Author:
Hamika
Ratting:
K+
Pairings: ShinRan
Genre: Sad
Satutus:
Đã hoàn thành
Disclaimer: Nhân vật và truyện gốc thuộc về bác Aoyama Gosho, em chỉ xào nấu lên thôi ạ.
Summary:
Đôi khi em tự hỏi
Tình yêu đong bằng gì?
Đôi khi em tự hỏi
Thế nào gọi là yêu thật nhiều?
Có khi tự nghĩ thầm
Yêu say đắm bao nhiêu là đủ?
Anh có yêu em như đại dương sâu đậm
Hoặc có vĩ đại như ngọn núi cao vời?
Hay chỉ bé như một hạt cát
Nằm lạc sâu trong đáy tim anh?
______________________________
Em viết fic này để thư giãn đầu óc, tìm cách viết nào đó để edit lại Love is FBI, cũng như suy nghĩ ý tưởng cho Nhật ký đi xa. Cái này em viết suốt một đêm, đã qua tham khảo góp ý của bạn bè mới dám đăng, hy vọng mọi người không chê và tiếp tục ủng hộ em
---------------------------------------------------------
Chiều. Trên bãi biển vắng.
Từng ngọn gió biển mặn lướt nhẹ trên khuôn mặt Ran, đùa nghịch trên những lọn tóc đen nhánh, mềm mượt tung bay trong gió. Cô tản bộ trên bãi cát trắng, khuôn mặt suy tư như nghĩ về một điều gì đó. Nơi này chứa đầy ắp kỉ niệm của cô và anh, chứa hạnh phúc ngọt ngào của hai người. Ran khẽ lướt mắt nhìn bờ biển xanh trong vắt, từng đợt sóng vỗ rì rào êm dịu và nhẹ nhàng như đang tâm sự và thấu hiểu nỗi lòng cô lúc này.
Hai lăm tuổi…
Một cái tuổi đã trưởng thành
Một cái tuổi đã có một công việc ổn định và tự lập
Có một ngôi nhà nhỏ để quay về sau một ngày làm việc căng thẳng
Có một gia đình nhỏ, một người chồng và những đứa con để yêu thương chăm sóc
Cô có một cuộc sống như vậy, ngoại trừ một điều…
Cô không có gia đình riêng cho chính mình.
Ran mỉm cười chua chát. Anh luôn bắt cô chờ đợi như thế, chờ anh, đợi anh, mặc dù… anh sẽ không bao giờ có thể trở về bên cô một lần nào nữa. Cô không hiểu mình đang sống vì ai, vì điều gì mà tồn tại. Cuộc sống vô vị, không thể yêu ai, nhớ ai được nữa. Anh phải chăng quá ích kỉ, vì khi yêu anh, cô không thể lựa chọn bất cứ một người con trai nào khác nữa, vì con tim cô đã ở bên anh, không thể quay trở về…
Flashback
Mùa đông năm ấy, cô tròn mười chín tuổi, một cái tuổi bắt đầu một ngưỡng cửa mới, đại học. Trưởng thành, mạnh mẽ kiên định hơn. Cô cũng giống mẹ mình, đỗ đại học Harvard ở Mỹ. Mọi người rất vui mừng cho Ran, khuyên cô nhanh chóng nộp hồ sơ và sang ấy học sớm, dù rất vui và cũng muốn đi, nhưng Ran quyết định từ chối. Cô nộp hồ sơ vào một trường đại học Y ở Tokyo, vì cô không muốn xa nơi này, cô không muốn khi Shinichi quay trở về, anh sẽ không thấy cô. Cô cũng muốn gần bên để chăm sóc bố và ở cạnh mẹ nhiều hơn. Ran nghĩ rằng, không nhất thiết phải đi xa làm gì, vì cô nghĩ, học ở đại học Y lớn nhất nhì Tokyo cũng rất tốt rồi.
Vào trước sinh nhật cô vài ngày, Shinichi có gọi đến:
- Chào cậu, Ran. Xin lỗi nhé, dạo này tớ hơi bận, tớ không thể gọi cho cậu thường xuyên được.
- Ừ, không sao, tớ biết cậu rất bận mà…
Ran trả lời, trong giọng nói có phần thông cảm, có chút vui mừng. Sau bao ngày cô cố gọi cho anh không được, bây giờ đây anh đã gọi cho cô. Cô chờ đợi, hy vọng anh sẽ kể một điều gì đó cho cô nghe, như mọi lần vẫn vậy. Nhưng không, Shinichi hỏi:
- Nè, mốt sinh nhật cậu rồi phải không? Chúc mừng nhé.
Ran có vẻ hơi ngạc nhiên, bởi từ hồi nào đến giờ, dù trí nhớ của anh rất tốt, nhưng anh không bao giờ nhớ nổi ngày sinh của mình, ngày xưa nhiều lần còn ngơ ngác không hiểu gì khi cô và bạn bè mang quà đến chúc mừng, thế mà hôm nay lại nhớ được sinh nhật của cô, đúng là lạ. Cô liếm môi:
- Ừm… đúng rồi, nhưng có chuyện gì sao?
Shinichi trả lời, giọng điệu vui vẻ:
- Hôm ấy, tớ sẽ về Ran ạ. Cậu sẽ có một món quà bất ngờ đấy.
Cô không giấu nổi sự vui mừng, dù chỉ qua điện thoại, nhưng Shinichi cảm nhận rất rõ điều đó.
- Vậy chừng nào cậu về để tớ ra sân bay đón?
- Không cần đâu, cậu hãy ở nhà chuẩn bị tiệc sinh nhật thật vui nhé. Tớ sẽ về dự sau.
Ran gật đầu, cười thật tươi:
- Ừ. Tối ấy chắc sẽ thật vui, vì cậu đã về dự cùng tớ và mọi người.
Shinichi đồng tình, chào tạm biệt Ran rồi cúp máy.
…………………………………………….
Sinh nhật cô cuối cùng cũng đã đến, Ran ra đằng trước đón khách. Cô hôm nay thật dịu dàng khi khoác trên mình bộ đầm cánh sen, khuôn mặt trang điểm nhẹ, mái tóc đen dài nửa cột nửa hờ bằng một chiếc kẹp hoa lan tím, trông cô xinh đẹp, dịu dàng, thánh thiện vô cùng. Sonoko, Sera, Kazuha và mọi người mang đến cho cô bao nhiêu món quà ý nghĩa. Sau bữa tiệc chính, cô nhắm mắt thổi mười chín ngọn nến được cắm trên bánh, cùng mọi người hát vang bài hát “Happy Birthday”. Buổi tiệc thật ấm cúng và vui vẻ, nhưng sẽ trọn vẹn hơn nếu như… nếu như anh ở đây. Shinichi bảo là anh sẽ về và đến nhà cô ngay mà. Hay tại bởi vì anh bận việc giữa chừng nên không thể về được? Cô cứ nhìn hoài ra phía cửa, nhưng tuyệt nhiên không thấy anh. Cho đến khi tiệc tàn và khách mời đã dần về hết, cũng không thấy anh xuất hiện.
Khi không còn một ai, Ran vẫn đứng trước cửa chờ anh. Bà Eri khuyên rằng cô nên vào nghỉ, cô vẫn một mực không chịu. Cô vẫn đợi anh
Nửa tiếng…
Một tiếng…
Hai tiếng…
Thời gian dần trôi qua, vẫn không thấy anh xuất hiện. Bây giờ đã mười hai giờ đêm, trời đã rất khuya. Sương đã bắt đầu xuất hiện, và tuyết bắt đầu rơi…Ran vội vào nhà lấy chiếc áo khoác và chiếc dù che tuyết, và tiếp tục đợi.
Thời gian laị tiếp tục trôi qua, chẳng mấy chốc chuông đồng hồ đã điểm hai giờ sáng. Ran nghĩ chắc anh lại bận việc và không về, và cô định quay bước vào trong. Nhưng, khi Ran vừa quay lại, cô nghe tiếng ai đó gọi mình. Ran thấy Shinichi mặt mày dính đầy bụi tuyết, đang chạy vội về hướng văn phòng thám tử của bố cô. Anh bảo rằng, vì có một số công việc quan trọng nên anh không về kịp, rối rít xin lỗi.
Ran đứng sững lại. Anh bận việc nhiều đến như vậy, nhưng vẫn cố thu xếp về đây với cô ư?. Cô lo lắng định đưa anh chiếc dù và kéo vô nhà nhưng, cô đã bị anh kéo ra biển. Tuyết đã ngừng rơi. Bãi biển về đêm thật là đẹp, yên bình. Cô thấy một món quà to đùng. Shinichi bảo chỉ chuẩn bị nó cho riêng cô.
Ran mở quà. Thật bất ngờ, cô thấy một hộp quà nhỏ hơn và cô cứ mở mãi cho đến khi thấy một quyển sổ. Trong đó, có nhiều bức ảnh của hai người trong từng giai đoạn. Lật từng trang giấy, cô thấy nhiều dòng tâm sự của anh. Nhiều lắm. Trang cuối cùng, cô thấy một hình vẽ tay chính mình và bên dưới còn có dòng chữ: Aishiteru. Cô ngạc nhiên, vui mừng và hạnh phúc. Shinichi ôm cô từ phía sau, thì thầm:
- Anh yêu em, yêu rất nhiều Ran à.
Ran bật khóc và cô cũng đáp lại:
- Em cũng vậy, Shinichi.
- Anh còn phải đi xa nữa, nhưng anh hứa sẽ trở về, em sẽ đợi anh chứ?
Ran gật đầu, mỉm cười, lấy tay mình đan với tay anh:
- Em hứa. em sẽ mãi đợi anh.
Shinichi mỉm cười mãn nguyện, đặt lên má cô một nụ hôn phớt thật nhẹ, nhưng ấm áp, dịu ngọt và bình yên.
Lời thề ước được trao giữa biển cả mênh mông, một nụ hôn má dịu dàng làm chứng, câu chuyện được mẹ biển cả chứng kiến, và vì thế nó còn tiếp tục về sau, về câu chuyện của hai người
Giây phút này, không có gì ngoài họ, ngoài tình yêu mãnh liệt và sâu sắc. Có lẽ giây phúc này họ thuộc về nhau… mãi mãi…
Ran cùng anh ngắm nhìn bãi biển lúc hửng sáng. Hôm qua, cả hai không ngủ được và đã cùng nhau đón bình minh. Shinichi nắm chặt tay cô, dắt cô đi trên bãi cát mềm mịn, lòng cả hai thấy hạnh phúc, bình yên. Sóng vỗ rì rào, từng chú chim ca hót mừng buổi sớm, tiếng gió vi vu trong lành như một đoạn nhạc nhẹ nhàng mà mẹ thiên nhiên muốn dành tặng cho hai người. Hương vị của gió biển mà sao ngọt ngào và hạnh phúc, Ran đã từng nghĩ rằng mình là người con gái hạnh phúc nhất trần gian, bởi cô luôn được một người con trai yêu thương mình như thế. Ran mỉm cười:
- Em là người hạnh phúc lắm, có phải không Shinichi? Hạnh phúc vì có một người con trai yêu mình nhiều hơn đại dương, cao hơn ngọn núi.
Shinichi quay lại, trả lời:
- Không có chuyện đó đâu, Ran ạ. Anh không thể yêu em nhiều như thế.
Ran ngạc nhiên, vẻ mặt cô có vẻ trầm buồn:
- Vậy là anh không yêu em nhiều sao? Vậy Shinichi yêu em bằng cái gì, hay chỉ là một hạt cát bé nhỏ thôi?
Shinichi phì cười trước câu hỏi của Ran, anh đưa tay véo mũi cô, rồi đưa tay ra chiều suy nghĩ lắm, anh nói:
- Tình cảm anh giành cho em, không sâu như đại dương, không cao như ngọn núi, không bằng một sa mạc cát mênh mông. Tình yêu của anh nằm ở nơi này.
Nói rồi, Shinichi lấy tay đặt trên ngực mình, nói tiếp:
- Anh chỉ yêu em bằng con tim của mình. Anh không thể yêu em như biển cả hay ngọn núi, vì nó quá lớn và rộng để anh mang theo bên mình. Anh chỉ yêu em bằng con tim, nhưng đáy con tim anh còn sâu hơn đại dương, cao hơn ngọn núi và rộng hơn sa mạc. Anh có thể mang tình cảm, nỗi nhớ về em bất kì nơi đâu, làm gì và anh luôn muốn tình yêu của em bên anh, để anh nhớ rằng mình còn có một cô gái chờ đợi mình, vì thế phải hoàn thành thật tốt để trở về bên em.
Ran nhướng người lên, cười trong nước mắt thì thầm:
- Em hiểu rồi, người yêu của em ạ. Anh đã yêu em nhiều đến như vậy, em cũng hứa sẽ không bao giờ phụ lòng anh. Em sẽ chờ, cho dù bao lâu đi nữa. Em chắc chắn.
Biển cả một lần nữa làm chứng cho lời hứa cho tình yêu của hai người...
End Fashback
Ran khẽ cười buồn. Đó là lời hứa giữa anh và cô, giữa lòng đại dương sâu thăm thẳm, lời hứa được mẹ thiên nhiên và các vị thần của biển cả làm chứng. Thời gian không chờ một ai, mới đó đã sáu năm trôi qua, nhưng những cảm xúc, những đều vị ngày hôm ấy vẫn còn nguyên ở nơi đây, điều đó chưa bao giờ thay đổi, rõ ràng, dịu dàng, chưa bao giờ phai nhạt. Shinichi rời đi sau ngày hôm ấy, cô vẫn luôn đợi anh, mong anh trở về rồi...
Một năm sau khi Shinichi đi, tức cách thời điểm hiện tại 5 năm
Ran đang cùng mẹ nấu ăn dưới bếp, chỉ mẹ từng muỗng đường, thìa muối và cách nêm nếm gia vị cho vừa khẩu vị của gia đình thì chuông điện thoại vang lên. Cô nhìn mẹ mình, ngần ngại, nhưng bà đã dịu dàng nói:
- Con ra nghe điện thoại đi, để mẹ nấu tiếp cho. Mẹ sẽ nếm được mà, con đừng lo.
Ran gật đầu rồi bước ra ngoài. Có một cô gái với chất giọng lạnh lùng nhưng nhỏ nhẹ vang lên bên đầu dây bên kia:
- Cô có phải là Mori Ran không, bạn gái của Kudo?
Ran trả lời là phải và chưa kịp hỏi gì hơn, cô gái kia đã tự giới thiệu:
- Tôi là Shiho Miyano, người cộng sự của Kudo. Hôm nay tôi có chuyện muốn nói với cô, được chứ?
Ran hơi bồn chồn, cô linh cảm có điều gì đó không ổn:
- Có chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng lắm không?
Người tên Shiho nói khẽ:
- Kudo đã tham gia chiến đấu với một băng nhóm tội phạm rất nguy hiểm, cậu ấy đã qua đời sáng nay vì bị đạn bắn vào vùng cận tim và mất rất nhiều máu, chết ngay trên gường mổ.
Ran im lặng, cô không nói lời nào, mà đúng hơn là không thốt lên lời vì cổ họng nghẹn ứ. Tim cô như bóp chặt, người cô run run, không đứng vững, đôi mắt thạch anh trong suốt, vô hồn, hai hàng nước lăn dài trên đôi gò má, thổn thức chẳng nên lời. Anh bỏ cô đi, bỏ cô ở lại,anh không thể trở về được nữa.
Shiho im lặng một chút, đến khi Ran bình tinh lại, nàng nói:
- Trong lúc Shinichi đang nằm thoi thóp tại hiện trường vụ án, điện thoại của tôi bị cấn và chuyển sang chế độ ghi ấm, nó đã thu được những điều cuối cùng mà cậu ấy muốn nói. Nó đây
---- Trong đoạn ghi âm----
Đoàng... Đoàng
- Kudo, cậu không sao chứ?
- Tớ không...sao, cậu...đừng...lo...
- Không được, không được nói, cậu càng nói, vết thương càng nặng đấy
- Đã...quá...muộn...Miyano...à, viên đạn...đã...trong...ngực...tớ... Chỉ là...khi...chết, hãy...nói...với...Ran...rằng...tớ...luôn...yêu...cô...ấy...nhưng...vì...tớ...quá...tồi..tớ...không...thể trở về...được...nữa...hãy...bảo...rằng...tớ...luôn...mong...Ran...luôn...hạnh...phúc, đừng...chờ...tớ...và...buồn... vì...tớ nữa.
- KUDO. Cậu đừng chết, KUDOOOO...
Kết thúc đoạn ghi âm
Ran nghe âm giọng đứt quãng, yếu ớt nhưng lại cố nói vì mình, cô cảm thấy tim mình đã bị bóp chặt, nay lại còn đau đớn hơn vạn phần, cô tắt máy, không muốn nghe thêm một lời nào nữa vì cô đang rất buồn, cô muốn ở bên cạnh anh, được nghe giọng nói của anh. Cô nhớ anh, rất nhiều...
Hai mươi tuổi.
Cô học đại học với cán cửa tương lai rộng mở...
Hai mươi tuổi
Cô đang có quãng thời gian đẹp trong đời sinh viên...
Và hai mươi tuổi
Cô đánh mất đi tình yêu của chính mình...
End hồi tưởng
Sóng biển vẫn hoà với gió làm nên một khung cảnh tuyệt diệu với một người con gái ngồi trên bãi cát. Đã năm năm trôi qua, cảm giác đau thương mất mát vẫn còn ngự trị trong trái tim bé nhỏ của cô
Cô đã lớn, đã trưởng thành hơn rất nhiều, gặp biết bao người đàn ông khác, nhưng tuyệt nhiên, không có một cảm xúc nào...giống như anh. Cô rất muốn vui vẻ, nhưng cô không thể sống mãi như thế này. Cô cần anh. Nhưng cô biết, anh sẽ không vui nếu su biết cô buồn. Ran lấy tay nghịch cát, mặt nở một nụ cười nhẹ. Cô hứa sẽ sống hết mình, sống thay cho cả phần anh.
Kiếp này mình không ở bên nhau, kiếp sau mình quay lại tìm nhau, Shinichi nhé...
----------------------------
Em thật sự muốn hỏi anh
Tình yêu đong bao nhiêu thì đầy
Em luôn luôn tự hỏi mình
Tình yêu đong bằng gì mà vĩ đại
Nhưng em đã có câu trả lời của riêng mình
Tình yêu ngọt ngào đong bằng trái tim
------ End------