Tình iu đau dạ dày >>>(@_@)

h0axu0ngr0ng

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
1/5/2012
Bài viết
121
CHƯƠNG 1: CẶP VÉ TÌNH NHÂN
Vệ Nam nằm mơ thấy mình đang thắp hương khấn vái trong một cái động lớn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ra truyện nữa đi, ra truyện nữa đi, hỡi tác giả yêu quý, cô không nghe thấy lời oán thán của chúng tôi ư?”.
Dạo này Vệ Nam đang theo dõi một bộ tiểu thuyết trinh thám, sau khi nhân vật nam phụ quan trọng nhất bị giết, tác giả đột ngột hạ bút nói “Không có hứng thú nữa”, khiến độc giả thất vọng khôn tả, có lúc trong mơ cũng xuất hiện tình tiết giết người tuốt xác.
Sau một hồi giằng co, Vệ Nam tỉnh dậy, lấy tay dụi mắt, cô phát hiện màn hình di động phát sáng, có tin nhắn mới. Mở ra xem, không ngờ là tin nhắn của Diệp Kính Văn.
“Tối nay em gái rảnh thì qua chỗ anh, có thứ hay ho cho em nè. ^_^”
Biểu tượng mặt cười ở cuối câu được gửi đến bởi một kẻ kỳ quái như Diệp Kính Văn đem lại cho người ta cảm giác vô cùng đáng sợ.
Đành vậy, anh ta là Hội trưởng Hội sinh viên, phải kính trọng.
“Vâng thưa anh, vậy còn thời gian, địa điểm?”
Tin nhắn gửi đi rồi, lúc lâu sau vẫn không thấy anh ta hồi âm, chẳng biết đang bận gì.
Đến tận năm giờ chiều, di động của Vệ Nam mới nhấp nháy.
“5h10, tầng một ký túc xá của anh nhé! ^_^”
Có vẻ tâm trạng anh ta đang rất tốt, mặt cười gửi hết lần này đến lần khác.
Đến chỗ hẹn, nhìn thấy ngay một anh chàng mặc nguyên cây đen, áo thun bó sát, ngón tay cái tì cằm, dựa lưng vào tường, lông mày hơi nhíu lại, dường như có chút khó chịu.
“Chào anh, hì hì.” Vệ Nam nhích chầm chậm đến trước mặt anh ta, nói thật thì chỉ cần nhìn anh ta cô đã thấy sợ, bởi bầu không khí đáng sợ bao quanh anh ta khiến người khác không dám lại gần, đặc biệt là lúc anh ta nhếch mép cười, Vệ Nam chỉ thấy lưng mình nổi hết da gà giống như nấm mọc sau mưa vậy.
Xem kìa, anh ta lại bắt đầu cười.
“Em rất đúng hẹn đó.” Nói hết câu, anh ta thò tay vào túi quần, rút ra hai chiếc vé có kiểu cách độc đáo. Dùng hai ngón tay kẹp vé, phẩy phẩy rất điệu nghệ, giơ ra trước mặt Vệ Nam, “Cho em”.
Vệ Nam kinh ngạc nhận vé, có của trên trời tự dưng rơi xuống thật sao?
“Đi Quế Lâm à? Sao anh không đi?”
“Vé này của hiệp hội Du lịch, theo tour, đông người quá thì làm sao vun đắp tình cảm được, thật chẳng biết tên đó nghĩ gì nữa.” Diệp Kính Văn cúi đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng bất ngờ ấy khiến Vệ Nam ngạc nhiên đứng sững như trời trồng.
“Vậy anh cho em vé sao?” Em nhớ là chúng ta… hình như… cũng không thân lắm mà.
“Đương nhiên là tặng em rồi, không thì gọi em ra đây làm gì?”
“Ồ, vậy bao nhiêu tiền ạ?”
“Không phải tiền nong gì cả.” Diệp Kính Văn cười cười, quay người bước vào ký túc xá, huơ tay nói: “Chơi vui vẻ nhé, cẩn thận đừng để rơi xuống nước”.
Vệ Nam tay cầm hai chiếc vé ngơ ngác đứng đó, hồi lâu mới thở dài cất bước đi về.
Vé tình nhân? Hai chiếc vé số 520 và 521, không biết ai mua mà khéo chọn số vậy? Nhưng một người thì cần hai chiếc vé làm gì? Xử lý hai chiếc vé này như thế nào là cả một vấn đề.
Dịp nghỉ Quốc Khánh sắp đến, Vệ Nam thu xếp hành lý về nhà một chuyến, mặc dù nhà ở ngay trong thành phố nhưng do chương trình của trường Y rất vất vả, ngay cả cuối tuần cô cũng không có thời gian rảnh.
Chẳng biết anh trai có về không.
Ông anh trai khó ưa, đã lâu không gặp cũng thấy nhơ nhớ, cho dù hành vi của ông anh này hết sức đáng ghét, Vệ Nam trước nay chưa bao giờ cảm nhận được sự cưng chiều, quan tâm của anh trai. Ngược lại, ông anh trai này chỉ biết tranh đồ ăn, giành đồ chơi với em gái thôi. Nhưng dù gì cũng là anh em ruột, gắn bó là lẽ dĩ nhiên, tuy từ bé đến lớn suốt ngày cãi nhau.
Vệ Nam đi tàu điện ngầm về, mang theo cặp vé đó.
Về đến nhà, mới đứng ở hành lang đã nghe thấy âm thanh kinh thiên động địa từ trong nhà vọng ra, Vệ Nam chau mày mở cửa bước vào, quả nhiên trên sô pha chình ình một đống thịt, mặt mày nghiêm nghị, tay đang cầm dao gọt táo, âm thanh đáng sợ ấy phát ra từ màn hình ti vi, bộ phim Lời nguyền – phim ma kinh dị của Nhật Bản.
“Anh, em về rồi.”
Vệ Nam bước tới giảm âm lượng ti vi xuống một chút, đống thịt trên sô pha lập tức nhảy phắt dậy, “Về làm cái gì?”.
Nghe xem, đây là thái độ của anh trai đối với em gái ư?
“Em rảnh nên về nhà xem thế nào.” Vệ Nam lừ anh trai một cái, vừa kéo va li vào phòng ngủ vừa đáp lại bằng thái độ không thèm quan tâm.
“Anh còn muốn mở party ở nhà nữa cơ, nếu em không về thì tốt quá”, giọng điệu có chút oán trách.
“Rất xin lỗi đã làm anh thất vọng.” Vệ Nam quay đầu nhìn anh trai, tóc vàng óng, giữa áo thun là hình đầu hổ hung tợn to tướng, trên quần có rất nhiều miếng vải kỳ quái, giống như được vá chằng chịt lên vậy.
“Anh có thể nhuộm lại tóc không?” Vệ Nam nhìn anh trai bằng con mắt kỳ thị, đối phương nghiêm túc trả lời: “Nhân lúc còn trẻ phải chạy theo trào lưu chứ, chẳng nhẽ đợi già rồi mới đi nhuộm thành ma nữ tóc trắng à?”.
“Già rồi tóc sẽ tự bạc trắng”, Vệ Nam cố biện minh.
Chỉ thấy anh trai ngao ngán so vai, sau đó chắp hai tay vào nhau rồi dần dần tách ra, đúng lúc Vệ Nam nghĩ là anh trai đang luyện môn khí công nào đó thì anh lên tiếng: “Em và anh, khác biệt quá lớn, không thể trò chuyện được”.
Nghe giọng cố ý kéo dài, nhìn hai cánh tay cách nhau gần mét rưỡi của anh trai, Vệ Nam lại một lần nữa chán nản thở dài.
Mãi đến tối, Vệ Nam chợt nhớ đến cặp vé tình nhân.
Hay là cho anh trai một tấm?
Nghĩ hồi lâu, nhớ về những hành vi đáng ghét của ông anh như làm chết con thú nuôi yêu quý, ăn vụng hoa quả của em, nửa đêm còn xem phim bạo lực máu me, giành máy tính để chơi game, Vệ Nam bỏ hẳn ý định cùng đi du lịch với anh trai.
Đùa chứ, chuyến du lịch tuyệt vời thế mà phải đi cùng với anh trai, chả khác nào bị tra tấn. Vậy thì… chẳng thà cho chị em tốt của mình còn hơn. Nghĩ thế, Vệ Nam lập tức gọi cho Kỳ Quyên.
“Nam Nam, chuyện gì thế?”, giọng nói vẫn lạnh băng như thường.
“Mình có tấm vé đi Quế Lâm, tặng cho cậu nhé?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó bật cười trả lời: “Mình có hứng thú với sa mạc hơn, mấy nơi sơn thủy hữu tình không thích hợp với mình lắm”.
Du lịch cũng cần thích hợp với không thích hợp nữa sao? Phải công nhận là tư duy lạ lùng của cô ấy không phải ai cũng hiểu được.
Vệ Nam tiu nghỉu cúp máy, sau đó gọi cho Tiêu Tình.
“Tiêu Tình, mình tặng cậu một tấm vé nhé, đi Quế Lâm.”
“Quế Lâm? Sao tự dưng cậu lại muốn đi Quế Lâm, dịp nghỉ Quốc Khánh này có triển lãm truyện tranh mà, đoàn văn nghệ mà cậu yêu thích cũng đến tham gia, còn có rất nhiều họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, cậu không đi nữa ư?”
Chính vì muốn đi nên mình mới tặng vé cho cậu…

:KSV@12:
 
Vệ Nam nghiêng đầu, cười nói: “Chuyến du lịch bốn ngày, ngày thứ năm trở về chúng ta đi xem triển lãm, như vậy cũng chỉ lỡ có một ngày thôi”.
Tiêu Tình suy nghĩ hồi lâu mới chịu đồng ý.
Hôm sau hẹn nhau ở quán cà phê, đưa vé cho Tiêu Tình rồi Vệ Nam mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Quay người bước vào phòng của anh trai, vừa nghe có vé miễn phí, anh trai cô chẳng nói chẳng rằng giật luôn chiếc vé trên tay cô.
Thật đáng ghét, đến lời cảm ơn cũng không biết nói.
Vệ Nam đinh ninh kế hoạch của mình hoàn hảo đến từng centimet.
Thứ nhất, trong thời gian nghỉ lễ cô sẽ ở nhà, nếu không tống khứ anh trai đi thì cãi nhau chí chóe là chuyện không thể tránh khỏi.
Thứ hai, Tiêu Tình xinh đẹp hiện giờ vẫn chưa có người yêu, rất trùng hợp, cô ấy thích loại con trai lạ lùng một chút, anh trai mình đủ lạ lùng chứ? Nói không chừng một chuyến du lịch có thể tạo nên bước ngoặt lớn trong đời.
Nhưng điều không ngờ là, niềm say mê triển lãm truyện tranh của Tiêu Tình hoàn toàn áp đảo hứng thú đối với vùng sơn thủy Quế Lâm.
Sau khi nhận được tấm vé từ tay Vệ Nam, đắn đo cân nhắc nhiều lần, cuối cùng cô đã đưa ra một quyết định quan trọng.
Anh họ mình đẹp trai như thế, đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái, không thể để người ngoài hưởng lợi được, quyết tâm tạo cơ hội cho người chị em tốt, mặc dù đôi lúc Vệ Nam có khác người một chút, nhưng xét một cách toàn diện thì rất đáng yêu, không biết có hợp khẩu vị của anh không, mặc kệ, duyên phận cũng cần phải tạo ra mà.
Sau khi ông mất có để lại một căn hộ chung cư, cô dì chú bác đều có mái ấm riêng, vì thế căn phòng tự nhiên rơi vào tay của Tiêu Phàm và Tiêu Tình.
Tiêu Phàm có vẻ không mặn mà lắm với căn phòng, chỉ đem một chiếc va li gọn nhẹ lên phòng ngủ trên tầng, coi như đã dọn đến ở, thường ngày anh không đến, nhưng Tiêu Tình lại coi đây như cái tổ của mình vậy.
Chờ mãi không thấy anh về, cô sốt sắng gọi cho anh.
“Tiêu Tình?”
Đối với em gái đâu cần nói giọng xa lạ thế chứ?
Tiêu Tình rầu rĩ nói: “Anh, dịp nghỉ Quốc Khánh này anh có kế hoạch gì chưa?”.
“Chưa.” Lời nói lúc nào cũng ngắn gọn súc tích, không hổ danh là sinh viên ngành Luật.
“Em có một tấm vé đi Quế Lâm, cho anh đấy, em bận việc không đi được.”
“Không có hứng.”
“Đã bao lâu rồi anh không đi chơi? Lúc nào cũng quanh quẩn ở nhà. Đi cho thư thái đầu óc cũng tốt mà, anh, đi đi.”
Cái tính khí ngang bướng của ông anh này đôi lúc thật khiến người ta ngán ngẩm. Tiêu Tình ra sức nói với giọng như nựng trẻ con khuyên anh: “Từ bé đến giờ anh chưa đi du lịch lần nào, coi như đi một chuyến mở rộng tầm mắt”.
Tiêu Phàm im lặng lúc lâu, sau đó mới chịu đồng ý.
Có lẽ, cũng đến lúc phải đi ra ngoài một chuyến rồi.
Vệ Đằng giật vé xong liền thu xếp hành lý, chiếc va li to đùng nhét cơ man những thứ vặt vãnh lộn xộn, quần áo thì khỏi phải nói, chuyến du lịch bốn ngày, anh mang bốn bộ, quần trong cũng đủ bốn chiếc. Những vật dụng cần thiết khác như máy ảnh, mp3 đương nhiên đầy đủ. Ngoài ra còn có kính viễn vọng, kính râm, mũ che nắng, ô, thuốc chống say, thuốc đau bụng. Cuối cùng là một đống đồ ăn, khoai tây chiên, bánh quy, trứng cuộn, cái gì cần đều chuẩn bị đủ cả.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Vệ Đằng kéo khóa va li lại, quay ra tươi cười với em gái: “Cho khăn mặt, bàn chải đánh răng, dầu gội đầu của anh vào một cái túi đi, phiền em tí việc đó thôi”. Nói xong cũng không thèm ngó đến khuôn mặt nhăn nhó của em gái, khoan khoái đi tắm.
Tám giờ sáng hôm sau, Tiêu Phàm có mặt ở địa điểm được hẹn sẵn từ sớm, xếp hàng theo số vé, đợi giờ xuất phát.
520, con số này quả thực có chút kỳ lạ, người mang vé 521 bên cạnh mãi vẫn chưa xuất hiện.
Đến tận tám giờ ba mươi, lúc sắp phải lên xe mới thấy một bóng người từ xa chầm chậm bước tới.
Trên cổ anh ta đeo mp3 và di động, tay trái xách một chiếc túi rất to, nhìn có vẻ như trong túi đựng đầy đồ ăn, tay phải kéo một chiếc va li khổng lồ.
Anh ta đội mũ lưỡi trai màu trắng, kiểu dáng rất mốt. Trên áo vẽ chi chít hoa văn kỳ quái khiến người ta không thể nhận ra được màu nền vốn có của nó nữa. Nhưng bắt mắt nhất là chiếc quần, quần bó sát làm nổi bật đôi chân thon dài gợi cảm, dưới đầu gối còn có hai cái lỗ không đối xứng lộ làn da trắng mịn.
Tiêu Phàm nhìn đối phương một cái, trong lòng cười thầm: “Tên nhóc này thật chẳng ra gì”.
Đương nhiên, những người còn lại cũng đang dồn hết sự chú ý vào nhân vật ăn mặc với phong cách táo bạo như thế.
Dưới sự chỉ dẫn của hướng dẫn viên du lịch, đoàn người tiến vào nhà ga.
Vì phải đi quá nhanh, trông bộ dạng khá là khó nhọc, Tiêu Phàm cau mày đón lấy chiếc túi từ tay cậu ta.
“Cảm ơn”, cậu ta ngẩng đầu tươi cười rạng rỡ.
Nhưng không cần phải nhếch mép thêm nữa đâu, trông như quỷ hút máu ấy, biết không hả?
Tiêu Phàm cảm thấy rất buồn cười nhưng mặt mày vẫn hết sức nghiêm túc, lịch sự trả lời: “Không cần khách sáo”.
“Sao hành lý của anh lại ít thế này? Anh không mang quần áo để thay à? Sao lại chỉ có cái túi nhỏ tí thế?”
“Tôi ghét phiền phức”, Tiêu Phàm lạnh lùng trả lời. Tiếc là đối phương là kẻ tự nhiên thái quá, thân mật vô tội vạ:
“Anh đừng nghĩ tôi mang quá nhiều đồ đạc, những thứ này đều dùng đến cả! Tôi đã từng đi khắp trời nam đất bắc, những địa danh trong nước mà tôi chưa từng đi qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, có điều đây là lần đầu tiên tôi đi Quế Lâm đó, hì hì… anh biết không, năm ngoái lúc tôi đi Tây Tạng nhằm đúng trận tuyết lớn…”
Đúng là cái loa phát thanh, bật một cái là bắt đầu huyên thuyên bất tận. Tiêu Phàm cau mày, để mặc những tiếng liến thoắng ấy chui từ tai này qua tai khác.
Tôi đã nói, tôi ghét phiền phức, càng ghét “vẹt” hơn.
 
CHƯƠNG 2

“Quý khách lưu ý, chuyến tàu sắp xuất phát, xin quý khách bảo quản tốt đồ đạc của mình…”
Cùng với giọng nói mượt mà của phát thanh viên, tàu bắt đầu chuyển động.
Vé tour lần này của hiệp hội Du lịch cả đi lẫn về đều là gi.ường nằm, so với sự ồn ào của toa ghế ngồi, nơi này yên tĩnh quá mức cần thiết.
Sau khi lên tàu, Tiêu Phàm giẫm lên bậc thang, đặt chiếc va li nhỏ màu đen của mình lên giá, vừa định bước xuống thì bắt gặp ánh mắt ngây thơ vô tội của cậu nhóc kia.
“Cần tôi giúp không?”, Tiêu Phàm thuận miệng thốt ra câu hỏi xã giao, chân sắp sửa chạm đất.
“Ừ, cảm ơn.” Tên kia chẳng chút khách khí đưa chiếc va li to tướng cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm đành phải thu chân lại, cau mày đón lấy món đồ từ tay cậu ta.
“Nặng lắm à?” Vẫn may cậu nhóc còn biết nhìn ra vấn đề, tự giác trèo lên bậc thang bên cạnh, định giúp Tiêu Phàm một tay.
Không ngờ Tiêu Phàm chỉ một chiêu đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó nhẹ nhàng phủi tay, nhảy xuống nền toa tàu, quay đầu đi về phía gi.ường của mình, lấy cuốn tạp chí trong ba lô ra bắt đầu xem.
Vệ Đằng cười hi hi chạy lại trước mặt anh ta, ngưỡng mộ nói: “Đại ca, anh khỏe thật đấy!”.
“Bình thường.”
“Anh xem sách gì thế?”, Vệ Đằng nhòm trang bìa, “Tạp chí Pháp luật? Anh học Luật à?”.
Tiêu Phàm nhíu mày gật đầu.
“Sinh viên à?”
“Đang học Thạc sỹ.”
“Thạc sỹ Luật sao? Thật là lợi hại!” Vệ Đằng không kìm được cất lời khen ngợi, bỗng phát hiện đối phương cúi đầu chăm chú đọc tạp chí, tỏ vẻ không thèm để ý đến mình, vì thế đành tức tối thu lại một loạt câu hỏi sắp trào ra khỏi miệng như bao nhiêu tuổi, năm mấy rồi, học trường nào, tên gì… rồi quay về chỗ mình mở túi đồ ra nhấm nháp.
“Hình như phải chín giờ tối nay mới đến Quế Lâm”, tự biên tự diễn.
“Chán quá đi… phải ngồi nửa ngày trời trên tàu hỏa, phong cảnh bên ngoài lại chả có gì đặc sắc”, tiếp tục lảm nhảm một mình.
“Tôi đi xem xem có ai chơi tú lơ khơ không.” Màn độc thoại kết thúc, Vệ Đằng chạy ra ngoài, nhìn ngó tứ phía.
Tiêu Phàm day day hai bên thái dương, thật không hiểu nổi tên đó, nhiệt tình quá mức, lắm mồm quá đáng, lại còn thích toét miệng ra cười, như thể lúc nào cũng rất vui vẻ. Đúng là động vật đơn bào. Đang ngán ngẩm than vãn, bỗng hắn xán lại gần:
“Nè, chơi trò Đấu địa chủ[1] không?”
Tiêu Phàm lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không biết chơi”.
Vệ Đằng trợn tròn mắt, không phải chứ? Thời đại nào rồi mà còn có người không biết chơi Đấu địa chủ? Nhìn bộ dạng nghiêm nghị của anh ta hoàn toàn không có chút gì là một sinh viên tràn đầy nhiệt huyết, mà giống một cán bộ nhà nước sau vài năm công tác đã bị cuộc sống bào mòn hết sức trẻ năng động.
Chậc, mặc dù có chút hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành nhưng lạnh lùng quá.
“Này, bàn bạc xong chưa?”, một giọng nói sang sảng từ hành lang vọng lại, tiếp đó, một đôi tình nhân bước vào, “Chơi ở chỗ này nhé? Chỗ của tôi có người đang ngủ”.
Nói đoạn hai người tự động tiến sát lại.
Không gian vốn rộng rãi bỗng chốc trở nên chật chội, Tiêu Phàm dịch người lại phía cửa sổ, tiếp tục xem tạp chí, không thèm để ý đến bọn họ.
“Chúng tôi chơi bài ở đây được không? Liệu có làm phiền anh không?”, người con gái vỗ nhẹ lên vai Tiêu Phàm, nụ cười quá đỗi ngọt ngào.
Tiêu Phàm đặt tạp chí xuống, nhìn cô gái một cái, nói: “Không sao”.
“Thế này nhé, nếu anh thấy ồn quá thì nghe mp3 của tôi đi, hi hi.” Vệ Đằng lấy mp3 từ túi xách đưa cho Tiêu Phàm, còn vô cùng chu đáo tự mình cắm tai nghe cho Tiêu Phàm, vô tình ngón tay lướt qua dái tai anh.
Tiêu Phàm không biết đây là lần thứ mấy anh phải cau mày rồi, nếu không có cuốn tạp chí chặn lại chắc Vệ Đằng sẽ lãnh đủ cái lừ chết người đó. Sau đó anh chỉnh mp3 sang chế độ im lặng, chết tiệt, mp3 toàn những bài hát Rock đinh tai nhức óc.
Ba người bắt đầu chơi bài, quả nhiên là tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết, thoáng chốc đã cãi nhau chí chóe, than vãn không ngừng, nào là đần quá, chơi bài dốt quá, nào là đen quá, chia bài chẳng ra gì…
Giọng Vệ Đằng to nhất, mỗi lần rút được lá bài đẹp là mặt mày rạng rỡ, tưởng chừng muốn nhảy lên sung sướng, rút quân bài cũng rất mạnh, có lúc còn quật thẳng lá bài xuống.
Tiêu Phàm đưa ánh mắt lạnh lẽo về phía Vệ Đằng, tên này có phong cách thời trang thật khiến người ta không dám tin vào mắt mình.
Được cái dáng người cũng tương đối khá, chiếc quần bó sát cơ thể, mỗi lần hắn nhổm dậy lại nhìn thấy cặp mông tròn trịa được y phục ôm gọn.
Từ bé đến lớn, bạn bè Tiêu Phàm đều là những người nghiêm túc, đứng đắn, hiếm khi đến mấy chỗ lộn xộn như bar, sòng bạc, tụ tập ăn uống cũng toàn chọn nhà hàng lịch sự, chứ đừng nói đến chuyện vừa uống rượu vừa chơi Đấu địa chủ.
Cũng bởi vì Tiêu Phàm trước giờ chỉ tiếp xúc với những người có gu thẩm mỹ tao nhã, ăn mặc chỉnh tề, lịch lãm nên anh cảm thấy người như Vệ Đằng thật khó mà hiểu nổi.
Chơi bài thôi cũng phải nhảy qua nhảy lại như thế, có cần thiết không?
Quần áo thì hoa hòe hoa sói… tốt nhất không nên nhìn nữa, Tiêu Phàm e là tiếp tục nhìn sẽ không nhịn được mà vùng dậy xé toang mảnh vải đáng ghét kia để loại bỏ chướng ngại cho đôi mắt.
Càng chơi càng hăng, bọn họ làm ầm cả lên, Tiêu Phàm thấy khó chịu, liền tựa vào chăn nhắm mắt để thư thái tinh thần.
“Không chơi nữa, làm phiền đến anh ta”, giọng nói rất nhỏ nhẹ.
Tiêu Phàm nhíu mày, đột nhiên anh rất muốn mở to mắt xem biểu cảm trên gương mặt cậu ta, có điều sự yên tĩnh hiếm hoi khiến anh quyết định tiếp tục nhắm mắt vờ ngủ.
“Ừ, không chơi nữa”, cô gái cũng cố ý hạ thấp giọng, “Cậu tên gì?”.
“Vệ Đằng.”
“Ha ha…”, cô gái không nhịn được cười, sau đó vội lên tiếng, “Xin lỗi, xin lỗi, tên của cậu dễ thương quá”.
“He he, không sao, trước giờ ai cũng cười tên tớ cả, có người còn giả đò ôm bụng cơ”[2], Vệ Đằng thản nhiên giải thích.
Tiêu Phàm cười thầm trong bụng, cậu nhóc này có cái tên buồn cười chết mất.
“À, cậu đi du lịch Quế Lâm à?”, cô gái hỏi.
“Ừ.”
“Đi cùng với bạn của cậu à?”, cô ấy chỉ tay về phía Tiêu Phàm lúc này đang vờ ngủ.
“Đúng thế.”
Từ lúc nào tôi trở thành bạn của cậu vậy? Cậu tự ý thái quá rồi đấy.
Tiêu Phàm bỗng mở to mắt, Vệ Đằng giật mình, vội hỏi: “Làm phiền anh à?”.
“Không có gì, tôi đi vệ sinh.” Tiêu Phàm mặt mày lạnh te bước qua đùi Vệ Đằng, mở cửa đi về hướng nhà vệ sinh.
“Hi hi, bạn cậu… hơi đáng sợ.”
“Cảm giác khó gần.”
Đôi tình nhân thì thầm bàn tán.
“Chuẩn”, Vệ Đằng chán nản so so vai. Không biết hắn đen đủi hay mình đen đủi, vé của hai người là vé đôi, bởi vậy cả cuộc hành trình này đều phải quanh quẩn bên vị công tử lạnh như băng này.
Tôi cũng khổ sở lắm chứ, suốt ngày làm bộ tươi cười có dễ dàng không?
 
Đến gần trưa, tàu hỏa dừng lại ở một trạm lớn.
Tiêu Phàm xuống tàu thay đổi không khí một chút, có rất nhiều hành khách cũng xuống mua đồ ăn, còn Vệ Đằng thì điềm nhiên ngồi lại trên tàu, thức ăn mà cậu ta đem theo quá đủ rồi.
Lúc tàu hỏa tiếp tục chuyển động, cả toa tàu tràn ngập mùi mì tôm thơm phức, loa phát thanh lặp đi lặp lại, “Quý khách thân mến, bữa trưa đã được chuẩn bị chu đáo”…
Tiêu Phàm cau mày ngồi cạnh cửa sổ, tựa vào chăn tiếp tục đọc tạp chí, đôi tình nhân đã đi ăn cơm rồi, người nằm ở tầng trên hình như là một gia đình, từ lúc lên tàu đã chạy sang phòng bên cạnh, bây giờ mới trở về ngâm mì tôm ngồi ăn ở ngay hành lang.
Cả toa tàu đều thơm nức mùi mì tôm, Tiêu Phàm cảm thấy khó chịu đến nỗi buồn nôn.
“Anh ăn không?”, Vệ Đằng hồ hởi mở túi lấy ra một bịch khoai tây chiên.
Tiêu Phàm lắc đầu cười. Không ăn đồ chiên phồng, không ăn KFC, không ăn quán vỉa hè, không ăn các loại thức ăn vặt đựng trong bao bì chính là thói quen ăn uống của Tiêu Phàm, nói dễ nghe là có quy tắc chuộng dinh dưỡng, khó nghe thì là kén cá chọn canh, vô cùng khó chiều.
“Này, anh không đói à? Chân giò hun khói, ăn không? Bánh bích quy thì sao?”
“Tôi không đói, cậu cứ ăn đi.”
Làm ơn đi, tôi với cậu có thân thiết gì cho cam, sao món nào cũng phải chìa ra trước mặt tôi làm gì? Chẳng biết hắn do tính cách nhiệt tình quá đáng hay thần kinh có vấn đề mà hoàn toàn không nhìn ra thái độ của đối phương.
Vệ Đằng đúng là không nhận ra thái độ của Tiêu Phàm. Mấy năm qua cậu đã đi du lịch nhiều nơi, lần nào cũng đem cả đống đồ ăn đi rồi cùng mọi người trên tàu đánh chén cho đã.
Vệ Đằng có sự nhiệt tình hiếu khách ngấm vào xương tủy người Trung Quốc, ai gặp được người không câu nệ tiểu tiết như cậu ta, đương nhiên sẽ vui vẻ vừa buôn chuyện vừa nhâm nhi đồ ăn, trên tàu nơi nào có cậu ta ngồi là nơi đó vô cùng náo nhiệt. Nhưng đối với một Tiêu Phàm lạnh lùng như thế, thậm chí luôn luôn giữ kẽ với người lạ, Vệ Đằng không biết nên cư xử thế nào nữa.
Mặc dù khuôn mặt và ánh mắt anh ta không quá lạnh lùng, đôi lúc cũng nở nụ cười, nhưng xung quanh anh ta như được bao bọc một lớp không khí vô trùng, nếu có vật gì có ý định tiếp cận, ngay lập tức sẽ bị đánh bật lại.
Có đáng không? Có ai làm gì anh chứ?
Vệ Đằng cúi đầu, chú tâm vào cả núi đồ ăn mà cậu đem theo, nào là bánh quy, đùi gà, chân giò, táo…
Tiêu Phàm liếc cậu một cái, thầm tán thưởng, chậc, cái tướng ăn uống này rất giống một loại động vật, cúi đầu chú tâm ăn, thi thoảng còn phát ra những âm thanh khoan khoái hài lòng. Lợn.
Có điều nhìn bộ dạng cậu nhóc ăn bánh quy rất thích chí, Tiêu Phàm cũng bắt đầu thấy đói. Anh đứng dậy đi về phía toa ăn, Vệ Đằng nghe thấy tiếng động liền ngước đầu lên.
Nhìn cặp mắt mở to của cậu, Tiêu Phàm đành phải giải thích, “Tôi đi ăn”. Không phải đi giết người, vì thế không cần nhìn tôi như thế.
“Không phải anh định đến toa ăn đấy chứ?”, Vệ Đằng tỏ ra rất ngạc nhiên.
Sao? Toa ăn có vấn đề?
Dường như hiểu được thắc mắc của Tiêu Phàm, Vệ Đằng mỉm cười giải thích, “Đồ ăn trên tàu hỏa không vệ sinh, anh nghĩ mà xem, trên tàu chỉ có một ít nước, có thể rửa sạch đồ sao? Lại còn đắt cắt cổ, một đĩa trứng sốt cà chua vài chục tệ, bát đĩa thì bé tin hin, cơm cũng sống. Tôi dày dặn kinh nghiệm rồi, nghe tôi đi, không sai đâu”.
Nghe cậu ta nói thế, Tiêu Phàm bỏ hẳn ý định tới toa ăn, thực ra cũng chẳng có gì, chủ yếu là ba chữ “không vệ sinh”.
Tiêu Phàm có bệnh ưa sạch sẽ, không ăn được đồ không vệ sinh, không chịu được một vết nhơ trên quần áo, vì thế lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề bóng loáng, nhìn có vẻ giống viên chức nhà nước chứ không phải một chàng sinh viên.
Diệp Kính Văn cũng thường chê cậu già nua cằn cỗi quá, nhưng Tiêu Phàm lại cảm thấy cuộc sống của mình rất vui vẻ, bao năm nay đã quen vậy rồi.
Diệp Kính Văn có thể vì Lâm Vi thân yêu của cậu ta mà cắm đầu ăn lẩu cay, cay không chịu nổi thì chuyển sang nồi hải sản, Tiêu Phàm luôn cho rằng cách làm của bọn họ thật quá ngây ngô, cũng từng nghĩ, nếu như là mình thì có thể vì người yêu mà tình nguyện đi ăn mấy thứ đáng ghét đó hay không? Đáp án đương nhiên là “không”.
“Anh ăn đồ của tôi đi, tôi đem theo nhiều lắm.” Vệ Đằng vừa nói vừa lôi ra hai bát mì, “Mì bò chua cay hay mì bò rau củ?”.
Tiêu Phàm nhìn hai tô mì một đỏ một xanh, cũng không biết chúng khác nhau điểm gì, cau mày cầm tô màu xanh trông thuận mắt hơn một chút, sau đó quay người đi tìm nước nóng.
Đợi bóng dáng anh ta biến mất hẳn, Vệ Đằng mới thở dài vì hơi đau đầu.
Anh ta chẳng nhẽ chưa từng ăn mì tôm hộp sao? Chậc, nhìn thì có vẻ đúng là như thế.
Trời ạ, rốt cuộc anh ta là người của thời đại nào vậy? Hay đích thị là vị thiếu gia của dòng tộc danh giá nào đó?
Vệ Đằng chán nản so so vai, người như thế, nhất định có cuộc sống tẻ nhạt gò bó, chẳng trách chưa bao giờ ăn mì tôm, cũng không biết chơi Đấu địa chủ, chắc là cả ngày chỉ cắm đầu vào nghiên cứu học thuật. Còn đang tuổi thanh niên mà suốt ngày hết cau mày lại nhăn mặt, như ông già ấy, khiến người khác nhìn cũng thấy chán nản.
Tiêu Phàm xếp hàng lấy được nước nóng, mùi mì tôm xộc lên tận óc khiến anh choáng váng.
Còn chưa ăn đã bị mùi hương cay xè nhức mũi làm cho toàn thân khó chịu, nhưng Vệ Đằng đang ở ngay bên cạnh nên cũng không thể ném luôn đi được, vì thế đành phài nhắm mắt nhắm mũi ăn tô mì chết giẫm này.
Ăn xong liền cảm thấy trong bụng khó chịu khôn tả, vị cay đọng lại trên môi khiến Tiêu Phàm phải cau mày.
Vệ Đằng cảm thấy Tiêu Phàm rất buồn cười, ăn có bát mì thôi mà làm như nuốt nguyên con dao vậy.
Rõ ràng là cay muốn chết, lại còn sĩ diện ăn bằng hết, để bảo vệ hình tượng anh ta nhất định không chịu thè lưỡi ra thổi, mặt nhăn mày nhó cố sức chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể.
Tiêu Phàm thế này bỗng chốc trở nên thú vị trong mắt Vệ Đằng.
Hóa ra người này cũng biết điều, cắn răng ăn hết bát mì trước mặt mình chứ nhất định không chịu nhè ra.
Có lẽ do được giáo dục phép lịch sự
:KSV@11:
 
Vệ Đằng thấy Tiêu Phàm đang ngồi trên hành lang, im lặng đưa mắt ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, liền tiến lại ngồi đối diện với anh ta.
“Ăn no chưa? Tôi vẫn còn nhiều lắm.”
Cố tình trêu anh ta chút, quả như tiên đoán, đối phương cau mày nói: “Không cần, no lắm rồi”.
“Ừ, vậy tôi đi ăn đây.” Vệ Đằng tặng anh ta một nụ cười tươi rói, cầm bình đi lấy nước nóng, lúc về liền ngồi trước mặt Tiêu Phàm, mùi mì tôm nồng nặc một lần nữa khiến Tiêu Phàm không thể chịu nổi, phải trèo lên gi.ường tựa vào chăn.
Vệ Đằng thích thú ăn tô mì, tướng ăn khiến người ta nghi ngờ cậu đang ăn sơn hào hải vị chăng, sao mà ăn ngon lành đến thế.
Dường như cậu ta là người rất dễ hài lòng, đồ ăn tầm thường, trò chơi tẻ nhạt cũng đủ khiến cậu ta sung sướng tươi cười, Tiêu Phàm nghĩ, người như thế này nhất định sống rất vui vẻ, dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể tự tìm ra niềm vui cho chính mình.
Nói dễ nghe là lạc quan, còn khó nghe chút là tầm thường, không có chí tiến thủ.
Tiêu Phàm cũng không biết tại sao nhìn cậu ta lại không vừa mắt như thế.
Trừ dáng người tạm ổn, ngoài ra chẳng điểm nào khiến Tiêu Phàm vừa mắt cả.
Cậu ta cười như ma cà rồng, ăn như lợn, nói to hét lớn vô ý, nhiệt tình quá mức làm người khác chán ghét, lại không hiểu được thái độ của đối phương, thẩm mỹ quá kém, cả cái tên cũng vô cùng lập dị.
Nhìn không vừa mắt, có lẽ là do tính cách hai người khác biệt quá lớn.
Nhưng điều kỳ lạ là, tại sao ở bên cạnh cậu ta, ngoài sự phiền phức còn có cảm giác rất thoải mái.
Tiêu Phàm nghĩ không thông nên chẳng thèm nghĩ nữa.
Vệ Đằng ăn hết sợi mì liền bưng cả tô mì lên húp sùm sụp cạn tới đáy, sau đó xoa xoa bụng, vẻ mặt hài lòng sung sướng.
Tiêu Phàm nhìn theo bóng cậu ta đi vứt rác chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu. Anh không tài nào hiểu được loại động vật này, bởi trí tuệ không cùng một đẳng cấp.
Vệ Đằng quay về liền nằm bẹp lên gi.ường, cầm chiếc mp3 mà Tiêu Phàm đặt trên bàn nhét vào tai.
Âm thanh để mức quá lớn, chốc chốc Tiêu Phàm lại nghe thấy thứ nhạc Rock đinh tai nhức óc vọng ra, tên này không sợ bị điếc mà.
Quay đầu nhìn ra cảnh vật bên ngoài, chỉ có rừng núi hoang vu, cây cối già cỗi, thật hết sức vô vị, Tiêu Phàm chỉ muốn tựa vào chăn ngủ trưa một giấc.
Mười phút sau, Tiêu Phàm bực bội mở mắt, liếc sang bên cạnh, tên đó đang ngủ rất ngon, cái nhìn của anh đầy vẻ khó chịu.
Tên này đúng là lợn, ăn xong lại ngủ, thứ nhạc chết tiệt cứ đùng đoàng bên tai mà vẫn ngủ được?
Đã đọc xong tạp chí, đành cầm di động lên, hay là chơi game nhỉ? Cái thứ ấu trĩ, vô tích sự ấy đây không thèm chơi nhé. Hay là lướt web? Tiếc là tàu hỏa thường xuyên phải chui vào hầm đường bộ, tín hiệu không tốt. Đột nhiên phát hiện tín hiệu có tin nhắn mới ở góc trái màn hình, anh liền mở ra xem, hóa ra là của Lâm Vi.
“Chúc Quốc Khánh vui vẻ, một kỳ nghỉ sảng khoái. Lâm Vi.”
Lại là tin nhắn gửi cho tất cả danh bạ, lần nào cũng thế, vào dịp lễ tết nào là cậu ta soạn một tin gửi đồng loạt. Đã thế còn lười suy nghĩ, lần nào cũng là chúc tết gì đó vui vẻ, trăm lần như một.
Tiêu Phàm biết cậu ta với Diệp Kính Văn đi cùng nhau, chỉ không biết đi đâu, vì thế mỉm cười hồi âm lại:
“Bọn cậu đang ở đâu?”
Vài phút sau tin nhắn lại đến:
“Diệp Kính Văn đây, Lâm Vi đang ngủ trong xe, bọn mình ra biển chơi. Cậu thì sao? Có kế hoạch gì không?”
“Mình đang ở trên tàu hỏa, đi du lịch.”
“Ừm, vậy chúc cậu đi chơi vui vẻ! ^_^”
Chết tiệt, tên lang sói này lại còn bắt chước cách dùng mặt cười giả bộ dễ thương của Lâm Vi nữa chứ, thật khiến người ta sởn cả gai ốc.
Tiêu Phàm đang định đặt di động xuống thì có tin nhắn mới, lần này là cô em Tiêu Tình.
“Anh đi đến đâu rồi? Mấy giờ thì đến Quế Lâm?”
“Tối mới đến.”
“Anh, anh với người đi cùng có vui vẻ không?”
Tiêu Phàm cảm thấy câu hỏi của em gái có chút lạ thường, đáp lại:
“Tàm tạm.”
“Ra bên ngoài cần giúp đỡ lẫn nhau, anh quan tâm người ta một chút nhé.”
Tiêu Phàm nhìn cái người đang ngủ như lợn bên cạnh, khẽ cười, tên này đâu cần anh quan tâm, hơn nữa anh cũng không rảnh mà quan tâm hạng người như thế.
“Biết rồi. Đến nơi anh sẽ gọi cho em.”
“Ok, anh, cố lên!”:KSV@03:
 
CHƯƠNG 3:

Ngồi tàu hỏa thôi mà, cố lên cái gì chứ?

Tiêu Phàm khó hiểu nhét di động vào túi xách, tuyệt nhiên không thể biết được đầu bên kia, cô em gái đang chắp tay cầu nguyện: ông tơ bà nguyệt nhất định phải se duyên cho anh mình và Nam Nam, Nam Nam là một cô gái tốt, mặc dù tố chất hủ nữ[1] có mạnh một chút, mê đọc tiểu thuyết một chút, thường ngày hơi khác người một chút, nhưng rất xứng đôi với anh mình, chàng trai già cỗi và cô gái khác người, chính là sự phối hợp tuyệt vời nhất.

Đến hơn hai giờ chiều, Vệ Đằng mới dụi mắt ngồi dậy.

Tiêu Phàm theo phép lịch sự tối thiểu cất tiếng hỏi: “Dậy rồi?”.

Vệ Đằng đột nhiên nhăn mặt.

Khóe môi Tiêu Phàm cũng run rẩy, gì thế, tôi hỏi thăm chút cũng khiến cậu kinh hãi đến mức này sao?

Còn Vệ Đằng hiển nhiên không phải do kinh hãi, một tay đè lên bụng, cố di chuyển về phía Tiêu Phàm.

“Tôi đau dạ dày…”

Giọng nói và ánh mắt đều đáng thương, cậu ta nắm lấy cánh tay Tiêu Phàm, thều thào nói: “Anh có thuốc không…”.

Sao lại giống người lên cơn nghiện thế này… Tiêu Phàm khổ sở nhìn người đang co tròn trên gi.ường, “Cậu bị đau dạ dày à?”, giọng nói bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Đếch gì, thật là đen đủi, nếu năm xưa mẹ đặt tên là Vệ Thư có phải tốt không, sao lại phải gọi là Vệ Đằng chứ, từ bé tôi đã khốn khổ khốn nạn vì cái dạ dày này rồi.”

Dường như đỡ hơn một chút, giọng nói to hơn, trông bộ dạng cậu ta nghiến răng nghiến lợi thật là buồn cười.

Vệ Đằng, cái tên gọi này đúng là hơi buồn cười, nhưng cũng rất dễ nhớ.

“Này, anh giúp tôi lấy thuốc được không? Bây giờ tôi không thể đứng thẳng được.”

Cậu ta lại nhe răng nhếch mép ngay được như thế khiến Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ bộ dạng đáng thương lúc nãy chắc chỉ là ảo giác.

“Thuốc để ở đâu?”

“Trong cái va li to kia.” Hình như Vệ Đằng rất khó chịu, nằm bẹp trên gi.ường, lấy gối đè lên bụng.

Tiêu Phàm gật đầu, trèo lên bậc thang, định lôi va li xuống thì nghe cậu ta nói: “Mở khóa ra, ngăn ngoài cùng có một lọ thuốc”.

Tiêu Phàm làm theo lời cậu ta, mở khóa ra, sững sờ tột độ, cậu ta đem theo bao nhiêu đồ đạc linh tinh… nào là kính viễn vọng, ô, rất nhiều quần áo, giày dép… đúng là một gia tài đồ sộ!

Vừa chậc lưỡi đánh giá vừa lấy lọ thuốc ra.

“Giúp tôi đi lấy ít nước nóng được không?”

Tiêu Phàm chạy đi lấy nước, rồi đưa cả nước và thuốc cho cậu ta.

Thật là, trước giờ chưa từng phục vụ ai như thế này cả, tiếc thay, cái người được phục vụ lại cho rằng chuyện này là vô cùng hiển nhiên, không hề khách sáo đón lấy cốc nước, ra sức thổi để nước bớt nóng.

Xem quá trình cậu ta uống thuốc cũng rất thú vị.

Đầu tiên lè lưỡi ra thử độ nóng của nước, thấy nước đã nguội, liền cho thuốc vào miệng, uống một hớp nước, ngửa cổ lên nuốt, sau đó lại uống một hớp nữa, ừng ực ừng ực, nuốt xuống, lại uống thêm ngụm nữa, chầm chậm nuốt xuống, cuối cùng lấy mu bàn tay lau lau khóe miệng.

Một chuỗi hành động tuần tự liên tiếp, Tiêu Phàm nhìn mà muốn phì cười.

Không tài nào hiểu nổi loại động vật độc đáo này, chỉ uống thuốc thôi cũng có thể hưởng thụ đến mức ấy, uống xong viên thuốc còn thở một hơi dài thật dài, cứ như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ trọng đại gì đó không bằng, cuối cùng nằm ườn ra gi.ường như cá chết trôi.

Đây chẳng phải là gi.ường của tôi ư? Bò qua bên này thì quên bò về luôn sao? Lại còn dựa vào tôi mà ngủ chứ, tôi và cậu thân thiết lắm à?

Tiêu Phàm bực bội nhưng chỉ biết cười cười, cũng không phát hiện ra rằng từ lúc gặp Vệ Đằng đến nay số lần anh cau mày và mỉm cười đã vượt quá xa con số thông thường.

Vệ Đằng nằm bẹp trên gường cả buổi chiều, miệng không ngừng càu nhàu, phần lớn là rủa sả cái dạ dày của mình, tiếp theo lại than trách bố mẹ tại sao lại đặt cái tên dở hơi như thế cho con trai.

Sau đó cậu ta cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng đôi môi hé ra để thở, trông cứ như con cá bị sóng biển đánh vào bờ nằm thoi thóp vậy.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng bỏ chiếc gối trên bụng Vệ Đằng ra, chỉnh tư thế để cậu ta ngủ dễ chịu một chút, định bụng mặc kệ cậu ta, nhưng bộ dạng nằm sấp, đè lên gối, mông chổng lên trời hệt như cánh cung vậy, thật khó coi.

Ngồi phía đối diện, Tiêu Phàm chăm chú đánh giá cậu ta.

Tóc màu vàng nhạt, không gọn gàng cho lắm, có chỗ dựng đứng lên như nhím xù lông vậy. Thật nhức mắt.

Nhìn kĩ khuôn mặt cậu ta, làn da rất trắng, nhìn có nét thanh tú, cái mũi đáng yêu, đôi môi hồng, nhìn từng bộ phận thì rất khá, nhưng tại sao hợp thành tổng thể thì lại khó tả thế này? Buồn cười chết mất.

Mặt mày ra dáng một tấm gương con ngoan trò giỏi điển hình, nhưng hơi tí lại thốt ra đếch này đếch nọ, cái miệng lúc nào cũng ngoác ra cười toe toét, thật là uổng công bà mụ nặn cho khuôn mặt dễ thương.

Có điều, cứ nghĩ đến cảnh cậu ta ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười là Tiêu Phàm cảm thấy da gà nổi khắp người, Vệ Đằng chỉ biết cười ha ha hê hê, “tế nhị” nghĩa là gì cậu ta còn chả biết chứ nói gì đến chú ý hình tượng.

Khuôn mặt tương đối thanh tú, mái tóc và phục trang chói mắt, cộng thêm nụ cười đáng sợ, cái miệng lúc nào cũng liến thoắng, giọng nói lanh lảnh, tất cả tạo nên một sự cộng hưởng kỳ lạ, hoàn toàn phù hợp với Vệ Đằng, rất hài hòa và tự nhiên.

Vệ Đằng, cậu ta đúng là một quái nhân.

Mặc dù luôn cảm thấy Vệ Đằng không vừa mắt, nhưng cũng không thể nói anh ghét nụ cười, ghét ăn đồ ăn của cậu ta, ghét cách cậu ta đối xử niềm nở với mình.

Bởi không tìm ra lí do để tức giận với cậu ta, Tiêu Phàm cũng đành bó tay.

Những ngày còn lại của chuyến du lịch vẫn phải ở cạnh cậu ta, ai bảo vé hai người là cặp vé tình nhân chứ, Tiêu Phàm luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.

Gần hoàng hôn, Vệ Đằng mới dụi mắt ngồi dậy, kéo tay Tiêu Phàm lại nhìn đồng hồ rồi mới buông ra.

Cậu quá tự nhiên rồi đấy.

Tiêu Phàm nhìn cái người lúc nào cũng đinh ninh mình và người khác quan hệ rất thân thiết, phát hiện đối phương hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, cứ liên tục dụi mắt.

Một hồi sau, mới nghe cậu ta cất tiếng: “Đếch gì, sao đã sáu giờ rồi, mình ngủ lâu thế rồi sao?”.

Tiêu Phàm không nói không rằng, ngồi nghe cậu ta độc thoại.

“Đến giờ ăn tối rồi. Này, anh có muốn ăn không? Tối mới tới Quế Lâm cơ, hay là đến lúc ấy chúng ta cùng đi ăn phở Quế Lâm?” Vệ Đằng ngồi xuống cạnh Tiêu Phàm, quàng tay qua vai anh như thể bạn bè từ thuở thiếu thời, “Đại ca có đói không?”.

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn bàn tay đặt trên vai mình, đối phương không có vẻ gì là muốn rút tay lại, còn được nước lấn tới vỗ nhẹ lên vai anh, “Bây giờ tôi ăn chút bánh quy, quả thật thấy hơi đói rồi. Nếu anh đói thì cứ ăn hết đi nhé, đằng nào thì mấy thứ tôi mang theo nên giải quyết hết trước khi đến Quế Lâm”.

Nói xong cậu ta liền lấy một bịch bánh ra, dùng răng xé vỏ, hớn hở ăn.

Nếu như không nhầm thì mới lúc nãy thôi cái tên này còn ôm bụng vật vã trên gi.ường rên rỉ.

Đúng là cái nết đánh chết không chừa, vừa hết đau bụng lại bắt đầu ăn uống linh tinh, quả nhiên là nghiệp chướng tự mình chuốc lấy, chẳng trách ai được.

[1] Hủ nữ: chỉ những cô gái có chung niềm yêu thích được nhìn thấy các anh chàng đẹp trai yêu nhau.
 
CHƯƠNG 3

Ngồi tàu hỏa thôi mà, cố lên cái gì chứ?

Tiêu Phàm khó hiểu nhét di động vào túi xách, tuyệt nhiên không thể biết được đầu bên kia, cô em gái đang chắp tay cầu nguyện: ông tơ bà nguyệt nhất định phải se duyên cho anh mình và Nam Nam, Nam Nam là một cô gái tốt, mặc dù tố chất hủ nữ[1] có mạnh một chút, mê đọc tiểu thuyết một chút, thường ngày hơi khác người một chút, nhưng rất xứng đôi với anh mình, chàng trai già cỗi và cô gái khác người, chính là sự phối hợp tuyệt vời nhất.

Đến hơn hai giờ chiều, Vệ Đằng mới dụi mắt ngồi dậy.

Tiêu Phàm theo phép lịch sự tối thiểu cất tiếng hỏi: “Dậy rồi?”.

Vệ Đằng đột nhiên nhăn mặt.

Khóe môi Tiêu Phàm cũng run rẩy, gì thế, tôi hỏi thăm chút cũng khiến cậu kinh hãi đến mức này sao?

Còn Vệ Đằng hiển nhiên không phải do kinh hãi, một tay đè lên bụng, cố di chuyển về phía Tiêu Phàm.

“Tôi đau dạ dày…”

Giọng nói và ánh mắt đều đáng thương, cậu ta nắm lấy cánh tay Tiêu Phàm, thều thào nói: “Anh có thuốc không…”.

Sao lại giống người lên cơn nghiện thế này… Tiêu Phàm khổ sở nhìn người đang co tròn trên gi.ường, “Cậu bị đau dạ dày à?”, giọng nói bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Đếch gì, thật là đen đủi, nếu năm xưa mẹ đặt tên là Vệ Thư có phải tốt không, sao lại phải gọi là Vệ Đằng chứ, từ bé tôi đã khốn khổ khốn nạn vì cái dạ dày này rồi.”

Dường như đỡ hơn một chút, giọng nói to hơn, trông bộ dạng cậu ta nghiến răng nghiến lợi thật là buồn cười.

Vệ Đằng, cái tên gọi này đúng là hơi buồn cười, nhưng cũng rất dễ nhớ.

“Này, anh giúp tôi lấy thuốc được không? Bây giờ tôi không thể đứng thẳng được.”

Cậu ta lại nhe răng nhếch mép ngay được như thế khiến Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ bộ dạng đáng thương lúc nãy chắc chỉ là ảo giác.

“Thuốc để ở đâu?”

“Trong cái va li to kia.” Hình như Vệ Đằng rất khó chịu, nằm bẹp trên gi.ường, lấy gối đè lên bụng.

Tiêu Phàm gật đầu, trèo lên bậc thang, định lôi va li xuống thì nghe cậu ta nói: “Mở khóa ra, ngăn ngoài cùng có một lọ thuốc”.

Tiêu Phàm làm theo lời cậu ta, mở khóa ra, sững sờ tột độ, cậu ta đem theo bao nhiêu đồ đạc linh tinh… nào là kính viễn vọng, ô, rất nhiều quần áo, giày dép… đúng là một gia tài đồ sộ!

Vừa chậc lưỡi đánh giá vừa lấy lọ thuốc ra.

“Giúp tôi đi lấy ít nước nóng được không?”

Tiêu Phàm chạy đi lấy nước, rồi đưa cả nước và thuốc cho cậu ta.

Thật là, trước giờ chưa từng phục vụ ai như thế này cả, tiếc thay, cái người được phục vụ lại cho rằng chuyện này là vô cùng hiển nhiên, không hề khách sáo đón lấy cốc nước, ra sức thổi để nước bớt nóng.

Xem quá trình cậu ta uống thuốc cũng rất thú vị.

Đầu tiên lè lưỡi ra thử độ nóng của nước, thấy nước đã nguội, liền cho thuốc vào miệng, uống một hớp nước, ngửa cổ lên nuốt, sau đó lại uống một hớp nữa, ừng ực ừng ực, nuốt xuống, lại uống thêm ngụm nữa, chầm chậm nuốt xuống, cuối cùng lấy mu bàn tay lau lau khóe miệng.

Một chuỗi hành động tuần tự liên tiếp, Tiêu Phàm nhìn mà muốn phì cười.

Không tài nào hiểu nổi loại động vật độc đáo này, chỉ uống thuốc thôi cũng có thể hưởng thụ đến mức ấy, uống xong viên thuốc còn thở một hơi dài thật dài, cứ như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ trọng đại gì đó không bằng, cuối cùng nằm ườn ra gi.ường như cá chết trôi.

Đây chẳng phải là gi.ường của tôi ư? Bò qua bên này thì quên bò về luôn sao? Lại còn dựa vào tôi mà ngủ chứ, tôi và cậu thân thiết lắm à?

Tiêu Phàm bực bội nhưng chỉ biết cười cười, cũng không phát hiện ra rằng từ lúc gặp Vệ Đằng đến nay số lần anh cau mày và mỉm cười đã vượt quá xa con số thông thường.

Vệ Đằng nằm bẹp trên gường cả buổi chiều, miệng không ngừng càu nhàu, phần lớn là rủa sả cái dạ dày của mình, tiếp theo lại than trách bố mẹ tại sao lại đặt cái tên dở hơi như thế cho con trai.

Sau đó cậu ta cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng đôi môi hé ra để thở, trông cứ như con cá bị sóng biển đánh vào bờ nằm thoi thóp vậy.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng bỏ chiếc gối trên bụng Vệ Đằng ra, chỉnh tư thế để cậu ta ngủ dễ chịu một chút, định bụng mặc kệ cậu ta, nhưng bộ dạng nằm sấp, đè lên gối, mông chổng lên trời hệt như cánh cung vậy, thật khó coi.

Ngồi phía đối diện, Tiêu Phàm chăm chú đánh giá cậu ta.

Tóc màu vàng nhạt, không gọn gàng cho lắm, có chỗ dựng đứng lên như nhím xù lông vậy. Thật nhức mắt.

Nhìn kĩ khuôn mặt cậu ta, làn da rất trắng, nhìn có nét thanh tú, cái mũi đáng yêu, đôi môi hồng, nhìn từng bộ phận thì rất khá, nhưng tại sao hợp thành tổng thể thì lại khó tả thế này? Buồn cười chết mất.

Mặt mày ra dáng một tấm gương con ngoan trò giỏi điển hình, nhưng hơi tí lại thốt ra đếch này đếch nọ, cái miệng lúc nào cũng ngoác ra cười toe toét, thật là uổng công bà mụ nặn cho khuôn mặt dễ thương.

Có điều, cứ nghĩ đến cảnh cậu ta ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười là Tiêu Phàm cảm thấy da gà nổi khắp người, Vệ Đằng chỉ biết cười ha ha hê hê, “tế nhị” nghĩa là gì cậu ta còn chả biết chứ nói gì đến chú ý hình tượng.

Khuôn mặt tương đối thanh tú, mái tóc và phục trang chói mắt, cộng thêm nụ cười đáng sợ, cái miệng lúc nào cũng liến thoắng, giọng nói lanh lảnh, tất cả tạo nên một sự cộng hưởng kỳ lạ, hoàn toàn phù hợp với Vệ Đằng, rất hài hòa và tự nhiên.

Vệ Đằng, cậu ta đúng là một quái nhân.

Mặc dù luôn cảm thấy Vệ Đằng không vừa mắt, nhưng cũng không thể nói anh ghét nụ cười, ghét ăn đồ ăn của cậu ta, ghét cách cậu ta đối xử niềm nở với mình.

Bởi không tìm ra lí do để tức giận với cậu ta, Tiêu Phàm cũng đành bó tay.

Những ngày còn lại của chuyến du lịch vẫn phải ở cạnh cậu ta, ai bảo vé hai người là cặp vé tình nhân chứ, Tiêu Phàm luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.

Gần hoàng hôn, Vệ Đằng mới dụi mắt ngồi dậy, kéo tay Tiêu Phàm lại nhìn đồng hồ rồi mới buông ra.

Cậu quá tự nhiên rồi đấy.

Tiêu Phàm nhìn cái người lúc nào cũng đinh ninh mình và người khác quan hệ rất thân thiết, phát hiện đối phương hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, cứ liên tục dụi mắt.

Một hồi sau, mới nghe cậu ta cất tiếng: “Đếch gì, sao đã sáu giờ rồi, mình ngủ lâu thế rồi sao?”.

Tiêu Phàm không nói không rằng, ngồi nghe cậu ta độc thoại.

“Đến giờ ăn tối rồi. Này, anh có muốn ăn không? Tối mới tới Quế Lâm cơ, hay là đến lúc ấy chúng ta cùng đi ăn phở Quế Lâm?” Vệ Đằng ngồi xuống cạnh Tiêu Phàm, quàng tay qua vai anh như thể bạn bè từ thuở thiếu thời, “Đại ca có đói không?”.

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn bàn tay đặt trên vai mình, đối phương không có vẻ gì là muốn rút tay lại, còn được nước lấn tới vỗ nhẹ lên vai anh, “Bây giờ tôi ăn chút bánh quy, quả thật thấy hơi đói rồi. Nếu anh đói thì cứ ăn hết đi nhé, đằng nào thì mấy thứ tôi mang theo nên giải quyết hết trước khi đến Quế Lâm”.

Nói xong cậu ta liền lấy một bịch bánh ra, dùng răng xé vỏ, hớn hở ăn.

Nếu như không nhầm thì mới lúc nãy thôi cái tên này còn ôm bụng vật vã trên gi.ường rên rỉ.

Đúng là cái nết đánh chết không chừa, vừa hết đau bụng lại bắt đầu ăn uống linh tinh, quả nhiên là nghiệp chướng tự mình chuốc lấy, chẳng trách ai được.
 
Đêm khó ngủ
Tàu trễ giờ, đến Quế Lâm thì trời đã đen kịt.
Đoàn người theo hướng dẫn viên du lịch xuống tàu, sau đó lên ô tô đi về khách sạn đã đặt trước.
Lên xe rồi Vệ Đằng bỗng không nói năng gì, Tiêu Phàm thấy là lạ, quay đầu lại nhìn thì thấy cậu ta đang nhíu mày nhắn tin, ánh sáng màn hình di động chiếu lên khuôn mặt, trông như hồn ma, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, không ngừng gửi hết tin này đến tin kia.
“Anh đến Quế Lâm rồi, tí nữa đi ăn phở.”
“Anh là lợn à, chỉ biết ăn ăn ăn.”
“Bụng anh đói lắm.”
“Thế à, vậy thì anh dẫn theo cả bạn đồng hành đi, mời người ta một bữa, đừng keo kiệt quá.”
“Ừ, anh sẽ mời mà.”
Vệ Đằng quay sang nhìn Tiêu Phàm một cái, toét miệng cười, làm Tiêu Phàm chẳng hiểu mô tê gì cả.
“Anh à, cần phải nắm chắc cơ hội, anh phải phát huy tối đa sức hấp dẫn của mình, biết không?”
“Ừ.”
Đi du lịch thôi mà, phát huy sức hấp dẫn gì chứ? Để quyến rũ nàng tiên cá dưới nước hay hút hồn yêu ma trong rừng sâu đây? Em gái nói năng khó hiểu thật.
Công tác nhắn tin đã hoàn thành, Vệ Đằng quay đầu nhìn Tiêu Phàm, bỗng hỏi: “Tôi vẫn chưa biết tên anh?”.
“À, Tiêu Phàm.”
“Tôi là Vệ Đằng. Chữ Vệ trong ‘hồng vệ, binh vệ’, chữ Đằng có nghĩa là bay cao. Tên của anh thì sao?”
Nghe cậu ta giải thích tên mình, Tiêu Phàm cảm thấy rất buồn cười, kéo tay cậu ta lại viết tên mình lên đó.
“Tên rất hay, chữ Phàm trong ‘phàm tục’ nhưng thực tế không tầm thường chút nào. Chúng ta đi ăn phở Quế Lâm nhé!”
Chuyển chủ đề nhanh quá, Tiêu Phàm có chút bất ngờ, nhưng hiện giờ anh đã miễn dịch trước lối nói chuyện và tính cách tùy hứng của cậu ta rồi.
Đến khách sạn, mọi người xách va li về phòng chỉ định của mình.
Tiêu Phàm và Vệ Đằng đi thang máy lên tầng mười hai, cùng dừng lại trước góc rẽ, Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng hỏi: “Cậu ở đây?”.
“Hình như chúng ta ở chung một phòng.” Vệ Đằng cúi đầu nhìn chiếc vé trên tay, là vé tình nhân, bởi vậy mới có căn phòng uyên ương. Nhưng vấn đề là, tại sao cậu lại phải ở chung với một người đàn ông vô vị chứ? Tại sao lại đen đủi phải ở cùng anh ta vậy? Chẳng nhẽ tấm vé em gái đưa cho mình có vấn đề gì sao?
Vệ Đằng nghĩ ngợi một chút, khẳng định em gái không thể làm chuyện gì thất đức hại mình, vấn đề chắc chắn nằm ở tấm vé của anh ta.
Đẩy cửa bước vào, một căn phòng rộng rãi, có nhà tắm riêng, còn có tủ quần áo, ti vi và một bộ sô pha.
Công ty du lịch đã tính toán kĩ lưỡng cả rồi, chẳng trông chờ gì được ở phòng hạng sang. Nhưng vấn đề là tại sao chỉ có một chiếc gi.ường? Tại sao lại là gi.ường đôi trắng muốt, chỉ với một cái chăn?
Vệ Đằng chán nản cầm chiếc vé nghiên cứu kĩ mới nhìn thấy phía dưới bên trái tấm vé có dấu vòng tròn nho nhỏ, trên đó viết: Vé tình nhân Vip.
Tiêu Phàm cũng nhận ra cách bố trí đầy hàm ý của căn phòng, hai người đứng cạnh gi.ường im lặng hồi lâu, sau đó vẫn là Vệ Đằng mở miệng trước.
“Yên tâm, tôi không có tật xấu gì trong lúc ngủ, không đạp chăn, không mộng du, không nói mơ, không ngáy.”
“Thế thì tốt.” Tiêu Phàm gật đầu, quay người đi sắp xếp hành lý, trong bụng lại nghĩ, kỳ lạ, lúc ngủ cậu ta lại nghiêm chỉnh thế sao? Cứ tưởng cậu ta thuộc thành phần nửa đêm tay chân khua khoắng loạn xạ, lăn qua lăn lại trên gi.ường, ngáy khò khò như lợn chứ?
“Đi ăn cơm thôi, hình như tầng hai của khách sạn có phòng ăn, không cần đi đâu xa, ngồi tàu cả ngày chân đau ê ẩm.” Vệ Đằng không vội sắp xếp đồ đạc mà chỉ nghĩ đến ăn.
Tiêu Phàm treo quần áo đâu vào đấy xong mới quay lại mỉm cười với Vệ Đằng: “Xong rồi, đi nào”.
Hai người sát vai bước vào phòng ăn, Tiêu Phàm tùy ý chọn đồ ăn, còn Vệ Đằng gọi cả đống đồ ăn màu sắc rực rỡ.
Trong bữa ăn, Vệ Đằng nín bặt, lí do là tập trung chuyên môn, cái miệng không có thời gian để nói chuyện, Tiêu Phàm hài lòng hưởng thụ khoảng lặng hiếm hoi này, còn rất biết điều cúi đầu không nhìn cái tướng ăn uống đáng sợ của đối phương, tránh ảnh hưởng đến khẩu vị.
Ăn xong, Tiêu Phàm định rút ví trả tiền nhưng bị Vệ Đằng ngăn lại.
“Hi hi, bữa này tôi bao.”
Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn, chỉ thấy cậu ta lúng túng gãi đầu, “Ra ngoài cần giúp đỡ lẫn nhau mà”. Thực ra là bởi vì em gái bảo không nên keo kiệt quá, kể ra cũng đúng, đằng nào trong vài ngày tới đều ăn cơm cùng người ta, bữa nào cũng anh trả tiền anh, tôi trả tiền tôi thì không hay lắm, hơn nữa cũng không hợp với phong cách của Vệ Đằng.
Tiêu Phàm cất ví đi, anh không quen tranh giành với người khác, kể cả chuyện trả tiền, những chuyện đó chỉ làm Tiêu Phàm cảm thấy rất ngốc nghếch.
Cả hai quay trở lại căn phòng ban nãy, Vệ Đằng vừa vào phòng là bật ti vi ngay, mở kênh Thể thao, chăm chú xem trận bóng rổ NBA[1] đang phát trực tiếp.
Tiêu Phàm chẳng có hứng thú gì với thể thao, xem ti vi thì cũng chỉ xem kênh Pháp luật hoặc những chương trình liên quan đến tài chính, anh thích ngồi trên sô pha, thưởng thức cà phê, đọc báo và tạp chí hơn.
Đứng sau lưng Vệ Đằng một lúc, cảm thấy nhạt nhẽo quá mức, Tiêu Phàm quyết định đi tắm, trước khi đi còn ý tứ hỏi Vệ Đằng: “Cậu có muốn đi vệ sinh không, tôi chuẩn bị đi tắm bây giờ”.
Vệ Đằng nói: “Không cần, không cần, vừa ăn xong đi ngay sao được”.
Tiêu Phàm mặt mày sầm sì lấy đồ dùng đi vào phòng tắm, đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc nghếch, sao lại mất công nghĩ tốt cho cậu ta chứ, sao lại hoang tưởng cái miệng ấy có thể thốt ra lời hay ý đẹp được.
Tiêu Phàm bật vòi sen mức mạnh nhất, cả ngày ngồi trên tàu quả là mệt mỏi, đắm mình trong làn nước, cảm giác thật sảng khoái.
Làm ướt mình xong, anh gội đầu cẩn thận, rồi xoa đều sữa tắm lên người, đúng lúc định xả nước thì nghe thấy tiếng gõ cửa
 
Hình như Vệ Đằng đang nói gì đó, tiếng nước to quá nghe không rõ, Tiêu Phàm liền vặn công tắc lại, bước đến bên cửa thì nghe thấy Vệ Đằng đang la hét: “Anh tắm xong chưa? Tôi gấp lắm rồi”.
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, Tiêu Phàm thật sự muốn mở cửa ra, thẳng tay lôi hắn vào phòng tắm, ấn hắn vào tường, sau đó… đạp cho hắn một cú.
Người phiền phức thì anh đã gặp nhiều rồi nhưng chưa từng gặp ai phiền phức đến mức này.
“Tôi ra ngay đây.”
Tiêu Phàm lạnh lùng trả lời, vội xả hết bọt trên người, lấy khăn mặt lau qua loa, dùng khăn tắm quấn quanh eo rồi bước ra.
Thấy cửa mở, Vệ Đằng vội len vào, vài giây sau Tiêu Phàm đứng ngoài nghe thấy bên trong vọng ra âm thanh kỳ quái.
Vệ Đằng vừa đại tiện vừa ngâm nga hát.
Tiêu Phàm bực bội đi ra chỗ khác, cảm thấy mình bị thần kinh mới đứng bên ngoài chờ cậu ta giải quyết nhanh nhanh chóng chóng để vào tắm tiếp.
Vệ Đằng từ phòng vệ sinh bước ra thấy sắc mặt Tiêu Phàm không được tốt lắm. Nếu lờ gương mặt không vui vẻ gì ấy đi thì thấy cơ thể anh ta rất tuyệt, cơ bụng săn chắc đẹp đẽ, rất gợi cảm chứ không phải như những kẻ đô con tứ chi phát triển, khăn tắm bao quanh đùi, những bộ phận lộ ra cũng rất khỏe khoắn, đầy sức hấp dẫn.
Vệ Đằng xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, cười nói: “Hằng ngày anh có tập thể dục không? Cơ thể anh hơi bị được đó”.
Tiêu Phàm lườm cậu một phát, bực bội nói: “Cậu giải quyết xong chưa? Tôi chưa tắm xong đâu”.
Vệ Đằng sững sờ: “Thế thì anh mau tắm nốt đi! Sao không nói sớm?”, cậu vừa nói vừa đẩy Tiêu Phàm vào phòng tắm.
Tiêu Phàm cười nhạt trong bụng, nói sớm thì cậu có chịu chui ra không? Tôi thấy cậu ngồi trong nhà vệ sinh vui vẻ lắm, còn hát nữa chứ.
Một lúc sau, Tiêu Phàm tắm xong bước ra, vẫn cuốn khăn tắm đến tủ quần áo tìm đồ ngủ. Trong cả quá trình đó, Vệ Đằng không hề rời mắt khỏi Tiêu Phàm, một mặt tấm tắc khen ngợi cơ thể tuyệt đẹp của anh ta, mặt khác ngạc nhiên tột độ sao anh ta lại phải mặc đồ ngủ chứ?
Làm ơn đi, mùa hè nóng bức, thằng con trai nào mà không cởi trần mặc quần đùi đi ngủ, sao anh ta phải mặc đồ ngủ?
Có phải là hơi bị nghiêm chỉnh quá mức không?
Tiêu Phàm đột ngột quay lại, thấy Vệ Đằng đang nhìn mình chằm chằm, bực bội hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”.
“À, đồ ngủ của anh rất đẹp, rất đẹp.” Vệ Đằng cười lấp liếm, sau đó lấy đồ đạc đi vào phòng tắm.
Vệ Đằng mở cửa ra liền bị hơi nước nóng bao phủ phòng tắm làm cho choáng váng, căn phòng như một nồi hấp bánh, cậu tặc lưỡi than thở, thật không ngờ vẻ ngoài lạnh băng như Tiêu Phàm mà cơ thể lại nóng thế, tắm một cái mà làm như hấp bánh bao không bằng.
Vệ Đằng vui vẻ tắm táp, không hề biết rằng tiếng hát của mình làm Tiêu Phàm ngồi bên ngoài phải cau mày khó chịu.
Thực ra, hồi đại học, bạn cùng ký túc xá với Tiêu Phàm cũng có lúc cao hứng vừa tắm vừa hát rên rỉ, nhưng khi ấy anh vẫn có thể chịu được, còn bây giờ không hiểu tại sao âm thanh cao vút của Vệ Đằng lại khiến anh bực mình đến thế?
Đúng là nếu đã ghét ai đó thì nhìn cái gì của người ta cũng thấy phản cảm.
Vệ Đằng tắm xong quấn khăn tắm quanh người, quỳ ở góc tường mở va li lục đồ.
Tiêu Phàm chỉ có thể nhìn thấy cặp mông nhô cao với đôi chân gầy rất thon dài của cậu ta.
Tên này ăn như lợn sao lại không béo thế? Do dạ dày không tốt sao?
Nghĩ thế, Tiêu Phàm thấy thương hại cậu ta một chút, nét mặt anh cũng tốt hơn một tẹo.
Hóa ra Vệ Đằng muốn tìm quần đùi, cậu ta chẳng chút ngượng ngùng gì xỏ ngay trước mặt Tiêu Phàm.
“Cậu ngủ trần?” Tiêu Phàm nhíu mày, tuy có chết anh cũng chẳng thèm có ý đồ gì với cậu ta, nhưng hai người nằm chung một gi.ường, cậu ta thế kia cũng chả hay ho gì.
Vệ Đằng ngây thơ gãi đầu, chỉ vào cái quần vừa mặc, “Tôi quen mặc thế này đi ngủ”.
Nhìn theo ngón tay cậu ta chỉ thấy cặp đùi trắng muốt, Tiêu Phàm vội nhìn ra chỗ khác, ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh uống vài ngụm nước.
“Bình thường mấy giờ anh ngủ?”, Vệ Đằng cũng tiến đến ngồi vào chiếc ghế đối diện.
“Tầm mười hai giờ.”
Vệ Đằng cười vui vẻ, không đến nỗi, còn tưởng anh ta giống các bé ngoan tám giờ lên gi.ường chứ.
“Vậy thì tôi không sợ làm ồn anh nữa, tối nay có trận bóng trực tiếp, rất khuya mới hết.”
Tiêu Phàm cười nói: “Không sao, cậu cứ tự nhiên”.
Vệ Đằng lấy một bao thuốc từ va li ra, đưa một điếu cho Tiêu Phàm thì bị anh từ chối.
“Cái gì? Anh không hút thuốc à?” Đến thuốc lá cũng không biết hút, thật là cổ lỗ sĩ.
Dường như bị ngữ khí nhuốm chút than tiếc của Vệ Đằng kích thích, Tiêu Phàm giơ tay giằng điếu thuốc, hai đầu ngón tay kẹp thuốc, Vệ Đằng khoái chí lấy bật lửa châm thuốc cho cả anh lẫn mình.
Dáng vẻ hút thuốc của Tiêu Phàm rất nho nhã lịch lãm, khẽ dựa vào sô pha, miệng chầm chậm thở ra khói thuốc, như thể hút thuốc với anh là một loại hưởng thụ vậy.
Vệ Đằng nghĩ thầm, nếu cũng có dáng vẻ này thì mình sẽ trở nên hoàn hảo không tì vết.
“Nghe nói những người hút thuốc đều rất cô đơn”, Vệ Đằng bỗng nhìn Tiêu Phàm chăm chú.
“Cậu rất cô đơn sao?”, Tiêu Phàm vặn lại. Tên nhóc này, không lẽ chỉ nói chuyện với mình vài câu, cậu ta đã tự tiện cho rằng rất hiểu mình rồi?
“Cô đơn cái đếch gì, tôi hút thuốc để trông phong cách tí thôi.” Vệ Đằng thở ra những vòng thuốc uốn éo, ngậm điếu thuốc trong miệng, cộng thêm quả đầu vàng khè và kiểu cười nham nhở khiến Tiêu Phàm có cảm tưởng anh đang ngồi đối diện với một tên côn đồ ranh con.
“Tiếc là em gái tôi nói, tôi hút thuốc trông như lưu manh, nó thì biết gì chứ, tôi như thế này phải gọi là phong cách tàn tạ của thế kỉ mới.” Vệ Đằng buồn rầu cúi đầu dụi điếu thuốc, “Bây giờ phong cách tàn tạ không thịnh nữa, kiểu thiếu gia lịch lãm như anh chắc có nhiều người thích lắm nhỉ”.
Tiêu Phàm im lặng không trả lời, Vệ Đằng cũng không nói thêm gì. Bầu không khí yên tĩnh, Tiêu Phàm chầm chậm hút hết điếu thuốc còn dang dở
 
Vệ Đằng rõ ràng là người theo chủ nghĩa lạc quan, lúc nào cũng toét miệng cười hi hi ha ha, làm như không hề có chuyện gì đáng phiền lòng. Tiêu Phàm không bao giờ có thể sống vui vẻ, hồn nhiên như cậu ta được. Vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau, chỉ là tình cờ có cuộc gặp gỡ không nên có mà thôi.
Mười giờ trận bóng mới kết thúc, Vệ Đằng tiếp tục nhận được tin nhắn của em gái: “Anh, phòng của bọn anh như thế nào?”.
Câu hỏi có chút kỳ lạ nhưng Vệ Đằng vẫn thành thật trả lời: “Phòng đôi”.
Đầu bên kia có vẻ rất kinh ngạc, gửi đến một loại dấu cảm thán, “Có hai gi.ường chứ?!!!”.
“Một, chăn cũng chỉ có một cái.”
Không lâu sau, bỗng Vệ Nam gọi đến:
“Anh, tìm chỗ riêng tư nghe điện đi.”
Vệ Đằng lấy tay ôm bụng, gửi cho Tiêu Phàm một nụ cười có ý xin lỗi, bước vào nhà vệ sinh, chốt cửa lại, trợn mắt hỏi vặn cô em: “Nói đi, có chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”.
“Anh nghĩ xem, hai người mới vừa quen nhau đã ngủ chung một gi.ường thật không hay chút nào, em biết anh là chính nhân quân tử, nhưng như thế làm tổn hại thanh danh hai người, em không ngờ cặp vé tình nhân đó lại hoành tráng đến mức đặt sẵn cả phòng đôi.”
“Em đang nói gì vậy, em gái?”, Vệ Đằng gãi đầu, nghe thôi cũng thấy choáng váng.
“Anh, đêm nay chịu khó một chút, ngủ nền nhà đi, không thể để người ta phải ngủ đất, đúng không? Với lại từ bé anh đã thích ngủ đất rồi, không phải sao?”
Vệ Đằng vẫn không hiểu nổi, tại sao hai người con trai không thể ngủ cùng nhau, lại còn ảnh hưởng đến thanh danh, nhất định bắt anh trai ngủ đất mới chịu thôi.
Đương nhiên Vệ Đằng không thể biết cô em gái cứ chắc như đinh đóng cột chủ nhân của chiếc vé kia là Tiêu Tình xinh đẹp. Để bảo vệ thanh danh cho bạn mình, cô chỉ còn cách tạm thời cho anh trai chịu khổ một chút.
“Cứ vậy đi anh, anh làm như thế dễ làm cho đối phương có thiện cảm với mình.”
“Ừ, biết rồi, anh sẽ ngủ đất.”
Cúp điện thoại, Vệ Đằng có chút buồn bực, vì sao mình ngủ đất thì Tiêu Phàm sẽ có thiện cảm với mình chứ? Anh ta sẽ cảm thấy mình thật ngớ ngẩn mới đúng. Thôi vậy, đã đồng ý với em gái rồi, dù gì cũng phải giữ lời.
Trở về sô pha, cậu phát hiện hình như Tiêu Phàm cũng vừa nghe điện thoại xong, “Em gái tôi gọi, bảo tôi phải để ý, quan tâm cậu, dạ dày cậu thế nào rồi? Có cần uống thuốc không?”.
Vệ Đằng có chút bối rối sờ gáy: “Không sao, chỉ là bệnh cũ thôi, xong việc là dễ chịu ngay”.
Xong việc là dễ chịu ngay? Lời nói nghe thật quái dị.
“Vậy thì tốt, tôi đi ngủ đây.”
Tiêu Phàm đứng dậy, đứng bên nhau ở khoảng cách gần thế này Vệ Đằng mới biết hóa ra anh ta cao hơn cậu nửa cái đầu, đối mặt với anh ta, cậu có áp lực rất lớn.
Con người này có lẽ không hề đơn giản. Vệ Đằng nghĩ lung tung, xoay đầu lại thì bắt gặp Tiêu Phàm đang chui vào chăn.
“Cậu không ngủ?”, Tiêu Phàm hỏi.
“Anh ngủ trước đi, tôi đi ngủ ngay đây.”
Vệ Đằng nhìn Tiêu Phàm đã nằm xuống, liền lấy một bộ quần áo trải ra nền nhà mà không để ý thấy ánh mắt lạnh băng trong giây lát của anh.
Đợi Vệ Đằng trải xong, nằm xuống rồi đắp lên mình một chiếc áo khoác, bỗng cậu nghe thấy giọng nói của Tiêu Phàm, hơi trầm xen lẫn chút giễu cợt.
“Cậu nghĩ tôi có hứng thú làm gì cậu sao?”
Vệ Đằng sững sờ, anh ta đang nói gì vậy?
Tiêu Phàm đáp lại cậu chỉ bằng một tiếng “hừ” lạnh te.
Trong bầu không khí quái đản ấy, hai người tắt đèn nhắm mắt ngủ.
Vệ Đằng rất nhanh chìm vào giấc ngủ, trước giờ cậu luôn để cho đầu óc thanh thản, còn Tiêu Phàm thì trở người đi trở người lại vẫn không thể ngủ nổi.
Cứ tưởng Vệ Đằng là người hết sức đơn giản, không ngờ cậu ta lại cảnh giác với mình đến thế, chẳng khác gì hai tên kia, nhìn thấy mình là lẩn trốn như thấy cầm thú vậy.
Mình lại đáng sợ thế sao? Trên mặt mình có viết chữ muốn hại người sao? Đến tận bây giờ, đều là các người không ngừng làm hại tôi.
Nhớ đến người mà mình từng yêu, trong lòng không khỏi buồn bực.
Vệ Đằng lạnh quá tỉnh giấc, nền khách sạn lát đá hoa, cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy, lại thêm điều hòa để ở mức thấp khiến Vệ Đằng trong mơ cũng cuộn tròn người run rẩy.
Tỉnh dậy ngẩng đầu nhìn lên gi.ường, nghĩ một lúc, sau đó ném áo khoác qua một bên chui vào chăn.
Lập cập…
Lạnh quá.
Vệ Đằng định nhắm mắt ngủ thì thấy người bên cạnh đột ngột quay người lại, dưới ánh trăng, thấy cặp mắt sắc lẹm của người đó đang trừng trừng nhìn mình, giống như… chó sói trong đêm vậy.
“A, anh chưa ngủ sao?”
“Cậu trèo lên làm gì?”
Mở miệng cùng một lúc rồi lại cùng nhau im lặng, Vệ Đằng không nhận thấy Tiêu Phàm đang không vui, thành thật trả lời: “Gạch đá hoa chả biết lấy từ đâu làm tôi lạnh muốn chết”.
Tiêu Phàm đang định mở miệng thì cảm thấy một bàn tay lạnh băng nắm chặt lấy cổ tay mình.
Cảm giác xương cốt cứng đơ vì bỗng gặp lạnh, kinh dị như bị một thây ma ôm chặt vậy, toàn thân nổi hết da gà.
“Này, chúng ta đổi vị trí được không?”
Tiêu Phàm cảm thấy rất kỳ quái, Vệ Đằng vội giải thích: “Chẳng phải chỗ anh nằm đã nóng chỗ rồi sao? Cho tôi ké một chút, tôi sắp chết cóng rồi, được không?”.
Nói đoạn cậu liền dùng bàn tay lạnh cóng của mình lắc lắc cánh tay Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm mặt mũi tối sầm, con người ta sống phải có thể diện, anh đã từng gặp kẻ trắng trợn nhưng chưa thấy ai trắng trợn đến mức này.
Lại dám xem tôi như người hầu có nhiệm vụ làm nóng chỗ nằm cho cậu, còn nói gì mà cho tôi ké một chút, được, được lắm.
Tiêu Phàm không kiềm chế nổi cơn giận sắp nổ tung thì đột nhiên cảm thấy cơ thể cậu ta đúng là đang run lẩy bẩy, bàn tay đang nắm cánh tay anh lạnh vô cùng.
Tiêu Phàm không nỡ lòng nào, thôi thì đại trượng phu, không thèm so đo tính toán với cậu ta nữa, lập tức dịch ra, đổi vị trí.
Vệ Đằng không khách khí bò lại chỗ đó, vài phút sau đã chìm vào cõi mộng, nhịp thở đều đặn.
Tiêu Phàm bất lực thở một hơi dài.
 
may nhan vat nay i thay quen quen.hinh nhu toan trong truyen Oc Sen Chay hay sao y!truyen nay o dau ra day u?
 
Nếu như bên cạnh là người tôi yêu, tôi sẽ ôm chặt người ấy vào lòng. Đáng tiếc lại là tên ngốc này, không đạp xuống gi.ường là đã nể cậu lắm rồi. Vệ Đằng à, xem ra khi nãy là tôi sai, cậu chọn ngủ đất không phải vì cảnh giác với tôi mà do cậu là đồ ngốc.
Thật là, sao có thể đánh giá quá cao trí óc của cậu như thế chứ?
Cũng không hiểu vì lẽ gì, trong lòng Tiêu Phàm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sự bực bội lúc nãy cũng đã mọc cánh mà bay đi mất.
So với những người bên cạnh anh, trong bụng lúc nào cũng đầy ắp mưu mô toan tính, lúc nào cũng cạnh tranh đấu đá thì Vệ Đằng hoàn toàn khác, cậu ta thẳng thắn, nhiệt tình, lạc quan, hoạt bát, nụ cười ấm áp tựa như được ánh mặt trời chiếu sáng vậy.
Có điều, thẳng thắn đến mức khó tin, có lúc giống như tên ngốc vậy; nhiệt tình thái quá, hệt như mẹ người ta vậy; hoạt bát quá mức, không nhận ra được chỗ cần dừng; cười quá nhiều, y như tên lưu manh nhóc con.
Tóm lại là… rất không vừa mắt.
Tiêu Phàm một mực nhắm mắt cố ép bản thân ngủ, khó khăn lắm mới thấy buồn ngủ thì lại bị đập một cái rõ mạnh vào ngực. Tiêu Phàm tóm lấy nắm đấm ấy mới biết Vệ Đằng đang ngủ say như chết, hoàn toàn không biết đến hành vi của bản thân.
Chắc trong cơn mơ cậu ta đang bận trừ gian diệt ác.
Tiêu Phàm bực bội giữ chặt nắm tay cậu ta đặt trước ngực, nhắm mắt lại định ngủ thì chợt thấy bụng mình bị đá một cái.
Tiêu Phàm nhăn nhó kẹp chặt lấy chân của Vệ Đằng, khó khăn lắm mới cảm thấy buồn ngủ, bây giờ thì hay rồi, bị cậu ta làm cho hoàn toàn tỉnh táo.
Tiêu Phàm cố hết sức gạt bỏ ý nghĩ đạp cho cậu ta một phát bay ra khỏi gi.ường, anh cố trấn tĩnh lại chờ đợi cơn buồn ngủ kéo đến, không ngờ Vệ Đằng do chân tay đều bị giữ chặt nên liền rướn đầu tới.
Đầu Vệ Đằng dúi vào lòng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm kéo Vệ Đằng ra, ném về một góc, sau đó đứng dậy lấy laptop ngồi trên sô pha xem phim.
Xem ra mình quá mềm lòng, nhẽ ra phải ném cậu ta xuống cửa sổ chứ không phải quẳng lên gi.ường như thế kia.
Nhưng nhìn bộ dạng cậu ta ngủ rất say, rất thỏa mãn, Tiêu Phàm lại nghĩ, so đo với một người như thế này thì mình cũng ngu ngốc chẳng kém gì cậu ta.
Còn nhớ Vệ Đằng từng nói, không có tật xấu, không đạp chăn, không mộng du, không nói mơ, không ngáy.
Thì đúng, cậu ta chỉ đánh người thôi, lại còn coi người ta là kẻ gian, đánh cho hả hê để thỏa mãn tinh thần trượng nghĩa cao cả của mình.
Thật là đen tới số, từ trước tới nay chưa từng đi du lịch, lần đầu đi lại gặp ngay của nợ này.
Nửa đêm Vệ Đằng đi vệ sinh, phát hiện trong phòng có ánh sáng mờ mờ, dụi mắt bước lại gần thì nhìn thấy Tiêu Phàm đang nằm ngủ trên sô pha.
Màn hình laptop để chế độ bảo vệ, màu xanh thẫm hắt ra làm gương mặt Tiêu Phàm trở nên dịu dàng vô cùng.
Vệ Đằng chạm vào con chuột, thấy trong folder có một số phim truyền hình liên quan đến pháp luật như Hồ sơ hình sự, Người đại diện công lý… Vệ Đằng tắt máy tính, bỗng thấy Tiêu Phàm nằm ngủ trên ghế thật cô đơn.
Tiêu Phàm, anh ta chắc chắn không biết bài hát nào được yêu thích nhất trong năm, chắc chắn không thèm quan tâm kiểu và màu tóc nào thịnh hành nhất, luôn khoác lên mình vẻ ngoài nghiêm nghị, ngồi lặng im đọc báo Pháp luật, xem phim liên quan đến pháp luật, cuộc sống của anh ta đơn điệu khô khan đến mức nào, Vệ Đằng vĩnh viễn không tài nào hiểu được.
Nhìn gương mặt nghiêng có chút cương nghị của anh ta, Vệ Đằng khẽ thở dài.
Có lẽ tính cách cao ngạo lạnh lùng và môi trường sống từ nhỏ đã quyết định thái độ của anh ta với cuộc sống. Nhưng chẳng nhẽ, anh ta không cảm thấy còn trẻ như vậy mà hoàn toàn mù tịt về vui chơi giải trí thì quả là quá tội nghiệp hay sao?
Haizzz, đi du lịch cũng không được ngủ hẳn hoi, nhìn anh ta như thế, Vệ Đằng bất giác cảm thấy đau lòng.
Đành chịu thôi, ai bảo Vệ Đằng mình sinh ra đã nhiệt tình quan tâm người khác, lần này dứt khoát mình sẽ lôi anh chàng sống trong bóng tối này ra ngoài trời tắm nắng mới được, không thì trong bụng anh ta sẽ mọc nấm mất.
Vệ Đằng gồng mình kéo Tiêu Phàm về phía gi.ường, không ngờ đúng lúc đó Tiêu Phàm lại mở mắt ra.
Có thế cũng tỉnh giấc, hay là anh ta có tâm sự gì? Vệ Đằng nhìn anh ta, toét miệng cười hi hi, “Đại ca, anh đi du lịch thì nên quên hết những chuyện không vui đi, chơi thỏa thích một phen. Anh xem anh ngủ cũng không được hẳn hoi, rốt cuộc có chuyện gì phiền não không thể gác sang bên được?”.
“Tôi ngủ không ngon không phải vì có tâm sự.”
“Vậy thì vì cái gì?”
“Vì có kẻ liên tục gãi ngứa cho tôi”, Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Vệ Đằng.
Vệ Đằng ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi nằm mơ, mơ bị chó cắn…”.
Trong nháy mắt khuôn mặt Tiêu Phàm tối sầm lại, cơn giận dồn lên khuôn mặt hòa vào màn đêm thăm thẳm.
Cuối cùng chẳng thể làm gì được, Tiêu Phàm lấy chăn đẩy sang trùm kín Vệ Đằng.
Dĩ nhiên động tác gói bánh chưng quyết đoán mà nhanh nhẹn này được thực hiện sau khi Vệ Đằng đã chìm vào giấc ngủ. có hàm ý “Ngươi mặc sức tự sinh tự diệt, đừng có làm phiền ta nữa”.
Không rõ có phải vì thực sự buồn ngủ rồi hay do hơi thở nhè nhẹ của Vệ Đằng làm Tiêu Phàm yên tâm, phần còn lại của đêm, Tiêu Phàm ngủ rất ngon, một mạch đến sáng.
Lúc Vệ Đằng tỉnh dậy th.ì Tiêu Phàm đang ngồi sô pha đọc báo.
Vừa dụi mắt vừa mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh, chải lại mái tóc rối như tổ quạ cho gọn gàng một chút, sau đó tiến lại ngồi bên Tiêu Phàm.
“Anh xem qua lộ trình tham quan chưa, hôm nay đi Ly Giang phải không?”
Tiêu Phàm gật đầu, nhìn khuôn mặt hớn hở của Vệ Đằng, hỏi: “Cậu rất hào hứng?”.
“Đương nhiên rồi, lúc bé học bài Sơn thủy Quế Lâm đệ nhất thiên hạ, từ khi đó tôi đã rất muốn đến nơi đây rồi, nếu ngắm phong cảnh sơn thủy thì Quế Lâm là lựa chọn đầu tiên.” Vệ Đằng hớn hở nói, nhận thấy gương mặt Tiêu Phàm trước sau không có biểu cảm gì mới nghi ngờ hỏi: “Anh không có hứng thú với Quế Lâm sao?”.
“Bình thường.”
Thế thì vì sao phải mất tiền mua vé vip đến đây? Anh bị đập đầu vào cửa à, hay có dây thần kinh nào chạm mạch, hay là nhiều tiền quá không biết tiêu chỗ nào?
Đương nhiên những lời này Vệ Đằng không thốt ra miệng mà chỉ dám lầm bầm trong bụng thôi.
Sau bữa điểm tâm nhẹ, đoàn du lịch tụ tập ở ngoài sân khách sạn để lên xe. Hiển nhiên là hai người bọn họ lại được sắp xếp ngồi cạnh nhau.
Cô hướng dẫn viên xinh đẹp trẻ trung bắt đầu giới thiệu lịch trình trong ngày, Vệ Đằng hào hứng nghe, Tiêu Phàm thì chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi bị Vệ Đằng vỗ vào vai nói đến nơi rồi anh mới định thần lại.
Hai bờ trăm dặm, cảnh sắc Ly Giang đẹp như tranh vẽ.
Khung cảnh diễm lệ trước mắt khiến Tiêu Phàm không cưỡng lại được phải mỉm cười thán phục, anh không biết rằng, Vệ Đằng đứng bên cạnh đang chăm chú nhìn mình, thần sắc phức tạp.
Tin nhắn như thể đòi nợ của cô em gái lại tới, “Anh à, hai người chơi vui vẻ nhé, hi hi”.
Vệ Đằng luôn cảm thấy kể từ lúc cho mình tấm vé, biểu hiện của cô em gái thật kỳ lạ, lẽ nào chứng động kinh tạm thời của nó lại tái phát sao?
 
CHƯƠNG 4:

Cuối cùng cũng đến Quế Lâm, nơi nổi danh thiên hạ về cảnh sơn thủy hữu tình, con thuyền nhẹ lướt, nước gợn cửu long, cả chặng đường phong cảnh đẹp như tranh cứ nối đuôi nhau hiện ra. Vệ Đằng hào hứng lấy máy ảnh ra bấm lia lịa, phần lớn là chụp phong cảnh, thi thoảng cũng có nhờ Tiêu Phàm chụp cho cậu ta một tấm, lần nào cũng làm những động tác kỳ quái, lúc thì ngón tay tì cằm ra vẻ phong cách, lúc lại làm mặt hề, cơ thể mềm dẻo không ngờ, trình độ vặn vẹo lúc chụp hình thật khiến người khác ngạc nhiên. Suốt chặng đường, Tiêu Phàm luôn cảm thấy Vệ Đằng đang hành hạ đôi mắt mình.
Con thuyền trôi về phía trước, cảnh sông nước Quế Lâm thu cả trong tầm mắt, khiến lòng người sảng khoái ngây ngất. Hướng dẫn viên giới thiệu về tên những ngọn núi mà họ đi qua, kia núi Tượng Tị, đây núi Nam Khê. Cứ nói đến địa danh nào là Vệ Đằng lại lấy mấy ảnh ra chụp lia lịa, cái dáng vẻ hớn ha hớn hở ấy lúc đầu làm Tiêu Phàm cảm thấy chán ghét, sau một hồi nhìn quen thì tâm trạng anh mới có vẻ tốt hơn.
Hoặc đó là do sức cuốn hút của Vệ Đằng.
Thuyền trôi một dải, cảnh vật hai bờ thay đổi muôn hình vạn trạng, nước biếc dập dờn, núi cao san sát. Sông nước Quế Lâm quả nhiên danh bất hư truyền, đến cả một kẻ không hứng thú gì với Quế Lâm như Tiêu Phàm cũng dần dần giống như Vệ Đằng, đắm mình trong bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp ấy.
Dọc đường đi, những cơn gió không ngừng mơn man gò má, Tiêu Phàm nhìn về dãy núi xanh thẫm phía xa, trong lòng cảm thấy thật thư thái dễ chịu.
Tiếc là cái miệng ồn ào của Vệ Đằng luôn phá hỏng bầu không khí thơ mộng.

Đến trưa, sau khi tận hưởng no nê cảnh đẹp Ly Giang, đoàn du lịch đi tham quan công viên nổi tiếng nhất của Quế Lâm – công viên Xuyên Sơn.
Trước cổng công viên, Vệ Đằng nói muốn chụp cho Tiêu Phàm một bức ảnh, anh cau mày bảo “Không thích” nhưng Vệ Đằng kiên quyết bắt Tiêu Phàm chụp vài kiểu làm kỉ niệm.
Vệ Đằng cong lưng đứng từ xa canh chuẩn ống kính, Tiêu Phàm trong ống kính có dáng vẻ lạnh lùng, luồng không khí bao quanh anh tựa như muốn nói “Người nào lại gần ta sẽ chết”, sắc mặt cũng không tốt lắm, Vệ Đằng ra sức khích lệ: “Cười nào, cười lên nào, 1, 2, 3!”.
Tiêu Phàm cau mày trợn mắt, cuối cùng cũng phải nhếch mép cười, anh thấy gượng cười thế này thật ngốc nghếch nhưng cũng không nỡ dội gáo nước lạnh trước sự nhiệt tình của Vệ Đằng. Sao lại phải học cách nhường nhịn cậu ta? Tiêu Phàm không tin nổi, lắc lắc đầu.
Vệ Đằng rất không hài lòng với bức ảnh, vì mặc dù nụ cười của anh ta rất đẹp nhưng hoàn toàn không cảm nhận được sự vui vẻ, rõ ràng là cười cho có.
Vệ Đằng đưa máy ảnh cho cô gái mới quen trên tàu, sau đó chạy lại chỗ Tiêu Phàm, tức tối càu nhàu: “Anh tưởng đang chụp ảnh tang à? Anh như thế này thật khó coi, có chuyện phiền muộn gì mà không thể gác qua một bên được? Đi du lịch là để thư thái đầu óc, anh nhìn xem, ở đây có ai mặt nhăn mày nhó như anh không?”.
“Cậu hiểu tôi sao?”, Tiêu Phàm đột nhiên cắt ngang.
Vệ Đằng hơi bất ngờ lắc đầu, liền nghe Tiêu Phàm lạnh băng nói: “Không hiểu, vậy thì không có quyền phát ngôn”.
Vệ Đằng há hốc mồm, lần đầu tiên nghe thấy Tiêu Phàm lên giọng dạy người, quả là không quen, sao lại cảm thấy như thể hoàng đế mắng thái giám vậy, khỉ thật, anh tưởng tôi quan tâm anh lắm ấy? Chỉ là nhìn chướng mắt, hôm nào cũng ở cùng nhau, anh cứ cau mày nhăn nhó sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của bổn thiếu gia đây.
Tiêu Phàm nhìn Vệ Đằng hồi lâu, đột nhiên bật cười khe khẽ.
“Anh cười gì?”
“Không có gì.”
Chỉ là chợt cảm thấy những lời chửi rủa trong lòng hằn rõ trên mặt cậu thế kia, trông bộ dạng nghiến răng phùng má thật thú vị, nó còn sống động, tươi mới hơn nhiều so với cảnh vật khô khan kia.
“Tách” một tiếng, cô gái đã chụp một kiểu ảnh cho hai người.
 
Vệ Đằng giằng máy ảnh, thấy trong ảnh Tiêu Phàm đang cười từ tốn, còn mình thì mặt mày nhăn nhó, nghiến răng trợn mắt.

Vệ Đằng ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm đang tươi cười, cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.

Tiêu Phàm càng cười dữ hơn, thật không ngờ tên nhóc này cũng biết xấu hổ, còn tưởng dây thần kinh xấu hổ của cậu ta đã đứt lâu rồi cơ.

Hành trình cả ngày dài, đoàn người đều được chiêm ngưỡng những điểm du lịch nổi tiếng của Quế Lâm, được trải nghiệm cảnh sắc tuyệt diệu trong câu thơ Giang tạc thanh la đới, sơn như bích ngọc trâm. Trời chạng vạng tối, hành trình mới kết thúc, trên đường về Vệ Đằng chúi đầu vào máy ảnh, lẩm bẩm một mình những câu nói ngớ ngẩn tấm này đẹp, tấm kia xấu.

Buổi tối có chương trình biểu diễn ngoài trời rất hoành tráng.

Cả ngày rong ruổi làm Tiêu Phàm cảm thấy rất mệt mỏi, sự oi bức của mùa hè làm người ta đổ không ít mồ hôi, cộng thêm đêm qua ngủ có vài tiếng, lúc này Tiêu Phàm chỉ muốn về phòng tắm một cái lên gi.ường ngủ thôi.

Vệ Đằng thì vẫn tràn đầy sinh lực, nhất định đòi đi xem buổi biểu diễn.

Vì buổi tối là hoạt động tự do, buổi diễn cũng là tự bỏ tiền túi, Tiêu Phàm quả thực không có hứng hao tổn công sức đi xem cùng Vệ Đằng.

Hơn nữa nhất định bọn họ sẽ được đi qua Dương Sóc, đợi lúc đó thăm thú cũng chưa muộn. Thế là Vệ Đằng đành buồn bực theo Tiêu Phàm về khách sạn.

“Cậu thích thì tự mà đi.” Tiêu Phàm rất kỳ lạ không hiểu từ lúc nào cậu ta trở thành cái đuôi của mình.

“Này, phải trọng nghĩa khí chứ, có câu bạn là do kết bè kết phái mà ra, tôi làm sao nhẫn tâm để anh một mình phòng không đơn chiếc chứ?”

Thành ngữ dùng loạn xạ, tư duy kỳ quặc, logic rối rắm, lần này Tiêu Phàm chẳng thèm lườm cậu ta lấy một cái, lãng phí thời gian.

Không đi coi buổi diễn, hai người quay về khách sạn, tắm táp xong xuôi thì ra sô pha ngồi.

Tiêu Phàm không xem báo nữa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Vệ Đằng bật ti vi ngồi xem thể thao, lúc nào phát quảng cáo, ánh mắt cậu lại tìm đến khuôn mặt nhìn nghiêng của Tiêu Phàm.

Đẹp trai như thế, vậy mà cả ngày cứ cau cau có có, như thể cả thế giới mắc nợ anh ta không bằng.

Trong quá trình trưởng thành đã xảy ra những sự việc không thể cữu vãn được, đã làm tổn thương đến trái tim non nớt của cậu ta, vì thế khiến cậu ta trở nên trầm mặc, không dám tiếp xúc với người khác vì sợ bị tổn thương, khờ khạo dùng sự lạnh lùng để bảo vệ bản thân, thực ra trái tim ấy ấm áp, dịu dàng hơn bất kỳ ai.

Vệ Đằng chợt nhớ tới đoạn văn trên, hình như là trong một đêm Vệ Nam khóc lóc thê thảm, nước mắt nước mũi ròng ròng, chính là đoạn văn này được tô đậm bằng màu đỏ tươi trên màn hình máy tính.

Hình như cuốn tiểu thuyết đó tên là Tuyệt thế tiểu thụ.

Em gái là một hủ nữ, nhờ hồng phúc của nó, Vệ Đằng cũng nắm được một số từ ngữ chuyên dụng, còn biết tiểu thụ[2] được phân thành nữ vương thụ, cường thụ, nhược thụ, dụ thụ… Vệ Đằng quay ra nhìn Tiêu Phàm một cái, ha ha, tiểu thụ à, thử nói đùa một câu đẳng cấp quốc tế nhé, giả sử có tên con trai nào không sợ chết muốn đè anh ta ra, vừa mới lại gần đã bị không khí bao quanh anh hất tung đi rồi…

Có điều, đoạn văn trên có lẽ rất hợp với Tiêu Phàm. Chắc anh ta đã trải qua chuyện gì đó mới trở nên lạnh lùng, không muốn tiếp xúc với người khác như thế.

Thực ra Vệ Đằng cảm thấy Tiêu Phàm làm người khác phải thương tiếc hộ, đang phơi phới sức xuân, trẻ trung sôi nổi lại cứ nghiêm nghị như ông cụ non vậy. Nghĩ đến đây, Vệ Đằng càng tò mò hơn về Tiêu Phàm. Mặc dù chỉ là cuộc gặp gỡ của hai kẻ xa lạ nhưng cậu vẫn muốn anh ta có thể vui vẻ hơn.

Hôm sau, ăn sáng xong đoàn người đến thăm khu cảnh quan Lưu Tam Tỷ.

Tiêu Phàm không thích những nơi ồn ào, vì đang trong kỳ nghỉ Quốc Khánh náo nhiệt, đi đường thi thoảng va chạm với những người qua đường làm anh rất khó chịu.

Trong vườn, một vài đôi nam nữ dân tộc thiểu số đang nhảy múa chào đón du khách, mọi người đều cảm thấy rất hào hứng, đặc biệt là tiết mục nhảy sạp, dân gian cho rằng nhảy sạp sẽ giúp thăng quan tiến chức, vì vậy ai cũng hăm hở tham gia.

Vệ Đằng dĩ nhiên cũng tham gia, đôi chân cậu ta rất linh hoạt, không bị kẹp chân lần nào, cũng không sợ nóng, sợ mệt, toàn thân căng tràn sức sống, cặp mông vốn cong tròn cứ lượn qua lượn lại, cộng thêm nụ cười rạng rỡ, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của đám đông.

Nhảy xong có người đòi chụp hình cùng, Vệ Đằng không khách sáo liền chụp hết kiểu này đến kiểu kia, tươi cười vui vẻ.

Tiêu Phàm đứng từ xa nhìn, cảm thấy bản thân mãi mãi không thể thích ứng được với lối suy nghĩ của cậu ta, có cậu ta ở bên cạnh lúc nào cũng như có một con ong đang kêu vo vo bên tai vậy, thật khó chịu.

Chuyến du lịch đáng sợ, mau kết thú
 
Sân khấu hát đối trên nước dành cho du khách và nam nữ dân tộc thiểu số thỏa sức ca hát, Vệ Đằng dĩ nhiên không chịu bỏ qua, mặc dù hát lạc điệu nhưng giọng khá trong trẻo êm ái, tiếc là hát sai nhạc quá nhiều, Tiêu Phàm nghe chỉ thấy toàn tạp âm.

Nhưng đám đông du khách lại tươi cười khen ngợi anh chàng này hơi bị được, hát hay, đẹp trai, Tiêu Phàm nghi ngờ thẩm mỹ của bọn họ có vấn đề. Vệ Đằng có sức hấp dẫn lớn vậy sao? Trong lòng ngờ vực, không kiềm được quay lại nhìn cậu ta cái nữa, chẳng may bốn mắt giao nhau, Vệ Đằng liền toét miệng cười, Tiêu Phàm hơi giật mình, không thể không thừa nhận, vào giây phút ấy anh đột nhiên cảm thấy Vệ Đằng cười rất đẹp, nụ cười hồn nhiên rạng rỡ, có sức cuốn hút đặc biệt.

Buổi sáng đi tham quan nhiều nơi như công viên Tây Sơn, sáu động Ẩn Sơn, đỉnh Quán Âm… Tiêu Phàm cho rằng đến tên những chỗ này còn không nhớ nổi, ngắm nghía cảnh vật cũng chả thú vị gì, suốt buổi theo sau đoàn người lúc đi lúc dừng, cộng thêm cái tên Vệ Đằng hồ hởi quá mức, hơi tí là lôi anh đi chụp ảnh, vừa nóng vừa mệt, Tiêu Phàm chỉ muốn nhanh được về nhà, ngồi trong phòng bật điều hòa, uống cà phê, đọc báo, chứ không phải là phơi mình ngoài nắng thế này.

Buổi chiều ngồi xe đến suối Hồ Điệp, trên vách đá vẽ một con bướm cực lớn, đoàn người liền lôi máy ảnh ra chụp liên hồi, tiếng bấm máy cứ tanh tách, tanh tách bên tai.

Vệ Đằng lấy máy ảnh ngắm chuẩn con bướm đó, đột nhiên nói: “Anh xem, con bướm này hình như bị ngốc, tự lao đầu vào vách đá chết cứng, nhìn hệt như cái bánh vậy, ha ha…”.

Mọi người xung quanh quay lại nhìn hai người, Vệ Đằng vừa cười vừa chụp ảnh, máy ảnh che hết khuôn mặt, chỉ có Tiêu Phàm một mình chịu trận trước những cái nhìn dò xét, thi thoảng còn nghe thấy tiếng thì thầm bàn tán sau lưng, hai người này quái đản thật, không biết người ở đâu mà buồn cười thế…

Tiêu Phàm cảm thấy mình chưa bao giờ mất mặt như hôm nay.

Vệ Đằng à, giọng nói của cậu vốn đã to, nói đùa cũng không biết nhỏ giọng một chút à? Còn bắt tôi phải mất hết thể diện cùng cậu.

Một ngày mệt mỏi nữa lại kết thúc, buổi tối, Tiêu Phàm cùng Vệ Đằng đi ăn phở Quế Lâm, lần này Tiêu Phàm trả tiền.

Hai ngày nay, Tiêu Phàm toàn thấy cả đống người tụ tập, xung quanh là đủ thứ mùi lẫn lộn, cộng thêm trời nắng chang chang, thật là quá khổ.

Ăn tối xong, Vệ Đằng tiếp tục xem ti vi như thường lệ, Tiêu Phàm mặc quần trong, nằm trên gi.ường đọc tạp chí. Ánh mắt Vệ Đằng lướt qua Tiêu Phàm, chăn đặt sang bên eo, nhìn vô cùng quyến rũ.

“Này, anh… có bạn gái chưa?”, Vệ Đằng bỗng hỏi làm Tiêu Phàm giật mình.

Tiêu Phàm lông mày co lại, đặt tạp chí xuống nhìn Vệ Đằng hồi lâu mới cười nói: “Có”.

Vẻ mặt Vệ Đằng rất thất vọng.

Tiêu Phàm lại cảm thấy rất vui, mấy ngày nay ở cùng cậu ta, mặc dù Vệ Đằng hơi phiền hà nhưng bụng dạ không có âm mưu quỷ kế gì, rất dễ đối phó.

Trước khi cậu ta định giới thiệu bạn gái cho mình, mình phải dập tắt luôn ý định này.

Lần sau nếu cậu ta muốn gắp thức ăn cho mình, mình sẽ bảo đang đau bụng là xong.

Vệ Đằng không biết Tiêu Phàm đang cười gì, nụ cười có vẻ rất huyền bí, đành lúng túng gãi đầu gửi tin nhắn cho em gái, “Nam Nam, tấm phiếu tình nhân của em ở đâu ra? Tại sao anh cứ cảm thấy là lạ thế nào ấy?”.

Vệ Nam đọc tin nhắn xong liền thở sâu một cái, mặt mày nghiêm nghị hồi âm lại: “Anh, không liên quan đến em, cái này gọi là duyên phận”.

Duyên phận? Kiếp trước mình mắc nợ anh ta thì có.

Chương trình ngày thứ ba: mọi người tự do hoạt động ở Dương Sóc.

Vệ Đằng tay cầm bản đồ, cổ đeo la bàn phòng khi gặp sự cố, sau đó kéo Tiêu Phàm xuất phát, đi cùng cậu ta quả là không phải lo lạc đường, thật không ngờ Vệ Đằng lại là con ngựa nhớ đường như thế.

Suối Hồ Điệp đã đi rồi, Tiêu Phàm hoàn toàn vô cảm với những nơi như sông Ngộ Long, Thế Ngoại Đào Nguyên, vì thế Vệ Đằng liền kéo anh tới phố Tây.

Khách du lịch đầy đường, các cửa hàng san sát, những món đồ độc đáo bày la liệt, khiến người ta hoa cả mắt.

Đồ đạc ở những địa điểm du lịch đương nhiên là đắt đỏ, Vệ Đằng nhìn trái ngó phải, cuối cùng chọn một sợi dây chuyền kiểu cách đặc biệt và mua một đống kẹp tóc xanh xanh đỏ đỏ.

Mua tặng bạn gái sao?

Tiêu Phàm phì cười, cô gái nào là bạn gái của cậu ta thật thê thảm, con mắt thật chẳng ra gì, cái kẹp tóc kia là đồ dành cho con nít, xanh xanh đỏ đỏ, dị hình dị dạng, gu thẩm mĩ đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Phàm không biết rằng, em gái của Vệ Đằng có sở thích sưu tầm kẹp tóc, bởi vậy mỗi lần đi du lịch cậu ta đều mua một đống về làm quà, cũng chẳng sợ thiên hạ chê bai đàn ông con trai lại đi mua thứ này.

Còn sợi dây chuyền to tướng kia là dành cho người anh em Châu Vũ.

Mua xong Vệ Đằng chạy về phía Tiêu Phàm, cười hỏi: “Anh không mua vài món đồ lưu niệm à?”.

Tiêu Phàm lắc đầu.

Vệ Đằng ngơ ngẩn đứng đó, nhìn anh ta quay lưng bước đi, đột nhiên cảm thấy con người này thật đáng thương. Đi du lịch mà chẳng mua gì cả, phải chăng trong lòng anh ta không lưu luyến một ai?

Không lưu luyến ai cả, đúng là rất tự do nhưng cũng rất bi ai…
 
×
Quay lại
Top Bottom