- Tham gia
- 26/10/2011
- Bài viết
- 369
Tềnh hềnh là Saya thấy độ này KSV càng ngày càng có nhiều mem yêu HakRan mà thử bới tung box fanfic cũng chỉ thấy 1, 2 fic về couple này. Là 1 fan cuồng của nii Sa và nee Ran, hôm nay Saya mạo muội tổng hợp lại các fic HR ở các 4r khác về cho HR's fan-ers cùng đọc và suy ngẫm ^^ (dĩ nhiên là ghi rõ nguồn rồi )
Đầu tiên là các fic của những ss kì cựu bên MCF (https://conankun.yourme.net)
Oneshot ĐẾN PHÚT CUỐI by Pelun_96
Oneshot FORBIDDEN LOVE by Devil_tears & Angel_cute
Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết rung động….
Mái tóc em dài ngang lưng,với nụ cười xinh xắn như 1 thiên thần, cái nhìn của chúng ta, giúp tôi hiểu ra rằng, có cái thứ gọi là tình yêu sét đánh tồn tại
Tại vụ án đó, tôi gặp em. Em thanh toát, khuôn mặt như thiên sứ e lệ trong đôi cánh, ko, em còn đẹp hơn cả thiên sứ, thật buồn cười, vì tôi chưa biết khen ai ngoài bản thân bao giờ, và cũng ko có hứng thú vs phụ nữ, nhưng chỉ riêng em, cô gái cứng cỏi của tôi
Em nhìn tôi thật lâu,dường như đã bắt gặp ánh mắt của tôi dành cho em, em khẽ quay đầu
đi, dường như em muốn trốn tránh điều gì đó. Có lẽ…ngay từ lần đầu gặp tôi đã gây ấn tượng xấu cho em rồi sao?
Tôi là người ko chịu chấp nhận bất cứ gì ko đúng ý mình, tôi vội lại bên cạnh em, em nhìn tôi, thật lâu, đôi mắt xanh trong như biển ấm áp, và khẽ nâng tay em lên, hôn lên đó một nụ hôn.Thật ra, từ lần đầu gặp, có thể hơi quá đà nhưng tôi dường như ko thể kiểm soát, đặt môi mình lên bàn tay trắng nõn của em. Hương thơm từ cánh tay em,từ những lọn tóc của em khẽ tỏa ra, khiến tôi ngây ngất
-Tôi tên là Hakuba Saguru. Hân hạnh đc quen biết em - Tôi nở 1 nụ cười, mong em đáp lại
-Tôi…là…Ran Mori - Em như miễn cưỡng trả lời, định rút tay ra khỏi tôi
Tôi biết chúng ta cùng cảnh ngộ. Và tôi là người hiểu em nhất, ko phải vấn đề thời gian, mà là từ đôi mắt em, tôi đã biết đc ý nghĩ của em.
Tôi đã quyết định rằng mình phải có em. Năm đó…đó là ý nghĩ của một cậu nhóc người mới lên 12 tuổi
--------------------------------------------------------
5 năm sau
- Saguru, dậy nào, chúng ta còn phải đi học - Tiếng em mềm mỏng đánh thức tôi dậy
Ánh sáng chợt ùa vào, bao quanh lấy em, mỗi ngày tôi đều có em là thiên thần đánh thức dậy. Suốt từ hôm đó, tôi đã bắt em làm bạn của tôi. Em miễn cưỡng gật đầu, em ko thể chối bỏ đc, vì tôi bắt ép em.
Cha tôi là trưởng sở cánh sát,tôi là 1 thám tử nổi tiếng, cha em ko có chốn dung thân, ngay
từ lúc 7 tuổi, gia đình em li tán và thế là em phải sống trong khổ sở, chỉ có cách làm bạn với tôi, ông Kogoro cha em mới có thể đi làm trở lại.
Tôi trở về gặp em ko nhiều, tôi cứ sống phiêu bạt nhiều nơi, đầu tiên là ở Anh, sau đó có vài lần quay về Nhật để gặp, và hình như, ngoài tôi ra, em còn có một "kẻ bám đuôi" theo nữa. Hắn là Shinichi Kudo, cũng là 1 thám tử, hắn đã ở cùng em trong suốt thời gian mà tôi du học, khiến tôi phát cuồng lên, tôi về chỉ để khẳng định lại rằng:”Em là của tôi.”
Cha mẹ em chia li từ nhỏ, em chỉ biết nhìn họ cãi nhau, nhìn ông bố rượu chè trên bàn suốt
ngày chỉ toàn vỏ lon bia, mẹ thì thi thoảng mới ghé thăm, hạnh phúc gia đình sớm chốc tan nát. Nhưng, em vẫn giâu nó đi mà cười, mõi lần như thế, tôi giữ chặt em trong vòng tay, và chỉ muốn em khóc thật nhiều, ko phải chỉ là long lanh ở khóe mắt, để em khóc, tựa vào bờ vai tôi, để em xem tôi là 1 điểm tựa
Em càng ngày càng tỏa sáng và xinh đẹp, gương mặt mỗi lúc trưởng thành và sắc sảo, mái tóc ngày 1 dài hơn, tướng mạo càng đẹp hơn, như 1 viên ngọc mài duỗi thật đẹp, tôi lo lắng, rằng sẽ có người phát hiện ra em, sẽ cướp mất em từ tay tôi, và…người đó cũng đã xuất hiện
Shinichi Kudo, em vì người đó mà quan tâm chăm sóc, mà kiên nhẫn chờ đợi, mà từ chối những cuộc gọi điện của tôi, tôi đã…lập tức quay trở lại, và tranh đấu vs hắn
Em một lần nữa dịu dàng bên tôi,chăm sóc tôi, nhìn tôi chăm chú, vẻ đột nhiên lo lắng, có lẽ là...em ko thể nào nói cho tôi biết đc rằng...Em thích người đó chăng?
- Saguru, anh…đang nghĩ gì đó? - Em dịu dàng cất tiếng gọi, nhìn tôi thẫn thờ suy tư, em vẫn ko biết rằng tôi đang nghĩ về em
- Anh…chỉ là… - Tôi vòng tay qua cổ em - Anh có thể giữ em đc bao lâu nhỉ? - Tôi cười
Em hơi ngẩn người, sau đó cũng cười theo
- Anh lại đùa nữa rồi
Em thật sự xem đây là 1 chuyện đùa sao? Tôi thật thất vọng với chính mình
- Cứ xem như anh đang đùa, vậy hãy nói câu trả lời của em xem nào?-Tôi giễu cợt xem vẻ mình đang đùa
- Dĩ nhiên là mãi mãi, chẳng phải anh đã nói anh là bạn trai của em rồi sao? - Em nói 1 cách trầm lắng,có vẻ em muốn đùa lại nhưng giọng nói sầm uất của em đã làm tôi nhận ra…Chắc hẳn em Chưa bao giờ yêu tôi
Tôi ko thể kiềm chế mình, trong buổi nắng sớm, gió thổi nhè nhẹ, lá bay thoảng qua, con đường vắng lặng còn thoảng chút sương mù, bàn tay tôi đẩy em vào tường, và nhắm lấy môi em, tôi hôn lên đó, hôn em như chưa bao giờ có thể mãnh liệt hôn, tôi muốn nghiền nát môi em vào chính môi của mình
Em thẫn thờ, vội lấy tay đẩy ra
- Ko!!!- Tiếng nói như xé toạc trái tim tôi
- Em…làm sao thế? - Tôi mắt mở to ra,lòng đen tắng trợn ngược lên, em đã…cự tuyệt, trước đây em chỉ né tránh nhẹ nhàng, kể cả khi tôi hôn lên trán em, kể cả khi tôi ghì siết em trong vòng tay thật chặt, em vẫn ko hề đẩy tôi ra
Chẳng lẽ…đối với em…tình yêu của em ko thể đáp lại qua nụ hôn
Ngón tay em dần dần gạt sang bờ môi đỏ thắm, đôi mắt nhắm lại, đôi lông mày cau lại, mái tóc khẽ bay bay, em cố gạt đi kí ức vừa mới hiện lên hồi nãy,tôi nâng mặt em, đẩy em sát vào tường, hôn ko dừng trên đôi môi đó, hôn em trong sự điên cuồng ghen tức
-Em…Chẳng lẽ…Em đã thích người khác rồi sao? - Môi tôi cứng cỏi hơn, giọng chua xót, tôi từ từ nói với em
Lúc này, em mới quay sang nhìn tôi, khuôn mặt đỏ lên, có chút hoảng loạn, em vẫn chưa biểu lộ ra rõ ràng
- Em…xin phép…- Em vội nhấc cái cặp bơ vơ dưới đất và quay người đi
- Em…hãy trả lời câu hỏi của tôi? - Tôi siết lấy cánh tay em, tôi phát cuồng lên…
Đôi mắt em trong suốt, tựa hồ chẳng có gì trong đó, em ko cần phải lo nhiều, từ khi có tôi đến
- Ko có! - Em dịu dàng mỉm cười, rồi lặng người quay đi
Vậy là…tôi vẫn còn có thể có đc em
-------------------------------------------------------------------------------
- Saguru, anh dậy đi, tất cả mọi người đều đã về rồi - Em khẽ lay vai tôi, tôi ngủ gục trên bàn.
Từ ngày quay lại, vs tư cách là hội trưởng hội học sinh, tôi phải giải quyết bao nhiêu chuyện, và đã ngủ đi mất. Vậy mà…em vẫn tranh thủ đến đây đón tôi sao?
Ánh mắt em từ từ chuyển sang tôi, mái tóc tôi lòa xòa lắm nên em khẽ lấy tay vuốt nhẹ, em kéo tay tôi dậy - Mình về thôi…- Em trở lại như mọi ngày, hoạt bát và đáng yêu, nhưng tôi biết, em đang cố giấu đi cảm xúc thật trong mình, chỉ đáng buồn là…tôi ko biết em đang nghĩ gì
-Ừh - Nụ cười gượng gạo của tôi khẽ chớm, tôi cười mà trong lòng rất đau, tôi đã từng chứng kiến cảnh người đàn bá góa phụ khóc sướt mướt cho người chồng chết oan, hay cô gái bị người yêu giết….
Cảm xúc của tôi chưa bao giờ đồng cảm lấy 1 lần, mà sao..bây giờ tôi lại bấn lòng đến vậy?
Em nắm tay tôi bc ra khỏi phòng họp hội học sinh, trải dài trên dãy hành lang, em kéo
tôi đi, nụ cười chưa tắt, em cười như thiên thần…..Nụ cười mà tôi muốn nó thuộc về tôi nhất
Và rồi…hắn đứng đó, khăn choàng cổ màu trắng tinh,chân đang đá trái banh huỳnh huỵch, hắn đang đứng trc cửa lớp em, 11-B, trong phòng tuyệt nhiên ko có tiếng động, vậy…Người hắn chờ là em?
Tay em chuyển sang mát lạnh, bàn tay trơn tru, em khẽ rung người, gặp ánh mắt hắn, gặp khuôn mặt hắn, em lạnh người lên, song, vẫn nhắm mắt kéo tôi đi
- Người em thích là hắn? -Trong lòng tôi hiện lên suy nghĩ đó
Tôi có nên rời bỏ em? Dù tình yêu tôi có mãnh liệt cỡ nào, em vẫn chưa thể nào chấp nhận tôi đc. Dù biết là như vậy em cũng chẳng yêu tôi, nhưng tôi vẫn gượng ép mình, gượng ép em, để chúng tôi bên cạnh nhau.
Em hằng ngày đánh thức tôi dậy, cùng tôi đến trường, mọi người đều ngạc nhiên, có lẽ trước tôi, có kẻ khác đã làm việc này thay thế, và ko cần nói tôi cũng biết hắn là ai. Em vẫn quan tâm, chăm sóc cho tôi, tôi nghĩ…em làm như thế chẳng qua vì công việc của bố em, bố em dường như chỉ có tài làm cảnh sát, ngoài ra ông ta ko có hứng thú
Cứ như thế…Gượng ép như thế, cho đến 1 hôm…..Tôi thấy em đang ôm hắn
Cứ như trái tim bị xẻ dọc từng đường dài, rất đau, rất đau, đau đến mức phát khóc. Hắn ôm lấy em, đầu tựa vào vai em,em cũng đặt đầu lên vai hắn, tay khẽ siết áo hắn, hắn ôm ghì lấy em, đôi mắt đau đớn, có lẽ đau xót hơn cả tôi, em cũng ngại ngùng ôm hắn, cả hai ôm nhau rất lâu, chiếc bóng trải dài trên mặt đất
Tôi đã thua, có lẽ tôi nên tha cho em, để cho em đc tự do, để cho em đc hạnh phúc.
- Này, Saguru, anh xem này…hoa đào đã nở rồi - Em chỉ tay về phía cây hoa đào nở rộ đẹp đẽ đang trổ hoa
Em quay đầu lại phía tôi….Đây sẽ là…..lần cuối
Tôi quàng tay phải qua cổ em, tay còn lại nâng cằm em lên, và một lần nữa, tôi
hôn em…Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhẹ đến mức chỉ có thể cảm nhận đc đầu làn
môi mỏng của em, rất êm ái, sau đó, tôi rời khỏi
Tôi trở người quay đầu đi, em thẫn người đứng đó, tôi ko thấy em biểu hiện gì, ko, phải nói là
vì trái tim tôi đã tan nát nên tôi ko thể nhìn em như thế nào
Dường như…khi tôi lướt qua, có 1 bóng hình của ai đó, có 1 ai đó, hình như là hắn..đang tiến đến em
--------------------------------------------------------
Vài ngày sau…..
Tôi đã thu dọn đồ tất cả, chỉ để qua Anh tiếp, lần này, có lẽ vĩnh viễn ko gặp lại em nữa
Cảnh chiều như say
Màu đỏ chói lòa dưới chân trời, nhòe như máu…
Chiếc taxi đóng cửa lại
Tôi đi ,để em có thể ở cạnh hắn, tôi và em chắc ko thể nào là 2 mảnh ghép khớp nhau
-----------------------------------------------------------
Ngày đầu tiên tôi gặp em
Em đang khóc trong dãy hành lang khách sạn thật lớn, đèn hoa chấp chới, mọi người lướt nhanh, ko ai ngoảnh đầu nhìn lại em, chỉ có em bơ vơ lấy tay giấu làn nc mắt, tôi cũng vừa mới đi chơi, tôi trở về phòng của mình…
Em nắm lấy tay áo của tôi, lúc đó tôi mới quay lại
- Làm ơn, đưa em về với bố em - Em run run người, cố nén nc mắt nói vs tôi
Thật đáng yêu, tôi lúc dó đã rung động, tay nắm lấy tay em, dẫn em đi kiếm bố, sau đó em đã trở về với ông, quá đỗi hạnh phúc, em đã ko hề quay đầu lại..Mà, nếu em có quay đầu lại, tôi cũng đã đi mất rồi
Vậy em có tin rằng, tôi gặp em ở sàn khiêu vũ ko phải là lần đầu hay ko?
Lần 2 gặp lại, tôi lại phải lòng em, ko phải vì em quá xinh xắn, mà là có 1 cái gì đó, níu kéo tôi, và tôi ko để em vuột khỏi tay tôi, lúc đó, bố em đang thất nghiệp,và tôi đã dùng lí do đó để bắt em cạnh tôi
Chúng tôi đc mọi người nói là 1 cặp đẹp đôi, em cũng chỉ mỉm cười, em đang cố gắng giả vờ “yêu” tôi sao? Và cũng từ lúc đó, mọi người, ai cũng nói rằng, cái hảo huynh đệ giữa em và tên Shinichi Kudo ấy, có lẽ đã trở thàng 1 cặp
Rốt cuộc thì…Em phối hợp và giả vờ yêu tôi, thế là đủ rồi, tôi ko cần gì nữa
Cảnh chiều vãn say, tôi đưa mắt nhìn, mái tóc khẽ áp vào cửa kính,…
Chiếc điện thoại bỗng reo lên….”Pip….Pip…” Là em gọi sao, nhưng từ trước tới giờ, người gọi em chỉ là tôi thôi mà?
….Nhìn lên màn hình,tôi lại thở dài…là chữ “Sonoko Suzuki”
- Way..-Tôi nhấc máy lên nghe, rốt cuộc là cô ấy muốn nói lời tạm biệt hay cái gì đây?
- Hakuba!!!Cậu đi đâu thế,Ran đang bị Shinichi dẫn đi đâu nè (ko nghĩ bậy bạ nhé >”<). Cô ấy có cự tuyệt, song cậu ta dẫn đi mất
Trái tim tôi đứng lại,tôi vội gọi taxi quay đầu, tôi ko biết đi đến đâu, tôi cũng chẳng biết hắn dẫn em đến chỗ nào…Rốt cuộc…là ở đâu?
- Này! -Tôi móc ví ra trả tiền, sau đó đẩy cửa ra, đi tìm kiếm, chạy mọi nơi tôi biết,và hình như tôi cãm nhận đc…Em đang ở đó…Khách sạn Beika
------------------------------------------------------------------------------
- Bỏ..tôi ra, Shinichi- Tôi cố hét lên, song cậu ta vẫn kéo tôi đi tiếp
Trên đỉnh cao nhất,trên sân thượng, cậu ta bỏ tay tôi ra
- Này,rốt cuộc cậu đang định làm gì thế hả?-Tôi đã nhịn đc 1 lúc,và bây giờ tôi nói
- Em nói là….em xin lỗi tôi vì em chỉ xem tôi là bạn,…vậy..tại sao, hắn lại ra đi - Shinichi cố lấy hết bình tĩnh để nói
- Tôi…- Tôi ấp úng rất lâu, tôi ko biết nói thế nào
- Hãy làm người yêu của tô i- Tôi bị siết chặt trong vòng tay anh ta, ko còn nghĩ đc gì
Ngày hôm đó, ánh dương dần khuất dạng, Shinichi từ từ đến cạnh bên tôi, sau đó anh mới ngỡ ngàng ôm chặt lấy tôi, nói với tôi rằng anh yêu tôi.
Trái tim tôi cứng đờ, tôi ko nghĩ rằng anh yêu tôi, vì chúng tôi rất thoải mái khi bên cạnh nhau, nói chuyện cũng hòa hợp, tuy có đôi lúc cãi nhau nhưng chóng lành, ai cũng nghĩ chúng tôi là 1 cặp rất đẹp đôi, song, tôi lại chẳng như vậy
Vì, từ ban đầu, tôi đã yêu Hakuba Saguru
Tôi ko hề né tránh anh ấy, dù chỉ 1 lần, anh ấy đi du học rất nhiều, thi thoảng lại trở về cạnh tôi, dù 1 giây, hay 1 phút, tôi cũng đều hạnh phúc khi cạnh anh ấy.Thậm chí, tôi ko biết phải xử sự làm sao, cứ e ấp mãi,băn khoăn ko biết phải nói gì, và cứ mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của anh ấy, tôi lại như vỡ tan ra, tôi dường như đã ko kiềm chế đc chính mình
Song, tôi nghĩ đó là…cái ơn phải trả, cha tôi đã đc nhận vào làm lại cảnh sát, nên tôi phải báo đáp anh ấy, và anh ấy đã chọn tôi làm bạn gái. Chỉ là trò đùa của anh ấy, vậy mà tôi vẫn rơi ào lưới tình
Tôi ko hề kháng cự lại nụ hôn của anh ấy, dù bên tôi rất lâu, nhưng anh ấy vẫn ko hề nói yêu tôi,chưa hề hôn tôi, nụ hôn đó đến thật bất ngờ làm tôi chẳng biết phải xử lí làm sao
Nên, tôi đẩy anh ấy ra, đôi môi vẫn còn nóng bỏng, anh hôn tôi nồng cháy, hôn điên cuồng, môi tôi vẫn còn hơi thở của anh, tôi sợ rằng đây chỉ là hư ảo, đến khi định đoạt lại đc suy nghĩ, anh đã hiểu lầm tôi
Quả thật,tôi rất thích Shinichi, nhưng, cái thích đó, chẳng qua là chỉ hơn tình bạn 1 chút, và ko còn cảm giác gì hết, đối vs anh, đó là tình yêu
Từng ngày anh cạnh tôi, tôi càng mong ngày đó trôi chậm dần đi,tôi sợ…Anh sẽ lại chỉ xuất hiện trong giấc mơ của tôi, về những kỉ niệm tôi bối rối cạnh anh, cố giữ điềm tĩnh…và đc anh ôm chặt lấy
Và khi Shinichi ôm lấy tôi, anh ta đã xin chỉ 5’ thôi, anh cần phải chấp nhận chuyện này, để chia tay tình yêu của anh và cũng như thể hiện tình bạn, tôi cũng ôm đáp lại anh. Nhưng, tôi có cảm giác lạnh thấu xương, dường như có cái gì mới rời khỏi tôi, tôi cũng chẳng hiểu đc
-Em…đã nói rồi mà, chúng ta chĩ có thể là bạn - Tôi giãy nảy trong lòng Shinichi, tôi đẩy anh ta ra
-Hắn đã bỏ em,hắn ko thích em, hắn chỉ đùa vui với em, tại sao em vẫn có thể chung tình mà chờ đợi- Anh ta vẫn cứ ôm lấy tôi, ko để tôi chạy thoát
Sonoko đã thấy Shinichi dẫn tôi đi, liệu cậu ấy có giúp gì đc ko, thật ra, tôi ko muốn làm tổn thương Shinichi,…chỉ là..tôi ko thể đáp lại tình cảm của anh ấy
“Roạt”
”Roạt”
Tiếng động làm trái tim tôi thổn thức.
”Cạch”
Một tiếng động làm trái tim tôi nóng bừng lên, và tôi quay người sang…
Bóng dáng quen thuộc, khuôn mặt hơi hốc hác nhưng anh vẫn còn dáng vẻ cao quý khác thường
- Ran - Anh đứng tựa cửa, thở hồng hộc
Tôi dường như ko hề có não, mọi dây thần kinh của tôi đều tập trung về anh, tôi dùng hết sức đẩy Shinichi ra, khóe mắt cay cay, tôi giương tay về anh ấy. Tay anh ấy chạm lấy tay tôi, chúng tôi ôm nhau
Shinichi đứng ngẩn người ra, anh dường như có vẻ ko hiểu chuyện này, song, vì sợ Saguru lại rời khỏi tôi 1 lần nữa, tôi vẫn cứ ôm chặt lấy anh. Ba chúng tôi đứng trên sân thượng 1 cách lặng yên 1 khoảng thời gian khá dài. Sau đó, Shinichi mỉm cười, anh lướt qua chúng tôi, dường như nói 1 câu nói nhỏ gì ấy, dường như là “Cố lên” vs Saguru
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn tôi và Saguru đứng đó
Tôi ngẩng mặt lên, chạm phải ánh mắt anh
- Xin lỗi, anh hơi…- Anh bỏ tay khỏi tôi, khuôn mặt lo sợ tôi sẽ giận
- Ko- Tôi ôm lấy anh, ghì chặt anh
- Tại sao lại ko đến vs người em thích? Tại sao lại ôm anh? - Anh nghẹn lời, tôi chưa bao giờ chủ động ôm lấy anh như thế này
- Em…Người em thích là anh - Tôi dùng hết sức để nói cho anh nghe - Em và Shinichi chỉ là bạn. Có lẽ anh đã hiểu lầm, em thích anh, chưa bao giờ thay đổi
- Tại sao? - Anh vẫn chưa tin lời tôi nói - Em luôn gượng ép bên anh hoặc trốn tránh anh kia mà?
- Em ko gượng ép mình, em chỉ là…sợ anh ko muốn, em sợ anh ko thích, thật ra, em đã rất muốn ôm lấy anh, song, anh có vẻ xa cách em quá, và khi anh hôn em, em đã rất bất ngờ, nhưng, lúc đó ko phải em cự tuyệt anh, mà là em ko thể tin đc…anh chưa bao giờ nói thích em - Tôi nói hết những điều mà tôi chưa từng nói cho anh nghe, bật ra hết suy nghĩ ấy
- Vậy…..- Anh cũng ôm lấy tôi - Anh có thể….hôn em 1 lần nữa ko? - Anh đang hạnh phúc, vì rốt cuộc là chúng tôi hiểu lầm nhau quá lâu, khiến cho nụ hôn đó, nụ hôn đầu là 1 sự hiểu lầm
- Anh nói thích em trước đi đã - Tôi nắm lấy tay áo anh
- Anh yêu em- Anh hôn tôi thật lâu, đến mức tôi ko còn nhớ rõ thời gian như thế nào, chỉ nhớ đó là 1 khoảnh khắc đẹp nhất, vì ít nhất, giây phút đó, chúng tôi thuộc về nhau
Up trước 2 fic ^^ Chắc hẳn ko ít reader đã đọc rồi
P/s: đã sửa lại 1 số lỗi type và viết tắt của au, hi vọng tác giả của 2 fic ko trách Saya
Đầu tiên là các fic của những ss kì cựu bên MCF (https://conankun.yourme.net)
Oneshot ĐẾN PHÚT CUỐI by Pelun_96
Không có gì là tuyệt đối, và cả tình yêu cũng vậy....
Nếu một ngày nào đó, Ran không thể đến được với Shinichi
Nếu một ngày nào đó, quá khứ phải đóng lại - dù đau đớn và khó khăn thế nào ...liệu chúng ta có can đảm chấp nhận ?
Can đảm yêu, can đảm chia tay...!
Oneshot : Đến phút cuối...
Author : Pelun_96
Lời T/g : Lần đầu tiên viết thử oneshot, diễn đạt còn lủng củng . Mong mọi người chỉ giáo !^^
~~~~~~
Phố Beika.
Tôi đã trở về. Vẫn là hình dáng ấy...bên cạnh một người khác.
*********
Tôi không biết là đã bao nhiêu năm kể từ lần cuối gặp gỡ Shinichi rồi. Chỉ biết là hôm nay
tôi sẽ sang Mĩ cùng cha, mẹ và cùng.. cậu ấy. Đừng hỏi tôi về trận chiến với tổ chức, tôi không
biết gì đâu, hoàn toàn không biết gì cả ; hoàn toàn không muốn nhớ gì về nó..
" Đến phút cuối , cô vẫn thật ngốc nghếch...."
Lần đầu tiên, cậu ấy để tôi bước đi . Lần đầu tiên , cậu ấy chỉ đứng dõi theo bóng tôi. Lần
đầu tiên, cả hai chúng tôi cùng khóc...và đó cũng là lần cuối cùng . Ánh hoàng hôn bao trùm
tất cả một màu máu đỏ thẫm.
Mọi người đều bảo tôi là cậu ấy có nỗi khổ riêng. Ừm, có lẽ thế thật,nhưng làm sao tôi có
thể hiểu đc nỗi khổ của cậu ấy khi tôi chỉ là...một con ngốc thôi . Tôi đang hoài nghi chính
mình, liệu tôi có thể chịu đựng làm một con ngốc bao lâu nữa đây ...?
1 năm trôi qua....
Hakuba bước vào cuộc sống của tôi.
Tôi không quan tâm.
2 năm sau..
Chúng tôi nói chuyện với nhau tổng cộng 5 lần.
Và năm thứ 3,..
Tôi tình cờ xem đc một bức ảnh trong album của Hakuba. Khá bình thường, chỉ là bạn bè . Chỉ
là ...Shinichi và Shiho . Tim nhói nhưng không đau.. " Đến phút cuối, cô vẫn thật ngốc
nghếch..."
Sau 5 năm...
" Em là một người rất đặc biệt với anh "
Tôi nhận ra Hakuba là một chàng trai tốt , cậu ấy quan tâm đến tôi rất nhiều. Mọi người xung
quanh cũng rất ủng hộ tôi và cậu ấy thành một đôi nhưng...tôi vẫn không sao quên đc câu
nói ấy " Đến phút cuối, cô vẫn thật ngốc nghếch..."
Và hôm nay,...
"Anh xin lỗi Ran, anh đã lừa dối em suốt 5 năm nay. Anh sẽ không đc biết đến em nếu
không có lời đề nghị chăm sóc em của Shinichi. Anh cũng không hề có cơ hội đc quen biết em
nếu Shinichi không cố tình làm em đau lòng để bảo vệ em. Anh cũng không thể trò chuyện
với em nếu không làm em quên đi Shinichi. Anh là một thằng tồi, anh biết nhưng anh thật sự
không thể dừng yêu em đc dù anh biết tình yêu của anh chỉ là ảo mộng. Dù tất cả đều là lừa
dối nhưng trong suốt 5 năm qua, em luôn là một người rất đặc biệt với anh và sau này cũng
vậy . Hôm nay, Shinichi sẽ trở về Nhật BẢn, và đã đến lúc anh phải ra đi.
Anh xin lỗi em, anh yêu em Ran.
Hakuba Suguru "
Sau 5 năm, một giọt nước nóng hổi lại lăn dài trên má...
Thịch ..thịch...
Làm ơn, xin anh đừng rời bỏ em ! Từng hình ảnh của Hakuba hiện ra như một đoạn phim
quay chậm...Khi sắp mất anh thì em mới nhận ra rằng anh quan trọng với em như thế
nào...Đến phút cuối , em mới thật ngốc nghếch làm sao khi nhận ra tình cảm thật sự của
mình. Em yêu anh, Hakuba !
*************
Vù..vù...
Trước mặt cô là cậu ấy...nhưng trong tim cô bây giờ thì chỉ còn mỗi hình ảnh của Hakuba.
Vù..vù..
Đây chính là nơi gặp gỡ cuối giữa cô và Shinichi 5 năm trước..
- Em..em đang tìm Hakuba...
- Cậu ấy đang chuẩn bị cho chuyến bay sang London . Em còn 2 giờ để đến sân bay và
gặp cậu ta đấy !
- ....C..Cảm ơn anh...!
Ran định chạy đi ngay nhưng..dường như còn chút gì đó...
- Em...em và anh sẽ là bạn tốt với nhau !
Shinichi mỉm cười , khẽ gật nhẹ
- Chúc mừng em và Hakuba nhé. Đừng lo cho anh, anh đã yêu một cô gái...
- Em chắc là cô ấy và anh sẽ rất hạnh phúc. Giờ em phải đi, hẹn gặp lại anh hôm khác
nhé !
Shinichi khẽ mỉm cười . Nụ cười đáng lẽ phải thật hạnh phúc nhưng lại đượm buồn.....
**********
Đã 5 năm rồi, có lẽ tôi cũng không nên làm phiền em nữa...
Mà em nghĩ tôi đã không còn yêu em nữa sao ? Đến phút cuối, em vẫn thật ngốc nghếch,
Ran ạ. Tôi yêu em ...Mãi mãi yêu em
Tiếng nói thầm thì cùng tiếng gió vi vu . Tim khẽ nhói đau....
The end
Nếu một ngày nào đó, Ran không thể đến được với Shinichi
Nếu một ngày nào đó, quá khứ phải đóng lại - dù đau đớn và khó khăn thế nào ...liệu chúng ta có can đảm chấp nhận ?
Can đảm yêu, can đảm chia tay...!
Oneshot : Đến phút cuối...
Author : Pelun_96
Lời T/g : Lần đầu tiên viết thử oneshot, diễn đạt còn lủng củng . Mong mọi người chỉ giáo !^^
~~~~~~
Phố Beika.
Tôi đã trở về. Vẫn là hình dáng ấy...bên cạnh một người khác.
*********
Tôi không biết là đã bao nhiêu năm kể từ lần cuối gặp gỡ Shinichi rồi. Chỉ biết là hôm nay
tôi sẽ sang Mĩ cùng cha, mẹ và cùng.. cậu ấy. Đừng hỏi tôi về trận chiến với tổ chức, tôi không
biết gì đâu, hoàn toàn không biết gì cả ; hoàn toàn không muốn nhớ gì về nó..
" Đến phút cuối , cô vẫn thật ngốc nghếch...."
Lần đầu tiên, cậu ấy để tôi bước đi . Lần đầu tiên , cậu ấy chỉ đứng dõi theo bóng tôi. Lần
đầu tiên, cả hai chúng tôi cùng khóc...và đó cũng là lần cuối cùng . Ánh hoàng hôn bao trùm
tất cả một màu máu đỏ thẫm.
Mọi người đều bảo tôi là cậu ấy có nỗi khổ riêng. Ừm, có lẽ thế thật,nhưng làm sao tôi có
thể hiểu đc nỗi khổ của cậu ấy khi tôi chỉ là...một con ngốc thôi . Tôi đang hoài nghi chính
mình, liệu tôi có thể chịu đựng làm một con ngốc bao lâu nữa đây ...?
1 năm trôi qua....
Hakuba bước vào cuộc sống của tôi.
Tôi không quan tâm.
2 năm sau..
Chúng tôi nói chuyện với nhau tổng cộng 5 lần.
Và năm thứ 3,..
Tôi tình cờ xem đc một bức ảnh trong album của Hakuba. Khá bình thường, chỉ là bạn bè . Chỉ
là ...Shinichi và Shiho . Tim nhói nhưng không đau.. " Đến phút cuối, cô vẫn thật ngốc
nghếch..."
Sau 5 năm...
" Em là một người rất đặc biệt với anh "
Tôi nhận ra Hakuba là một chàng trai tốt , cậu ấy quan tâm đến tôi rất nhiều. Mọi người xung
quanh cũng rất ủng hộ tôi và cậu ấy thành một đôi nhưng...tôi vẫn không sao quên đc câu
nói ấy " Đến phút cuối, cô vẫn thật ngốc nghếch..."
Và hôm nay,...
"Anh xin lỗi Ran, anh đã lừa dối em suốt 5 năm nay. Anh sẽ không đc biết đến em nếu
không có lời đề nghị chăm sóc em của Shinichi. Anh cũng không hề có cơ hội đc quen biết em
nếu Shinichi không cố tình làm em đau lòng để bảo vệ em. Anh cũng không thể trò chuyện
với em nếu không làm em quên đi Shinichi. Anh là một thằng tồi, anh biết nhưng anh thật sự
không thể dừng yêu em đc dù anh biết tình yêu của anh chỉ là ảo mộng. Dù tất cả đều là lừa
dối nhưng trong suốt 5 năm qua, em luôn là một người rất đặc biệt với anh và sau này cũng
vậy . Hôm nay, Shinichi sẽ trở về Nhật BẢn, và đã đến lúc anh phải ra đi.
Anh xin lỗi em, anh yêu em Ran.
Hakuba Suguru "
Sau 5 năm, một giọt nước nóng hổi lại lăn dài trên má...
Thịch ..thịch...
Làm ơn, xin anh đừng rời bỏ em ! Từng hình ảnh của Hakuba hiện ra như một đoạn phim
quay chậm...Khi sắp mất anh thì em mới nhận ra rằng anh quan trọng với em như thế
nào...Đến phút cuối , em mới thật ngốc nghếch làm sao khi nhận ra tình cảm thật sự của
mình. Em yêu anh, Hakuba !
*************
Vù..vù...
Trước mặt cô là cậu ấy...nhưng trong tim cô bây giờ thì chỉ còn mỗi hình ảnh của Hakuba.
Vù..vù..
Đây chính là nơi gặp gỡ cuối giữa cô và Shinichi 5 năm trước..
- Em..em đang tìm Hakuba...
- Cậu ấy đang chuẩn bị cho chuyến bay sang London . Em còn 2 giờ để đến sân bay và
gặp cậu ta đấy !
- ....C..Cảm ơn anh...!
Ran định chạy đi ngay nhưng..dường như còn chút gì đó...
- Em...em và anh sẽ là bạn tốt với nhau !
Shinichi mỉm cười , khẽ gật nhẹ
- Chúc mừng em và Hakuba nhé. Đừng lo cho anh, anh đã yêu một cô gái...
- Em chắc là cô ấy và anh sẽ rất hạnh phúc. Giờ em phải đi, hẹn gặp lại anh hôm khác
nhé !
Shinichi khẽ mỉm cười . Nụ cười đáng lẽ phải thật hạnh phúc nhưng lại đượm buồn.....
**********
Đã 5 năm rồi, có lẽ tôi cũng không nên làm phiền em nữa...
Mà em nghĩ tôi đã không còn yêu em nữa sao ? Đến phút cuối, em vẫn thật ngốc nghếch,
Ran ạ. Tôi yêu em ...Mãi mãi yêu em
Tiếng nói thầm thì cùng tiếng gió vi vu . Tim khẽ nhói đau....
The end
Oneshot FORBIDDEN LOVE by Devil_tears & Angel_cute
Author: Devil_tears and Angel_cute
Pairing: Hakuba Saguru and Ran Mouri
Có thể đây là 1 câu chuyện ngang trái,nhưng ít ra trong fic này, hai người họ thuộc về nhau
P/s: Mặc dù mình thik Shin nhưng mà ShinxRan nhìu rùi nên đành cho Hakuba vậy, mong sao Ran mãi mãi mãn nguyện vs sự lựa chọn của cô ấy, và…đây là fic đầu tay của mình nên xin mấy bạn chém nhẹ giùm nha, khúc cuối hơi sến nhưng cứ gạt wa giừm
Giờ là vào fic này
----------------------------------------------------------------------
Pairing: Hakuba Saguru and Ran Mouri
Có thể đây là 1 câu chuyện ngang trái,nhưng ít ra trong fic này, hai người họ thuộc về nhau
P/s: Mặc dù mình thik Shin nhưng mà ShinxRan nhìu rùi nên đành cho Hakuba vậy, mong sao Ran mãi mãi mãn nguyện vs sự lựa chọn của cô ấy, và…đây là fic đầu tay của mình nên xin mấy bạn chém nhẹ giùm nha, khúc cuối hơi sến nhưng cứ gạt wa giừm
Giờ là vào fic này
----------------------------------------------------------------------
Forbidden Love
Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã biết rung động….
Mái tóc em dài ngang lưng,với nụ cười xinh xắn như 1 thiên thần, cái nhìn của chúng ta, giúp tôi hiểu ra rằng, có cái thứ gọi là tình yêu sét đánh tồn tại
Tại vụ án đó, tôi gặp em. Em thanh toát, khuôn mặt như thiên sứ e lệ trong đôi cánh, ko, em còn đẹp hơn cả thiên sứ, thật buồn cười, vì tôi chưa biết khen ai ngoài bản thân bao giờ, và cũng ko có hứng thú vs phụ nữ, nhưng chỉ riêng em, cô gái cứng cỏi của tôi
Em nhìn tôi thật lâu,dường như đã bắt gặp ánh mắt của tôi dành cho em, em khẽ quay đầu
đi, dường như em muốn trốn tránh điều gì đó. Có lẽ…ngay từ lần đầu gặp tôi đã gây ấn tượng xấu cho em rồi sao?
Tôi là người ko chịu chấp nhận bất cứ gì ko đúng ý mình, tôi vội lại bên cạnh em, em nhìn tôi, thật lâu, đôi mắt xanh trong như biển ấm áp, và khẽ nâng tay em lên, hôn lên đó một nụ hôn.Thật ra, từ lần đầu gặp, có thể hơi quá đà nhưng tôi dường như ko thể kiểm soát, đặt môi mình lên bàn tay trắng nõn của em. Hương thơm từ cánh tay em,từ những lọn tóc của em khẽ tỏa ra, khiến tôi ngây ngất
-Tôi tên là Hakuba Saguru. Hân hạnh đc quen biết em - Tôi nở 1 nụ cười, mong em đáp lại
-Tôi…là…Ran Mori - Em như miễn cưỡng trả lời, định rút tay ra khỏi tôi
Tôi biết chúng ta cùng cảnh ngộ. Và tôi là người hiểu em nhất, ko phải vấn đề thời gian, mà là từ đôi mắt em, tôi đã biết đc ý nghĩ của em.
Tôi đã quyết định rằng mình phải có em. Năm đó…đó là ý nghĩ của một cậu nhóc người mới lên 12 tuổi
--------------------------------------------------------
5 năm sau
- Saguru, dậy nào, chúng ta còn phải đi học - Tiếng em mềm mỏng đánh thức tôi dậy
Ánh sáng chợt ùa vào, bao quanh lấy em, mỗi ngày tôi đều có em là thiên thần đánh thức dậy. Suốt từ hôm đó, tôi đã bắt em làm bạn của tôi. Em miễn cưỡng gật đầu, em ko thể chối bỏ đc, vì tôi bắt ép em.
Cha tôi là trưởng sở cánh sát,tôi là 1 thám tử nổi tiếng, cha em ko có chốn dung thân, ngay
từ lúc 7 tuổi, gia đình em li tán và thế là em phải sống trong khổ sở, chỉ có cách làm bạn với tôi, ông Kogoro cha em mới có thể đi làm trở lại.
Tôi trở về gặp em ko nhiều, tôi cứ sống phiêu bạt nhiều nơi, đầu tiên là ở Anh, sau đó có vài lần quay về Nhật để gặp, và hình như, ngoài tôi ra, em còn có một "kẻ bám đuôi" theo nữa. Hắn là Shinichi Kudo, cũng là 1 thám tử, hắn đã ở cùng em trong suốt thời gian mà tôi du học, khiến tôi phát cuồng lên, tôi về chỉ để khẳng định lại rằng:”Em là của tôi.”
Cha mẹ em chia li từ nhỏ, em chỉ biết nhìn họ cãi nhau, nhìn ông bố rượu chè trên bàn suốt
ngày chỉ toàn vỏ lon bia, mẹ thì thi thoảng mới ghé thăm, hạnh phúc gia đình sớm chốc tan nát. Nhưng, em vẫn giâu nó đi mà cười, mõi lần như thế, tôi giữ chặt em trong vòng tay, và chỉ muốn em khóc thật nhiều, ko phải chỉ là long lanh ở khóe mắt, để em khóc, tựa vào bờ vai tôi, để em xem tôi là 1 điểm tựa
Em càng ngày càng tỏa sáng và xinh đẹp, gương mặt mỗi lúc trưởng thành và sắc sảo, mái tóc ngày 1 dài hơn, tướng mạo càng đẹp hơn, như 1 viên ngọc mài duỗi thật đẹp, tôi lo lắng, rằng sẽ có người phát hiện ra em, sẽ cướp mất em từ tay tôi, và…người đó cũng đã xuất hiện
Shinichi Kudo, em vì người đó mà quan tâm chăm sóc, mà kiên nhẫn chờ đợi, mà từ chối những cuộc gọi điện của tôi, tôi đã…lập tức quay trở lại, và tranh đấu vs hắn
Em một lần nữa dịu dàng bên tôi,chăm sóc tôi, nhìn tôi chăm chú, vẻ đột nhiên lo lắng, có lẽ là...em ko thể nào nói cho tôi biết đc rằng...Em thích người đó chăng?
- Saguru, anh…đang nghĩ gì đó? - Em dịu dàng cất tiếng gọi, nhìn tôi thẫn thờ suy tư, em vẫn ko biết rằng tôi đang nghĩ về em
- Anh…chỉ là… - Tôi vòng tay qua cổ em - Anh có thể giữ em đc bao lâu nhỉ? - Tôi cười
Em hơi ngẩn người, sau đó cũng cười theo
- Anh lại đùa nữa rồi
Em thật sự xem đây là 1 chuyện đùa sao? Tôi thật thất vọng với chính mình
- Cứ xem như anh đang đùa, vậy hãy nói câu trả lời của em xem nào?-Tôi giễu cợt xem vẻ mình đang đùa
- Dĩ nhiên là mãi mãi, chẳng phải anh đã nói anh là bạn trai của em rồi sao? - Em nói 1 cách trầm lắng,có vẻ em muốn đùa lại nhưng giọng nói sầm uất của em đã làm tôi nhận ra…Chắc hẳn em Chưa bao giờ yêu tôi
Tôi ko thể kiềm chế mình, trong buổi nắng sớm, gió thổi nhè nhẹ, lá bay thoảng qua, con đường vắng lặng còn thoảng chút sương mù, bàn tay tôi đẩy em vào tường, và nhắm lấy môi em, tôi hôn lên đó, hôn em như chưa bao giờ có thể mãnh liệt hôn, tôi muốn nghiền nát môi em vào chính môi của mình
Em thẫn thờ, vội lấy tay đẩy ra
- Ko!!!- Tiếng nói như xé toạc trái tim tôi
- Em…làm sao thế? - Tôi mắt mở to ra,lòng đen tắng trợn ngược lên, em đã…cự tuyệt, trước đây em chỉ né tránh nhẹ nhàng, kể cả khi tôi hôn lên trán em, kể cả khi tôi ghì siết em trong vòng tay thật chặt, em vẫn ko hề đẩy tôi ra
Chẳng lẽ…đối với em…tình yêu của em ko thể đáp lại qua nụ hôn
Ngón tay em dần dần gạt sang bờ môi đỏ thắm, đôi mắt nhắm lại, đôi lông mày cau lại, mái tóc khẽ bay bay, em cố gạt đi kí ức vừa mới hiện lên hồi nãy,tôi nâng mặt em, đẩy em sát vào tường, hôn ko dừng trên đôi môi đó, hôn em trong sự điên cuồng ghen tức
-Em…Chẳng lẽ…Em đã thích người khác rồi sao? - Môi tôi cứng cỏi hơn, giọng chua xót, tôi từ từ nói với em
Lúc này, em mới quay sang nhìn tôi, khuôn mặt đỏ lên, có chút hoảng loạn, em vẫn chưa biểu lộ ra rõ ràng
- Em…xin phép…- Em vội nhấc cái cặp bơ vơ dưới đất và quay người đi
- Em…hãy trả lời câu hỏi của tôi? - Tôi siết lấy cánh tay em, tôi phát cuồng lên…
Đôi mắt em trong suốt, tựa hồ chẳng có gì trong đó, em ko cần phải lo nhiều, từ khi có tôi đến
- Ko có! - Em dịu dàng mỉm cười, rồi lặng người quay đi
Vậy là…tôi vẫn còn có thể có đc em
-------------------------------------------------------------------------------
- Saguru, anh dậy đi, tất cả mọi người đều đã về rồi - Em khẽ lay vai tôi, tôi ngủ gục trên bàn.
Từ ngày quay lại, vs tư cách là hội trưởng hội học sinh, tôi phải giải quyết bao nhiêu chuyện, và đã ngủ đi mất. Vậy mà…em vẫn tranh thủ đến đây đón tôi sao?
Ánh mắt em từ từ chuyển sang tôi, mái tóc tôi lòa xòa lắm nên em khẽ lấy tay vuốt nhẹ, em kéo tay tôi dậy - Mình về thôi…- Em trở lại như mọi ngày, hoạt bát và đáng yêu, nhưng tôi biết, em đang cố giấu đi cảm xúc thật trong mình, chỉ đáng buồn là…tôi ko biết em đang nghĩ gì
-Ừh - Nụ cười gượng gạo của tôi khẽ chớm, tôi cười mà trong lòng rất đau, tôi đã từng chứng kiến cảnh người đàn bá góa phụ khóc sướt mướt cho người chồng chết oan, hay cô gái bị người yêu giết….
Cảm xúc của tôi chưa bao giờ đồng cảm lấy 1 lần, mà sao..bây giờ tôi lại bấn lòng đến vậy?
Em nắm tay tôi bc ra khỏi phòng họp hội học sinh, trải dài trên dãy hành lang, em kéo
tôi đi, nụ cười chưa tắt, em cười như thiên thần…..Nụ cười mà tôi muốn nó thuộc về tôi nhất
Và rồi…hắn đứng đó, khăn choàng cổ màu trắng tinh,chân đang đá trái banh huỳnh huỵch, hắn đang đứng trc cửa lớp em, 11-B, trong phòng tuyệt nhiên ko có tiếng động, vậy…Người hắn chờ là em?
Tay em chuyển sang mát lạnh, bàn tay trơn tru, em khẽ rung người, gặp ánh mắt hắn, gặp khuôn mặt hắn, em lạnh người lên, song, vẫn nhắm mắt kéo tôi đi
- Người em thích là hắn? -Trong lòng tôi hiện lên suy nghĩ đó
Tôi có nên rời bỏ em? Dù tình yêu tôi có mãnh liệt cỡ nào, em vẫn chưa thể nào chấp nhận tôi đc. Dù biết là như vậy em cũng chẳng yêu tôi, nhưng tôi vẫn gượng ép mình, gượng ép em, để chúng tôi bên cạnh nhau.
Em hằng ngày đánh thức tôi dậy, cùng tôi đến trường, mọi người đều ngạc nhiên, có lẽ trước tôi, có kẻ khác đã làm việc này thay thế, và ko cần nói tôi cũng biết hắn là ai. Em vẫn quan tâm, chăm sóc cho tôi, tôi nghĩ…em làm như thế chẳng qua vì công việc của bố em, bố em dường như chỉ có tài làm cảnh sát, ngoài ra ông ta ko có hứng thú
Cứ như thế…Gượng ép như thế, cho đến 1 hôm…..Tôi thấy em đang ôm hắn
Cứ như trái tim bị xẻ dọc từng đường dài, rất đau, rất đau, đau đến mức phát khóc. Hắn ôm lấy em, đầu tựa vào vai em,em cũng đặt đầu lên vai hắn, tay khẽ siết áo hắn, hắn ôm ghì lấy em, đôi mắt đau đớn, có lẽ đau xót hơn cả tôi, em cũng ngại ngùng ôm hắn, cả hai ôm nhau rất lâu, chiếc bóng trải dài trên mặt đất
Tôi đã thua, có lẽ tôi nên tha cho em, để cho em đc tự do, để cho em đc hạnh phúc.
- Này, Saguru, anh xem này…hoa đào đã nở rồi - Em chỉ tay về phía cây hoa đào nở rộ đẹp đẽ đang trổ hoa
Em quay đầu lại phía tôi….Đây sẽ là…..lần cuối
Tôi quàng tay phải qua cổ em, tay còn lại nâng cằm em lên, và một lần nữa, tôi
hôn em…Một nụ hôn nhẹ nhàng, nhẹ đến mức chỉ có thể cảm nhận đc đầu làn
môi mỏng của em, rất êm ái, sau đó, tôi rời khỏi
Tôi trở người quay đầu đi, em thẫn người đứng đó, tôi ko thấy em biểu hiện gì, ko, phải nói là
vì trái tim tôi đã tan nát nên tôi ko thể nhìn em như thế nào
Dường như…khi tôi lướt qua, có 1 bóng hình của ai đó, có 1 ai đó, hình như là hắn..đang tiến đến em
--------------------------------------------------------
Vài ngày sau…..
Tôi đã thu dọn đồ tất cả, chỉ để qua Anh tiếp, lần này, có lẽ vĩnh viễn ko gặp lại em nữa
Cảnh chiều như say
Màu đỏ chói lòa dưới chân trời, nhòe như máu…
Chiếc taxi đóng cửa lại
Tôi đi ,để em có thể ở cạnh hắn, tôi và em chắc ko thể nào là 2 mảnh ghép khớp nhau
-----------------------------------------------------------
Ngày đầu tiên tôi gặp em
Em đang khóc trong dãy hành lang khách sạn thật lớn, đèn hoa chấp chới, mọi người lướt nhanh, ko ai ngoảnh đầu nhìn lại em, chỉ có em bơ vơ lấy tay giấu làn nc mắt, tôi cũng vừa mới đi chơi, tôi trở về phòng của mình…
Em nắm lấy tay áo của tôi, lúc đó tôi mới quay lại
- Làm ơn, đưa em về với bố em - Em run run người, cố nén nc mắt nói vs tôi
Thật đáng yêu, tôi lúc dó đã rung động, tay nắm lấy tay em, dẫn em đi kiếm bố, sau đó em đã trở về với ông, quá đỗi hạnh phúc, em đã ko hề quay đầu lại..Mà, nếu em có quay đầu lại, tôi cũng đã đi mất rồi
Vậy em có tin rằng, tôi gặp em ở sàn khiêu vũ ko phải là lần đầu hay ko?
Lần 2 gặp lại, tôi lại phải lòng em, ko phải vì em quá xinh xắn, mà là có 1 cái gì đó, níu kéo tôi, và tôi ko để em vuột khỏi tay tôi, lúc đó, bố em đang thất nghiệp,và tôi đã dùng lí do đó để bắt em cạnh tôi
Chúng tôi đc mọi người nói là 1 cặp đẹp đôi, em cũng chỉ mỉm cười, em đang cố gắng giả vờ “yêu” tôi sao? Và cũng từ lúc đó, mọi người, ai cũng nói rằng, cái hảo huynh đệ giữa em và tên Shinichi Kudo ấy, có lẽ đã trở thàng 1 cặp
Rốt cuộc thì…Em phối hợp và giả vờ yêu tôi, thế là đủ rồi, tôi ko cần gì nữa
Cảnh chiều vãn say, tôi đưa mắt nhìn, mái tóc khẽ áp vào cửa kính,…
Chiếc điện thoại bỗng reo lên….”Pip….Pip…” Là em gọi sao, nhưng từ trước tới giờ, người gọi em chỉ là tôi thôi mà?
….Nhìn lên màn hình,tôi lại thở dài…là chữ “Sonoko Suzuki”
- Way..-Tôi nhấc máy lên nghe, rốt cuộc là cô ấy muốn nói lời tạm biệt hay cái gì đây?
- Hakuba!!!Cậu đi đâu thế,Ran đang bị Shinichi dẫn đi đâu nè (ko nghĩ bậy bạ nhé >”<). Cô ấy có cự tuyệt, song cậu ta dẫn đi mất
Trái tim tôi đứng lại,tôi vội gọi taxi quay đầu, tôi ko biết đi đến đâu, tôi cũng chẳng biết hắn dẫn em đến chỗ nào…Rốt cuộc…là ở đâu?
- Này! -Tôi móc ví ra trả tiền, sau đó đẩy cửa ra, đi tìm kiếm, chạy mọi nơi tôi biết,và hình như tôi cãm nhận đc…Em đang ở đó…Khách sạn Beika
------------------------------------------------------------------------------
- Bỏ..tôi ra, Shinichi- Tôi cố hét lên, song cậu ta vẫn kéo tôi đi tiếp
Trên đỉnh cao nhất,trên sân thượng, cậu ta bỏ tay tôi ra
- Này,rốt cuộc cậu đang định làm gì thế hả?-Tôi đã nhịn đc 1 lúc,và bây giờ tôi nói
- Em nói là….em xin lỗi tôi vì em chỉ xem tôi là bạn,…vậy..tại sao, hắn lại ra đi - Shinichi cố lấy hết bình tĩnh để nói
- Tôi…- Tôi ấp úng rất lâu, tôi ko biết nói thế nào
- Hãy làm người yêu của tô i- Tôi bị siết chặt trong vòng tay anh ta, ko còn nghĩ đc gì
Ngày hôm đó, ánh dương dần khuất dạng, Shinichi từ từ đến cạnh bên tôi, sau đó anh mới ngỡ ngàng ôm chặt lấy tôi, nói với tôi rằng anh yêu tôi.
Trái tim tôi cứng đờ, tôi ko nghĩ rằng anh yêu tôi, vì chúng tôi rất thoải mái khi bên cạnh nhau, nói chuyện cũng hòa hợp, tuy có đôi lúc cãi nhau nhưng chóng lành, ai cũng nghĩ chúng tôi là 1 cặp rất đẹp đôi, song, tôi lại chẳng như vậy
Vì, từ ban đầu, tôi đã yêu Hakuba Saguru
Tôi ko hề né tránh anh ấy, dù chỉ 1 lần, anh ấy đi du học rất nhiều, thi thoảng lại trở về cạnh tôi, dù 1 giây, hay 1 phút, tôi cũng đều hạnh phúc khi cạnh anh ấy.Thậm chí, tôi ko biết phải xử sự làm sao, cứ e ấp mãi,băn khoăn ko biết phải nói gì, và cứ mỗi lần nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của anh ấy, tôi lại như vỡ tan ra, tôi dường như đã ko kiềm chế đc chính mình
Song, tôi nghĩ đó là…cái ơn phải trả, cha tôi đã đc nhận vào làm lại cảnh sát, nên tôi phải báo đáp anh ấy, và anh ấy đã chọn tôi làm bạn gái. Chỉ là trò đùa của anh ấy, vậy mà tôi vẫn rơi ào lưới tình
Tôi ko hề kháng cự lại nụ hôn của anh ấy, dù bên tôi rất lâu, nhưng anh ấy vẫn ko hề nói yêu tôi,chưa hề hôn tôi, nụ hôn đó đến thật bất ngờ làm tôi chẳng biết phải xử lí làm sao
Nên, tôi đẩy anh ấy ra, đôi môi vẫn còn nóng bỏng, anh hôn tôi nồng cháy, hôn điên cuồng, môi tôi vẫn còn hơi thở của anh, tôi sợ rằng đây chỉ là hư ảo, đến khi định đoạt lại đc suy nghĩ, anh đã hiểu lầm tôi
Quả thật,tôi rất thích Shinichi, nhưng, cái thích đó, chẳng qua là chỉ hơn tình bạn 1 chút, và ko còn cảm giác gì hết, đối vs anh, đó là tình yêu
Từng ngày anh cạnh tôi, tôi càng mong ngày đó trôi chậm dần đi,tôi sợ…Anh sẽ lại chỉ xuất hiện trong giấc mơ của tôi, về những kỉ niệm tôi bối rối cạnh anh, cố giữ điềm tĩnh…và đc anh ôm chặt lấy
Và khi Shinichi ôm lấy tôi, anh ta đã xin chỉ 5’ thôi, anh cần phải chấp nhận chuyện này, để chia tay tình yêu của anh và cũng như thể hiện tình bạn, tôi cũng ôm đáp lại anh. Nhưng, tôi có cảm giác lạnh thấu xương, dường như có cái gì mới rời khỏi tôi, tôi cũng chẳng hiểu đc
-Em…đã nói rồi mà, chúng ta chĩ có thể là bạn - Tôi giãy nảy trong lòng Shinichi, tôi đẩy anh ta ra
-Hắn đã bỏ em,hắn ko thích em, hắn chỉ đùa vui với em, tại sao em vẫn có thể chung tình mà chờ đợi- Anh ta vẫn cứ ôm lấy tôi, ko để tôi chạy thoát
Sonoko đã thấy Shinichi dẫn tôi đi, liệu cậu ấy có giúp gì đc ko, thật ra, tôi ko muốn làm tổn thương Shinichi,…chỉ là..tôi ko thể đáp lại tình cảm của anh ấy
“Roạt”
”Roạt”
Tiếng động làm trái tim tôi thổn thức.
”Cạch”
Một tiếng động làm trái tim tôi nóng bừng lên, và tôi quay người sang…
Bóng dáng quen thuộc, khuôn mặt hơi hốc hác nhưng anh vẫn còn dáng vẻ cao quý khác thường
- Ran - Anh đứng tựa cửa, thở hồng hộc
Tôi dường như ko hề có não, mọi dây thần kinh của tôi đều tập trung về anh, tôi dùng hết sức đẩy Shinichi ra, khóe mắt cay cay, tôi giương tay về anh ấy. Tay anh ấy chạm lấy tay tôi, chúng tôi ôm nhau
Shinichi đứng ngẩn người ra, anh dường như có vẻ ko hiểu chuyện này, song, vì sợ Saguru lại rời khỏi tôi 1 lần nữa, tôi vẫn cứ ôm chặt lấy anh. Ba chúng tôi đứng trên sân thượng 1 cách lặng yên 1 khoảng thời gian khá dài. Sau đó, Shinichi mỉm cười, anh lướt qua chúng tôi, dường như nói 1 câu nói nhỏ gì ấy, dường như là “Cố lên” vs Saguru
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn tôi và Saguru đứng đó
Tôi ngẩng mặt lên, chạm phải ánh mắt anh
- Xin lỗi, anh hơi…- Anh bỏ tay khỏi tôi, khuôn mặt lo sợ tôi sẽ giận
- Ko- Tôi ôm lấy anh, ghì chặt anh
- Tại sao lại ko đến vs người em thích? Tại sao lại ôm anh? - Anh nghẹn lời, tôi chưa bao giờ chủ động ôm lấy anh như thế này
- Em…Người em thích là anh - Tôi dùng hết sức để nói cho anh nghe - Em và Shinichi chỉ là bạn. Có lẽ anh đã hiểu lầm, em thích anh, chưa bao giờ thay đổi
- Tại sao? - Anh vẫn chưa tin lời tôi nói - Em luôn gượng ép bên anh hoặc trốn tránh anh kia mà?
- Em ko gượng ép mình, em chỉ là…sợ anh ko muốn, em sợ anh ko thích, thật ra, em đã rất muốn ôm lấy anh, song, anh có vẻ xa cách em quá, và khi anh hôn em, em đã rất bất ngờ, nhưng, lúc đó ko phải em cự tuyệt anh, mà là em ko thể tin đc…anh chưa bao giờ nói thích em - Tôi nói hết những điều mà tôi chưa từng nói cho anh nghe, bật ra hết suy nghĩ ấy
- Vậy…..- Anh cũng ôm lấy tôi - Anh có thể….hôn em 1 lần nữa ko? - Anh đang hạnh phúc, vì rốt cuộc là chúng tôi hiểu lầm nhau quá lâu, khiến cho nụ hôn đó, nụ hôn đầu là 1 sự hiểu lầm
- Anh nói thích em trước đi đã - Tôi nắm lấy tay áo anh
- Anh yêu em- Anh hôn tôi thật lâu, đến mức tôi ko còn nhớ rõ thời gian như thế nào, chỉ nhớ đó là 1 khoảnh khắc đẹp nhất, vì ít nhất, giây phút đó, chúng tôi thuộc về nhau
End
Up trước 2 fic ^^ Chắc hẳn ko ít reader đã đọc rồi
P/s: đã sửa lại 1 số lỗi type và viết tắt của au, hi vọng tác giả của 2 fic ko trách Saya
Hiệu chỉnh bởi quản lý: