- Tham gia
- 29/9/2015
- Bài viết
- 47
Title: Sau cơn mưa đường còn ướt
Author: Love_CoAi
Pairing: ShinxRan
Type: SE, romance, Action,...
Ages: Mọi lứa tuổi miễn biết đọc
Summary:
Author: Love_CoAi
Pairing: ShinxRan
Type: SE, romance, Action,...
Ages: Mọi lứa tuổi miễn biết đọc
Summary:
Cơn mưa mới tạnh
Cây còn khóc
Đất còn buồn
và con đường còn ướt...
Cây còn khóc
Đất còn buồn
và con đường còn ướt...
_____
" Kudo-kun, thuốc giải đã được điều chế thành công. Tôi đã thử nghiệm trước với chuột bạch, kết quả cho thấy không có dấu hiệu tồi tệ nào xảy ra cả "
Haibara chậm dãi nhìn tập giấy thể hiện kết quả thí nghiệm. Nói lớn, tiếng cô vang vọng trong không gian phòng nhỏ chỉ có cô và Conan. Conan đang bận loay hoay với đống bản án về tổ chức, nghe Haibara nói, ngay lập tức quay lại, gương mặt suy tư trở lên bừng sáng.
" Thật chứ?"
Haibara im lặng nhìn vào chiếc hộp nhỏ trên tay rồi đưa cho Conan như bằng chứng xác thực nhất. Conan nhận chiếc hộp từ tay Haibara. Trong có 2 viên thuốc nhỏ nửa đỏ nửa trắng nổi bật, nhìn nó y hệt APXT 4869 ( đúng không nhỉ? )
" Tuyệt quá Haibara! "
Cậu reo lên
" Vậy là chúng ta đã thành công bước đầu tiên rồi"
Conan cầm một viên thuốc lên, nhìn đăm đăm vào nó một cách thích thú. Haibara không nói gì, cô đặt nhẹ tập xét nghiệm xuống, đút tay vào túi áo rồi đi ra ngoài với những bước sải dài.
" À Haibara nè "
Cô khựng lại, mắt không buồn ngoái lại nhìn Conan
" Tớ có thể báo chuyện này với Ran không? "
Gương mặt Conan trở nên nghiêm túc hắn, trong đôi mắt nâu bỗng trở lên tối sầm, cậu đã chờ đợi quá lâu cho việc quay trở về bên cô ấy.
Haibara hiểu rõ ý muốn của Conan, nhưng trước mắt chưa bận việc báo cho cô ấy nhưng xem chừng tên thám tử ngốc nghếch này đã phải kiên nhẫn quá lâu nên tức khắc 1 phút bây giờ đối với cậu là quá dài.
" Được. nhưng trước tiên chưa đề cập gì đến việc tổ chức cả, Cậu hiểu tôi nói gì mà "
Rồi đi thẳng ra ngoài trước khi giọng cô nghẹn lại vì đau đớn khi phải nhìn Conan say mình trong tình yêu với cô bạn nối khố. Trong phòng, một mình lặng lẽ ngồi xuống ghế, cậu hít một khối lớn không khí vào lồng ngực rồi thở mạnh ra ngoài, tay lục lọi tìm chiếc điện thoại trong túi, cất hộp thuốc vào ngăn tủ, nhấc nơ đổi giọng ngang trước cửa miệng, nhấn số gọi cho Ran.
Sau 3 hồi chuông, đầu giây bên kia có tiếng hồi âm
" Alo, Mori Ran đây, Bộ có chuyện gì sao Shinichi? Cậu gọi tớ sớm hơn ngày thường "
Giọng Ran có vẻ phấn trấn, cô hỏi nhanh kèm theo một nụ cười khúc khích
Nghe giọng ran, Conan thấy lòng mình vui vẻ hẳn. Không thể đợi thêm, một nụ cười rông, Conan nói
" Ran, chờ tớ nhé! khoảng 3 ngày nữa thôi tớ sẽ ... về bên cậu"
Conan nói, cậu đỏ mặt sau khi cố gắng nói nốt 3 từ cuối.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, cậu hiểu chắc cô cũng đang xấu hổ với câu cậu vừa nói. nhưng cô đáp nhanh, giọng có hơi ngượng ngùng
"T...Tớ sẽ chờ cậu "
Conan mỉm cười, cậu đắn đo không biết có nên nói " câu này " không. Nhưng rồi cậu mạnh bạo, hít thật sâu cố giữ cho âm giọng bình thản
" Ran này..."
" Gì vậy Shinichi?"
" Tớ.... "
Giọng Conan bỗng nghẹn lại, mặt cậu nóng bừng... một câu tỏ tình nghe thì đơn giản mà sao khó quá. Chả bù như trong phim thấy main nam tỏ tình với nữ chính suốt, riết cũng thấy đơn giản, rồi cũng tập thử vài lần nhưng giờ... lại như hóc xương ý ới mãi không ra chữ nào...
Conan vẫn chạy đua với sự cố gắng bất lực của mình, Còn bên kia, nhân vật chính vẫn kiên nhẫn chờ:
" Tớ yêu cậu Ra...."
" Ran! Mau lên ta đói rồi"
Đến khi câu nói bật thành tiếng thì giọng ông Mori lại giống lên, át toàn bộ tiếng của cậu khiến cậu cứng họng.
" Xin lỗi, con ra ngay "
Ran hét lớn trả lời ông bác rồi quay sang hỏi nhỏ
" Xin lỗi cậu vừa nói gì tớ không nghe rõ "
Giờ thì còn tự tin nào để nói nữa... Conan khóc dài rồi nói mếu máo
" Thôi, để khi tớ về tớ sẽ trực tiếp nói với cậu vậy "
Giọng bên kia im lặng, xem vẻ cũng thấy nản
" ừm... vậy để sau cũng được. Thôi tạm biệt Shinichi, tớ phải sắp cơm đây"
Nói rồi cô cúp máy nhanh trước khi ông bố già lại réo lên lần nữa. CÒn về phía Conan, cậu thở dài thườn thượt, nhăn mặt nhìn màn hình điện thoài đã báo kết thúc cuộc gọi. Lòng chỉ muốn nhét khăn vào miệng ông Mori lại để vụ tỏ tình có thể thành công mĩ mãn, chứ không phải như bậy giờ...
Ở bên ngoài, Haibara vẫn lặng lẽ lắng nghe cuộc hội thoại ngắn giữa Ran và Conan, biết lòng sẽ đau nhiều, nhưng cô cũng mừng cho họ. Sẽ mau thôi cô sẽ hoàn lại cho họ cả nợ lẫn lãi. Chỉ mong sao họ có thể đến bên nhau. và rồi, cô quay người, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười thật nhẹ:
" Mưa rồi sẽ tạnh "
----
Ngày đó cuối cùng đến, sau nhiều lần phải thay đổi kể hoạch vì tổ chức rất nhạy bén đoán trước được điều sắp xảy đến nên đã nhiều lần thay đổi căn cứ. điều này đã làm mấy vố đau đớn đối với bên cảnh sát và Conan cũng không ngoại lệ. Đã nhiều lần quá trình điều tra quay ngược lại điểm xuất phát, và mỗi lần như vậy ai cũng khó tránh sự hụt hẫng... nhưng thôi thì cứ coi như họ đang tập luyện thêm vậy
Nhưng hôm nay sau hơn 1 tuần đi và lùi cuối cùng cũng đến, giờ đây FBI đang cấp tốc chuẩn bị để có thể tấn công họ ngay vào trưa nay càng sớm càng tốt trước khi chúng kịp di cư lần nữa. Conan ngồi một mình trong phòng, giờ cậu sẽ uống thuốc giải để quay về thân thể cũ cho tiện cho việc chiến đấu. Đây là trận chiến với một tổ chức lớn nên ắt sẽ không tránh khỏi nguy hiểm. Mạng sống lúc đó dường như được treo lơ lửng chỉ với một sợi chỉ mỏng. Chợt cậu nghĩ đến Ran. Nói là 3 ngày nữa về nhưng nay đã kéo dài đến hơn tuần, nhiều lần cô gọi hỏi, cậu đã mất tận 1 tiếng để giải thích và xin lỗi cô, nghe giọng cô giận lắm... biết trước vậy đã không vội báo cho cô việc cậu sắp trở về rồi... đúng là cái mồm hại cái thân mà
" Kudo- kun, nhanh lên chúng ta không còn nhiều thời gian đâu"
Tiếng Haibara vang lên ngoài cửa phòng, giọng có phần thanh khiết chứng tỏ cô đã hoàn thành việc biến đổi của bản thân. Hiện đang chờ cậu ở ngoài
" Ừm... tớ biết rồi "
Conan trả lời, cậu thở hắt rồi nhét bừa viên thuốc vào mồm, chuẩn bị cho cơn đau tái người sắp ập đến
...
Trận chiến nổ ra vào hồi 2 giờ chiều nội trong ngày, mới đến đã vang lên tiếng đấu súng rung trời... chỉ không quá 10 phút xác người đã dải đầy kín cả lối đi, màu lênh láng thành vũng lớn hay điểm hoa lên nhưng vách tường trắng khiến nơi này biến thành đống hoang tàn. mùi tanh bốc lên nhức mũi.
Shinichi cố gắng chống cự với vết thương ở tay do sơ xuất trong việc đấu súng với một số tay súng có hạng trong tổ chức, chỉ chút nữa thôi họ sẽ đến nơi cần đến để đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi truyện. Và rồi cậu có thể về bên Ran.... chắc cô đang ngóng cậu nhiều lắm. Shinichi bật cười khe khẽ khi nghĩ đến nụ cười sung sướng đón cậu về của Ran. Thật không thể chờ lâu hơn nữa rồi
" Ran chờ tớ nhé"
Câu nói của cậu vang lên trong vô thức, mấy chú cảnh sát đi sau nghe thấy, thầm cười chép miệng " Mới vậy thôi mà đã nhớ vợ rồi sao"
Trận chiến lần nữa nổ ra khi Shinichi cùng những người khác xông vào hào huyệt của bọn tổ chức. Với cánh tay bị thương Shinichi đã nhiều lần phải dựa vào những vị cảnh sát khác cứu mới giữ được cái mạng. Nhưng cũng thật may là họ cuối cùng cũng bắt sống được tên đầu xỏ. Ấy nhưng có lẽ không ai để ý nhưng Shinichi nãy giờ vẫn chưa thấy Gin.
Mọi người trở ra, nhiều người đang trọng thương đã được đưa đi cấp cứu, còn Shinichi đã được một số bác sĩ moi đạn và băng vết thương hộ. Giờ cậu thấy khá ổn với mọi thứ. Hít một hơi đầy lồng ngực. nãy giờ ngửi mùi máu riết mà không thấy quen, nay mới thấy không gì bằng được hít không khí trong lành. Và giờ... mọi thứ đã kết thúc cậu có thể trở về bên...
" Shinichi !!"
Giọng thanh úy Sato vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ còn dang dở của cậu.
" Có chuyện gì sao ạ?"
Sato nhìn có vẻ nghiêm trọng cô mím môi rồi đưa cho Shinichi một tớ giấy báo khẩn
" Ran đã chết "
Thông tin như xét đánh ngang tai, cậu đã phải dụi mắt nhiều lần để xác định lại từ mình đọc được là sai nhưng không có gì thay đổi cả. Cậu thất thần, tờ giấy trên tay cậu rơi xuống
" V...vậy là sao? cô ... cô ấy đâu có tham gia trận chiến đâu "
" Nghe bảo cô ấy đã đấu với Gin ở bên ngoài và trong phút lơ đễnh đã phải lãnh 3 phát đạn vào tim, chết ngay sau đó..."
Giọng Sato nghẹn ngào, không kìm được nước mắt.
" E...em không tin"
Đúng là Gin không có mặt trong trận chiến thật... nhưng... nhưng tại sao phải vậy. Cậu sắp trở về rồi mà. Sắp về bên cô rồi mà. Sao cô lỡ lòng bỏ cậu mà đi như vậy. Để lại trong cậu lời yêu còn chưa được thổ lộ.
" AAAAAAAAAAA.... ..."
Tiếng SHinichi gào lên, cậu điên loạn hét. Hét đến mực cổ họng đau dát, nhiều người xung quanh nghe tin cũng hiểu cho cậu. Họ cố vào an ủi cậu nhưng không thể. Cơn đau đến quá đột ngột khiến cậu không kịp trở tay...
Ran... Ran của cậu đâu rồi... Ran của cậu nói sẽ chờ cậu về mà. Ran của cậu còn chưa kịp nghe xong tiếng yêu của cậu mà. Cậu còn chưa cậu hồn cô, Chưa kịp đem lại hạnh phúc bù đắp những ngày đã qua cho cô mà....
Trả lại Ran đây... trả lại đây,... ông trời ông ác lắm... ác lắm
SHinichi gáo trong tâm can. Nước mắt chảy giàn giựa tưởng chừng như dòng sông vỡ đập. Cậu quỳ xuống đất. Mệt mỏi. Cố sống để thoát hết vụ bão này để trở về bên nắng, nhưng nào ngờ nắng mất mưa rơi hoài trên thế giới của cậu...
Cậu thẩm nhủ từ nhỏ không tin chúa nhưng nếu vì thế mà chúa giận, cướp đi báu vật của cậu thì cậu xin lỗi, sau này sẽ tin và bù đắp đầy đủ không thiếu chỉ thừa, nên xin chúa. trả lại Báu vật đó cho cậu... "Con xin người..."
" SHinichi "
Giọng nói lảnh lót quen thuộc vang lên. Nghe xong Shinichi vội vã nhìn lại,cố đẩy những người bâu quanh cậu ra để nhìn rõ hơn người đã gọi cậu.. Và không ngoài dự đoán... CHúa đã nghe lời thỉnh cầu của cậu. Trả lại Ran cho cậu. Người cô đầy máu, gương mặt tái đi vì mệt mỏi, mái tóc xõa rối xù và bết vào mặt do mồ hôi. Đôi chân không đeo giầy nên giờ chay sạn do chạy quá sức...
" R..Ran... Là cậu đúng không?"
Shinichi lên tiếng, đến cái chớp mắt cậu cũng không dám vì sợ rằng chớp mắt rồi cô sẽ biến mất như ảo ảnh.
Cô im lặng làm cậu sốt ruột nhưng rồi cô cười, nói nhẹ
" Mừng cậu đã về Shinichi "
Rồi dang rộng tay chờ cái ôm từ cậu. Và tất nhiên không phải chờ quá lâu, kệ 1 phần tay đang đau rát vì vết thương đang giày vò, cậu vẫn ôm Ran thật chặt. Giữ cô vào lòng mình. Chỉ một lúc sau khi họ đã khắc sâu vào trong tim sự vui mừng vì cuối cùng đã được hội ngộ. Cả 2 mới chịu buông nhau ra, trước khi 1 trong 2 bị ngộp thở. Nhưng chợt Ran khụy xuống, gần như ngất đi. Shinichi ngạc nhiên, cậu đảo mắt một dọc cơ thể cô và phát hiện vết thương trước bụng cô còn rỉ máu. Shinichi cuống cuồng gọi người đến băng cho cô, nhưng Ran níu lại nói nhỏ
" S...SHiho.... nguy... kịch hơn..."
" ý cậu là sao?"
Shinichi sốt ruột nói nhanh, nếu không nhanh Ran sẽ nguy mất. Ran nhìn Shinichi, đôi mắt cô bỗng giàn dụa nước mắt
" Cô... cô ấy... đã thay tớ lãnh 3 phát vào tim...."
Ran đau đớn nói. Shinichi đơ người vậy ra người chết kia lại là Shiho. Cậu thất thần, bảo người đưa cô ấy đi. Nhưng trước khi dời khỏi Ran vẫn cố nhét vào tay Shinichi một mảnh giấy nhỏ đã nhuốm máu từ tay cô, Ngay sau đó cô ngất đi vì mất máu quá nhiều.
Shinichi nhìn chằm chằm vào tờ giấy Ran đưa, giở ra nhìn, dòng chữ đó đúng là chữ của Shiho. Tờ giấy nhỏ cô viết vội trước khi chết chỉ vẻn vẹn 1 câu
" Tôi hết nợ cậu rồi nhé "
Shinichi đứng im một chỗ, mắt liếc nhẹ sang phía chiếc xe cấp cứu đang đưa Ran đi. Mỉm cười nhẹ nhàng.
" Cảm ơn em,... Shiho"
Cơn mưa cuối cùng đã tạnh
Hiệu chỉnh: