anh tan vào tuyết ...

Nơi góc đường ấy đã trở thành nơi có màu đỏ mà cô yêu ...

Vì anh, cô đã chấp nhận tham gia tổ chức trong sự hả hê của Boss, mặc cho anh hết lời khuyên ngăn.

Anh và cô đã có những tháng ngày yên bình và hạnh phúc trong tổ chức và có lẽ sẽ mãi như thế nếu không có " cô ta ". "Cô ta" xuất hiện mang theo hàng đống rắc rối cho cô và anh ...

Cho đến một ngày ... anh quên cô ...

Cô như phát điên khi anh đẩy cô ra xa :

- Cô là ai?

Cô lao vào anh, đấm anh, trách anh chỉ để nhận được câu trả lời lạnh tanh của anh:

- Tôi là Gin, từ giờ tôi sẽ là giám sát viên của cô.

Cô đã quỳ xuống, xin anh nhớ lại ...

Nhưng không, anh đã quên tất cả ...

Đau ...

Cô đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, kể cả khi anh quỳ xuống van xin cô, để rồi hôm nay cô lại tỏ ra thật trẻ con trước anh. Cô yếu đuối quá ...

- Tòa nhà này sẽ nổ tung trong vòng năm phút nữa. Và tôi có nhiệm vụ không cho cô bỏ trốn.

- Thật không, hay do anh tự nguyện - Cô vẫn chưa buông tha anh.

- Tôi xin lỗi - Không kiềm chế được nữa, anh hôn cô.

- Làm sao em tha lỗi cho anh nhanh thế được - Cô bĩu môi - Thế này nhé, anh có tin là có kiếp sau không?

Anh nhìn cô nghi hoặc ...

- Nếu là có thật thì anh sẽ lại đợi em ở góc đường ấy nhé - Cô làm vẻ nghĩ ngợi - Xem nào 30 năm nữa được không, anh không được đến muộn đâu đấy.

Anh gật đầu.

- Giờ thì hôn em nào.

3 ...



2 ...



1 ...



" BÙM"



30 năm sau ...

-Xin lỗi, không biết tại sao nhưng tôi có cảm giác là mình đã gặp em ở đâu đó rồi.

- Từ sáng đến giờ có hơn 10 chàng trai hỏi tôi câu đó rồi, và tôi chẳng quen biết ai trong số đó cả - Cô chỉnh lại gọng kính - Nhưnh thật lạ là lần này tôi cũng có cảm giác giống anh.

Anh phì cười:

- Vậy không biết em có muốn đi uống cà phê với anh chàng thứ 11 này không?

- Sao lại không nhỉ?

.....

- Tôi tên là Shiho Miyano, nhưng mọi người vẫn hay gọi tôi là Sherry. Còn anh?

- Gin - Anh nói ngắn gọn - Tôi tự hỏi một cô gái quyến rũ như Sherry thì lại làm gì ở góc đường vắng vẻ ấy nhỉ?

Cô đỏ mặt:

- Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi thực sự thích nơi đó - Cô bối rối.

- Tôi cũng vậy - Anh ngạc nhiên - Hay đó là định mệnh ?

- " Có lẽ ..."


Ngoài trời tuyết vẫn rơi ...


_THE END_
 
Hiệu chỉnh:
@Duong Ngoc Huyen : Cảm ơn ss :x yêu ss nhiều lắm luôn á <3 Nội dung của fic này đến em còn không hiểu được cơ mà =)) Nó thực sự khó hiểu :-/ Còn lỗi type em đã sửa rồi :D Còn chi tiết máu thì ....8-}em chịu luôn =)) Thanks ss vì lời khen, sướng lắm luôn á :KSV@11: Fic ngắn ... em cũng không biết làm thế nào nữa:v GinShi trong này ấm lắm luôn đúng không?:)

P/S: Chap mới sẽ không có đâu ss, OS mà, fic mới thì tất nhiên rồi:))
 
Hiệu chỉnh:
GinShi của mình :"> Cách viết của bạn khá mượt, và nội dung oneshot gần như là đúng gu đọc của mình luôn :3 Cá nhân mình thích oneshot thứ 2 hơn (chắc vì nó dài và dễ hiểu hơn :)) ), cái đoạn 30 năm sau rất là dễ thương ^^~ Còn oneshot thứ nhất thì cái đoạn máu me mình vẫn chưa hiểu lắm :thinking: Hổng lẽ Gin-sama cướp cô dâu rồi xả súng bùm chéo gì đó rồi máu bắn vô váy Shiho hả =))
 

NẮNG MUỘN




Tôi gặp em vào một chiều nắng muộn
Khi mặt trời đã lấp lóa nơi xa
Khi màn đêm lại sắp sửa ngân nga
Khúc dạo đầu của bài ca muôn thuở...

Mây hồng trôi lững lờ, sắc cam đã dần ngả tím.

Ngày sắp tàn ....

Nắng len lỏi qua các kẽ lá, nhảy nhót trên mái tóc em, vuốt ve làn da trắng ngần, tràn xuống bờ vai run rẩy, vương lại nơi đáy mắt kia chút gì đó buồn.

Cây lặng im ... Gió lặng im ... Tôi lặng im ...

Bởi vì ....

Em đang khóc. Giọt nước mắt trong veo, lăn dài trên hai gò má xanh xao.

Bỗng ... tôi thấy sao mà đau.

Biết bao tủi nhục của dứa bé không cha, không mẹ theo dòng lệ nơi khóe mi em rơi ướt đầm vai tôi, thấm đẫm lớp áo mỏng manh, rồi ngấm vào tim tôi lúc nào không hay.

Nỗi đau của tôi, ai hiểu nổi?

Bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy tôi, đầy sợ hãi. Đôi môi nhỏ cong cong vẻ hờn dỗi cứ nức nở, thút thít mãi không thôi. Trước khi thiếp đi trong vòng tay tôi, em còn ú ớ hỏi:

- Anh là ai?

Khẽ hôn lên vầng trán cao, rộng, tôi thầm thì:

- Anh là Gin, bạn của em, Sherry ạ.

Tội lỗi của tôi sao mà lớn quá!

Màn đêm buông xuống, nuốt chửng hai kẻ mộng du: một sát thủ, một thiên thần.

Văng vẳng đâu đó là tiếng hát bi thương, đầy ai oán ... tôi và em ... ai sầu hơn ai?



Tôi xa em vào một chiều nắng muộn
Khi hoàng hôn vẫn lảng bảng chân trời
Khi đôi mắt vẫn đong đầy lời chưa nói
Chỉ riêng đôi tay đã vội buông lơi ...
Tổ chức đã bị tiêu diệt, tôi trả lại tự do cho em. Ừ, níu kéo làm chi nữa, có còn gì đâu, buông thôi.

Em nhìn tôi, trân trân, không chớp. Đôi mắt xanh biếc khẽ nổi sóng. Em đang nghĩ gì? Thầm cảm ơn hay oán trách tôi?

Tôi vội quay lưng, dù là gì đi chăng nữa tôi cũng không muốn nghe. Tôi sợ lắm.

Gió rít bên tai ....

Tôi không nghe thấy tiếng nước mắt rơi ... Em không còn là cô nhóc con ngày nào nữa rồi. Tiếc thật ...

Tiếng xe át tiếng lòng, xé gió lao vào đêm...


Gặp lại em trong một chiều nắng hạ
Rực rỡ môi ai nụ cười ngày xưa ấy
Bối rối con tim, má ửng hồng
Mắt trong veo chất chứa đầy thơ ngây.
Lặng lẽ theo dõi em, lặng lẽ ngắm nhìn em, lặng lẽ bảo vệ em, và rồi lặng lẽ đau, tôi ngốc quá phải không?

Hôm nay là ngày cưới của em cùng người ấy. Mắt em cười, ôi sao đẹp. Má phớt hồng, ôi sao yêu. Môi hôn vội, đau thật đau ....

Mái tóc ngắn vấn cao, cài bông hoa sữa dịu dàng, rực rỡ trong nắng hạ chói chang, em đã thuộc về người khác.

Tung bó hồng em bật cười khúc khích
Ôm người thương âu yếm mãi chẳng rời
Hôn môi vội, nháy mắt yêu tinh nghịch
Ngậm đắng cay, yêu thương hóa mây trời ...
Trong một thoáng, em nhìn tôi, sững người rồi cười mỉm. Trao cho "chồng "một nụ hôn nồng ấm - Em bất ngờ đâm vào tim tôi một nhát thật sâu.

Cười rạng rỡ, em tung bó hoa.

Chơi vơi ... vụn vỡ ... rơi.

Tôi nhặt một bông hồng.

Lộng lẫy .. kiêu sa ... cầu kì.

Đây là thứ em thích?

Cười nhạt: Rác rưởi.

Em theo "chồng" lên xe hoa. Đám cưới tan... Tôi cũng tan ...

Kỉ niệm, kí ức giờ chỉ là phù du.
Nhớ gì về hoàng hôn
Yêu gì về nắng muộn
Khi ngày tàn đã tắt
Nước mắt đã ngừng tuôn?
Nắng muộn một lần nữa lại trải dài ...

Tôi một lần nữa lại đau ...


_THE END_

Đây là quà 21/10 ( kỉ niệm hậu 20/10=)))Au dành tặng cho các ss:@hana ran, @Duong Ngoc Huyen, @pecun_evil. Các ss có ngày vui vẻ nha^^
 
Hiệu chỉnh:
Oh yeah, quà 20/10 muộn đây mà. Em viết ngày một lên tay đây. câu văn của em mượt rồi đấy. Em miêu tả rất hay. không quá cường điệu nhưng mọi người vẫn thấy được những gì em cần nói. Cố lên chị luôn ủng hộ em
 
@hana ran : Cảm ơn ss, cái này là do hôm qua không đánh máy kịp, tạm gọi là quà hậu 20/10, quả là một ngày đầy kỉ niệm=))
Được ss đích thân chỉ giáo tất nhiên phải lên tay chứ, cũng nhờ ss cả, yêu ss lắm lắm luôn:*
@AkiRan_2610: Cảm ơn bạn, đây là fic mà mình trở lại đúng với mình, không hường nữa mà bi cực kì thương, mong bạn tiếp tục ủng hộ.^^
 
Ss thích nhất os Nắng muộn, ko chỉ vì trong fic em còn lồng thêm những câu thơ rất hay mà cảm xúc của nv dc em khắc họa rất sâu sắc ;) đọc fic của em tự nhiên táy mình con kém quá :">
Có lỗi đánh máy nha em ;)
Gặp lại emtrong một chiều nắng hạ
Nhớ cách hai chữ ra nha em ^^
 
Chào em :"> Chị nghĩ là mình sẽ còn cắm cọc ở đây dài dài mất :"> One-shot mới rất hay, đọc có cảm giác như đang đọc một bài thơ vậy, khá là mượt và không bị hẫng :x Em còn nhỏ như vầy mà viết tốt quá :x Cơ mà Gin-sama, anh có thể đập chậu cướp bông như one-shot thứ nhất cơ mà, tại sao không dùng khẩu Beretta của anh bắn gã "chồng" đó toé máu rồi cướp Shiho đi chứ :((:((:(( =))=))=))
 
@Phong Anh : Đấy là do OS đầu tiên Shiho cx đồng tình chứ không thì đang chạy cô nàng cho một phát "thần dược" là anh ngỏm củ tỏi=)) với cả anh không làm thế thì mới có chuyện chứ, chẳng lẽ, chị muốn em thất nghiệp:((
 
OA, đọc cái shot thứ 3 này, ss thương Gin quá đi :KSV@18: tình yêu thầm lặng của ảnh... thật sự đáng được đền đáp nhiều hơn thế!

Vậy là shot này của em, Shi không yêu Gin sao :KSV@17:
em miêu tả rất mượt, từ ngữ không quá cầu kì nhưng lại mang vẻ nhẹ nhàng, dễ hiểu, dễ dàng đi vào trái tim người đọc.

Mà này, mấy câu thơ đó là em tự chém sao:KSV@13:?

Hay lắm đó em:KSV@05:ss ủng hộ và muốn đọc chap mới.:KSV@11:

tks em vì món quà ngày 20-10 nhé :KSV@03:
 

ĐÊM



*Đây là quà sinh nhật muộn em tặng ss @Duong Ngoc Huyen :**
Lưu ý: Nhân vật trong đây đã bị OOC một cách triệt để.
Đây là lần đầu tiên Au viết về cốt truyện này, không tránh khỏi sai sót và những lối mòn trong cách miêu tả. Mong không bị "ném đá" quá dữ dội =))

12h

Tích ... tắc ... tích ... tắc


Tiếng đồng hồ vang lên đều đều, khô khốc.

Chiếc máy quay đĩa bị vấp, kêu rè rè.

Anh lẩm nhẩm hát ...

Chất giọng khàn khàn của anh như hòa làm một với màn đêm đặc quánh.

Anh chếnh choáng say.

Đôi mắt đờ đi vì ma men. Tìm cô trong hơi rượu thật dễ dàng, anh chẳng cần chúng nữa.

Anh quờ tay lên bàn, tìm chai rượu uống dở.


"Choang"


Rượu chảy lênh láng, tỏa ra khắp nơi, chạm tới chân anh. Lạnh.

Anh nhìn xuống, thứ chất lỏng sền sệt làm anh sợ. Rú lên hoang dại, anh nhảy ra khỏi ghế, chạy như điên khắp nhà rồi bỗng ngồi phịch xuống, cười ngất. Thật thảm hại!

Anh chẳng còn tỉnh táo nữa. Anh đã uống bao nhiêu ly rồi? Ba? À không, ba chục? Mà anh biết để làm gì nhỉ? Đằng nào cũng chỉ là một con số mơ hồ.

Ờ, tất cả cũng chỉ là mơ thôi.

2h

Căn biệt thự rơi vào im lặng.

Ánh sáng của ti-vi hắt lên tường. Nhập nhòa.

Trăng chiếu rọi qua cửa sổ, rót lên chiếc đàn dương cầm gỗ gụ màu bàng bạc ma mị.

Anh loạng choạng đứng dậy, đầu đau như búa bổ. Hơi thở còn nồng nặc mùi rượu.

Tiếng đàn lúc réo rắt, lúc da diết anh nghe như còn văng vẳng đâu đây. Mỗi nốt lặng cô chơi như đọc thấu lòng người.

Anh ngồi vào đàn, tay lướt trên những phím "nhớ". Đên trắng xen lẫn nhau, "thăng" của nốt này lại là "giáng" của nốt kia. Thật rắc rối.

Anh không thích âm nhạc.


"Choang"


Giai điệu phải hợp nhau, các nốt phải ăn khớp với nhau. Sao khônng thể chơi tùy thích? Sao độ ngân, rung không thể lộn xộn? Sao nhịp phách không thể điên đảo? Hợp âm anh vừa tạo, chẳng phải quá ấn tượng sao?

Nhưng cô lại gọi đó là "sự hài hòa" và yêu chết mê chết mệt thứ này. Anh thật không hiểu nổi. Tự do chẳng phải tuyệt hơn?

Chân anh buông pê-đan.

Thế là đủ rồi.

3h

Anh đứng trước gương, nhìn chằm chằm hình phản chiếu của mình. Đầu tóc rối bù, thần thái nhợt nhạt, đôi mắt sưng mọng, đỏ hoe. Ai đây? Hắn chẳng phải anh!

Anh đưa tay vuốt dọc khung hàm lẫn bộ râu lởm chởm lâu ngày chưa cạo. Đây chắc chắn không phải anh!

Anh vốn tốt đẹp hơn thế này nhiều. Giờ nhìn vào gương anh chỉ thấy một gã nghiện rượu cùng thân xác tàn tạ.

Mái tóc, đôi mắt anh sao lại thế này?

Và bên cạnh anh, cô đâu rồi?

Theo thói quen, anh đưa tay sang, ôm lấy. Nhưng lần này, anh chỉ nhận được một khoảng không đến hụt hẫng. Một hình bóng, không hơn không kém.


"Choang"


Mảnh gương vỡ rơi loảng xoảng. Những gì còn lại chỉ là chút kí ức méo mó, vậy còn cần làm chi?

Anh nhặt một mảnh gương lên, con mắt xót xa nhìn anh chòng chọc. Thấp thoáng trong đó sao anh vẫn thấy cô?

Cửa sổ vỡ tan cùng mảnh gương trên tay anh.

Tiếng đêm lọt vô phòng, im ắng đến lạ.

Anh ném mình xuống gi.ường. Máu từ vết thương loang lổ khắp khăn ga.

Gương vỡ, kính vỡ hay trái tim anh đang vỡ?
Tay anh hay linh hồn anh đang rỉ máu?

Anh cũng chẳng biết.

4h45


Trời nhập nhoạng sáng.

Thứ nắng nhờ nhờ ôm gọn mọi vật.

Lại một đêm nữa không ngủ, anh trằn trọc.

Tại sao mỗi khi ngày bắt đầu chăng sao thì bao cảm xúc, yêu thương xưa lại ùa về như thế? Thế có ác độc quá không? Có tàn nhẫn quá không? Anh bước còn không vững, nói còn không nên lời, liệu có đủ sức để chống đỡ sự điên loạn của bản thân? Anh nghĩ là không. Ừ, dù gì anh cũng chỉ là một con người thôi mà.

Một khung cửa bị vỡ, một chiếc gương chẳng ra hình thù, những trang nhạc bay lả tả. Một khung cảnh hoang tàn ....
Một kết thúc buồn cho một câu chuyện đẹp.

Anh nằm trên gi.ường, hai tay buông xuôi. Đuổi theo những thứ như vậy đã đủ mệt chưa? Bi, thương, hài ... có đủ cả.

Nhưng sau cùng anh vẫn nằm đây, cười. Thảnh thơi.

5h30


Đôi mắt mệt mỏi khép dần ...

Dưới sàn, những viên thuốc ngủ vẫn còn vương vãi ...

_THE END_

P/s: Cho em nói ké một tẹo nhé ss ;)

@AkiRan_2610: Nhìn mà học tập nhé cưng =)) mau ra fic đê ;))
 
Hiệu chỉnh:
@love_sherry_forever: com đầu tiên, còn lỗi type kìa bà ~~~ shot này khó hiểu quá đê ~~~~ Ôi Gin-sama của tui, sao lại khổ đến thế kia chớ?! Tui bít mà bít mà! Nhất định sẽ ra fic nhưng chậm mà chắc chẳng phải hơn sao?!?!?!?!?!?!?!?
BTW, hóng cái shot kế tiếp ~~
 
@AkiRan_2610 : Lỗi type ở đâu? Ở đâu? Ở đâu? Chỉ tui sửa đi bà.
Bà yên tâm, Gin-sama của bà còn khổ dài dài, anh nào rơi vào tay tôi thì cũng khổ vì Shi hết =)) Bà thấy mấy shot trên kia có cái nào dễ hiểu không? Nó ăn vào máu rồi, viết dễ hiểu thì chán lắm với lại tôi không có khả năng =)) Nhưng shot này tui thấy nó dài hơn rồi mà sao bà không khen tui :(( Nội dung cái này cũng mới, không còn hồi tưởng nữa *kiềm chế khó lắm nha*
 
=))=))=)) vui quá, vui quá=)) cuối cùng thì ss cũng có quà sinh nhật muộn rồi :)).
Đợi ss "chén chap mới" xong sẽ comt nhận xét nhé em :KSV@05:.
ss đã đọc xong và quay trở lại chém: ...
:KSV@15:Sao lại như vậy được chứ? Fic của em viết Shi đã die rồi ư? Còn mỗi chàng Gin ngồi bần thần trong đêm tối :KSV@18:. ss rất thích cái kết này, dù nó hơi lụy tình, nhưng mặc kệ, ảnh phải chết theo Shiho thì mới có thể gọi là mối tình "sống chết vì nhau" chứ nhỉ?:KSV@05:. ss rất thích cách miêu tả của em, không nhiều chữ. Nhưng có một vài câu trong fic hơi khó hiểu chút em nhé:KSV@04:. Lỗi type còn nè: chuếch choáng => chếnh choáng. ss đọc tới đoạn gầm rú của Gin mà thấy em "biến thái" quá đi à =)). Anh Gin trong chap này của em có độ OOC không hề nhẹ nha :)) tỉ lệ thuận với độ si tình của anh:KSV@18:.
Fic mừng sinh nhật của em rất đủ đô a~ vừa đúng lúc ngoài trời đang mưa nên ss đọc có cảm xúc hơn :KSV@11:.
Tks em vì món quà sinh nhật muộn này nhé!:KSV@03:
 
Em viết hay lắm. SS biết sắp tới sẽ có 1 Au chuyện viết fic quằn quại, đau đớn,dằn vặt nữa rồi. SS thích kiểu fic hành nhân vật như thế này.

Quà tặng @Duong Ngoc Huyen ý hả. Nếu Hana nhớ không nhầm thì nàng này thích kiểu hồn nhiên như cô tiên mà nhỉ? Nhưng dù sao ss cũng thấy ghen tị với nàng ấy.

Trông chờ những chap mới của em. Em cứ viết ít nhưng chất như thế này là ss khoái rồi. Yêu em.
 
×
Quay lại
Top Bottom