Chapter 2 : Biến mất
- Linh Đan ơi! Dậy đi học nào! - Tiếng Nhật Nam từ ngoài cổng vọng vào.
- Sắp xong rồi, chờ t tí... - Linh Đan vừa nói lớn vừa nhanh chóng thu xếp rồi rảo bước nhanh về phía có cậu.
Thấm thoắt đã gần hết năm học, dường như ở cái lứa tuổi như hai cô cậu, ai cũng hăng hái và chăm chỉ học tập. Đến cả Nhật Nam, từ ngày quen và thân thiết với Linh Đan, thành tích học tập của cậu vượt trội hẳn lên, hẳn là gần đèn thì rạng. Trong thời gian này thì có lẽ sẽ chẳng ai muốn đề cập đến chuyện yêu đương nhưng chuyện gì qua rồi cũng qua, Nhật Nam và Linh Đan vẫn chỉ dừng lại ở mức tình bạn. Và không lầm thì Linh Đan vẫn mãi muốn giữ một tình bạn trong sáng như thế này.
- Hôm nay hơi lâu đấy nhớ, t chờ mà đau hết cả lưng. - Nhật Nam lên giọng trách móc.
- Đàn ông gì mà so đo tính toán, t đoán m còn ế dài dài. - Linh Đan hơi nhăn mặt.
- Nếu ế cho sang thì t nguyện ế cả đời - Nhật Nam miệng thì nói thế nhưng cậu lại tự nhủ rằng nếu đó không phải là Linh Đan thì thế gian này cậu sẽ không thể yêu ai khác.
Thật sự thì trong suốt quãng thời gian quen với Nhật Nam, Linh Đan đã không ít lần bồi hồi, bỏ ngỏ. Mà chuyện này cô lại giấu nhẹm đi trong lòng. Nhưng hoàn cảnh lại không cho phép, cô ao ước nếu mình không rơi vào hoàn cảnh này, ít nhiều cô đã chủ động đến với cậu rồi. Mọi người luôn luôn tìm cách để tìm hiểu về con người cô, nhưng chưa một ai làm được, thứ mà họ nghĩ lại chính là thứ cô muốn họ biết.
- Ê dạo này t thấy m với con Linh Đan thân thiết quá nhỉ, coi bộ có tiến triển đấy - Minh Vương gặng hỏi
- Chỉ là bạn thôi mà, làm người yêu thì chắc không có cửa - Nhật Nam ngao ngán
- Mà cũng công nhận khó ăn ghê, mất hẳn cả năm học để tán mà mãi không đổ - Đỗ Huy lắc đầu.
- Nhưng mà đến được mức bạn thân cũng oai rồi, con đấy ngoài m ra không chơi với ai cả. - Vũ Phong động viên
- Thôi lo học mà thi đi mấy ông cố - Nhật Nam lảng qua chuyện khác
- M nói cũng đúng, học thi đã rồi làm gì thì làm. Mà... dạo này thấy thằng Nhật Nam cũng học khá hẳn lên. Hay t có ý này - Minh Vương bày trò - Nếu mà năm nay thi tốt nghiệp, Nhật Nam mà đỗ được nguyện vọng 1 thì nó sẽ phải tỏ tình Linh Đan.
- Ơ kìa... Thôi t ngại lắm - Nhật Nam lúng túng
- Ý hay đấy, còn m thì ngại gì nữa, bạn thân ngày nào cũng rủ nhau đi học kia mà - Đỗ Huy tán dương
- Ok thế chốt nhé, không nói nhiều nha, có gì bọn t sẽ quân sư cho m - Vũ Phong thích chí
Bọn bạn cứ thế vui vẻ cười đùa, mà nào ai biết được chỉ ngay tối đêm hôm đó thôi, mọi chuyện mới bắt đầu.
Tối hôm đó, Linh Đan nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. Mà cũng thật lạ rằng, đó là cuộc gọi đến từ máy của cô. Bình thường thì chỉ có Nhật Nam là gọi điện cho cô để hỏi bài hay nhắc nhở cô đi ngủ sớm. Cô lờ mờ đoán chắc là bên kia chỉ nhầm số thôi. Lưỡng lự một lúc, cô nghe máy và một giọng phụ nữ đã đứng tuổi thở dốc, thì thào nói:
- Sở giáo dục... ở Hà Nội... Centre... lớp rùa...
- Con khốn này, m có tận 2 cái điện thoại cơ à - Giọng của một người đàn ông gằn lên
- Aaa..!!
Rồi điện thoại cúp máy, Linh Đan sững người, lòng trở nên bồn chồn lo lắng. Có thể là người ta gọi nhầm thật đấy, nhưng người bên kia thật sự đang cần giúp đỡ. Vội vã gọi lại, nhưng điện thoại bên kia đã tắt máy, cô không nghĩ được nhiều, lại gọi cho Nhật Nam.
- Lạ nha, hôm nay m chịu gọi cho m trước đấy, sao có chuyện gì vậy. - Nhật Nam vừa bắt máy vừa nhí nhảnh trả lời.
- Có... có chuyện lớn rồi - Linh Đan run run, rồi cô kể lại cho cậu bạn của mình nghe mọi việc.
- Cái gì!? Thật sao... - Nhật Nam sửng sốt nhưng cậu cũng nhanh chóng bình tĩnh lại - Thế người phụ nữ kia đã nói gì?
- Cái gì mà Sở giáo dục ở Hà Nội Centre lớp rùa - Linh Đan nhớ lại
- Gì mà khó hiểu vậy, mật mã à, cứ như lạc vào Conan ấy - Nhật Nam đùa, cậu mong Linh Đan sẽ bớt căng thẳng - Mà thôi trước hết chúng ta cứ báo cho công an đi đã, để tớ gọi cho, cậu nghỉ ngơi chút đi có thể mai công an sẽ đến nhà cậu lấy lời khai nhân chứng đấy.
Thấy Nhật Nam quan tâm mình như vậy, cô thấy được an ủi phần nào, cô cũng không nói nhiều, tắt máy rồi chuẩn bị đi ngủ. Nhìn bề ngoài, mọi người có thể thấy cô là một người lạnh lùng, vô cảm nhưng bề ngoài cũng chỉ là bề ngoài, thật ra sâu bên trong cô cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác. Cô sống có cảm xúc đấy chứ, nhưng cô không thể hiện. Có một điều mà cô vẫn chưa nói với Nhật Nam, rằng giọng người phụ nữ đó cho cô cảm giác thân thuộc đến lạ.
- Thế lúc đấy nạn nhân đã nói gì? - Chú cảnh sát nghiêm nghị hỏi.
- Dạ, là Sở giáo dục ở Hà Nội Centre lớp rùa - Linh Đan bình tĩnh trả lời, khác hẳn với thái độ của cô tối hôm qua.
- Sở giáo dục ở Hà Nội Centre lớp rùa - Chú cẩn thận ghi lại - Cháu có còn nghe thấy nạn nhân đã nói gì nữa không ?
- Dạ không, sau câu đấy thì có một giọng nam gằn lên và cô ấy thét lên rất to. À mà không, cô ấy nói với giọng thở dốc, nên cô ấy nói ngắt nhịp. Chính xác thì sẽ là "Sở giáo dục... ở Hà Nội... Centre... lớp rùa"
- Được rồi, chuyện này cứ để công an bọn chú điều tra. - Chú công an thu dọn rồi nhanh chóng bước về.
- Mà chú ơi... - Linh Đan lưỡng lự - Cháu có thể tham gia hợp tác điều tra không ạ, dưới tư cách là nhân chứng của vụ án.
- Chú e là sẽ gây ảnh hưởng đến kết quả thi của cháu đấy, cháu học lớp 12 đúng không. - Chú cảnh sát thân thiện nói lại.
- Nhưng mà cháu thuộc diện tuyển thẳng, kỳ thi với cháu lần này cũng không quan trọng nữa. - Linh Đan nghiêm túc.
- Thôi thì bao giờ điều tra xong, chú sẽ kể cho cháu. Còn cháu thì cứ tiếp tục học đi, học không bao giờ là thừa cả. - Nói rồi chú công an rút điện thoại ra - Đây là số của chú, chú là Hà Minh Đức, nếu có manh mối gì thì liên lạc với chú.
Linh Đan chán nản, ngồi bên hiên nhà, mở điện thoại ra xem lại số của chú Minh Đức. Hà Minh Đức, cái tên này cứ khiến cô ngờ ngợ.
"Chắc mình phải tự mình hành động thôi" - Linh Đan ngẫm nghĩ
Vài tuần sau, kỳ thi THPT - có thể nói là một trong những kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi người - đã diễn ra rất tốt đẹp. Cả đám bạn của Nhật Nam, ai ra khỏi phòng thi mặt cũng rạng ngời. Rồi chỉ ngay tuần sau thôi, kết quả thi được dán trên bảng tin trường, Nhật Nam không khỏi xúc động mà òa lên. Cậu đã đỗ nguyện vọng một rồi. Vậy là cậu cùng đám bạn của cậu hớn hở chuẩn bị cho cái ngày định mệnh ấy, ngày mà cậu quyết định bày tỏ tình cảm của mình với Linh Đan.
Nhận được cuộc gọi từ Nhật Nam, Linh Đan cũng rất mừng khi biết cậu đã đỗ nguyện vọng một.
- M thấy t giỏi không, đỗ hẳn trường NEU luôn nhé. M nên tự hào dần đi, không phải ai cũng có được người bạn vừa đẹp trai vừa học giỏi như t đâu - Nhật Nam tự đắc
- Thôi đi ông tướng, thế ai đã kèm m ngày đêm để m được như hôm này hả. - Linh Đan mừng thầm
- Thôi thì đôi bạn cùng tiến. Mà đang vui quá, cuối tuần này đi chơi đi, t bao - Nhật Đan hào phóng
- Có thật không đấy? Hay lại kiểu m bao t trả tiền - Linh Đan làm bộ chất vấn
- Yên tâm mặt t uy tín - Nhật Nam khẳng định
- Ok thế đi luôn này, bao giờ đi thì đón nhé - Linh Đan cũng cảm thấy hào hứng không kém. Bởi cậu cũng chính là người mà cô cảm nắng bấy lâu nay.
- Chủ nhật 8h, nhớ là đừng ngủ quên đấy, m là hay kiểu thức khuya xong ngủ nướng lắm - Nhật Nam nhắc nhở
- Rồi rồi t biết rồi - Nói rồi cô gác máy, cô thở dài rồi lại ngồi vào chiếc máy tính. Không phụ công cô ngày đêm tìm tòi, cô thật sự đã hiểu lời của người phụ nữ đó.
Ngày chủ nhật cuối cùng cũng đã đến, Nhật Nam diện cho mình một bộ cánh thật đẹp, mua một bó hoa tươi, đến chỗ hẹn trước rồi chờ. Cậu tính là sẽ cho cô một bất ngờ nho nhỏ. Đỗ Huy trở thành tay sai của cậu, có nhiệm vụ đi đến nhà cô đón Linh Đan, Nhưng mà người tính lại không bằng trời tính, nhà của Linh Đan vắng lặng, được khóa trái ở bên ngoài. Mọi người chia nhau đi tìm Linh Đan. Nhưng không ai biết cô ấy đã đi đâu.
Chợt cậu lại nhớ về câu nói của cô ấy:
"Xin lỗi, cậu tốt nhất đừng nên dính líu gì đến tôi."
- Tôi đã mất cậu rồi sao...