- Tham gia
- 12/3/2011
- Bài viết
- 113
Đối với những ai tôn thờ sự chung thủy trong tình yêu thì những điều tôi sắp kể sau đây có thể sẽ khiến cho họ cảm thấy khó chịu, bất mãn và “không tài nào hiểu được”.
Nhưng con tim không có lỗi. Ta không thể điều khiển được việc nó rung động trước một lúc ba người…
Tôi phải trải qua những ngày đấu tranh nội tâm kinh khủng, sự giằng xé, và những lí lẽ tự biện minh, bào chữa cho mình. Chính tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân, khi phát hiện ra, mình là một người thiếu chung thủy và cực kì tồi tệ. Dù chỉ là sự “ngoại tình tư tưởng”, nhưng có những lúc tôi trằn trọc trong đêm tự hỏi: “Phải chăng mình quá tham lam, không chịu an phận với thực tại, tại sao ai cũng tốt với mình như thế, mà mình lại không thể toàn tâm toàn ý cho họ?”
Có lẽ vì họ tuyệt vời như nhau, nên khiến cho trái tim tôi không cách nào có thể so sánh, lựa chọn… Tôi không thể bắt mọi người hiểu hay thông cảm cho mình, nhưng nếu bạn ở trong hoàn cảnh của tôi, thì bạn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi khi sự quyết định nào cũng bị gán cho là sai lầm… Đó là điều tôi phải tự chịu đựng một cách đau khổ…
o0o
Tôi không thể từ bỏ tình yêu 3 năm của mình. Một nửa của tôi là một anh chàng mạnh mẽ, có bản lĩnh, cư xử khéo léo. Anh ấy luôn hiểu được tôi nghĩ gì, cần gì và muốn gì, dù tôi không hề nói ra. Anh tạo cho tôi cảm giác tự do và dễ chịu. Tính anh phóng khoáng, thoải mái, không ghen bóng gió, và luôn biết cách không khiến tôi phát chán. Anh là chàng trai đầu tiên khiến tôi dành yêu thương một cách bền vững và lâu dài. Không một chàng trai nào có những đức tính tuyệt vời như vậy… Thêm nữa, anh có gương mặt đẹp và đôi bàn tay ấm. Như thế thôi đã là niềm mong ước của biết bao cô nàng…
Quan tâm quá thì tôi sẽ rất khó chịu, nhưng không quan tâm thì tôi lại buồn. Sự mâu thuẫn ấy kéo dài một thời gian, đấu tranh nội tâm dữ dội, cho đến khi tôi thích nghi được. Tôi hiểu, chúng tôi đã quá quen với nhau nên cần cho nhau một không gian riêng.
“Linh đang suy nghĩ gì mà có vẻ lo lắng vậy” - giọng nói êm dịu của Phong lôi tôi ra khỏi mớ bòng bong suy nghĩ.
Tôi im lặng, không trả lời Phong. Cậu ấy cũng không hỏi gì thêm. Chúng tôi tiếp tục nhìn ra mặt hồ đầy gió… Bên cạnh Phong, lúc nào tôi cũng thấy yên bình và dễ chịu. Tôi có thể nói thỏa thích vì cậu ấy luôn lắng nghe, tôi có thể kể mọi điều vì cậu ấy nắm rõ tất tần tật những mối quan hệ và cuộc sống xung quanh tôi. Cậu hiểu rõ những mặt đối lập và mâu thuẫn trong con người tôi, và bất cứ khi nào tôi cần sự giúp đỡ, cậu ấy đều sẵn sàng. Phong có nhiều tài lẻ, và vốn hiểu biết rất rộng. Cậu ấy biết tôi đã có người yêu, nhưng vẫn chấp nhận dành cho tôi một tình cảm không cần đền đáp . Cậu ấy bảo cậu ấy sẽ đợi, một sự chờ đợi không hối hận.
“Buổi chiều hôm nay, cảm ơn Phong đã đưa Linh đi chơi. Thấy thoải mái hẳn ra. Ở nhà mãi cũng chán” - Tôi nhặt một viên đá xanh tròn và thả rơi nhè nhẹ bên bờ hồ, mặt nước xao động thoáng chốc
“Dạo này Hào bận rộn lắm à?”
“Anh ấy đi chơi với bạn bè suốt Phong ạ… Cũng chẳng sao, mỗi tuần bọn mình cũng dành cho nhau một ngày, nhưng mãi rồi chẳng còn nơi nào để đi. Cứ xem phim, trà sữa, ăn kem…, lặp lại liên tục ở những địa điểm cũ, món ăn cũ. Và quan trọng hơn hết là cũng chẳng có gì để nói. Mình vốn trầm mà...”
“Nhưng chỉ cần hiểu nhau là được rồi” - Phong cười. Sự ấm áp tỏa ra từ đôi mắt cậu ấy khiến tâm hồn tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Chỉ có Minh là không hề biết gì về người yêu tôi, và Phong.
Đơn giản vì, tôi không muốn hắn biết.
o0o
Minh học cùng khoa với tôi, lạnh lùng, bí hiểm một cách kì lạ. Trong mắt mọi người và bạn bè xung quanh, hắn nhiệt tình, hòa đồng và gần gũi. Nhưng mỗi khi ánh mắt hắn chạm vào tim tôi, là tôi luôn muốn rời khỏi, và chối bỏ. Ánh nhìn sắc lạnh và không đoán được ý nghĩa. Khoa tôi rất đông người, thế nên dù học chung cũng khá lâu nhưng vẫn chưa một lần giáp mặt, trò chuyện cùng nhau. Cho tới một ngày nọ…
Hắn thản nhiên bước từ vị trí chỗ ngồi quen thuộc của mình (dãy thứ 6) xuống ngồi cạnh tôi đang suy tư bên khung cửa (dãy thứ 15).
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, bất ngờ và không nói lên lời. Có thể vì đây là lần đầu tiên tôi thấy một anh chàng kì lạ và bạo gan như vậy, cũng có thể vì vẻ đẹp và mùi nước hoa tỏa ra từ hắn làm tôi ngất ngây. Bạn bè hắn nhìn tôi, nhìn cả hai, rồi há hốc, họ sững sờ gấp đôi tôi nữa. Nhưng lạ một điều, họ không ồ lên rồi chọc như tôi nghĩ, mà chỉ cười mỉm rồi quay về với hoạt động của mình.
Chỉ có hắn là thản nhiên lôi tập vở, giấy bút, một quyển sách dày cui, sau đó mở điện thoại ra, đeo tai phone vào và nghe nhạc trước khi vào lớp. Và cứ thế, hắn im lặng không nói câu nào suốt 4 tiếng đồng hồ.
Chuông reo, hắn ôm tập vở chạy bắn ra ngoài cửa, bỏ tôi ngồi chỏng chơ với bao dấu chấm hỏi vây quanh mình. Dẫu là một cô nàng nữ tính, yếu đuối và có ánh mắt “dễ khiến người khác ngộ nhận”, thì trước mặt hắn, tôi bất lực hoàn toàn. Tôi đang mong chờ điều gì khi đã có người yêu? Tôi đang muốn gì khi đã khiến trái tim Phong buồn khổ? Rốt cuộc là, cảm xúc của tôi dành cho Minh hiện tại, là gì? Chàng trai nào thật sự là của tôi? Càng suy nghĩ, tôi càng ghét bản thân mình…
Nhưng con tim không có lỗi. Ta không thể điều khiển được việc nó rung động trước một lúc ba người…
Tôi phải trải qua những ngày đấu tranh nội tâm kinh khủng, sự giằng xé, và những lí lẽ tự biện minh, bào chữa cho mình. Chính tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân, khi phát hiện ra, mình là một người thiếu chung thủy và cực kì tồi tệ. Dù chỉ là sự “ngoại tình tư tưởng”, nhưng có những lúc tôi trằn trọc trong đêm tự hỏi: “Phải chăng mình quá tham lam, không chịu an phận với thực tại, tại sao ai cũng tốt với mình như thế, mà mình lại không thể toàn tâm toàn ý cho họ?”
Có lẽ vì họ tuyệt vời như nhau, nên khiến cho trái tim tôi không cách nào có thể so sánh, lựa chọn… Tôi không thể bắt mọi người hiểu hay thông cảm cho mình, nhưng nếu bạn ở trong hoàn cảnh của tôi, thì bạn cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi khi sự quyết định nào cũng bị gán cho là sai lầm… Đó là điều tôi phải tự chịu đựng một cách đau khổ…
o0o
Tôi không thể từ bỏ tình yêu 3 năm của mình. Một nửa của tôi là một anh chàng mạnh mẽ, có bản lĩnh, cư xử khéo léo. Anh ấy luôn hiểu được tôi nghĩ gì, cần gì và muốn gì, dù tôi không hề nói ra. Anh tạo cho tôi cảm giác tự do và dễ chịu. Tính anh phóng khoáng, thoải mái, không ghen bóng gió, và luôn biết cách không khiến tôi phát chán. Anh là chàng trai đầu tiên khiến tôi dành yêu thương một cách bền vững và lâu dài. Không một chàng trai nào có những đức tính tuyệt vời như vậy… Thêm nữa, anh có gương mặt đẹp và đôi bàn tay ấm. Như thế thôi đã là niềm mong ước của biết bao cô nàng…
Quan tâm quá thì tôi sẽ rất khó chịu, nhưng không quan tâm thì tôi lại buồn. Sự mâu thuẫn ấy kéo dài một thời gian, đấu tranh nội tâm dữ dội, cho đến khi tôi thích nghi được. Tôi hiểu, chúng tôi đã quá quen với nhau nên cần cho nhau một không gian riêng.
“Linh đang suy nghĩ gì mà có vẻ lo lắng vậy” - giọng nói êm dịu của Phong lôi tôi ra khỏi mớ bòng bong suy nghĩ.
Tôi im lặng, không trả lời Phong. Cậu ấy cũng không hỏi gì thêm. Chúng tôi tiếp tục nhìn ra mặt hồ đầy gió… Bên cạnh Phong, lúc nào tôi cũng thấy yên bình và dễ chịu. Tôi có thể nói thỏa thích vì cậu ấy luôn lắng nghe, tôi có thể kể mọi điều vì cậu ấy nắm rõ tất tần tật những mối quan hệ và cuộc sống xung quanh tôi. Cậu hiểu rõ những mặt đối lập và mâu thuẫn trong con người tôi, và bất cứ khi nào tôi cần sự giúp đỡ, cậu ấy đều sẵn sàng. Phong có nhiều tài lẻ, và vốn hiểu biết rất rộng. Cậu ấy biết tôi đã có người yêu, nhưng vẫn chấp nhận dành cho tôi một tình cảm không cần đền đáp . Cậu ấy bảo cậu ấy sẽ đợi, một sự chờ đợi không hối hận.
“Buổi chiều hôm nay, cảm ơn Phong đã đưa Linh đi chơi. Thấy thoải mái hẳn ra. Ở nhà mãi cũng chán” - Tôi nhặt một viên đá xanh tròn và thả rơi nhè nhẹ bên bờ hồ, mặt nước xao động thoáng chốc
“Dạo này Hào bận rộn lắm à?”
“Anh ấy đi chơi với bạn bè suốt Phong ạ… Cũng chẳng sao, mỗi tuần bọn mình cũng dành cho nhau một ngày, nhưng mãi rồi chẳng còn nơi nào để đi. Cứ xem phim, trà sữa, ăn kem…, lặp lại liên tục ở những địa điểm cũ, món ăn cũ. Và quan trọng hơn hết là cũng chẳng có gì để nói. Mình vốn trầm mà...”
“Nhưng chỉ cần hiểu nhau là được rồi” - Phong cười. Sự ấm áp tỏa ra từ đôi mắt cậu ấy khiến tâm hồn tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Chỉ có Minh là không hề biết gì về người yêu tôi, và Phong.
Đơn giản vì, tôi không muốn hắn biết.
o0o
Minh học cùng khoa với tôi, lạnh lùng, bí hiểm một cách kì lạ. Trong mắt mọi người và bạn bè xung quanh, hắn nhiệt tình, hòa đồng và gần gũi. Nhưng mỗi khi ánh mắt hắn chạm vào tim tôi, là tôi luôn muốn rời khỏi, và chối bỏ. Ánh nhìn sắc lạnh và không đoán được ý nghĩa. Khoa tôi rất đông người, thế nên dù học chung cũng khá lâu nhưng vẫn chưa một lần giáp mặt, trò chuyện cùng nhau. Cho tới một ngày nọ…
Hắn thản nhiên bước từ vị trí chỗ ngồi quen thuộc của mình (dãy thứ 6) xuống ngồi cạnh tôi đang suy tư bên khung cửa (dãy thứ 15).
Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, bất ngờ và không nói lên lời. Có thể vì đây là lần đầu tiên tôi thấy một anh chàng kì lạ và bạo gan như vậy, cũng có thể vì vẻ đẹp và mùi nước hoa tỏa ra từ hắn làm tôi ngất ngây. Bạn bè hắn nhìn tôi, nhìn cả hai, rồi há hốc, họ sững sờ gấp đôi tôi nữa. Nhưng lạ một điều, họ không ồ lên rồi chọc như tôi nghĩ, mà chỉ cười mỉm rồi quay về với hoạt động của mình.
Chỉ có hắn là thản nhiên lôi tập vở, giấy bút, một quyển sách dày cui, sau đó mở điện thoại ra, đeo tai phone vào và nghe nhạc trước khi vào lớp. Và cứ thế, hắn im lặng không nói câu nào suốt 4 tiếng đồng hồ.
Chuông reo, hắn ôm tập vở chạy bắn ra ngoài cửa, bỏ tôi ngồi chỏng chơ với bao dấu chấm hỏi vây quanh mình. Dẫu là một cô nàng nữ tính, yếu đuối và có ánh mắt “dễ khiến người khác ngộ nhận”, thì trước mặt hắn, tôi bất lực hoàn toàn. Tôi đang mong chờ điều gì khi đã có người yêu? Tôi đang muốn gì khi đã khiến trái tim Phong buồn khổ? Rốt cuộc là, cảm xúc của tôi dành cho Minh hiện tại, là gì? Chàng trai nào thật sự là của tôi? Càng suy nghĩ, tôi càng ghét bản thân mình…