Tôi đã trải nghiệm việc trượt Đại học thế nào?

heokool

Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/9/2011
Bài viết
14.934
Về quê như là cách tôi trốn tránh không muốn biết kết quả. Tôi lấy xe máy đi tập, ngã sây sát, bầm giập hết cả người, nghe tin đứa bạn cạnh nhà đỗ Đại học điểm cao tôi lại càng thấy chán nản...

Một mùa tuyển sinh Đại học và Cao đẳng nữa đã qua, tôi cũng như các bạn sĩ tử 95 cố cày hết sức để chuẩn bị cho kì thi quan trọng đầu đời này, với biết bao những kì vọng, những lộ trình, dự định được vạch sẵn khi bước chân vào giảng đường Đại học.

Những ngày trước khi thi, đầu óc tôi căng như dây đàn, ám ảnh vì kì thi cấp III 3 năm trước đó tôi đã bị trượt và phải học ở trường tư. Học phí đắt đỏ mỗi tháng khiến tôi luôn cảm thấy ngại ngùng mỗi khi xin tiền học, tôi trượt trong khi những đứa bạn cùng lứa trong khu đều đỗ với điểm số cao. Một mình mình bị rớt lại đằng sau, tôi biết bố mẹ buồn dù cho vẫn cố gắng an ủi và động viên, mỗi một lần xin tiền là tôi lại thấy sao lại khó khăn đến vậy?

toi-da-trai-nghiem-viec-truot-dai-hoc-the-nao.jpg

Ảnh minh họa.

Sang đến kì thi này, tôi cố gắng thật nhiều để không làm bố mẹ thất vọng, những tháng ngày học cấp III có một chút năng khiếu môn Văn nên tôi đươc giải Ba học sinh giỏi Văn thành phố. Tôi lấy đó làm động lực để cho mình phấn đấu hơn, không muốn thất bại một lần nữa, tôi càng ép bản thân mình học thật nhiều.

Bố mẹ sống xa, vậy nhưng đến hè mẹ vẫn bay về thăm và giúp đỡ để tôi toàn tâm, toàn ý cho việc học. Mọi người hỏi thăm, động viên càng làm tôi thấy thêm áp lực. Bác tôi thậm chí còn nói: “Phải cố hết sức lần này, 12 năm ăn học chỉ còn tính bằng mười mấy ngày”. Hiểu thế nên tôi càng lao đầu vào học, sợ một lần nữa bị trượt thì ê chề, nhục nhã lắm. Tôi luôn giữ suy nghĩ trong đầu: “Không thể thua lần này, chúng nó đỗ hết mà mình trượt thì thật là....”. Ngày nào tôi cũng cố căng mắt thức đến 3h sáng để học, dù biêt như vậy không khoa học, không hiệu quả. Dẫu không nhét nổi chữ nào vào đầu nữa nhưng tôi không dám đi ngủ vì bị ám ảnh rằng chắc vẫn còn người đang thức để học. Nhiều lúc mệt mỏi quá, tôi tự hỏi bản thân mình rằng: 12 năm ăn học đánh đổi bằng 2 ngày thi, liệu có quá đáng không, có bất công quá không? Nhưng việc thi thì vẫn phải thi thôi, vả lại cánh cửa Đại Học ai ai chả mong muốn.

Đêm trước ngày nhận trường, tôi căng thẳng đến độ không ngủ được, tôi cáu bẳn, vùng vằng với mẹ rồi ngồi khóc rưng rức một mình. Hai ngày thi trôi qua nhanh như chớp mắt, tôi làm bài không thực sự tốt nhưng lại không dám nói ra. Thời gian đợi điểm ở nhà thật bí bách, khó chịu, trong khi các bạn đa ước lượng được chừng mực điểm thì tôi vẫn mặc kệ. Đơn giản vì tôi thấy sợ, vốn đã định đến đâu thì đến nhưng rồi vẫn quyết định lên mạng tra kết quả tiếng Anh, tính ra mình thấp hơn dự định tận 2 điểm, tôi suy sup hoàn toàn, thấy giọng mẹ gọi bên dưới tôi càng thấy tội lỗi. Nức nở goi điện cho bạn, nghe nó an ủi và nói rằng: ”Mày à tao thấy khoảng cách giữa trượt và đỗ mong manh lắm” càng khiến tôi thấy buồn thêm.

Về quê, một phần để nghỉ xả hơi, nhưng thưc sự là để trốn tránh không muốn biết kết quả. Tôi lấy xe máy đi tập, ngã xây xát, bầm dập hết cả người, nghe tin đứa bạn cạnh nhà đỗ Đại học điểm cao tôi lại càng thấy chán nản. Bố mẹ gọi điện về tôi không nhấc máy, thất vọng, cuối cùng thì mình vẫn trượt, giấc mơ được làm sinh viên chấm dứt hết từ đây. Hụt hẫng mất mấy ngày, chán nản cực độ cho đến khi một người chị họ sang thăm và an ủi, chị cũng thi trượt nhưng chi vẫn vực dậy và tìm cho mình một phương án khác. Chị khuyên tôi hãy thoải mái và nghĩ thoáng ra một chút, không thể đánh giá mọi chuyện qua một kì thi được. Tôi quyết suy nghĩ thật nghiêm túc và nhận ra mình đã quá bi quan và mặc cảm, chính tôi đã tự tạo áp lực cho bản thân từ lúc đi thi, mình vẫn con NV2, NV3 cơ mà, năm sau mình vẫn đi thi đươc chứ, đâu phải một mình mình trượt đâu...

Mình muốn vào Đại học có phải là vì danh dự không? Tôi chợt nhớ đến một bài báo mạng về một chị sinh viên đã bỏ dở ngôi trường top đầu để kinh doanh, tưởng thất bại mà chị vẫn thành công, tôi càng nhớ hơn lời nhắn nhủ của chị ấy: “Muốn thành công thì hãy gạt bỏ hêt quá khứ”. Nghĩ lại tôi thấy mình may mắn vì bố mẹ rất tâm lý và hiểu tôi, bố mẹ luôn an ủi và nói rằng không đặt nặng kết quả, tôi không còn quá nặng nề và mặc cảm về chuyện trượt đỗ nữa.

Nếu mình chìm mãi trong đau khổ thì chỉ có mình là người thiệt nhất, tôi chỉ muốn nói với các bạn cùng cảnh ngộ cũng như các bạn 96 dù mùa thi tới còn rất xa: “Trượt hay đỗ cũng là do suy nghĩ của mình mà thôi, mất cái này nhưng ta được thứ khác to lớn hơn gấp nhiều lần".


Theo Kenh14
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom