- Tham gia
- 28/10/2011
- Bài viết
- 994
Tác giả: Hoa Phù Dung Buồn.
Mong các bạn chỉ giáo. Hi! hi!
Chiều về, Thiên Linh ghé ngang sạp vải to với những vuông vải treo lơ lững hai bên sạp, cô vung tay cho những hạt bụi nhỏ rơi đều xuống đất. Chiều nay thật khổ vừa phải khiêng hết mấy lún đất trước cửa hàng cho trống trải còn phải lo dọn dẹp chuẩn bị mệt nhừ người. Có lẽ do tính tự lập nên cô cảm thấy vui, niềm vui chỉ riêng cô biết. Có nhiều người cho rằng cô thật kiêng cường một mình mà mở được một cửa hàng hoa. Tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho cô sống qua ngày và trang trải cho việc học. Nghe người ta khen cô chỉ mỉm cười cho qua chuyện chứ không tự tân bốc thêm vào. Tính cô là vậy không tự nâng cao con người mình và cũng không cản người khác nâng cao mình. Cô có cái tên dễ thương không ai phủ nhận, cái tên Thiên Linh nhẹ nhàng trong sáng như nắng mai, khỏi phải chưng diện cô vẫn đẹp một cách khó tả, đôi mi mắt cong lên tạo cho cô vẻ bướng bỉnh, mái tóc dài ngang vai, cái miệng nho nhỏ khi cười hai hàm răng điều trắng như những hạt bắp. Vầng trán rộng tri thức với đôi mắt sâu có hồn, cô tạo cho mình một vẻ đẹp tự nhiên, quyến rũ và thu hút.
Thiên Linh cầm khúc vải màu hồng đính kim tuyến cùng màu, với hoa văn là những cánh hoa nhỏ li ti nổi lên, cười tươi nhìn cô bán hàng:
- Chị ơi! Loại vải này bao nhiêu một thước vậy?
Cô bán hàng mỉm cười xem giá trên cuốn sổ rồi nói:
- Loại vải này đẹp với lại làm bằng loại tơ cao cấp nên rất bền và đẹp, chị xem em mặc thì càng đẹp hơn.
Lời giới thiệu của cô chủ làm Thiên Linh thích thú, cô nhìn kỹ lại một lần nữa rồi đưa cho cô chủ:
- Chị gói lại giúp em, bao nhiêu vậy chị?
- Một thước là bốn mươi lăm ngàn, chị lấy em một trăm hai mươi ngàn thôi. Coi vậy chứ chị thấy tiếc lắm đó mấy ngày trước có người mua mà chị đâu có bán tại chị định để cho mình nhưng thôi cưng mua thì chị bán.
Thiên Linh gật đầu cười tươi, đúng là miệng lưỡi làm ăn, chắc sao này cô cũng giống cô ta quá, thuyết phục khách hàng một cách rành mạch. Thiên Linh tự nhủ sẻ không như vậy, cô không phải là con người nhiều chuyện nhưng cô sẻ bắt buộc khách hàng mình mua bằng cách khác.
Về đến nhà cũng đã quá trể, tiếng đồng hồ khô khan gõ nhịp chỉ số 5, ấy vậy mà một ngày cũng qua mau quá. Thời gian càng đi qua Thiên Linh càng thấy tiếc nuối mới ngày nào còn vui vẻ vậy mà bây giờ phải bon chen cực lực vì cuộc sống. Nghĩ đến làm Thiên Linh thêm buồn, cô bật dậy dọn dẹp nhà cửa và nấu buổi tối.
Căn nhà Thiên Linh ở là một căn nhà nhỏ với hai phòng vọn vẽn nhưng trông rất thanh nhã lịch sự, phía sau nhà là vài cây kiển cô tự trồng và chắm sóc cẩn thận nên lúc nào cũng xanh tốt, vươn nụ nở mấm nhanh. Thiên Linh làm xong công việc nhà thì củng đã tối, cô cầm quyển vở nhỏ ra sau nhà mắc võng học bài. Đang là sinh viên sắp ra trường nên việc học rất gay gắt huống chi cô còn bận bán hàng ở cửa hàng nữa, Thiên Linh tự nghĩ sao cuộc đời cô có quá nhiều mất mát và buồn khổ. Chăm chú học bài Thiên Linh ngủ lúc nào không hay khi thức dậy th.ì mặt trời đã lên cao, nghe ngoài cửa có tiếng lí nhí của bọn con gái, Thiên Linh khẻ cười rồi thay đồ vệ sinh, xong cô ra mở cửa. Trước mặt cô là ba cô bạn thân, Huỳnh Mai, Ngọc Trúc và Diễm Hằng, ba cô nàng đang nói chuyện vui vẻ thì Thiên Linh bước ra cười khoẩy:
- Hôm nay mấy nhỏ đến sớm nhỉ, mới bảy giờ.
Huỳnh Mai lém lỉnh:
- Nhỏ còn nói vậy hả, muốn bị ăn đòn hôn, hôm nay không nhớ là ngày gì hả mà nằm ngủ như chết vậy? Làm người ta ở ngoài này ngóng mõi con mắt nè, liệu coi có đền nỗi hôn.
Cả bọn đựơc nước cười to, Ngọc Trúc phát vào vai Thiên Linh:
- Nhỏ quên hả, hôm nay đâu có học mà trể với sớm gì, hôm nay là sinh nhật con Diễm Hằng đó chứ.
Thiên Linh ồ lên ngạc nhiên:
- Sao không đứa nào nói cho tao biết, lũ quỷ tụi bây chỉ được cái nước nhiều chuyện. Nhiều chuyện không tốt đâu nhe. – Quay qua Diễm Hằng Thiên Linh cười thẹn – Xin lỗi nhỏ nhe Hằng thiệt Linh vô tâm quá không nhớ sinh nhật nhỏ.
Diễm Hằng nghiêng người:
- Có gì đâu, nhưng lần sao thì không có tha đâu à! Thiên Linh hôm nay có bận gì không đi chơi với tụi này cho vui, ở nhà thì buồn chết.
Thiên Linh hơi nhiếu mày suy nghĩ, cô nhờ hôm nay còn phải trang trí lại cửa hàng để còn khai trương nên dè dặt không dám lên tiếng. Huỳnh Mai hình như thấy được nên đánh nhẹ tay bạn:
- Ê! Không được từ chối à nghen, cả bọn chỉ có được mấy ngày vui, nhỏ đừng làm mất hứng không tốt đâu. Với lại hôm nay đâu có học nhỏ nhăn gì?
Đành chiệu với lũ quỹ Thiên Linh chiều theo ý của mọi người, Cỏ bọn đi la cà hết chỗ này tới chỗ kia không biết mệt, đến đâu là chọc phá nhau cười đến đó. Cô bạn Huỳnh Mai có tính mạnh mẻ, bạo gang nên xướng to nhất, khi xướng xong lúc nào cũng có những tiếng vỗ tay đồng ý, nói gì chứ chuyện quậy thì cả bọn là chúa rồi. Còn tính của Diễm Hằng thì im lặng, ít có ý kiến hay có cũng chỉ là những đóng góp nho nhỏ không táo bạo như của Huỳnh Mai, còn Ngọc Trúc tính tình vui vẻ, cởi mở ít giận hờn nhưng rất mít ướt hễ ai nói động là khóc cả buổi không chiệu ngừng cả bọn phải theo dỗ cả buồi trời có lần bỏ luôn cơm trưa. Nói về Thiên Linh thì lại khác hình như cô là tổng hợp những đức tính của các cô bạn vì vậy rất được bạn bè quý mến, hễ có chuyện gì điều kể cho cô nghe và hỏi ý kiến. Tuy không phải là chuyên gia nhưng Thiên Linh có cách nói rất hay thuyết phục được lòng người.
Cả bọn đã thấm mệt đứa nào cũng mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cười tươi, hớn hở Huỳnh Mai nói:
- Tụi nhỏ có thấy vui chưa, đi như vầy mới vui chứ cứ khư khư cuốn vở trên tay thì có ngày chết xù vì nó.
Cả bọn lại cười thả ga, Thiên Linh ôm bụng cười ngoặt nghẽo nói tiếp:
-Nhỏ Huỳnh Mai đang ám chỉ tao thì phải đó tụi bây! Cái con này châm chít thấy phát ớn luôn, may là nó còn độc thân nếu không chắc càng ngày gai nó càng nhiều.
- Ối trời ơi, mọc gai thì mọc gai tao đố thử tụi bây đứa nào không mọc gai mà còn tồn tại đó. Thử nhìn con Diễm Hằng thì biết chứ gì, lúc nào cũng hiền như cục bột nên bị mấy con nhỏ trơ tráo ăn hiếp hoài đó mà nó có dám mọc một cái gai nào đâu. Tụi bậy thấy cái gương như tao thì lo mà sắp hàng để tao chỉ cho chứ ở đó mà chê lên chê xuống.
Nghe Huỳnh Mai nói không ai chiệu nỗi cười lăn lóc. Diễm Hằng xen vào:
- Hằng im lặng là vì Hằng không muốn gây chiến với tụi nó, càng làm tụi nó càng khó chiệu mà tụi nó đông quá làm sao mình cải nỗi. Mai nói như vậy chứ gặp vào trường hợp mình đi rồi biết.
- Thôi đi công chúa ạ! Hiền như bà có mà chết sớm, ai lại để cho người khác ăn hiếp mình hoài, tôi còn sống thì thử đứa nào dám động đến mây bà. Mà cho dù không có tôi thì mấy người cũng phải hùng hổ lên chứ có đâu rụt rè như con mèo con gặp hổ vậy? Làm như vậy tụi nó thêm phách lối cho mà coi, bà phải giống tôi nè.
Nói rồi cô đứng bật dậy chống nạnh như sắp đánh nhau, đôi mắt trợn ngược dữ tợn. Cả bọn được nước cười vỡ bụng. Thiên Linh phải nếu cô ngồi xuống nói nhỏ nhẹ:
- Nhỏ làm cái gì như xông ra trận vậy, con gái mà như vậy ai dám cưới, bà hỗng sợ ông Hoàng ớn hả? Con gái thì phải giống như Ngọc Trúc với Diễm Hằng kìa, bà xem làm gì mà sừng xộ như con trai hổng biết nữa.
Huỳnh Mai nghe nhắc tới Hoàng thì đỏ mắt gắt:
- Nhỏ nói đi đâu vậy, tui với ổng có cái gì đâu mà ớn với ngán!
Thiên Linh bướng bình đùa tiếp:
- Thiệt hổng có gì à? Nếu vậy thì để con Trúc với con Hằng đi kêu ổng lại đây đối chấp à. Để xem lúc đó còn chối được hôn.
Huỳnh Mai bật dậy đánh váo vai Thiên Linh:
- Quỷ nhỏ dám chọc tao hả, ừ tao với ổng đó rồi tụi bây ghen hả, hở ra cái kiếm chuyện. Thấy ghét, sao hổng nói nhỏ đi ai cũng có bạn hết rồi chỉ có mình nhỏ thôi, định tôn thờ chủ nghĩa độc thân chắc.
Thiên Linh không thua:
- Bà nói cái gì mà kì cục, tôi thích thì mới quen chứ hỗng lẽ nhắm mắt chọn đại. Tôi chỉ yêu khi nào trái tim tôi nó lên tiếng thôi.
Ngọc Trúc xen vào chọc:
- Khi nào trái tim bà mới lên tiếng, chắc tới đám dỗ hả? Bà mà cứ như vậy chắc chết già sớm đó.
Diễm Hằng cũng phụ hoạ:
- Con Linh nó chỉ có người yêu phải hơn nó về mọi mặt và phải hơn mấy ông của mình nữa kìa chứ không thường đâu.
Huỳnh Mai nhếch mũi:
- Có mà tìm đến già luôn, nó mà tìm được ngưới như vậy thì tao tình nguyện làm bất cứ cái gì nó muốn. Tụi bây nghe rõ đó nhớ lời tao nói.
Thiên Linh liếc xéo bạn:
- Tụi bây coi thường tao quá, để coi, nhưng mà nói thật có bạn trai như tụi bây tao ngán đến tận cổ. Cái gì mà một tuần là hết ba ngày gây nhau, bốn ngày giận nhau rồi thật là cực khổ quá. Cái gương của tụi bây xem làm tao chá cả mắt luôn.
- Cái gương sáng quá mà khônng chiệu soi, cứ tránh đi, bà làm như là đàn ông thì phải hơn mình mới được. Tới chứng nó ăn hiếp thì tới đó mới khóc mà hối hận, chạy đến tụi tui mà khóc lóc kễ lể.
- Bà khỏi lo đi, tôi hổng có làm vậy đâu tôi làm tôi chiệu hổng dám phiền mấy bà đâu. Mà tôi đâu có hiền như nhỏ Hằng, bà yên tâm đi.
Huỳnh Mai đẩy bạn một cái nói tiếp:
- Chỉ được cái miệng, còn hành động thì chưa chắc à. Là bạn tôi khuyên bà một câu đó là phải biết dừng đúng lúc và giữ lấy hạnh phúc của mình.
Cả nhóm lại cười to lên, Ngọc Trúc nói:
- Không ngờ bà Mai nhà ta lại có thể nói ra những lời hay như vậy, tụi bây phải thưởng cho bả một tràng pháo tay để cổ vũ kẻo bả lại như xưa thì khổ
Huỳnh Mai giãy nảy:
- Hổi xưa tôi sao? Nói nghe coi, tôi mà nghe nữa là mấy bà coi chừng bộ gai của tôi à, nó hỗng có biết bạn là gì đâu lở mà bị đâm trúng thì đừng có mà trách. Gai này là gai độc à hen, hổng tin làm thử, biết liền.
- Hứ, gai gì mà gai, chỉ toàn là bằng mủ thôi, bị đâm hỗng có lủng đâu bà con.
Câu nói của Ngọc Trúc làm mọi người vui thêm. Không khí bớt căn thằng sau những giờ học mệt mỏi và đối với Thiên Linh nó luôn là niềm hạnh phúc giúp cô tự tin, vững bươc hơn để xây dựng những gì mình thích.
Mong các bạn chỉ giáo. Hi! hi!
Chiều về, Thiên Linh ghé ngang sạp vải to với những vuông vải treo lơ lững hai bên sạp, cô vung tay cho những hạt bụi nhỏ rơi đều xuống đất. Chiều nay thật khổ vừa phải khiêng hết mấy lún đất trước cửa hàng cho trống trải còn phải lo dọn dẹp chuẩn bị mệt nhừ người. Có lẽ do tính tự lập nên cô cảm thấy vui, niềm vui chỉ riêng cô biết. Có nhiều người cho rằng cô thật kiêng cường một mình mà mở được một cửa hàng hoa. Tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho cô sống qua ngày và trang trải cho việc học. Nghe người ta khen cô chỉ mỉm cười cho qua chuyện chứ không tự tân bốc thêm vào. Tính cô là vậy không tự nâng cao con người mình và cũng không cản người khác nâng cao mình. Cô có cái tên dễ thương không ai phủ nhận, cái tên Thiên Linh nhẹ nhàng trong sáng như nắng mai, khỏi phải chưng diện cô vẫn đẹp một cách khó tả, đôi mi mắt cong lên tạo cho cô vẻ bướng bỉnh, mái tóc dài ngang vai, cái miệng nho nhỏ khi cười hai hàm răng điều trắng như những hạt bắp. Vầng trán rộng tri thức với đôi mắt sâu có hồn, cô tạo cho mình một vẻ đẹp tự nhiên, quyến rũ và thu hút.
Thiên Linh cầm khúc vải màu hồng đính kim tuyến cùng màu, với hoa văn là những cánh hoa nhỏ li ti nổi lên, cười tươi nhìn cô bán hàng:
- Chị ơi! Loại vải này bao nhiêu một thước vậy?
Cô bán hàng mỉm cười xem giá trên cuốn sổ rồi nói:
- Loại vải này đẹp với lại làm bằng loại tơ cao cấp nên rất bền và đẹp, chị xem em mặc thì càng đẹp hơn.
Lời giới thiệu của cô chủ làm Thiên Linh thích thú, cô nhìn kỹ lại một lần nữa rồi đưa cho cô chủ:
- Chị gói lại giúp em, bao nhiêu vậy chị?
- Một thước là bốn mươi lăm ngàn, chị lấy em một trăm hai mươi ngàn thôi. Coi vậy chứ chị thấy tiếc lắm đó mấy ngày trước có người mua mà chị đâu có bán tại chị định để cho mình nhưng thôi cưng mua thì chị bán.
Thiên Linh gật đầu cười tươi, đúng là miệng lưỡi làm ăn, chắc sao này cô cũng giống cô ta quá, thuyết phục khách hàng một cách rành mạch. Thiên Linh tự nhủ sẻ không như vậy, cô không phải là con người nhiều chuyện nhưng cô sẻ bắt buộc khách hàng mình mua bằng cách khác.
Về đến nhà cũng đã quá trể, tiếng đồng hồ khô khan gõ nhịp chỉ số 5, ấy vậy mà một ngày cũng qua mau quá. Thời gian càng đi qua Thiên Linh càng thấy tiếc nuối mới ngày nào còn vui vẻ vậy mà bây giờ phải bon chen cực lực vì cuộc sống. Nghĩ đến làm Thiên Linh thêm buồn, cô bật dậy dọn dẹp nhà cửa và nấu buổi tối.
Căn nhà Thiên Linh ở là một căn nhà nhỏ với hai phòng vọn vẽn nhưng trông rất thanh nhã lịch sự, phía sau nhà là vài cây kiển cô tự trồng và chắm sóc cẩn thận nên lúc nào cũng xanh tốt, vươn nụ nở mấm nhanh. Thiên Linh làm xong công việc nhà thì củng đã tối, cô cầm quyển vở nhỏ ra sau nhà mắc võng học bài. Đang là sinh viên sắp ra trường nên việc học rất gay gắt huống chi cô còn bận bán hàng ở cửa hàng nữa, Thiên Linh tự nghĩ sao cuộc đời cô có quá nhiều mất mát và buồn khổ. Chăm chú học bài Thiên Linh ngủ lúc nào không hay khi thức dậy th.ì mặt trời đã lên cao, nghe ngoài cửa có tiếng lí nhí của bọn con gái, Thiên Linh khẻ cười rồi thay đồ vệ sinh, xong cô ra mở cửa. Trước mặt cô là ba cô bạn thân, Huỳnh Mai, Ngọc Trúc và Diễm Hằng, ba cô nàng đang nói chuyện vui vẻ thì Thiên Linh bước ra cười khoẩy:
- Hôm nay mấy nhỏ đến sớm nhỉ, mới bảy giờ.
Huỳnh Mai lém lỉnh:
- Nhỏ còn nói vậy hả, muốn bị ăn đòn hôn, hôm nay không nhớ là ngày gì hả mà nằm ngủ như chết vậy? Làm người ta ở ngoài này ngóng mõi con mắt nè, liệu coi có đền nỗi hôn.
Cả bọn đựơc nước cười to, Ngọc Trúc phát vào vai Thiên Linh:
- Nhỏ quên hả, hôm nay đâu có học mà trể với sớm gì, hôm nay là sinh nhật con Diễm Hằng đó chứ.
Thiên Linh ồ lên ngạc nhiên:
- Sao không đứa nào nói cho tao biết, lũ quỷ tụi bây chỉ được cái nước nhiều chuyện. Nhiều chuyện không tốt đâu nhe. – Quay qua Diễm Hằng Thiên Linh cười thẹn – Xin lỗi nhỏ nhe Hằng thiệt Linh vô tâm quá không nhớ sinh nhật nhỏ.
Diễm Hằng nghiêng người:
- Có gì đâu, nhưng lần sao thì không có tha đâu à! Thiên Linh hôm nay có bận gì không đi chơi với tụi này cho vui, ở nhà thì buồn chết.
Thiên Linh hơi nhiếu mày suy nghĩ, cô nhờ hôm nay còn phải trang trí lại cửa hàng để còn khai trương nên dè dặt không dám lên tiếng. Huỳnh Mai hình như thấy được nên đánh nhẹ tay bạn:
- Ê! Không được từ chối à nghen, cả bọn chỉ có được mấy ngày vui, nhỏ đừng làm mất hứng không tốt đâu. Với lại hôm nay đâu có học nhỏ nhăn gì?
Đành chiệu với lũ quỹ Thiên Linh chiều theo ý của mọi người, Cỏ bọn đi la cà hết chỗ này tới chỗ kia không biết mệt, đến đâu là chọc phá nhau cười đến đó. Cô bạn Huỳnh Mai có tính mạnh mẻ, bạo gang nên xướng to nhất, khi xướng xong lúc nào cũng có những tiếng vỗ tay đồng ý, nói gì chứ chuyện quậy thì cả bọn là chúa rồi. Còn tính của Diễm Hằng thì im lặng, ít có ý kiến hay có cũng chỉ là những đóng góp nho nhỏ không táo bạo như của Huỳnh Mai, còn Ngọc Trúc tính tình vui vẻ, cởi mở ít giận hờn nhưng rất mít ướt hễ ai nói động là khóc cả buổi không chiệu ngừng cả bọn phải theo dỗ cả buồi trời có lần bỏ luôn cơm trưa. Nói về Thiên Linh thì lại khác hình như cô là tổng hợp những đức tính của các cô bạn vì vậy rất được bạn bè quý mến, hễ có chuyện gì điều kể cho cô nghe và hỏi ý kiến. Tuy không phải là chuyên gia nhưng Thiên Linh có cách nói rất hay thuyết phục được lòng người.
Cả bọn đã thấm mệt đứa nào cũng mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cười tươi, hớn hở Huỳnh Mai nói:
- Tụi nhỏ có thấy vui chưa, đi như vầy mới vui chứ cứ khư khư cuốn vở trên tay thì có ngày chết xù vì nó.
Cả bọn lại cười thả ga, Thiên Linh ôm bụng cười ngoặt nghẽo nói tiếp:
-Nhỏ Huỳnh Mai đang ám chỉ tao thì phải đó tụi bây! Cái con này châm chít thấy phát ớn luôn, may là nó còn độc thân nếu không chắc càng ngày gai nó càng nhiều.
- Ối trời ơi, mọc gai thì mọc gai tao đố thử tụi bây đứa nào không mọc gai mà còn tồn tại đó. Thử nhìn con Diễm Hằng thì biết chứ gì, lúc nào cũng hiền như cục bột nên bị mấy con nhỏ trơ tráo ăn hiếp hoài đó mà nó có dám mọc một cái gai nào đâu. Tụi bậy thấy cái gương như tao thì lo mà sắp hàng để tao chỉ cho chứ ở đó mà chê lên chê xuống.
Nghe Huỳnh Mai nói không ai chiệu nỗi cười lăn lóc. Diễm Hằng xen vào:
- Hằng im lặng là vì Hằng không muốn gây chiến với tụi nó, càng làm tụi nó càng khó chiệu mà tụi nó đông quá làm sao mình cải nỗi. Mai nói như vậy chứ gặp vào trường hợp mình đi rồi biết.
- Thôi đi công chúa ạ! Hiền như bà có mà chết sớm, ai lại để cho người khác ăn hiếp mình hoài, tôi còn sống thì thử đứa nào dám động đến mây bà. Mà cho dù không có tôi thì mấy người cũng phải hùng hổ lên chứ có đâu rụt rè như con mèo con gặp hổ vậy? Làm như vậy tụi nó thêm phách lối cho mà coi, bà phải giống tôi nè.
Nói rồi cô đứng bật dậy chống nạnh như sắp đánh nhau, đôi mắt trợn ngược dữ tợn. Cả bọn được nước cười vỡ bụng. Thiên Linh phải nếu cô ngồi xuống nói nhỏ nhẹ:
- Nhỏ làm cái gì như xông ra trận vậy, con gái mà như vậy ai dám cưới, bà hỗng sợ ông Hoàng ớn hả? Con gái thì phải giống như Ngọc Trúc với Diễm Hằng kìa, bà xem làm gì mà sừng xộ như con trai hổng biết nữa.
Huỳnh Mai nghe nhắc tới Hoàng thì đỏ mắt gắt:
- Nhỏ nói đi đâu vậy, tui với ổng có cái gì đâu mà ớn với ngán!
Thiên Linh bướng bình đùa tiếp:
- Thiệt hổng có gì à? Nếu vậy thì để con Trúc với con Hằng đi kêu ổng lại đây đối chấp à. Để xem lúc đó còn chối được hôn.
Huỳnh Mai bật dậy đánh váo vai Thiên Linh:
- Quỷ nhỏ dám chọc tao hả, ừ tao với ổng đó rồi tụi bây ghen hả, hở ra cái kiếm chuyện. Thấy ghét, sao hổng nói nhỏ đi ai cũng có bạn hết rồi chỉ có mình nhỏ thôi, định tôn thờ chủ nghĩa độc thân chắc.
Thiên Linh không thua:
- Bà nói cái gì mà kì cục, tôi thích thì mới quen chứ hỗng lẽ nhắm mắt chọn đại. Tôi chỉ yêu khi nào trái tim tôi nó lên tiếng thôi.
Ngọc Trúc xen vào chọc:
- Khi nào trái tim bà mới lên tiếng, chắc tới đám dỗ hả? Bà mà cứ như vậy chắc chết già sớm đó.
Diễm Hằng cũng phụ hoạ:
- Con Linh nó chỉ có người yêu phải hơn nó về mọi mặt và phải hơn mấy ông của mình nữa kìa chứ không thường đâu.
Huỳnh Mai nhếch mũi:
- Có mà tìm đến già luôn, nó mà tìm được ngưới như vậy thì tao tình nguyện làm bất cứ cái gì nó muốn. Tụi bây nghe rõ đó nhớ lời tao nói.
Thiên Linh liếc xéo bạn:
- Tụi bây coi thường tao quá, để coi, nhưng mà nói thật có bạn trai như tụi bây tao ngán đến tận cổ. Cái gì mà một tuần là hết ba ngày gây nhau, bốn ngày giận nhau rồi thật là cực khổ quá. Cái gương của tụi bây xem làm tao chá cả mắt luôn.
- Cái gương sáng quá mà khônng chiệu soi, cứ tránh đi, bà làm như là đàn ông thì phải hơn mình mới được. Tới chứng nó ăn hiếp thì tới đó mới khóc mà hối hận, chạy đến tụi tui mà khóc lóc kễ lể.
- Bà khỏi lo đi, tôi hổng có làm vậy đâu tôi làm tôi chiệu hổng dám phiền mấy bà đâu. Mà tôi đâu có hiền như nhỏ Hằng, bà yên tâm đi.
Huỳnh Mai đẩy bạn một cái nói tiếp:
- Chỉ được cái miệng, còn hành động thì chưa chắc à. Là bạn tôi khuyên bà một câu đó là phải biết dừng đúng lúc và giữ lấy hạnh phúc của mình.
Cả nhóm lại cười to lên, Ngọc Trúc nói:
- Không ngờ bà Mai nhà ta lại có thể nói ra những lời hay như vậy, tụi bây phải thưởng cho bả một tràng pháo tay để cổ vũ kẻo bả lại như xưa thì khổ
Huỳnh Mai giãy nảy:
- Hổi xưa tôi sao? Nói nghe coi, tôi mà nghe nữa là mấy bà coi chừng bộ gai của tôi à, nó hỗng có biết bạn là gì đâu lở mà bị đâm trúng thì đừng có mà trách. Gai này là gai độc à hen, hổng tin làm thử, biết liền.
- Hứ, gai gì mà gai, chỉ toàn là bằng mủ thôi, bị đâm hỗng có lủng đâu bà con.
Câu nói của Ngọc Trúc làm mọi người vui thêm. Không khí bớt căn thằng sau những giờ học mệt mỏi và đối với Thiên Linh nó luôn là niềm hạnh phúc giúp cô tự tin, vững bươc hơn để xây dựng những gì mình thích.