- Tham gia
- 26/12/2015
- Bài viết
- 1.995
Title: Dù ngày mai ra sao, hôm nay em vẫn yêu anh (phần đầy đủ của Bài thơ này em dành tặng riêng anh)
Author: Hamika
Pairings: Shinichi K. & Ran M.
Raiting: K+
Dislaimer: Aoyama Gosho
Genre: Tình cảm
[/CANCER]
Ran ngồi trước bàn trang điểm. Cô soi mình, cảm thấy thật mệt mỏi. Dường như, cô đã thay đổi quá nhiều.
Về ngoại hình.
Về tính cách.
Mái tóc dài được cắt đi một nửa, nhuộm màu hạt dẻ, uốn lọn xoăn tít.
Đôi mắt ngây thơ, trong veo thánh thiện trở nên sắc sảo nghiêm nghị hơn, nhưng vẫn còn vẻ dịu dàng đằm thắm.
Gương mặt trở nên chững chạc hơn rất nhiều.
Ran, vẫn là một con người giàu tình cảm, nhưng cô đã bản lĩnh hơn, cô không bao giờ khóc.
Cô bước đến giá sách, giở ra một quyển anbum ảnh có màu thời gian. Những vết ố vàng loang lổ, cô lại thấy đó như ánh nắng vui tươi những ngày thuở bé.
9 năm trước...
Anh trở về với hình dạng Shinichi.
Cô vui mừng lắm. Anh tỏ tình với cô, và rồi họ yêu nhau. Đến khi cô và anh tròn 23 tuổi, được sự đồng ý của hai gia đình, họ đến với nhau, bằng một đám cưới. Hai tháng sau, Shinichi và Ran vui mừng khi biết cô có em bé.
Một chiều nọ, Shinichi và Ran ra biển. Trời đã về đầu đông.
Shinichi đi mua kem, mới chợt nhận ra mình quên ví ở nhà. Anh đành mua một que kem.
Shinichi trở về với Ran. Cả hai cùng cầm que kem. Shinichi anh cắn một miếng. Rõ to. Ran quay mặt, vờ giận dỗi:
- Anh ham ăn.
Shinichi nhìn cô hồi lâu, rồi bất ngờ hôn cô.
Vị kem tan cùng với nhịp đập trái tim. Mặt cô ửng hồng. Sao lại bình yên và ngọt ngào đến thế?
Có lẽ phút giây này cô là người hạnh phúc nhất.
Nhưng...
Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Khi họ lấy nhau được nửa năm, gia đình bé nhỏ chịu bao nhiêu tai họa và bất hạnh đổ xuống.
Đầu tiên là ông bà Kudo, bố mẹ anh, gặp tai nạn máy bay và qua đời.
Shinichi cảm thấy đau khổ lắm. Nhưng anh vẫn cố kìm nén đi nỗi đau. Vì làm việc quá sức, lại phải đến những hiện trường có không khí độc hại, anh bị ung thư và không qua khỏi. Ran góa, chỉ mới 23 tuổi.
Sự ra đi đột ngột của bố mẹ chồng cùng người đàn ông mà cô yêu thương khiến cô thẫn thờ và suy sụp. Như, có hàng trăm con dao xoáy vào con tim bé nhỏ. Ran òa khóc nức nở. Rồi cô lịm đi trong tột cùng khổ đau.
Khi cô tỉnh dậy. Bà Eri ngồi bên cạnh cô. Nét mặt bà rầu rĩ và có gì đó gắng gượng. Ran đã bị sảy thai rồi. Liệu có nên nói cho Ran biết điều này hay không?
Tóc tai phờ phạc, cô thất thần nhìn mẹ mình. Cô đã mất hết tất cả rồi sao?
[/CANTER]
2 năm đầu tiên. Ran bị trầm cảm nặng, không ăn uống được gì nhiều, người gầy tọp đi. Cô không đi làm, cũng không ra khỏi phòng. Cô sống vật vờ như cái bóng. Những người mới chuyển tới không ai biết, sau tấm kính cũ kĩ của văn phòng thám tử Mori, từng là một giảng viên đa tài của đại học Tokyo năm nào.
Ran được đến gặp bác sỹ tâm lý. Anh ta khoảng 30 tuổi, chăm sóc Ran ân cần và chu đáo. Nhờ sự tận tâm của người bác sỹ trẻ, Ran dần lấy lại được cân bằng trong cuộc sống. Cô trở lại giảng dạy tại trường, và khi gặp khó khăn trong cuộc sống, anh ấy đều chia sẻ, âm thầm giúp cô, Ran coi anh như người bạn thân thiết đáng tin cậy
Hôm nọ, anh ấy gọi cô ra quán nước. Anh ấy bảo có chuyện muốn nói.
- Anh yêu em, từ lâu lắm rồi.
Ran sửng sốt.
- Anh luôn muốn em được hạnh phúc. Hãy cho anh một cơ hội. Anh muốn lấy em.
- Anh à. Em xin lỗi. Nhưng em không xứng đáng với anh - cô hơi ngập ngừng, tiếng nói trở nên thật nhỏ - hơn nữa em không thể quên được Shinichi.
- Anh không bảo em quên đi cậu ấy. Chỉ là anh muốn thay cậu ấy chăm sóc em.
Gió thổi vào trong quán nước. Ran mắt hoen lệ, cảm động trước tấm lòng của anh ấy. Cô đặt tay mình lên tay anh. Có lẽ mọi thứ rồi sẽ khác.
Author: Hamika
Pairings: Shinichi K. & Ran M.
Raiting: K+
Dislaimer: Aoyama Gosho
Genre: Tình cảm
Khi sáng thức dậy
Em nhìn mình trong gương
Em thấy mình đã thay đổi
[CANCER] Em nhìn mình trong gương
Em thấy mình đã thay đổi
[/CANCER]
Ran ngồi trước bàn trang điểm. Cô soi mình, cảm thấy thật mệt mỏi. Dường như, cô đã thay đổi quá nhiều.
Về ngoại hình.
Về tính cách.
Mái tóc dài được cắt đi một nửa, nhuộm màu hạt dẻ, uốn lọn xoăn tít.
Đôi mắt ngây thơ, trong veo thánh thiện trở nên sắc sảo nghiêm nghị hơn, nhưng vẫn còn vẻ dịu dàng đằm thắm.
Gương mặt trở nên chững chạc hơn rất nhiều.
Ran, vẫn là một con người giàu tình cảm, nhưng cô đã bản lĩnh hơn, cô không bao giờ khóc.
Cô bước đến giá sách, giở ra một quyển anbum ảnh có màu thời gian. Những vết ố vàng loang lổ, cô lại thấy đó như ánh nắng vui tươi những ngày thuở bé.
9 năm trước...
Anh trở về với hình dạng Shinichi.
Cô vui mừng lắm. Anh tỏ tình với cô, và rồi họ yêu nhau. Đến khi cô và anh tròn 23 tuổi, được sự đồng ý của hai gia đình, họ đến với nhau, bằng một đám cưới. Hai tháng sau, Shinichi và Ran vui mừng khi biết cô có em bé.
Một chiều nọ, Shinichi và Ran ra biển. Trời đã về đầu đông.
Shinichi đi mua kem, mới chợt nhận ra mình quên ví ở nhà. Anh đành mua một que kem.
Shinichi trở về với Ran. Cả hai cùng cầm que kem. Shinichi anh cắn một miếng. Rõ to. Ran quay mặt, vờ giận dỗi:
- Anh ham ăn.
Shinichi nhìn cô hồi lâu, rồi bất ngờ hôn cô.
Vị kem tan cùng với nhịp đập trái tim. Mặt cô ửng hồng. Sao lại bình yên và ngọt ngào đến thế?
Có lẽ phút giây này cô là người hạnh phúc nhất.
Nhưng...
Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Khi họ lấy nhau được nửa năm, gia đình bé nhỏ chịu bao nhiêu tai họa và bất hạnh đổ xuống.
Đầu tiên là ông bà Kudo, bố mẹ anh, gặp tai nạn máy bay và qua đời.
Shinichi cảm thấy đau khổ lắm. Nhưng anh vẫn cố kìm nén đi nỗi đau. Vì làm việc quá sức, lại phải đến những hiện trường có không khí độc hại, anh bị ung thư và không qua khỏi. Ran góa, chỉ mới 23 tuổi.
Sự ra đi đột ngột của bố mẹ chồng cùng người đàn ông mà cô yêu thương khiến cô thẫn thờ và suy sụp. Như, có hàng trăm con dao xoáy vào con tim bé nhỏ. Ran òa khóc nức nở. Rồi cô lịm đi trong tột cùng khổ đau.
Khi cô tỉnh dậy. Bà Eri ngồi bên cạnh cô. Nét mặt bà rầu rĩ và có gì đó gắng gượng. Ran đã bị sảy thai rồi. Liệu có nên nói cho Ran biết điều này hay không?
Tóc tai phờ phạc, cô thất thần nhìn mẹ mình. Cô đã mất hết tất cả rồi sao?
[/CANTER]
2 năm đầu tiên. Ran bị trầm cảm nặng, không ăn uống được gì nhiều, người gầy tọp đi. Cô không đi làm, cũng không ra khỏi phòng. Cô sống vật vờ như cái bóng. Những người mới chuyển tới không ai biết, sau tấm kính cũ kĩ của văn phòng thám tử Mori, từng là một giảng viên đa tài của đại học Tokyo năm nào.
Ran được đến gặp bác sỹ tâm lý. Anh ta khoảng 30 tuổi, chăm sóc Ran ân cần và chu đáo. Nhờ sự tận tâm của người bác sỹ trẻ, Ran dần lấy lại được cân bằng trong cuộc sống. Cô trở lại giảng dạy tại trường, và khi gặp khó khăn trong cuộc sống, anh ấy đều chia sẻ, âm thầm giúp cô, Ran coi anh như người bạn thân thiết đáng tin cậy
Hôm nọ, anh ấy gọi cô ra quán nước. Anh ấy bảo có chuyện muốn nói.
- Anh yêu em, từ lâu lắm rồi.
Ran sửng sốt.
- Anh luôn muốn em được hạnh phúc. Hãy cho anh một cơ hội. Anh muốn lấy em.
- Anh à. Em xin lỗi. Nhưng em không xứng đáng với anh - cô hơi ngập ngừng, tiếng nói trở nên thật nhỏ - hơn nữa em không thể quên được Shinichi.
- Anh không bảo em quên đi cậu ấy. Chỉ là anh muốn thay cậu ấy chăm sóc em.
Gió thổi vào trong quán nước. Ran mắt hoen lệ, cảm động trước tấm lòng của anh ấy. Cô đặt tay mình lên tay anh. Có lẽ mọi thứ rồi sẽ khác.
Shinichi. Ngày mai em sẽ lấy chồng rồi. Ngày mai em sẽ cùng bố bước lên lễ đường cùng với người khác...
Em biết
Trái tim em không muốn phản bội anh
Nhưng anh ấy yêu em quá nhiều.Em không thể không đáp trả.
Ngày mai
em sẽ lãng quên
Em sẽ chôn chặt tình cảm của mình vào sâu trong tim
Ngày mai,
Khi ánh bình minh lộ sau chân trời
Em sẽ bước tiếp, cuộc đời này.
Ngày mai
Em sẽ học yêu, học làm vợ
Ngày mai
Trái tim em không còn vẹn nguyên trao cho anh
Nhưng hôm nay
Em vẫn mãi mãi thuộc về anh. Em muốn nói: I love you, chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Em sẽ học yêu, học làm vợ
Ngày mai
Trái tim em không còn vẹn nguyên trao cho anh
Nhưng hôm nay
Em vẫn mãi mãi thuộc về anh. Em muốn nói: I love you, chỉ vậy thôi là đủ rồi.
The End
Hiệu chỉnh bởi quản lý: