- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
Sáng nay hắn thấy má lụi hụi cúng kiếng mồng Hai. Hai dĩa thịt heo quay , một dĩa bánh da lợn , một dĩa bánh bò với hai trứng hột gà luộc. Hắn hỏi má hôm trước mới cúng sao hôm nay cúng nữa. Má nói bữa trước cúng sinh nhật ông thần tài, còn hôm nay cúng mồng Hai. Hắn bỗng nổi nóng cằn nhắn má, cúng gì mà cúng hoài, nhà cửa có sung túc gì cho cam mà cứ hễ hai ba ngày cúng một mẻ. Má hắn rày một trận, “Mày sống không có thần linh trong lòng hèn gì số mày rủi !”. Hắn cộc lốc: “Trên đời này biết bao người có cúng kiếng như má đâu mà người ta sinh ra đã có vàng để ngậm.”
Chiều hôm đó trước khi ra khỏi nhà, hắn đứng khựng trước bàn thờ ông thần tài với ông thổ địa. Mấy cây nhang má thắp hồi sáng đã tắt ngấm quéo quắt đổ gục. Thần linh ? Trước đây, trong những lúc sợ hãi và tuyệt vọng nhất, hắn đã cầu tới thần thánh cứu rỗi hắn, nhưng có ai đáp lới đâu.Hắn đã phải học cách sống bằng chính sự nỗ lực của bản thân mình, hắn đã quên đi cách phải cầu xin ông trời phù hộ như thế nào rồi . Rồi hắn nghĩ tới má. Mấy chục năm nay có lúc nào má quên thắp nhang cho cái bàn thờ ông thần tài. Vậy mà má vẫn khổ , vẫn nghèo như vậy. Nhưng tại sao má vẫn tin vẫn đều đặn khấn vái. Suy nghĩ mông lung một hồi , hắn ngần ngừ rồi chắp tay vái mấy vái khấn thầm : “Chư vị thần linh , hồi sáng con dại miệng lỡ lời , chư vị là người trên cao xin bỏ qua cho con. Chư vị có linh thiên xin hãy phù hộ cho má con hết khổ.” Khấn rồi hắn quay đi bước ra khỏi cửa. Dầu tin hay không tin thì hắn biết rằng người làm cho má hết khổ là sẽ phải là hắn chứ không ai khác.
Chiều hôm đó trước khi ra khỏi nhà, hắn đứng khựng trước bàn thờ ông thần tài với ông thổ địa. Mấy cây nhang má thắp hồi sáng đã tắt ngấm quéo quắt đổ gục. Thần linh ? Trước đây, trong những lúc sợ hãi và tuyệt vọng nhất, hắn đã cầu tới thần thánh cứu rỗi hắn, nhưng có ai đáp lới đâu.Hắn đã phải học cách sống bằng chính sự nỗ lực của bản thân mình, hắn đã quên đi cách phải cầu xin ông trời phù hộ như thế nào rồi . Rồi hắn nghĩ tới má. Mấy chục năm nay có lúc nào má quên thắp nhang cho cái bàn thờ ông thần tài. Vậy mà má vẫn khổ , vẫn nghèo như vậy. Nhưng tại sao má vẫn tin vẫn đều đặn khấn vái. Suy nghĩ mông lung một hồi , hắn ngần ngừ rồi chắp tay vái mấy vái khấn thầm : “Chư vị thần linh , hồi sáng con dại miệng lỡ lời , chư vị là người trên cao xin bỏ qua cho con. Chư vị có linh thiên xin hãy phù hộ cho má con hết khổ.” Khấn rồi hắn quay đi bước ra khỏi cửa. Dầu tin hay không tin thì hắn biết rằng người làm cho má hết khổ là sẽ phải là hắn chứ không ai khác.